Chương 2: Xuất cốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Nhan Nhiễm Tịch từ trong ôn tuyền đi ra, giọt nước còn đọng lại trên thân, dáng người lung linh, bên tay trái là một cái vòng tay màu vàng, không chỗ nào không phải là kiệt tác hoàn mỹ. 

Mèo đen thức dậy nhảy khỏi sự ôm ấp của Khinh Âm, Khinh Âm cầm lấy khăn mặt vì Nhan Nhiễm Tịch lau sạch sẽ, Cổ Điệp cầm quần áo vì Nhan Nhiễm Tịch mặc vào. Nhan Nhiễm Tịch tùy ý đi lên phía trước ngồi, mèo đen nhảy đến trên đùi Nhan Nhiễm Tịch, cọ cọ vào lòng Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Nhiễm Tịch bật cười, vuốt ve mèo đen: "Kỳ thật chính là đổi một chỗ ngủ thôi, không cần để ý, bất quá ngày mai chúng ta chỉ sợ phải đi về."

 "Chúng ta có cần báo một tiếng cho Tiêu Tử Dao biết?" Cổ Điệp hỏi.

 "Không cần, cha nuôi đang bế quan, thông tri một chút cho người phía dưới biết là được rồi, chính là đáng tiếc Tiêu Dao cốc này phong cảnh thật tốt."  Nhan Nhiễm Tịch nhìn phong cảnh xung quanh. 

Cổ Điệp cười nói: "Ha ha, Tiêu Dao Tử luôn luôn hiểu rõ tiểu thư nhất, ngay cả Tiêu Dao cốc này đều cho tiểu thư, còn thay tiểu thư nhìn, có cái gì bỏ được, tiểu thư nghĩ trở về sẽ không trở lại sao?" 

"Liền như ngươi nói." Nhan Nhiễm Tịch trong mắt mang theo ý cười. 

Tiêu Dao cốc trong chốn giang hồ vừa là chính phái vừa là tà phái, Tiêu Dao Tử lại có võ công cao cường, không người nào dám đến Tiêu Dao cốc quấy rầy, càng không có người nào dám chọc Tiêu Dao Tử. 

"Đúng vậy, không cùng tiểu thư nói, Cổ Điệp đi ra ngoài xem trước." Nói xong biến thành một con bướm rực rỡ bay ra ngoài. 

Khinh Âm bất đắc dĩ lắc đầu: "Cổ Điệp là một trong ít tiên thú có trên thế giới này, Vạn Hoa chi vương cư nhiên có tính tình như đứa nhỏ." 

"Nàng cũng chỉ là mặt bên ngoài, bên trong rất phúc hắc." Nhan Nhiễm Tịch cười khẽ. 

"Chính là thật không ngờ trên thế giới này người có thể biến thành động vật." Khinh Âm đến nay cũng không thể tin được, Nhan Nhiễm Tịch tùy ý cứu một người cư nhiên là con bướm. 

"Chuyện như vậy chưa phải là thần kỳ, Tiểu Hắc lại là tử thần, có thể khống chế tứ phương Quỷ Sát miêu." Nhan Nhiễm Tịch nhẹ nhàng vỗ về con mèo đen trong lòng, mặc cho ai nhìn cũng không biết con mèo đen này là tử vong chi thần. 

Ánh mắt chuyển tới vòng tay đeo trên cổ tay mình: "Tiểu Kim cũng không đơn giản đâu, lại là xà vương, vận khí của ta thật là tốt." Vòng tay nghe xong, thân mình gắt gao lộ ra một cái đầu xà, đúng là vỡ tim, nghiễm nhiên là một con rắn, lấy lòng liếm liếm cổ tay Nhan Nhiễm Tịch, lại rụt trở về, thành hình dáng vòng tay.

Khinh Âm ở một bên nhìn, cười khẽ, trên mặt lộ ra tươi cười thỏa mãn, nếu không phải tiểu thư, chỉ sợ nàng đã xuống hoàng tuyền rồi, khi đó cả nhà nàng bị giết, đơn giản là muốn giết chết nàng, người có được ảo cảnh chi mắt, bởi vì mắt của nàng có thể khiến người lâm vào ảo cảnh, nhẹ thì hôn mê, nặng thì tử vong. Lúc đó nàng thật sợ hãi, may mắn tiểu thư cứu nàng, còn dạy nàng như thế nào sử dụng ảo cảnh chi mắt, hơn nữa còn nói nàng trừ trường hợp đặc biệt tuyệt đối không thể dùng, nàng biết tiểu thư là vì tốt cho nàng, dù sao nếu dùng trong khoảng thời gian ngắn có thể bị mù, như vậy sẽ rất nguy hiểm, bởi vì ảo cảnh chi mắt không thể tu luyện nội lực, vì thế tiểu thư dạy nàng nhẫn thuật, nàng đối với tiểu thư cảm tạ, tiểu thư có cần mạng của nàng nàng cũng không oán hận. 

"Khinh Âm, đi thu thập một chút." Nhan Nhiễm Tịch biết Khinh Âm lại nghĩ tới chuyện quá khứ. 

"Vâng." Khinh Âm hồi đáp. Nhan Nhiễm Tịch cảm thấy bất đắc dĩ, Khinh Âm này thật đúng là ổn trọng cứng nhắc. 

Trở lại phủ Thừa Tướng, ba người lặng lẽ đi vào lãnh viện, vừa tiến vào một cỗ hương vị mốc meo xông vào mũi. Nhan Nhiễm Tịch nhíu nhíu mày, đi vào bên trong, bên trong cỏ dại mọc tràn lan, rách mướp, Cổ Điệp cùng Khinh Âm đi theo sau Nhan Nhiễm Tịch sắc mặt không khỏi trùng xuống. 

Nhan Nhiễm Tịch thật ra không có bao nhiêu cảm xúc, dù sao nàng cũng không sống ở nơi này quá lâu:"Tốt lắm, đừng đứng thất thần nữa, đi 'Mê' tìm một vài người tới đây quét dọn." 

Cổ Điệp gật gật đầu, vận khởi khinh công ly khai. Lúc trước Nhan Nhiễm Tịch cũng đã nói qua cho Cổ Điệp trừ lúc tất yếu thì không nên biến thân tránh phiền toái. Nhìn bóng dáng Cổ Điệp rời đi, Nhan Nhiễm Tịch than thở nói: "Sớm biết nơi này trở thành cái dạng này ta sẽ cho người quét dọn trước rồi." 

Tùy ý ngồi trên một cái ghế đã được Khinh Âm lau, đợi Cổ Điệp đem cứu binh tới . 'Mê' là một nơi hưu nhàn cao cấp, mọi người có tiền đều có thể tiến vào, hơn nữa mỗi người đều có phòng riêng cho mình, hình thức mỗi phòng không giống nhau, cách âm rất tốt, chỉ cần phòng này ngươi định ra, trong thời gian ấy trừ bỏ người quét tước đi vào, những người khác đều không được tiến đến, rất nhiều người thích chỗ này, nguyên nhân vì nơi này cho người ta cảm giác thoải mái, đến nơi đây giống như là quên mất phiền não bình thường, những phiền muộn ở trong lòng, dù sao người có tiền rất nhiều, có tiền liền chú trọng hưởng thụ, nơi này có thể nói là nơi tốt, đồng thời cũng là tượng trưng thân phận, cho nên rất nhiều người đều thích đến nơi này. 

Nơi này phòng không nhiều lắm, hơn nữa có nhiều người còn đính chính một năm, cũng có nhiều người không có phòng. 'Mê' lão bản này không ai gặp qua, chỉ biết quản sự là một người nam tử trẻ tuổi tên là Dư Huyền, kỳ thật 'Mê' cũng giống như tên, là một lão bản thần bí, liền ngay cả nhân viên phục vụ nơi đây đều không kiêu ngạo không siểm nịnh, huấn luyện có tổ chức, ngươi mắng hắn, hắn chịu đựng, ngươi đánh hắn, hắn chịu đựng, ngươi giết hắn, ánh mắt hắn cũng không có nửa phần oán hận, bất quá cũng không có ai đảm đương được chuyện này, từng có một ví dụ, kết quả của người này chính là trong một đêm bị diệt tộc, tra không ra là ai làm, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu được, từ sau không có ai ở Mê mà gây sự , dù sao đến nơi này đều là người quyền quý, mặc kệ ai đắc tội đều không tốt, cho nên không có người dám quấy rối. 

Kỳ thật cũng có rất nhiều người ở trong này nảy sinh ý nghĩ, dù sao nơi này giữ bí mật là yếu tố quan trọng nhất, đây cũng là nguyên nhân khiến mọi người thích. Không cần phải nói, địa phương như vậy chính là Nhan Nhiễm Tịch tạo ra, tự nhiên muốn tìm người quét tước phòng cũng là tìm ở đó. Cổ Điệp rất nhanh mang một nam tử trẻ tuổi từ Mê tiến vào. 

"Các ngươi đi thu dọn nơi này một chút." 

Sau đó huyền y nam tử thấy Nhan Nhiễm Tịch bước nhanh đi ra ngoài, trong mắt che kín ý cười: "Chủ tử, đến sao không thông báo cho Dư Huyền một tiếng, Dư Huyền sẽ chuẩn bị cho chủ tử một nơi tốt để ở." 

Nhan Nhiễm Tịch cười khẽ: "Ta làm sao mà biết nơi này rách nát như vậy? Nhưng ngươi gần đây có khỏe không?" 

Dư Huyền cười nói: "Ta không có gì vấn đề, nhưng thật ra chủ tử, nếu ngươi gả đến Nam Lân quốc, có muốn hay không cho Mê chuyển đi?" 

Nhan Nhiễm Tịch lắc đầu: "không cần đâu ta cũng không phải không trở lại đây, ta muốn lưu lại Tây Tần quốc một ít người, 'Mê' ở đây là trụ cột của ta không nên chuyển đi." 

Dư Huyền thất vọng rất nhiều nhưng cũng gật đầu  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro