Chương 5: Những Ký Ức Tổn Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---
Mặc dù đã quyết định khởi đầu một hành trình mới, nhưng lòng Dương vẫn bị ám ảnh bởi những ký ức đau thương. Buổi sáng sau khi họ trở về từ bãi biển, anh thức dậy với cảm giác nặng nề trong lòng. Căn phòng nhỏ của anh vẫn ngập tràn ánh sáng, nhưng ánh sáng ấy dường như không đủ để xua tan những bóng tối của quá khứ.

Hôm nay, Dương quyết định sẽ ngồi viết, nhưng từng từ ngữ lại như mắc kẹt trong tâm trí. Anh lấy ra cuốn sổ nhỏ, nơi mà anh đã từng ghi lại những ý tưởng, những câu chuyện mà mình muốn viết. Mỗi trang giấy đều mang trong mình một phần của anh, nhưng bây giờ, nó lại chỉ là những trang trắng trống rỗng.

Hình ảnh người mẹ đã mất dần hiện lên trong tâm trí anh, như một bóng ma không thể xua tan. Dương nhớ lại nụ cười ấm áp của mẹ, cách mẹ luôn khuyến khích anh theo đuổi đam mê viết lách. "Con hãy viết đi, viết những gì con cảm thấy, và đừng bao giờ ngừng mơ ước," mẹ từng nói. Những lời nói ấy giờ đây như dao cắt vào lòng anh.

Hùng đến gõ cửa, phá vỡ không gian tĩnh lặng trong phòng. "Cậu có sẵn sàng chưa? Chúng ta có thể cùng nhau viết một chút." Giọng nói của Hùng vẫn tràn đầy nhiệt huyết, nhưng Dương cảm thấy lòng mình như chìm sâu hơn.

Dương cố gượng cười, nhưng nụ cười ấy chỉ kéo dài trong giây lát. "Mình không thể. Hôm nay mình không ổn lắm." Anh nhìn Hùng, thấy sự lo lắng trong ánh mắt của bạn mình.

– "Có chuyện gì vậy? Cậu biết mà, mình luôn ở đây cho cậu." Hùng nhẹ nhàng nói, ngồi xuống bên cạnh Dương.

Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những chiếc lá vàng rơi xuống từng cơn gió nhẹ, tựa như những mảnh vỡ của ký ức. "Mình chỉ... cảm thấy như có điều gì đó còn dang dở," anh thở dài. "Mình nhớ mẹ. Ngày hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ."

Hùng im lặng, tâm trí anh cũng trở lại với những ký ức về mẹ Dương, một người phụ nữ tuyệt vời luôn ủng hộ cả hai trong những ước mơ của họ. "Mình hiểu. Ngày hôm nay thật khó khăn. Cậu có muốn đi đâu đó không? Có thể tìm một chút không gian yên tĩnh?"

Dương lắc đầu. "Không, mình chỉ muốn ở lại đây. Mỗi lần sinh nhật mẹ, mình đều viết cho mẹ một bức thư, nhưng năm nay mình không biết phải nói gì."

Ánh mắt Hùng rực rỡ, nhưng lòng lại trĩu nặng. Anh hiểu rằng cái nỗi đau này là điều không thể tránh khỏi. "Có lẽ cậu nên viết ra những gì mình cảm thấy. Đó là cách tốt nhất để giải tỏa nỗi lòng."

Dương lặng lẽ gật đầu, nước mắt bắt đầu rơi xuống. Anh mở cuốn sổ, nỗi nhớ dồn dập ùa về trong tâm trí. Viết cho mẹ chưa bao giờ là một điều dễ dàng, nhưng hôm nay, nỗi đau và nỗi nhớ cứ đè nặng lên vai anh.

Bức thư gửi mẹ:

"Mẹ yêu quý,

Hôm nay là một ngày đặc biệt, nhưng cũng là một ngày đau khổ nhất trong lòng con. Con vẫn nhớ nụ cười của mẹ, ánh mắt dịu dàng mà mẹ dành cho con. Con biết mẹ luôn muốn con sống hết mình với những đam mê, nhưng con lại cảm thấy như đã lạc lối.

Con đã hứa với mẹ rằng sẽ không bao giờ từ bỏ ước mơ viết lách, nhưng đôi khi con cảm thấy sợ hãi. Con sợ rằng con không đủ giỏi, không đủ mạnh mẽ để thực hiện điều đó. Con muốn mẹ biết rằng con vẫn đang cố gắng, nhưng đôi khi, nỗi đau và sự mất mát khiến con chao đảo.

Con nhớ mẹ vô cùng. Con ước gì mẹ có thể ở đây, cùng con viết những câu chuyện, cùng con sống trong những giấc mơ mà chúng ta đã từng vẽ ra. Con cảm thấy cô đơn, nhưng con sẽ không để mẹ thất vọng.

Con yêu mẹ rất nhiều."

Viết xong, Dương cảm thấy nhẹ lòng hơn, nhưng nước mắt vẫn rơi. Hùng ngồi bên cạnh, không nói gì, chỉ im lặng chia sẻ nỗi đau cùng Dương. Anh biết rằng không có lời nào có thể xoa dịu nỗi mất mát này, nhưng sự hiện diện của anh đã đủ để Dương cảm thấy vững vàng hơn.

Họ ngồi đó, trong không gian tĩnh lặng, cùng nhau nhớ về những ký ức đẹp đẽ, những nụ cười và cả những giọt nước mắt. Cảm giác nặng nề trong lòng Dương dần tan biến, nhường chỗ cho những điều tốt đẹp mà mẹ anh đã để lại.

Khi ánh chiều tà bắt đầu buông xuống, ánh sáng vàng ấm áp như hứa hẹn một điều gì đó mới mẻ. Dương ngước nhìn lên bầu trời, nơi những đám mây bồng bềnh như đang vẽ nên những giấc mơ. Anh nhận ra rằng, dù cho nỗi đau có lớn đến đâu, những kỷ niệm về mẹ sẽ mãi mãi sống trong trái tim anh.

---

Chương 5 kết thúc với những cảm xúc buồn bã và sự mất mát, nhưng cũng mang theo hy vọng và sự chấp nhận, cho thấy hành trình của Dương vẫn tiếp tục, dù cho cuộc sống có đôi lúc tăm tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro