Chương 80: Tây Tần gợn sóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng hạ nhân bị khí thế trên người Nhan Nhiễm Tịch dọa sợ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám lộn xộn. Thời điểm thật sự không được nàng sẽ để Tiểu Kim ra tay, mặc kệ thế nào nàng cũng không là người chịu thiệt . không khí khẩn trương kịch liệt, Nhan Nhiễm Tịch vẫn một bộ dáng tùy ý, Dạ Bảo Bảo là một bộ dáng mê mang, tổng thể mà nói không có một tia khẩn trương, trái lại đối phương, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hai mẹ con bọn họ, tay không tự giác nắm lại, tim đập thình thịch, bọn họ không hiểu, trước mặt họ rõ ràng chính là hai người tay trói gà không chặt nhưng bọn họ cảm thấy chỉ cần mình tiến lên một bước, không khí liền loãng một chút, cuối cùng trở nên hít thở không thông, không khí như vậy bọn họ vô lực thừa nhận.

Thấy tình huống như vậy, lão phu nhân nhíu mi, nàng cũng là người sống hơn nửa đời người, tự nhiên sẽ hiểu Nhan Nhiễm Tịch bất phàm, nhưng nàng càng hiểu được, hiện tại nói xin lỗi trước không chỉ mất mặt mũi hơn nữa cũng đã muốn chậm, cho nên hiện tại việc duy nhất có thể làm chính là hủy diệt. Nghĩ đến đây, thanh âm trở nên âm lệ: "Còn thất thần làm cái gì, theo ta lên."

Bọn hạ nhân ngươi xem ta, ta xem ngươi, do do dự dự, cuối cùng vọt lên, ánh mắt Nhan Nhiễm Tịch nheo lại, khóe miệng câu ra một cái tươi cười nguy hiểm tay trái chậm rãi nâng lên... 

"Làm cái gì vậy?"Một giọng nói nam nhân lãnh liệt vang lên.

Mọi người ngừng lại, Nhan Nhiễm Tịch cũng đưa tay chậm rãi buông, nhìn vào một đám người. Thấy người tới mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lâm thị đi qua, cười hỏi: "Như thế nào nhanh như vậy đã trở lại ?"

Không để ý đến Lâm thị, liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?" đưa mắt nhìn lại, một nữ nhân cùng một cái tiểu hài tử, nhưng chính là nữ nhân cùng tiểu hài tử này, làm nam nhân lúc nãy lên tiếng ngăn cản ngây ngẩn cả người, trong bộ dáng kinh ngạc mang theo kích động, làm cho mọi người khó hiểu. Chỉ có chính hắn trong lòng hiểu được, chuyện tình Nhan Nhiễm Tịch mất tích, toàn bộ Ám vực cùng các sản nghiệp mang danh nghĩa tổ chức của Nhan Nhiễm Tịch đều đã biết, mọi người đang điên cuồng mà tìm kiếm, nguyên bản hắn cũng là điên cuồng tìm kiếm , nếu không phải vì khắp nơi bọn họ đều đã tìm kiếm, hắn cũng sẽ không mang theo tâm lý may mắn đáp ứng yêu cầu trở về của những người này, hắn tuy rằng biết địa phương nhỏ như vậy chủ tử của hắn hẳn là sẽ không ở, nhưng là hắn vẫn trở lại, để ngừa vạn nhất, một hồi đến, hắn liền mang theo người tới bờ biển, bởi vì hắn nghe nói chủ tử là ở trong hồ xảy ra chuyện nhưng vẫn mang theo thất vọng mà về, nay một người nguyên bản biến mất lâu ngày như vậy đột nhiên xuất hiện, hắn như thế nào có thể không kích động?

Nhan Nhiễm Tịch trêu tức cười cười, nàng như thế nào cũng thật không ngờ lại ở chỗ này gặp người một nhà, nói: "Có thể phát sinh chuyện gì? Người nhà ngươi muốn đem ta cấp nhốt, thuận tiện bán." người quen chính là 'mê' quản sự giả ở Tây Tần quốc Dư Huyền, thật đúng là không ngờ hắn lại ở chỗ này, như thế này có một số việc làm cũng thuận tiện.

"Nói bậy."Lão phu nhân nhíu mày trách cứ nói.

"Câm miệng."Người nọ tức giận nói. Dư Huyền nói một câu, không ai ở đây dám nói, bọn họ cũng đều biết Dư Huyền ở quốc đô là người sống kiêu ngạo ngay cả hoàng gia cũng phải nể mặt, mà bọn họ Dư gia sở dĩ hiện tại có tài lực, cũng là Dư Huyền mang đến, nên toàn bộ Dư gia chủ nhân chân chính kỳ thật là Dư Huyền, chỉ là bọn hắn không biết sản nghiệp hiện tại trên danh nghĩa của Dư Huyền đều là của người đứng trước mặt bọn họ Nhan Nhiễm Tịch .

Mà lúc này Dư Huyền trong lòng cũng là nhìn người trước mắt, thủ đoạn của nàng hắn biết rõ, tuy rằng đối với nhà này hắn không có cảm tình,nên nếu có giết vài người hắn cũng không có nhiều cảm xúc, nhưng là hiện tại mấu chốt nhất là chính mình cũng ở trong này, hắn như thế nào cũng thật không ngờ, chủ tử sẽ đến đến địa phương xa xôi như vậy, lại còn cố tình bị vài cái gọi là người nhà gọi tới mà gặp mặt chủ tử ở đây, không phải cố tình làm khó hắn sao.

Lúc này hắn cũng không biết Nhan Nhiễm Tịch đã không còn công lực, nếu hắn biết, chỉ sợ hiện tại cũng không có trấn định như vậy. Lăng lăng nhìn Nhan Nhiễm Tịch, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Nhan Nhiễm Tịch bật cười: "Vị công tử này,ngươi không biết là người nhà của ngươi làm vậy thực quá đáng sao?"

Nghe thấy xưng hô của Nhan Nhiễm Tịch, biết Nhan Nhiễm Tịch không nghĩ bại lộ thân phận, trong giọng nói mang theo cung kính: "Cô nương nói rất đúng."

Sau đó chuyển hướng nhìn mọi người, đối với lão phu nhân cũng không có đối trưởng bối cung kính, ở trong mắt hắn chỉ có Nhan Nhiễm Tịch, lớn tiếng chất vấn nói: "Ta không ở trong này mấy năm nay các ngươi liền như thế này làm xằng làm bậy ?"

Nghe thấy thanh âm Dư Huyền, mọi người bỗng rùng mình, nhiều năm như vậy, cho dù là đại quan nghe xong thanh âm Dư Huyền đều nhịn không được mà cảm thấy sợ hãi, càng không nói đến bọn họ. Lão phu nhân tâm cả kinh, giải thích: " Huyền Nhi, ngươi không được nghe nàng nói hươu nói vượn, chúng ta..."

"Câm miệng, nếu các ngươi còn muốn giữ lại lưỡi thì im hết đi cho ta, nếu ta còn nghe thấy một câu nói xấu nàng, các ngươi vốn biết thủ đoạn của ta." Dư Huyền thật sự tức giận, chính mình kính trọng chủ tử, cự nhiên lại bị cái gọi là người nhà vũ nhục như vậy, điều này làm cho hắn khó xử.

Mọi người thật sự bị dọa sợ, thủ đoạn của Dư Huyền bọn họ rất rõ ràng. Dư gia bọn họ hiện tại vì sao người lớn bọn họ lại đơn bạc như vậy, chính là vì Dư Huyền từng trả thù, cuối cùng nếu không phải bởi phụ thân Dư Huyền làm sao bọn họ còn có thể sống tới bây giờ.

Chỉ vào Lâm thị hỏi: " Ngươi nói rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Lâm thị người run run, không dám giấu diếm: " Là như vậy, ngày bé nữ nhi của Lâm thị cùng con trai của Lưu lão gia định ra hôn ước , nhưng là con trai của Lưu lão gia cư nhiên lại là kẻ ngốc, chúng ta không đành lòng cho nên muốn tìm người thay thế..."

Lâm thị đem sự tình nói ra, mà Dư Huyền mặt càng đen, chủ tử bọn họ là người cao quý như vậy mà bọn họ cư nhiên muốn nàng gả cho một kẻ ngốc, trong lòng tràn đầy áy náy, chính mình làm cho chủ tử bị ủy khuất.

Khoát tay, đối với hạ nhân nói: " Các ngươi đều đi xuống."

Sau đó, cẩn thận nhìn Nhan Nhiễm Tịch hỏi: "Cô nương, tính xử như thế nào?"

Mọi người sửng sốt nhìn Dư Huyền, bọn họ thật không ngờ Dư Huyền lại hỏi như vậy, mặc kệ nói như thế nào họ cũng đều là thân nhân của hắn a. Nhan Nhiễm Tịch cũng nhìn ra Dư Huyền đối bọn họ không có cảm tình , chính là dù sao cũng là thân nhân, nàng cũng không muốn làm khó hắn, khoát tay rất tự nhiên nói : "Việc này chính ngươi xử lý đi, bị người nhà ngươi ép buộc một trận như vậy, ta có chút mệt mỏi." 

Dư Huyền hiểu được Nhan Nhiễm Tịch xem như không truy cứu chuyện này, mang theo Nhan Nhiễm Tịch đi vào phòng bên cạnh, tự mình để ý. Nhìn ba người rời đi, mọi người ngây ngẩn cả người, nhất thời không biết làm thế nào cho phải, nghĩ đến bộ dáng Nhan Nhiễm Tịch vừa rồi, mọi người nhíu mi, cho dù là Dư gia bọn họ không đúng, nàng cũng không nên đối Dư Huyền nói như vậy, giống như đối với hạ nhân. Kỳ thật bọn họ đối với Dư Huyền là thực cảm kích, lúc trước nương của Dư Huyền bị hại chết, trừ bỏ lão gia, bọn họ đều có phần, nhưng là Dư Huyền không có động bọn họ, cho nên trong lòng bọn họ đối với Dư Huyền đều là áy náy.

Đi vào trong phòng, Dư Huyền không còn trấn định, kích động nói: " Chủ tử, người như thế nào lại ở chỗ này, như thế nào lại không nói cho chúng ta biết, làm chúng ta lo lắng muốn chết, Minh vương thiếu chút nữa điên rồi" Chúng ta cũng thiếu chút nữa điên rồi nhưng chính là hắn không có nói gì. 

Toàn bộ Ám vực đều biết Minh vương biết thân phận Nhan Nhiễm Tịch. Nhan Nhiễm Tịch tùy ý ngồi ở trước giường, nhìn Dạ Bảo Bảo ngoan ngoãn ngồi ở ghế, thản nhiên nói: "Công lực của ta hoàn toàn biến mất, hiện tại giống như người bình thường, muốn khôi phục cũng muốn mất một đoạn thời gian, cho nên không có cách nào liên lạc các ngươi."

"Cái gì? Công lực hoàn toàn biến mất? Tại sao có thể như vậy? Là ai làm?" Dư Huyền tràn đầy khiếp sợ, công lực của Nhan Nhiễm Tịch hắn biết rõ sâu không lường được, trên thế giới không có mấy ai có thể cùng nàng đối kháng, đương nhiên hắn không biết kỳ thật trừ bỏ nhân loại còn có tam tộc.

Nhan Nhiễm Tịch nhìn Dạ Bảo Bảo lộ ra bộ dáng áy náy, nhíu mi nói: " Là ta chính mình làm, lần này công lực hoàn toàn biến mất đối với ta lại có thể xem như là tốt, trước không nói chuyện này, ngươi hiện thông tri bọn họ là ta không có chuyện gì, làm cho bọn họ đem mọi thứ khôi phục nguyên dạng, còn có nói cho Dạ Thương Minh ta muốn ở Tây Tần quốc lưu lại ít ngày, bảo hắn tới đây đón ta." Nhan Nhiễm Tịch nhưng là đối với Dạ Thương Minh chưa bao giờ bài xích. Mấy ngày nay, không có Dạ Thương Minh, nàng nhưng là khó chịu đến đòi mạng.

Dư Huyền không dám trì hoãn, lập tức ly khai. 

Dạ đi vô nói. 

Dư Huyền đi ra ngoài suốt một đêm, lần này tìm kiếm Nhan Nhiễm Tịch đã điều động toàn bộ nhân lực, sau đó lại cấp Minh vương thư tín, thông báo đã tìm ra Nhan Nhiễm Tịch. Trở lại Dư gia, vừa vặn thấy Nhan Nhiễm Tịch ngồi ở trên bàn cơm chính vị, ngồi ở bên cạnh là một tiểu nam hài mập mạp, trong lòng nổi lên nghi vấn, nhưng biết hiện tại cũng không phải thời điểm hỏi. Quét mắt nhìn những người Dư gia ở bên cạnh, biết chút nữa sẽ là một hồi cãi nhau, chính là cùng chủ tử đấu, quả thực bọn họ không biết lượng sức.

Ngồi ở phía dưới Nhan Nhiễm Tịch, đối với Dư gia thản nhiên nói: "Các ngươi không ăn cơm?"

Nghe xong lời Dư Huyền , mọi người đều ngồi xuống, Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên quét mắt nhìn bọn họ. Hiện tại vừa thấy, huynh đệ của Dư Huyền cũng không đến nỗi nào, lão đại khuôn mặt chất phác chữ điền, vừa nhìn biết là người không có tâm cơ, lão nhị lộ ra một phần lanh lợi, cũng có một chút thông minh, nhìn bề ngoài hơn bốn mươi tuổi, nhưng so với những huynh đệ còn lại có vẻ trầm ổn nội liễm . Nhìn hai nam hài ngồi cuối cùng có bộ dáng bảy tám tuổi, một người nhìn tựa hồ ngu ngốc, một người nhìn thật thông minh, hai trạng thái trái ngược nhau. Xem ra Dư gia trừ bỏ nữ nhân, nam nhân cũng có điểm nổi trội. Đồ ăn mang lên, Dư Huyền không hề động những người khác nào dám động. 

Nhan Nhiễm Tịch không để ý đến mọi người, nhìn Dạ Bảo Bảo hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm đồ ăn, bật cười nói: "Con đói bụng?"

Dư Huyền lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ở trên ghế ngã xuống, hắn vừa mới nghe được cái gì? Con? Chủ tử của hắn làm sao có con lớn như vậy? 

"Nhi, con?" 

"Không thể sao?" Nhan Nhiễm Tịch tùy ý nói một câu, nhưng Dư Huyền lại cảm nhận được lãnh ý. 

Vội gật đầu: "Có thể, có thể." 

Nhìn hai người nói chuyện, những người khác vẻ mặt nghi hoặc, Dư Huyền chán ghét nữ nhân nhưng lại cùng người này nói chuyện, chắc hẳn người này phải có thân phận. Dạ Bảo Bảo nhìn Nhan Nhiễm Tịch, níu ống tay áo, chỉ vào một mâm thịt nướng xa xa nói: "Nương, cục cưng muốn ăn cái kia." 

Nhan Nhiễm Tịch nhìn thịt nướng, đối với Dư Huyền nói: "Đem cái kia bưng lại đây cho ta." 

Dư Huyền không có cảm giác gì, hai đứa cháu sùng bái Dư Huyền nghĩ hắn sẽ không làm, nhất là đứa có vẻ thông minh, lập tức đem thịt nướng bưng lên, hắn hôm qua có thể nhìn ra tam thúc lợi hại bị nữ nhân này chỉ huy, trong lòng đã sớm khó chịu , lớn tiếng nói: "Ngươi cho là ngươi là ai a, cư nhiên dám ra lệnh cho tam thúc của ta, có biết tam thúc ta là ai hay không?"

Dư Huyền nơi đó còn chưa kịp nói chuyện, Dạ Bảo Bảo đã lên tiếng, cư nhiên dám nói nương hắn như vậy: "Ngươi dám nói nương ta như vậy, ta liền ăn ngươi, ai cũng không cho bắt nạt nương ta." 

Dạ Bảo Bảo tuy rằng nói lời thật khó nghe, nhưng khí thế trên người cũng làm cho người ta phải sợ. Tiểu nam hài theo bản năng lui lại, sau đó thực dũng cảm trừng mắt nhìn: "Ngươi có biết hay không nơi này là nhà của ta, ngươi làm như vậy thực không có giáo dưỡng, còn dám phản bác, một hồi Tam thúc ta kêu hoàng đế tới bắt ngươi, đem ngươi tiến vào trong hắc phòng, hù chết ngươi."

Dạ Bảo Bảo bị dọa, nhìn Nhan Nhiễm Tịch, nhược nhược hỏi: "Nương, bọn họ thật sự muốn đem ta vào trong hắc phòng? Cục cưng không cần đi, cục cưng muốn nương." 

Dư Huyền nhìn Nhan Nhiễm Tịch bộ dáng đau lòng, trách mắng: "Dư thiên, ngươi..."

"Quên đi." Nhan Nhiễm Tịch chặn lại nói, ôm Dạ Bảo Bảo, nhìn về phía nam hài kêu Dư Thiên: "hù dọa cũng thì thế nào, thực lực nói lên hết thảy."Nhan Nhiễm Tịch, những người khác ngồi bên cạnh đều ngẩng đầu lên nhìn Nhan Nhiễm Tịch, chạm đến ánh mắt nàng tựa tiếu phi tiếu, nhẹ nhàng thoáng nhìn, dời ánh mắt, giống như căn bản là không có xem nàng bình thường. 

Nhan Nhiễm Tịch trong lòng thích, cũng có ý tưởng, đối với Dư Huyền hỏi: "Bọn họ tên là gì?" 

Dư Huyền theo ánh mắt Nhan Nhiễm Tịch nhìn lại, giải thích nói: "tứ đệ, Dư Hạo, tiểu chất tử Dư thiên, Dư Sinh." 

Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, thản nhiên nói: "Chúng ta ngày mai liền rời đi, mang theo bọn họ."

Sau đó đối với ba người nói: "Đương nhiên các ngươi có quyền cự tuyệt, nhưng các ngươi sẽ bỏ qua cơ hội đứng ở trên cao."

Một bữa cơm, trừ bỏ Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Bảo Bảo, Dư gia người một nhà đều không có ăn được, suy nghĩ thân phận của Nhan Nhiễm Tịch, nhưng lại không dám hỏi nhiều. Thẳng đến khi Nhan Nhiễm Tịch mang theo Dạ Bảo Bảo rời đi. Mọi người đem ánh mắt nhìn về phía Dư Huyền, Dư Huyền cũng không biết ý tứ của Nhan Nhiễm Tịch, nhưng là hẳn là sẽ không thương tổn bọn họ. Đối với mọi người nói: "nàng là chủ tử của ta, chính là nếu có người tiết lộ thân phận của nàng, ta sẽ huyết tẩy Dư gia, đương nhiên ta cũng sẽ không sống một mình."

Sau đó xoay người nhìn về phía ba người Nhan Nhiễm Tịch khâm điểm thản nhiên nói: "Chủ tử cho các ngươi lựa chọn, cho nên nếu không tuyệt đối trung thành đừng đáp ứng, bởi vì phản bội hậu quả các ngươi không thể gánh vác , chủ tử thủ đoạn ta rất rõ ràng, chọc nàng, ngươi tiến vào kia tuyệt đối là nhân gian địa ngục, đương nhiên chỉ cần ngươi trung thành, cái ngươi được chính là quyền lực, cho nên các ngươi không cần lo lắng, nhất định phải quyết định rõ ràng." Nói xong ly khai, hắn cũng muốn chuẩn bị.

Ban đêm, chờ Dạ Bảo Bảo đi ngủ, Nhan Nhiễm Tịch lặng lẽ đứng dậy, lúc này Dư Huyền đã chờ ở bên ngoài, phía sau còn có ba người, thấy Nhan Nhiễm Tịch đi tới, Dư Huyền đi lên trước: "Chủ tử." 

Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, nhìn ba người phía sau:"Quyết định tốt lắm." 

Ba người gật gật đầu. 

"đây là cơ hội cho các ngươi hi vọng các ngươi có thể trân trọng." 

"Cả đời làm tùy tùng, nếu có chút tâm tư phản bội, trời giáng ngũ lôi oanh." Ba người kiên định nói. 

Nhan Nhiễm Tịch thật sâu nhìn vào mắt ba người, gật đầu, đối với Dư Huyền nói: "Ngươi cùng ta đi một chỗ." 

Dư Huyền gật đầu, kêu ba người trở về, chính mình đuổi kịp Nhan Nhiễm Tịch. Nhan Nhiễm Tịch cùng Dư Huyền một đường đi vào hải thôn, nguyên bản nàng muốn đến cảm tạ sự chiếu cố của cô lão, thuận tiện nói cho hắn biết nàng phải rời khỏi, tuy rằng chỉ ở vài ngày, nàng đã đem hắn trở thành bằng hữu. Chỉ là khi bọn họ đi vào thôn ở đây đã không được bình yên, mà là tràn ngập huyết tinh, hỗn độn thi thể ánh lửa một mảnh. 

Nhan Nhiễm Tịch nhíu mi, đối với Dư Huyền nói: "Đi xem, còn có người sống hay không." 

Dư Huyền gật đầu, lắc mình ly khai khỏi Nhan Nhiễm Tịch.

Nhan Nhiễm Tịch nhìn một mảnh biển lửa, nghĩ tới mình ở đây một thời gian lâu, một cỗ phẫn nộ nảy lên trong lòng, hoàn toàn không có chú ý tới lệ khí ở phía sau, cổ tay nắm thật chặt, kéo Nhan Nhiễm Tịch rời khỏi suy nghĩ, cũng cảm nhận được nguy hiểm, quay người lại, một mùi máu tươi nóng bỏng bốc lên, ánh vào trước mắt là cô lão đang thản nhiên tươi cười.

Dư Huyền trở về vừa vặn thấy một màn này, gặp Nhan Nhiễm Tịch không có chuyện gì, tâm vừa mới lo lắng đã bình tĩnh lại, không nói gì dư thừa, đi qua, bây giờ xung quanh là hơn hai mươi hắc y nhân, hơn nữa hắn căn bản là không phải cao thủ Ám vực, hắn quản lý sản nghiệp của ám vực, hắn không phải là đối thủ của những người này. Ngay tại lúc Dư Huyền muốn cùng bọn họ đồng quy vu tận, một hắc y nhân từ đâu đi ra, phất tay, những hắc y nhân kia ly khai. Hắn con ngươi lạnh lẽo nhìn Nhan Nhiễm Tịch. Ai cũng không có chú ý, hắc y nhân kia con ngươi cùng với đôi mắt hồi sáng giống nhau.

Dư Huyền đi đến phía sau Nhan Nhiễm Tịch, không có tiến lên quấy rầy, Nhan Nhiễm Tịch đỡ lấy cô lão, thản nhiên hỏi: "Vì sao?"

Thanh âm suy yếu: "Có lẽ là thế giới này không có lưu luyến đi, ngươi là ta cứu trở về, ta chết đi cũng không có gì đáng tiếc."

Nhan Nhiễm Tịch nhíu mày: "Ta sẽ không chết, thế giới này không phải ai cũng có được mạng của ta." 

Cô lão bật cười: "chết, cũng không đáng sợ, đáng sợ là thế giới lạnh như băng, tiềm thức ngươi không muốn chết, nhưng có khi ngươi cũng bị người ta giết."

"Cô lão, kỳ thật ngươi thực may mắn, cũng không phải cô độc sống quãng đời còn lại, bởi vì ở cuối cùng, ngươi có ta làm bạn."

"Uh, ngươi là ánh mặt trời của ta, ta thực vui vẻ, mấy ngày nay là ngày vui vẻ nhất của ta, biết ta vì sao không hỏi tên của ngươi không?" 

Nhan Nhiễm Tịch trầm mặc .

Cô lão tiếp tục nói: "Tên chỉ là một loại xưng hô, chúng ta quen biết nhau, tên của ngươi đối với ta không trọng yếu, chỉ cần trong lòng ta có ngươi."

"còn muốn ta làm gì cho ngươi?" Nhìn ra được cô lão không thể cầm cự được, nhìn hắn thống khổ như vậy nàng có lẽ nên giải thoát cho lão.

Cô lão lắc đầu, nhìn phương hướng bờ biển: "Ta thực thích biển, bởi vì biển rất lớn, gió biển có thể làm ta thanh tỉnh, như vậy ta sẽ không lạc đường . Ta cho tới bây giờ chỉ là một người bình thường, cho tới bây giờ không ai quan tâm ta, bọn họ thương tổn ta, năm ấy ta bị lạc lý trí, giết bọn họ, nhưng lại để lại một đứa nhỏ, bởi vì đứa nhỏ kia nhìn thấy huyết tinh mà không khóc, giống như ta năm đó, nay hắn đến đây, thu mạng của ta, đã kết thúc cuộc đời cô độc của ta, ngươi tốt lắm, chính là không có đến sớm gặp ta, ta chết , ngươi hãy đem ta thả xuống biển."

Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, trên mặt không có một tia biểu tình, cô lão mỉm cười, dần dần nhắm hai mắt lại. Nhan Nhiễm Tịch đem cô lão đưa đến bờ biển, nhìn mặt trời mới lên, đem cô lão thả xuống, đối với biển thản nhiên nói: "mong ngươi có thể bình an."

Xoay người rời đi, Dư Huyền tâm tình trầm trọng đi theo phía sau Nhan Nhiễm Tịch, hắn biết mỗi người đều có một chuyện xưa không nói ra, cho nên hắn không hỏi, nhưng hắn cũng hiểu được bọn họ giống nhau? Hắn cũng từng bị lạc lỗi như vậy, chính là hắn so với hắn muốn may mắn, bởi vì hắn có thể gặp được Nhan Nhiễm Tịch, đó là mặt trời của hắn.

Một đêm không ngủ, trở lại Dư gia trời đã sáng, mang theo mọi người ly khai. Đầu nhìn phía hải thôn, tay trái xoa ngực: cô lão, ngươi cũng trong lòng ta. Chạy mấy ngày mới đến, bốn người Dư Huyền tách Nhan Nhiễm Tịch ra rồi đi tới "mê", nàng hiện tại đi theo Dư Huyền khẳng định sẽ gặp rất nhiều chuyện phiền toái. Mang theo Dạ Bảo Bảo tìm một cái trà lâu ngồi xuống.

"Tiên hoàng băng hà , thái tử kế vị, Dực vương phụ tá, hoàng gia xảy ra thật nhiều chuyện."

"Đúng vậy, chỉ cần là người có tiền đều gặp nhiều chuyện, đều là phiền toái như vậy."

"Đúng vậy, từ khi Kiều gia bị kiều Chí Hiền đoạt được, nguyên bản Kiều Phi có thể chạy đi, kiều công tử lại trở lại."

"A, đều chạy đi rồi, sao lại trở lại?"

"Ai, ta cũng không biết, Kiều Chí Hiền cư nhiên đem người Kiều gia giết hết."

"Cư nhiên đều giết, hắn còn có tâm hay không, kia đều là thân nhân của hắn, trước kia Kiều gia chủ đối với hắn thật tốt, hiện tại kiều công tử thế nào ?"

"Không cần nói, kiều công tử bị kiều Chí Hiền súc sinh kia hủy dung, phế đi võ công, ném ra ngoài thành dưới vách núi đen."

"Cái gì, hắn như thế nào ác như vậy, thật sự là phát rồ."

"Đúng vậy, kiều công tử là người tốt, đại công tử tướng phủ, còn có đương kim hoàng thượng, Dực vương trước kia đều xưng là huynh đệ, hiện tại lại không có ai ra tay giúp đỡ."

"Cũng không phải, nghe nói đại công tử tướng phủ muốn giúp, nhưng lại bị Thừa tướng cản lại, cấm đoán trong phủ, vừa mới được thả ra, bất quá nghe nói chuyện tình của Kiều Phi, đã muốn cùng Thừa tướng trở mặt."

"Xem ra công tử tướng phủ thật trượng nghĩa."

"Đúng vậy." Mọi người ca thán.

Ai cũng không có chú ý tới hai mẹ con ngồi ở chỗ này rời đi. Nhan Nhiễm Tịch mang theo Dạ Bảo Bảo đi vào Kiều gia, nhìn đại môn đóng chặt, mắt hiện lên một tia thị huyết, còn nhớ rõ khi gặp Kiều Phi, bộ dáng cuồng ngạo tàn sát bừa bãi, còn có mỗi lần nhìn vào mình bộ mặt tìm tòi nghiên cứu, cặp con ngươi thâm tình kia, trong lòng nàng lại nhớ tới hắn. không ngờ hắn lại bị người hại như vậy. Nàng biết hắn thích nàng, chính là nàng đối với hắn không có yêu, cho nên chỉ có thể nói xin lỗi, nàng hiểu tim hắn bị thương, chính là nàng chỉ có thể lựa chọn không nhìn, nàng coi hắn là bằng hữu, nên khi hắn bị như vậy nàng rất buồn. Mà hiện tại, Nhan Nhiễm Tịch thật sâu nhìn hai chữ kiều phủ, nàng tuyệt sẽ không bỏ qua người thương tổn bằng hữu nhân của nàng. Ly khai, đi ở trên đường cái, nghĩ tình thế hiện tại, theo lý thuyết, Kiều Chí Hiền làm như vậy sẽ làm cho hoàng thất Tây Tần quốc và các thế lực khác bất mãn, nhưng Kiều gia đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Kiều Chí Hiền rốt cuộc vì sao có thể không kiêng nể như vậy? Mà thế lực khác vì sao án binh bất động? Hoàng thất, tướng phủ đang đóng vai gì? Đáng chết, lúc trước nàng như thế nào đem mỹ thực trai rời đi, bằng không lấy thực lực của mỹ thực trai, cũng khiến người ở đây kiêng kị, cũng có thể hiểu biết tình huống nơi này, nhưng là 'Mê' cùng nhã các mặc dù có danh, nhưng chung quy không có thế lực. Thở dài, không hề suy nghĩ, chính Tây Tần quốc càng ngày càng lộn xộn, hoàng thất lục đục, Kiều phủ đoạt quyền, tướng phủ sóng ngầm mãnh liệt, mặc kệ là người nào đều không bình thường. Nàng muốn biết rốt cục là ai gây lên chuyện như vậy?

Tay áo bị lôi kéo, cúi đầu nhìn Dạ Bảo Bảo. "Nương, cục cưng mệt mỏi." Dạ Bảo Bảo vô tội nhìn Nhan Nhiễm Tịch. Nhan Nhiễm Tịch thầm nghĩ chính mình sơ sẩy, mặc kệ Dạ Bảo Bảo thân phận như thế nào, hiện tại hắn chỉ là một tiểu oa nhi mới sinh, đi đường dài như vậy, hắn không mệt mới lạ. Thân thủ đem Dạ Bảo Bảo ôm vào ngực, vừa nhấc đầu liền thấy một người quen, Nhan Nhiễm Tịch nhíu mi, xoay người liền rời khỏi, lại bị gọi lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro