Chương 47: Uyên ương địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thuấn di ? Nhẫn thuật ?" Từ này hắn chưa từng nghe qua. 

"Ừ." Không có giải thích, giải thích thì rất phiền toái. 

Dạ Thương Minh cũng không hỏi lại, thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng cũng không làm gì được hắn, nhưng là trong lòng vẫn rất bội phục Nhan Nhiễm Tịch. Đi hai ngày đường, ngày đầu tiên là ngồi xe ngựa, qua ngày hôm sau, nhìn ngọn núi trước mắt, Nhan Nhiễm Tịch biết bọn họ phải đi bộ, địa thế như vậy, chỉ sợ người không có võ công căn bản không vào được, cho dù có võ công cũng khá khó đi. 

Đi theo Dạ Thương Minh dùng một con đường bí ẩn đi vào Minh điện , sau lưng là Băng Tán và Diễm Lạ, trong mắt hai người lúc này đã lộ ra rung động, nơi này bọn họ rất quen thuộc, ngay cả mọi người trong Minh điện cũng phải thật cẩn thận, nhưng thấy vương phi bình tĩnh đi sau chủ nhân của bọn họ, bọn họ thật sự không có cách nào tiếp nhận được, ban đầu bọn họ vì tiếng xấu lan xa của Nhan Nhiễm Tịch không xứng với chủ tử mà thầm oán, nhưng bây giờ xem ra Nhan Nhiễm Tịch là người phẫn trư ăn hổ, khinh công như vậy tuyệt đối sánh bằng chủ tử, tại đây nguy hiểm như sân vắng cũng bình thản như không, lúc mới bắt đầu bọn họ cung kính, sau đó biến thành sùng bái, lúc này thì trong lòng bội phục. 

Nhưng bọn hắn không biết là, dù như vậy thì Nhan Nhiễm Tịch cũng không dùng bao nhiêu công lực, dù sao nàng ngây người trong rừng rậm nhiệt đới ba năm, cho dù là cái gì nàng cũng có thể còn sống đi ra. 

Không biết qua bao lâu, Nhan Nhiễm Tịch cảm giác đã đi rất lâu rất lâu, nơi này cực kỳ bí ẩn, cho dù là có bỏ công sức tìm cũng tìm không thấy nơi này, nhìn ra được bên ngoài còn bày bát quái trận, Nhan Nhiễm Tịch có thể giải thích được, bởi vì bên ngoài Ám vực của nàng cũng có bố trí kết giới , tổng bộ là nơi vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể có sơ xuất gì. 

Đi vào trong, cho dù Nhan Nhiễm Tịch đã quen nhìn thấy nhiều công trình kiến trúc cũng không khỏi rung động, nếu nói kiến trúc chủ yếu của Ám vực là cổ điển phương tây, thì nơi này là khí thế rất lớn, ngay cả hoàng cung cũng không thể so sánh, còn so với bên ngoài thì nơi này là thế ngoại đào nguyên, đương nhiên cũng là một nơi tàn khốc, dù sao nơi này là tổng bộ, nơi huấn luyện tất nhiên không thể thiếu, nhưng là nhìn chung nơi này thì có thể nói khẩu vị của Dạ Thương Minh rất giống nàng. 

"Sao hả ?" Dạ Thương Minh hỏi người bên cạnh, tuy rằng trên mặt lãnh tĩnh, nhưng không khó để nhìn thấy ý cười trong mắt, đây xem như đặc quyền của Nhan Nhiễm Tịch. Cho dù hắn có xuất hiện cũng không thể khiến cho người ở đây chú ý, tuy rằng bọn họ đi đến đâu người ở đó sẽ cung kính hành lễ, nhưng là sau đó mọi người vẫn vội vàng làm chuyện của mình, giống như trên thế gian không có chuyện gì quan trọng hơn, giống Ám vực của nàng mọi người đều tuân thủ chức trách nghiêm ngặt. 

Trở lại phòng của Dạ Thương Minh , nghĩ có thể huấn luyện mọi người thành như vậy có thể thấy được Dạ Thương Minh không phải lợi hại bình thường, cho dù thân thể mang theo chất độc, nghĩ đến đây , Nhan Nhiễm Tịch nhìn Dạ Thương Minh hỏi: "Ngươi có hiểu biết thế nào với độc trên người mình ?" 

Nghe thấy Nhan Nhiễm Tịch nói , Dạ Thương Minh không có một chút thương tâm hay cảm xúc khác, nhìn Nhan Nhiễm Tịch hỏi: "Tịch Nhi, nếu thời gian của ta không nhiều lắm , nàng sẽ làm sao ?" 

"Không có cách nào chữa khỏi sao ?" Thực bình tĩnh hỏi. 

"Nếu như không có ?" Dạ Thương Minh nhìn Nhan Nhiễm Tịch chăm chú, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu tình nào trên mặt Nhan Nhiễm Tịch. 

Chỉ nghe trong thanh âm Nhan Nhiễm Tịch không có một tia phập phồng , vẫn giống với bình thường, nhưng hắn cảm thấy rất êm tai, trong thanh âm thản nhiên lộ ra vô hạn chân thật: "Ngươi đã nói bất kể thiên thượng hoàng tuyền, ngươi ở, ta ở, ta cũng nói lên trời xuống đất , ngươi ta vạn kiếp bất phục , cho nên lúc ngươi rời đi cũng là lúc ta cũng rời đi."

Trong lòng Dạ Thương Minh vô cùng kích động, không cần nói là Dạ Thương Minh, ngay cả Băng Tán và Diễm Lạc cũng cảm động đến không biết làm sao, chủ tử bọn họ luôn làm cho người ta đau lòng, bao nhiêu năm tìm được đường sống trong chỗ chết, vì mê hoặc mọi người hàng tháng đều trải qua đau đớn sống không bằng chết, Dạ Thương Minh giống như đã chết lặng không rên một tiếng, giống như không còn cảm giác, chủ tử như vậy khiến bọn họ đau lòng, bọn họ chưa từng thấy Dạ Thương Minh cười, nhưng Nhan Nhiễm Tịch cũng đánh vỡ hắn, hắn có sinh mệnh. 

Dạ Thương Minh gắt gao ôm lấy Nhan Nhiễm Tịch, không chịu buông tay, cũng không muốn buông tay, toàn bộ thiên hạ chỉ cần hắn muốn, thì đều có, nhưng với hắn thì có cũng được mà không có cũng không sao , nay hắn rốt cục tìm được cái mà hắn không nghĩ buông tay - thê tử của hắn 'Nhan Nhiễm Tịch'. 

Nỉ non bên tai nàng: "Có nàng , thật tốt."

"Như vậy độc của ngươi." Nhan Nhiễm Tịch hỏi , nàng không dám nói thiên hạ không có độc nàng giải không được, nhưng đại đa số cũng không làm khó được nàng. 

"Uyên ương địa ngục." Dạ Thương Minh không sao cả nói.

"độc đúng là độc." Thanh âm Nhan Nhiễm Tịch trở nên lạnh hơn. 

Cái gọi là 'Uyên ương địa ngục' là một loại độc vật chuyên dùng để khống chế, mặc kệ là cái gì khống chế, chỉ cần vật khống chế bị hủy, như vậy con của độc sẽ gặp biến thành tử độc, hoàn toàn hủy diệt người trúng, 'Uyên ương địa ngục' vô cùng là khó giải, trừ phi người hạ độc tự động giao ra vật khống chế, nếu không, cho dù là tạm thời khống chế đi nữa, thì mỗi tháng người trúng độc sẽ có lúc sống không bằng chết. 

Cảm nhận được sát ý của Nhan Nhiễm Tịch, thân mình Băng Tán và Diễm Lạc bên cạnh không khỏi rùng mình, hơi thở nguy hiểm khiến không khí xung quanh trở nên loãng hơn, Băng Tán và Diễm Lạc nhìn nhau, trong mắt để lộ kiêng kị, quả nhiên có thể ở cùng một chỗ với chủ tử thì phải rất biến thái. 

Đến lúc Dạ Thương Minh và Nhan Nhiễm Tịch thu lại sát khí, không khí mới khôi phục như lúc ban đầu: "Ta không ngại, lúc trước mẫu thân cũng rất có tâm kế, tìm một thế thân, cho nên lúc ấy ta căn bản không có trúng độc, trúng độc lúc mang thai là một đứa nhỏ khác, độc đó khác với Uyên ương địa ngục, lúc ấy ta còn không có năng lực bảo hộ chính mình, cho nên vì bảo trụ tánh mạng ta mới ăn nó. Nàng biết không, Uyên ương địa ngục nếu cùng nhau ăn thì sinh mệnh sẽ không nguy hiểm, nhưng nếu tách ra thì có chứng bệnh như nhau, nhiều nhất là lúc cuối cùng sắp xếp nguy hiểm một chút, đau một chút thôi." Dạ Thương Minh nói rất nhẹ nhàng, nhưng hắn dường như không biết Nhan Nhiễm Tịch là quái y Phiêu Miểu, cái gì gọi là nguy hiểm một chút, làm không tốt thì võ công mất hết, thân thể tê liệt, cái gì gọi là đau một chút, đó là sống không bằng chết, đau triệt nội tâm được không. 

Trong mắt mang theo đau thương, hỏi: "Xem bộ dáng Bạch Ngạn Túng hình như là không biết, ngươi không tin hắn sao ?" 

"Bọn họ cũng không biết , biết chuyện này chỉ có hai người Băng Tán và Diễm Lạc mà thôi, không phải không tín nhiệm, nhất là chuyện này rất nguy hiểm, người sau màn còn không biết là ai cho nên càng ít người biết càng tốt, nếu có biểu hiện giả dối gì đó hoặc là nhiều người biết sẽ có cơ hội lộ ra dấu vết, nếu vậy cũng chỉ có thể làm cho bọn họ lo lắng ." Dạ Thương Minh giải thích nói. 

Nhan Nhiễm Tịch cũng hiểu ra, trêu ghẹo: "Thì ra lừa người trong thiên hạ không phải ta mà là ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro