CHƯƠNG 4. Vẫn như ngày nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc trò chuyện với Cintia Arellano
 
Cô ấy có đôi mắt xanh sáng, khuôn mặt khả ái và dáng người mảnh mai. Cô sống tại số nhà 510 Ibanez, một ngôi nhà nhỏ bé giản dị, nơi cô đón chào vị khách tới nhà với nụ cười thân thiện. Một chú chó đen ngoe nguẩy đuôi dò xét người khách mới đến trước khi rời khỏi phòng khách và đi vào sân của gia  đình Messi. Cintia luôn là người bạn gái thân thiết của Leo.

“Các mẹ chúng tôi là ‘chị em cùng mang thai’,” cô ấy nói. Silvia Arellano mang thai cùng lúc với Celia. “Chúng tôi thân thiết với nhau lắm”, bà Silvia giải thích. “Chúng tôi thường đi mua sắm với nhau và nói chuyện về tương lai của các con. Đó là mối quan tâm chính yếu của chúng tôi. Chúng tôi là những người bạn tốt.”

Bà đặt một ly soda trên bàn và nhường lời cho cô con gái cả năm nay 22 tuổi, từng học cùng Lionel từ mẫu giáo, cấp I rồi đến cấp II và luôn đồng hành cùng nhau từ nhà đến trường rồi từ trường về nhà, luôn bên nhau trong mỗi dịp sinh nhật, tiệc tùng và cả những trận đấu.

Khi còn nhỏ, Leo trông như thế nào?
 
“Cậu ấy nhút nhát và kiệm lời. Cậu ấy chỉ nổi bật khi chơi bóng đá. Tôi nhớ rằng trong các giờ ra chơi, ở sân trường, đội trưởng của hai đội, có trách nhiệm lựa chọn các thành viên, thường cãi nhau bởi vì ai cũng muốn Leo chơi cho đội mình do cậu ấy là người ghi rất nhiều bàn thắng. Nếu đội nào có cậu ấy, thì chắc chắn nắm phần thắng. Bóng đá luôn là niềm đam mê của Leo. Cậu ấy thường bỏ lỡ các bữa tiệc sinh nhật để tham gia các trận đấu và các buổi tập luyện.”

Còn ở trường, cậu ấy là người như thế nào?
 
“Chúng tôi gọi cậu ấy là Piqui bởi vì cậu ấy bé nhất trong số chúng tôi. Cậu ấy không thích các môn ngôn ngữ hoặc toán học. Nhưng cậu ấy rất giỏi môn thể dục và nghệ thuật.”
Họ nói rằng cô thường giúp đỡ cậu ấy?
 
“Vâng, thỉnh thoảng thôi... Trong các kỳ thi, cậu ấy thường ngồi phía sau tôi và nếu không chắc chắn về điều gì đó, cậu ấy sẽ hỏi tôi. Khi các thầy cô không để ý, tôi sẽ chuyền cho cậu ấy cái thước kẻ hoặc cục tẩy có ghi đáp án trên đó. Vào các buổi chiều, chúng tôi thường làm bài tập ở nhà cùng nhau.”

Thế còn ở trung học, mọi người chia tay nhau và Leo đã đến Barcelona…
 
“Tất cả chúng tôi đều khóc như mưa vào buổi chiều mùa hè đó khi cậu ấy cùng gia đình tới Tây Ban Nha. Tôi không thể tin vào điều ấy, tôi đã mất đi người bạn thân nhất của mình. Khi nói chuyện điện thoại, chúng tôi vẫn luôn tình cảm, và với tôi, cuộc sống ở châu Âu đối với cậu ấy dường như rất khó khăn. Nhưng khi cậu ấy về, chúng tôi trò chuyện và tôi nhận ra rằng cuộc sống ở đó thật sự là một trải nghiệm rất quan trọng với cậu, nó giúp cậu ấy trưởng thành rất nhiều.

Nó cũng tạo áp lực lên gia đình cậu ấy đến nỗi Celia và María Sol đã phải trở lại Argentina. Cậu ấy nói với tôi rằng mình đã thích nghi được với cuộc sống nơi đó bởi vì ở đấy cũng có những đứa trẻ cùng trang lứa với cậu ấy chơi bóng đá. Và đối với Leo, đó là nguyên tắc cơ bản. Cậu ấy muốn trở thành một cầu thủ bóng đá và thật sự đã làm được điều đó.”

Cintia đứng dậy đi vào trong nhà và trở lại với một album đầy ảnh và rất nhiều hình cắt từ các tờ báo. Trong đó có một bức ảnh chụp Leo và Cintia khi còn bé: Leo ngậm ti giả và mặc một quần yếm có dây đeo màu xanh, phía sau là một con búp bê lớn mặc quần áo cô dâu; bên cạnh cậu bé, Cintia, vẫn quấn tã lót và có hai bím tóc.

Và một bức hình ở trường mẫu giáo năm 1992 chụp chung với cả lớp, tất cả bọn trẻ đều mặc đồng phục màu xanh. Tiếp đến là một bức ảnh chụp Leo và Cintia trong trang phục lễ hội, Leo đội mũ cảnh sát cùng một bộ ria mép giả, Cintia hóa trang với cặp kính mắt lớn và một chiếc váy trắng.

Sau đó là hàng loạt những bức ảnh được cắt ra từ các tờ báo với các tiêu đề: “Maradona mới”, “Chờ đợi Đấng Messiah”, “Anh ta đến từ hành tinh nào?”, đến khi chúng tôi thấy một mẩu báo vào khoảng thời gian tháng 7 năm 2005, chụp ảnh Leo nâng cúp vô địch giải U20 thế giới.

“Tôi là một trong những người tổ chức bữa tiệc ở quanh đây. Chúng tôi đã đi vòng quanh tất cả những nhà hàng xóm và xin tiền để mua hoa giấy, pháo và sơn. Chúng tôi đã viết ‘Leo, niềm tự hào của dân tộc’ bằng chữ trắng trên nền đất và căng một biểu ngữ trên khu phố với nội dung: ‘Chào mừng nhà vô địch.’

Cậu ấy được cho là sẽ về vào lúc một giờ sáng, vì thế cả khu phố chờ cậu ấy, đó là một ngày mùa đông, thời tiết rất lạnh và cậu ấy đã không về lúc nửa đêm như dự kiến. Một số người mệt mỏi và trở về nhà. Chúng tôi vẫn chờ cho đến năm giờ sáng, khi một chiếc xe van màu trắng tiến vào phố và bấm còi.

Lúc đó, tất cả các máy quay của giới truyền thông đều bật lên. Mọi người bắt đầu la hét, người thì ném pháo giấy, chơi trống và la hét: ‘Leo đến rồi, Leo đến rồi!’ Cậu ấy đã kiệt sức. Leo đã không mong đợi sự đón tiếp này, nhưng nó làm cậu ấy thật sự hạnh phúc.”

Ngoài ra, còn có rất nhiều mẩu cắt báo và ảnh của Leo, cũng như một số trang đầy ắp những lời chỉ trích sau trận Argentina - Đức tại World Cup 2006, sau đó là hình ảnh Leo ngồi một mình trên băng ghế dự bị.

“Họ nói rằng cậu ấy bốc đồng, rằng cậu ấy không phối hợp với nhóm. Họ ‘ném đá’ cậu ấy tan tác. Nhưng thực tế không phải vậy. Chỉ có một số người hiểu cậu ấy và biết cậu ấy đang cảm thấy thế nào. Khi làm không tốt, Leo thu mình lại. Cậu ấy là như thế, ngay cả với tôi đôi khi cậu ấy cũng làm vậy.

Nó giống như việc bóp một hòn đá để khám phá bên trong. Nhưng dù có chuyện gì đi chăng nữa, Leo vẫn luôn khiến tôi cười.”
Và phải chăng cậu ấy đã không thay đổi?
 
"Không, với tôi, cậu ấy vẫn luôn như vậy, nhút nhát và trầm tính. Cậu ấy vẫn là Leo đã cùng tôi lớn lên. Sự khác biệt duy nhất là trước kia, khi đến đây, cậu ấy sẽ lấy xe đạp và đi qua lòng vòng quanh thị trấn, còn bây giờ, cậu ấy đi xe hơi bởi vì mọi người không còn để cậu ấy yên nữa. Cậu ấy không thể tin rằng chính mình đã tạo nên sự điên cuồng đó.

Một số người hàng xóm bây giờ chụp ảnh cậu ấy, các cô gái chờ đợi trước cửa nhà để chào cậu ấy. Các cậu bé mơ ước được như cậu ấy. Tôi rất ngạc nhiên khi nghe thấy những gì họ la hét ở Tây Ban Nha hoặc khi cậu ấy chơi cho đội tuyển quốc gia. Vì vậy, khi một người nào đó hỏi tôi về cậu ấy, tôi thường giữ im lặng.

Tôi không muốn họ nghĩ rằng tôi đang nói xấu hay cố gắng gây chú ý. Không, đối với tôi Leo là một người bạn và là người rất khiêm tốn, cậu ấy vẫn không hề nghĩ rằng mình nổi tiếng đến như vậy.”
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro