Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Bác đang nấu món gì thế ạ?

- À! Ta chỉ nấu mấy món đơn giản thôi! Nó không thích ăn mấy món đắt tiền bên ngoài vì ti tỉ lần được người ta mời ra ngoài ăn nên nó ngán lắm rồi! Tính cách thằng này lạ thật đấy!

- Chà! May mắn là cháu cũng chỉ biết nấu những món ăn đơn giản chứ sơn hào hải vị thì cháu bó tay rồi!

- Vậy sao? Hay quá! Dạo này tay nghề của ta đang kém, ta cũng già rồi, việc ở công ty ta bận suốt, thời gian đâu ra để nấu nướng? Vậy thì từ nay cháu qua thường xuyên nhé?

- Vâng thưa bác! Cháu sẽ qua thường xuyên! Nhất định em ấy sẽ thích những món ăn mà cháu nấu!- Trang cười tít mắt.

Bà Tuyết khẽ nhíu mày nhìn cô.

"Em ấy ư? À phải rồi! Con bé chưa biết mặt thằng Đạt mà!"- Bà mỉm cười.

Trang hớn hở vừa nấu nướng vừa hát những bài hát của ca sĩ Kindy mà cô thích nhất. Cô không hề biết rằng chỉ vài phút nữa thôi thì người mà cô muốn trốn tránh nhất lại xuất hiện ngay trước mặt cô.

- Xong rồi đấy! Cháu bày ra đĩa đi! Ta không giỏi trang trí lắm đâu!

- Vâng! Bác cứ để cháu!

Cạch…

- Cậu chủ đã về!

- Cô Tuyết đâu?

- Dạ chủ tịch đang trong bếp cùng với 1 cô gái ạ!

- 1 cô gái?- Anh nhíu mày.

- Vâng! Họ đang nấu nướng với nhau! Chủ tịch dặn tôi nếu cậu chủ về thì cậu chủ vào trong phòng ăn để chờ!

- Gọi cô Tuyết ra đây!

- Vâng thưa cậu chủ!

- Món này phải bày như thế này mới đẹp!

- Ồ! Ta hiểu rồi! Cháu khéo tay quá!

- Bác quá khen rồi! Cháu đều học từ mẹ cháu cả thôi mà! Chứ cháu cũng vụng lắm, có biết làm cái gì đâu?

- Cháu khiêm tốn quá! Ta thấy cháu nấu ăn khá giỏi mà!

- Cháu cũng bình thường thôi ạ! Bố mẹ cháu đi suốt nên cháu toàn phải ở nhà nấu nướng. Nấu nhiều cũng quen nên mới lên tay được như thế!

- Ồ!

- Thưa chủ tịch! Cậu chủ đã về rồi ạ! Cậu chủ muốn gặp chủ tịch!

- Được rồi! Về đúng lúc xong hết cả rồi! Ta ra trước nha! Có gì thì cháu cứ bảo mấy cô giúp việc bê ra hộ cho!

- Vâng! Bác cứ ra đi!

“Hí hí! Nhất định em ý sẽ thích mê cho mà xem! Toàn món ngon thế này!”- Trang cười tủm tỉm.

- Xong rồi! Bê ra thôi!

Trang sung sướng cầm khay đựng 3 đĩa mỳ Ý to đùng mang ra ngoài phòng ăn.

- Xin lỗi đã để bác và em trai chờ lâu ạ!

Khi vừa bước vào phòng ăn, đập ngay vào mắt cô là hình ảnh bà Tuyết đang đứng nói chuyện với 1 chàng trai.

Trang mở to mắt nhìn người con trai đó.

Xoảng…

Đĩa cùng khay sứ vỡ tan tành trong tích tắc, đồ ăn vương vãi ra khắp nhà. Bà Tuyết ngạc nhiên nhìn cô.

- Cháu sao vậy?

-...

- Trang à!

- Cháu… cháu xin phép! Cháu phải về ạ! Giờ cũng muộn rồi!- Cô gượng cười, cởi tạp dề rồi chạy nhanh ra cửa.

- Khoan đã!

Trang khựng lại, khóe mắt cô hơi cay cay.

- Em đã gây ra thì em phải dọn dẹp! Làm mau!- Đạt lạnh lùng ra lệnh.

-…

- Đạt à! Cháu có cần thiết phải như vậy không? Mấy cô mau ra dọn đi!- Bà Tuyết chỉ vào mấy cô giúp việc đang đứng nhìn Đạt với ánh mắt sợ hãi.

- Ai đụng vào thì tôi sẽ đuổi việc người đó! Tôi bảo em dọn!- Đạt hét lên.

Trang bặm môi, cô quay lại dọn dẹp đống đĩa vừa đổ vỡ, lau sạch chỗ mỳ Ý vương vãi dưới đất.

Đạt ngồi trên ghế, chân bắt chéo, quan sát từng cử chỉ của cô. Lần này thì cô đừng mong thoát khỏi anh.

Trang cảm nhận như có 1 luồng điện chạy dọc sống lưng. Cô quay mặt ra chỗ khác để không phải nhìn thấy ánh mắt của anh nữa.

Dọn dẹp xong, cô cầm lấy cặp sách của mình rồi đi ra ngoài cửa.

Đạt đứng dậy, anh giữ lấy tay cô, tay kia giật lấy cặp sách của cô rồi ném nó lên ghế.

- Anh làm cái gì vậy?- Trang hét lên.

Anh không trả lời, chỉ cầm tay cô kéo nhanh lên tầng. Anh đạp mạnh cửa phòng mình, lôi cô vào trong rồi đóng lại 1 cách đầy thô bạo.

Trang sợ hãi, cô đẩy anh ra rồi cố gắng mở cửa nhưng vô ích.

Đạt ép cô vào tường, anh ghé sát mặt mình vào cô.

- Cuối cùng cũng tìm được em!

- Cái gì? Thả tôi ra!

- Đây là phòng anh! Em không thoát được đâu!

- Anh muốn gì hả?

Đạt vuốt nhẹ lên tóc cô.

- Em có biết là anh đang tìm em không?

- Anh nói nhảm gì vậy?

- Rồi! Anh quyết định công khai theo đuổi em! Từ nay em là của anh!

Trang há hốc mồm nhìn anh.

- Anh… anh nói cái gì?

- Từ nay em là của anh! Có cần anh chứng minh không?- Đạt mỉm cười, mặt gian xảo.

Trang đẩy mạnh anh ra.

- Anh bị điên à?- Cô hét lên.

- Anh không điên! – Anh tiến sát lại gần cô hơn – Anh chỉ muốn em thuộc về anh thôi!

-…

- Đồng ý đi!

- Không!

- Đồng ý đi mà!

- Không!

- Đã vậy thì anh không chơi với em nữa!- Đạt phụng phịu.

Trang ngạc nhiên nhìn anh. Đây là… Trần Duy Đạt – giám đốc tập đoàn Duy Anh đó ư?

- Này! Em có nghe thấy anh nói gì không đó?

- Anh… anh có đúng là… Duy Đạt không?

- Đúng! Chính là anh!

Trang mím môi nhìn anh.

- Sao em cứ nhìn anh thế? Mặt anh dính gì à?

- Anh… bao nhiêu… tuổi?

- 22!

- Anh… học lớp mấy rồi?

- Thôi đi! Em đang cố tình đánh trống lảng phải không?

- Đâu có… chỉ là…

- Nếu như em không đồng ý yêu anh thì anh sẽ không cho em về nhà nữa!

Đạt nhảy lên giường, vớ lấy 1 quyển Doremon để đọc.

- Này! Đừng tưởng là anh dọa được tôi nhé!- Trang vênh váo đi ra mở cửa.

Nhưng rất tiếc, cửa đã bị khóa. vặn mãi mà nó không chịu nhúc nhích.

- Không mở được đâu cưng à! Chìa khóa đây cơ mà!- Đạt huơ huơ chùm chìa khóa ra trước mặt cô.

- Yaaaaaa! Đưa đây!- Cô lao tới.

Bịch…

Trang vấp phải 1 quyển sách dày cộp và kết quả là ngã ngay lên người anh.

Đạt ôm chặt lấy cô.

- Anh làm gì thế? Buông tôi ra!- Trang vùng vẫy.

- Em ấm thế? Mùa đông mà ôm em thì sướng phải biết!

- Anh bị hâm à? Thả tôi ra!- Cô hét lên.

- Không thả!

- Thả ra!- Cô đấm liên tiếp vào ngực anh.

- Nào! Để yên cho anh ngủ! Em quậy ít thôi!

- Thả tôi ra!- Cô dùng hết sức mình đẩy anh ra.

Cô đã cố gắng lắm rồi nhưng anh chẳng nhúc nhích tý nào.

Trang bất lực nhìn Đạt, anh đang ngủ rất ngon lành, mặt anh và mặt cô chỉ cách nhau 1cm.

Chưa bao giờ… cô nhìn anh gần thế này vì cô chỉ dám đứng từ xa để ngắm anh thôi.

Chợt Trang nhìn thấy chiếc khuyên màu bạc ở dưới môi của anh. Cô đưa tay lên chạm vào chiếc khuyên đó.

- Em làm gì vậy?- Đạt khẽ mở mắt nhìn cô.

- Bấm thế này mà anh… không đau à?

- Không!

- Ăn cũng không đau?

- Không!

- Uống thì sao?

- Không!

- Hắt hơi?

- Em hỏi vớ vẩn quá! Anh cho em 1 trận bây giờ!

- Tôi không sợ anh đâu! Thả tôi raaaaaaaaaaaaaa!- Cô hét lên.

- Không thả! Tại ôm em ấm quá! Kể cả mùa hè ôm cũng thích!

- Anh… anh…

- Tốt nhất là nằm yên! Nói nữa là anh ôm đến đêm luôn đấy!

Trang sợ hãi nhìn Đạt, anh nói là làm đấy!

- Thôi được rồi! Tôi chấp nhận làm người yêu anh, được chưa?

Đạt bật dậy, sung sướng nhìn cô.

- Thật chứ?

Trang gật đầu miễn cưỡng.

- Âu yêêêêêêêêêê…- Đạt hét lên rồi ôm chặt lấy cô.

- Này! Tôi không thở được!

- Em nói thật chứ?

- Ừ!

- Rồi nhé! Vậy là từ nay em là của anh rồi!

- Ừ ừ rồi rồi!- Cô phẩy tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro