Chap 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên xe, Ngọc lo lắng khóc nấc lên. Long sốt ruột giục giã người lái xe đến đó thật nhanh. Anh cố gắng trấn an cô mặc dù trong lòng cũng nóng lên như lửa đốt.

- Kevin! Huhu... Kevin!

- Em đừng lo! Nó sẽ không sao đâu!

Dường như Ngọc không lắng nghe những gì anh nói, cô cứ khóc liên tục. Bản chất nam tính độc nhất của mình không còn nữa, bây giờ chỉ còn là sự yếu đuối cần được chở che. Anh nắm chặt lấy bàn tay cô, đưa người cô dựa vào mình.

"Đừng lo! Kevin sẽ không sao cả! Em đừng khóc!"

Khi vừa đến thì cánh cửa của căn phòng nơi Kevin đang nằm đã khép lại. Vy dựa vào tường, khuôn mặt thất thần không còn cảm xúc. Cô ngã khuỵu xuống đất, máu của anh vẫn bám đầy lên chiếc tạp dề màu xanh nước biển của cửa hàng Fast Food.

Ngọc chạy đến, đập tay liên tục vào cánh cửa nhưng nó không hề nhúc nhích. Cô gào thét trong nước mắt.

- Anh Kevin! Anh Kevin!

Long vội đỡ lấy Ngọc rồi kéo cô lại, ôm chặt vào lòng mình. Cô không còn bình tĩnh được nữa.

- Ngọc! Xin em đừng như vậy!

- Không! Tôi phải cứu anh Kevin! Anh Kevin!

Long giữ chặt lấy người Ngọc mặc cho cô ra sức vùng vẫy và cắn mạnh vào bờ vai của anh. Máu từ từ rỉ xuống, ướt đẫm cánh tay rắn chắc. Khi không còn sức nữa, Ngọc ngất lịm đi trong vòng tay của Long. Anh bế xốc cô lên, khẽ nhíu mày vì vết thương ở vai.

Đến bây giờ thì Long mới để ý thấy Vy đang ngồi ở góc tường ngay đằng sau mình. Những gì anh nhìn thấy là một cô gái với bộ quần áo nhân viên dính máu, đôi mắt nhìn trân trân về phía trước. Cô không thể khóc nổi nữa, cô cũng đã kiệt sức rồi.

- Tiểu Vy?- Long ngạc nhiên.

Cô không trả lời, chỉ im lặng.

- Em sao vậy? Đứng dậy đi!

Đúng lúc ấy, Đạt từ bên ngoài chạy tới. Anh thở dốc, quần áo xộc xệch vì chưa kịp thay, mồ hôi nhễ nhại ướt khắp lưng áo sơ mi.

- Kevin! Kevin sao rồi?- Anh nói không ra hơi.

Long quay lại, anh ra hiệu im lặng với Đạt. Anh chậm rãi bước đến phía Đạt.

- Kevin sao rồi?

- Tao không biết nữa! Cũng mới đến đây thôi! Đến thì cửa đã đóng rồi!

- Đây chẳng phải là Ngọc sao? Cô ấy sao vậy?

- À! Không sao đâu! Do cô ấy quá kích động nên mới bị ngất. Bây giờ tao phải đưa cô ấy đi nghỉ ngơi, mày ở lại với Tiểu Vy nhé! Nếu có gì quan trọng thì gọi ngay cho tao!

- Ừ! Vai mày chảy máu rồi kìa! Không sao chứ?

- Vết thương nhẹ thôi mà! Không sao! Tao phải đi đây! Chốc nữa tao sẽ quay lại!

Đạt thở dài nhìn Long đang khó nhọc lê từng bước. Khi bóng dáng của Long đã khuất khỏi hành lang, anh mới quay sang cô gái tội nghiệp đang đờ đẫn nhìn thẳng. Anh tiến đến gần, cúi xuống, đặt 2 tay lên vai cô.

- Vy à!

Cô từ từ quay đầu về phía Đạt. Đôi mắt thâm quầng lạnh nhạt ươn ướt nước, đôi môi trắng nhợt không nói nổi. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, im lặng.

- Vy à! Anh biết em đang rất buồn! Nhưng em cần phải dũng cảm lên! Như vậy thì Kevin mới có sức đấu tranh với bệnh tật chứ!

Cô vẫn im lặng nhìn anh.

- Đứng dậy đi! Đừng ngồi đây như vậy!- Anh đỡ cô dậy.

Vy gạt tay anh, đẩy anh ra chỗ khác. Cô quay mặt đi như không muốn nhìn.

- Anh đi đi! Em sẽ không dậy cho đến khi Kevin bước ra!

- Được! Vậy anh sẽ ở lại với em!

Xung quanh dãy hành lang dài dằng dặc của bệnh viện chỉ có bóng dáng một cô gái đang ngồi bệt ở góc bên cửa, chàng trai đứng bên cạnh, đôi mắt chăm chú quan sát vào bên trong. Hai người, một cảm xúc, một tâm trạng, chẳng ai nói gì suốt mấy tiếng đồng hồ cho đến khi bác sĩ bước ra...

Cạch...

Vy đứng phắt dậy, cô nhìn ông bác sĩ đã tuổi trung niên một cách đáng thương, đó như là chút sức lực duy nhất mà mình có được. Vị bác sĩ cúi mặt, bỏ cặp kính, đôi mắt nheo lại để lộ vết chân chim rõ mồn một. Đạt như hiểu cho cô, anh bình tĩnh hỏi bác sĩ về bệnh tình của bạn thân mình.

- Bác sĩ! Kevin sao rồi?

- Trước mắt đã qua cơn nguy kịch! Vết đâm khá sâu nhưng không bị phạm nhiều bên trong. Nếu chậm trễ chút nữa thì...

Đạt gật đầu như để hiểu ý của bác sĩ muốn nói đến. Cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe. Vy lùi ra đằng sau, cô dựa vào tường, mắt nhắm nghiền lại, đầu ngẩng cao như trút bỏ mọi gánh nặng mà nãy giờ mình phải trải qua.

- Tôi cần một người đi cùng để làm thủ tục nhập viện! Cậu Đạt!- Ông bác sĩ nhìn anh như ra hiệu.

Đạt quay sang nhìn Vy, cô vẫn đang nhắm mắt, đôi bàn tay nhỏ bé khẽ run lên.

- Vâng! Tôi ra đây!

***

Đạt ngó nhìn xung quanh hành lang bệnh viện. Khi chắc chắn không còn ai, anh từ từ đóng cửa, sốt ruột nhìn vị bác sĩ. Ông nhìn chăm chăm vào màn hình vi tính, bàn tay phải nhăn nheo di chuột liên tục, đôi lông mày ngả bạc hơi nhíu lại.

- Sao rồi bác sĩ? Kevin...

- Hiện tại thì qua cơn nguy kịch nhưng...- Vị bác sĩ ngập ngừng.

- Nhưng sao? Bác sĩ nói đi!

- Cậu Kevin do mất khá nhiều máu, vết thương ở bụng khá sâu. Hơn nữa trên thân thể có rất nhiều vết thương do hung khí gây sát thương cao gây ra... Ở đầu cũng bị đập khá mạnh...

- Ý ông là sao? Kevin sẽ...

- Tôi rất tiếc! Có thể cậu Kevin sẽ bất tỉnh ít nhất là 2 tuần.

- 2 tuần ư? Không thể cố gắng nữa được ư? Cuộc họp cổ đông sẽ diễn ra vào tuần sau mà!

- Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi!

Đạt im lặng. Anh chậm rãi đứng dậy, cúi đầu một cách lễ phép.

- Tôi biết rồi! Cảm ơn bác sĩ!

Anh dựa vào tường, thở dài. Anh cũng cảm thấy mệt mỏi khi phải đối mặt với những chuyện này. Anh và Long cũng đã biết trước sẽ có ngày này nhưng lại không ngờ nó lại diễn ra nhanh đến thế khiến anh không kịp chuẩn bị đối phó. Việc Kevin có nhiều kẻ thù xung quanh chẳng có gì là lạ. Những kẻ ăn không ngồi rồi, chỉ biết dựa dẫm nhưng lại muốn túi của mình đầy ắp tiền bạc và danh vọng khiến anh phát ớn. Đuổi chúng đi là đúng thôi. Thế nhưng chúng lại trở mặt, muốn giết đi kẻ thù ấy để cướp đoạt mọi thứ.

Dù sao cũng may là đám vệ sĩ của Kevin đến kịp. Bởi đường đi rất ngoằn nghoèo. Bọn chúng cũng khá thông minh khi chọn địa điểm là một nơi vắng vẻ mà khó phát hiện như vậy. Nếu từ đường lớn để vào được đây thì cũng phải mất ít nhất nửa tiếng. Nhưng biết được đường tắt thì lại là chuyện hoàn toàn khác.

Đạt quay lại căn phòng chăm sóc đặc biệt của Kevin. Vy không còn ngồi đó nữa. Có lẽ phẫu thuật đã xong nên người thân có thể vào thăm bệnh nhân. Anh đứng kế bên cánh cửa, đôi mắt hướng vào bên trong. Khắp người Kevin chỉ toàn là màu trắng. Vy nắm lấy bàn tay to lớn đầy vết bầm tím chi chít mà xót xa tột cùng. Cô hối hận khi không thể giúp gì cho anh, chỉ có thể ngồi đó nhìn anh gắng chịu đựng những vết thương một cách đau đớn.

Vy quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, bàn tay vẫn nắm chặt như sợ rằng anh sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

Đạt bước đi, anh không muốn làm phiền họ. Anh cũng đã hiểu hết mọi chuyện.

Cả hai người cùng sai. Nhưng họ sẽ không như vậy nếu không có sự xuất hiện của người thứ 3. Nếu Vy giữ đúng lời hứa, không đi đây đi đó, không để bị cám dỗ hoặc nếu Kevin đừng quá ích kỉ, đừng quá nôn nóng thì mọi chuyện sẽ không theo chiều hướng xấu đi như thế này. Chỉ cần chậm trễ chút nữa, anh có thể sẽ chết.

***

Mùa đông, trời tối rất sớm. Từng cơn gió lạnh thi nhau luồn qua những kẽ lá, hùa cả vào bên trong cánh cửa sổ được mở của một căn phòng nhỏ. Vy rùng mình, cô đứng dậy, kéo chiếc rèm trắng để gió không lùa vào được nữa. Cô chợt nhận ra cánh cửa sổ đã bị hỏng chốt. Cô thở dài, nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp kín cho Kevin vì sợ anh sẽ bị cảm lạnh bởi gió mùa này khá độc.

Cạch...

Đạt bước vào, trên tay là một túi hoa quả. Anh đặt nó lên bàn cạnh giường, nhanh nhẹn lôi ra một con dao nhỏ, lấy những quả táo chín mọng rồi từ từ gọt. Vy mỉm cười, một nụ cười hiếm thấy trên đôi môi của cô.

- Hôm nay anh đến sớm vậy?

- Ừ! Tý anh phải về sớm có việc nữa!

- Anh khéo tay nhỉ? Biết gọt hoa quả nữa cơ đấy!

- Em quá khen rồi! Có tý vỏ thôi mà!

Vy chống cằm, đôi mắt chăm chăm nhìn vào đôi bàn tay to lớn đang gọt những quả táo đỏ. Từng động tác của anh cuốn hút cô vô cùng.

- Em thích ăn táo thế cơ à?

- Không! Anh gọt táo đẹp quá!

Đạt cười thành tiếng.

- Thôi ăn đi! Em làm anh xấu hổ rồi đấy!

Vy cười gượng, đưa tay lên cầm từng miếng táo rồi ăn một cách chật vật. Tay cô bỗng run thành từng đợt. Bây giờ cô chỉ cảm nhận được vị mặn của nước mắt, vị ngọt của táo cứ như đã biến mất từ lâu rồi...

- Chắc Kevin đói lắm!

Cô để miếng táo vào trong rổ, nhanh tay lau miệng.

- Em không muốn ăn nữa!

- Sao vậy? Em cần phải ăn để lấy sức trông coi Kevin chứ!

- Em không thể ăn được nữa!- Cô cúi mặt xuống.

Đạt thở dài, anh bỏ dao và quả táo đỏ đang được gọt dở vào rổ, rút chiếc khăn tay từ trong túi ra lau một cách nhẹ nhàng. Cô không muốn ăn thì anh cũng chẳng gọt nữa, anh cũng chẳng còn tâm trí nào để mà ăn uống bây giờ...

- Vậy em về nghỉ ngơi và thay quần áo đi! Để anh trông Kevin cho! Hôm nay anh được nghỉ mà!

- Em tưởng anh phải về sớm có việc?

- Cũng không có gì quan trọng cả! Em cứ về đi! Đã mấy ngày nay em không được về rồi! Em cũng cần phải chợp mắt mà!

Vy gật đầu, cô từ từ đứng dậy, loạng choạng bước ra ngoài. Cô bám chặt vào cánh cửa, chân tay bủn rủn không đứng vững. Đạt vội ngồi dậy, anh thật sự rất lo lắng cho cô.

- Em không sao chứ Vy?

- Em không sao! Không sao!

- Vậy... anh đưa em ra cổng nhé? Dù sao bên cạnh cũng toàn bác sĩ và y tá, không phải lo lắng nhiều!

- Không! Anh ở lại đi! Em ổn!

- Vậy... em về cẩn thận! Có gì nhớ gọi cho anh!

- Vâng! Cảm ơn anh!

Vy vịn tay vào cầu thang, dường như cô không thể đi vững được nữa, chân tay như rụng rời ra. Dựa lưng vào tường, cô thở dài, đôi mắt như sắp nhắm lại. Từng hơi thở nặng nhọc cứ đè nén lên cô...

***

- Ngày mai là cuộc họp cổ đông phải không?

- Ừ! Nguy cho Kevin quá!

- Chết tiệt thật! Tất cả đều là sắp đặt. Hắn cố tình làm thế để chiếm vị trí giám đốc!

- Vậy bây giờ phải làm sao?

- Yên tâm đi! Hôm đó chủ tịch Minh sẽ đến. Chắc chắn ông ấy sẽ có cách. Không đời nào ông ấy để Kevin như vậy đâu!

- Tao hiểu! Nhưng tên đó cũng ranh ma lắm! Chắc chắn hắn đã nghĩ ra kế gì đó nên đến bây giờ mới dám hạ Kevin như thế!

- Càng ngày hắn càng cao tay rồi đấy! Chưa gì chúng ta đã phải đối mặt với chúng sớm như thế này!

- Tao nghĩ rồi! Chắc chắn chủ tịch sẽ có cách! Ông ấy rất thông minh!

- Dù sao chúng ta cũng phải chuẩn bị! Không nên khinh địch!

- Phải!

***

Đã 1 tuần trôi qua, bức tranh ảm đạm của bệnh viện dường như chẳng thay đổi là bao. Vẫn là một màu trắng đáng sợ, tiếng khóc, tiếng than vãn và tiếng hét đến rợn người hằng đêm. Mùi thuốc khử trùng không bao giờ biến mất. Những khuôn mặt u buồn, bi thảm của bệnh nhân, gia đình bao trùm khắp bệnh viện khiến ai cũng cảm thấy đau xót.

 Kevin vẫn nằm đó, không cử động, tiếng thở nhỏ nhẹ vẫn đều đều. Vy nắm chặt lấy tay anh, đôi mắt rớm lệ nhìn anh không ngớt.

- Kevin! Em xin lỗi! Em sai rồi! Chỉ tại em!

Đáp lại cô vẫn chỉ là tiếng im lặng đáng sợ.

- Tại sao ông trời lại bất công với chúng ta đến vậy? Tại sao cứ phải là em và anh?

Cô đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhợt nhạt của anh. Lạnh... lạnh quá! Dường như hơi ấm từ anh chẳng có nhiều nữa, anh cứ như đang mất đi sự sống vậy. Cô khóc, khóc trong sự sợ hãi và tiếc nuối.

"And Baby

It’s amazing I’m in this maze with you

I just can’t crack the code

One day you screaming you love me loud

The next day you’re so cold

One day you here, one day you there, one day you care

You’re so unfair sipping from the cup

Till it runneth over, Holy Grail..."

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, phá tan sự im lặng mang đầy vẻ ngậm ngùi, đau xót. Cô nghe điện thoại một cách khó nhọc. Cô chẳng còn tâm trí để lắng nghe hay trả lời bất kì một ai nữa. Mọi thứ dường như đã lấy hết sạch sức lực của cả cô và anh...

- Vy à! Anh cần em giúp!

- ...

- Em ổn chứ?

- Vâng...

- Em cũng biết ngày mai là gì rồi đấy!

- ...

- Anh và Long cần sự giúp đỡ của em! Em cũng là một thành viên của tập đoàn...

- Nhưng... em không còn làm việc trong Fashion King nữa! Em sợ em...

- Không sao cả! Em vẫn có thể giúp được!

- Vậy... em có thể giúp gì?

- Ngày mai em hãy đến công ti con của Fashion King ở ngoại thành Hà Nội. Em hãy đến đó. Nhân viên ở đó là những người tốt, họ rất yêu quý Kevin và chủ tịch Minh. Chắc chắn họ đã biết về cuộc họp cổ đông ngày mai rồi...

- Tại sao lại như vậy? Cuộc họp ngày mai... để làm gì chứ? Em tưởng chỉ đơn thuần là sắp xếp lại chức vụ của nhân viên trong tập đoàn thôi?

- ...

- Anh Đạt! Anh hãy trả lời em đi! Cuộc họp cổ đông ngày mai... Tại sao em phải đến đó?

- Anh sẽ giải thích với em sau! Bây giờ không tiện nói...

- Không! Em muốn anh nói ngay bây giờ!

- ...

- Anh mau nói đi!

Vy cố gắng lắng nghe tiếng thở dài não nề bên kia đầu dây. Im lặng một lúc, cô lại nghe thấy tiếng tặc lưỡi nho nhỏ...

- Cuộc họp ngày mai... để bầu vị trí giám đốc mới cho Fashion King...- Đạt ngập ngừng.

Vy ngạc nhiên, đôi mắt mở to hết cỡ, tay run lẩy bẩy cầm chiếc điện thoại...

- Anh... anh nói gì cơ? Tại sao?

- Em cũng biết rồi đấy! Đã 1 tuần nay không có ai lãnh đạo tập đoàn. Hơn nữa trong những ngày gần đây đã xuất hiện nhiều scandal nói về Kevin... Anh nghĩ việc giữ được chức vụ giám đốc có lẽ... hơi khó...

- Vậy nên anh mới cần em giúp?

- Anh biết việc này hơi khó với em! Nhưng chủ tịch Minh đã xây dựng nên Fashion King, thế nên không thể để nó rơi vào tay người khác được! Em cũng hiểu phải không?

- Em...

- Vy à! Hãy vì Fashion King, và... hãy vì... Kevin!

Vy giữ lấy điện thoại, cô quay sang nhìn Kevin, dáng vẻ hiện tại của anh khiến cô không khỏi đau xót. Nước mắt lại một lần nữa rơi xuống khi nghĩ đến anh. Cô nhanh chóng đưa tay gạt phăng những giọt nước mắt ấy đi...

- Vâng! Em sẽ cố gắng hết sức!

- Ôi! Cảm ơn em Vy à! Vậy ngày mai... phiền em!

- Vâng! Chào anh!

Cạch...

Đặt chiếc điện thoại lên bàn, Vy thở dốc. Cô không ngờ mọi chuyện lại đến mức này. Cô đã phải cố gắng chịu đựng những tháng ngày rời xa Kevin với bao sự dằn vặt, hối hận. Thế nhưng bây giờ, tất cả đã đi quá xa rồi...

Cô quay lưng lại, đặt lên trán anh một nụ hôn, tay cầm lấy tay anh, thủ thỉ:

- Em nhất định sẽ giúp anh! Em sẽ không để anh phải tổn thương đâu!

Cô chậm rãi đứng dậy, lấy chiếc áo khoác và túi xách để trên ghế cạnh giường, mở cửa bước ra với đôi mắt vẫn còn rớm lệ. Cô đóng cửa lại, căn phòng bệnh lại một lần nữa chìm trong bóng tối, sự im lặng cùng cái lạnh của những cơn gió lùa vào từ cửa sổ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro