CHƯƠNG 1: Nhàn đợi hoa nở (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hello mn<3
     Buổi chiều ngày thứ ba sau ngày Mạt Mạt bỏ đi, khi đang mơ mơ màng màng ngồi trong lớp nghe giáo sư giảng bài, tôi bỗng nhận được tin nhắn của cô ấy. Tin nhắn cho vỏn vẹn có hai từ - Chia tay.
       Mạt Mạt tìm tôi để chia tay, cách chia tay này hoàn toàn phù hợp với tính cách của cô ấy, vô cùng đơn giản, dứt khoát.
        Tiếp sau đó, ruột gan tôi bắt đầu cồn cào, tôi như đang ngồi trên đống lửa, mắt nhìn lên phía vị giáo sư đang say sưa giảng bài tới độ nước bọt bắn tứ tung kia mà lo lắng muôn phần. Tôi vừa lén gọi điện thoại cho Mạt Mạt và nghĩ xem làm thế nào để ứng phó, làm thế nào dễ cứu vãn được tình hình.
        Bởi vì, một ngày trước khi Mạt Mạt bỏ đi, tôi đã lén gặp lại bạn gái cũ Uyển Nghi. Tôi vốn nghĩ rằng, mọi chuyện đã diễn ra một cách hoàn hảo, tối về chỉ cần nói dối vài câu là xong.
P/s: kp tại a đâu a2 <3
         Nhưng, hay là cô ấy đã phát hiện ra bí mật ấy? Cô ấy không khóc, không làm ầm ĩ lên cũng không đưa ra bất cứ yêu cầu gì, không hỏi bất kì nguyên nhân gì, điềm tĩnh ném cho tôi một quả bom - Chia tay.
         Tôi bồn chồn ngồi chờ đến giờ tan học, trong khoảng thời gian ấy, tôi đã gọi điện thoại cho Mạt Mặt không biết bao nhiêu lần, chỉ biết rằng số lần ấy rất nhiều đến nỗi chiếc điện thoại trong tay tôi nóng ran cả lên, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là cô ấy tắt máy. Sau khi tan học, bạn bè đứa nào đứa nấy vui mừng hồ hởi, tựa như ở nhà có một người vợ hiền và một bữa cơm ngon lành đang chờ đợi vậy. So sánh với bản thân mình, tôi lại cảm thấy vô cùng bực bội, lo lắng.
         Bước đi trên phố lúc chạng vạng tối, những cơn gió cuối tháng Chín đã mang theo chút se lạnh của mùa thu. Một cặp tình nhân đi ngang qua, hai người đang tựa vào nhau, người con trai dùng áo khoác ngoài ủ ấm cho bạn gửi, cô gái khá nép vào người bạn trai, xấu hổ thì thầm điều gì đó...Tôi nhìn lại mình, lẻ loi, bơ vơ, khốn khổ, chỉ có một chiếc áo phông mỏng manh làm bạn. Nghĩ lại quảng thời gian trước đây, khi Mạt Mạt còn ở bên cạnh tôi, cô ấy nhất định sẽ chuẩn bị quần áo để tôi mang theo mỗi khi chuyển mùa, để cạnh tôi để đề phòng bị cảm lạnh. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đen kịt, nỗi nhớ và sự day dứt đối với Mạt Mạt khiến tôi không còn thời gian để suy nghĩ về người con gái khác nữa.
         Tôi thực sự không thể nào hiểu nỗi, sống chung với nhau đã nửa năm, tình cảm gắn bó như vậy. Hơn nữa, chúng tôi đã rất khó khăn để đến được với nhau, sao cô ấy có thể nói đi là đi như vậy, tôi biết đi đâu để tìm cô ấy bây giờ! Càng nghĩ tôi càng cảm thấy đau lòng.
         Tôi lại gọi điện thoại cho người bạn thân Đại T. Giờ này, Đại T đang làm việc ở quán bar. Điện thoại vừa được kết nối, tôi đã nghe thấy mớ âm thanh hỗn tập, chát chúa nơi quán bar cùng giọng nói như quát rất đặc trưng của Đại T:"Người anh em có chuyện gì vậy? ".
       " Tôi không tìm thấy Mạt Mạt!" Tôi tuyệt vọng nói, nhất thôi chẳng nghĩ ra được câu gì để giải thích.
        "Vợ của cậu đi mất tại sao lại gọi điện thoại cho tôi? Không phải cậu đang nghi ngờ người anh em này cho cậu mọc sừng đấy chứ? Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy, thái độ của tôi đối với người phụ nữ như thế nào, cậu còn không biết hay sao? Đám phụ nữ lẳng lơ ấy ở đây đã đày đọa tôi thành lãnh cảm mất rồi! Thôi nhé! Tôi cúp máy đây cậu tự nghĩ cách đi tìm đi, tôi còn đang bận! "
         Tín hiệu điện thoại đã bị cắt ngang.
          Cũng không buồn cho tôi cơ hội nói lại vài câu. Tôi làu bàu nguyền rủa, rồi lại thẫn thờ nhìn dòng người đang tấp nập qua lại.
          Tôi không muốn về nhà. Về căn nhà trống trải nhưng lại đầy ắp mùi hương của Mạt Mạt sẽ khiến cho tôi cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
           Tôi đang phân vân không biết nên đến quán bar nơi Đại T làm việc để giết thời gian hay không thì Đại T gọi điện thoại tới.    
            "Tìm thấy người chưa?  Ở cửa hàng hoa cũng không có à? "
            Tôi kích động tới độ vỗ  đét một cái thật mạnh vào đùi,đúng rồi tại sao tôi lại không nghe đến cửa hàng hoa tìm Mạt Mạt cơ chứ! Cô ấy vốn chẳng có bạn bè nào cả, ngoài cửa hàng hoa nhó ở phía Nam thành phố ra, cô ấy còn có thể đi đâu được nữa?
          Tôi giơ tay vẫy một chiếc taxi rồi ra hiệu đi về phía cửa hàng hoa ở phía Nam thành phố. Trên đường đi, cái miệng trên khuôn mặt tiều tụy của tôi luôn giục người tài xế:"Bác ơi,nhanh lên chút nữa đi! Nhanh lên chút nữa đi ạ! "
         Người tài xế xem rằng tôi đang gặp một chuyện vô cùng quan trọng có liên quan đến sinh mạng, ví dụ vợ sinh con chẳng hạn, nên chẳng nói chẳng rằng, liên tục nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn.
          Dòng máu nóng hổi đang cuồn cuộn chảy trong lồng ngực của tôi trở nên lạnh cống và đông lại khi tôi vừa bước xuống xe, nhìn thấy cửa của cửa hàng hoa đóng im lìm.
         Mạt Mạt cũng không có ở cửa hàng hoa...
         Tôi  như một người lính bại trận, ủ rũ ngồi bật xuống trước cửa hàng hoa có mang tấm biển treo dòng chữ "Nhàn đợi hoa nở", mặc kệ đám mắt hiếu kì của người trên đường kia.
         Trong cửa hàng dường như có đóa quế đan nào đó đang nở, hương thơm ngọt ngào khẽ lách qua khe cửa, tỏa ra không gian bên ngoài. Mạt Mạt đã từng nói, mùi hương của hoa quế đan luôn khiến cho ta có cảm giác thoải mái, thư thái.
          Giờ đây, khi được đắm mình trong mùi hương của những bông hoa do chính tay Mạt Mạt chăm sóc, nhớ lại vẻ mặt nghiêm túc của Mạt Mạt khi nói lời chia tay, tôi càng cảm thấy u ám vạn phần.
       Mạt Mạt không có trình độ học vấn cao như tôi, thu nhập cũng chẳng đáng kể. Mạt Mạt là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ. Trong cái thành phố ồn ào náo nhiệt này, thứ mà cô ấy có được chỉ là một cửa hàng hoa nhỏ bé. Vì vậy, tôi không hiểu nỗi, tại sao Mạt Mạt rời xa tôi, mà khi rời xa tôi rồi, cô ấy có thể đi đâu được nữa?
       Chênh chếch bên phía đối diện có một gái mặc chiếc áo len màu xanh nhạt đang đi tới, đôi giày cao gót gõ nhịp đều đều xuống mặt đường, dáng người mỏng manh kia dường như đang run rẩy trong làn gió thu. 
        Là Mạt Mạt!
        "Vợ ơi! Em đi đâu vậy! Anh đã đi tìm em khắp nơi... " Tôi vô cùng sung sướng, lao về phía trước rồi hét toáng lên.
          Cô gái lạ mặt đó dường như bị hoảng sợ trước hành động sỗ sànng của tôi làm cho sợ hãi, co rúm người lại. Tôi nhìn kĩ, hóa ra đã nhận nhầm người, tôi vội vàng ngượng ngùng nói lời xin lỗi.
            Cô gái đưa tay vỗ vỗ vào lồng ngực, miệng lẩm bẩm câu gì đó đại loại như :" Làm người ta sợ hết hồn ", rồi sao đó rảo bước biến mất trong màn đêm yên tĩnh.
            Tôi đã từng nghĩ, Mạt Mạt quả là may mắn khi yêu tôi. Cô ấy sẽ không bao giờ tìm được người đàn ông nào tốt hơn tôi.
            Ngay từ đầu tôi đã không ngừng thề non hẹn ước với Mạt Mạt, thậm chí chúng tôi đã thống nhất với nhau, đợi sau khi tôi học xong nghiên cứu sinh sẽ làm đám cưới. Tôi không thể ngờ rằng, cô ấy lại rời bỏ tôi vào đúng lúc này.
         Một ý nghĩ bỗng hiện lên trong đầu tôi,"Tôi và cô ấy thật sự sẽ chia tay nhau ư? " Suy nghĩ quả thật rất viển vông, xa rời thực tế. Tuy nhiên, chỉ nghĩ như vậy thôi cũng đã khiến tôi lạnh toát mồ hôi vì lo sợ. 
         Chỉ đến khi, cô gái ăn mặc giống như Mạt Mạt kia xuất hiện, tôi mới phát hiện, tôi đã quan tâm tới cô ấy tới nhường nào.
         Tôi lặng lẽ nhìn tấm biển"Nhàn đợi hoa nở" được bao phủ bởi rất nhiều hoa lan. Tôi nhếch nhác và ủ rũ đứng một mình nơi đầu phố trong thời tiết đầu thu.
          Cửa hàng bên cạnh phát ra một giai điệu blues jazz nào đó mà tôi không biến tên. Nếu như một người đang có tâm sự mà nghe giai điệu đó, nỗi buồn của người đó bỗng dưng được kéo đi một cách xa vời.
          Nhàn đợi hoa nở, hoa của Mạt Mạt, cửa hàng hoa của Mạt Mạt, lần đầu gặp gỡ đầu tiên với Mạt Mạt, cả sự dịu dàng mà yêu kiều đến kinh ngạc mà cô ấy đem đến cho tôi cái đêm ngày hè ấy...
          Kí ức bỗng trào dâng như sóng nước, nhấn chìm mọi dòng suy nghĩ...
          Nghĩ lại, từ lần đầu tiên gặp gỡ Mạt Mạt đến nay cũng được hai năm rồi.

             -- THÔNG BÁO --
----------------------------------------------
    CẢM ƠM MN ĐÃ ỦNG HỘ
*Nhớ đánh dấu  ⭐
*Nhớ lưu truyện lại để có thể đọc nha Mn ❤
* 9:55p T7/12/10/2019
*Từ mk vt đc là 1808k cảm thấy choáng váng quá đi vì thế mn hãy ủng hộ nhé!!!
*Vì đây là thể loại ngược nên mn có thể ko thjk thì có thể kiếm chuyện khác nha nhưng mà nếu được mn có thể tiếp tục ủng hộ mk nha.  <3

* See you <3
Không biết bao giờ ms có thg để đăng tiếp nhưng mn vẫn ủng hộ nhaaaaaaa<3
      
                      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguoc