11 - Có phải là gặp lại?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.

.

Kể từ đêm hôm đó cho đến tận hai tháng sau, tôi chỉ nhốt mình trong nhà và không đi ra khỏi đó dù bạn bè có rủ rê. Từ một kẻ nghiện hộp đêm, nay tôi chỉ có thể uống một mình trong căn phòng vắng lặng mỗi tối, dùng rượu để cố quên đi điều không nên nhớ và dùng khói thuốc để khiến đôi mắt được mờ dần trong men say, vì sợ mình trong trạng thái tỉnh táo rảnh rỗi, sợ đôi mắt quá nhìn rõ mọi thứ để phải thấy những dấu vết còn tồn tại trên người dẫu đã qua bao tháng năm. Nhưng tất cả dự định chỉ phản tác dụng, bởi khi say thì khoé mắt luôn ươn ướt vô thức còn tay thì tự động sờ lên những vết sẹo trên vai. Niềm yêu thương ấy, sao cứ đọng lại mãi không thôi. Dù dặn lòng cuộc sống bình thường này mới là đúng nghĩa, tự dặn lòng là trên đời còn hàng vạn người khác để tôi có thể lựa chọn cho mình. Nhưng chẳng thể hiểu vì sao tôi luôn nhớ về em đến rồ dại. Giọng nói lúc ngọt ngào lúc khiêu gợi, mùi hương cơ thể luôn ngào ngạt, nụ cười khiến tôi trở nên ngơ ngẩn, mái tóc nâu sáng mềm mượt và cả những lần làm tình hoang dại cùng em. Tôi yêu em, yêu những lúc em cùng tôi vui đùa vào mỗi sáng, yêu cơ thể ướt đẫm mồ hôi, yêu cách em thở dốc trên người tôi, yêu cả tính cách dữ dội, nồng nhiệt gợi tình, tôi hiểu rõ tôi yêu em nhiều đến mức chấp nhận bỏ mạng vì em.
Nhưng... tôi lại khiếp sợ tâm hồn lạnh lẽo lẫn tàn độc ấy. Trong cơn say, tôi luôn tự hỏi em đang làm gì vào lúc này và cũng tự dối lòng rằng em chắc hẳn đang ngủ ngon trong chiếc chăn còn vương hơi ấm và kỉ niệm của những ngày xưa cũ, nhưng trong thâm tâm tôi hiểu rằng em đã trở về cuộc sống như ngày nào, và có lẽ... em đang đê mê cùng ai đó mà chẳng màng đến một gã khờ cố chạy trốn khỏi em để chuốc lấy những nỗi nhớ nhung, đau khổ. Jinwoo à, em đã có bao giờ dùng một phút trong đời để yêu tôi, để nghĩ suy cho tôi?
Thiếp đi trong mơ màng cùng nỗi nhớ lẫn men say. Tôi ôm lấy ngực mình, nơi có những nỗi đau ngày càng nhân lên bội phần.

.

Tiếng thở nặng nề vang lên. Tôi cảm giác một ai đó đang chạm tay vào mặt mình, cố mở mắt mơ màng, nhưng căn phòng tối tăm này chẳng thể khiến tôi có thể nhìn rõ người đối diện. Và rồi, tôi cảm giác mặt mình hơi nhói đau
Là móng vuốt?

-Jinu, Jinu?

Tôi vội gọi lên một cái tên quen thuộc, để rồi sau đó người ấy vội chạy đi. Bật người dậy, tôi nhanh chóng nắm lấy cổ tay người ấy thật chặt:

-Jinu, là em, là em phải không?

Cánh tay ấy bỗng có dấu hiệu chần chừ, tôi vội vã dùng hết sự tỉnh táo để ôm lấy cả cơ thể người đó. Chiều cao này, là em thật rồi. Nhưng sao em lại gầy đến mức này, tôi cảm nhận rõ xương sườn đang hằn lên sau lớp áo.

-Jinu, Jinu ơi!

Tôi ôm ngày càng chặt hơn, người ấy cũng đứng yên, không còn cố vùng đi nữa.

-Mino à, lâu quá không gặp. Xin lỗi đã phá giấc ngủ của nhóc.

Giọng nói thân quen vang dù có phần khản đặc kèm hơi thở ngày càng nặng nề, đầu mũi tôi cay cay, tim như bị bóp nghẽn.
Là em, là em thật rồi. Cảm xúc như vỡ oà, tôi ghì chặt em trong tay và giọng trở nên nghẽn lại không nói nên lời và cảm nhận được con tim em cũng đập thật mạnh từng nhịp, cơ thể hơi run lên. Tôi vội đưa tay mình chạm vào gương mặt em trong bóng tối, em vẫn như ngày nào, những đường nét luôn đẹp một cách hoàn hảo, nhưng gò má không tròn đầy như trước khiến tôi khá ngạc nhiên. Rồi, em vội nắm tay tôi kéo xuống để tôi thôi không chạm vào em nhiều hơn.

-Tôi sẽ ra đi trong vài ngày tới. Định bí mật ghé thăm nhóc. Nhưng... _ Chưa kịp dứt lời, em bỗng mất thăng bằng, đổ người về tôi.

-Jinu, em sao vậy?

Em cố đứng thẳng lại, nói trong tiếng khò khè:

-Định thăm nhóc trong bí mật, nhưng lại chẳng hiểu sao tôi đã không kiềm chế lòng mình mà chạm vào nhóc, tôi đi, tôi phải đi ngay. _ Em cố nhoài người, thoát ra khỏi cái ôm của tôi.
-Đừng đi, đừng đi Jinu!

Tôi kéo em lại dù biết mọi thứ là vô dụng, nhưng trái với suy nghĩ của tôi, hoàn toàn không còn sức mạnh phi thường nào nữa để mà vùng ra, em lại ngã nhào, đập mạnh thân người xuống sàn. Tôi hốt hoảng vội đỡ cả cơ thể ấy dậy, vô tình chạm tay lên mái tóc, rồi giật mình phát hiện hai tai sói của em đã mọc ra tự lúc nào.

-Mino, tôi phải đi.

Tôi ghì chặt hết sức khi em cố đứng lên.

-Jinu ở lại đây, sao em lại trở nên yếu ớt như thế này?

Một tay tôi vòng lấy người em rồi dùng hết sức bế em lên. Tôi gần như không thể tin được, em đã trở nên gầy gò và yếu ớt đến mức không thể giẫy giụa khỏi vòng tay tôi trong khi tiếng thở của em khó nhằn đến mức phát ra những âm thanh khục khịch. Chuyện gì đang xảy ra? Ẳm em nằm lên giường,tôi thỏ thẻ:

-Jinu,đợi tôi mở đèn!
-Đừng! Đừng làm thế!
-Tại sao?

Tôi mở tay em ra và vùng dậy để chạy vội đến bật ngay chiếc đèn bên cạnh rồi quay qua nhìn em. Và rồi, tôi gần như không thể tin nổi vào mắt mình.
Jinu, Jinu của tôi, một người xinh đẹp mà tôi luôn nhớ nay không còn nữa. Trước mặt tôi là em với dạng nửa thú gầy gò, làn da trắng tái xanh xao như không còn sức sống, cả gương mặt hốc hác với bờ môi tím tái và đôi mắt mờ đục, mái tóc đã thưa thớt đi rất nhiều lộ rõ da đầu bên trong, cánh tay nổi lên những đường gân xanh chi chít, cả thể gầy rộc trơ xương. Bất giác nước mắt tôi tự rơi xuống.

-Tắt đèn đi, xin nhóc đừng nhìn tôi nữa. _ Em lấy tay che đi gương mặt mình.

Là ai? Ai đã khiến em ra nông nổi này. Tôi chạy đến và ôm chầm em trong làn nước mắt.

-Jinu, tại sao, tại sao em lại đến mức này?
- Không vì gì cả, Mino à, hãy để tôi đi.
-Không, tôi không cho phép, tôi sẽ giữ chặt em.
-Tôi chỉ là một kẻ đáng kinh tởm và độc ác mà nhóc căm hận thôi!_Em nhắm mắt và nở nụ cười sau câu nói.

Tim tôi nhói lên. Tại sao em lại nói bản thân của mình như vậy, tại sao em lại lặp lại những lời lẽ nặng nề tôi đã dành cho em. Và...
Thế lực nào khiến em ra nông nổi này. Em chỉ có thể yếu đi nếu thiếu thức ăn và máu.
Thức ăn?
Máu?
Không lẽ....

-Jinu, em đã không ăn uống gì sao?

Em không nói lời nào mà chỉ cố sức ngồi dậy. Tôi vội ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấy để em không thể bỏ đi.

-Jinu, vì tôi sao? Có phải vì tôi không? Có phải vì tôi tuôn ra những lời cay nghiệt lúc trước không? _ Nước mắt tôi chảy ra nhiều hơn khi bàn tay run rẩy ôm xiết lấy cơ thể của em.
-Không phải, vì tôi chán ngán thứ thức ăn đó mà thôi. Mino, hãy để tôi đi. Nếu không thì...
-Nếu không thì sao chứ?
-Xin hãy chỉ lưu giữ mãi hình ảnh một con sói độc ác đội lốt người thật xinh đẹp trong lòng nhóc mà thôi.

Sau lời nói đó,em lập tức hất tay tôi ra. Như dùng hết sức lực còn lại, em phóng thẳng đến cửa sổ và thả người rơi tự do xuống.

-Không, Jinu!

Tôi vội chạy đến cửa sổ và chứng kiến cảnh cả thân hình em đập mạnh xuống đất. Sau đó, em lồm cồm bò dậy và miệng hộc ra một vũng máu, rồi cố lếch đi.

-Jinu, đợi anh. Anh nhất quyết không thể để em xa anh.

Nắm lấy nhành cây cận cửa sổ, tôi đu người và vội trèo xuống đuổi theo khi miệng liên tục gọi tên nhưng em vẫn không quay đầu lại. Tôi chạy trong điên cuồng khi trong đầu liên tục hỏi rằng bản thân sao suốt hai tháng qua lại nhu nhược đến mức chẳng dám tìm em, tại sao lại yếu hèn mà không dám khẳng định chính mình với tình cảm dành cho em một lần nữa. Tôi nuốt nước mắt vào lòng, dùng hết sức để bám theo từng gót chân của người ấy, tôi nhất định phải can đảm đối diện với cảm xúc của mình và tuyệt đối không bao giờ để em phải cách xa thêm. Khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng ngắn lại khi em ngã xuống vệ đường. Tôi thầm mừng và cố chạy thật nhanh đến bên em thì bất ngờ, một chiếc ô tô đang lao đến với tốc độ quá mức cho phép, ánh đèn từ nó rọi thẳng vào bộ dạng nửa sói của em.

'' Chết tiệt!''

-Không! Jinwoo...Làm ơn...


__________

Sẽ ra truyện này nhanh hơn 1 chút để edit truyện mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro