Chương 11: Ám vực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi Nhan Nhiễm Tịch đi ra ngoài một chuyến, toàn bộ Tây Tần quốc đều bắt đầu nghị luận, đề tài không lúc nào không xoay quanh Nhan Nhiễm Tịch, nói cái gì tài năng ẩn giấu, như thế nào tuyệt thế thông minh, lại như thế nào đối chiến Khiêm công tử, cứu Mục Thiên Kỳ, Nhan Nhiễm Tịch hoàn toàn thành người nổi tiếng. 

Hôm nay Nhan Phi Quỳnh nghe được lời đồn đại ở bên ngoài liền gọi Nhan Nhiễm Tịch vào thư phòng. Nhan Nhiễm Tịch tiến vào liền thấy Nhan Phi Quỳnh đang cúi đầu đọc sách, Nhan Nhiễm Tịch biết Nhan Phi Quỳnh đã biết nàng đến đây, không nói gì đơn giản là tạo áp lực cho nàng thôi, chính là nàng đối mặt với xe tăng máy bay, hơn trăm ngàn bộ đội đặc chủng, đều không thay đổi sắc mặt, sợ gì loại áp lực này? 

Nhàm chán đánh giá thư phòng, thời điểm lần trước đến không có hảo hảo xem qua, nay vừa thấy, trong thư phòng rất là sạch sẽ, giá chất đầy sách, còn có một chút đồ trang trí, xem ra nam nhân trước mặt này có một chút thưởng thức. 

Nhan Phi Quỳnh kỳ thật trong lòng cũng là tức giận, vốn định tạo cho Nhan Nhiễm Tịch một ít áp lực, làm cho nàng nói ra sự thật, nhưng không thể ngờ rằng nàng lại đi đánh giá thư phòng, một bộ dáng không sao cả, nhưng điều này cũng đâu chứng minh lời đồn là thật. 

Buông sách, ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, không giận mà uy: "Tịch Nhi, ngươi không có gì nói với phụ thân sao?" 

"Phụ thân cảm thấy Tịch Nhi sẽ có cái gì nói với người?" Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ nhìn về phía Nhan Phi Quỳnh. 

Không có chút sợ hãi ánh mắt khôn khéo lợi hại của hắn. Nhan Phi Quỳnh đột nhiên cảm thấy nữ nhi trước mắt mình trở nên xa lạ, đây thật là nữ nhi của hắn sao? Hắn thật là hoài nghi. 

Hơi nghi hoặc nói: "lời đồn ở bên ngoài chẳng lẽ Tịch nhi không muốn giải thích với phụ thân?" 

"Phụ thân cảm thấy cần giải thích sao? Đều là người khác nói, muốn giải thích cũng không phải là Tịch Nhi giải thích, giống như bảy năm trước, ngoại giới cũng đồn đại, phụ thân cũng đâu muốn Tịch nhi giải thích?" Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ, nhìn không ra ý tứ của nàng. 

"Tịch Nhi, là oán phụ thân?" Nhan Phi Quỳnh gắt gao nhìn về Nhan Nhiễm Tịch, hắn giống như muốn đem nàng nhìn thấu, nhưng vĩnh viễn cũng không nhìn ra. 

"Làm sao có thể? Phụ thân nghĩ nhiều rồi." Nàng thật sự không có oán hắn, bởi vì nàng đối với Nhan Phi Quỳnh là một người xa lạ. 

"Ta đã đi nhã các nhìn thử bài thơ, nó thật là do ngươi làm?" Nhan Phi Quỳnh hỏi. 

"Điều này rất trọng yếu sao?" Nhan Nhiễm Tịch nhìn về phía Nhan Phi Quỳnh. 

"Này... Phụ thân chỉ là muốn biết có phải do Tịch nhi làm không?" 

Kỳ thật hắn đến bây giờ cũng không tin tưởng bài thơ như vậy là do Nhan Nhiễm Tịch viết, ấn tượng về nàng nhiều năm như vậy đâu vì một sự kiện mà thay đổi . 

"Ha ha, chuyện lúc ấy có thái tử, vương gia, đại ca, nhị tỷ đều ở đó, có hay không bọn họ không phải rất rõ ràng sao?" Nhan Nhiễm Tịch hồi đáp. 

Ánh mắt lợi hại của Nhan Phi Quỳnh thẳng tắp hướng về phía Nhan Nhiễm Tịch, nhưng chỉ thấy Nhan Nhiễm Tịch cười khẽ không chút nào sợ hãi làm cho hắn có cảm giác thất bại, hắn biết hôm nay không có khả năng hỏi ra một chút sự tình gì từ Nhan Nhiễm Tịch, khoát tay nói: "Tốt lắm, không có việc gì, trở về đi." 

Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên cười khẽ nói: "Ân" 

Lẳng lặng thối lui, không mang theo một tia lưu luyến, từ đầu tới cuối đều là khẽ cười. Nhan Phi Quỳnh nhìn bóng dáng Nhan Nhiễm Tịch biến mất, trong ánh mắt lộ ra một chút quang mang. 

Nhan Nhiễm Tịch đi ra, lúc này Cổ Điệp cùng Khinh Âm đã chờ ở ngoài cửa, thấy Nhan Nhiễm Tịch đi ra hai người đi lên. Thời điểm đi nàng chỉ mang theo Cổ Điệp, biết Khinh Âm lại đây nhất định có việc, thong dong tiêu sái đi qua. 

Quả nhiên Khinh Âm ôm Tiểu Hắc, ở bên người Nhan Nhiễm Tịch nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, tin tức vừa mới đến, Bích Du thời điểm chấp hành nhiệm vụ thất thủ bị bắt, còn làm mất trấn yêu lệnh." 

Nghe thế, Nhan Nhiễm Tịch vẫn tươi cười, nhưng vẻ mặt lãnh liệt, đáy mắt mang theo một tia ngưng trọng, lạnh giọng nói: "Đi." 

Ba người hướng bên ngoài phủ thừa tướng đi đến, không khéo lại gặp Hoàn Nhan Dực Trạch cùng Kiều Phi, nguyên bản Nhan Nhiễm Tịch không muốn làm phiền nhưng người lại không buông tha nàng. Kiều Phi lắc mình ngăn ở trước mặt Nhan Nhiễm Tịch.

Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên tươi cười mang theo một tia lạnh như băng: "Kiều công tử có việc gì?" 

Dường như cũng cảm giác được Nhan Nhiễm Tịch không giống với mọi khi, cười nói: "Không có việc gì, chính là..." 

Nói còn không có xong, Nhan Nhiễm Tịch liền đánh gãy: "Thật có lỗi, ta có việc." 

Nói xong cũng không nhìn, Kiều Phi theo bản năng định bắt tay Nhan Nhiễm Tịch, lúc này Cổ Điệp lắc mình hất tay Kiều Phi ra, thân thể Kiều Phi theo phản xạ đánh ra một chưởng, Cổ Điệp cũng xoay người đánh ra một chưởng, nội lực vừa ra nhưng lại làm cho Kiều Phi lui ra phía sau hơn mười bước, điều này Nhan Nhiễm Tịch cũng coi như bình thường, mang theo Khinh Âm ly khai. 

Cổ Điệp lạnh lùng nhìn Kiều Phi vừa mới ổn định thân mình nói: "Có đôi khi phải biết tiến biết lui không nên chọc người." 

Nói xong vận khinh công rời đi, theo phương hướng Nhan Nhiễm Tịch ly khai mà đuổi theo. Lưu lại suy nghĩ sâu xa cho hai nam nhân. 

Ngoài thành vài dặm, không có người, chỉ ba nữ tử đến đây nháy mắt đã vô tung ảnh, nếu nhìn kỹ nơi này có thêm một con bướm xinh đẹp, chính là nhất định không có người. 

Dưới đáy vực, muôn hoa đua thắm khoe sắc, suối trong lặng lẽ chảy, sương mù tựa khói nhẹ, hai người một miêu lặng lẽ đứng ở bên hồ, một con bướm chậm rãi bay tới hóa thành hoàng y nữ tử, không phải Cổ Điệp thì là ai đây? 

Cổ Điệp thở hổn hển thầm oán nói: "Tiểu thư, rất không công bằng, ngươi cùng Khinh Âm đều sử dụng nhẫn thuật, thuấn di một cái là tới nơi, còn mình ta phải khổ sở rất không công bằng." 

Nhan Nhiễm Tịch không để ý đến, loại oán giận này nàng đã nghe nhiều, đi sâu tới đáy vực, Khinh Âm cười lắc đầu, ôm lấy Tiểu Hắc theo đi theo, Cổ Điệp tức giận dậm chân, bất đắc dĩ đi theo. Trong chốc lát, một tòa tòa thành như ẩn như hiện xuất hiện trước mắt mọi người, một hắc y nhân đeo mặt nạ đi ra, quỳ một gối xuống cung kính nói: "Thuộc hạ tham kiến chủ tử." 

Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, đi vào trong. Dọc theo đường đi chỉ cần nhìn thấy Nhan Nhiễm Tịch không người nào không buông việc mình đang làm ra, quỳ một gối xuống, tỏ vẻ tôn kính. 

Phía trên đại điện, Nhan Nhiễm Tịch cao cao tại thượng, nhìn mọi người quỳ phía dưới, hô to nói: "Thuộc hạ tham kiến chủ tử." 

"Đứng lên đi." Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên nói. 

Mọi người chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn cái người cao cao tại thượng kia, trong mắt tràn ngập kính trọng cùng sùng bái, kia là chủ tử của bọn họ, mệnh của bọn họ. 

"Mọi người hẳn là đều biết, Bích Du đã bị bắt." Nhan Nhiễm Tịch nói. 

Mọi người gật đầu, trên mặt mang theo một chút ngưng trọng, Bích Du coi như là cao thủ ám vực của bọn họ , người có thể bắt nàng, nhất định không phải hạng người vô năng. Ám vực thành lập được năm năm, lần đầu tiên xuất hiện chuyện này, Ám đế của bọn họ là Nhan Nhiễm Tịch chính là tử thần trong chốn giang hồ, bọn họ cùng với Minh điện nổi danh, không ai dám khiêu khích Ám vực, nhưng lần này là loại người nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro