CHAP 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị trở về rồi... em đã chờ chị ở đây suốt mấy ngày qua..."

Jiyeon mỉm cười nắm lấy bàn tay Hyomin.

"Buông ra!" - Hyomin giằng tay khỏi Jiyeon, cô lùi lại tránh xa khỏi nó. Con người trước mặt khiến cô ghê sợ.

"Chị sao vậy?"

Jiyeon khó hiểu nhìn Hyomin, nó bước lại gần. Lần này, nó không ngờ rằng Hyomin lại vung tay tát mình. Sau cái tát, cô nắm lấy cổ áo Jiyeon lắc mạnh.

"Khốn kiếp, khốn kiếp!" - Hyomin tức giận hét lên.

Hyomin giận run người, cô lấy trong túi xách ra bản tư liệu nông trại đưa ra trước mặt Jiyeon.

"Tặng cho tôi sao? Thứ này, tôi không cần!"

Hyomin xé mảnh giấy thành nhiều mảnh vụn nhỏ rồi quăng lên trước mặt Jiyeon. Từng mảnh giấy nhỏ chậm rãi rơi xuống.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Jiyeon không kịp hiểu chuyện gì, nó chỉ biết đứng yên để Hyomin đánh mà không chống lại cô. Chỉ đến khi Hyomin xoay lưng chạy đi, nó mới vội bắt lấy cô.

"Chị đi đâu?"

Hyomin không trả lời, cúi xuống cắn mạnh vào mu bàn tay Jiyeon. Tưởng như toàn bộ sức mạnh, ấm ức và tức giận của cô đều dồn vào phát cắn này. Chẳng mấy chốc khoang miệng Hyomin tanh nồng mùi máu, cô như sực tỉnh, buông Jiyeon ra và vụt chạy đi.

"Hyomin, Hyomin!"

Jiyeon ôm bàn tay mình, nhìn theo bóng lưng Hyomin không ngừng gọi lớn. Nhưng, Hyomin một lần nữa cũng không quay lại. Cô cứ thế xa dần xa dần và biến mất khỏi tấm mắt của Jiyeon. Đến lúc này nó vẫn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hyomin chạy một mạch đến chỗ chờ xe buýt, từ lúc nào, khuôn mặt cô ướt đẫm nước mắt. Cô đưa tay quệt ngang một cách tùy tiện và ngồi xuống ghế, thở dốc. Khi nhịp tim ổn định trở lại cũng là lúc hàng loạt suy nghĩ bủa vây đầu óc Hyomin. Người hại Qri là Jiyeon, người khiến cô phải đến làm việc cho nó cũng chính là Jiyeon. Toàn bộ, ngay từ đầu là âm mưu của Jiyeon. Vậy mà cô còn ngu ngốc tin nó, yêu nó và ở bên cạnh nó nhiều ngày như vậy.

Tiếng xe buýt dừng lại cắt đứt dòng suy nghĩ của Hyomin, cô đứng dậy chỉnh lại tóc và mệt mỏi bước lên xe. Người Hyomin lúc này như bị rút hết sức lực. Ngồi vào ghế ngay cửa kính, Hyomin tựa vào cửa, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài.

Qri ngồi trên giường bệnh, xoay lưng về phía cửa, hướng mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Đột nhiên vòng tay ôm chặt lấy mình từ phía sau. Cô nhanh chóng nhận ra Hyomin.

"Em sao vậy?"

Qri đưa tay nắm lấy tay Hyomin dỗ dành, chỉ cảm nhận được người ở phía sau không ngừng lắc đầu. Chợt, Qri khựng lại khi những giọt nước ấm nóng thấm ướt vai mình.

"Hyomin, em sao vậy? Sao lại khóc?"

"Em xin lỗi, em xin lỗi..."

Miệng Hyomin run run. Cô ôm chặt Qri hơn, bờ vai Hyomin cứ thế run lên theo từng cơn nấc.

"Em sai rồi, là em có lỗi với chị, lẽ ra người bị thương và nằm ở đây phải là em..."

"Hyomin, sao em lại nói như vậy?" - Qri nghe Hyomin nói thì khó hiểu.

Hyomin chưa bao giờ nghĩ có một lúc nào đó cô phải đối diện với tình huống này, tình huống người cô yêu nhất lại nhẫn tâm muốn hại chết người cô thương nhất. Hóa ra ngay từ đầu, toàn bộ là sắp đặt của Jiyeon, khiến cô yêu Jiyeon, để cô tự dâng đến miệng nó mà cô còn ngu ngốc nghĩ rằng Jiyeon yêu cô, cần cô.

Hyomin không hề hay biết cô đã diễn không công cho một vở kịch tuyệt vời đến như vậy. Nhưng, đối với Hyomin, tình thân luôn là điều quan trọng nhất trong cuộc đời cô, huống hồ Qri lại là người thân duy nhất của cô. Vì vậy, cô lần nữa ép buộc bản thân vứt xuống thứ tình yêu sai trái kia và biến mất khỏi cuộc đời Jiyeon.

Nhiều ngày sau đó, Hyomin ở hẳn trong bệnh viện cùng Qri, cô không bước chân ra khỏi phòng chỉ trừ khi bác sỹ vào kiểm tra cô mới miễn cưỡng ra ngoài chờ đợi. Nhìn thấy biểu hiện, cử chỉ khác lạ của em mình, Qri không ngừng thắc mắc, nhưng đáp lại cô chỉ là cái lắc đầu, và nụ cười gượng của Hyomin cùng với câu nói "Em không sao!". Khuôn mặt lúc trước luôn vui cười, bây giờ lại trở nên ảm đạm và u sầu đến lạ.

Hyomin lần nữa biến mất khiến Jiyeon gần như phát điên khi không biết tìm cô ở đâu. Điện thoại Hyomin tắt máy, nhà cô ở cũng không cho Jiyeon biết. Khi cô ra ngoài, cô không cho Jiyeon biết nên nó tôn trọng mà không cho người theo dõi cô. Lúc này, Jiyeon mới thấy việc làm của nó hoàn toàn sai lầm! Không như lần trước, Jiyeon vẫn ôm một chút hy vọng rằng Hyomin sẽ quay lại. Lần này, cảm giác mất mát nào đó trỗi dậy trong Jiyeon, nó sợ, mình sẽ mất Hyomin mãi mãi.

Đêm đó, Hyomin ngồi cạnh Qri gọt táo cho Qri ăn. Cô khựng lại khi nghe ngày tháng trên thời sự, sau đó, như bừng tỉnh, Hyomin vội lay tay Qri.

"Qri unnie, ngày mai là sinh nhật chị rồi."

"Thì làm sao?" - Qri phì cười - "Chị như thế này, làm sao mà tổ chức tiệc được? Năm nay không cần làm."

"Không được!" - Hyomin lắc đầu - "Ngày mai em sẽ mua bánh kem đến đây, chúng ta cùng nhau mừng sinh nhật như năm trước. Em sẽ gọi thêm Hani."

"Tùy em vậy!" - Qri thở dài.

Hyomin mỉm cười ôm lấy Qri. Ở trong vòng tay của Qri, được Qri nhẹ nhàng vuốt tóc dù chỉ là bông băng lạnh lẽo nhưng Hyomin vẫn thấy ấm áp. Cô còn cảm giác được, sự bình yên giản đơn đã biết mất từ lâu rồi. Hyomin nằm mơ, mơ bản thân được trở về trước kia lúc chỉ có hai chị em rất vui vẻ hạnh phúc với nhau, khi đó, không có sự xuất hiện của người đã khiến cô đau khổ.

Tôi mong một ngày nào đó, tôi có thể cùng Qri unnie bỏ đi một nơi thật xa và bắt đầu lại cuộc sống bình yên mà tôi đã đánh mất. Ngày đó, bao giờ sẽ đến đây?

Jiyeon trở về căn hộ khi trời đã gần sáng, nó lảo đảo dựa vào tường, áo khoác được vắt tùy tiện trên vai. Đưa tay bấm mật mã, nhưng đến số cuối cùng bàn tay nó đóng băng. Vô thức lẩm bẩm.

"Ngày mai là sinh nhật của Yoon Ah rồi sao?"

Jiyeon nhếch môi, sau đó dứt khoát ấn tay vào phím số, đẩy cửa đi vào.
==================

Một buổi chiều yên bình lại đến, như thường lệ, Qri ngồi trên giường, xoay lưng về phía cửa và nhìn những tia nắng cuối ngày qua khung cửa kính. Trong phòng bệnh chỉ có một mình Qri. Từ sớm, Hyomin đã đi ra ngoài, nói là đi mua bánh kem. Nghĩ đến đứa em gái của mình, dù chỉ là em họ, cô lại mỉm cười.

"Qri unnie!" - Soyeon đứng trước cửa, tay cầm theo quà.

"Hôm nay, là sinh nhật chị, Jiyeon muốn em đưa em ấy đến thăm chị. Vì không có thời gian nên hôm nay em ấy đến đây luôn." - Sau đó Soyeon chạy nhanh lại áp sát tai Qri - "Em ấy đến là muốn gặp Hyomin."

Jiyeon sau khi nghe điện thoại xong thì bước vào, mỉm cười.

"Qri unnie, chúc mừng sinh nhật!"

"Cám ơn em, hai người ngồi đi. Hyomin đi mua bánh kem, em ấy trở lại ngay."

Ba người ngồi nói chuyện vui vẻ một lúc, Qri muốn uống nước, bình nước đã hết nên Soyeon cầm bình đi ra ngoài lấy nước.

"Chị có cần em giúp gì không?" - Jiyeon nghiêng đầu hỏi Qri.

"À, không cần đâu. Em ngồi đây được rồi, có lẽ Hyomin sắp về đến."

Hyomin trở về với bánh kem trên tay, cô nhanh chân chạy về phòng bệnh. Nhìn cánh cửa đã mở sẵn, Hyomin hốt hoảng chạy vào. Trước mắt cô là hình ảnh Jiyeon đang ở cạnh giường bệnh của Qri. Không suy nghĩ được nhiều, Hyomin quăng bánh kem trên ghế và chạy đến, chắn giữa hai người. Sự xuất hiện của Hyomin khiến đôi mắt vốn lạnh lùng của Jiyeon vụt lên tia xót xa, nó đứng bật dậy.

"Mau đi khỏi đây, đi khỏi đây ngay!" - Hyomin không ngừng đẩy Jiyeon. Hành động của Hyomin khiến Qri kinh ngạc, và càng kinh ngạc hơn khi thấy Jiyeon chụp lấy cánh tay Hyomin và nói chuyện với cô.

"Chị làm sao vậy?"

Hyomin không trả lời mà tiếp tục đẩy Jiyeon. Nó thoáng nhớ lại hôm đó, và thống kê lại vụ tai nạn của Qri, người mà bọn thuộc hạ tả rất giống với Qri. Nó chau mày lại.

"Chẳng lẽ vụ tai nạn của Yoon Ah..." - Lúc hỏi câu này, trong lòng Jiyeon vẫn còn chút hy vọng nhỏ nhoi rằng đây là hiểu lầm, chỉ là sự hiểu lầm. Mọi việc đột ngột ập đến thế này, người như nó cũng khó chấp nhận được. Hyomin kéo Jiyeon ra ngoài và đóng cửa lại không để Qri nghe thấy.

"Phải, là chị của tôi, người mà em muốn giết chính là chị của tôi." - Hyomin nghiến răng từng chữ.

Câu trả lời của Hyomin khiến Jiyeon ngây người, nó chỉ biết đứng yên một chỗ. Chút hy vọng vừa rồi cũng bốc hơi mất. Trong khi đó, Hyomin cuộn tay thành nắm đấm và liên tục đấm lên lồng ngực Jiyeon. Tưởng như toàn bộ tâm trạng ấm ức của cô vài ngày qua đều dùng cách này mà phát tiết ra ngoài. Nhưng nó không hề phản ứng mà chỉ đứng như một bức tượng mặc cho Hyomin mạnh tay thế nào.

Đến khi sức lực của Hyomin cạn dần, cô mới lùi xa khỏi Jiyeon, hai bàn tay vẫn còn nắm chặt. Lúc này, khuôn mặt Hyomin đỏ bừng vì tức giận, lồng ngực cô cũng phập phồng kịch liệt hơn. Jiyeon chưa bao giờ thấy Hyomin như lúc này, chỉ dùng từ giận thì không đúng, mà đúng hơn là cô đang phát điên.

Rõ ràng là đang phát điên, là ẩu đả nhưng lại im lặng tới đáng sợ. Hyomin không nói câu nào tức giận mở cửa phòng bệnh đi vào.

"Hyomin!"

Thấy Hyomin kích động như vậy, Qri vội chồm người lên và đặt "hai tay" lên vai Hyomin để giữ cô bình tĩnh. Khi đó, cô đã đứng sát bên giường và giang hai tay như thể che chắn cho Qri...

Jiyeon đứng đối diện cũng dần lấy lại ý thức sau một hồi hóa đá, nó mím môi tiến về phía Hyomin. Nhưng hành động của Jiyeon khiến Hyomin đánh rơi sự bình tĩnh khó khăn lắm mới có được. Khi đó, cô quên mất trên vai mình là một đôi tay đang đặt lên, quên đi sau lưng mình là Qri đang cố rướn người cao người giữ cô. Thấy khoảng cách Jiyeon tiến lại càng gần, Hyomin lại trở nên kích động, cô bước lên dùng tay đẩy mạnh người Jiyeon như thể muốn dùng cách này để đẩy Jiyeon ra khỏi cuộc đời cô mãi mãi.

Hyomin không hay, lúc cô bước lên cũng là lúc đôi tay trên vai cô bị vuột xuống, cả người Qri theo quán tính ngã từ trên giường xuống, đầu đập mạnh vào nền đất. Âm thanh lạnh lẽo vang lên khiến Hyomin sức tỉnh, cô vội quay người lại. Theo tầm mắt của Hyomin, cảnh tượng phía sau lưng cô cũng khiến Jiyeon bất động. Mọi việc đều vượt quá tầm kiểm soát của nó.

"Chị..."

Hyomin hốt hoảng quay lại, nhìn thấy Qri đang đau đớn nằm dưới nền đất thì vội chạy đến ôm lấy Qri. Hai môi cô run run va vào nhau, khuôn mặt hung dữ vừa rồi cũng biến mất, chỉ còn lại vẻ sợ hãi và bất lực.

"Chị, chị..."

Nhớ ra gì đó, Hyomin ngẩng lên nhìn Jiyeon, người vẫn đứng yên như tượng từ nảy giờ.

"Bác sỹ, bác sỹ, làm ơn, làm ơn gọi bác sỹ!" - Hyomin hét lên.

Jiyeon nhìn Hyomin, cô đang không ngừng van xin, hét lên. Nhưng, người con gái trong vòng tay Hyomin, Jiyeon thoáng thấy hình ảnh Yoon Ah nằm trong vũng máu năm nào, sau đó là tiếng xe cứu thường và bác sỹ kết luận Yoon Ah bị hôn mê. Đầu óc Jiyeon quay cuồng, một vòng xoáy đen xuất hiện cuốn suy nghĩ nó vào đó không cách nào nghĩ tiếp được.

Từng dây thần kinh như thể kéo căng hết mức khiến đầu Jiyeon nhói lên, đau đến tê dại. Đến khi cơn đau dừng lại, nó quay lưng rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi chỉ vứt lại ánh mắt lạnh lùng đến vô cảm. Lúc đó, nó nghĩ mọi thứ đã kết thúc... kể cả thù hận... lẫn tình yêu.

Chúng tôi lao vào yêu nhau khi chưa biết gì về nhau. Và khi biết được sự thật của nhau.... chúng tôi chia tay.

Ánh mắt lạnh lùng cùng bóng lưng ngày một xa dần của Jiyeon khiến đôi mắt Hyomin, một đôi mắt biết cười dần chuyển sang ánh nhìn chứa đầy thù hận. Cô, chưa bao giờ biết mình cũng mang một ánh mắt như thế. Cô hận Jiyeon, hận sự lạnh lùng tàn nhẫn của nó. Hyomin không ngừng gọi bác sỹ, cô không thể bỏ mặc Qri mà chạy đi. Tâm trí Hyomin bấn loạn, cô ngồi đó, ôm chặt cơ thể nhỏ bé của Qri, nước mắt từng giọt rơi xuống và vỡ tan trên mu bàn tay đang không ngừng run rẩy.

Trong lúc tuyệt vọng nhất, Hani và Soyeon bước vào, kinh hoàng thấy cảnh tượng đó. Soyeon đặt bình nước lên bàn nhanh chóng chạy đi gọi bác sỹ. Hani chạy đến bên cạnh Hyomin.

Tiếng giày cao gót nện xuống nền gạch bệnh viện tạo nên một giai điệu hỗn loạn như chính nỗi lòng của người mang nó, khi đến cửa bệnh viện thì bất chợt dừng lại. Jiyeon đứng bất động giữa dòng người không ngừng di chuyển, họ lướt qua trước mặt như một cơn gió khiến nó thấy lạnh lẽo và hoang mang. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nó lại muốn quay trở ngược vào phòng bệnh và giúp đỡ người con gái mình yêu với khuôn mặt đẫm nước mắt kia.

Dù sao cũng chỉ là vài tháng tình cảm ngắn ngủi, có thể đổi được tảng đá hơn 5 năm qua đè nặng trong lòng nó không? Khi đó, câu trả lời của nó là : Không!

Yoon Ah đối với nó vẫn rất quan trọng, tình cảm không thể nói dứt là dứt được. Huống hồ trong chuyện này, Yoon Ah vô tội, người nó có lỗi là Yoon Ah. Nó không thể bỏ mặc cô ấy ngay lúc này.

Vài giây sau, Jiyeon khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng của bản thân và sải bước ra khỏi bệnh viện. Lưng áo sơ mi trắng tiến thẳng về phía mặt trời và mất hút trong vầng sáng rực rỡ đó.

Jiyeon chọn Yoon Ah, Hyomin chọn chị của cô. Họ, hòa nhau!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro