Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió lạnh tiêu điều. Trước cửa Tử Vân tự – tông miếu của hoàng thất có một hàng người đang nghiêm cẩn quỳ.

Hôm nay là ngày đương kim quốc sư – Tĩnh Huyền đại sư mở cửa sau mười năm bế quan tu luyện.

Hoàng đế và hoàng hậu vô cùng cảm động và nhớ nhung ân đức của quốc sư, liền tự mình dẫn theo thái tử, công chúa và các đại thần tới trước tông miếu quỳ dưới đất nghênh đón.

Đại môn chậm rãi mở ra. Mọi người chỉ dám len lén ngước mắt nhìn, không khỏi nín thở chờ đợi – chỉ thấy một đại sư thân khoác áo cà sa tố sắc, trường thân ngọc lập, chắp tay hành lễ, cả người như thể có pháp quang lưu chuyển, tư thái thần thánh, tuyệt mỹ tới nỗi không vướng bụi trần.

Hoàng đế cùng hoàng hậu – cũng chính là Vân phi khi xưa, trịnh trọng bước tới nghênh đón. Hoàng đế chắp tay hành lễ, khom người nói, "Từ khi thái tử sinh ra, quốc sư đã tình nguyện bế quan khổ tu mười năm, vì thái tử cầu phúc. Thật sự đã khiến người phải chịu nhiều cực khổ rồi. Đại ân đại đức này, trẫm cùng hoàng hậu sẽ mãi mãi khắc sâu trong lòng, suốt đời không quên."

Hoàng đế biết rõ, Tĩnh Huyền đại sư vì ái nhân chuyển thế đầu thai đã phải hy sinh rất nhiều, đương nhiên đối với người lại càng thêm cung kính.

"A di đà phật, Hoàng thượng không cần đa lễ. " Tĩnh Huyền thần sắc lạnh nhạt, tựa hồ như trên đời không chuyện gì có thể khiến hắn rung động.

Hoàng hậu mỉm cười, "Đại sư pháp lực cao thâm, dung nhan lúc này cùng mười năm trước không hề có chút thay đổi, thật khiến cho người ta hâm mộ. Đâu có giống như dáng vẻ của bổn cung, ôi, đã già rồi."

"Vân nhi của trẫm đâu có già?" Hoàng đế mỉm cười nắm tay nàng, "Vẫn là dung nhan như khi mới vào cung, vẫn là dáng vẻ khiến trẫm yêu thương như trước."

"Hoàng thượng! Có đại sư ở đây mà."

"Ha ha, hoàng hậu của trẫm xấu hổ rồi."

"Hoàng thượng lại trêu chọc Vân nhi." Hoàng hậu kiều mỵ liếc mắt nhìn ái nhân một cái, dung nhan xinh đẹp thoáng đỏ bừng, vội vàng hướng phía sau vẫy vẫy, "Dật nhi, mau tới bái kiến quốc sư."

"Dạ." Đương kim thái tử – Hoàng Phủ Dật vâng lời, chậm rãi đi tới. Ngay khi Tĩnh Huyền đại sư cùng y bốn mắt tương giao, trong lòng liền không khỏi chấn động.

"Tham kiến đại sư." Hoàng Phủ Dật chắp tay hành lễ, khom người nói.

Thái tử dung mạo tuấn mỹ, khí độ ung dung, tuy chỉ là một hài đồng mới mười tuổi nhưng mỗi một cử động đều là phong thái uy nghi của hoàng gia, khiến cho người ta nhìn thấy phải tôn kính. Tĩnh Huyền si ngốc mà nhìn ái nhân đã chuyển thế đứng trước mắt mình, trong lòng trăm mối tâm tư, vốn tưởng lòng đã như mặt hồ lặng sóng, vậy mà giờ phút này lại tựa sóng cuộn biển gầm, xúc động đến khó nói được nên lời.

Thái tử chờ lâu không thấy quốc sư đáp lễ, không nhịn được liền ngẩng đầu nhìn lên – chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của Tĩnh Huyền đại sư rưng rưng, đôi môi mềm mại khẽ run lên nhè nhẹ, như thể có thiên ngôn vạn ngữ muốn thổ lộ với mình. Hoàng Phủ Dật thấy hắn nhìn mình như si như túy, từ nơi nào đó sâu trong thân thể bỗng dâng lên một cảm giác khô nóng khó nhịn, thiếu chút nữa không nhịn được muốn vươn tay ôm hắn vào lòng! Đáng chết! Sao tên hòa thượng này lại yêu mị như thế? Chắc chắn là một yêu tăng!

Từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục của một vị vua tương lai, vị thái tử lúc nào cũng chững chạc nghiêm cẩn bị dục vọng của chính mình khiến cho sợ hãi, y oán hận nhíu mày, khẽ quay mặt đi.

Tĩnh Huyền vốn đang đắm chìm trong niềm vui sướng vô bờ khi gặp lại kiếp sau của ái nhân, nhưng lại thấy thần sắc thái tử có chút bực mình, lập tức cả kinh, vội vàng thu liễm lại tâm thần, cung kính hành lễ.

"Tĩnh Huyền tham kiến Thái tử điện hạ."

"Quốc sư miễn lễ." Hoàng Phủ Dật thản nhiên trả lời.

Hoàng hậu nương nương thấy thái độ của Thái tử với quốc sư có chút lạnh lùng, không khỏi từ ái nắm tay ái tử, nói những lời thấm thía, "Dật nhi, con mang trong người số mạng kỳ lạ, quốc sư vì muốn bảo hộ con cả đời bình an mà đã phải chịu đựng biết bao đau khổ, con sau này nhất định phải hảo hảo báo đáp quốc sư, biết không?"

Hoàng Phủ Dật không rõ vì sao phụ hoàng cùng mẫu hậu luôn nói số mạng y kỳ lạ, trực giác nghĩ đây nhất định là những lời dối trá do tên yêu tăng này bịa ra để lung lạc lòng người, nhằm ngồi yên trên ghế quốc sư.

Nghĩ vậy, tự đáy lòng y đối với Tĩnh Huyền không khỏi thêm phần ác cảm, nhưng ngoài miệng vẫn nhất mực cung kính trả lời, "Hài nhi biết rồi. Sau này hài nhi nhất định sẽ hảo hảo 'báo đáp' quốc sư." Thái tử vừa nói vừa mỉm cười nhìn quốc sư, nhưng ý cười cũng không vương lên mắt. Tĩnh Huyền trong lòng thấy vô cùng chua xót, đúng là nhân quả tuần hoàn.

Ái nhân vốn mang theo oán hận cùng hiểu lầm với hắn mà đầu thai chuyển thế, nhất định đời này đối với hắn sẽ không có một chút ý nghĩ yêu thương nào. Dù cho trong lòng tràn đầy thương tâm, nhưng Tĩnh Huyền vẫn vô oán vô hối.

Thái tử vừa sinh ra, Vân Không đạo sĩ nhìn mặt liền nói thẳng, thái tử là thiên mệnh đã định, chắc chắn có thể kế thừa ngôi vua, nhưng trước khi đăng cơ sẽ gặp phải nhiều thăng trầm trắc trở. Tĩnh Huyền liền mang theo Lưu quang bảo điển bế quan khổ tu mười năm, vừa để cầu phúc cho tiểu thái tử, vừa nhằm gia tăng pháp lực của chính mình, chỉ mong khi còn sống có thể bảo vệ cho ái nhân thuận lợi đăng cơ, một đời bình an.

Cho dù thái tử vĩnh viễn không bao giờ nhớ lại kiếp trước cùng tình yêu của hắn, nhưng chỉ cần có thể bình yên ở bên cạnh y, Tĩnh Huyền đã vô cùng mãn nguyện rồi.

Dung nhan tuyệt thế của quốc sư thoáng vẽ lên một nụ cười đẹp đẽ mà thê lương vô hạn...

____

Sáu năm sau

Gió xuân lướt nhẹ qua, trăm hoa đua sắc thắm. Trong hoàng cung giăng đèn kết hoa, một mảnh hân hoan vui sướng. Hôm nay là ngày Thái tử điện hạ tròn mười sáu tuổi, chính là lễ thành nhân, hoàng cung từ trên xuống dưới mấy trăm cung nữ không ngừng tất bật suốt nửa tháng nay, tất cả là vì đại điển chúc mừng long trọng của đất nước này.

Vì ngày hôm nay, Hoàng hậu nương nương từ sáng sớm cũng đã tới đại điện giám sát.

Thiếp thân cung nữ của hoàng hậu là Tiểu Thanh cũng đi theo dìu nàng ngồi xuống phượng y (ghế của hoàng hậu).

"Thái tử đã thức dậy chưa?" Hoàng hậu ôn nhu hỏi cung nữ chuyên hầu hạ Thái tử.

"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, Thái tử từ sáng sớm đã đi rồi, người tới Tử Vân tự bái kiến quốc sư."

"Bổn cung biết rồi, ngươi lui xuống trước đi. Chờ Thái tử về thì bảo lập tức đến gặp bổn cung."

"Dạ."

Hoàng hậu khẽ nhăn đôi mày thanh tú, hỏi thị nữ đã làm bạn với nàng nhiều năm, "Tiểu Thanh, vì sao Thái tử mới sáng sớm đã đi tìm quốc sư? Lại là trong ngày trọng yếu thế này?"

Tiểu Thanh cá tính cương trực hoạt bát, đối với chủ tử của mình lại hết mực trung thành tận tâm, luôn luôn có hỏi liền đáp, nghe vậy chỉ cười cười nói, "Nô tỳ cảm thấy Thái tử mặc dù thái độ đối với quốc sư luôn tỏ ra lãnh đạm, nhưng đáy lòng khẳng định là rất quan tâm. Nếu không thì sao mấy năm qua, cứ dăm ba ngày người lại chạy đến Tử Vân tự?"

"Ôi, Dật nhi đứa nhỏ này, cá tính thật sự cũng quá kỳ lạ rồi. Tĩnh Huyền đại sư vì nó mà phải chịu không biết bao nhiêu đau khổ, thế nhưng nó lúc nào cũng cau có lạnh nhạt với người ta." Vân phi hôm nay mặc dù đã ngồi lên ngôi hoàng hậu cao quý, nhưng nàng vẫn vô cùng cảm động và nhớ nhung chuyện trước đây Tĩnh Huyền đại sư đã giúp bọn họ một nhà được đoàn viên, bởi vậy nàng đối với quốc sư vô cùng tôn trọng.

"Chuyện này cũng không thể trách Thái tử điện hạ được, người không biết thì không có tội, nếu không, hay là nương nương cứ trực tiếp nói cho điện hạ biết mọi chuyện không phải là tốt rồi sao?"

"Bổn cung cũng muốn thế, nhưng Quốc sư cùng Vân Không đạo sĩ đã hết mực dặn dò, nếu như miễn cưỡng thức tỉnh trí nhớ kiếp trước của Thái tử, đối với kiếp này của nó không có lợi. Ôi, hết thảy đành thuận theo thiên ý vậy."

Tiểu Thanh khẽ bĩu môi, "Thật cũng không sao hiểu nổi điện hạ nữa. Tĩnh Huyền đại sư người thì đẹp như vậy, đối với điện hạ lại tốt vô cùng. Từ nhỏ đến lớn, quốc sư lúc nào cũng yêu cầu tất cả y phục đồ dùng của Thái tử, mọi thứ đều phải mang vào Tử Vân tự, để cho ngài nhất nhất cầu phúc mới thôi. Đại sư từ bi thiện lương như vậy, điện hạ vì sao lại cứ thích tìm ngài ấy để gây phiền phức chứ?"

"Bổn cung cũng không hiểu nổi. Chẳng lẽ kiếp trước bọn họ từng có gút mắc gì đó... "

Tử Vân tự, tông miếu của hoàng thất thiêng liêng.

Tại nội viên nghiêm cấm ngoại nhân ra vào, cũng là nơi quốc sư tu hành, nhưng giờ phút này đang diễn ra một màn kinh thế hãi tục... Thái tử điện hạ đang ngồi ngay ngắn trên ghế, vạt áo hất cao, mà người được dân chúng cả nước từ trên xuống dưới nhất mực kính trọng – Tĩnh Huyền đại sư, lại đang quỳ gối giữa hai chân Thái tử, vì y mà khẩu giao.

Dương khối màu hồng đã phát dục hoàn toàn của thái tử ở giữa đôi môi xinh đẹp thánh khiết của quốc sư, thống khoái ra ra vào vào...

"Hừ, khá lắm, hòa thượng dâm đãng, cái miệng nhỏ phía trên mút đến sảng khoái như vậy, có phải cái miệng nhỏ bên dưới cũng đã đói khát đến không nhịn được nữa rồi phải không?" Tĩnh Huyền không trả lời, chỉ dùng đôi mắt ướt át có chút hoảng hốt nhìn y.

Hoàng Phủ Dật cúi đầu nhìn thấy đôi môi tuyệt mỹ của Quốc sư đang hàm chứa dương khối thô to, ánh mắt nhìn mình đầy dâm đãng thì nhiệt huyết liền sôi trào, thiếu chút nữa tinh quan thất thủ.

Đáng chết! Hoàng Phủ Dật hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho tâm tình vững vàng, dùng thanh âm lạnh lùng nói, "Muốn cho thái tử sớm tiết một chút để ngươi có thể sớm được hưởng long tinh sao? Mơ tưởng!"

Thái tử cười lạnh một tiếng, đột nhiên rút dương khối từ trong miệng Tĩnh Huyền ra, sỗ sàng giáng một cái tát xuống khuôn mặt tuyệt mỹ, "Ta thật muốn phụ hoàng, mẫu hậu cùng tất cả các quan viên đại thần đến đây xem, cái tên quốc sư thánh khiết không chút tỳ vết nhà ngươi là loại yêu tăng dâm đãng thích liếm mút dương vật của nam nhân như thế nào!" Mặc kệ thái tử dùng đủ loại lời nói hạ lưu vũ nhục mình, Tĩnh Huyền thủy chung vẫn bảo trì im lặng.

Đôi mắt xinh đẹp khép hờ, hơi thở có chút gấp gáp, khóe miệng còn vương thỏa dịch, bộ dáng trông tuyệt diễm mị hoặc, khiến cho vị Thái tử lúc nào cũng tự tin vào năng lực tự chế của mình rốt cuộc cũng không nhịn được mà trở nên kích động, một lần nữa đem dương vật xuyên vào giữa đôi môi đỏ mọng!

"Ha ha ——–" Khoái cảm tuyệt đỉnh làm cho Thái tử sảng khoái ngẩng đầu, cuồng loạn hét lên!

Chỉ một lát sau, Hoàng Phủ Dật đã đem long tinh quý giá toàn bộ rót vào trong miệng Tĩnh Huyền...

Tĩnh Huyền đành khó khăn mà nuốt xuống.

"Long tinh ăn ngon không?" Hoàng Phủ Dật dùng một ngón tay nâng chiếc cằm xinh đẹp tuyệt trần lên, khẽ mỉm cười hỏi.

Tĩnh Huyền cũng không trả lời y, chỉ chậm rãi điều tức lại hơi thở, sau đó đôi mắt sáng trong từ từ mở ra, bình tĩnh nhìn y chăm chú, thản nhiên nói, "Thái tử điện hạ, đã không còn sớm nữa, xin mời hồi cung thay trang phục chuẩn bị cho đại điển hôm nay."

Hoàng Phủ Dật nhìn đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, tựa hồ như tình sự vừa rồi không mảy may ảnh hưởng tới hắn một chút nào, trong lòng không khỏi hậm hực khó chịu! Thái tử lạnh lùng cười, "Ta thấy ngươi mới nên xem lại mình đấy. Đường đường là quốc sư một nước mà định dùng bộ dáng dâm đãng này đi chủ trì đại điển cầu phúc cho Thái tử hay sao? Hừ, tẩy rửa cho sạch sẽ đi!"

Tĩnh Huyền khẽ buông hạ mi mắt, cung kính trả lời, "Tĩnh Huyền tuân mệnh."

Đáng tiếc Thái tử đã phất tay áo bỏ đi, bởi vậy vô duyên nhìn thấy cảnh tượng sau đó...

Chỉ thấy quốc sư cao quý thánh khiết phía sau cánh cửa yếu đuối vô lực quỳ rạp trên mặt đất....

"Điện hạ... "

Trong miệng thì thào gọi người đã rời đi một cách vô tình, Tĩnh Huyền nhớ tới hình ảnh mình vừa khẩu giao cho ái nhân, không khỏi trong lòng dậy sóng, ngón tay không nghe theo sai khiến đã lẻn vào trong áo cà sa, nắm lấy nhiệt căn đã bừng bừng phấn chấn từ lâu.

"Uh ưm... Điện hạ... "

Kể từ năm ngoái khi Thái tử bắt đầu có những cử chỉ thân mật với hắn, mấy chục năm khổ tu của Tĩnh Huyền liền bị hủy không còn sót lại chút nào, lại càng không thể khắc chế nổi tình dục của bản thân!

Mặc dù chưa từng vượt qua phòng tuyến cuối cùng, nhưng mỗi lần Thái tử tuấn mỹ cao lớn đụng chạm vào cơ thể hắn, hắn liền lập tức quên hết tất cả phật môn thanh quy, nghi lễ quân thần, chỉ một mực hy vọng ái nhân gắt gao ôm chặt hắn không rời!

"Ôm lấy ta... Điện hạ... Dật ca ca... Tĩnh Huyền rất muốn nói cho ngươi... "

Ta yêu ngươi.... vô cùng yêu ngươi!

Khi chất dịch trắng đáng xấu hổ bắn ra, Tĩnh Huyền rốt cuộc cũng thổ lộ những ý nghĩ yêu thương tràn ngập trong lòng mà không cách nào nói ra lời được...

"Điện hạ, chờ nô tài một chút."

Tiểu Tuyên Tử – thiếp thân thái giám từ nhỏ đã theo hầu Thái tử, lo lắng theo sát phía sau Hoàng Phủ Dật đang đi như chạy!

"Điện hạ, nếu người không đi chậm lại một chút, Tiểu Tuyên Tử sẽ thả bom đấy!"

Thấy tiểu quỷ Tiểu Tuyên Tử vóc dáng nhỏ gầy, vừa chạy vừa thở hổn hển trông như sắp tắt thở đến nơi, tâm tình buồn bực lúc mới rồi của Hoàng Phủ Dật mới tốt lên một chút, không khỏi cười mắng, "Đúng là không có tiền đồ! Thái tử ở ngay trong hoàng cung mà ngươi cũng theo không kịp, vậy vạn nhất sau này ta ra cung, ngươi chẳng phải sẽ lạc mất sao?"

"Ôi... hi hi, không sợ không sợ, Tiểu Tuyên Tử sẽ tới tìm Tĩnh Huyền đại sư mượn một chút pháp lực, nói không chừng sau này nô tài có thể đi gió về mây ấy chứ!"

"Hừ, pháp lực cái gì? Bổn thái tử ta còn không thèm để vào mắt!" Người kia cho dù có pháp lực cao thâm đến đâu, không phải cũng vẫn phải quỳ rạp dưới chân Thái tử, để cho ta đùa bỡn hay sao!

"Ai nha, điện hạ, quốc sư căn bản chẳng cần đến pháp lực, chỉ bằng dung mạo tuyệt sắc phong hoa tuyệt đại kia cũng có thể đem chúng ta từ trên xuống dưới mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi!"

Tiểu Tuyên Tử cũng giống như những người trong cung khác, đối với quốc sư đều là ngưỡng mộ vô cùng.

"Ngậm cái mồm thối của ngươi lại cho bổn thái tử!" Hoàng Phủ Dật vừa nhìn bộ dáng mê đắm của Tiểu Tuyên Tử, liền cảm thấy tức giận khó nén, giơ chân một cước đạp vào mông hắn!

"Ai u!" Tiểu Tuyên Tử khi không gặp xui xẻo, bị đạp một cước ngã nhào xuống đất, đau đến oa oa kêu to! "Ô... Điện hạ, sao người có thể nhẫn tâm như vậy? Tiểu Tuyên Tử nói sai chỗ nào? Không phải Điện hạ cũng bị Tĩnh Huyền đại sư mê hoặc đến choáng váng rồi sao? Nếu không thì người suốt ngày chạy tới đây quấn quít lấy người ta làm gì chứ?"

"Ai quấn quít lấy hắn?" Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Dật lập tức đỏ bừng, thấp giọng tức giận mắng, "Ngươi còn nói bậy, bổn thái tử sẽ rút lưỡi của ngươi!"

"Rút lưỡi Tiểu Tuyên Tử rồi, sau này sẽ không có ai báo cáo nhất cử nhất động của quốc sư cho điện hạ nữa."

"Được, vậy bổn thái tử sẽ chặt chân của ngươi!"

"Chặt chân Tiểu Tuyên Tử rồi, sau này sẽ không có kẻ nào canh cửa Tử Vân tự cho điện hạ nữa!"

"Canh cửa cái gì? Ngươi tưởng bổn thái tử là kẻ trộm sao?" Khuôn mặt Hoàng Phủ Dật tức giận đến mức tái đi, "Tử Vân tự thì có cái gì hay để trộm?"

"Trộm tình a... " Thanh âm bé xíu của Tiểu Tuyên Tử lí nhí trong miệng.

"Ngươi nói cái gì?"

Thấy ánh mắt Thái tử toát ra vẻ nguy hiểm, Tiểu Tuyên Tử le lưỡi, cười làm hòa, "Điện hạ, điện hạ, đừng tức giận, đừng tức giận, nô tài biết hẳn là quốc sư lại làm gì khiến cho điện hạ mất hứng rồi. Tiểu Tuyên Tử có một diệu kế, cam đoan làm cho quốc sư mau chóng tỉnh ngộ, sau này đối với thái tử sẽ cam tâm thần phục!"

"Thật sao?" Hoàng Phủ Dật vừa nghe, hai mắt liền sáng lên, "Nói cho ta nghe mau!"

"Ôi... hi hi, điện hạ ghé tai lại đây." Tiểu Tuyên Tử ghé vào tai hắn thì thầm một phen.

Hoàng Phủ Dật nghe xong vui sướng cười to, "Ha ha, diệu kế, diệu kế! Tiểu Tuyên Tử, ngươi thật thông minh!"

"Ôi... Điện hạ nói quá rồi, hi hi." Tiểu Tuyên Tử đắc ý đến nỗi đuôi cũng vểnh cả lên trời!

"Được, vậy ngươi tới Tử Vân tự truyền khẩu dụ của bổn thái tử. Đêm nay thái tử có chuyện muốn hỏi rõ ràng, lệnh cho Tĩnh Huyền đại sư giờ Tý phải có mặt trước Thái tử điện, không được trái lời!"

"Tuân lệnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro