Chương 73: Cường giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhan Nhiễm Tịch cười, đúng vậy, năng lực của Dạ Thương Minh nàng rất rõ ràng, nàng cảm giác hắn rất mạnh, rất cường giả. 

Khuôn mặt u sầu biến mất, cười hướng Dạ Thương Minh: "Đương nhiên không phải, ta tin tướng công là người lợi hại nhất, nương tử của ngươi cũng không kém ." Hai người bỏ tảng đá trong lòng ra. 

"Nhưng mà ngươi nói vì sao người kia lại ở huyền môn?" Nhan Nhiễm Tịch nghi hoặc hỏi. 

"Ngươi cảm thấy lần này chuyện chưởng môn huyền môn bị hại đơn giản như vậy?" Dạ Thương Minh hỏi ngược lại. 

Nhan Nhiễm Tịch lập tức phản bác: "Đương nhiên không phải, người đưa dược cho Tăng Hồng là ai? Rõ ràng người này rất bí ẩn, nhưng Hàn Ngọc Tiêu không có hỏi đến, còn có vì sao lần này nhiều người như vậy muốn nhằm vào huyền môn? Muốn mở rộng môn phái, căn bản không cần mạo hiểm như vậy, còn có ngươi không biết lần này bọn họ thành công rất đơn giản sao? Nếu chúng ta tới, như vậy huyền môn sẽ không còn tồn tại nữa , bọn họ căn bản không phải đối thủ của huyền môn, lại có thể đem huyền môn bức đến bước này, thực rõ ràng, nhất định là có người ở phía sau sai khiến." Nhan Nhiễm Tịch nghiêm túc phân tích nói. 

Dạ Thương Minh vừa lòng gật đầu: "Đúng vậy, ngươi ngẫm lại, nếu Hàn Ngọc Tiêu nhìn ra được điểm này, vì sao không có hỏi, Hàn Ngọc Tiêu thật tôn kính chưởng môn, nhưng lại tình nguyện làm cho Tăng Hồng đến chịu tiếng xấu thay cho người khác cũng không đi điều tra." 

"Nhìn thái độ hắn đối với Tăng Hồng, hẳn là không phải là hận thấu xương, hơn nữa Tăng Hồng cùng Tằng lão đầu là cha con, hắn cũng sẽ không muốn cho Tằng lão đầu thương tâm." 

"Mặc kệ thế nào chuyện này cùng chúng ta cũng không có liên quan. Việc quan trọng bây giờ là hảo hảo ngủ một giấc." Dạ Thương Minh thực quyết đoán đánh gãy lời nói của Nhan Nhiễm Tịch, đó là việc của người khác hắn không cần nhúng tay vào. 

Nhan Nhiễm Tịch chưa có hảo hảo ngủ một giấc hắn thực đau lòng. Việc đó cứ giao cho thủ hạ làm đi. Nhan Nhiễm Tịch chỉ cảm thấy thiên địa luận chuyển, sau đó đã bị Dạ Thương Minh ôm lấy, hướng trên giường đi đến. Cũng không có giãy dụa, mấy ngày nay, không có Dạ Thương Minh, nàng quả thật là mệt quá mức, ôm lấy người Dạ Thương Minh, không đến một lát sau liền ngủ, quả nhiên vẫn là có Dạ Thương Minh bên người thật tốt. 

Ngày hôm sau, Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh xuất hiện ở đại sảnh, lúc này trong phòng khách không chỉ có Hàn Ngọc Tiêu, còn có một vị huyền y nam tử, cùng Bạch Ngạn Túng. 

Nhan Nhiễm Tịch hơi hơi nhíu mi đi lên phía trước Dạ Thương Minh hỏi: "Nhị sư huynh, đây là?" 

Hàn Ngọc Tiêu tao nhã cười, chỉ vào huyền y nam tử nói: "Tiểu sư đệ còn không có gặp qua đại sư huynh đi, đây là đại sư huynh Bắc Thần Liệt." Hàn Ngọc Tiêu đã thay đổi xưng hô gọi Phiêu Miểu là tiểu sư đệ. 

Nhan Nhiễm Tịch không khỏi đánh giá, là một người tuấn tú, cả người lộ ra khí phách làm cho người ta tin tưởng, cùng với Dạ Thương Minh rất giống nhau, đều là thuộc loại con người băng lãnh. Thấy Nhan Nhiễm Tịch nhìn chăm chú như vậy, một bàn tay đem nàng kéo trở về, nháy mắt ngã vào một cái ôm ấm áp, bên tai có thanh âm lạnh lùng: "Xem đủ chưa?" 

Nhan Nhiễm Tịch cười hắc hắc: "Ha ha, đủ, đủ, ta chỉ là tò mò thôi." 

"Lòng hiếu kỳ hại chết mèo nhỏ." Dạ Thương Minh ngay sau đó nói một câu. 

Nhan Nhiễm Tịch xấu hổ cười cười, hai người thanh âm rất thấp, nhưng người ở đây đều có võ công cao cường, tự nhiên không nghe sót một chữ. 

Hàn Ngọc Tiêu thực có nhãn lực, vì Nhan Nhiễm Tịch giải vây nói: "Hôm nay chúng ta sư huynh đệ bốn người thật vất vả tụ cùng một chỗ, ta sẽ mời khách?" 

Nhan Nhiễm Tịch cảm thấy Hàn Ngọc Tiêu như vậy phá hư, hắn cấp cho mình mặt mũi, vui vẻ đáp ứng, Dạ Thương Minh không cần phải nói, Nhan Nhiễm Tịch ở đâu hắn liền đi theo. Bắc Thần Liệt cái gì cũng không có nói, gật gật đầu, xem như đồng ý. Bạch Ngạn Túng từ khi Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh vừa vào cửa liền nhìn chằm chằm vào bọn họ, không biết vì sao hắn cảm thấy hai người này có một loại cảm giác quen thuộc không nói nên lời, nhìn tất cả mọi người nhìn chính mình, vội ho một tiếng, gật gật đầu.

Năm người đi tới một tòa thành nhỏ nằm bên ngoài huyền môn, năm người đứng trên đường, có thể nói là tuyệt thế phong hoa, làm cho người ta mê loạn hai mắt, trăm ngàn cô gái nháy mắt cuồng loạn. Ở trước mắt bao người, năm người đi vào một khách sạn, thực may mắn, cái bàn duy nhất bị bọn họ chiếm dụng, bằng không chuyến đi này xem như là khôngcông. 

Kỳ thật từ khi bắt đầu xuất môn Nhan Nhiễm Tịch muốn hỏi, vì sao không dùng bữa ở huyền môn, mà lại đi xa như thế này? Đương nhiên nàng tuyệt đối sẽ không hỏi, nàng cũng không phải là người bốc đồng tùy ý, cũng chỉ biểu hiện trước mặt Dạ Thương Minh. 

Tùy ý ngồi xuống, Hàn Ngọc Tiêu tùy tiện gọi chút đồ ăn, gọi chút rượu, cười hỏi: "Tiểu sư đệ, còn muốn ăn gì sao?" 

"một ấm bích loa xuân." Nhan Nhiễm Tịch yêu cầu luôn luôn rất đơn giản, bích loa xuân, nàng thích nhất . 

Bạch Ngạn Túng có chút kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó nhíu mày, theo sau tự giễu lắc đầu. Bạch Ngạn Túng dị thường tự nhiên bị Nhan Nhiễm Tịch xem ở trong mắt, chính là nàng cũng không nói ra, cho dù hắn hoài nghi thì đã có sao? 

"Phiêu Miểu sư đệ thích uống trà?" Bắc Thần Liệt nhíu mày hỏi. 

"Đúng vậy, thích hương vị trà, nhất là bích loa xuân." Nhan Nhiễm Tịch không thèm để ý hồi đáp, bởi vì nàng biết Bắc Thần Liệt mục đích hỏi không phải trà. 

Quả nhiên Bắc Thần Liệt nhìn Nhan Nhiễm Tịch tiếp nhận trà Dạ Thương Minh đưa qua, tiếp tục hỏi: "Xem Phiêu Miểu sư đệ cùng Minh hoàng bộ dáng hẳn là rất quen thuộc đi, là bằng hữu?" 

Nhan Nhiễm Tịch chỉ cho là Bắc Thần Liệt tìm hiểu quan hệ của bọn họ, nàng chỉ là không biết đêm qua Bắc Thần Liệt đã nhìn thấy bọn họ hôn nhau. 

"Uh, là bằng hữu." Nhan Nhiễm Tịch hàm hồ đáp. 

Nhưng Bắc Thần Liệt dường như cũng không tính buông tha Nhan Nhiễm Tịch: "Bằng hữu chia làm rất nhiều loại, không biết các ngươi là loại nào?" 

Nghe thấy lời Bắc Thần Liệt , tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Hàn Ngọc Tiêu cùng Bạch Ngạn Túng biết Bắc Thần Liệt hỏi cũng là có nguyên nhân, nhưng là nay tình huống này, thật đúng là quỷ dị. 

Nhan Nhiễm Tịch cũng ngây ngẩn cả người, Dạ Thương Minh lông mi nhíu lại: "Không biết Bắc Thần công tử muốn nói là loại nào?" 

Bắc Thần Liệt đem ánh mắt chuyển hướng Dạ Thương Minh, cười nói: "Không có gì, chỉ là muốn quan tâm tới Phiêu Miểu sư đệ thôi." 

Quả nhiên đồ đệ của Vụ Thí bản lĩnh nói dối thật giỏi. Dạ Thương Minh cũng không nói ra, đều là người thông minh, đều hiểu được là có ý tứ gì, không cần cố ý giải thích. 

Không thể không nói Hàn Ngọc Tiêu là người giảm bớt xấu hổ: "Ta cảm thấy tiểu sư đệ không có gì, tốt lắm , đại sư huynh vẫn là quan tâm tam sư đệ đi." 

Điểm đến tên Bạch Ngạn Túng sửng sốt một chút theo sau hỏi: "Ta làm sao vậy?" 

Hàn Ngọc Tiêu cười nói: "Ngươi làm sao vậy, ta làm sao mà biết ngươi làm sao vậy, từ khi tới nơi này ngươi có một bộ dáng không yên lòng, còn trở nên trầm mặc ít lời, ta nhớ rõ ngươi trước kia là người biết ăn nói, mấy ngày nay phát sinh chuyện gì, như thế nào biến thành cái dạng này, có hay không bị nữ tử nhà ai hấp dẫn." 

Hàn Ngọc Tiêu hay nói giỡn nói. Bắc Thần Liệt cũng cảm thấy như vậy, vừa mới rồi lực chú ý của hắn luôn luôn trên người Nhan Nhiễm Tịch, cho nên không có chú ý tới, hiện tại chú ý tới, có chút nhíu mi: "Tam sư đệ gần đây có chuyện gì xảy ra?" Đối với Bạch Ngạn Túng cùng Hàn Ngọc Tiêu hắn thật sự xem bọn họ là huynh đệ, bằng không cũng sẽ không nghe Hàn Ngọc Tiêu xảy ra chuyện liền vội vàng tới.

Bạch Ngạn Túng ổn định lại tâm tình, cười nói: "các ngươi thật là mẫn cảm, ta không có chuyện gì, Minh đối ta thực chiếu cố, hắn gần đây mới lấy Nhan Nhiễm Tịch." 

Nhan Nhiễm Tịch? Bọn họ cũng có nghe nói qua, Hàn Ngọc Tiêu hỏi: "Nàng làm sao vậy?" Dưới bàn, tay Nhan Nhiễm Tịch hung hăng nhéo đùi Dạ Thương Minh, sau đó trừng mắt nhìn Dạ Thương Minh liếc mắt một cái, Dạ Thương Minh không có biểu hiện ra phản ứng gì, chính là bàn tay to ở dưới bàn đem tay nhỏ bé của nàng nắm lấy. 

"Không có gì, vừa mới bắt đầu vẫn nghĩ nàng là gian tế Tây Tần quốc, nhưng sau lại mới biết được nàng căn bản là không phải, trước kia luôn chế nhạo, trào phúng nàng, sau lại mới biết được nàng cư nhiên là lão bản phía sau mỹ thực trai, nhưng biết nàng cũng sẽ có thân phận khác. Ta thật không biết đối diện với nàng ra sao, hiện tại ta thật rối rắm." Bạch Ngạn Túng đem tâm tình của mình nói ra, đối với hai sư huynh hắn luôn coi là người một nhà, cho nên một ít tâm sự cũng sẽ không gạt bọn họ, chính là hắn đã quên nơi này còn có hai người nữa, dẫn đến cuộc sống bi thảm của hắn về sau. 

"sư đệ đây không phải tác phong của ngươi, nói lời xin lỗi đi, đại trượng phu dám làm dám chịu, chính là Nhan Nhiễm Tịch này thật là như ngươi nói?" Hàn Ngọc Tiêu hỏi, thật không giống như tin đồn hắn nghe được. 

Bạch Ngạn Túng gật đầu, trong lòng cũng tiếp nhận đề nghị của Hàn Ngọc Tiêu, chính mình không có đầu óc, không nghe Minh khuyên bảo, không biết hắn xin lỗi nàng có nhận hay không ? 

"Tốt lắm, chúng ta thật vất vả mới tụ họp một lần, không cần nói chuyện mất hứng ." Bắc Thần Liệt chặn lại nói. 

"Ân." Mọi người đồng ý . 

Đột nhiên ngoài cửa xuất hiện động tĩnh năm người nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân trung niên bụng bự đi tới, xem ra hắn là một người có thân phận, không có để ý, chính là hắn lại hướng bọn họ đi tới . Nhan Nhiễm Tịch nhíu mi. 

Trung niên nam nhân cười hớ hớ đi tới: "Vài vị quấy rầy , ta là thành chủ nơi này Mã Ngọc Hâm, gặp vài vị khí độ bất phàm cố ý muốn kết giao, không biết các vị có thể tới nhà của ta?" 

Nói thực khách khí, cười thực gian trá, đây là đánh giá ở trong lòng Nhan Nhiễm Tịch. Hàn Ngọc Tiêu trong lòng không kiên nhẫn, nhưng là nhiều năm giáo dưỡng không cho phép hắn biểu hiện ra ngoài, trên mặt như trước là ôn hòa tươi cười: "Hảo ý của ngươi chúng ta nhận, nhưng lần này là chúng ta huynh đệ tụ hội, cho nên sẽ không phiền toái mã thành chủ." 

"Không có gì phiền toái, chính là thỉnh mọi người đi qua nhà của ta, tin tưởng chư vị sẽ cho Mã mỗ mặt mũi đi." không thèm để ý bọn họ cự tuyệt, tiếp tục nói. 

Mọi người lộ ra một chút không kiên nhẫn, chỉ nghe thấy Bạch Ngạn Túng mang theo tà mị tươi cười đáp: "Tốt, dù sao chúng ta cũng là nhàn đến nhàm chán, nếu Mã thành chủ có kiên nhẫn như vậy, chúng ta sẽ đi tới?"

Mọi người hiểu được ý tứ của Bạch Ngạn Túng, muốn nhìn một chút Mã Ngọc Hâm này muốn làm gì, như thế nào không buông tha cho bọn họ. Nhưng là Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh không nghĩ như vậy, nguyên bản chính là nghĩ muốn hảo hảo ăn một bữa cơm, hiện tại lại thế này, âm mưu của Mã Ngọc Hâm kia cùng bọn họ không liên quan. 

Dạ Thương Minh lạnh lùng cự tuyệt: "Chúng ta sẽ không đi." 

Mã Ngọc nhìn ra Dạ Thương Minh trên người bất phàm cười nói: "Như thế nào không đi, mọi người đều cùng đi đi, Mã mỗ thích nhất kết giao với những người tài hoa, hy vọng mọi người đều cho Mã mỗ mặt mũi." 

Nhan Nhiễm Tịch nghe xong lời của Mã Ngọc Hâm  nở nụ cười: "Ha ha, Mã thành chủ như thế nào nhìn ra chúng ta là người tài hoa, thật sự là thật có lỗi, lúc này đây Mã thành chủ nhìn lầm rồi, chúng là những người không có tài." Trong mắt mang theo khôn cùng châm chọc, nàng không tin Mã Ngọc này có ý tốt gì đến tìm bọn họ. 

Nhưng Bạch Ngạn Túng lại nói: "Sư đệ, chúng ta thật vất vả mới tụ tập một lần, ngươi mặc kệ như thế nào cũng phải đi với chúng ta." 

"Đúng vậy, mọi người cùng nhau đến thì phải cùng nhau trở về, đi thôi." Hàn Ngọc Tiêu cũng mở miệng, Nhan Nhiễm Tịch bất đắc dĩ theo đứng lên, Dạ Thương Minh tự nhiên cũng sẽ không rời đi một mình, đi theo phía sau Nhan Nhiễm Tịch. 

Mọi người đi theo Mã Ngọc Hâm một đường đi vào Mã phủ. Đi vào Mã phủ hiện ra một tòa đình, Mã Ngọc Hâm cười nói: "Ha ha, nơi này là địa phương đẹp nhất Mã phủ, cho nên mọi người liền ở trong này đi." 

Nói xong đối với hạ nhân bên cạnh nói: "Đi, nói cho phòng bếp làm đồ ăn mang đến đây."

  "Dạ." 

Hạ nhân lập tức lui ra ngoài, nhất thời đình viện năm người Nhan Nhiễm Tịch và Mã Ngọc. Mã Ngọc Hâm gặp năm người không nói gì, mở miệng hỏi: "các vị là người ở nơi nào?" 

"Ta là người bốn biển là nhà, phiêu diêu tự tại." Nhan Nhiễm Tịch trêu tức nói. 

"Ha ha, còn các vị?" Mã Ngọc Hâm nghe ra trong giọng nói của Nhan Nhiễm Tịch có ý trêu tức, xấu hổ đem vấn đề chuyển hướng người khác. 

Dạ Thương Minh cũng thực rõ ràng: "Ta cùng nàng như nhau." 

Ách... 

Bạch Ngạn Túng cũng cười nói: "Ta là người không nhà, không nghề nghiệp, ăn nhờ ở đậu." 

"Cũng không có về chỗ." Lạnh lùng một câu, tự nhiên là Bắc Thần Liệt nói . 

Hàn Ngọc Tiêu bật cười nói: "Ta cũng là một người du ngoạn nhân gian." 

Bọn họ có thể thề bọn họ nói như vậy đều là lời nói thật.Nghe thấy đáp án như vậy, Mã Ngọc xấu hổ, quả nhiên là những người không dễ đối phó. Chính là Mã Ngọc Hâm hắn cũng không phải là người tốt, cười nói: "Nếu mọi người đều không có nơi đi, nếu mọi người không chê, không bằng ở lại chỗ của tại hạ." 

Ý tứ của hắn thật rõ ràng . Nhan Nhiễm Tịch nhíu mày, một tay nắm tay Dạ Thương Minh kiên, cười nói: "Mã thành chủ hiểu lầm, chúng ta không nói chúng ta không có nhà, chúng ta chính là nhà nhiều lắm." 

Nhan Nhiễm Tịch tuyệt đối không có nói sai, Ám vực của nàng cùng với Minh điện thế lực lớn như vậy, đã trải rộng các nơi, chỉ cần bọn họ muốn, nghỉ ngơi ở đâu cũng được. Dạ Thương Minh cũng cao hứng gật đầu. Mã Ngọc Hâm trong lòng đã muốn mắng Nhan Nhiễm Tịch, biết nàng cứng mềm không ăn, chỉ có thể đem đầu mâu hướng ba người Hàn Ngọc Tiêu. 

Bạch Ngạn Túng cũng là người láu cá, cũng cười nói: "Mã thành chủ, tuy nói ta là ăn nhờ ở đậu, nhưng cũng là có phòng ở, cho nên cũng không muốn phiền toái ngươi." 

Ngay khi Bạch Ngạn Túng vừa nói xong, thanh âm lạnh lùng của Bắc Thần Liệt cũng vang lên: "Ta cũng có nơi để ở không phiền toái Mã thành chủ." 

"Ta cùng đại sư huynh giống nhau, không phiền toái." Hàn Ngọc Tiêu bộ dáng nho nhã, cho dù là cự tuyệt cũng làm cho người ta không có cách nào tức giận. 

Đã vậy Mã Ngọc Hâm cũng không muốn cưỡng cầu: "Ha ha, việc này về sau rồi tính." 

Nhan Nhiễm Tịch thực không nể mặt nói: "Không cần về sau, vẫn là hiện tại nói rõ ràng đi, chúng ta về sau chỉ sợ cũng không tới nữa." 

Kỳ thật nàng rất muốn nói chúng ta căn bản là không có về sau. Nhan Nhiễm Tịch vừa nói xong ba người Hàn Ngọc Tiêu khóe miệng run rẩy. Tiểu sư đệ này cũng thật là phũ quá đi. 

Mã Ngọc Hâm xấu hổ cười, kì thực trong lòng đã muốn hận chết Nhan Nhiễm Tịch, nhìn một bộ áo trắng phiêu phiêu của mỹ nam tử, thật không ngờ trong ngoài không đồng nhất. Đang lúc Mã Ngọc xấu hổ, bên ngoài một nữ tử hoa lệ chạy tới, giai nhân xinh đẹp cùng Mã Ngọc Hâm bụng béo không giống nhau, chỉ thấy nữ tử đi tới nhìn thấy năm người Nhan Nhiễm Tịch mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó cười đối với Mã Ngọc nói: "Phụ thân có khách sao? Thật sự là quấy rầy."

Kỳ thật hôm nay nàng trên đường nhìn thấy mấy người này mới chạy về nhà kêu phụ thân giúp đỡ, mới có một màn hôm nay. 

Mã Ngọc Hâm nhìn thấy nữ tử ha ha cười, trên mặt lộ ra từ ái, đối với năm người Nhan Nhiễm Tịch giải thích: "giới thiệu với các vị đây là tiểu nữ Mã Lễ, tiểu nữ từ nhỏ liền đọc đủ thứ thi thư, rất là ôn nhu hào phóng." Không chút nào keo kiệt tán dương, làm Nhan Nhiễm Tịch một trận hàn ý, nhìn Mã Lệ có ngốc cũng hiểu được ý tứ của Mã Ngọc Hâm. 

"Phụ thân, ta nào có như vậy." Mã Lệ làm nũng nói. 

Nhan Nhiễm Tịch một cái lạnh run, chỉ cảm thấy nổi da gà, thanh âm này thật sự là kiều mỵ. Mắt nhìn Dạ Thương Minh, gặp Dạ Thương Minh cười tủm tỉm nhìn chính mình, trong lòng vẫn là đắc ý, cho dù là nàng hiện tại diện mạo so ra kém Mã Lệ này, nhưng Minh vẫn thích chính nàng. 

Đang định giới thiệu một chút nhưng hiện tại hắn ngay cả người ta tên gì đều không biết, cười cười nói: "Vài vị họ gì?" 

Nhan Nhiễm Tịch cười khẽ: "Bảo ta phiêu thì tốt rồi." Nhan Nhiễm Tịch thanh âm trầm thấp, hấp dẫn ánh mắt Mã Lệ, nhìn nam tử như trích tiên, tươi mát thoát tục, tuy rằng che lụa trắng, nhưng có thể tưởng tượng được đằng sau khăn lụa là tuyệt thế dung nhan. 

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Mã Lệ trong lòng Nhan Nhiễm Tịch chửi rủa, nhưng là ở mặt ngoài vẫn như cũ cười nhẹ, sau đó nhào vào trong lòng Dạ Thương Minh, hướng mọi người giải thích nói: "Đây là người trong lòng của ta, mọi người gọi hắn là minh thì tốt rồi." 

Nói xong còn cách cái khăn che mặt ở trên môi Dạ Thương Minh hôn một cái. Xem mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó là một trận hàn ác, Mã Ngọc Hâm cùng Mã Lệ kinh ngạc cùng ánh mắt thất vọng, chẳng qua đối tượng không giống nhau, Mã Ngọc Hâm là coi trọng Dạ Thương Minh, mà Mã Lệ là nhìn trúng Nhan Nhiễm Tịch. 

Bạch Ngạn Túng cùng Hàn Ngọc Tiêu khóe miệng run rẩy, bọn họ chỉ cho là Nhan Nhiễm Tịch dùng biện pháp như vậy để thoát thân. Chỉ có Bắc Thần Liệt cau mày nhìn hai người, nhìn hai người như vậy hắn lại nghĩ tới một màn đêm qua, không biết vì sao trong lòng cảm thấy phiền chán. 

Mã Ngọc Hâm vốn không thích Nhan Nhiễm Tịch, vì thế chỉ có thể đem ánh mắt dời về phía ba người Hàn Ngọc Tiêu, ba người nhíu mi, Hàn Ngọc Tiêu cười nói: "Mã thành chủ mọi người đều là người thông minh, chúng ta cũng nói thẳng, chúng ta không có ý tứ thành gia, hy vọng Mã thành chủ có thể hiểu được." 

Chính mình bị người khác cự tuyệt, Mã Lệ chỉ cảm thấy tự tôn của mình bị giẫm lên, cắn chặt môi, ánh mắt tràn ngập một tầng sương mù. Mã Ngọc Hâm cũng lộ ra vẻ không hờn giận, mặc kệ thế nào, hắn cũng là thành chủ nơi này, hôm nay lặp đi lặp lại nhiều lần bị bọn họ trêu chọc, đã là rất mặt mất, nay còn ở trước mặt nữ nhi của mình cự tuyệt, xem ra bọn họ không biết điều. 

Bàn tay to hướng trên bàn vỗ, tức giận nói: "Hừ, các ngươi không nên làm như vậy, nữ nhi của ta coi trọng các ngươi là phúc khí của các ngươi, còn dám từ chối nữa như vậy hãy cùng nhau đi gặp diêm vương."

Nếu ở trên người khác chỉ sợ là đã sợ hãi rồi, nhưng năm người Nhan Nhiễm Tịch cũng không phải người bình thường. 

Chỉ thấy Nhan Nhiễm Tịch rúc vào trong lòng Dạ Thương Minh, trêu tức nói: "coi trọng chúng ta, khẩu khí của nữ nhi ngươi thật ngông cuồng, coi trọng một người còn không xong, còn coi trọng năm người, nữ nhi ngươi tưởng mình là ai chứ? Muốn có nam sủng sao? Nếu muốn thì đi thanh lâu mà tìm. Ta tin tưởng với nhan sắc của con gái ngươi có thể ngủ cùng với rất nhiều nam nhân." 

Trong mắt mang theo châm chọc, nhìn Mã Lệ càng ngày càng tái nhợt, trong lòng thật thoải mái. Những người khác cũng không có ý ngăn lại, đều rất thích ý xem náo nhiệt, dừng một chút đối với Bạch Ngạn Túng nói: "Tam sư huynh, ngươi thấy sư đệ nói có đúng hay không?" 

Bạch Ngạn Túng sửng sốt, lập tức nói: "Sư đệ nói rất đúng. Chẳng qua ta thấy thanh lâu có rất nhiều nữ tử xinh đẹp, Mã tiểu thư vẫn là thiếu một chút" Bạch Ngạn Túng càng tổn hại, ý tứ thực rõ ràng, Mã Lệ này giống y như nữ tử thanh lâu.

"Ngươi, các ngươi..." Mã Lệ tức giận, nhìn năm người Nhan Nhiễm Tịch muốn phát hỏa . 

Hàn Ngọc Tiêu không có ác độc như hai người kia, nhưng là thực trực tiếp, nghiêm trang nói: "Mã tiểu thư, hai vị sư đệ của ta đã nói qua, ngươi phải tự mình hiểu lấy, không nên cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình." 

"câm mồm"

"câm mồm" 

Mã Ngọc Hâm cùng Mã Lệ, cha con hai người nhịn không nổi hai người trăm miệng một lời. Mã Lệ nhào vào trong lòng Mã Ngọc Hâm, lên tiếng khóc rống: "Ô ô... Phụ thân, ngươi nhất định phải vì nữ nhi làm chủ a, ta không muốn sống." 

Mã Ngọc Hâm vừa nghe cuống quýt nói: "Nữ nhi, ngươi yên tâm, hôm nay vô luận như thế nào, ta cũng sẽ tìm cho ngươi một trượng phu, ngươi nói, ngươi thích người nào?" 

Mã Lệ đỏ bừng ánh mắt, mang theo ngượng ngùng ánh mắt nhìn năm người, sau đó nhăn nhó ở bên tai Mã Ngọc Hâm nhỏ giọng nói. 

Mã Ngọc Hâm sau khi nghe xong, mày không tự giác nhăn lại, đối với Mã Lệ hỏi: "Ta thấy người khác rất tốt, ngươi như thế nào liền thích nàng?" 

Mã Lệ ngượng ngùng làm nũng nói: "Ta mặc kệ, ta chính là thích nàng, phụ thân đã đáp ứng ta, chính mình tuyển trượng phu cho ta." Nhìn hành động của hai người, Nhan Nhiễm Tịch không tự giác rùng mình, thấy hai người giống như đang ở chợ chọn đồ ăn thật sự là không chịu nổi.

Hiển nhiên bốn người kia cũng có suy nghĩ giống như nàng. Lúc này Mã Ngọc Hâm đột nhiên chỉ hướng Nhan Nhiễm Tịch lớn tiếng nói: "Nữ nhi của ta nói, nàng thích ngươi, cho nên từ nay về sau ngươi chính là trượng phu của nữ nhi ta." 

Nói như là ban cho Nhan Nhiễm Tịch một cái ân tình vậy. Mọi người ngây ngẩn cả người, sau đó chợt nghe tiếng cười của Bạch Ngạn Túng. Dạ Thương Minh nhẹ nhàng liếc mắt một cái, tiếng cười im bặt, Bạch Ngạn Túng tinh tường cảm giác được trong ánh mắt kia sóng ngầm bắt đầu khởi động sát khí. 

Nhan Nhiễm Tịch cau mày, bất đắc dĩ nói: "này, ngươi thật đúng là dâm phụ." 

"Ta không có, ta là thật tâm thích công tử ." Mã Lệ vội vàng biện giải nói. 

Không khí một lần biến lạnh, Nhan Nhiễm Tịch liếc Dạ Thương Minh một cái, thật không rõ, hắn như thế nào ngay cả nữ nhân đều ăn dấm chua. Nhan Nhiễm Tịch lạnh lùng nhìn giai nhân xinh đẹp trước mắt, cũng không nói giỡn : "Ta thích là Minh, sợ là không có phúc khí cưới Mã tiểu thư, còn thỉnh Mã tiểu thư buông tay." 

Mã Lệ không thể tin lui từng bước về phía sau, lắc đầu: "Không, không phải như thế, công tử, hắn là nam nhân, nam nhân cùng nam nhân như thế nào có thể thích lẫn nhau, như vậy sẽ bị thế nhân nhạo báng, sẽ thân bại danh liệt ." 

"đó là chuyện của chúng ta." Ý tứ là còn không tới phiên ngươi quản.

Mã Lệ nghe thấy vậy, trong lòng đau xót, lý trí đã không còn, chính nam tử mình nhất kiến chung tình, ở khi mình thổ lộ lại nói hắn thích nam nhân, điều này làm cho nàng như thế nào không điên cuồng? Điên cuồng hô lớn: "Cho dù ngươi thích hắn thì sao, ta không cho phép, ngươi là của ta, nếu ngươi không cưới ta ta sẽ giết hắn, cho ngươi hối hận cả đời, cho các ngươi hai người vĩnh viễn cũng không có khả năng cùng một chỗ, còn có các sư huynh của ngươi ta sẽ không bỏ qua." 

Nhan Nhiễm Tịch nheo ánh mắt lại, nhìn thấy vậy mọi người đã biết nàng tức giận, Dạ Thương Minh trực tiếp một chưởng đánh ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro