Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---
Hùng và Dương ngồi bên nhau trên bãi biển, hai người đàn ông đã trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống, giờ đây lại như hai người bạn thời thơ ấu, không còn rào cản giữa những câu chuyện đã qua. Tiếng sóng vỗ rì rào bên tai, hòa cùng tiếng gió thổi nhẹ nhàng, tạo nên một không gian ấm áp và thân thuộc.

– "Cậu đã đi đâu suốt những năm qua?" Dương hỏi, trong lòng dâng lên nỗi thắc mắc. Anh không thể nhớ nổi lần cuối cùng họ gặp nhau là khi nào. Thời gian trôi nhanh như nước, và có những mối quan hệ lướt qua ta mà không để lại dấu vết.

Hùng ngẩng đầu, nhìn về phía xa xăm, như đang tìm kiếm những ký ức đã quên lãng. "Tôi đi làm ở thành phố lớn, nhưng rồi cũng trở về. Cuộc sống ở đó nhộn nhịp nhưng cũng quá áp lực. Thực ra, tôi cảm thấy mình đã đánh mất chính mình trong những năm tháng đó."

Dương nghe mà lòng thắt lại. Anh hiểu cảm giác đó. Cái sự ồn ào, cái gấp gáp của cuộc sống thành phố đôi khi làm người ta quên đi những điều giản dị, những gì thật sự quan trọng.

– "Còn cậu? Có còn mơ ước gì không?" Hùng tiếp tục.

Dương mỉm cười chua chát. "Mơ ước? Tôi đã để chúng trôi qua từ lâu rồi. Cuộc sống bận rộn với công việc, với những gì cần phải làm, mà quên mất những điều mình thực sự muốn."

"Đôi khi, tôi tự hỏi liệu mình có đang sống thật sự hay chỉ đang tồn tại," Hùng nói, giọng trầm lắng. "Cái cảm giác ấy cứ quanh quẩn mãi trong đầu."

Dương gật đầu, tâm trí bỗng chốc bị cuốn vào những kỷ niệm xưa. Họ đã từng có những buổi chiều ngồi bên nhau, cùng nói về những ước mơ lớn lao, những viễn cảnh tươi đẹp mà họ hình dung về tương lai. Họ đã từng mơ ước trở thành những nhà văn, những nghệ sĩ, hay chỉ đơn giản là những người sống hết mình với đam mê.

– "Cậu còn nhớ cái hôm chúng ta hứa sẽ cùng nhau đi du lịch một vòng quanh đất nước không?" Dương hỏi, không khỏi mỉm cười khi nhớ về khoảnh khắc đó.

Hùng cũng cười, ánh mắt ánh lên sự hoài niệm. "Đương nhiên rồi. Tôi còn nhớ chúng ta đã vạch ra cả một lộ trình dài. Nhưng rồi... mọi thứ thay đổi."

Dương cảm thấy một chút chua xót. Những ước mơ tuổi trẻ, những kế hoạch tuyệt vời, giờ đây chỉ còn là những mảnh ghép của ký ức. Họ đã không giữ lời hứa với chính mình, mà lại để cuộc sống cuốn trôi theo những trách nhiệm và lựa chọn không như mong muốn.

Hùng nhìn thẳng vào mắt Dương, bỗng dưng nghiêm túc. "Tôi không biết cậu có cảm thấy như tôi không, nhưng mỗi lần tôi trở về đây, ngồi dưới ánh chiều tà này, tôi lại nhớ về những điều đã qua. Có phải chúng ta đã đánh mất quá nhiều không, Dương?"

Dương im lặng, chỉ biết gật đầu. Ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tà như phản chiếu nỗi lòng của họ. Những điều chưa nói, những ước mơ chưa thành hiện thực, tất cả đều đang hiện diện ngay trước mắt họ.

– "Cậu có nghĩ rằng mình còn cơ hội để làm lại từ đầu không?" Hùng hỏi, ánh mắt chứa đầy hy vọng.

Dương cảm thấy trái tim mình trỗi dậy một cảm xúc mạnh mẽ. "Có lẽ chúng ta vẫn còn thời gian," anh nói. "Có lẽ bây giờ là lúc để bắt đầu một chương mới."

Hùng nở nụ cười tươi tắn, như ánh nắng ban mai chiếu rọi vào không gian u ám. "Đúng vậy. Chúng ta có thể tìm lại những ước mơ đã mất. Dù cho cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu, chúng ta vẫn có quyền mơ ước."

Giữa bãi biển tĩnh lặng, hai người bạn cũ đã tìm thấy sự kết nối mà họ đã tưởng đã mất. Một nguồn năng lượng mới bắt đầu trỗi dậy trong lòng Dương, như ánh sáng của buổi chiều tà đang dần tắt, nhưng lại mang theo hứa hẹn của những khởi đầu mới.

Khi hoàng hôn buông xuống, hai người bạn cùng ngồi lại với nhau, chia sẻ những câu chuyện cũ, cùng nhau lên kế hoạch cho những ước mơ mà họ chưa bao giờ thực hiện. Đó là lúc Dương nhận ra rằng, có thể, ánh sáng của cuộc sống vẫn còn đang chờ đón họ ở phía trước, dưới ánh chiều tà, nơi mà những kỷ niệm và hy vọng giao thoa.

---

Chương 2 kết thúc khi cả hai bắt đầu tìm kiếm một hướng đi mới trong cuộc sống, hướng tới những ước mơ mà họ từng chôn vùi. Họ cảm thấy rằng dưới ánh chiều tà, mọi thứ đều có thể trở lại, và họ có thể viết lại câu chuyện cuộc đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro