Chương 86: Một ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười người đối kháng trăm người, ai cũng cho rằng mười người này không thể thắng, chính là trong đại điện, nhìn mười người này vô sự mà hàng trăm người đã ngã xuống, trong lòng kinh hãi, đúng vậy, bọn họ như thế nào quên , lúc trước mười người này vô hoàng cung ám sát nhưng lại có thể bình an trở ra ngoài. 

Nhìn người rúc trong lòng Dạ Thương Minh, mọi người nhíu mi, ai cũng chưa từng nghĩ người như vậy mà lại lợi hại. có những người hoảng loạn, kinh ngạc, thậm chí có người đã ngất xỉu, chỉ có Nhan Nhiễm Tịch một bộ dáng tùy ý, hoàn toàn không đem màn huyết tinh này để vào mắt, giống như nàng đã trải qua vô số lần. Có lẽ nàng thật sự đã trải qua nhiều lần, một tiểu thư từ nhỏ đã bị nhốt trong lãnh viện, chỉ có một khả năng là nàng chưa từng ở lại lãnh viện, như vậy đến tột cùng mấy năm nay nàng đã làm gì? 

Nghi vấn xuất hiện trong mắt mọi người, ánh mắt không khỏi nhìn về phía thừa tướng Nhan Phi Quỳnh. Nhan Phi Quỳnh lúc này trong lòng cũng là khiếp sợ, nhưng nữ nhi của hắn sao có thể cùng hắn đối nghịch, đối với Nhan Nhiễm Tịch lớn tiếng trách mắng: "Nghịch tử, ngươi dừng tay cho ta, nhanh gọi bọn hắn dừng lại, ngươi có biết ngươi hiện tại đang làm cái gì không?" 

Nhan Nhiễm Tịch cười lạnh: "Nhan Phi Quỳnh, ngươi mù sao, không có thấy bổn vương phi ở trong này giết người sao?" 

"Ngươi, ngươi lập tức dừng tay cho ta, nếu không ngươi không phải là nữ nhi của Nhan Phi Quỳnh ta." 

"Thiết." Nhan Nhiễm Tịch cười nhạt nói: "Ta khi nào thì nói qua là nữ nhi của ngươi, ngươi căn bản không xứng, càng không có tư cách ra lệnh cho ta, nhớ kỹ không cần khiêu chiến sức nhẫn nại của ta, cẩn thận ta giết ngươi." 

"Ngươi, hảo, từ hôm nay trở đi ta Nhan Phi Quỳnh không có người con gái như ngươi." Nhan Phi Quỳnh tức giận nói. 

Nhan Nhiễm Tịch làm sao có thể không rõ ý tứ của Nhan Phi Quỳnh, nhưng là chờ việc này kết thúc, nàng với hắn cũng không có quan hệ gì. Hắn là sợ phủ thừa tướng bị liên lụy. Cười dài nói: "Đây là tự nhiên, là điều ta muốn được nghe thấy, từ hôm nay trở đi ta Nhan Nhiễm Tịch rốt cục thoát khỏi thân phận tiểu thư phủ thừa tướng, thật đúng là không dễ dàng đâu." 

"Ngươi..." 

"Như thế nào? Ngươi chịu không nổi à? Về sau chúng ta còn có thể có rất nhiều cơ hội gặp lại , Nhan đại thừa tướng cần phải hảo hảo tiếp sự khiêu chiến của ta, tuy rằng ngươi căn bản là không đủ tư cách, bất quá, ngươi gián tiếp tổn thương hắn, ta sẽ không buông tha ." Nhan Nhiễm Tịch cười khẽ. 

Một bàn tay ôm thắt lưng Dạ Thương Minh, lạnh lùng nói: "Hắn là bằng hữu của ta, không có sự cho phép của ta hắn không thể chết, cho nên các ngươi đều phải trả giá, đến người như Hoàn Nhan Hàn Cách kết cục chính là chết, mà chết chính là ngày hôm nay. Ngôi vị hoàng đế này hắn ngồi cũng đã đủ, nay Hoàn Nhan Dực Trạch là một lựa chọn không sai, ha ha..." 

Xoay người rời đi, mọi người nhìn theo bóng dáng hai người, không ai dám lên tiến đến ngăn bọn họ, thị vệ đã chết không ít, đất đầy máu tươi, một mảnh hỗn độn trong đại điện, còn có bóng dáng Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh ôm nhau mà đi, mọi người vĩnh viễn không bao giờ quên, khi nào thì một nữ tử như nàng ta có thể thay đổi một triều đại? 

Chính là trong phút chốc, tiếng la hét ở phía trên đánh gãy suy nghĩ của mọi người, quay đầu thấy thi thể Hoàn Nhan Hàn Cách đứt lìa, còn mười người đã sớm biến mất, mọi người than ngồi dưới đất, Nhan Phi Quỳnh hung hăng đè ép một ngụm nước miếng, lúc trước hắn nên giết nàng, chính là người kia đến tột cùng là ai? Bằng hữu của nàng? 

Ngày hôm sau sự tình truyền ra, Dạ Thương Minh cùng Nhan Nhiễm Tịch lại trở thành tiêu điểm nghị luận của mọi người, trong khoảng thời gian ngắn Tây Tần lại thay đổi hoàng thượng, Hoàn Nhan Hàn Cách tử vong, Hoàn Nhan Dực Trạch đăng cơ, Nhan Hàm Tuyển trở thành Tây Tần hoàng hậu, hết thảy sự việc đều có bàn tay của Nhan Nhiễm Tịch. Nhan Nhiễm Tịch tùy ý ngồi ở trong phòng của một trà lâu, nghe mọi người nghị luận, mí mắt hạ xuống uống một ngụm trà, Kiều Phi, ngươi yên tâm ta sẽ đưa từng người đến chỗ ngươi, cho ngươi hung hăng dẫm nát dưới chân. Ngươi sẽ không chết oan. 

"Tịch Nhi, ngươi đừng buồn nữa." Dạ Thương Minh ngồi ở bên người Nhan Nhiễm Tịch, nhỏ giọng nói, trong thanh âm mang theo bất đắc dĩ cùng thương tiếc, đương nhiên còn có một tia áp lực ghen tuông. 

Nhan Nhiễm Tịch than nhẹ: "Ngươi ở trong lòng ta là không ai có thể thay thế, ta không phải loại người hoa tâm, Kiều Phi là một ngoại lệ, tình cảm của hắn đối với ta ta hiểu được, hắn chưa từng có làm cho ta khó xử quá, hắn là bằng hữu của ta. Rõ ràng là một người tùy ý tiêu sái lại bị bọn họ giết chết, ta tự nhiên là sẽ không dừng tay, nhưng ngươi yên tâm ta sẽ chỉ báo thù, sau này sẽ không vì Kiều Phi mà áy náy nữa." 

Dạ Thương Minh đem Nhan Nhiễm Tịch ôm vào trong ngực: "Ta đối với ngươi cho tới bây giờ đều là thực yên tâm, chính là ta quá yêu ngươi , yêu đến sợ hãi mất đi, Tịch nhi nhớ rõ trong lòng ta chỉ có ngươi, nhưng ta không muốn nghĩ đến, vạn nhất có một ngày ngươi phát hiện, kì thật ta không có tốt như vậy, hoàn mĩ như vậy, ta... Ngô..." Dạ Thương Minh trừng mắt to nhìn Nhan Nhiễm Tịch, hắn, hắn cư nhiên bị cường hôn? Nhìn Nhan Nhiễm Tịch nhắm chặt ánh mắt, cảm thụ được Nhan Nhiễm Tịch môi mềm mại cùng độ ấm, người luôn luôn lãnh khốc như Dạ Thương Minh lại đỏ mặt. 

Buông Dạ Thương Minh ra nhìn bộ dáng của hắn, Nhan Nhiễm Tịch buồn cười, cảm thấy hắn thật đáng yêu. Còn thật sự nói: "Ta chưa từng có nghĩ tới, nguyên lai Minh trong lòng bất an như vậy, nhớ kỹ, ta Nhan Nhiễm Tịch nhận định ngươi, trừ phi phản bội, nếu không ngươi vĩnh viễn rời không được ta, những người khác trong lòng ta nhiều nhất cũng chính là vướng bận, mà ngươi là mệnh của ta, ngươi có hiểu rõ không" 

Nghe được lời của Nhan Nhiễm Tịch, Dạ Thương Minh trong lòng vui mừng, trên mặt đáng thương hề hề nhìn Nhan Nhiễm Tịch, một đôi mắt ngập nước làm nũng, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Nhưng là ta đã nghĩ làm cho trong lòng ngươi chỉ có ta a." 

Nhan Nhiễm Tịch nhìn lại, khi nào thì Dạ Thương Minh lại như vậy, thực làm cho người ta chịu không nổi, hung hăng nói: "đem khuôn mặt này của ngươi thu lại, làm hại ta đều rời mắt không được, nếu như bị người khác thấy được ta liền đem khuôn mặt này làm hỏng." 

"Ngươi bỏ được?" Dạ Thương Minh mang theo ý cười nói. 

"Ngươi có thể thử xem." Nhan Nhiễm Tịch híp mắt nguy hiểm, lạnh lùng nói. 

"Ngạch... Ta nói đùa đó, ta là thuộc về Tịch Nhi, không có Tịch Nhi cho phép ta làm sao dám, đừng nóng giận , ta sai lầm rồi." Dạ Thương Minh thực thức thời nhận sai . 

Nhan Nhiễm Tịch lạnh lùng nhìn thoáng qua Dạ Thương Minh, thản nhiên nói: "lần sau nếu còn làm như vậy ngươi tuyệt đối không nhìn thấy ánh mặt trời, ánh mắt như vậy tràn đầy dụ hoặc, ta muốn đem ngươi giấu đi." 

Dạ Thương Minh khóe miệng run rẩy, giấu, giấu đi? "không cần phải như vậy. chỉ có ngươi ta mới làm như vậy, còn những người khác ta đều lạnh lùng." 

Nguyên lai ngươi cũng biết, Nhan Nhiễm Tịch ở trong lòng oán thầm suy nghĩ nói, nhưng cũng không muốn đả thương ý tứ của Dạ Thương Minh, mặt không chút thay đổi nói: "nếu ngươi làm như vậy sẽ có một đám háo sắc vây xung quanh ngươi, đến nhiều thêm nữa ta có thể chịu nổi sao." 

"Tốt lắm, ta sai lầm rồi, nếu không ngày mai ta liền đeo mặt nạ, ngươi nói thế nào?" Vô luận như thế nào khuôn mặt của hắn không thể bị hủy dung, lần đầu tiên may mắn nhờ khuôn mặt mình mới làm cho Nhan Nhiễm Tịch lưu lại. chỉ cần là Nhan Nhiễm Tịch thích , hắn đều phải bảo tồn hảo.

Nhan Nhiễm Tịch không biết suy nghĩ trong lòng Dạ Thương Minh, bật cười nói: "Tốt lắm, chỉ cần ngươi thật lòng ở bên ta, ta sẽ không rời bỏ ngươi."

Dạ Thương Minh nở nụ cười, khuôn mặt vui vẻ nói: "ngươi có như thế nào đối với ta cũng không có vấn đề gì." 

Nghe lời Dạ Thương Minh nói, Nhan Nhiễm Tịch ho nhẹ, lựa chọn không để ý, rốt cuộc là ai nói Minh vương lãnh khốc vô tình, bộ dáng hiện tại chính là vô lại. Làm mặt nghiêm túc nói: "Tốt lắm, đừng nhiều lời như vậy, chớ quên chuyện chúng ta muốn làm ." Dạ Thương Minh nhún vai, dáng vẻ nghiêm túc trở lại. 

Chỉ chốc lát sau truyền đến tiếng đập cửa, Dạ Thương Minh cùng Nhan Nhiễm Tịch nhìn nhau cười, rốt cục cũng đến đây. Cửa mở ra, thấy hai người đang ôm nhau, người tới cảm thấy xấu hổ, nhưng không có bỏ đi, mà là ngồi xuống, ho nhẹ một tiếng, sau đó nhìn hai người đang ôm nhau, thản nhiên nói: "Các ngươi tìm ta tới làm gì?" 

Nhan Nhiễm Tịch thở dài, đẩy Dạ Thương Minh ra, không để ý tới vẻ oán giận của Dạ Thương Minh, thản nhiên nói: "Đại ca chẳng lẽ không muốn báo thù sao?" 

Người tới đúng là Nhan gia Nhan Bùi Luân, đại ca Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Bùi Luân nhìn cả người Nhan Nhiễm Tịch t oát ra khí chất cao quý, chuyện tình mấy ngày nay hắn cũng nghe nói qua, thật không ngờ người hắn vẫn luôn bảo vệ lại cường đại như vậy, hắn lúc trước lại còn ngu ngốc đi lãnh viện cùng nàng nói điều kiện, thì ra cho tới bây giờ nàng đều không cần, nếu nàng muốn rời đi ai có thể ngăn được nàng, tuy rằng không có đạt được mục tiêu, nhưng nàng vẫn cho hắn giải dược, bằng không Kiều Phi không sống được thời gian dài như vậy, nghĩ đến Kiều Phi, Nhan Bùi Luân ánh mắt ảm đạm, chính mắt hắn nhìn thấy huynh đệ của hắn bị người đánh bay xuống vách núi đen, hắn chung quy cứu không được hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn huyết nhục mơ hồ, ánh mắt mang theo cừu hận mà chết. hắn cảm thấy chỉ cách một cánh tay mà thôi nhưng vẫn không cứu được Kiều Phi. 

Nhan Nhiễm Tịch lên tiếng phá bỏ sự trầm tư của Nhan Bùi Luân: "Đại ca, có gì cứ nói?" 

Nhan Bùi Luân ngẩng đầu, nhìn thẳng Nhan Nhiễm Tịch hỏi: "ngươi có năng lực gì làm cho ta tin ngươi có thể báo thù?" 

Nhan Nhiễm Tịch cười khẽ: "Ngươi đây là nghi ngờ ta sao? Chớ quên, cho dù là không có ta, ngươi cũng sẽ bị Nhan Phi Quỳnh lơi dụng. Ngươi không nên băn khoăn khi hợp tác với ta?" 

"Ngươi điều tra ta?" Nhan Bùi Luân nhíu mi hỏi. 

"Ta đến nơi này, nghe thấy Kiều Phi đã chết, nếu đã nhận định Kiều Phi là bằng hữu của ta, muốn báo thù tất nhiên là đã có sự chuẩn bị tốt, ta không có nói suông, cho nên ta cũng không có giám thị ngươi, ta chính là giám thị toàn bộ Tây Tần, ta phải làm Tây Tần rối loạn một phen, làm cho hắn càng loạn." Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên nói, trong mắt tràn lan cái nhìn nguy hiểm. 

Nhan Bùi Luân lắc đầu, cười khổ nói: "ngươi đã làm cho Tây Tần rối loạn rồi. Nói đi ngươi muốn hợp tác với ta như thế nào?" 

Đáp án này Nhan Nhiễm Tịch sớm đã nghĩ tới.Không có khách khí nói: "đem sản nghiệp ngươi sở hữu giao cho ta." 

Nhan Bùi Luân thật sâu nhìn vào mắt Nhan Nhiễm Tịch hỏi: "Có thể, nhưng ta muốn biết thế lực của ngươi, ta không muốn lần này đặt cược lại bại trận, nhưng ngươi yên tâm, thân phận của ngươi ta tuyệt đối sẽ không nói với một ai, cho tới chết ta vẫn giữ trong lòng." 

Nhan Nhiễm Tịch nhíu mi, nàng không có lý do gì tin tưởng hắn, cho dù hắn là đại ca. Nhan Bùi Luân thở dài, cười khổ mà nói nói: "có biết vì sao ta nhất định muốn báo thù không?" 

Nhan Nhiễm Tịch buông cái chén trong tay, lẳng lặng nghe. "các ngươi nhất định sẽ không tin ta và Kiều Phi lại thân nhau như vậy, kỳ thật chính ta cũng không tin, dù sao chúng ta đều là quan gia đệ tử, mỗi người kết giao đều có mục đích nhất định, đơn giản chính là vì lợi ích của gia tộc. khi bắt đầu ta cũng có mục đích như vậy." 

Nhan Bùi Luân cầm lấy cái chén, vô ý thức uống một ngụm trà, vẻ mặt khẩn trương, tiếp tục nói: "Chính là sau khi hắn cứu ta, làm cho suy nghĩ ban đầu của ta thay đổi, hắn trở thành huynh đệ tốt của ta, nhưng lỗi là do ta, ta không cẩn thận, không cẩn thận, yêu thương hắn." 

Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh không có quá mức kinh ngạc. Đối với Nhan Nhiễm Tịch việc này nàng đã gặp, nghe thấy rất nhiều lần. nó đã thành thói quen trong tiềm thức của nàng. Mà đối với Dạ Thương Minh mà nói, chỉ cần không liên quan tới Nhan Nhiễm Tịch thì đều không sao cả, nhưng chuyện của Nhan Bùi Luân cũng nhắc nhở hắn rằng, trên thế giới này có nhiều người không bình thường, cho nên hắn không chỉ cảnh giác với nam nhân, nữ nhân hắn cũng không thể buông tha, đứa nhỏ cũng không được, Dạ Bảo Bảo chính là một trong số đó. 

Không nghĩ tới Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh không có khinh thường mình, Nhan Bùi Luân ngược lại có chút không quen , nhưng là đã kể ra : "ta không biết tình cảm của ta đối với hắn sao lại trởn nên như vậy, chỉ biết là khi tá phát hiện đã không còn kịp, ta đã muốn luân hãm , các ngươi khả năng cảm thấy thực bất khả tư nghị, tuy rằng ta không cảm thấy các ngươi khinh thường ta, có lẽ đối với các ngươi là không sao cả, nhưng ta vẫn bị dày vò , ta không dám nói ra với hắn, ta sợ hắn rời xa ta, ta nghĩ cứ như vậy đi, luôn luôn bên cạnh hắn làm một người bằng hữu là được rồi. Thời điểm ngươi xuất giá, ta mới phát hiện, nguyên lai hắn là thích ngươi, trong lòng tuy rằng thực chua sót, nhưng ta vẫn như trước không nói gì. Nhìn hắn gầy yếu, ta muốn mang ngươi đến trước mặt hắn. Ta hiểu được, cho nên không muốn làm cho hắn thống khổ, nhưng chung quy là ta ích kỷ, nhưng ta sợ lúc đó ngươi cũng sẽ không đi theo ta." 

Thời điểm Nhan Bùi Luân nói nhìn thoáng qua Dạ Thương Minh, tuy rằng Dạ Thương Minh nãy giờ không nói gì, nhưng hắn cảm giác được một trận áp lực vô hình, chẳng lẽ Minh vương đang ghen. 

"Chính là thật không ngờ cuối cùng sẽ xảy ra chuyện như vậy, nếu lúc ấy Nhan Phi Quỳnh không hứa hẹn, ta không theo đuổi lợi ích, nếu lúc ấy hắn không đem chuyện đó nói ra, như vậy mọi việc sẽ không phát sinh, Kiều Phi cũng sẽ không chết, nhưng giờ nói gì cũng đã muộn, ta chỉ muốn biết thực lực của ngươi bây giờ đến đâu để ta có thể tin tưởng ngươi." 

Nhan Nhiễm Tịch cầm ly trà trong tay, sau đó thản nhiên nói: "Ám vực ám đế." 

'Ba' ly trà rơi trên mặt đất, âm thanh thâm thúy, dị thường rõ ràng. Nhan Bùi Luân cưỡng chế ý nghĩ trong lòng, cúi đầu nhìn ly trà bị bể, xấu hổ hỏi: "Ha ha, tiểu muội chẳng lẽ biết Ám vực ám đế?" 

Nhan Nhiễm Tịch buông cái chén, giương mắt nhìn Nhan Bùi Luân, thản nhiên nói: "Ta chính là Ám vực ám đế." 

"Ha ha, không cần nói giỡn, làm sao có thể?" cười một tiếng, Nhan Bùi Luân trong lòng cảm thấy kinh hãi, làm sao có thể, cho dù biết nàng không nói dối nhưng vẫn không thể nào tin tưởng. Ám vực ám đế, đó không phải là người bình thường, đối với thiên hạ là một thần thoại, Ám vực ám đế thế giới này không ai dám đi trêu chọc, không ngờ lại là người trước mắt hắn, người mà mọi người tưởng là yếu đuối vô năng. 

"Chuyện này khó chấp nhận sao?" Nhan Nhiễm Tịch nhìn thần sắc trên mặt Nhan Bùi Luân, thản nhiên hỏi. 

Nhan Bùi Luân cười khổ nói: "đúng là không dễ dàng chấp nhận? vẫn biết là ngươi không giống người khác, nhưng không ngờ lại khác biệt như vậy, ngươi bảo ta chấp nhận như thế nào ? Ta không ngờ Ám vực ám đế lại có thể là ngươi? Như vậy, ngươi cần ta giúp làm gì?" 

Đúng vậy, có Ám vực ám đế ở đây, hắn còn có tác dụng gì, chỉ cần Ám vực nhẹ nhàng động thủ đã có được Tây Tần trong tay. "Giết gà phải dùng tới dao nhọn, đối với Tây Tần tuy rằng đã loạn, hơn nữa còn có ngoại nhân, ta không muốn Tây Tần vô dụng, ta muốn Tây Tần thật cường đại, ta sẽ là người đứng phía sau?" Nhan Nhiễm Tịch tự tin nói chuyện. 

Nhan Bùi Luân trong lòng chua sót: "Vì sao? Vì sao ngươi không có sớm xuất hiện, nếu ngươi sớm xuất hiện hắn sẽ không phải chết, vì sao lại cho ta cơ hội, ta tình nguyện đứng ở xa nhìn chỉ muốn hắn sống thật tốt." Nhìn Nhan Bùi Luân suy sút, Nhan Nhiễm Tịch không có lời nào để nói, nàng nghĩ đến lúc Kiều Phi còn ở Nam Lân Quốc, hắn ở chỗ này chờ nàng, nhưng nàng thật không nghĩ tới hắn có thể chết. 

"Ta chỉ có thể nói xin lỗi, ta sẽ báo thù cho hắn, Kiều Chí Hiền ta sẽ giao cho ngươi, cho ngươi tự tay giết hắn, nếu ngươi đã hiểu rõ thì mang khế ước những nơi ngươi sở hữu đưa cho ta, đi đến Mê tìm ta, thời gian chỉ có ngày hôm nay, nếu ngày mai ngươi chưa có tới như vậy ta sẽ nghĩ là ngươi buông tha, ta cho ngươi cơ hội đừng làm ta thất vọng." Nói xong kéo Dạ Thương Minh ly khai, lưu lại Nhan Bùi Luân ngồi ở đây bi ai. 

"Kiều Phi, A Phi... A..." 

"Tịch Nhi, thời gian còn sớm, chúng ta đi dạo rồi hãy trở về." Dạ Thương Minh cười nói. 

Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ: "Thời gian còn sớm, không bằng hiện tại đi xem tứ muội, đã lâu không có thấy nàng, ngày mai bọn họ sẽ vào hoàng cung, muốn gặp thật không dễ dàng." 

Dạ Thương Minh bất đắc dĩ, biết ý tứ của Nhan Nhiễm Tịch, gật đầu, ôm lấy Nhan Nhiễm Tịch đi Dực vương phủ. Mới vừa đến, một hạ nhân đi ra đón tiếp, tôn kính nói: "Hai vị chính là Minh vương cùng Minh vương phi phải không? Vương gia nhà ta đợi đã lâu, xin mời." 

"Dẫn đường đi." Nhan Nhiễm Tịch thản nhiên nói. 

Hai người cũng không kinh ngạc, thong dong đi sau người này, nếu việc này cũng không nghĩ tới, Nhan Nhiễm Tịch lo lắng nên thay đổi người. Hạ nhân nhìn Minh vương đi ở phía trước, thế giới này là nam tôn nữ ti, cao nhất là cường giả, dù nói như thế nào, Dạ thương Minh lại để Nhan Nhiễm Tịch ra lệnh là không được, nhưng nhìn hắn lại không có biểu tình gì, vẫn như trước ôm lấy Nhan Nhiễm Tịch, đều xem những việc lúc nãy đều là bình thường, xem ra bên ngoài đồn là không sai không hổ là Minh vương sủng phi. 

Vương phủ so với ngày trước đã loạn hơn không ít, nghĩ lại lúc hoàng cung xảy ra biến cố không loạn cũng không được. Hoàn Nhan Dực Trạch cùng Nhan Hàm Tuyển đi ra đón, nhìn hai người tình cảm có vẻ tốt. Nhan Nhiễm Tịch hạ mi mắt, che dấu suy nghĩ trong lòng. 

"Tỷ tỷ." Nhan Hàm Tuyển cười đi tới: "Tỷ tỷ, đến Tây Tần nhiều ngày như vậy, giờ mới tới thăm ta?" 

Nhan Nhiễm Tịch lộ ra nụ cười nhẹ: "Mấy ngày nay Tây tần thực loạn, chắc muội cũng biết, sự việc nguy cấp như vậy ta làm sao có thể tới thăm ngươi, nhưng thật ra Dực vương, không, hiện tại phải nói là Hoàng Thượng, chúng ta đã gặp qua mặt nhau nhiều lần." 

Nghe xong lời Nhan Nhiễm Tịch , Hoàn Nhan Dực Trạch rõ ràng cảm giác được Nhan Hàm Tuyển thân mình cứng đờ, mày nhíu lại, chuyển sang chuyện khác nói: "Minh vương cùng Minh vương phi thật vất vả, đứng ở chỗ này làm cái gì, xin mời vào trong." 

Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ gật đầu, Dạ Thương Minh liền ôm lấy Nhan Nhiễm Tịch đi vào, lúc này Dạ Thương Minh giống như cái gì cũng nghe Nhan Nhiễm Tịch, căn bản không giống với hình tượng của một vị vương gia, Nhan Nhiễm Tịch nói cái gì liền là cái đó, hắn như thể là hạ nhân của nàng, thật không xứng với danh hiệu Minh vương của hắn. 

Tùy ý ngồi xuống, Nhan Hàm Tuyển cười nhẹ nhìn Dạ Thương Minh cùng Nhan Nhiễm Tịch, đối với Nhan Nhiễm Tịch nói: "Xem ra tỷ tỷ quả thực hạnh phúc, tỷ phu rất yêu tỷ tỷ." 

Nhan Nhiễm Tịch cười cười: "Muội muội không phải cũng thực hạnh phúc sao? Hoàng thượng đối với muội thật để ý, vương phủ to như vậy chỉ có một mình muội, đây chính là độc sủng, khiến cho người ta hâm mộ." 

"Có cái gì tốt mà hâm mộ, Tịch Nhi nếu muốn, trở về ta cũng sẽ độ sủng nàng." Dạ Thương Minh dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói, trong giọng nói tràn đầy thật lòng, nếu Nhan Nhiễm Tịch muốn hắn sẽ thỏa mãn nàng , dù sao nữ nhân hậu viện hắn cũng không cần. Nhan Nhiễm Tịch liếc mắt nhìn Dạ Thương Minh một cái, đối với Hoàn Nhan Dực Trạch cùng Nhan Hàm Tuyển cười. 

Nhan Hàm Tuyển cúi đầu lộ ra tươi cười chua sót, thản nhiên nói: "có đôi khi bề ngoài chỉ là giả dối, tỷ tỷ cũng không cần chế giễu ta." 

Hoàn Nhan Dực Trạch không khỏi nhíu mi. Nhan Nhiễm Tịch nhìn hai người ý vị thâm trường nói: "ta muốn cùng hoàng thượng nói một số việc. có một số chuyện cần phải chuẩn bị."

Ý tứ của Nhan Nhiễm Tịch mọi người hiểu được, Dạ Thương Minh không chút nào do dự đứng dậy rồi đi ra ngoài, Nhan Hàm Tuyển nhìn thoáng qua Dạ Thương Minh, lại nhìn về phía người kia, đối với Hoàn Nhan Dực Trạch, trong mắt hiện lên vẻ đau xót, cũng đứng dậy ly khai, hơn nữa còn đóng cửa lại. 

Hoàn Nhan Dực Trạch lạnh nhạt nhìn Nhan Nhiễm Tịch, hỏi: "Vương phi lần này tới tìm ta là vì chuyện gì?" hắn là một người vô dụng, hắn không phải Hoàn Nhan Hàn Cách, trải qua một chuyện kia hắn không thể tin được Nhan Nhiễm Tịch lại cường đại như vậy, hắn không dám đối đầu với nàng. 

Nhan Nhiễm Tịch cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng nói: "Cùng ta liên hợp đối phó Kiều gia." 

Một câu khiến Hoàn Nhan Dực Trạch hiểu được ý của Nhan Nhiễm Tịch, ngày đó ở cung yến Nhan Nhiễm Tịch nói tới người kia, hắn đến nay cũng không có suy nghĩ cẩn thận, nhưng hiện tại đã biết rõ , người kia hẳn là Kiều Phi, nhưng bọn họ sao lại có quan hệ? 

"Ta vì sao phải giúp ngươi?" Hoàn Nhan Dực Trạch nhíu mày hỏi. 

"Bởi vì ta có năng lực đem ngươi đưa lên cái vị trí kia, liền có năng lực đem ngươi từ vị trí kia kéo xuống, nếu ngươi không tin, có thể thử một lần, có rất nhiều người muốn làm hoàng thượng." Nhan Nhiễm Tịch không chút để ý nói, không có đem Hoàn Nhan Dực Trạch để vào trong mắt. 

"Ngươi chắc không phải chỉ có yêu cầu này?" những lời này là gián tiếp đáp ứng Nhan Nhiễm Tịch, cũng thừa nhận hắn không dám nghi ngờ Nhan Nhiễm Tịch . 

"Thực thông minh, tuy rằng người thông minh bình thường đều sống không lâu, nhưng là có ta ở đây, ngươi sẽ không dễ dàng chết, ta còn có một điều kiện, chính là nếu về sau ta có nhu cầu, Tây Tần phải giúp vô điều kiện." 

Hoàn Nhan Dực Trạch nheo lại ánh mắt, những lời này nói thật đơn giản, nhưng hắn không có đường nào để lui, vẫn là đáp ứng nàng: "Được."


Nhan Nhiễm Tịch nở nụ cười, đáp ánnày không có gì đáng trách: "Cùng người thông minh giao tiếp chính là bớt việc."

Hoàn Nhan Dực Trạch cười tủm tỉmnhìn Nhan Nhiễm Tịch, trong lòng cười khổ, khi đó một người làm hắn khinh bỉ, khi nào trở nên cường thế như vậy, đánh cho hắn trở tay không kịp, có khi hắn thật sự hoài nghi, nàng đến tột cùng có hay không là Nhan Nhiễm Tịch?

Lúc này ngoài cửa, nhan Hàm Tuyển đánh giá Dạ Thương Minh, một người Thiên Tử chi kiều, không, xác thực nói hắn chính là một cái thiên, người như vậy, không thể không nói tỷ tỷ của nàng thật là có phúc khí .

Thản nhiên hỏi: "Chỉ có tỷ tỷ cùng Hoàn Nhan Dực Trạch ở bên trong ngươi không lo lắng sao?"

Dạ Thương Minh giương mắt nhìn thoáng qua, nhưng cũng ăn ngay nói thật: "Thực an tâm, chỉ là có chút ghen tuông, nhưng là đối với một nữ nhân nam nhân yêu biểu hiệncủa ta thực bình thường."

"Ha ha, đều nói Minh vương thiết huyết vô tình, xem ra lời đồn cũng không là thật." Nhan Hàm Tuyển cười khẽ.

"Trừ bỏ gặp chuyện của nàng, lời đồn vẫn là thật ." Dạ Thương Minh vẫn như trước không có gì biểu tình gì.


Nhan Hàm Tuyển nhíu mày, nhìn Dạ Thương Minh thanh âm sâu xa: "Tỷ phu, ta không rõ, ngươi vì sao đối với tỷ tỷ tốt như vậy? Nếu là có một ngày tỷ tỷ cùng một người ngươi yêu xảy ra xung đột, ngươi lựa chọn người nào?"

"Ta cho tới bây giờ yêu đều chỉ có nàng một cái." Dạ Thương Minh kiên định nói.

Ngữ khí như vậy  làm cho nhan Hàm Tuyển hâm mộ, nhưng vẫn là hỏi: "Nếu là tỷ tỷ có một ngày phản bội ngươi, ngươi sẽ thế nào?"

"Giết nàng." Dạ Thương Minh ngữ khí biến lạnh như băng.

Nhan Hàm Tuyển cũng không có bộ dáng như vừa rồi, nhìn Dạ Thương Minh ánh mắt cũng là lạnh như băng vô tình, chính là hạ câu lại làm cho Nhan Hàm Tuyển cả người lãnh ý trở nên kinh ngạc.

"Sau đó tự sát, thế giới nàyngười phản bội ta đều phải tử, nhất là nàng, chính là nàng đã chết, ta cũng sẽ không sống một mình, lúc sống không có cách nào lưu lại lòng của nàng, sau khi ta đi cũng sẽ đoạt lại lòng của nàng, đời đời kiếp kiếp, nàng chỉ có thể là của ta."

Bá đạo như vậy , lời thềcường thế, làm cho nhan Hàm Tuyển rung động, càng làm cho nàng hâm mộ, tỷ tỷcủa nàng lại đáng giá có được.

"Bất quá nàng sẽ không phản bội ta,theo như lời ngươi giả thiết, vĩnh viễn sẽ không thành lập." Lời nói  ôn nhu kiên định, nhan Hàm Tuyển nở nụ cười, như vậy nàng cũng an tâm, cho dù về sau nàng không ở cạnh, tỷ tỷcủa nàng cũng sẽ có người toàn tâm toàn ý trân trọng nàng, nàng sẽ cả đời hạnh phúc .

"Hy vọng ngươi hôm nay vĩnh viễn nhớ, nếu là có một ngày ngươi phụ bạc nàng, ta cho dù là thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua của ngươi, không, tin tưởng tỷ tỷ cũng sẽ như ngươi, tự tay chấm dứt ngươi đi, nhất thế gặp nhau, các ngươi đời đời kiếp kiếp dây dưa." Nhan Hàm Tuyển thản nhiên nói.


Dạ Thương Minh khuôn mặt lạnh băng như trước, hắn đáp ứng Nhan Nhiễm Tịch, bất luận trước mặt kẻ nào tuyệt sẽ không lộ ra này vẻ mặt của hắn, cho dù trước mắt nữ nhân này là muội muội của nàng.

Lúc này Nhan Nhiễm Tịch cùng Hoàn Nhan Dực Trạch cũng đi ra .

Nhan Nhiễm Tịch đi đến trong lòngDạ Thương Minh, Dạ Thương Minh thực tự nhiên ôm lấy Nhan Nhiễm Tịch.

Hoàn Nhan Dực Trạch cũng đi đếnbên người nhan Hàm Tuyển, đối với Nhan Nhiễm Tịch cười nói: "Chuyện tình ngươi nói ta sẽ làm tốt , dù sao ngươi cũng làtỷ tỷ của Tuyển Nhi , yêu cầu của ngươi ta sẽ không cự tuyệt ."

Nhan Nhiễm Tịch cười gật đầu, đem ánh mắt nhìn về phía nhan Hàm Tuyển, thản nhiên nói: "Tứ muội, có một số việc chúng ta đều không có cách nào biết trước, cho nên phía trước lạc đường muốn đi như thế nào, đi theo tâm là được, không cần khó xử chính mình."

Nhan Hàm Tuyển gật gật đầu, nàng không muốn nói cái gì, vô luận như thế nào đều lấy Nhan Nhiễm Tịch là trung tâm, từng bước nàng vĩnh viễn sẽ không đi nhầm, nàng cùng Dạ Thương Minh duy nhất giống nhau chính là, bọn họ đều chỉ có một lòng, nhưng là đều giao cho Nhan Nhiễm Tịch.

Nhìn theo hai người xoay người rời đi, Hoàn Nhan Dực Trạch nhìn nhan Hàm Tuyển vẻ mặt ưu sầu, trong lòng đột nhiên có rung động, khi nào nàng lộ ra biểu tìnhnhư vậy, khi nào hắn thấy được nàng chân thật, khi nào... 


Biết rõ bọn họ vĩnh viễn sẽ không khả năng , có lẽ hắn có thể nhốt nàng, đây chính là yêu sao, mười mấy năm không hề động tâm, lúc này lại động , đây là yêu sao? Hắn không rõ, cũng không suy nghĩ cẩn thận, hắn không thể yêu, đời nàyhắn không thể yêu, không thể giống hệt mẹ hắn như vậy, thống khổ cả đời, bởi vì yêu là độc dược.

Có đôi khi hai người không hiểu yêu lại cùng một chỗ, kết cục cũng đã định .

Nhan Nhiễm Tịch cùng Dạ Thương Minh đi ra Dực vương phủ, Dạ Thương Minh nhìn nhìn sắc trời, ánh mắt ám xuống dưới, trong ánh mắt mang theo hơi hơi mất mát, nhưng là che giấu tốt lắm, thản nhiên nói: "Sắc trời không còn sớm , chúng ta trở về đi."

Nhan Nhiễm Tịch xoay người, cười tủm tỉm nhìn Dạ Thương Minh, lôi kéo Dạ Thương Minh liền hướng ngược lại 'Mê'  mà đi.

Dạ Thương Minh mơ hồ: "Tịch Nhi, 'Mê' phương hướng là bên kia."

"Chúng ta không quay về." Nhan Nhiễm Tịch miễn cưỡng mở miệng nói.

Dạ Thương Minh sửng sốt, bật thốt lên hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

Nhan Nhiễm Tịch lắc đầu, nói: "Sắc trời không còn sớm , chúng ta mấy ngày nay như vậy việc, mỗi lần hẹn hò đều đã bị người quấy rầy, chúng ta đi hẹn hò đi, thế giớihai người thực không sai ."

Dạ Thương Minh sửng sốt, lập tức trên mặt lộ ra một chút ngây ngốc tươi cười, lập tức đáp: "Hảo." Lôi kéo Nhan Nhiễm Tịch chạy , giống hai người tuổi trẻ yêu nhau bình thường, kỳ thật bọn họ vốn chính là tuổi trẻ tình lữ, chỉ là bọn hắn bình thường đều biểu hiện một bộ dáng thành thục, rất khó để cho người khác nghĩ đến, bọn họ một người chỉ có mười sáu tuổi, một người cũng chỉ có hai mươi tuổi, tâm lý bọn họ cùngtuổi chân thật rất không hợp .

Đi vào bên hồ, như bình thường, bên hồ hẳn là rất nhiều người đến du hồ, nhưng là hiện tại một người đều không có, Dạ Thương Minh hồ nghi nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch.

Nhan Nhiễm Tịch cười nói: "Chúng ta thế giới hai người tự nhiên là không thể có người khác." Sau đó nhảy lên thuyền, đưa tay thân hướng lăng lăng Dạ Thương Minh, cười nói: "Đi lên a."

Dạ Thương Minh lôi kéo tay Nhan Nhiễm Tịch nhảy đi lên, thuận thế đem Nhan Nhiễm Tịch ôm vào trong ngực, hỏi: "Tịch Nhi, thời điểm ra ngoài có hay không ngươi đã an bài tốt lắm?"

Nhan Nhiễm Tịch gật gật đầu, thừa nhận nói: "Đương nhiên , bằng không lại giống như những lần trước, bị người làm hỏng, hôm nay, ngay tại lúc ra cửa ta đã đem hắc y vệ ở lại, cũng đem Ma tôn giao cho Dạ Bảo Bảo , cho nên, hiện cũng chỉ có hai ngườichúng ta ."

Dạ Thương Minh cười, ôm chặt lấy Nhan Nhiễm Tịch, vui sướng nói: "Ta chỉ biết, ta chỉ biết Tịch Nhi của ta tốt nhất , ta chỉ biết Tịch Nhi của ta như thế nào làm cho ta mất mát, nguyên lai Tịch Nhi là cố ý cho ta một kinh hỉ a, ha ha."

Nhan Nhiễm Tịch làm bộ như bất đắc dĩ, trong mắt mang theo tia tiếu ý: "Tốt lắm, thu hồi vẻ mặt ngây ngô của  ngươi lại, ta gả là đường đường Minh vương, không biết còn tưởng rằng ta gả cho một kẻ ngốc đâu."

Dạ Thương Minh nói: "Tịch Nhi, ngươi gặp qua người anh tuấn như vậy là kẻ ngốc sao?"

Thực thành công làm Nhan Nhiễm Tịch nở nụ cười.

Từ khi hai người gặp nhau, quen biết, hiểu nhau, yêu nhau, từng giả dối tươi cười, từng lạnh lùng hai người, trở nên tươi cười hơn, chân thật .

"Không ngốc không ngốc, được rồi đi, nhanh chút đi vào ." 

Vừa tiến vào, khoang thuyền có giường thoải mái, có bàn, hai cái nhuyễn điếm, trên bàn bày hai ngọn nến, lòe lòe chúc quang, có vẻ dị thường ấm áp, mặt bàn còn bày bốn món ăn sáng, hai điểm tâm, Nhan Nhiễm Tịch lôi kéo Dạ Thương Minh ngồi xuống, bên cạnh xuất ra một bộ trà cụ, sau đó thuần thục phao nổi lên trà, động tác thực nhu hòa, thản nhiên tươi cười, còn thật sự làm mỗi một cái trình tự, một lần lại một lần đem trà pha hảo, một cỗ trà hương tràn ngập toàn bộ khoang thuyền, Dạ Thương Minh mê muội nhìn Nhan Nhiễm Tịch một loạt động tác, nghe trong không khí mùi thơm ngát, rất quen thuộc, hắn một chút liền đoán được , đó là bích loa xuân trà hương, hắn thích nhất trà hương, cũng là Nhan Nhiễm Tịch thích nhất, bọn họ thật sự rất có duyên, đối với trà thưởng thức đều như vậy tương tự.

Nhìn Nhan Nhiễm Tịch thuần thục làm, Dạ Thương Minh không phải kẻ ngốc thực hiểu được, Nhan Nhiễm Tịch đối với hiểu biết về trà rất cao, so với Khinh Âm cao hơn, hơn nữa không biết cao bao nhiêu. Tịch Nhi của hắn thật là không gì làm không được a, chính là vì sao chính nàng không pha a, nàng pha hẳn là so với Khinh Âm uống ngon hơn đi.

Nghĩ cũng liền hỏi: "Tịch Nhi, ngươi đối với trà lợi hại như vậy, hẳn là so với Khinh Âm còn lợi hại hơn đi, như thế nào không chính mình pha?"

Nhan Nhiễm Tịch một bên pha vừa nói: "Nếu không phải ngươi, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi chính mình pha trà a, đang ở trong phúc không biết phúc, cưới ta tốt như vậy, ngươi cần phải hảo hảo đối tốt với ta."

"Ha ha, đó là tất nhiên." Nói xong, liền từ đối diện chạy đếnbên cạnh Nhan Nhiễm Tịch.

Nhan Nhiễm Tịchliếc mắt Dạ Thương Minh  một cái: "Hồi chính ngươi vị trí ngồi xong."

"Ta không cần, ta sẽ gắt gao lần lượt nương tử của ta." Dạ Thương Minh không để ý Nhan Nhiễm Tịch trong tay quả nhiên thủy, đi lên chính là một cái hùng ôm.

"Ai, Dạ Thương Minh, ngươi đứng đắn cho ta, ta này còn bưng nước đấy, ngươi còn có muốn uống?" Nhan Nhiễm Tịch đối với Dạ Thương Minh hiện tại không biết nói gì, khi nào thì Minh của nàng trở nên như vậy, ngạch... Đáng yêu , nàng thật đúng là có điểm không quen.

Dạ Thương Minh buông Nhan Nhiễm Tịch ra,  mặtủy khuất hướng Nhan Nhiễm Tịch: "Ngươi không cho ta ôm."

"Ngạch... Dạ Thương Minh, cũng không thể được bình thường một chút, ta nơi này pha trà ." Nhan Nhiễm Tịch cảm thấy hôm nay kế hoạch nàychính là sai lầm .

"Tịch Nhi, ngươi hôn ta một chút ." Dạ Thương Minh bán manh nói.

Nhan Nhiễm Tịch bất đắc dĩ đối với Dạ Thương Minh hôn một cái, sau đó đem trà bỏ vào trong tayDạ Thương Minh, bất đắc dĩ nói: "Ngươi là tiểu hài tử sao? Vẫn là Dạ Bảo Bảo? Lớn như vậy, nhanh chút uống đi."

Dạ Thương Minh mục đích đạt tới, cười tủm tỉm cầm cái chén nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro