Chapter 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô im lặng giấu nhẹm chuyện đó vào trong lòng mà không nói cho anh hay tâm sự cho Juyeon nghe, mỗi ngày nó càng khiến cô cảm thấy gánh nặng hơn cô chợt nhận ra chưa đầy 1 tháng nữa cô và anh đã hết 1 năm mang danh vợ chồng với nhau, phải chăng lúc này cô nên có một quyết định rõ ràng tốt cho anh và cô. Mọi thứ bắt đầu chồng chất khiến cô chán nản bỏ ăn mấy ngày liền, anh cũng đã đi mấy hôm rồi không về nhà cũng bắt đầu ít nhắn tin quan tâm cô hơn, có lẽ anh bận. Cô thở dài lết từng bước mệt mỏi về nhà sau một tuần làm việc dài, chợt điện thoại cô rung lên dòng tin nhắn

- Anh gặp em được chứ - là Minseok, sau lần trước anh ta im bặt hôm nay lại bỗng dưng nhắn tin cho cô khiến cô không khỏi bàng hoàng

- Có chuyện gì sao - cô chậm rãi nhắn lại

- Anh chỉ muốn đi ăn với em thôi, xin lỗi chuyện lần trước

- Có việc gì mà anh phải xin lỗi - cô giả vờ ngó lơ

- Có lẽ anh quá vội vàng lần anh anh mời em một bữa thật sự đừng từ chối nhé

Giọng anh ta có vẻ thật lòng khiến cô không nỡ từ chối, cô đồng ý rồi bắt xe quay lại công ty đợi anh ta, cô vừa đến thì anh ta đã đứng đó như là đợi cô rất lâu rồi vậy

- Em lại đi bus tới, nhà em không gần đây đúng không - anh ta đút tay vào túi nhìn cô trìu mến

- Ừm - cô khẽ gật đầu rồi cùng anh ta đến một nhà hàng lớn gần đó, anh ta kéo ghế cho cô lịch sự mời cô ngồi. Hôm nay anh ta mặc đồ như một vị giám đốc thực thụ, bộ vest sọc màu xanh đen cùng với vóc dáng quá chuẩn tập Gym kia khiến người khác khó rời mắt. Cô mỉm cười hài lòng vì cuộc sống ở Hàn của cô được vây quanh nhiều người đẹp như người mẫu vậy chả bù với cuộc sống ở Việt Nam của cô đến cả gã người yêu cũ của cô cũng chỉ vỏn vẹn 1m68. Hôm nay anh ta gặp cô với một trạng thái khác hoàn toàn ngày hôm trước, thái độ hòa nhã trang phục lịch sự mái tóc được vuốt keo cẩn thận vô cùng lịch thiệp.

- Sao càng ngày em càng gầy vậy- anh ta đưa menu cho cô rồi nói

-Em vẫn vậy mà, anh gọi món đi

- Cứ gọi những gì em thích, công việc nhiều quá hay sao?

- Cũng không nhiều, em ổn mà- cô nhìn anh ta cười ái ngại

- Em ổn thật không, em ốm đi rất nhiều so với hôm trước gặp anh đấy

- Em ổn mà anh gọi món đi em không biết gọi gì cả - cô nhăn mặt khó chịu rồi trả menu cho anh ta. Dạo này tâm trạng cô không tốt, 1 phần vì chuyện hôm trước với anh ta khiến cô không muốn kiêng nể gì cả, mấy ngày hôm nay cô kìm nén nhiều việc chỉ muốn tìm chổ xỏa giận nhưng anh ta lại là nới khó để xỏa giận khiến cô lại khó chịu nhiều hơn. Anh ta gọi ra một bàn đồ ăn đầy trong vô cùng thịnh xoạn ở cái nhà hàng quá ư xa xỉ khiến cô choáng

- Anh gọi như vậy ăn sao cho hết, lại toàn những món ......

- Anh mời để xin lỗi em chuyện hôm trước và hơn hết là bù lại cái cơ thể như cây tăm của em - anh ta cười nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy lạ vô cùng

- Anh khác hôm trước quá nhỉ, liệu hôm trước anh cảm thấy mình sai cái gì mà phải xin lỗi sao - cô nhìn anh ta soi mói khiến anh chột dạ bỏ vội cái nỉa trên tay nhìn cô

-Em thừa biết ý của anh, không cần phải nói khéo như vậy đâu

- Vậy sao, có lẽ em không biết cũng nên- cô đưa mắt liếc anh ta

- Anh thắc mắc không hiểu là ai có thể lấy được cô gái như em?

- Sao vậy, em tệ lắm sao - cô gục mặt không nhìn anh ta

- Không chỉ vì em là mẫu người anh thích nên cảm thấy em quá tốt, vừa giỏi lại khéo, tính cách có đôi chút trầm lặng, dáng người lại nhỏ nhắn đem lại cảm giác vô cùng to lớn nếu ai là người yêu của em.

- Anh nói quá rồi - cô phì cười

- Có thể, nhưng em là mẫu người anh thích nên mọi thứ với anh như vậy là đúng thôi không quá

Anh ta nói rồi lại trầm ngâm nhìn cô, cô không để ý tới anh mà cứ mãi ăn như để bù lại những ngày qua không ăn gì của mình cũng vì món ăn ở nhà này quá ngon và lạ vô cùng kích thích vị giác của cô

- Có ai nói là nhìn em ăn trông rất ngon miệng chưa- anh ta phì cười

- Chưa- cô không nhìn anh mà cắm cuối ăn

- Trông cứ như chết đói vậy, lại cảm giác rất ngon miệng

- Chỉ có anh nói như vậy thôi, nhưng thât sự thì rất ngon

- Anh xin lỗi vì lần trước đã nghĩ sai về em - anh ta chợt cúi mặt

- Anh nghĩ gì về em? - cô vẫn tiếp tục ăn

- Anh nghĩ là anh sẽ dụ được em như bao cô gái khác, trước giờ anh chưa bỏ sót cô gái nào cả vậy mà không dụ được em cơ đấy

- Chỉ vì em có chồng rồi thôi - cô mỉm cười

- Em lấy chồng lúc nào vậy?

- Gần 1 năm rồi

- Chồng em làm gì?

- 1 doanh nhân tự do

- Chồng em có gì đặc biệt không?

- Có, anh ấy rất tỏa sáng - cô chợt cười khi nghĩ đến anh

- Tỏa sáng? Hèn gì có thể lấy lòng được cô gái như em

- Anh đừng đưa em lên cao như vậy, chỉ đối với anh em như vậy thôi còn với người khác em chỉ là một cô gái cứng đầu không hơn không kém - cô bật cười vơ vội chai nước trên bàn, hai người nói thêm một lát rồi kết thúc bữa ăn, anh ta đưa cô quay lại công ty rồi chào tạm biệt cô. Cô nhìn theo bóng xe đi mất của anh ta rồi đi bộ về nhà, cô không muốn lên xe bus vì hôm nay cô muốn ngắm nhìn đường phố một lát. Cô bước chậm rãi men theo con phố đông đúc rồi chợt dừng chân tại một quán Coffee, gọi một ly Americano nóng cho mình rồi mua thêm 1 ly đem theo,cô móc điện thoại ra tìm vị trí của Bit Hit rồi rời đi, cô đi bộ khỏang nữa tiếng thì dừng chân trước cửa Bit Hit. Cô nhìn anh bảo vệ rồi hỏi

- Xin lỗi, tôi có thể biết BTS đang ở đâu không?

- Chị cần gì ạ? - chàng trai bảo vệ trẻ tuổi đưa ánh mắt tò mò nhìn cô

- Tôi là bạn của họ, chỉ muốn đưa cho họ ly Coffee thôi

- Chị là Fan của họ phải không, xin lỗi nhé chúng tôi không giúp được - anh ta nói rồi mời cô ra ngoài.

Cô chỉ là muốn xem anh đang làm gì, anh đang bận như thế nào thôi nhưng không thể gọi thẳng cho anh được, cô chợt nghĩ ra hôm trước Jin có gọi cho mình cô bèn gọi cho Jin

-Em đang ở trước cửa công ty anh, giúp em vào trong được không?

- Sao em đến đây?- Jin nói với giọng hoảng hốt

- Em muốn tham quan chút, anh đừng nói với Yoongi nhé - cô vừa dứt lời thì anh tắt máy chạy nhanh ra cửa đón cô vào. Cô cúi chào anh rồi đưa luôn ly Americano trên tay cho anh

- Mọi người chắc bận lắm nhỉ - cô đảo mắt xung quanh rồi hỏi anh

-Dạo này bọn anh hay luyện vũ đạo thôi, nhưng cũng không bận lắm - Jin đưa tay uống một hớp coffee

- Yoongi đang làm gì vậy ạ - cô nhìn anh

- Yoongi đang thử mấy bài nhạc mới của nó

- Dạo này mọi người hình như không về KTX thì phải?

- Em nói gì vậy, bọn anh vẫn về mà?

- Yoongi không về nhà mà - cô ngạc nhiên nhìn anh

- À có mấy bữa nó về KTX còn lại ngủ lại công ty, nó không nói với em sao

- Em không hề biết gì - cô phì cười rồi cùng anh tới phòng thu âm nơi Yoongi đang thử vài bản nhạc, cô đẩy Jin vào trong rồi đứng nép mình bên góc nhìn Yoongi đang say sưa với giai điệu trong bài nhạc. Khuôn mặt anh tròn lên hẳn vì ngủ nhiều khiến cô vui trong lòng, cô nhìn mãi khuôn mặt bánh bao trắng như sữa đang tập trung vào bài hát kia mà chợt nhói lòng vì những thay đổi của anh, anh đã từng ghét cô từng yêu cô rồi lại lanh nhạt với cô nhanh chóng khiến trái tim nhỏ bé của cô rối loạn vô cùng. Chợt anh đứng dậy đi ra ngoài cô liền nép mình vào cánh cửa, anh đang nghe điện thoại của ai đó mà cười rất vui, anh tiến lại gần cánh cửa khiến cô nghe được rõ những gì anh đang nói

- Em đừng như vậy nữa, anh không muốn gặp em

- Đúng vậy, em là mẫu người anh thích nhưng khổng hẳn tình cảm có thể vội vàng như vậy đâu

- Hình như em càng ngày càng không giống với mẫu nguời anh thích nữa rồi. Anh bận rồi, anh cúp máy đây

Anh nói rồi cúp máy lại đứng bấm điện thoại một lúc chợt điện thoại trong túi cô vang lên khiến anh và cô đều giật mình là anh đang gọi cô, anh đưa mắt tìm kiếm xung quanh cô đành đẩy nhẹ cửa ra bước đến trước mặt anh khiến anh hoảng hốt vô cùng

- Anh vừa nói chuyện với ai vậy? - cô nghiêm mặt nhìn anh

End chap 32

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro