Chương 7: Những Cảm Xúc Đang Nảy Nở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---
Những ngày sau đó, Dương và Hùng tiếp tục gặp nhau mỗi cuối tuần. Họ thường dành thời gian ở quán cà phê nhỏ gần bờ biển, nơi những ký ức đẹp đẽ và nỗi đau được chia sẻ cùng nhau. Mặc dù vẫn còn những bóng đen của quá khứ, nhưng mỗi buổi trò chuyện giữa họ như một liều thuốc chữa lành, giúp Dương dần tìm thấy niềm vui trở lại.

Một buổi chiều thứ Bảy, họ ngồi bên ngoài quán cà phê, ánh nắng chiều vàng ấm áp chiếu xuống, phản chiếu trên mặt biển lấp lánh. Hùng đang nói về một cuốn sách mà anh vừa đọc, nhưng Dương lại đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình.

– "Dương, cậu đang ở đâu vậy?" Hùng nhẹ nhàng hỏi, thấy Dương lơ đãng.

Dương giật mình, lấy lại sự chú ý. "Xin lỗi, mình đã không nghe thấy. Cậu vừa nói gì?"

Hùng cười nhẹ. "Mình đang nói về nhân vật trong cuốn sách. Anh ta là một người sáng tác, nhưng lại vật lộn với những nỗi đau của quá khứ. Cảm giác ấy làm mình nhớ đến cậu."

Dương cười gượng gạo, trong lòng chợt thấy một nỗi ấm áp lan tỏa. "Có lẽ đó là lý do chúng ta trở thành bạn thân, phải không?"

Hùng nhìn thẳng vào mắt Dương, ánh mắt anh sáng lên như thể muốn truyền đạt điều gì đó sâu sắc hơn. "Thực ra, mình luôn cảm thấy có một mối liên kết đặc biệt giữa chúng ta, không chỉ đơn thuần là tình bạn."

Dương bất chợt đỏ mặt, nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Hùng. Trái tim anh đập nhanh hơn, và nỗi lo lắng bắt đầu xuất hiện. "Cậu nói gì vậy?"

– "Mình không biết nữa," Hùng thở dài, vẻ mặt có chút chần chừ. "Nhưng mỗi lần ở bên cậu, mình cảm thấy một điều gì đó khác. Nó không giống như tình bạn bình thường."

Dương cảm thấy như có một làn sóng lạ lùng dâng lên trong lòng. Anh đã từng mơ về một mối quan hệ đặc biệt, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ đến với Hùng — người bạn thân thiết nhất của mình. "Có lẽ... mình cũng cảm thấy như vậy."

Hùng mỉm cười, nhưng đôi mắt anh lại có chút buồn. "Tuy nhiên, mình không muốn làm cậu cảm thấy áp lực. Mình biết rằng cậu đang trải qua rất nhiều điều."

Dương cúi đầu, suy nghĩ về những gì Hùng vừa nói. Anh muốn tiến đến gần hơn, nhưng lại sợ rằng tình cảm này sẽ làm rối loạn mọi thứ giữa họ. "Chúng ta chỉ cần thời gian, phải không?"

– "Đúng vậy," Hùng đồng tình. "Chúng ta có thể cùng nhau đi qua tất cả, không cần phải vội vàng."

Họ lại tiếp tục trò chuyện, nhưng không khí bỗng trở nên ngập tràn sự căng thẳng khó nắm bắt. Dương không thể không cảm nhận được khoảng cách vô hình giữa hai người. Họ có thể nói về mọi thứ, nhưng khi chạm đến cảm xúc thật sự, dường như có một bức tường vô hình ngăn cách.

Chiều hôm đó, khi bầu trời bắt đầu chuyển màu, Dương quyết định rủ Hùng đi dạo bên bờ biển. Sóng vỗ nhẹ nhàng, từng đợt nước xô vào bờ như một bản nhạc dịu êm. Họ đi cạnh nhau, im lặng, nhưng những ý nghĩ lại đan xen trong đầu mỗi người.

– "Cậu có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?" Hùng hỏi, bỗng nhiên phá vỡ sự tĩnh lặng.

Dương cười, nhớ lại khoảnh khắc ấy. "Có chứ! Cậu đã dũng cảm kéo mình ra khỏi những cơn khủng hoảng của mình."

Hùng mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ. "Mình chỉ muốn cho cậu thấy rằng có những điều tốt đẹp bên ngoài nỗi đau."

Dương cảm thấy trái tim mình rung động. "Cậu đã làm được. Cậu đã khiến cuộc sống của mình trở nên tươi sáng hơn rất nhiều."

Khi họ dừng lại bên bờ biển, nơi mặt nước phản chiếu ánh sáng lấp lánh của những vì sao, Dương chợt cảm nhận được sự gần gũi. Hùng đứng gần bên, khoảng cách giữa họ như đang thu hẹp lại. Dương muốn nắm lấy tay Hùng, nhưng một phần trong lòng anh lại kiềm chế.

Hùng quay sang nhìn Dương, ánh mắt anh tràn đầy sự quan tâm. "Dương, nếu một ngày nào đó cậu cần một ai đó bên cạnh, mình sẽ luôn ở đây. Mình không muốn mất cậu."

Câu nói của Hùng khiến Dương cảm thấy như mình đứng giữa hai dòng nước — một bên là tình bạn lâu năm và một bên là tình yêu mới nảy nở. Anh muốn bước qua, nhưng lại sợ rằng mình sẽ mất đi thứ quý giá mà họ đã xây dựng bấy lâu nay.

Họ đứng đó, giữa ánh chiều tà và những sóng vỗ, lòng đầy rối bời nhưng cũng tràn đầy hy vọng. Dương biết rằng mối liên kết giữa họ đang chuyển mình, và dù cho tương lai có ra sao, anh cũng muốn giữ Hùng bên cạnh. Họ sẽ cùng nhau vượt qua những nỗi đau và tìm kiếm niềm hạnh phúc mới.

Trái tim Dương đập rộn ràng trong lòng, và mặc cho sự bất an, anh cảm nhận được một điều gì đó mới mẻ đang bắt đầu nảy nở giữa họ.

---

Chương 7 kết thúc với những cảm xúc phức tạp và hy vọng trong mối quan hệ giữa Dương và Hùng, khi tình bạn đang dần chuyển mình thành tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro