Chương 76: Gặp nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật sự đã chết, tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ có quý nhân âm thầm tương trợ?" Bạch Ngạn Túng than thở nói.

Lê Hoa lông mi nhếch lên, trong lòng rất là tự hào, những người khác không biết vừa nãy đã xảy ra sự tình gì nhưng nàng cùng Hoa Đào biết rất rõ, quả nhiên là so sánh bọn họ cùng với phàm nhân, bọn họ không phải bình thường cường hãn, không chịu nổi một kích.

Xem ra Lê Hoa là người tuỳ tiện, sẽ không che giấu tâm sự, cho nên Nhan Nhiễm Tịch đem biểu hiện của Lê Hoa nhìn rõ ràng, không khỏi trào phúng cười, người tự đại quả nhiên là đáng sợ, các nàng cũng chỉ là đầu thai tốt hơn một chút thôi.

"Tốt lắm, đừng nghĩ nữa, xử lý một chút, chúng ta liền đi". Nói xong Nhan Nhiễm Tịch xuất ra chủy thủ đi đến chỗ hồ sói bắt đầu phanh thây.

Mọi người tò mò, đều xông tới, chính là Thái Thanh Nghiên chưa bao giờ gặp qua trường hợp như vậy, nhìn thoáng qua rồi bỏ chạy.

"Tiểu thư" Lê Hoa cùng Hoa Đào liền đi theo

Nhan Nhiễm Tịch nhẹ nhàng thoáng nhìn, trong mắt toát ra khinh miệt

Dạ Thương Minh ngồi xuống, nhìn Nhan Nhiễm Tịch, cau mày: "Nếu không để ta làm". Chuyện làm bẩn tay cùng quần áo như vậy để hắn làm đi.

"Này ngươi không hiểu, vẫn để ta làm thì tốt rồi". Nhan Nhiễm Tịch mặt không chút thay đổi cự tuyệt nói

Hàn Ngọc Tiêu tò mò hỏi: "Tiểu sư đệ, ngươi đây là đang làm gì?"

Nhan Nhiễm Tịch đưa mắt ra xa nhìn Thái Thanh Nghiên, thản nhiên nói: "Ngươi cũng không nên xem thường thi thể của hồ sói, trên người hắn đều là bảo bối"

Trong người xuất ra một cái bình nhỏ, đem máu của hồ sói để vào, sau đó đem thi thể xử lý tốt, trừ bỏ bình máu, Nhan Nhiễm Tịch cái gì cũng không động

Bạch Ngạn Túng nhíu mày hỏi: "Ngươi không phải nói trên người hắn đều trân quý hay sao, như thế nào lấy có một bình máu nhỏ?"

Nhan Nhiễm Tịch đứng dậy, ý vị thâm trường cười nói: " Đồ tốt, nhưng là đồ tốt để nghiên cứu, sao ta có thể dễ dàng buông tha, thật muốn đem toàn bộ hồ sói đều chuyển đi, đây chính là bảo bối a, tốt lắm, chúng ta đi thôi".

Không đợi mọi người phản ứng, Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh đã muốn rời đi, nghi hoặc nhìn hồ sói, ba người Thái Thanh Nghiên cũng rời đi. Nếu bọn họ quay đầu lại sẽ thấy, thân ảnh hai hắc y vệ thủ hạ của Nhan Nhiễm Tịch hiện tại đang cẩn thận đem thi thể hồ sói Nhan Nhiễm Tịch đã chuẩn bị tốt đặt trong một cái hòm trong suốt, sau đó biến mất không thấy.

Bảy người Nhan Nhiễm Tịch càng đi càng cảm thấy không thích hợp, vừa mới trong rừng hiu quanh nhưng vẫn là có tiếng vang, hiện tại lại yên tịch giống như nước lặng, chỉ nghe thấy Thái Thanh Nghiên khinh thường nói: "Đây là cái nơi nguy hiểm trong truyền thuyết? Còn có chết ở đâu, chính là thực lực của mình yếu đuối thôi, làm sao có cái gì nguy hiểm, nói ngoa".

Dạ Thương Minh lạnh lùng liếcThái Thanh Nghiên, Nhan Nhiễm Tịch không khách khí quăng ra hai chữ: "không biết". Sau đó không hề để ý đến các nàng, chính là dưới chân bước đi càng thêm nhẹ nhàng, mỗi bước đi đều thật cẩn thận.

Bạch Ngạn Túng nuốt nước miếng, khẩn trương hỏi: "Tiểu sư đệ, nơi này thực quỷ dị, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Nhan Nhiễm Tịch ánh mắt cẩn thận nhìn mỗi một chỗ, thản nhiên nói: "Đi từng bước tính từng bước, hiện tại mọi người cùng ở một chỗ, miễn cho có việc gì". Nhan Nhiễm Tịch vừa nói xong thì nghe thấy tiếng kêu của Thái Thanh Nghiên

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thái Thanh Nghiên đang đứng ở nơi giống đầm lầy bình thường, bắt đầu bị hãm xuống.

"Tiểu thư". Hoa Đào cùng Lê Hoa lập tức đi kéo Thái Thanh Nghiên, chính là vừa chạm vào tay Thái Thanh Nghiên đất dưới chân hai người cũng biến thành đầm lầy, hơn nữa bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ hướng bốn phía mở rộng.

Bốn người Nhan Nhiễm Tịch đồng thời nhíu mày, Bạch Ngạn Túng không tự chủ được nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch: "Tiểu sư đệ, làm sao bây giờ?"

Nhan Nhiễm Tịch liếc mắt nhìn Bạch Ngạn Túng một cái: "Ta làm sao biết được"

Hàn Ngọc Tiêu hướng ba người Thái Thanh Nghiên hô: "Các người không nên cử động, càng động càng hãm sâu, chúng ta nghĩ biện pháp tới cứu các ngươi"

"Vậy ngươi nhanh nghĩ biện pháp a, các nàng càng lún càng sâu, chúng ta nơi này cũng rất nhanh bị đầm lầy vây quanh, đến lúc đó mọi người đều phải chết ở chỗ này". Bạch Ngan Túng quan sát tình huống xung quanh, khẩn trương nói.

Nhan Nhiễm Tịch nhíu mi, sắc mặt âm trầm: "Mọi người chạy nhanh, mau nhảy lên cây đi"

"Vô dụng, nội lực trong thân thể không biết bị cái vây hãm, căn bản không sử dụng được". Dạ Thương Minh lạnh lùng nói.

Bốn người đồng thời vận nội lực, quả nhiên như Dạ Thương Minh nói

"Nên làm cái gì bây giờ". Hàn Ngọc Tiêu nhíu mi hỏi

Lúc này trong nháy mắt, dưới chân bốn người cũng đã bị hãm đi xuống, đột nhiên Nhan Nhiễm Tịch cảm thấy chính mình bị nhấc lên, thân mình rơi vào trong lòng Dạ ThươngMinh. Nhan Nhiễm Tịch kêu to: "Minh, ngươi làm cái gì, mau buông ta xuống"

Dạ Thương Minh cười, ở bên tai Nhan Nhiễm Tịch thấp giọng nói: "Tịch nhi, nếu ngươi giãy dụa, ta thật sự có thể đi xuống"

Nhan Nhiễm Tịch lập tức bất động, Dạ Thương Minh trong mắt mang theo ý cười: "Đứa ngốc, quan tâm sẽ bị loạn, nếu ngay cả nơi như vậy cũng có thể vây khốn ta thì ta có tư cách gì có được ngươi"

Nhan Nhiễm Tịch cúi đầu nhìn Dạ Thương Minh, tuy rằng chân ở trong đầm lầy nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được Dạ Thương Minh căn bản là không có bị hãm đi xuống cho dù có ôm nàng, hiện tại ngẫm lại tuy rằng nội lực không thể dùng, nhưng là nàng có thể dùng nhẫn thuật, hẳn là bí thuật cũng có thể dùng đi, chính là Thái Thanh Nghiên thật đúng là không may, phong hệ đối với đầm lầy không thể dùng.

Nhỏ giọng biện giải nói: "Ngươi không ôm ta, chính ta cũng có thể dùng nhẫn thuật che chở"

Dạ Thương Minh sủng nịnh cười: "Ngươi quang minh chính đại dùng? Nơi này còn có nhiều người như vậy, ngươi cũng chỉ có thể lén lút dùng, ta như thế nào có thể để quần áo của ngươi bị dơ"

Nhan Nhiễm Tịch trong lòng cảm động, nguyên lai là như vậy, nhưng là hiện tại không phải thời điểm nói chuyện yêu đương đi.

Nhìn những người khác đang lâm vào nguy hiểm, Nhan Nhiễm Tịch trở nên trầm giọng: "Minh, hiện tại làm sao bây giờ? Có thể hay không vừa không để lộ lại có thể cứu bọn họ?"

Dạ Thương Minh nghĩ nghĩ, nói: "Kỳ thật cũng tốt lắm, tìm dây thừng để cho bọn họ bay vụt lên cây xa xa kia là có thể"

Dạ Thương Minh ngữ khí căn bản không có đem nơi này là đại sự, nếu địa phương như vậy mà bị lao lực, hắn cũng sẽ không trở thành Minh điện Minh chủ, lại càng không để sống đến bây giờ, Long tộc đã sớm đưa hắn đánh chết.

"Nhưng là đi đâu mà tìm dây thừng?" Vấn đề này nàng cũng nghĩ qua nhưng dây thừng đi nơi nào tìm?

Dạ Thương Minh ánh mắt lộ ra khinh thường: "Nếu ngay cả việc nhỏ đó chúng ta đều phải thay bọn họ quan tâm, bọn họ đã sớm đi Diêm Vương điện, ngươi cũng không nên xem thường bọn họ, danh tiếng bọn họ cũng không phải để không"

Nhan Nhiễm Tịch cười, quả nhiên chỉ số thông minh của nàng giảm xuống không ít. Hai người vừa muốn hành động Dạ Thương Minh liền thấy Nhan Nhiễm Tich biến sắc, theo ánh mắt Nhan Nhiễm Tịch nhìn lại, chỉ thấy xa xa đã thấy một bầy độc xà, mà đầm lầy lộ ra mấy chỉ màu trắng, giống cả sấu, mở ra một bồn máu mồm to, nhất thời mùi máu tươi tràn ngập không khí.

Chỉ nghe Nhan Nhiễm Tịch nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Thị huyết bạch ngạc"

Dạ Thương Minh ánh mắt nheo lại, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm. Bạch Ngạn Túng cùng Hàn Ngọc Tiêu cũng chú ý tới, trong lòng cả kinh, này đã vượt qua nhận thức của bọn họ, nhìn đầm lầy xung quanh đều là mãn độc xà, chỉ cảm thấy da đầu một trận run lên, hiện tại đầm lầy lại xuất hiện động vật cổ quái như vậy, còn muốn bọn họ sống a.

Thái Thanh Nghiên cũng là một trận kinh hô: "là thị huyết bạch ngạc, làm sao bây giờ, minh, nhanh tới cứu ta". Không còn bộ dáng của đại tiểu thư tao nhã, mặt trắng bệch cùng toát ra bộ dáng sợ hãi làm cho Dạ Thương Minh một trận chán ghét, nhất là nghe được chữ "Minh" kia, ngăn chặn xúc động muốn giết chết Thái Thanh Nghiên, cúi đầu nhìn tiểu nữ nhân, trong lòng hết sức thoả mãn, quả nhiên Tịch nhi của hắn đặc biệt nhất

"Thị huyết bạch ngạc? cái gì là thị huyết bạch ngạc a, nơi này rốt cuộc là nơi quái quỷ gì". Bạch Ngạn Túng chửi rủa nói

Mặc kệ nói như thế nào thì Thái Thanh Nghiên cũng là người của đại gia tộc đi ra, tuy rằng vẫn là biểu lộ ánh mắt sợ hãi nhưng lý trí vẫn tồn tại, Thái Thanh Nghiên giải thích nói: "Thị huyết bạch ngạc là một loại sinh vật đầm lầy, lấy máu làm thức ăn, chỉ cần bị nước bọt của nó dính lên người như vậy ngươi sẽ hoá thành một bãi máu loãng làm thức ăn cho nó"

Nghe được Thái Thanh Nghiên giải thích, Hàn Ngọc Tiêu cùng Bạch Ngạn Túng không khỏi nuốt nước miếng, chưa bao giờ biết nơi này nguy hiểm như vậy, trách không được bị mọi người coi là nơi tử vong. Nay bọn họ cảm nhận sâu sắc được, không nghe lão nhân nói là chịu thiệt, lúc trước như thế nào bọn họ lại đồng ý đi vào nơi đây.

Bạch Ngạn Túng nhìn Thị huyết bạch ngạc cách mình càng ngày càng gần, không khỏi la lớn: "Tiểu sư đệ, mau tới cứu ta a"

Nhan Nhiễm Tịch lúc này cũng là vẻ mặt nghiêm túc, đối với Dạ Thương Minh nói: "Minh, đem ta đi qua"

Dạ Thương Minh mày nhíu lại: "Ngươi muốn làm gì?"

"Tin tưởng ta". Nhan Nhiễm Tịch kiên định nhìn Dạ Thương Minh: "Tin tưởng ta, ta sẽ không làm cho chính mình bị thương, bằng không ngươi sẽ đau lòng, ta như thế nào bỏ được"

Dạ Thương Minh bất đắc dĩ thoả hiệp, dùng sức, Nhan Nhiễm Tịch đã chuẩn bị tốt cơ hội nhảy lên phía sau lưng Thị huyết bạch ngạc, chờ khi Thị huyết bạch ngạc phản ứng lại chuỷ thủ của Nhan Nhiễm Tịch đã cắm trên lưng nó. Thị huyết bạch ngạc đau xót, tức giận Nhan Nhiễm Tịch trên lưng, hung hăng động thân mình, đem Nhan Nhiễm Tịch hất xuống, chính là Nhan Nhiễm Tịch ngồi phía trên gắt gao bắt lấy chuỷ thủ, mọi người nhìn mà hoảng sợ tột độ.

Ba người Thái Thanh Nghiên không khỏi sợ tới mức kêu to, Nhan Nhiễm Tịch không nhịn được hô to: "Câm miệng". Bị Nhan Nhiễm Tịch nhìn bằng ánh mắt thị huyết không khỏi cả người run lên, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Tuy rằng rất nguy hiểm nhưng là cũng thành công làm cho Bạch Ngạn Túng có thời gian thở dốc, tuy rằng nơi đây là đầm lầy, nhưng chỉ cần bọn họ không giãy dụa, muốn bao phủ bọn họ vẫn là cần một ít thời gian.

Nhan Nhiễm Tịch chính là xem chuẩn điểm này mới không kiêng nể cùng Dạ Thương Minh thương lượng đối sách. Chính là ngồi trên lưng Thị huyết bạch ngạc thật khó chịu, nếu không phải là dùng nhẫn thuật ổn định nội lực, hiện tại nàng đã sớm bị đá ra ngoài.

Dạ Thương Minh không nháy mắt nhìn Nhan Nhiễm Tịch, hai tay nắm chặt, nếu không phải có Thái Thanh Nghiên, hắn mới không cần cố kỵ như vậy, mặc kệ là dòng họ vẫn là chủng tộc, hắn hiện tại không thích hợp cùng họ phát sinh xung đột, Nhan Nhiễm Tịch còn có kế hoạch, hắn không thể đem Thái Thanh Nghiên giết, bằng không Nhan Nhiễm Tịch cũng sẽ có nguy hiểm, nhưng hiện tại là cái dạng này, nếu thật sự đến cuối cùng có chuyện, hắn cũng không cố được nhiều như vậy.

Lúc này Nhan Nhiễm Tịch bị quăng ra ngoài, Dạ Thương Minh trong lòng căng thẳng, phi thân tiếp được Nhan Nhiễm Tịch, nhưng Thị huyết bạch ngạc cũng không vì vậy mà buông tha, lập tức lao lại đây, Nhan Nhiễm Tịch tay duỗi ra, hô lớn: "Tiểu Kim"

Kim quang hiện ra chói mắt, bắn ra bốn phía, mọi người lập tức che mắt lại, thời điểm mở ra trước mắt đã xuất hiện kim xà cao mười trượng.

Dạ Thương Minh nheo mắt lại có chút suy nghĩ nhìn kim xà, sau đó đối với Nhan Nhiễm Tịch bất đắc dĩ cười, Kim cánh Xà vương, Tịch nhi của hắn đúng là không hề đơn giản, bảo bối đều ở hết trong tay nàng, nếu như bị mấy lão già Long tộc thấy được không phải là ghen tị muốn chết đi.

Thái Thanh Nghiên cùng Hoa Đào, Lê Hoa ba người cũng là che miệng, giật mình nhìn quái vật trước mặt, cho dù người khác không biết nhưng là các nàng biết, Thái Thanh Nghiên có chút choáng váng, lẩm bẩm nói: "Kim cánh Xà vương, cư nhiên lại là Kim cánh Xà vương.

Tinh tường cảm giác được nó trên thân toả hàn khí, Hàn Ngọc Tiêu cùng Bạch Ngạn Túng đều ngây người. Còn không có chờ cho mọi người kịp phản ứng lại, chỉ nhìn thấy Thị huyết bạch ngạc dễ dàng bị Kim cánh Xà vương nâng đuôi quét ra ngoài, ngã ở đầm lầy đã không thấy âm thanh, xa xa mấy chỉ Thị huyết bạch ngạc nhìn thấy Kim cánh Xà vương cũng nhanh chóng chạy ẩn vào đầm lầy, động vật cùng người không giống nhau, người khác so với mình cường đại luôn luôn áp dụng chính sách rời đi, trừ bỏ kẻ địch, bọn họ chính là nước sông không phạm nước giếng.

Thị huyết bạch ngạc rời đi, Kim cánh Xà vương xa xa gầm lên giận dữ, tiểu độc xà lập tức bỏ đi, không hổ là xà vương, một tiếng quát to chính liền làm trăm ngàn độc xà thuận theo. Chính là trong nháy mắt đem tất cả mọi chuyện giải quyết tốt, xoay người nhìn về hướng Nhan Nhiễm Tịch. Mọi người khẩn trương nuốt nước miếng, kế tiếp có hay không là đến bọn họ? 

Chỉ thấy Kim cánh Xà vương cúi đầu lại đây, đám người Hàn Ngọc Tiêu thân mình cứng đờ, nhưng cư nhiên lại thấy Kim cánh Xà vương ánh mắt lấy lòng nhìn Nhan Nhiễm Tịch, còn dùng đầu nhẹ nhàng cọ vào thân mình Nhan Nhiễm Tịch. Mọi người choáng váng, đương nhiên cũng tự động bỏ qua Dạ Thương Minh đang đen mặt.

Nhan Nhiễm Tịch cười sờ đầu Kim cánh Xà vương, vừa mới chỉ là trong nháy mắt nhưng Nhan Nhiễm Tịch ý nghĩ lại vòng vo trăm hồi, nàng nghĩ cho dù là bại lộ tiểu Kim cũng không thể để bại lộ thân phận của nàng cùng Dạ Thương Minh nếu không liền mất nhiều hơn được, cho nên mới đem tiểu Kim phóng ra, miệng tán thưởng nói: "Haha, lần này tiểu Kim biểu hiện thật tốt"

Tiểu Kim dường như nghe hiểu, phối hợp phát ra âm thanh ô ô

"Tốt lắm, trước đem chúng ta ra khỏi nơi này đi, ngươi xem quần áo của ta đều bẩn hết rồi". Nhan Nhiễm Tịch ảo não nhìn quần áo của mình, đương nhiên nếu nhìn bọn người Hàn Ngọc Tiêu, như vậy Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh cũng chỉ có thể dùng từ sạch sẽ để hình dung.

Kim cánh Xà vương nhìn người bên cạnh, trong mắt đã không còn sự lấy lòng, mà là lạnh như băng cùng với thị huyết, đuôi rắn vung lên, trừ bỏ Dạ Thương Minh cùng Nhan Nhiễm Tịch những người khác đều bị Kim cánh Xà vương cấp cho cái đuôi, sau đó cúi đầu, Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh nhảy đi lên.

Sở dĩ không có đem Dạ Thương Minh giống mấy người kia, thứ nhất là vì bình thường nó đi theo Nhan Nhiễm Tịch biết đối với nàng Dạ Thương Minh quan trọng, thứ hai, nó đối với ngoại giới luôn mẫn cảm, tự nhiên có thể cảm giác Dạ Thương Minh cường đại, cho nên đá hắn, nó còn không dám, đương nhiên nếu là địch nhân, cho dù so với nó cường đại, nó cũng sẽ vì chủ nhân của mình mà xông lên, bọn họ cùng người là không giống, bọn họ một khi nhận định chính là tuyệt đối trung thành, cho nên Nhan Nhiễm Tịch mới thích chúng nó.

Trên lưng, Dạ Thương Minh ôm Nhan Nhiễm Tịch mang theo ý cười, thấp giọng nói: "Tịch nhi, thực nhìn không ra bảo bối như vậy ngươi đều có"

Nhan Nhiễm Tịch đắc ý cười: " Tiểu Kim đi theo ta đã nhiều năm"

Dạ Thương Minh mặc dù ăn chút giấm nhưng cũng là thực vui vẻ, dù sao có Kim cánh Xà vương cường hãn như vậy ở bên người Nhan Nhiễm Tịch cũng nhiều hơn một tầng an toàn

Đi ra khỏi đầm lầy, nhìn mọi người một thân bùn, Nhan Nhiễm Tịch nhịn cười: "Các ngươi như thế nào?"

"Vẫn tốt". Hàn Ngọc Tiêu nhìn quần áo cau mày nói.

Mà Thái Thanh Nghiên không để ý quần áo lại nhìn Tiểu Kim trước mặt, đối với Nhan Nhiễm Tịch hỏi: "Kim cánh Xà vương vì sao lại nghe lời ngươi như vậy?" 

Nhan Nhiễm Tịch cười: "Nó là ta dưỡng, không nghe ta nói chẳng lẽ lại nghe ngươi nói"

Mọi người sửng sốt, Hoa Đào nghi ngờ hỏi: "Làm sao có thể, Kim cánh Xà vương sẽ không cùng người tiếp xúc"

Âm thanh nghi ngờ thật chói tai, Nhan Nhiễm Tịch có chút không vui, không để ý đến các nàng đối với Tiểu Kim nhẹ giọng nói: "Tốt lắm, Tiểu Kim mau trở lại đi"

Kim cánh Xà vương thực nghe lời, kim quang chợt loé, sau đó ở trước mặt mọi người biến mất không thấy. Bạch Ngạn Túng nhìn Nhan Nhiễm Tịch ngạc nhiên hỏi: "Di, như thế nào không thấy, tiểu sư đệ, nó đi đâu?"

"Haha, trở về rồi". Nhan Nhiễm Tịch nói có lệ

Bọn họ thông minh, làm sao không nhìn ra trong giọng nói Nhan Nhiễm Tịch là có lệ, nghĩ đến bảo bối như vậy nếu bị người biết, cũng sẽ đưa tới một hồi phân tranh, Bạch Ngạn Túng tự cho là đúng nói: "Tiểu sư đệ, ngươi yên tâm đi, sự tình hôm nay chúng ta sẽ không nói ra ngoài"

Hàn Ngọc Tiêu cũng biết trong đó có lợi hại cũng gật đầu nói: "Ta cũng thế, nếu đem sự tình hôm nay nói ra, ta Hàn Ngọc Tiêu không được chết tử tế"

Nhan Nhiễm Tịch cũng không ngăn trở, chuyện tình Kim cánh Xà vương nếu truyền đi nàng thật sự có phiền toái, Hàn Ngọc Tiêu nói xong mọi người nhìn hứng chủ tớ Thái Thanh Nghiên.

Biết ý tứ của mọi người, chính là Thái Thanh Nghiên cũng không có thề, mà là nhìn Nhan Nhiễm Tịch thương lượng nói: "Phiêu Miểu công tử, Kim cánh Xà vương là sinh vật hung tàn, hơn nữa không thích người, có ngày nó sẽ rời chủ mà đi, để nó ở bên ngươi cũng không an toàn, cho nên, hy vọng Phiêu Miểu công tử đem Kim cánh Xà vương giao cho ta, đương nhiên ta sẽ dùng Nhậm hà đông tây trao đổi, chỉ cần Phiêu Miểu công tử muốn, ta đều có thể cho ngươi tài phú hoặc quyền lực"

Nghe xong Thái Thanh Nghiên, mọi người đều đồng loạt nhíu mi.

Nhan Nhiễm Tịch lộ ra bộ dáng khinh thường, ánh mắt không một chút che giấu, nhẹ tay kẽ vuốt vòng tay kia, trấn an Tiểu Kim đang lộn xộn, nàng rất rõ ràng, Tiểu Kim đang muốn đem nữ nhân này nuốt vào bụng.

Thái Thanh Nghiên nhìn ra Nhan Nhiễm Tịch không che giấu bộ dạng khinh thường, vội vàng nói: "Ta không có ý tứ khác, chính là ngươi cũng biết, giống như sinh vật vậy, chính là thế giới này tranh đoạt, nó chỉ có thể mang đến cho ngươi tai hoạ, không bằng giao cho ta, nhà của ta thế lực không như các ngươi có thể tưởng tượng, nếu là đặt ở nhà của ta, ta có thể dám cam đoan không có người nào có dũng khí tranh đoạt"

Nhan Nhiễm Tịch cười một tiếng: "Đây là ngươi đối với ân nhân cứu mạng báo đáp?"

Thái Thanh Nghiên mặt đỏ lên, giá trị của Kim cánh Xà vương người khác không biết nhưng là nàng biết rất rõ. Lê Hoa cùng Hoa Đào thấy vậy, tức giận trách mắng: "Ngữ khí của ngươi là thế nào, tiểu thư nhà ta cũng là muốn tốt cho ngươi, thức thời thì mau giao ra Kim cánh Xà vương"

Dạ Thương Minh vung tay lên, vừa mới còn lớn tiếng mắng người cứ như vậy giống diều đứt dây bay ra ngoài, phun ra một búng máu, hoảng sợ nhìn Dạ Thương Minh.

Thanh âm Dạ Thương Minh lạnh như băng vang lên: "Nếu dám vũ nhục Phiêu Miểu một câu, kết cục của các ngươi sẽ không là chết đơn giản như vậy đâu"

Cục diện phát triển trở thành như vậy, Thái Thanh Nghiên cũng không ngờ, càng thật không ngời Dạ Thương Minh đối với hạ nhân của mình động thủ, trong lòng đau xót.

Nhan Nhiễm Tịch châm chọc cười: "Hành động của ngươi hôm nay thực ngu xuẩn, ta có thể nói rõ rang cho ngươi biết, cho dù thế lực phía sau ngươi cường thịnh như nào, đắc tội ta chỉ có xuống địa ngục, nhớ kỹ, vĩnh viễn không cần tơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình, nhất là những thứ thuộc về Phiêu Miểu ta. Có lẽ trên thế giới có rất nhiều cường giả chúng ta không biết, nhưng ngươi phải biết rằng, ta Phiêu Miểu có thể đứng trên cao như ngày hôm nay tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, đây là chân lý ngàn năm thiên cổ để lại, đừng vì chính mình đầu thai tốt một chút mà đã quên, ngươi, ở trong mắt ta sinh mệnh chỉ như con kiến, ta khinh thường giết ngươi, nhưng nếu là thực sự động đến điểm mấu chốt của ta, như vậy thực có lỗi nói cho ngươi biết chờ đợi ngươi không phải địa ngục, mà là sống không bằng chết, không cần nghi ngờ lời ta nói, vì ta không thích nhất chính là nói giỡn".

Tuy rằng là cười, nhưng Thái Thanh Nghiên tinh tường thấy đáy mắt Nhan Nhiễm Tịch lạnh như băng, làm cho nàng không dám nói 'Không', nghĩ đến Dạ Thương Minh không thích, cố nén e ngại trong lòng, tươi cười một cách khó xem nói: "Kỳ thật ta cũng chỉ là lo lắng cho an nguy của Phiêu Miểu công tử mới làm như vậy, nếu Phiêu Miểu công tử không cần như vậy ta cũng không thể nói gì hơn, ta Thái Thanh Nghiên cũng không phải vong ân phụ nghĩa. Cho nên chuyện tình Kim cánh Xà vương ta sẽ không nói ra ngoài, Phiêu Miểu công tử yên tâm đi"

Dạ Thương Minh nghe được âm thầm nhíu mi

Nhan Nhiễm Tịch lạnh lùng cười, trong lòng thầm nghĩ, sẽ không nói cho người ngoài, như vậy chính là nói cho người nhà của ngươi đi, thật đúng là không phải vong ân phụ nghĩa, có lẽ nàng nên lo lắng mở rộng thế lực, ý tưởng diệt môn thực không sai, đối với Thái Thanh Nghiên nói: "Thái cô nương không phải vong ân phụ nghĩa, điểm này ta tự biết, trong lòng người không phải cũng rất rõ ràng sao, còn nhiều thời gian, có một ngày ngươi sẽ biết quyết định hôm nay của ngươi là sáng suốt cỡ nào"

Sáng suốt cho ngươi nhà tan cửa nát

Thái Thanh Nghiên chạm đến ánh mắt lạnh lùng của Nhan Nhiễm Tịch, không dám nhìn thẳng, không biết vì sao nàng cảm thấy cặp mắt sâu thẳm kia có thể hiểu rõ hết thảy, nhìn thấu lòng nàng. Nhìn Thái Thanh Nghiên như vậy, Nhan Nhiễm Tịch cười khẽ, bộ dáng thản nhiên, sâu trong lòng lại lộ ra vô hạn tàn nhẫn.

Ngẩng đầu nhìn sắc trời, nguyên bản nơi này cũng rất tối không có bao nhiêu ánh mặt trời chiếu đến mà lúc này đã không nhìn thấy hướng, tin tưởng bên ngoài trời đã tối, Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên nói: "Thời gian đã không còn sớm, hôm nay chúng ta trước không cần đi, sớm nghỉ ngơi ở đây, sáng mai đi"

Mọi người gật đầu, bình thường Nhan Nhiễm Tịch quyết không ai phản bác, nhất là vừa trải qua chuyện vừa nãy, Bạch Ngạn Túng trước kia đối với nàng tin cậy, bây giờ là sùng bái. Mấy người ngồi xuống, vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều thể lực.

Nhan Nhiễm Tịch rúc vào trong lòng Dạ Thương Minh, không chút khách khí dùng tay Dạ Thương Minh để gối đầu, Bạch Ngạn Túng thấy một màn như vậy càng thêm khâm phục, Minh hoàng là ai? đó là Minh điện Minh chủ a, người gần hắn trừ bỏ nàng chỉ có tử, cư nhiên nàng lại dùng tay Minh hoàng để gối đầu, xem bộ dạng của Minh hoàng kia còn là một bộ dạng thực hưởng thụ, chuyện như vậy chỉ sợ sẽ chỉ phát sinh trên chính tiểu sư đệ, hắn có thể không sùng bái sao

Bộ dạng lấy lòng, chạy tới, một bộ thần bí đối với Nhan Nhiễm Tịch nhỏ giọng nói: "Tiểu sư đệ, có muốn chúng ta giết Thái Thanh Nghiên, vừa nãy bộ dạng kia của nàng thực không tình nguyện, vạn nhất nàng nói ra thì làm sao bây giờ, vẫn là nên giết người diệt khẩu"

Nhan Nhiễm Tịch nhìn về phía Thái Thanh Nghiên đang tự mình xem thương thế của hai tỳ nữ, khẽ cười nói: "Gia thế của nàng cũng không bình thường, nếu giết nàng ta sẽ có phiền toái"

Bạch Ngạn Túng chớp mắt, hiểu được ý tứ của Nhan Nhiễm Tịch, trong lòng đắc ý: "Tốt lắm, trước lưu mấy người kia sống vài ngày"

Nhan Nhiễm Tịch bất đắc dĩ cười, khi nào thì Bạch Ngạn Túng cùng nàng thân cận như vậy, hắn vẫn không phải bài xích nàng sao? Chẳng lẽ mị lực của chính mình lại gia tăng rồi? Lắc đầu không hề nghĩ nhiều, đem mặt vùi vào trong lòng Dạ Thương Minh than thở nói: "Minh, ta mệt nhọc, trước ngủ một lúc"

Dạ Thương Minh sủng nịnh cười, giúp Nhan Nhiễm Tịch điều chỉnh một tư thế thoải mái, nhu tình nói: "Ân, an tâm ngủ đi, có việc sẽ gọi ngươi" 

Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, mơ mơ màng màng ngủ, không biết vì sao chỉ cần ở cạnh Dạ Thương Minh thân thể của nàng không tự chủ được đem tính cảnh giác buông, thực an tâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro