Chương 15: Tống Tránh Thư vs Hoàn Nhan Dực Trạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị to gan lớn mật này chính là công chúa Hoàn Nhan Miên Tĩnh, là công chúa mà đương kim thánh thượng yêu quý nhất. 

Hoàn Nhan Miên Tĩnh nhìn Tống Tránh Thư trước mặt điêu ngoa nói: "Lớn mật, ngươi điêu dân này, bản công chúa đến đây ăn cơm đã là để mắt đến các ngươi, ngươi cư nhiên không biết phân biệt, còn dám khước từ bản công chúa, ta xem ngươi là muốn tìm cái chết, tin hay không bản công chúa đập nát mỹ thực trai của ngươi." 

Nghe được Hoàn Nhan Miên Tĩnh nói, mọi người không khỏi nhíu mi, mỹ thực trai là địa phương mọi người yêu thích, trừ bỏ nhã các, 'Mê', chỉ còn lại nơi này làm cho người ta yêu thích, nếu đập bỏ nơi này tin tưởng sẽ làm cho mọi người oán hận. 

Nếu là người khác nhất định sẽ khuất phục dưới quyền uy của Hoàn Nhan Miên Tĩnh, nhưng Tống Tránh Thư là ai? Là một trong năm đại chưởng quầy quản lý tài vụ ở Ám vực, là trợ thủ đắc lực của Nhan Nhiễm Tịch, sẽ sợ một công chúa nho nhỏ này sao? 

Sau này Nhan Nhiễm Tịch sẽ gả đến Nam Lân Quốc, thân là thuộc hạ của nàng tự nhiên là muốn đi theo, nhã các cùng 'Mê' nếu dời đi cũng rất phiền toái, hơn nữa danh tiếng cũng sẽ giảm xuống, nhưng mỹ thực trai của hắn không giống như vậy, mỹ thực trai đã muốn trải dài toàn bộ thiên hạ. 

Nhan Nhiễm Tịch vốn không muốn di dời sản nghiệp nào hết, nay vừa vặn có một cái cớ để đi theo, hì hì, Tống Tránh Thư ở trong lòng tính toán. 

Mà trên mặt cũng là lạnh giọng nói: "Xin hỏi công chúa mỹ thực trai chúng ta đã xúc phạm gì tới luật pháp của Tây Tần quốc mà muốn niêm phong, chẳng lẽ nói ngươi chính là luật pháp, chọc tới ngươi chính là phạm luật? Chúng ta đều biết luật pháp của chư quốc, đã không có chỗ thì có thể đặt trước, chẳng lẽ ngươi muốn đem khách quý của chúng ta đuổi ra, cho công chúa như ngươi vô? Mỹ thực trai có thể đứng đến bây giờ đều dựa vào giữ uy tín, nếu bởi vì công chúa hủy uy tín này, như vậy ta tình nguyện để mỹ thực trai bị niêm phong." 

Tống Tránh Thư nói một phen khơi dậy sự bất mãn của mọi người đối với Hoàn Nhan Miên Tĩnh. 

Mọi người đều bất bình: "Công chúa thì sao, công chúa rất giỏi, công chúa sẽ không phân thứ tự trước sau, sẽ lấy quyền áp người." 

"Chính là đầu thai tốt hơn thôi, cư nhiên điêu ngoa tùy hứng như vậy, loại công chúa như vậy, đi Di Hồng lâu đều không cần." 

"Nghe đồn công chúa hoàng thất đều có lễ nghĩa, nhưng xem ra thật không phải, nhìn giống đàn bà chanh chua bên đường." 

"Đúng vậy, lời đồn thật không thể tin, trước kia còn nói tam tiểu thư phủ thừa tướng trời sinh ngu dốt, nhưng tam tiểu thư còn làm cho Khiêm công tử cam bái hạ phong, còn cứu công tử Mục gia nghèo túng, không chỉ có vậy tâm còn rất thiện lương so với công chúa điêu ngoa kia còn tốt hơn nhiều." 

"Đúng vậy." 

Mọi người nghị luận, làm cho Hoàn Nhan Miên Tĩnh xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, hô lớn: "Các ngươi đồ dân đen này, có biết đang nói gì hay không, các ngươi đây là nhục mạ hoàng thất, đây là tử tội, ta muốn nói cho phụ hoàng chém các ngươi." 

Hoàn Nhan Miên Tĩnh nói một câu làm cho sự phẫn nộ của dân chúng tăng lên. 

Nguyên bản người tới nơi này ăn cơm đều là thân phận cao quý, nay cư nhiên bị một công chúa như đàn bà chanh chua mắng là dân đen, còn luôn miệng nói muốn giết bọn họ, làm sao bọn họ có thể chịu được, cũng bất cái gì đều chửi ầm lên, có người mắng dễ nghe có người mắng khó nghe. 

Hoàn Nhan Miên Tĩnh thấy dân chúng phẫn nộ như thế căn bản là chưa gặp qua, từ nhỏ được bảo hộ tốt, đến nay đều là nàng đánh người, mắng chửi người, đâu có lúc nào bị người ta mắng chửi như vậy. Thủ hạ Hoàn Nhan Miên Tĩnh mang đến cũng không biết làm như thế nào. 

"Đều câm mồm." 

Một đạo thanh âm sắc bén tức giận vang lên. 

Mọi người bất thình lình bị dọa một tiếng, đều ngừng lại, nhìn người đến trước mặt, Hoàn Nhan Miên Tĩnh trên mặt liền vui vẻ, lập tức chạy đến bên người nọ, hung tợn nói: "Dực Trạch ca ca, ngươi đã đến rồi, ngươi nhanh đem bọn họ bắt lại, bọn họ cư nhiên dám mắng ta, đem bọn họ đều giết, đều sát..." 

"Câm miệng." 

Người tới đúng là Dực vương Hoàn Nhan Dực Trạch, vốn đến nơi hẹn, vừa vặn thấy này một màn, gặp Hoàn Nhan Miên Tĩnh không có đầu óc nói lung tung một mạch, lập tức lớn tiếng quát. 

Hoàn Nhan Miên Tĩnh vừa thấy bộ dáng của Hoàn Nhan Dực Trạch liền biết chính mình gây họa, không dám nhiều lời cúi đầu đứng ở một bên. Hoàn Nhan Dực Trạch nhìn thấy Hoàn Nhan Miên Tĩnh không thèm trách cứ nàng, dù sao Hoàn Nhan Miên Tĩnh là người hoàng gia, trước mặt nhiều người như vậy không nên làm mất mặt nàng nữa, xoay người sẵng giọng ánh mắt bắn về phía Tống Tránh Thư lạnh lùng hỏi: "Tống lão bản đây là có chuyện gì?" 

Tống Tránh Thư trong lòng cười lạnh, trên mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Kỳ thật là không có gì, chính là tiểu điếm không còn chỗ ngồi, công chúa lại muốn ta đem mai trai cấp cho công chúa, Tống mỗ làm ăn buôn bán, tự nhiên phải giữ chữ tín, hơn nữa mỹ thực trai quy củ từ vài năm trước đã là như vậy, đi vào mỹ thực trai chưa từng có người phá vỡ quy củ, công chúa tuy là thiên kim, nhưng cũng không thể đánh vỡ nguyên tắc của tiểu điếm, nếu là Dực vương muốn che chở cho công chúa, Tống mỗ cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ hy vọng Dực vương không cần giận chó đánh mèo người nơi này, bọn họ cũng chỉ là bất mãn với hành vi của công chúa thôi." 

Tống Tránh Thư nói một câu, đem sai lầm dễ dàng hóa giải, nói chuyện khách khí, nhưng từng câu nói như ý chỉ Hoàn Nhan Miên Tĩnh lấy quyền áp nhân, điêu ngoa tùy hứng, nếu Hoàn Nhan Dực Trạch thật sự che chở cho nàng, thì sẽ là giúp người xấu làm điều ác. Hoàn Nhan Dực Trạch ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm như vậy như thế nào không nghe ra ý tứ của Tống Tránh Thư, đem tức giận trong lòng áp chế đi, vô luận như thế nào cũng không thể để lại nhược điểm, giọng điệu lạnh lùng nói: "Tống lão bản nói chi vậy, công chúa cũng là không biết quy củ nơi này thôi, tin tưởng Tống lão bản sẽ thông cảm." 

Tống Tránh Thư biết Hoàn Nhan Dực Trạch muốn việc hóa nhỏ, cũng không thèm để ý, hôm nay không phải lúc thể hiện, đợi ngày nào đó hắn rời đi sẽ cho bọn họ một đại lễ . Tống Tránh Thư khuôn mặt tươi cười nói: "Nếu Dực vương nói như vậy, thì sẽ như vậy đi." 

Vừa không thừa nhận Hoàn Nhan Dực Trạch nói, lại thể hiện ra bản thân khiêm nhượng, còn hiệu quả làm cho mọi người nghĩ đây là quyền thế áp người, đạt được mọi người đồng tình, cũng làm cho mọi người đối với Hoàn Nhan Miên Tĩnh chán ghét, nói chuyện làm việc cẩn thận. 

Hoàn Nhan Dực Trạch nghe xong lời Tống Tránh Thư trong mắt lộ ra vẻ hờn giận, nhưng nay hắn còn có chuyện muốn làm, hơn nữa Tống Tránh Thư này cũng không phải người dễ đối phó, giảo hoạt như lão hồ li, lạnh lùng nói câu: "Tốt lắm." 

Sau đó phất tay áo rời đi. Không có liếc mắt nhìn Hoàn Nhan Miên Tĩnh, nàng trừ bỏ gây chuyện cũng không làm được việc gì tốt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro