Chap 22 + 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 22:

- Duy đâu rồi? Nó đã chịu ăn gì chưa?- Kevin vừa tháo cà vạt vừa điềm tĩnh nói.

- Cậu Duy đi ra ngoài rồi ạ!

- Cái gì? Ra ngoài?- Kevin nhíu mày.

- Vâng! Cậu chủ vừa đi cách đây 10 phút.

- Trước khi đi nó có nói gì không?

- Dạ không ạ!

- Trong lúc nó đi, dọn dẹp phòng cho nó!

- Vâng thưa cậu chủ!- Đám người giúp việc cúi đầu lễ phép sau mỗi lần nói với anh.

Kevin lạnh lùng đi đến phòng của mình rồi đóng sầm cửa lại.

“Cái thằng này đi đâu rồi? Em lại định giở trò gì nữa?”

Anh chậm rãi cởi từng khuy áo, vứt cái áo sơ mi đen vừa mặc xuống dưới đất rồi vào trong phòng tắm.

***

- Chà chà! Cô em này làm gì ở đây 1 mình thế này!

Huyền Anh giật mình quay ra đằng sau, có tận 3 tên mặt mũi hung dữ đang đến gần cô.

- Woa! Xinh thế nhỉ?

- Các anh muốn gì?- Huyền anh bật dậy lùi ra đằng sau.

- Sao thế? Bọn anh có làm gì đâu mà sợ?

- Đại ca à! Con bé này xinh quá! Em “xử” nó nhé!- 1 tên để đầu trọc, má bên phải có vết sẹo dài, cả 2 cánh tay đều xăm trổ trông rất đáng sợ.

- Vội gì mày? Mà cấm tranh của tao nhé!- Tên khác chen vào.

- Chúng mày im hết đi!- Tên đại ca có thân hình lực lưỡng, làn da ngăm đen, bị chột 1 mắt lên tiếng.

Nghe thấy tên đại ca quát, 2 tên kia im lặng không dám nói gì nữa. Hắn quay sang nhìn Huyền Anh liếm mép rồi nói:

- Thôi thì hôm nay là ngày đen đủi của cưng rồi! Ngoan ngoãn chiều bọn này thì sẽ giảm áp lực cho!- Hắn nháy mắt với Huyền Anh.

- Đừng đụng vào tôi! Tránh xa tôi ra!- Huyền Anh hét lên.

- Ô kìa! Cô em nóng nảy quá! Sợ bọn anh mạnh tay à? Yên tâm đi! Bọn anh sẽ nhẹ nhàng mà!

- Tôi báo cảnh sát đấy! Đừng có chạm vào tôi!- Huyền Anh run run tay lấy điện thoại từ trong túi ra.

Tên cầm đầu lao đến giật mạnh cái điện thoại từ tay Huyền Anh. Hắn vứt xuống rồi dẫm mạnh làm chiếc điện thoại vỡ tan tành trong tích tắc.

- Trời!- Huyền Anh lấy 2 tay che miệng, kinh ngạc nhìn cái điện thoại yêu quý bị nát bét bởi bàn chân của tên dữ tợn kia.

- Vậy là hết báo cảnh sát nhé!- Tên đại ca nhếch mép cười.

- Hố hố, chúng ta có thể thoải mái rồi! Cô em, lại đây nào!- Tên đầu trọc đến gần Huyền Anh.

- Tránh xa ra!

- Sao phải sợ thế? Bọn anh có làm gì đâu nào?

Huyền Anh lùi ra sau rồi chạy thục mạng, 3 tên kia liền đuổi theo sau.

- Có chạy đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thoát khỏi bọn này đâu! Đừng cố!

Chúng đã theo sát cô, tên đại ca nhanh tay chộp lấy tóc cô rồi kéo mạnh lại.

- Á! Đau quá!- Cô hét lên.

- Giờ thì hết chạy nhé!

Cô dùng hết sức lực của mình cắn mạnh vào tay tên đại ca, đạp vào bụng hắn rồi lại tiếp tục chạy. Tên đại ca thì ôm bụng và xuýt xoa cái tay còn 2 tên đàn em kia thì khỏi cần nói cũng tự động chạy đuổi theo cô từ đằng sau.

Nhưng lần này cô cũng bị chúng tóm được. Sức 1 người con gái yếu đuối như cô sao có thể lại với sức 2 tên bặm trợn to lực lưỡng đang bị dục vọng lấn chiếm được.

- Con ranh! Lần này thì mày đừng hòng thoát!

- Thả tôi ra! Cứu tôi với!- Huyền Anh hét lên trong sợ hãi.

- Mày có kêu trời thì cũng không ai cứu mày đâu!

- Cứu tôi với!- Huyền Anh ra sức vùng vẫy, la hét.

Chát…

Cái tát nảy lửa giáng xuống Huyền Anh, cô chao đảo, 1 dòng máu đỏ tươi tràn ra từ khóe miệng của cô.

- Dám cắn tao à! Con ranh khốn kiếp! Tao sẽ cho mày 1 bài học!- Tên đại ca tức giận, mắt hắn hằn lên những tia đỏ, tay hắn vẫn còn in rõ vết cắn của Huyền Anh.

Rồi hắn nhìn 2 tên đàn em:

- Xử nó đi! Tao cho chúng mày đấy!

- Vâng thưa đại ca!

2 tên đàn em chỉ chờ có thể, chúng liếm mép rồi lao tới, Huyền Anh sợ hãi hét càng lúc càng lớn hơn. Chiếc áo sơ mi của cô đã bị xé ra bởi bàn tay thô bạo của chúng. Cô khóc, 2 tay ôm lấy người. Bọn chúng không thèm để ý đến cô, ý nghĩ của bọn chúng bây giờ chỉ là chiếm đoạt cô, ngay bây giờ. Huyền Anh nhắm tịt mắt lại, đành phó mặc cho số phận, những giọt nước mắt rơi xuống làm ướt 1 khoảng cỏ bé nhỏ mà cô đang ngồi lên.

Bốp… bốp… bốp…

Huyền Anh từ từ mở mắt, 2 tên đàn em đang nằm xuống dưới đất từ lúc nào, tên thì ôm bụng, tên thì ôm mặt, mắt chúng nhắm tịt lại vì đau. Cô hướng mặt lên nhìn. Là anh, anh vừa cứu cô sao?

- Thằng ranh con! Mày dám!- Tên đại ca trừng mắt nhìn anh.

Anh không nói gì, chỉ từ từ đến bên tên đại ca. Hắn gầm lên 1 tiếng rồi lao về phía anh, giơ tay lên đấm thì anh né được. Anh chộp lấy tay hắn bẻ ngược ra sau 1 cách nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm cho hắn cảm thấy đau đớn. Hắn hét lên, vùng vẫy nhưng anh vẫn không chịu bỏ tay ra, càng vùng vẫy anh càng bẻ mạnh hơn đến mức nghe thấy cả tiếng “rắc” giòn giã.

- Xin anh… tha cho bọn em ạ… Bọn em chừa rồi!- 2 tên đàn em quỳ xuống nài nỉ.

Anh quay sang nhìn chúng, mặt không chút cảm xúc. Sau đó anh đẩy mạnh tên đại ca ra làm hắn ngã phịch xuống đất.

- Tao cho chúng mày 3 giây!- Anh lạnh lùng nói.

Chả cần phải đếm thì 3 tên đầu gấu đã kéo nhau cao chạy xa bay rồi. Huyền Anh ngồi đó, áo của cô đã bị xé rách gần hết. Cô xấu hổ cúi mặt xuống, không dám nhìn anh, đôi mắt cô ngấn lệ. Cô lại khóc.

Anh đến bên cô, cởi ngay chiếc áo sơ mi ra rồi khoác vào người cô. Cô ngẩng mặt lên nhìn anh rồi lại cúi xuống cài vội cúc áo sơ mi mà anh vừa đưa cho cô.

- Cảm ơn anh!

Anh không nói gì, chỉ đỡ cô đứng dậy.

- Không cần đâu! Tôi có thể tự về!- Cô đẩy nhẹ anh ra, từ chối.

- Trong bộ dạng này?- Anh hơi nhíu mày nhìn cô.

Cô nhìn xuống, trông cô lúc này thật thảm hại, áo thì dài gần đến đầu gối, che hết cả cái váy kẻ caro đồng phục trường cô, đầu tóc thì bù xù. Để thế này mà ra ngoài đường, người ta cười cho chết.

- Vậy… phiền anh!- Cô lí nhí.

Anh đưa cô vào trong xe rồi phóng đi rất nhanh. Trên đường, họ chẳng nói gì với nhau. Huyền Anh nhìn Duy, anh vẫn đang tập trung lái xe. Bỗng nhiên anh quay sang nhìn cô, Huyền Anh giật mình quay sang chỗ khác, không để ý thấy khóe miệng anh đang khẽ nhấc lên từ lúc nào.

***

- Đúng rồi! Cố lên! Em giỏi lắm!- Ngân vỗ tay liên tục.

- Em làm được rồi! Em đi được rồi chị Ngân!- Vy sung sướng reo lên.

- Cố lên! Nhưng em cần đi nhanh hơn nữa!

- Vâng! Em biết rồi! Chà! Cũng dễ thật đấy!

- Chị bảo mà! Đi nhiều sẽ quen! Thôi ăn tối đi! Tý nữa tập tiếp!

- Vâng, ok chị!

Ngân cùng Vy đi ra ngoài ăn bữa tối để giải quyết cái bụng đang réo lên không ngừng của mình.

Vy rót 1 ly nước có sẵn trên bàn rồi nhấp 1 ngụm.

- Này! Chị hỏi thật nhé?

- Chị cứ hỏi đi!- Vy vừa uống nước vừa nói.

- Em… và giám đốc… đang yêu nhau đúng không?

Phụttttttttttttttttttttttttttt…

Trên bàn và dưới sàn dính đầy nước, nguyên nhân tất nhiên là do 1 người gây ra.

- Sao vậy?- Ngân lo lắng nhìn Vy với cái dáng rất khó coi, mắt mở to, tay cầm cốc nước đang uống dở suýt nữa thì đổ.

Vy không trả lời, cô quay sang nhìn Ngân với ánh mắt rất khó hiểu.

- Chị hỏi gì sai à?- Ngân xé giấy lau chỗ nước trên bàn.

- Ai xúi chị hỏi em câu đó? Chị Chi hay anh Việt?- Vy trừng mắt nhìn Ngân.

- Ai xúi đâu? Chị chỉ hỏi thế thôi!

- Em với tên… à giám đốc không có gì với nhau cả! Chị đừng hiểu lầm!- Vy nhăn nhó.

- Chị biết rồi! Chị xin lỗi!- Ngân chớp chớp mắt ra vẻ biết lỗi.

- Vì chị đã giúp đỡ em nên em bỏ qua nha!

- Cảm ơn em! Hí hí!- Ngân cười tít mắt.

***

Trên giường, một cô gái với mái tóc dài đen tuyền đang ngủ rất ngon lành. Bên cạnh cô, 1 chàng trai với mái tóc hơi dựng màu hung đỏ, tay cầm chiếc laptop máu xám tro, đôi mắt màu cà phê đang nhìn vào màn hình, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.

Cô gái từ từ mở mắt và nhận ra rằng đây không phải phòng mình. Cô bật dậy, dáo dác nhìn xung quanh, ánh mắt cô dừng lại ở anh, chàng trai đang ngồi bên cạnh mình cùng với chiếc laptop.

- Tỉnh rồi?- Anh nói, mắt vẫn nhìn vào màn hình.

- Đây là đâu?

- Phòng tôi!

- Sao tôi lại ở đây?

- Nhà không có chìa khóa!

Cô nhíu mày nhìn anh. Rồi cô sực nhớ ra, chiều khóa nhà Vy đã cầm hết.

- Anh đưa tôi về nhà rồi sao?

Anh không nói gì, chỉ gật đầu.

- Chị Vy có nhà không?

Anh lắc đầu.

- Tôi phải về rồi! Phiền anh…

Anh nhìn đồng hồ ở góc bên phải màn hình laptop, lạnh lùng nói:

- 10 giờ rồi!

Cô sốc nặng, định lục tìm điện thoại để gọi điện cho Vy thì nhớ ra điện thoại đã bị tên đại ca kia dẫm nát bét rồi còn đâu. Cô bất lực ngồi phịch xuống, quay sang nhìn anh. Anh chẳng quan tâm lắm, cứ chỉ nhìn vào màn hình. Rồi anh đừng phắt dậy, đóng laptop, đi đến phòng tắm, đóng sầm cửa lại.

Cô nhìn anh 1 cách khó hiểu, người gì mà kì cục thế không biết. Anh nói ít hẳn đi, cười thì càng không thể.

Anh cởi áo ra, vứt xuống đất, 2 tay chống vào tường. Anh nhớ lại ban nãy, khi anh đi đến nơi đó, nơi mà anh và Linh đã từng hứa hẹn với nhau và cũng từng là nơi mà lần đầu tiên anh gặp Linh.

Anh nằm xuống, tay vắt lên trán nhìn lên trời, cảnh vật yên tĩnh, không có lấy 1 bóng người, anh nhắm mắt định ngủ 1 giấc. Bỗng nhiên có tiếng hét làm anh cảm thấy hơi khó chịu. Anh mặc kệ, vẫn bình thản nhắm mắt. Nhưng tiếng hét càng lúc càng lớn, phá vỡ sự im lặng của nơi đây. Anh ngồi dậy và đi đến nơi phát ra tiếng hét đó. Và, anh thấy có 1 cô gái đang bị 3 tên to lớn đuổi theo từ đằng sau, bọn chúng không ngừng trêu chọc cô. Vì đứng từ xa nên anh không thể xác định rõ khuôn mặt của cô gái đang chạy thục mạng khỏi 3 người kia. Anh hừ 1 tiếng rồi quay mặt đi, coi như không nhìn thấy. Nhưng dường như có cái gì đó đã ngăn cản anh lại, muốn anh đi tới và cứu cô gái đáng thương kia. Anh quay đầu lại, bọn chúng đã bắt được cô gái và tên cầm đầu đang tát cô 1 cái khá đau. Anh từ từ tiến đến gần và đánh 2 tên đàn em kia túi bụi, tên cầm đầu lao tới nhưng cũng bị hạ dưới tay anh. Đến lúc này, anh đến gần và nhận ra, người đó chính là Huyền Anh.

Duy đi ra, người anh ướt sũng, Huyền Anh vẫn ngồi đó nhưng ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ. Hôm nay ngoài trời rất nhiều sao, nhìn thấy mà không bị cuốn hút mới lạ.

Anh đến bên giường, cầm chiếc laptop và tiếp tục làm việc. Huyền Anh nghe tiếng động thì quay ngay ra đằng sau.

- Thích ngắm sao à?- Anh hỏi 1 cách lãng xẹt.

-…

Huyền Anh nhìn anh, bây giờ cô mới để ý kĩ hơn khi ở gần anh. Anh đẹp tựa như 1 thiên sứ, 1 thiên sứ chẳng cười, chẳng nói nhiều, đẹp 1 cách lạnh lùng. Đôi mắt màu cà phê của anh khẽ nheo lại nhìn vào màn hình.

- Nhìn đủ chưa?

Huyền Anh vội quay mặt sang chỗ khác. Anh đúng là nguy hiểm thật, như thế mà còn nhìn thấy.

- Muộn rồi… Anh… vẫn còn làm việc sao?

Anh quay sang nhìn cô.

- Em… quan tâm?

- Không! Anh vẫn còn là học sinh, giờ này muộn rồi mà vẫn còn máy tính, anh không lo cho sức khỏe của mình à?

- Em… ngủ đi!

“Đúng là kì cục, dở hơi. Hết chịu nổi anh rồi! Mình chỉ muốn về nhà thôi! Ở lại cùng cái tên này thì... Mà mình… nói chuyện với hắn sao? Đúng rồi! Mình đang dỗi hắn cơ mà! Trời ạ! Quên hết tất cả! Chết mất, phải về thôi, có chết cũng phải về!”

Nghĩ là làm, Huyền Anh chạy đến mở cửa.

- Em đi đâu?

- Tôi về!

- Muộn rồi!

- Không liên quan tới anh!

- Đừng cãi tôi!- Anh gằn từng chữ, khuôn mặt vẫn không biểu lộ tí cảm xúc nào.

- Không được! Tôi phải về!

- Đừng cứng đầu! Ở lại là ở lại!

Huyền Anh không quan tâm, cô vẫn cố đi. Cô quyết tâm không để anh khuất phục nữa. Vừa bước ra ngoài, cô nhìn thấy 1 bóng người đang đứng ở phía cuối hành lang cách rất xa cô, 2 tay khoanh trước ngực, dựa lưng vào tường. Cô sợ hãi lùi lại, chả lẽ là ma?

Nhưng ngay lập tức ý nghĩ đó bị cô gạt phăng đi. Thời buổi này làm gì có ma chứ? Cô tự cười chính mình rồi ngẩng đầu lên. Bỗng cô sợ hãi không thốt nên lời, cái bóng ấy… đã hoàn toàn biến mất, để lại cả 1 dãy hành lang dài dằng dặc tối tăm, chỉ có 1 chút ánh sáng yếu ớt nhờ có ánh trăng và sao hắt vào. Cô chạy nhanh vào trong phòng của Duy, mặt cắt không còn giọt máu.

- Em… sao thế?

- Có… ma…- Huyền Anh sợ hãi.

Khóe miệng anh khẽ nâng lên.

- Đó là… hậu quả của việc… không nghe lời tôi!

Huyền Anh nhìn Duy, cô tức giận. Chả lẽ cái bóng ban nãy là do anh dàn dựng nên sao? Thật quá đáng mà!

Cô hừ 1 tiếng rồi lại đến gần cửa sổ, tiếp tục… ngắm sao.

Chap 23:

- Nào nào nào! Tập trung mọi người ơi!

- Có chuyện gì vậy tổ trưởng?- Mọi người xúm lại, đồng thanh hỏi.

- Ngày mai là ngày ra mắt bộ sưu tập rồi! Mọi người đã hoàn thành xong hết công việc của mình chưa?

- Xong rồi thưa tổ trưởng!

- Tốt lắm! Tổ chúng ta rất giỏi!

- Tổ trưởng quá khen!

Mọi người vỗ tay bôm bốp để tự thưởng cho công lao của mình.

- Mà Ngân với Vy đâu rồi nhỉ?

- 2 cô ấy đi tập làm người mẫu rồi!- Việt nói.

- À đúng rồi! Nếu ngày mai thành công, tôi muốn khao tổ chúng ta 1 chầu karaoke. Đồng ý không?

- Woa! Karaoke!- Mọi người sung sướng hét ầm ĩ.

***

- Tốt! Tốt lắm! Cô thạo rồi đấy!- Ông Kiên vỗ tay bôm bốp.

- Thật ạ?- Vy sáng mắt lên.

- Vậy là ngày mai cô có thể biểu diễn 1 cách tự tin được rồi!

- Cảm ơn chú! Nhờ có chú mà tôi có thể đi được thế này! Và chị Ngân nữa!

- Không có gì!- Ngân cười mỉm.

- Vậy là xong rồi! Tôi không cần phải thuê thêm người mẫu nữa!

- Hả???- Ngân và Vy há hốc mồm nhìn ông Kiên.

- Chả đúng à? 2 cô thành thạo thế này rồi, cần gì phải thuê thêm nữa?- Ông Kiên tỏ vẻ ngây thơ không biết gì.

- Tại sao chú không nói sớm là chú có thể thuê thêm được người mẫu? Sao lại bắt chúng tôi khổ cực như thế này hả?- Vy hét lên.

- Ơ kìa! Sao lại trách tôi? Dù sao thì tôi cũng giúp 2 cô rèn luyện thân thể còn gì?

- Rèn cái gì mà rèn? Chúng tôi khổ sở lắm chú có biết không?

- Bình tĩnh nào! Những người mẫu đó được “thuê” sang công ty nhỏ bên Hàn Quốc hết rồi! Người ta mới thuê hết cách đây 5 phút trước.

- Chú nói dối!

- Thật mà! Thôi chịu khó đi!- Ông Kiên vỗ vỗ vào vai Vy và Ngân.

Ngân không nói gì còn Vy thì vẫn phản đối không ngừng.

- Tôi không tin, chú gọi điện cho người ta để tôi gặp xem nào!

- Tôi đã bảo người ta thuê hết rồi mà!

- Chú gọi đi! Tôi không biết đâu!- Vy hét lên.

Ông Kiên đành ngậm ngùi cầm di động gọi cho bên người mẫu rồi đưa máy cho Vy.

- Alô?

- Tôi là Ngô Tiểu Vy thuộc tổ 5 ở bên thiết kế trang phục và thống kê số liệu ạ!

- À vâng! Tôi có thể giúp gì được cho cô?

- Cho tôi hỏi… bên đó còn người mẫu không ạ? Cô cũng biết ngày mai là ngày ra mắt “Thời trang mùa hè” rồi mà!

- Rất tiếc, tất cả người mẫu đã sang Hàn Quốc thực hiện cho dự án ở công ty nhỏ rồi ạ!

- Hả? Tại sao lại thế?

- Ông Hoàng Kiên đã bảo chúng tôi sắp xếp lịch trình đưa họ sang Hàn Quốc 1 cách sớm nhất để thực hiện dự án bên đó!

- Chú Hoàng Kiên?- Vy liếc mắt sang nhìn ông Kiên đang cười rất đắc ý.

- Bây giờ có lẽ đã cất cánh rồi! Tối mai là đã phải ra mắt rồi ạ!

- Hừ! Thôi tôi biết rồi! Cảm ơn cô!

Tít…

- Thế nào? Tôi nói đúng không?

- Chuyện này do chú sắp đặt?

- Ơ kìa! Sao lại là tôi?- Ông Kiên ngơ ngác.

- Chị bên kia nói chú đã sắp xếp lịch trình cho họ sang Hàn Quốc. Sao chú không nói cho tôi hả?

- Thôi! Qua rồi! Chịu khó đi! Tôi xin lỗi! Tại lúc đó tôi không biết!- Ông Kiên vỗ vai Vy.

Vy không nói gì, mặt xị xuống.

- Thôi mà! Tôi sai rồi! Mỗi ngày mai thôi mà! Cô giúp đỡ tôi chút đi!

- Chỉ ngày mai thôi đúng không?

- Ừ! Chỉ đúng ngày mai thôi! Thề đấy!

- Sau ngày mai, tôi không còn phận sự gì nữa nhé!

- Rồi ok!

- Chị Ngân! Mình đi thôi!

- Ừ!- Ngân theo sau Vy.

Khi 2 người vừa đi khuất, Ông Kiên cầm lấy điện thoại gọi cho ai đó.

- Được rồi à?

- Vâng!

- Tốt lắm! Cảm ơn chú!

- Không có gì! Nhiệm vụ của tôi mà! Thích cô bé đó à?

- Hình như thế!

- Tôi biết ngay mà! Lạ gì giới trẻ bây giờ nữa! Thôi, tôi phải hoàn thành nốt 1 số công việc đây!

- Chào chú!

Ở đầu dây bên kia, người đó đan 2 tay vào nhau, khẽ nhếch mép cười.

***

- Mọi việc đã tiến hành đến đâu rồi?

- Đã xong hết rồi thưa giám đốc!

- Ừ! Được rồi! Anh có thể đi!

- Vâng!

Kevin ngồi trên chiếc ghế xoay, mệt mỏi ngả lưng ra đằng sau. Công việc mấy ngày nay khá bận rộn khiến anh chưa được nghỉ lúc nào. Ngày mai là ngày quan trọng nên mọi thứ cứ đổ dồn hết lên anh. Tuy là giám đốc nhưng anh lại là người phải làm việc nhiều nhất.

***

- Anh… có thể đưa tôi về được không?- Huyền Anh lí nhí.

- Chưa đến lúc!

- Cái gì mà chưa đến? Tôi phải về ngay mà! Mấy đêm nay đã không về rồi! Điện thoại thì bị hỏng, chị Vy sẽ lo lắng cho tôi!

- Chị Vy… không có ở nhà!

- Làm sao mà anh biết?- Huyền Anh nhíu mày.

Anh không trả lời, chỉ nằm đó, nhắm mắt lại 1 cách rất bình thản.

- Này, anh bị điếc à?

-…

- Thôi được rồi! Tôi tự về vậy!

Huyền Anh đứng dậy đi ra khỏi phòng, còn thì Duy vẫn nằm đó.

“Đồ điên! Đồ biến thái! Không đưa về thì cứ nói thẳng ra, còn bày trò ‘Chưa đến lúc’! Chưa chưa cái đầu anh ý! Hứ! Mình tự về là được chứ gì? Tại hắn mà mình lại phải nghỉ học hôm nay!”

- Cô đi về à?

Huyền Anh giật mình quay ra đằng sau, đó là bà Kim.

- À vâng! Cháu phải về đây ạ! Muộn rồi!

- Muộn gì đâu? Bây giờ mới 9 giờ sáng mà!

- Thôi ạ! Chị cháu đang chờ ở nhà! Cháu phải về ngay kẻo chị ấy mắng cháu chết!- Huyền Anh cười xòa.

- Tôi xin lỗi nhưng chưa được phép của cậu chủ thì cô không thể đi khỏi đây được!

- Sao lại thế???

- Đây là ý của cậu chủ, tôi không thể tiết lộ nguyên nhân! Phiền cô vào trong cho!- Bà Kim hơi cúi đầu, tránh ra 1 bên tỏ ý nhường đường cho Huyền Anh vào trong.

Huyền Anh tức giận lao vào phòng Duy.

- Anh làm cái trò gì thế hả? Có để cho tôi về không thì bảo?

-…

- Anh điếc à?

Cô vơ lấy 1 cái gối định ném vào người anh nhưng ngay lập tức tay cô bị anh giữ chặt lấy. Anh giật cái gối từ tay cô ném ra chỗ khác.

- Thả ra!

Duy không trả lời, anh nhìn cô chằm chằm, mặt không biểu lộ cảm xúc, tay vẫn nắm chặt.

- Anh làm cái trò gì thế? Thả ra để cho tôi về!

- Ngoan ngoãn… ở lại. Không thì… đừng trách!

- Cái gì?- Huyền Anh mở to mắt nhìn anh.

Anh thả tay cô ra, đứng dậy bước ra ngoài rồi đóng cửa lại, nhốt cô ở bên trong.

- Này! Thả tôi ra! Anh điên à? Thả tôi ra!- Cô đập cửa liên tục.

Anh không quan tâm, bình thản tiến về phía trước.

- Canh chừng! Nếu để xểnh, các người sẽ… biến mất.- Anh lạnh lùng nói, tiếp tục bước đi.

- Vâng thưa cậu chủ!- Đám người hầu cúi xuống, mặt ai cũng tái mét vì sợ.

Không làm theo lời anh thì chỉ có nước chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro