Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chị không còn yêu tôi nữa...đúng không?"

Love chưa nghe được câu trả lời từ Milk nhưng thấy cô ấy tuyệt đối không mở miệng, ánh mắt lại không đặc biệt đối với nàng..

Cảm giác bây giờ là rất thất vọng, trái tim nàng bất giác lại ngừng đập trong nửa giây để nhói lên một cơn đau lạ. Nàng buông lỏng Milk ra, nhìn cô ấy vẫn thờ ơ với nàng...chỉ làm tâm trạng nàng thảm hơn nữa. Đẩy Milk sang một bên, Love tự nhặt quần áo lên mặc lại...

Nàng quay mặt sang hướng khác, mặc áo vào, tránh ánh nhìn của Milk. Nàng che giấu cô ấy, che giấu đi gương mặt đáng thương của nàng ngay lúc này, che giấu đôi mắt đang động nước...nàng đang rất yếu đuối.

"Lo..." Milk còn chưa gọi tên nàng đầy đủ, đã dứt khoát im miệng. Cô định nói những lời an ủi nàng, nhưng rồi vội nhớ là không nên. Níu kéo càng làm chuyện tệ hơn. Để nàng ấy rời đi vậy...

Love cố mặc lại cho chỉnh chu ra vẻ băng lãnh, nhưng càng lúc càng thấy cay sống mũi, trái tim cũng dần bóp chặt lại, nàng mệt mỏi và muốn tránh mặt Love. Vội lấy cái áo khoác trên bàn, Love không mặc vào đã vội quay mặt tiến đến cửa phòng. Milk nhìn theo cánh cửa dân đóng lại mà tim quặn đau, cô cảm giác mình là một kẻ tồi tệ, sự im lặng ban nảy là không nên, cô không nên im lặng với nàng ta....

Nhưng lỡ rồi, người cũng rời đi, cô làm sao nữa...?

Love vừa đặt chân ra khỏi cửa, nước mắt đã trào ra, những tên đàn em thấy nàng khóc lập tức hoảng sợ tiến đến, vây quanh nàng.

"Love Tỷ!!! Chị làm sao vậy??!"

"Love Tỷ??"

Bọn chúng định mở cửa vào 'xử' Milk vì nghĩ cô là nguyên nhân ngay, nhưng Love đã đưa tay ra hiệu dừng lại. Nàng đưa tay lên, quẹt nước mắt đi, giọng nghèn nghẹn cất lên. "Về thôi."

"... Love Tý?"

"Về thôi, cái này trả tiền, lấy xe đi."

"D...dạ chị."

Love khoác cái áo khoác qua vai, rồi vừa đi vừa bụm miệng lại, nén cảm xúc...

Đêm nay, không vui nữa.

Nàng bị tổn thương, một vết thương được Milk gạch trên trái tim. Nàng khó chịu đến mức tột độ, sự im lặng và thái độ của Milk....có phải đã là câu trả lời thật chính xác?

Cô ấy không yêu nàng rồi, trái tim cô ấy lạnh lùng với nàng...

Nàng không muốn ai thấy nàng yếu đuối, nàng cần phải về nhà ngay.....nàng cần một không gian riêng để một mình đối mặt với cảm xúc.

Kể từ đêm hôm đó...

Bóng dáng của vị đại tỷ uy quyền họ Pattranite không một lần xuất hiện trong quán nữa. Nàng ấy không đến tìm Milk, thậm chí là đi dò xét chuyện làm ăn ở quán này cũng không...

Milk vốn mong điều này sẽ xảy ra, Love sẽ không làm phiền cô nữa, nhưng khi điều này thành sự thật rồi cô lại thấy không hề vui như mình tưởng tượng.

Nàng ấy vắng mặt mấy hôm liền..

Là vì giận Milk ? Hay vì đã gặp chuyện?

_____________________

"Khụ khụ khụ...."

"Love...em làm sao rồi. Anh nghe tụi đàn em nói em bị ngất....." Gun đưa túi trái cây cho đứa đàn em bên cạnh giường Love, anh lo lắng ngồi xuống giường sờ tay lên trán nàng.

"...Không, em không sao." Love lắc đâu, gương mặt nàng thật thiếu sức sống, đôi mắt thì sưng đỏ, còn môi lại tái nhạt và khô khan...Điều này làm Gun khó chịu biết bao nhiêu.

"TinTin?" Gun nhìn sang nam nhân đứng khoanh tay bên cạnh cửa phòng Love, anh nhăn mặt. "Chuyện gì đây? Chẳng phải mọi chuyện trước đây vẫn tốt?"

"...Tôi có hỏi Love Tỷ, nhưng chị ấy có trả lời đâu!" TinTin nhíu chặt mày, cậu lắc đâu. "Bác sĩ nói chị ấy.... uống rượu và hút thuốc rất nhiều, cảnh cáo việc chị ấy uống thuốc an thần quá thường xuyên nữa."

"Love...chuyện gì thế hả?" Lee Gun hạ hẳn giọng đi, nghe mà lòng anh như lửa đốt. "Sức khoẻ của em vừa mới hồi phục sau một đợt hạ thân nhiệt, chỉ mới vài tuần em đã.....! Love, có phải em xem thường sức khỏe của mình không??!"

Nàng thật sự xem thường sự sống còn của mình, nàng phải nói như thế nào đây?.....Nàng không muốn sống thêm giây nào nữa.

Milk đã không còn yêu nàng, cô ấy không cần nàng không quan tâm sự hiện diện của nàng. Nếu nàng thật sự tự vẫn chết đi....cô ấy có đến dự lễ tang nàng hay không?

"... Love Tỷ, chị nghỉ ngơi cũng chỉ mới vài ngày....và em nghĩ, em không thể để một mình chị tự chăm sóc cho mình."

TinTin kéo cây tăm vừa ngậm trong miệng ra, cậu nhướn mày nhìn về phía

Love trên giường bệnh.

Câu nói này làm Love hơi sốc, nàng chau mày ngay nhìn mấy đứa đàn em có trong phòng. "Hơn 5 đứa có mặt ở đây, cộng 3 đứa dưới nhà rồi...còn muốn làm sao nữa? Chỉ là không khoẻ, tụi bây có cần phải làm như.."

"Đây là vấn đề quan trọng Love Tỷ!" TinTin nghiêm túc hơn bao giờ hết, cậu nói tiếp. "Vấn đề sức khoẻ của chị, là vấn đề lớn đối với chúng em. Chị không thể trông coi sức khoẻ của mình được, em xin lỗi, lân này là em không nghe lời chị."

"....Đúng rồi Love." Gun gật đầu, anh chân thành nắm lấy tay Love trấn an. "Có mấy đứa em bên cạnh em....là tốt hơn không phải sao?"

'....Không những vậy... Gun, tôi nghĩ anh nên ở lại trông chừng riêng cho chị ấy."

"Cái gì???"

Câu nói của TinTin khiến cả phòng ngạc nhiên, Love thì trợn mắt lên,Gun cũng hơi kinh ngạc. TinTin lắc đâu, giải thích. "Chỉ có anh là người thân thiết nhất với chị ấy trước đây, tôi nghĩ anh hiểu rõ chị ấy hơn ai hết....làm phiền anh."

"...Được, tôi biết rồi."

Love ngước mắt nhìn lũ đàn em và Gun không muốn như vậy?

Gun không phải là người hiểu nàng nhất....dù là trước đây hay bây giờ, Milk, là Milk hiểu nàng nhất. Tại sao TinTin không cho Milk đến chăm sóc cho nàng?

Thật tệ hại....

TinTin nói như vậy lẽ nào là ý Gun phải thay thế vị trí của Milk?

Nàng không muốn Gun thay thế vị trí của Milk. Tuyệt đối là không!!

Tích tắc tích tắc...

Love ngồi ngắm cái đồng hồ treo trên tường nhà mà thấy lòng quặng thắt...Thời gian đúng là sát thủ không ra tay nhanh chóng, làm người khác phải chết một cách chậm rãi là đau đớn.

Thời gian cứ trôi qua thật lâu...

Mỗi một giây là một hồi ức về thái độ của Milk đối với Love.

Nàng càng lúc càng sợ phải đối mặt với sự thật là Milk đã loại nàng hẳn đi trong tâm mắt, với cô ấy nàng chẳng còn nặng thêm một 1 kg nào nữa....là do nàng, hay là do cô ấy đã mắc phải bẫy tình của ai khác...?

Cô ấy chỉ lấy lý do để gạt bỏ nàng đi...Cô ấy đã yêu một người khác.

"Love, em ăn đi...."

Nàng ngẩn mặt nhìn Gun đang lo lắng đưa miếng táo ngọt ngay miệng nàng. Anh chàng này bây giờ với nàng sao nàng lại không có cảm giác.....tuy anh ta tốt hơn xưa gấp ngàn lần.

Nàng đã từng yêu anh ta say đắm đến nổi mù quáng, và bây giờ lại không một giây động tình ý hay sao?

Milk trước kia yêu nàng đến mức quên bản thân, nàng không lay động. Đến lúc lòng cô ấy đã đổi, nàng lại một lòng một dạ muốn đến bên cô ấy...

...Tình yêu rốt cuộc là cái gì?

Nàng rốt cuộc là phải làm sao đây?

Love đặt tay lên trán, say sẫm đầu óc vì nhức đâu. Gun nhanh tay đặt miếng táo lên đĩa, rồi hỏi han nàng ngay. "Em có sao không?"

"Em...không sao. Cảm ơn anh."

"Em không phải lo."

Gun nở với Love nụ cười thật tươi, anh nắm lấy tay nàng thật chặt... phút chốc làm nàng ngạc nhiên. Anh ta chân ái nhìn nàng, một ánh mắt thật hiếm có, cất giọng ngọt như kẹo đường.

"Có anh ở đây...em đừng lo."

Love nghe......

Nàng mỉm cười, rồi có hơi nhẹ nhàng rút tay lại....

Nàng muốn Milk ở bên nàng chứ không phải Gun, nàng nhớ cô ấy....

"Em xin lỗi..."

Một buổi tối lạnh lẽo Milk lười nhác trốn việc làm để nằm ở nhà nghịch điện thoại. Cô chần chừ nhìn dòng số quen thuộc trong danh bạ....không ấn, không quẹt...cô nằm đưa mắt nhìn dòng số nọ mãi.

3 phút trôi qua, tặc lưỡi một cái, Milk ngồi dậy, tựa lưng vào tường rồi ấn vào khung gởi tin nhắn.....

Tay ấn thì thật nhanh ra dòng chữ đen "Tôi xin lỗi." Rồi cũng nhanh lắm để xoá mất đi...

Một lần nữa chần chừ, Milk ấn ra một dòng khác "Có khoẻ không?"

Ngẩm một lúc.......

Rồi cô cũng xoá đi.

Cô nằm đó, chéo chân rồi nhắn, xoá....nhắn, xoá....May rủi hà cớ gì, ngón tay Milk một lúc sau đột dưng không ấn xoá mà lại ấn nhầm sang ký hiệu gửi đi....

Chưa kịp phản ứng thì Milk bật hẳn người dậy, trừng mắt nhìn dòng "Ra sao rồi?" Màu đen đã được gửi sang cho số máy bên nọ.

Xoá không được...

Milk đập tay lên trán rồi lật đật tắt điện thoại quăng lại giường, cô rời sang cái bàn kế đó đọc báo...

Love cũng đang trong một tình trạng không mấy vui vẻ, nàng mặc một bộ đồ ngủ dài tay, ngồi tựa lưng vào cái đầu giường cùng ánh mắt ưu tư, bàn tay ngọc ngà đưa lên vuốt mái tóc vàng nhẹ thật suôn mượt, đầu nghiêng nhẹ sang một bên, mặt hết sức bơ phờ.

Đã hơn tuần lễ nàng không rời khỏi phòng...Chỉ là mắc tí vấn đề về sức khỏe, sao TinTin lại bắt nàng ngưng hoạt động ngoài giang hồ để tịnh dưỡng trong thời gian dài như vầy...

Không rượu, không thuốc, không thấy được người yêu thương...Nàng biết lấy gì làm niềm vui nữa đây?

Ting!

Love giật nhẹ mình vì tiếng chuông tin nhắn bỗng phát ra từ cái điện thoại di động bấy lâu nằm yên trên đầu tủ nhỏ cạnh giường nàng.

Đưa tay xem xét....

Love đọc xong dòng tin nhắn đã hết sức cảm động, cảm thấy trái tim là đang đập thật mạnh....nàng mỉm cười ấn chậm rãi lại, ấn gửi cho kẻ vừa gửi dòng tin quan tâm đến nàng.

Milk ngồi đọc báo,nghe cái điện thoại của mình phát lên thông báo tin nhắn mà không dám đến gần xem...cô biết ai nhắn lại.

Thế là kẻ cứng đầu vẫn ngồi lì trên ghế cố cặm cụi đọc báo.

Không gian tĩnh lặng đến mức kỳ lạ, Milk đọc đến đâu cũng không vào đâu thay vì sẽ nhớ và hiểu thật nhanh trong không gian này...

Tò mò hay ra sao.... Milk đứng dậy tiến gần đến cái điện thoại.....

Cô bật máy lên,một dòng tin nhắn hiện lên thật sáng.

"Chị quan tâm tôi sao?"

Ting!

"Tuỳ em nghĩ vậy."

Love mỉm cười thật nhẹ...cô ấn lại. "Thế tôi vẫn chưa chết. Chị sẽ tắt máy và không trả lời tin nhắn nữa đúng không?"

Ting...

Tin nhắn chạy thật nhanh khi Love chỉ vừa ấn gởi qua, có lẽ ai kia đang hối hả giải thích cái gì đó.

" Đừng có điên nữa được không."

Love cắn môi. "..Tôi còn tưởng chị không hề quan tâm tôi nữa chứ."

Lần này có lẻ hơi lâu một chút, Milk trả lời lâu hơn so với ban nảy. "Em vẫn là Love Tỷ của tôi."

Câu này....xem xong rồi mà lòng Love lâng lâng lạ lùng. Nàng xao xuyến đến mức bay bổng, không có gì đặc biệt trong dòng tin nhắn...nhưng hai chữ 'của tôi' thật sự là ma thuật với nàng.

"Tôi xin lỗi chuyện đêm đó....có lẽ tôi không nên thái độ như vậy."

Cái tin nhắn lần này....còn khiến Love lay động tinh thần hơn, nàng căm phẫn nhắn lại nhanh đến mức tốc độ sấm sét. "Đồ vô tâm.

"Em chửi đi."

"Chị không hiểu cái cảm giác của tôi lúc đó hay sao? Tôi thật sự rất thất vọng....chị khốn nạn." Dòng tin nhắn này là trách móc Milk, Love gần như khóc khi nhắn dòng này.

Milk thật lâu không trả lời.

Love thở dài một hơi, nàng nhắn chậm lại. "Chị không đi làm?"

Ting!

"...Không, tôi nản nơi đó lắm. Ông chú bụng to thật sự rất quá đáng."

"Chị có thể đến làm việc lại cho tôi.....

"Thôi, không dám..."

"Sao lại vậy?"

Gun mở cái cửa phòng ra, anh hơi khó chịu nhìn Love nằm ôm lì lấy cái điện thoại trên giường.... Anh nhìn nàng rồi nhìn lên đồng hồ, cất giọng căng. "Nè Love ! Em bấm máy hơn 2 tiếng rồi đấy....khuya rồi biết không?"

"Em không sao...." Love lắc đâu, tay vẫn lia lịa ấn máy.

Gun tặc lưỡi, anh nặng giọng hơn ban nãy một chút. "Love!! Anh tịch thu cái điện thoại đấy....! Trong đó có cái gì? Đưa anh xem."

"Thôi...! Thôi! Ok, được rồi....5 phút nữa, em sẽ ngủ.

"Được...5 phút đấy, anh đem sữa lên em uống rồi đi ngủ."

Gun nói rồi đi ra ngoài, Love buồn bã nhắn những dòng cuối sang cho Milk. "Tôi phải ngủ rồi.

"Thế ngủ đi, ngủ ngon."

Được người thương gởi cho loạt lời hỏi thăm, quan tâm thì còn gì hạnh phúc hơn vậy....

Love mỉm khoé môi nở nên một nụ cười nhẹ. Chỉ có Milk mới đủ khả năng làm tim nàng lay động như thế. Cả cơ thể như có lại sức vậy, mệt mỏi của cả ngày biến đi đâu hết....

Thôi, không nghĩ nhiều. Love muốn đêm nào cũng được người ta nhắn cho như thế này, muốn người ta dành cả đêm cho mình.....nàng nhắn ngay một dòng mới mang đầy tính nũng nịu.

"Milk, ngày nào chị cũng nhắn cho tôi như hôm nay.... thì tốt quá. Tôi thật sự rất là cảm động a."

Người ta biết nàng đang làm nũng đấy.....khá lâu mà vẫn chưa có tin nhắn hồi lại, thôi nàng lại nản nữa rồi. Milk nhất định là đang tìm cách nhắn từ chối một cách lịch sự...

Love nhắn ra dòng chữ 'Thôi quên đi, ngủ ngon.' Còn chưa kịp gởi đi, thì đã có tin nhắn hồi đáp.

"Nếu là em muốn...tôi làm."

Nàng mừng vui lộ rõ,gần như khoẻ hẳn người lên....Nàng nhắn nhanh thật nhanh.

"Thật sao? Chị không đi làm?"

"Phải cố chứ biết làm sao, tôi sẽ lén nhắn tin cho em khi ông béo không để ý....hãy ngủ đi."

"Được rồi, khi tôi khoẻ, nhất định tôi đến tìm chị."

Love nhất định khi ra khỏi nhà, sẽ lái xe đến quậy Milk một đêm cho thoả lòng hả dạ. Người ta làm nàng đêm nay phải thức trắng vì xuyến xao rồi, từng nhịp tim đến giờ vẫn còn đập loạn nhịp.

Làm sao đây? Nàng không muốn ngừng việc nhắn tin với Milk?

"Love." Gun đứng ngoài cửa, đôi mắt đưa vào nhìn Love sắc lém. "5 phút qua rồi đấy...."

"Em biết rồi mà..." Nàng nằm xuống giường, mặt mày cau có ra vẻ khó chịu. Lý do bí mật nào đó mà kéo cái chăn trùm kín người lại, trùm kín luôn cả đâu.

Gun nhăn mặt đi vào, anh tung cái chăn ra....nhìn kẻ nằm ôm thin thít cái điện thoại có ý định nghịch điện thoại thâu đêm lén lút trong cái chăn. "Em làm trò gì vậy Love??? Đưa cái điện thoại cho anh, rồi ngồi dậy uống sữa đã."

"..." Love bĩu môi, đưa cái điện thoại cho Gun. Nàng ngồi dậy lỉu thủi bưng ly sữa trên bàn lên uống cạn...

Anh ta lấy cái điện thoại đã nóng đến mức khó tin, anh nhăn mặt. "Em chơi cái điện thoại này hơn 2 tiếng đồng hồ rồi đấy...bao giờ em nghiện dùng điện thoại vậy?"

"...Chỉ là...chán thôi."

"Em dùng nhiều không tốt đâu, mau đi ngủ đi."

"Em biết rồi."

_______________
Sắp tới tôi bận nên nay toy up luôn 4 chap liền nha :3 bộ truyện cũng sắp end rồi đó 😗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro