Chap 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên cánh đồng hoa bồ công anh quen thuộc, 1 chàng trai đang cố gắng tìm kiếm 1 người con gái bằng tất cả sức lực của mình. Không gian rộng rãi tối tăm bị bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc và lạnh lẽo của buổi đêm yên tĩnh cũng không thể ngăn cản anh tìm người con gái ấy.

Nhưng vô ích, người đó không hề có ở đây.

- Chết tiệt! Huyền Anh! Em đang ở đâu???- Anh hét lớn.

Đáp lại vẫn chỉ là sự yên lặng của nơi đây.

Duy sực nhớ ra căn nhà gỗ nhỏ gần đây. Anh quay đầu lại, chạy nhanh đến ngôi nhà đó.

Kétttt….

- Huyền Anh!

Không có tiếng trả lời, trong này hoàn toàn trống rỗng và tối om.

Duy bước vào với sự vô vọng, anh nằm lên chiếc giường gỗ nhỏ xinh ấy.

“Em đang ở đâu?”

Anh vắt tay lên trán, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

“Nhất định anh sẽ tìm được em!”

***

- Trang à! Con không đi học sao? Sắp muộn rồi đấy!

- Làm sao con có thể đi được trong khi Huyền Anh vẫn không biết đang ở đâu chứ?

- Con hãy đi học đi! Đừng nghỉ mà ảnh hưởng đến việc học!

- Sao mẹ lại có thể nói thế? Huyền Anh là bạn con! Con không thể bỏ mặc bạn ấy được!

- Cứ đến trường đi! Mẹ tin là chưa ai đả động đến trường con đâu!

Như hiểu được gì đó, Trang chạy lên gác cầm cặp rồi thay quần áo.

“Phải rồi! Mình chưa tìm ở trường! Chị Vy thì tìm ở công viên, siêu thị, trung tâm mua sắm. Tối qua muộn quá nên trường không cho phép ai vào, chắc chắn Duy không thể vào được! Vậy trường học là nơi chưa ai tìm đến!”

“Huyền Anh à! Chờ tớ! Tớ sẽ đến ngay!”

Bộp…

- Cái gì đây?

- Hôm nay đến phiên cậu và Minh Anh trực tuần đấy! Không nhớ à?

- Sao? Hôm nay ư?

- Chứ còn gì nữa? Mau đi đi, chuông rồi đấy! Nhớ phải quan sát kĩ nhé! Không thì lớp mình sẽ bị trừ điểm thi đua đấy! Mà sao giờ này Minh Anh vẫn chưa đến nhỉ?

- Khỏi đi! Tớ sẽ đi 1 mình!

- Cậu đi nổi không Trang? Lớp 12E quậy lắm đấy!

- Không sao! Tớ đi được mà! Đưa sổ trực tuần đây!

- Ừ nhanh lên nhé!

Trang cầm quyển sổ rồi chạy ra ngoài. Như tìm được manh mối gì đó, nơi đầu tiên cô đến chính là lớp 12E.

Sĩ số: 45

Vắng: 6: Thùy Dung, Hương Ly, Thảo My, Minh Phương, Trâm Anh, Quỳnh Anh.

“Đó chẳng phải là những người đợt nọ đánh Huyền Anh ư? Không thiếu 1 người!”

“Khoan đã! Thùy Dung? Chết tiệt! Lại là con nhỏ đó!”- Trang nghiến răng.

“Nhưng cũng chưa thể chứng tỏ được gì! Có thể do chúng nó đi muộn! Tý nữa mình sẽ lên kiểm tra lại!”

***

“Lạnh! Lạnh quá! Hừ hừ…”

Huyền Anh tỉnh dậy, bây giờ cô chẳng còn sức để ngồi dậy được nữa. Cô chợt phát hiện ra mình đang ở trong 1 căn phòng chứa đầy đá lạnh trong khi quần áo trên người cô bị rách tả tơi. Những vết thương trên người cô đều bị cái lạnh của căn phòng làm cho tím bầm lại.

“Lạnh! Ai cứu tôi với!”

Ngay đến cả giọng nói cô cũng không thể nói được, cô đã kiệt sức lắm rồi. Bị bỏ đói, bị đánh cho đến ngất, bị bỏ vào trong 1 căn phòng lạnh trong khi quần áo trên người chẳng che kín được bao nhiêu.

“Duy!”

Huyền Anh dùng hết sức bò đến cánh cửa ở trước mặt mình.

Cạch…

- Ồ! Vẫn chưa chết à?- Dung đứng trước mặt cô, khoanh tay trước ngực nhìn cô với ánh mắt khinh thường.

Cô chẳng còn quan tâm đến những gì tồn tại xung quanh mình nữa, vẫn tiếp tục bò đến chỗ cánh cửa, mong sao thoát ra khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Nhưng cái lạnh thấu xương trong căn phòng này làm cô không thể nào mà di chuyển được trong khi toàn thân đã tê cứng, chân tay không thể nhúc nhích.

- Nhìn mày thảm thương quá! Chậc chậc!- Dung lắc đầu.

Huyền Anh ngẩng đầu lên nhìn cô 1 cách khó khăn.

- Khổ chưa kìa! Nhìn cũng không thể làm nổi!

- Thôi! Nó phải ở đây suốt mấy tiếng đồng hồ là cũng khổ lắm rồi! Chúng mày khiêng nó ra đi kẻo nó đông cứng thành đá mất! Khổ thân lắm!- Dung ra lệnh cho những cô gái xung quanh.

Huyền Anh được đưa ra ngoài. Vì không thể đi được nên phải cần đến 4 người khiêng ra. Cô thở 1 cách khó nhọc, chân tay cô lạnh cóng, không còn bất cứ cảm giác gì nữa. Hình như cái lạnh đã thấm vào sâu bên trong rồi.

“Duy! Cứu em!”

Người duy nhất mà cô nghĩ đến bây giờ chỉ có anh mà thôi.

Không còn sức nữa, Huyền Anh ngã xuống đất, ngất đi.

- Lại ngất!- Dung thở dài.

- Giờ làm sao hả chị?

- Còn sao nữa? Đưa nó về chỗ cũ, tao muốn tiếp tục hành hạ nó, không thể để cho nó yên được!

- Nhưng nó cũng yếu lắm rồi! Đánh nữa thì...

- Chúng mày im đi! Biết cái gì mà nói? Tao bảo làm là làm! Cấm cãi! Chúng mày có muốn bị thế này không?- Dung chỉ vào Huyền Anh.

-...

- Nếu không muốn thì câm miệng lại và làm theo những gì tao bảo! Còn nói nữa thì tự biết hậu quả!- Dung quay lưng bước đi.

Những cô gái xung quanh dần dần cảm thấy thương hại cho Huyền Anh và có ánh nhìn không thiện cảm về Dung hơn, mặc dù họ rất sợ cô. Tại sao cô lại có thể ác độc đến thế? Hành hạ Huyền Anh như vậy chưa đủ sao? Không lẽ cô muốn Huyền Anh phải chết?

Họ nhìn nhau 1 lúc rồi chẳng ai bảo ai cũng tự đưa Huyền Anh đi theo sau Dung.

"Đồ nhát chết!"- Dung cười khẩy.

***

Reng reng…

Chuông ra chơi vừa dứt, Trang đóng sách vở lại, chạy 1 mạch lên tầng 3.

Vẫn vắng đúng 6 người đó, nghỉ học không phép, vậy là rõ rồi!

Trang nắm chặt tay, căm hận nhìn vào bên trong lớp 12E.

“Nhất định tao sẽ trả thù!”

***

- Vy đâu?

- Dạ! Cô ấy tỉnh rồi ạ! Cô ấy cứ đòi ra ngoài!

- Không được phép để cô ấy ra ngoài!

- Vâng! Chúng tôi đã ngăn cô ấy rồi ạ!

- Cô không được đi khỏi đây! Đó là lệnh của cậu chủ!

- Suỵt! Cầu xin chị hãy giúp tôi! Tôi phải đi tìm em tôi!

- Nhưng cậu chủ không cho phép!

- Tôi xin chị đấy! Em gái tôi đang bị mất tích, tôi phải tìm nó! Tôi sợ nó đang gặp nguy hiểm! Chị hãy để tôi đi đi! Tôi sẽ không nói cho Kevin đâu!

- Nhưng…

- Tôi phải đi đây! Nhất định tôi sẽ quay lại!

Vy men theo mép tường phía sau căn biệt thự để tìm đường trèo ra ngoài. Nhưng chưa kịp nhảy lên thì tay cô đã bị giữ lại. Người đó kéo cô lại và ôm chặt cô vào lòng mình.

- Thả ra! Tôi phải tìm em tôi!- Cô vùng vẫy.

- Sao em lại cứng đầu như vậy hả?

- Huyền Anh đang gặp nguy hiểm! Tôi phải cứu nó!

- Không! Em không được đi đâu hết! Em đừng như vậy nữa được không?

- Thả tôi ra! Chả lẽ anh để yên cho Huyền Anh bị mất tích như vậy sao?

- Tôi đã huy động thám tử và cảnh sát rồi! Họ sẽ tìm ra Huyền Anh sớm thôi! Em không được phép ra ngoài, sẽ rất nguy hiểm cho em!

- Không! Dù có bị làm sao thì nhất định tôi phải tìm cho ra Huyền Anh! Anh không có quyền ngăn cản tôi!

- Em đừng làm khổ mình nữa đi!

- Bỏ ra!- Vy đấm liên tục vào người anh.

-…

- Tôi phải tìm Huyền Anh…

- Tôi phải tìm Huyền Anh…

- Tôi phải tìm Huyền Anh…

- Con bé cần tôi…

- Huyền Anh…

Mọi cử động của Vy chậm dần, chậm dần rồi dừng hẳn lại.

Anh ôm chặt lấy cô, ánh mắt xót xa nhìn về phía trước.

“Anh xin lỗi! Chỉ còn cách này thì em mới dừng lại được! Nhất định anh sẽ tìm ra Huyền Anh! Xin em đừng như vậy nữa!”

***

“Hộc hộc…

Mệt quá…

Chạy đi đến hết nơi này đến nơi khác rồi mà vẫn chẳng tìm kiếm được manh mối gì!

Không! Nhất định còn thiếu sót ở đâu đó! Rất có thể còn chỗ mà mình chưa đụng tới.

Nhưng đó là ở đâu? Cả 1 ngôi trường khổng lồ thế này, biết đi đâu mà tìm nữa?

Không ổn! 1 mình mình tìm không xong! Phải nhờ đến Duy! Đúng rồi, Duy!”

***

- Duy! Cứu em!

- Huyền Anh! Em ở đâu?

- Cứu em! Em sợ! Ở đây tối lắm, em sợ!

- Em đang ở đâu?

- Cứu… em… Duy…

- Huyền Anh! Trả lời anh đi! Em đang ở đâu? Anh sẽ đến tìm em!

-…

- Huyền Anh! Em đâu rồi?

-…

- Huyền Anh!!!

Duy choàng tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại. Lại 1 cơn ác mộng đến với anh nhưng lần này lại là 1 người con gái khác.

Không biết giấc mơ này là như thế nào?

Một điềm báo gì chăng?

Duy chợt nhớ ra điều gì đó…

Căn phòng trong giấc mơ của anh… rất quen thuộc. Nó lớn, bên trong chẳng có 1 cái gì, tối tăm, ẩm ướt, thật đáng sợ!

Phải rồi! Là nó! Chính là căn nhà đó!

Duy bật dậy đi ra ngoài, để lại căn phòng còn vương vấn hơi ấm và hương thơm dịu nhẹ của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro