Chương 3: Thánh chỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau Nhan Nhiễm Tịch mang lên mặt nạ, dung mạo tuyệt sắc bị che đi, làm như vậy cũng chỉ vì là bất đắc dĩ, hơn nữa nàng cũng không muốn bị người chú ý. 

Nhắm mắt nằm ở phía trên đằng y, tùy ý hưởng thụ, đột nhiên mở to mắt, trong mắt chợt lóe lên quang mang, khóe miệng gợi lên nụ cười thản nhiên, tới thật là nhanh. Phía sau Khinh Âm cùng Cổ Điệp cũng nhìn nhau, tiểu Hắc ở trong lòng Khinh Âm cũng giật giật thắt lưng, điều phiền toái rốt cục cũng đến. 

Rất nhanh tiếng bước chân đã đến trước cửa, một hạ nhân chạy tiến vào, trong mắt mang theo khinh thị, có chút không kiên nhẫn nói: "này, các ngươi còn ngốc ở trong này làm gì, không biết thánh chỉ đến sao, mọi người đều ở đại sảnh chờ ngươi, thật sự là phiền toái." 

Nhan Nhiễm Tịch nghe được lời hạ nhân trên mặt không có một tia không hờn giận, nhưng thật ra phía sau Cổ Điệp đã sinh khí, lạnh giọng nói: "Ngươi đây là ý tứ gì, chỉ là một hạ nhân, cư nhiên còn dám ở trước mặt tiểu thư làm càn, xem ra ngươi đã quên thân phận của mình." 

Hạ nhân khinh thường nhìn Cổ Điệp, cũng là lãnh giọng nói: "Thiết, thật đúng là nghĩ đến chính mình là tiểu thư, ai chẳng biết, nàng ở phủ Thừa Tướng ngay cả một hạ nhân cũng không bằng, nàng... A..." 

Hạ nhân còn chưa nói xong, một tiếng hét thảm liền vang lên. Cổ Điệp lạnh lùng nhìn người nọ kêu thảm thiết, lúc này bên cạnh người nọ một cánh tay máu chảy đầm đìa nằm trên mặt đất. Một chân dẫm nát lên ngực hạ nhân kia, cười lạnh nói: "Dám lấy tay chỉ vào tiểu thư nhà ta, ta đây liền phế đi tay ngươi, vừa nãy cái miệng này cũng nói không ít, hay là ta cũng phế đi." 

Không đợi người nọ cầu xin tha thứ, một cái đầu lưỡi liền bị cắt xuống. Người nọ hoảng sợ nhìn Cổ Điệp, liên tục lắc đầu, đây là ác mộng cả đời hắn. 

Còn không từ trong sợ hãi mà hồi phục tinh thần lại, một đạo thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đưa hắn vào trong địa ngục: "Cổ Điệp, rất tàn nhẫn, ảnh hưởng tới khẩu vị ăn, buông tha hắn đi, địa ngục là một cách giải thoát tốt nhất." 

Cổ Điệp nhìn người nọ trợn to ánh mắt, lạnh giọng nói: "Tiểu thư nhà ta thật là lương thiện." 

Theo trong lòng lấy ra một bình sứ màu tím, cười tà mà đổ xuống. "A..." người nọ hung hăng vặn vẹo trợn mắt nhìn Cổ Điệp, một lát sau người đã biến thành một bãi máu loãng. 

Cổ Điệp thu hồi bình sứ cười nói: " hóa thi thủy này còn dùng rất tốt." 

"Vậy ngươi giữ đi, về sau tiếp tục cố gắng." Nhan Nhiễm Tịch đạm mạc cười nói, sau đó hướng đại sảnh đi đến. 

Cổ Điệp cùng Khinh Âm nhìn nhau cười đi theo. 

Trong đại sảnh đứng đầy người, Nhan Nhiễm Tịch tiến vào trở thành tiêu điểm của mọi người, nhưng không bao lâu mọi người đã đem ánh mắt dời về phía sau hai người Khinh Âm cùng Cổ Điệp. Hai người này tướng mạo nhưng là nhất đẳng nhất hảo, hơn nữa cả người lơ đãng toát ra khí chất tiểu thư khuê các, nhất là chúng nam tử không khỏi xem ngây người. 

Hai người trong mắt hiện lên một tia chán ghét, sớm biết rằng bọn họ đã dịch dung, vẫn là tiểu thư có dự kiến trước. 

Nhan Phi Quỳnh nhíu mày nhìn không nhanh không chậm, nếu hắn đoán không có sai đây là tam nữ nhi của hắn, thật sự là không biết nặng nhẹ, ẩn nhẫn tức giận nhìn Nhan Nhiễm Tịch nhàn nhã đi tới. Vốn tưởng rằng nàng nhanh chóng mở lời chào, chỉ thấy Nhan Nhiễm Tịch mê mang nhìn mọi người, như là đang tìm cái gì?

 Mọi người nhíu mi, trong đại sảnh công công cũng nghi hoặc nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, không khỏi mở miệng nói: "Tam tiểu thư đang tìm cái gì?" 

Tuy nói Nhan Nhiễm Tịch có tiếng thứ nữ không được sủng, nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhi Thừa tướng, gả cho Minh vương mà chư quốc e ngại, mặc kệ như thế nào thì hắn cũng không muốn có trở ngại. 

Nhan Nhiễm Tịch mê mang nhìn về phía công công, hỏi: "Xin hỏi người nào là phụ thân ta?" 

Một câu khiến mọi người sửng sốt, cũng đem ánh mắt trên người Khinh Âm cùng Cổ Điệp rời đi. Cổ Điệp phía sau Nhan Nhiễm Tịch cúi đầu bả vai run run đã bán đứng tâm tình giờ phút này của nàng, Khinh Âm cũng là vẻ mặt mang ý cười, bọn họ tuyệt đối tin tưởng Nhan Nhiễm Tịch là cố ý . 

Công công đến truyền chỉ xấu hổ cười: "Ha ha, Tam tiểu thư nói đùa, đó không phải là Thừa tướng." 

Công công chỉ hướng Nhan Phi Quỳnh vẻ mặt âm trầm. Mọi người khác sắc mặt nhìn cũng không biết làm sao, tuy rằng biết Nhan Nhiễm Tịch không phải cố ý nhưng nàng biểu hiện như vậy cũng khiến Nhan gia mất mặt. Nguyên bản Nhan Phi Quỳnh không thích Nhan Nhiễm Tịch nay càng thêm chán ghét. 

Nhưng là lúc này Nhan Nhiễm Tịch cũng lộ ra tươi cười thản nhiên, thong dong tiêu sái đến trước mặt Nhan Phi Quỳnh hành lễ: "Tịch Nhi gặp qua phụ thân." 

Trước mặt nhiều người như vậy Nhan Phi Quỳnh cũng không nói gì không tốt, chỉ 'Ân' một tiếng, cũng không thèm liếc nhìn Nhan Nhiễm Tịch một cái. Nhan Nhiễm Tịch cũng không thèm để ý, cúi đầu đứng ở phía sau Nhan Phi Quỳnh. 

Thấy mọi người đều đến đây, công công xuất ra thánh chỉ đối với Nhan Phi Quỳnh nói: "Hoàng Thượng nói không cần quỳ." Mọi người nói cảm tạ. 

Thánh chỉ đơn giản nói chính là Nhan Nhiễm Tịch tốt như thế nào, rất xứng đôi với Minh vương, sau đó phải đi hòa thân. 

Tiếp thánh chỉ xong, công công cười nói: "Hoàng Thượng nói vì cảm tạ một nhà thừa tướng vì hoàng thượng mà hi sinh, một tháng sau sẽ mở yến tiệc trong cung chiêu đãi văn võ bá quan, khen ngợi Thừa tướng." 

Nhan Phi Quỳnh cười nói: "Hoàng Thượng thật là quan tâm lão thần, thân là thần tử sao dám tranh công?" 

Công công khoát tay: "Thừa tướng khiêm tốn , trong cung còn có việc lão nô trước đi trước, lão nô xin chúc mừng thừa tướng ." 

Nhan Phi Quỳnh lại khách sáo nói vài câu tiễn bước công công. Xoay người, nguyên bản khuôn mặt đang tươi cười dĩ nhiên trở nên mây đen dầy đặc, đối với Nhan Nhiễm Tịch đứng ở trong góc lạnh giọng nói: "Ngươi theo ta đến thư phòng một chuyến." 

Nhan Nhiễm Tịch đã sớm liệu đến, trên mặt vẫn như cũ lộ vẻ tươi cười thản nhiên, thong dong theo đi, đối với những người Nhan gia khác coi như lạnh nhạt không để ý. Cổ Điệp cùng Khinh Âm nhìn bóng dáng Nhan Nhiễm Tịch biến mất, cũng xoay người rời đi. 

Đi vào thư phòng, Nhan Nhiễm Tịch tùy ý đánh giá, không nhìn trên người Nhan Phi Quỳnh phát ra hàn khí, bộ dáng nhàn nhã tự đắc, làm Nhan Phi Quỳnh nghiến răng nghiến lợi. 

"Lại đây." thanh âm âm trầm vang lên. 

Nhan Nhiễm Tịch tươi cười thản nhiên không giảm nửa phần, đi đến trước mặt Nhan Phi Quỳnh hỏi: "Phụ thân bảo ta chuyện gì?" 

Nhan Phi Quỳnh híp mắt, hắn đột nhiên cảm thấy nữ nhi trước mắt này không đơn giản như vậy, thử hỏi: "Mấy năm nay ngươi sống như thế nào?" 

"Tốt lắm, chính là có đôi khi không tìm thấy thức ăn , luôn chịu đói, cái khác cũng khỏe." Nhan Nhiễm Tịch cười thỏa mãn, bộ dáng chân thành không một tia nói dối. 

"Uh, vậy là tốt rồi, ngày mai ngươi liền chuyển ra nơi khác đi, chuẩn bị một chút cho hôn sự." Nhan Phi Quỳnh đánh mất ý niệm trong đầu, tự trách mình đa nghi. 

Nhan Nhiễm Tịch cười cười đáp một tiếng 'Ân', hỏi: "Phụ thân còn có việc gì sao?" 

"Vô sự, mấy ngày nay đi gặp quản gia lấy một chút ngân lượng, đi ra ngoài mua quần áo trang sức, ngươi mặc như vậy người ngoài còn tưởng phủ thừa tướng ta bạc đãi ngươi." Nhan Phi Quỳnh lạnh giọng nói. 

Nhan Nhiễm Tịch chính là cười cười, xoay người rời đi ánh mắt lộ ra một chút châm chọc, Nhan Phi Quỳnh này da mặt thật dày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro