2 - Song Minho, 27 tuổi, vì anh lạc mất người yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.
Sau một trận cãi nhau to, cuối cùng người con gái ấy cũng rời bỏ tôi vì lí do tôi lăng nhăng với cả tá con đàn bà khác.
Trở lại tháng ngày độc thân tạm thời chẳng có gì vui vẻ cho cam, tôi chán chường nằm lăn lông lốc trên sàn, tay vớ cái điều khiển để tắt chiếc TV còn đang đưa tin tức lảm nhảm về kẻ giết người xé xác nạn nhân trong khách sạn, rồi bật loa hết cỡ bài hát Go Up để lấy lại khí thế đang dần mất nhưng tâm trạng cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Thật tẻ nhạt nếu cứ ở nhà như con mèo lười biếng khi ngoài kia luôn có hàng loạt cô gái đẹp đang đợi chờ, tôi vực dậy và bắt đầu thay trang phục ra ngoài. Giày boot cổ cao, quần Jeans đen rách gối, chiếc áo sơ mi đen và một áo khoác dàng dài, 1 chiếc mắt kính thời thượng, mái tóc xanh lá được vuốt gọn ra sau chẵng khác gì một quý tử nhà giàu. Tôi ung dung bước ra khỏi nhà, leo lên con xe xịn và nhanh chóng nhấn ga tiến thẳng đến một quán bar.
Các quán bar gần nhà đã quá quen thuộc, thế nên hôm nay tôi sẽ lượn lờ đôi chỗ lạ, xa xa tí xíu cho đổi không khí. Tôi sẽ trêu ghẹo những đoá hồng rồi có lẽ sẽ hân hoan một đêm cùng vài người đẹp cùng lúc. Tôi có tiền, tôi sẽ mua họ và tận hưởng mọi thứ trên đời mà không cần bất cứ thứ tình yêu chết tiệt nào ràng buột.
Dừng ngay trước một quán bar xa lạ, tôi bước vào giữa tiếng nhạc xập xình chói tai cùng ánh đèn mờ ảo xoay liên tục mọi phía. Chọn lấy một góc để dễ tia người đẹp, tôi gọi ngay một chai rượu đắt tiền và bắt đầu nhâm nhi, giả vờ cool ngầu vì mỹ nhân thì luôn thích mấy kẻ lạnh lùng.
Mới đó đã thấy vài người con gái đang liếc mắt đến tôi, nhưng những lớp phấn dày cộm quen thuộc khiến tôi chẳng mấy thích thú gì cho cam, bởi chủ yếu mấy thứ đó chỉ để che đi lòng tham không đáy, sự xảo trá bên trong để dễ bề săn đuổi mấy con nai ngơ ngác còn đang núp váy mẹ, trong khi tôi đã quá sành đời.
Chán chường vì không tìm ra một người vừa mắt, tôi bắt đầu lắc lư đầu theo giai điệu và hoà mình vào khói thuốc cay nồng cùng men say ma mị, chẳng đoái hoài gì về mọi thứ xung quanh.

-Anh ngồi một mình à?

Bỗng đâu giọng một thanh niên vang lên, điều ấy khiến tôi ngạc nhiên đôi chút. Tôi ngước lên, trước mặt là một người con trai trạc 22, nhìn có vẻ thấp hơn tôi đôi chút nhưng cực kì trắng, mái tóc nâu sáng, mái dấu phẩy, trên người diện một cây đồ trắng thời trang cùng phụ kiện lỉnh khỉnh, còn khuôn mặt thì...tôi không thể diễn tả thành lời vì hoàn toàn choáng ngợp với vẻ ngoài của em, tôi biết tim mình bắt đầu đập mạnh.

-Anh có nghe không ạ?

Em hỏi lại khiến tôi giật mình, hoá ra tôi đã ngơ ngẩn đến mức ấy rồi.

-Ừm, tôi ngồi một mình, em hãy ngồi cùng tôi nhé?

Tôi gần như muốn tự vả vào mặt mình sau câu nói ấy, thật buồn cười khi tôi lại mời một người con trai ngồi gần, điều mà trước đây tôi chưa hề làm dù chỉ một lần. Tôi xấu hổ gãi đầu và nhìn hướng khác.

-Có phiền anh không?
-Không, không hề!

Tôi mừng húm như bắt được vàng và vội kéo ghế, hệt như mấy gã không đứng đắn đang gạ gẫm con mồi cả tin, tôi hăng hái liên tục mời em ngồi đó. Em ngồi xuống, chiếc miệng xinh đẹp luôn mỉm cười nhưng đôi mắt thoáng vẻ bối rối, tôi liền gọi một chiếc ly để rót cho em thì em xua tay:

-Không sao! Tôi sẽ tự mua đồ uống của mình, anh không cần phải..
-Tôi mời em, em cứ tự nhiên.

Em có vẻ ngạc nhiên, tôi chỉ nháy mắt và đưa ly rượu ra trước mặt mời mọc, nhưng dường như em không sành uống, nên em chỉ có thể nhấp một ngụm nhỏ với đôi mày hơi cau lại.
Nhìn kĩ vào gương mặt em lần nữa, dưới mi mắt trái là một nốt ruồi nhỏ quyến rũ, đôi mắt thì được kẻ viền đen ở mí dứơi khiến nó thêm sâu, đôi môi cong có màu mọng đỏ tự nhiên. Tổng thể lại là, đàn ông gì mà đẹp điên đảo.
Thật sự thì tôi chẳng thích phái nam mà tập tành tranh điểm tí nào, nhưng với em lại khác. Mọi thứ em đang mang đều tuyệt vời và có sức hút mãnh liệt với tôi.
Sau đó, em quay qua hỏi điều gì đó nhưng lúc ấy tiếng nhạc quá to khiến em kề sát miệng vào tai tôi thì thầm, cả cơ thể lại cảm giác ngứa ngáy kì lạ. Tôi thấy lòng mình rạo rực khi mùi hương nơi em phảng phất, nó không phải là mùi nước hoa đắt tiền nhưng cực quyến rũ, cả cơ thể tôi như ngây dại đến mức mất phương hướng sau đó.

-Anh tên gì, bao nhiêu tuổi, tại sao lại ở đây một mình?

Câu hỏi này, sao nghe quen quen nhỉ? Tựa như tôi đã từng nghe ở đâu đó rồi nhưng mãi không nhớ ra.
Tôi đưa tay chống lấy cằm, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc lưỡi ẩm ướt của em đang liếm lấy bờ môi chính mình , điều ấy khiến tôi muốn phát rồ không lí do. Tôi cần bình tĩnh hơn trước em để tránh đánh mất hình tượng, thế nên tôi vội nốc hết ly rượu trên bàn rồi từ tốn đáp:

-Song Minho, 27 tuổi, vì anh lạc mất người yêu.

Em khẽ mỉm cười sau câu nói bông đùa ấy, nụ cười xinh đẹp tựa thiên thần.

-Em tên gì, bao nhiêu tuổi, tại sao lại cô đơn ở đây?
-Kim Jinwoo, em không tuổi, vì em chưa gặp anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro