Chương 107: Kì tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi bị ném nên có chút choáng váng, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, chống đỡ thân thể, đem chính mình chuyển đến bên giường.

"Mikey, anh lại muốn đối với tôi như vậy sao?" Ký ức đêm đó quá sâu sắc, có một chút dấu vết cũng sẽ bị đào bới lên.

"Michi, tôi đã cho em nhiều cơ hội như vậy, tôi nói rồi, tôi không thể làm em động lòng. Tôi không có nhiều kiên nhẫn để chờ em buông tay Rindou, em đã buông không được, tôi thay em lựa chọn."

Mikey đứng ở trước giường, giống như ác ma giang cánh áp xuống, Takemichi lui đến đầu giường, "Anh tại sao phải thay tôi lựa chọn, anh đến tột cùng muốn làm cái gì?"

Mikey hai tay chống ở trên giường, ở giữa chỗ ngồi theo lực tay anh trũng xuống không ít, "Em cứ chờ xem đi."

Anh đứng dậy đi ra ngoài, khi Takemichi kịp phản ứng, Mikey đã đem cửa khóa trái lại, cậu kéo vài lần không được, liền dùng sức đập ở trên cánh cửa.

"Thả tôi ra!"

Anh lại lần nữa đem cậu tù hãm, hơn nữa lần này hiển nhiên nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Bắt đầu từ ngày thứ hai, Rem liền đem một ngày ba bữa đưa vào bên trong gian phòng cho Takemichi. Vì sợ cậu phản kháng, nên lúc đưa cơm, Sanzu cùng một tên khác đứng ở cửa. Takemichi chợt cảm thấy vô cùng khuất nhục, trong mắt Rem cũng không hiểu, thiếu gia và cậu Take rõ ràng là yêu nhau, vì cái gì mà lại hành hạ lẫn nhau như vậy.

Thị trường chứng khoán của tập đoàn Thiên Trúc rõ ràng trượt xuống, cùng với mấy công trình bị ngừng lại giữa chừng. Những người trong giới, ai cũng biết Phạm Thiên đang đối đầu tạo áp lực, thậm chí có ý đồ chiếm đoạt Thiên Trúc.

Haitani lão gia nghe được tin tức kia liền vội vã trở về nước, gót chân còn chưa đứng vững, rồi lại gặp phải một loạt phiền toái.

Trong hội đồng quản trị, sóng gió lại tiếp diễn, kể từ khi Ran tiếp nhận tập đoàn Thiên Trúc, công trạng không những không có tăng lên, sắp tới, thậm chí còn có xu hướng trượt thẳng xuống. Lại lấy việc Ran ngầm hút thuốc phiện ra, và cùng Hime quan hệ thân mật, tập đoàn Thiên Trúc quy củ ban đầu như làm bằng sắt, việc đã đến nước này đề nghị huỷ bỏ vị trí của Ran.

Haitani gia đương nhiên không đồng ý, hơn nữa Ran ra nước ngoài gần mười ngày, trong lúc này, còn có thể tạm thời đem chuyện làm dịu xuống.

Hội đồng quản trị quyết định đợi Ran trở về nước, một lần nữa thảo luận. Cho dù kéo dài thời gian, nhưng Haitani gia biết rõ tình hình hiện tại, không thể lạc quan, nếu tìm được chứng cứ Ran hút thuốc phiện, hơn nữa với tình trạng hiện nay của Rindou, tập đoàn Thiên Trúc chỉ có thể lần nữa đổi chủ.

Mà Mikey ý nghĩ rất đơn giản, anh muốn cho Rindou xuất hiện, làm cho tập đoàn Thiên Trúc sụp đổ, anh xem hắn có phải hay không còn muốn trốn tránh.

———

Trở lại Ngự Cảnh Uyển, bên trong cực kỳ yên tĩnh.

Mikey mở cửa phòng ngủ, Manji ngoan ngoãn cuộn mình trên mặt đất, nhìn thấy anh đi vào, chẳng qua là lười biếng nâng lên mí mắt. Takemichi nằm ở trên giường, mặc dù mới hơn 5 giờ, nhưng cậu đã phân biệt không rõ đêm tối hay ban ngày, người đàn ông ngồi xuống mép giường, tay mới vừa đưa ra, Takemichi liền mở mắt.

Hai người nhìn nhau chốc lát, người nào cũng không nói gì, người đàn ông bị ánh đèn màu da cam trong trẻo nhưng lạnh lùng bao phủ lại, đường nét khuôn mặt nhẹ nhàng rất nhiều. Takemichi nhìn về phía anh tay dừng giữa không trung, cậu chống nửa người ngồi dậy.

"Anh định giam tôi như vậy sao?"

"Vậy chẳng lẽ muốn tôi trơ mắt nhìn em trở lại bên cạnh Rindou sao?"

"Mikey, anh cũng chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này ư?"

"Đây là trực tiếp nhất, tôi không chiếm được cũng sẽ không buông tay, tôi sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để đạt được."

"Chuyện của Thiên Trúc, là anh làm sao?" Mấy ngày qua tin tức đã sớm truyền ra ồn ào, phía ngoài suy đoán, không biết Thiên Trúc là thế nào đắc tội Phạm Thiên.

"Anh quá điên cuồng."

"Nghĩ như thế nào tùy em, em không quên được Rindou lúc trước, tôi sẽ liên tục nhốt em tại nơi này."

Takemichi trên mặt lộ ra giễu cợt, "Tôi cả đời này cũng không quên được."

"Vậy thì tôi sẽ giam em cả đời."

Hai tay bên người cậu buông xuống nắm chặt, bên trong đôi mắt chứa đầy lửa giận, "Mikey, anh dựa vào cái gì? anh còn hiểu được tôn trọng người sao?"

"Takemichi, có phải hay không chỉ có đem em ép đến đường cùng em mới có thể an tâm ở bên cạnh tôi, giống như ban đầu em không còn đường để đi."

Mikey vươn tay, bàn tay chiếm lấy người của cậu, bên trong đôi mắt người đàn ông hiện ra mấy phần bi thương, "Khi đó cách thức ở bên nhau, so sánh với hiện tại còn tốt hơn nhiều. Vì cái gì chúng ta thủy chung không tới gần được, thật giống như vĩnh viễn đều lần lượt không có thể ở bên nhau."

Takemichi nắm cổ tay của anh xuống, cậu bị trói buộc quá mệt mỏi, lòng của cậu bị Mikey tàn nhẫn hung hăng xé nát, nhưng cậu vẫn bền bỉ chống đỡ ở phía sau, không để cho anh nửa phần có cơ hội xông vào.

"Có lẽ chúng ta thật sự là không thể ở chung một chỗ."

Phía sau cậu còn có Rindou, bọn họ có thể nào còn hy vọng ở chung một chỗ, "Chúng ta không thuộc cùng một thế giới..."

"Cái gì mà không phải cùng một thế giới, chẳng lẽ em sống ở dương gian tôi sống ở âm phủ sao?"

Mikey đánh rớt tay của cậu, chợt đứng dậy, ánh mắt hung ác nham hiểm của anh nhìn chằm chằm Takemichi một chút, quay lại rồi đi ra ngoài.

Manji nghe được hai người cãi vã, cũng dè dặt đứng lên, nó nhào tới giường, ngủ trên cái chăn ở hai đầu gối cong lên của Takemichi.

Lúc ăn cơm tối, vẫn như cũ là do Rem đưa tới cho cậu. Takemichi xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy Sanzu, đầu kia lá rụng khắp nơi.

———

Ở Haitani gia, má Ly dựa theo lời Takemichi nói, mỗi ngày đều đem băng ghi hình của cậu cùng Rindou trước kia bật cho anh nghe. Khi đó, bọn họ thích nhất lấy phương thức như thế nói chuyện với nhau, có đôi khi Takemichi tức giận, mấy ngày đều không để ý đến anh, điện thoại cũng không chịu nghe. Rindou vì dụ dỗ làm cậu vui vẻ, liền làm những động tác buồn cười do chính mình tự tạo, lại lặng lẽ nhét vào trong túi của Takemichi, để giảng hòa.

So ra mà nói, Takemichi đã chơi xấu rất nhiều, nếu cậu muốn ghi hình mà nói..., cũng là thật chỉnh chu, nói chuyện lại càng ra dáng, hơn nữa lại muốn Rindou làm ra mặt quỷ, khi anh biểu diễn xong, cậu liền bày ra bộ dạng nghiêm trang chê cười anh.

Những hình ảnh kia đang chiếu ở trên tivi là băng ghi hình và cũng là Takemichi lúc thu dọn phòng cho Rindou tìm ra. Má Ly mỗi ngày thay phiên phát hình, có đôi khi bà quét dọn, cũng sẽ bị tiếng cười nói bên trong hấp dẫn, rồi đem cái băng tới đây, xem một chút, sẽ không nhịn được mà chảy nước mắt.

Phần lớn đều là cuộc sống trong trường học, hoàn cảnh đều là lúc hồn nhiên ngây thơ, làm lòng người khao khát.

Takemichi bị đau bụng gục ở trên bàn học, khuôn mặt nhỏ nhắn không có tinh thần, ánh mặt trời lười biếng xuyên đến, cậu mở mắt, lông mi nồng đậm giống như là cây quạt nhỏ. Cậu vươn tay, giống như đuổi ruồi, thấy ai đó nhìn mình chằm chằm không tha, liền nhíu mày, "Chán ghét."

Rindou thân thể gục ở trên bàn học, ngón tay quấn tóc của cậu trên tay, "Michi, nhìn ống kính kìa đẹp đẹp quá..."

Takemichi đứng thẳng, cái túi chườm nóng bên trong áo khoác, bụng khép lại bộ dáng hết sức tức cười, "Rin, anh còn náo loạn nữa, em liền không để ý tới anh."

"Chuột túi."

"Ai là chuột túi?"

"Bộ dạng của em bây giờ chính là chuột túi, Michi chuột túi... " Người con trai tiếng nói trong trẻo đường hoàng, hình ảnh trên TV, Takemichi tức giận cong miệng lên, nhìn chằm chằm anh.

Má Ly cũng bị chọc cười, buông công việc trong tay ra ngồi ở bên cạnh.

"Anh mới là..." Hình ảnh đùa giỡn, Rindou nắm tay Takemichi cướp đoạt máy quay không ngừng xoay, hình ảnh cũng có chút loạn, chẳng qua là bên trong lời nói giống như là đã mọc cánh bay ra ngoài, chui vào mỗi không gian thật nhỏ.

Bên trong đôi mắt Má Ly có nước mắt, bà lẩm bẩm tự nói, "Hai đứa trẻ này thật tốt, Rin, con nói xem, làm sao con cam lòng nằm ngủ như vậy đây?"

Bà đứng dậy, muốn lật người cho Rindou, để cho anh đứng lên phơi ánh sáng mặt trời, mới vừa đi tới hai bước. Má Ly liền dừng lại bước chân, trên mặt xen lẫn vui mừng cùng khó có thể tin, bà xoa xoa mắt, xác định không có nhìn lầm, thét chói tai phóng ra bên ngoài, "Lão gia, phu nhân ——"

***

Takemichi sau khi ăn cơm xong, ngồi ở sân thượng, nhận được điện thoại của má Ly, cậu kinh ngạc nhìn về nơi xa, điện thoại di động rơi xuống trên ghế sa lon, cả người giống như là mất hết linh hồn, hồi lâu chưa lấy được lại tinh thần. Cậu chỉ cảm thấy trên mặt lạnh lẽo vô cùng, đặt ngón tay lên mới biết được nước mắt lại tuôn rơi xuống, hai tay Takemichi ôm đầu gối, thất thanh khóc rống lên, ánh mặt trời chiếu xạ tới, cũng đủ làm ấm áp lòng người.

Cậu không hề cố kìm nén mà khóc, ngẩng mặt lên, đem toàn bộ chật vật hiện tại soi dưới ánh mặt trời.

Rem lúc tiến vào liền bắt gặp được bộ dạng này của Takemichi, cô sợ hãi, vội vàng đi tới "Cậu Take, cậu làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

Takemichi không có chút khí lực ngã xuống, đem đầu gối ở bả vai Rem, một câu cũng không nói, cũng chỉ khóc rống lên. Rem lòng lo lắng, "Em gọi điện cho thiếu gia."

Takemichi đè lại tay cô, lắc đầu, Takemichi khóc đến mệt rồi, trong cổ họng cũng không có thanh âm, chỉ là bả vai thỉnh thoảng run run.

"Rem, tôi muốn đi ra ngoài, tôi muốn đi gặp anh ấy."

"Cậu Take, cậu muốn đi đâu?"

"Em để cho tôi đi ra ngoài được không?"

Takemichi cầm chặt tay Rem, cậu biết lầu dưới còn có Sanzu cùng một tên khác, "Tôi nhất định sẽ quay lại trước khi anh ta trở về."

"Cậu Take, cậu biết tính tình của thiếu gia, nhỡ bị phát hiện thì phải làm sao."

"Tôi sẽ không để cho bọn họ phát hiện." Takemichi đứng dậy, nửa người trên ở trên lan can thăm dò, cậu hạ giọng, kéo Rem qua.

"Tôi nghĩ ra biện pháp bò lên cây kia, tôi đi từ trong vườn ra, em chỉ cần không mở cửa phòng, bọn họ sẽ không phát hiện."

Rem đang do dự, "Không được đâu, quá nguy hiểm."

"Rem, em giúp tôi một lần được không?"

Takemichi thử đưa tay ra, có thể mò tới thân cường tráng của cây bạch quả, "Sẽ không xảy ra chuyện gì cả, tôi chỉ cần leo qua là được, được không?"

Takemichi mặc dù nói sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng khi leo qua, làm cho người ta trong lòng run sợ, thiếu chút nữa ngã xuống. Rem giữ một cánh tay của cậu, thật vất vả đi qua, cánh tay đã bị rách một vết máu. Rem như cũ trong lòng còn có lo lắng, xem xét bốn phía, xác định không có ai lúc này mới hướng Takemichi ra hiệu, ý bảo cậu đi xuống.

Takemichi theo vườn dè dặt đi ra ngoài, Rem thấy cậu đi xa, rồi làm như không có chuyện gì xảy ra đi ra khỏi phòng ngủ, cũng đem cửa phòng khóa trái. Takemichi bắt xe chạy tới bệnh viện, cậu từ trong túi quần móc ra sợi dây chuyền, đây chính là Rindou ban đầu đích thân đeo lên cho cậu. Takemichi hai tay thu về, mười ngón tay khẩn trương đan lại, càng gần tới nơi lòng của cậu lại càng bối rối, không biết lúc Rindou mở mắt, còn có thể nhớ được cậu không?

Có thể nhớ được sao, Takemichi buông tay ra, quay đầu nhìn về ngoài cửa sổ, một chút lại không biết đem hai tay bày ở kia, bộ dạng chân tay luống cuống.

Đi tới bệnh viện, tìm được gian phòng bệnh má Ly nói ở trong điện thoại, bên trong Haitani gia đều ở đó, còn có bác sĩ chủ trị, má Ly cùng Ran.

Takemichi đứng ở trước phòng bệnh, chỉ còn lại một bước cuối cùng, làm sao cũng bước không được. Bỗng nhiên trong đầu trống rỗng, lâu như vậy rốt cục cũng đợi được, nhưng cậu không biết nhìn thấy Rindou nên nói cái gì.

Trong lòng khẩn trương vô cùng, ngực nhảy múa kịch liệt, cả trái tim như muốn nhảy ra. Takemichi do dự, vẫn là đẩy cửa đi vào.

Bác sĩ chủ trị đang nói tình huống trước mắt của Rindou, "Có thể tỉnh lại cũng đã là kỳ tích rồi, các người cũng đừng có áp lực. Trước mắt chân tay cậu ấy vẫn trong trạng thái cứng ngắc, nhưng sau này có lẽ vẫn có thể hoạt động, nhưng phải chuẩn bị tâm lý."

Lời này ý tứ quá rõ ràng, Rindou mặc dù tỉnh nhưng thân thể vẫn ở tình trạng thực vật như cũ, có lẽ đời này sẽ không khôi phục. Haitani phu nhân nghe nói thế, tâm tình khó có thể khống chế, che miệng khóc, Raiden cũng không an ủi được. "Đừng khóc, nếu Rin đã tỉnh lại, trước sau rồi cũng sẽ hồi phục trở lại, vậy cũng không có khó khăn rồi."

Takemichi lúc tiến vào, lệ rơi đầy mặt.

Haitani phu nhân phát hiện thấy cậu trước chợt đẩy chồng ra, xông lên, hướng về phía Takemichi chính là một cái tát. "Cậu còn dám tới đây, cậu làm hại con tôi còn chưa đủ sao? thấy nó không chết, cậu lại chưa từ bỏ ý định phải không?"

"Phu nhân, phu nhân người đừng như vậy..." má Ly bước lên phía trước thuyết phục.

Raiden sắc mặt cũng khó coi, lại ngay trước mặt bác sĩ và y tá nên không tiện nổi giận, "Cậu tới làm cái gì? Cút ngay đi!"

Takemichi bị đánh lảo đảo mấy cái, trong miệng cơ hồ có mùi máu tươi chảy ra, cậu thật vất vả ổn định rồi bước lên. Haitani phu nhân lúc này hoàn toàn mất đi đoan trang, giống như nổi điên lần nữa xông qua.

"Đừng đừng —— dừng tay ——"

Ai cũng không nghĩ tới, Rindou lại mở
miệng, bác sĩ mới vừa thiếu chút nữa liền cho rằng anh đã mất chức năng nói. Haitani lão gia thấy anh nói chuyện, tâm tình vô cùng kích động, "Rin, con có thể nói chuyện sao?"

Rindou mặc quần áo bệnh nhân, tóc mullet cùng cặp mắt màu tím mở ra, tròng mắt hướng về phía Takemichi.

"Rin—" Haitani phu nhân tới bên giường, ngạc nhiên vui mừng đan xen, "Con cuối cùng đã tỉnh, con biết con ngủ bao lâu không? Rin, mẹ đã lo lắng gần chết..."

Takemichi ôm mặt, nhìn cặp mắt quen thuộc kia, nước mắt rơi như mưa, đây mới chính là Rindou, không cần nói chuyện, không cần động tác gì dư thừa, một ánh mắt liền có thể khẳng định.

Người đàn ông vô lực kéo khóe miệng cười, cũng là nụ cười cậu quen thuộc, mang theo chút không kìm chế được, còn có sủng nịnh, trong phòng bệnh huyên náo thoáng cái an tĩnh lại. Bọn họ người nào cũng không nhìn thấy, Rindou nơi cổ họng nhẹ cuộn, anh nói, "Con ngủ được không lâu, bởi vì, Michi của con không thay đổi."

Takemichi lúc ấy liền che miệng lại, nhịn xuống tiếng khóc từ giữa ngón tay lộ ra, cậu vô lực chống đỡ, liền ngồi chồm hổm ở trên mặt đất.

Haitani phu nhân há mồm muốn nói điều gì, lại bị Raiden kéo lại, lúc này, những sự tình kia không thích hợp nói cho Rindou, anh mới tỉnh lại, không thể chịu kích động nữa.

Má Ly lau tròng mắt, nước mắt tuôn đầy mặt, Takemichi ngồi xổm ở giường bên kia. Rindou không nhìn thấy cậu, liền có chút khẩn trương, "Michi—— Michi——"

Haitani phu nhân mắt lộ ai oán, nhưng vì Rindou phải nhịn xuống khẩu khí này, ai bảo con trai ngốc của bà chính là yêu Takemichi, chính là nhớ thương cậu.

Hôm nay, là một ngày tốt lành, Takemichi tự nói với mình không nên khóc.

Tay phải cậu lôi kéo chân giường, từ từ di chuyển thân, ánh mắt Rindou đọng lại ở trên người cậu, cậu đến gần, người đàn ông mở trừng hai mắt, đáy mắt sâu hoắm, có ánh sáng nhu hòa.

"Michi... anh, thật sự ngủ rất lâu sao?"

Takemichi cố nén không rơi lệ, trong lòng cảm thấy chua xót cùng giãy dụa được che dấu trong mắt. Cậu phải nói như thế nào để cho anh biết, Rindou, anh ngủ hai năm, anh ngủ lâu thật, cậu phải như thế nào nói cho anh biết, Michi đã không còn thuần khiết như lúc ban đầu nữa. Cậu cúi người xuống, nước mắt rớt xuống mặt người đàn ông. Rindou cười cười, cánh môi đơn bạc yếu ớt khẽ cong, anh muốn giơ tay lên sờ vào khuôn mặt đó, nhưng chân tay không nghe theo anh.

"Xem ra, anh thật ngủ lâu rồi... để em phải lo lắng thành như vậy." Rindou vẫn rất yếu, nói chuyện đứt quãng.

Takemichi không biết nên trả lời như thế nào, cậu cúi người, đem mặt vùi vào cổ Rindou, nước mắt nóng hổi thấm ướt quần áo bệnh nhân của anh, rơi vào cổ người đàn ông bởi vì lâu không thấy ánh mặt trời mà trên da thịt trắng nõn.

"Michi... Đừng khóc..."

Anh sợ nhất là nước mắt của cậu, "Anh tỉnh, anh sẽ không ngủ tiếp nữa, Michi..."

Má Ly đứng trong góc yên lặng rơi lệ, nếu nói đây là vận mệnh mà nói... hai đứa bé này, cũng quá đắng cay rồi. Bọn họ gặp nhau tại đúng lúc này, nhưng là hai năm qua trống rỗng, mọi thứ đều thay đổi rất nhiều. Rindou ngủ say, trí nhớ tốt đẹp của anh vĩnh viễn dừng lại ở trên núi, nhưng Takemichi thì không, cậu chịu đựng sinh ly tử biệt, vừa chịu đựng Ran có ý định trả thù, đến trong tay Mikey, vừa khiến cho cả người thương tổn. Cậu làm thế nào còn có thể lột xác như lúc ban đầu, trở lại bộ dáng của hai năm trước đây?

Cậu ôm Rindou, không ngừng lặp lại, "Anh tại sao không sớm tỉnh lại? Tại sao bắt em chờ anh hai năm, tại sao——"

Tiếng nói bi thương mang theo sự rối rắm, Takemichi hai tay ôm chặt lấy thân thể Rindou. Bên cạnh y tá mắt đỏ hồng, quay lưng đi, tình cảm của hai người phải kiên định như thế nào, mới có thể chờ đợi như vậy? Tiếng khóc của Takemichi đến cuối cùng liền vô lực giảm xuống, trong lòng cậu trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thật cảm thấy chua xót vô cùng.

Từ đầu đến cuối, Ran cũng đứng ở bên cạnh, phần này hạnh phúc, hắn vĩnh viễn cũng không thể dung hòa vào được.

"Michi, thật xin lỗi..."

Rindou cho là anh làm Takemichi thương tâm, đợi chờ hai năm qua, anh có thể tưởng tượng Takemichi là phải vượt qua đau khổ như thế nào.

"Không nên nói xin lỗi, không nên——" Takemichi ngẩng đầu, đôi mắt khóc thành sưng đỏ, người nên nói xin lỗi là cậu, không phải là Rindou.

Takemichi nghĩ đến cái gì, liền đứng dậy từ trong túi quần móc ra sợi dây chuyền, "Còn nhớ rõ cái này không? Là anh đích thân đeo lên cho em."

Hình dạng cỏ ba lá rơi vào trước mắt Rindou, lấp lánh ánh sáng như cũ kinh diễm rực rỡ, Rindou khẽ động khóe miệng, vừa muốn mở miệng lại thở gấp kịch liệt.

Gương mặt tuấn tú của anh bởi vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, động tác thở gấp gáp, bộ ngực phập phồng kịch liệt. Takemichi giật mình, Haitani phu nhân bên cạnh vội vàng đẩy cậu ra, "Rin, con sao vậy?"

"Không được rồi, là bệnh hen suyễn của cậu ấy phát tác."

Bác sĩ chủ trị vội vàng sai y tá mang bình phun sương tới, Takemichi bị mọi người đẩy đến bức tường đằng sau. Rindou ổn định lại, Haitani phu nhân thái độ đúng mực lần nữa bị bỏ qua, buột miệng mắng, "Đồ xấu xa, tại sao cậu còn muốn xuất hiện, Rin chỉ cần đụng phải cậu sẽ xui xẻo..."

"Mẹ ——" Rindou giọng nói có chút kích động, "Làm sao mẹ lại nói cậu ấy như vậy?"

"Rin, con không biết cậu ta..."

Raiden vội vàng kéo tay bà, "Rin mới tỉnh lại, bà không thể cho con an tĩnh sao?"

Takemichi lấy sợi dây chuyền, sắc mặt bị chuyện ngoài ý muốn vừa rồi làm cho sợ đến trắng bệch. Ran chân mày nhíu lại, đi lên trước nói, "Cho tôi xem sợi dây chuyền một chút."

Cậu không rõ cho lắm, hướng về cặp mắt màu tím giống với Rindou, đem dây chuyền trong tay giao cho hắn.

"Đây là dây chuyền Hỏa Tinh."

Ran cầm lấy nó đi tới bên giường Rindou, cẩn thận tỉ mỉ, đột nhiên sắc mặt tím tái, hắn hiện tại mới nhớ tới trên tạp chí có nói về sợi dây chuyền này. Trên mặt của dây chuyền này, thật ra là có một cái móc, ban đầu phỏng vấn nhà thiết kế về sợi dây chuyền này. Ông ấy nói sự tinh xảo này là do vợ ông đột nhiên có ý tưởng, bên trong có thể chứa vài giọt nước hoa. Ran để dây chuyền ở lòng bàn tay, quả thấy phía sau có một cái khuy cài rất nhỏ, hắn dùng ngón tay khều nhẹ mở ra sau, bên trong có phấn vụn màu cam tràn ra.

Bác sĩ biết rõ ràng Rindou bị dị ứng, liền nhận ra, "Trong mặt dây chuyền này tại sao có thể có hạt phấn hoa lan?"

Takemichi giật mình, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, Haitani phu nhân thất thanh thét chói tai, "Cậu muốn hại chết Rin!! Tại sao cậu tâm địa ác độc như vậy..."

"Thật không có!" Cậu trăm miệng cũng không thể bào chữa, "Tôi căn bản không biết trong mặt dây có giấu vật như vậy..."

Ran sắc mặt âm u, con ngươi lãnh đạm, "Dây chuyền này để ở đâu, còn có ai tiếp xúc qua sao?"

Takemichi cũng là tùy thân mang theo, giấu ở Ngự Cảnh Uyển đặt ở trong tủ đầu giường.

"Chẳng lẽ..."

Ran cũng không nói đến tên Mikey, nhưng Takemichi từ trong ánh mắt của hắn đã hiểu ra, cậu không chút nghĩ ngợi phủ nhận nói "Không thể nào, không có ai chạm qua."

Mikey cũng không biết Rindou sẽ dị ứng với hạt phấn hoa lan, chuyện này, cậu tin tưởng anh.

Takemichi cẩn thận nhớ lại, sắc mặt cứ như vậy mà cứng lại "Dây chuyền này là hai năm trước Rin đích thân đeo lên cho tôi, mà bệnh hen suyễn của anh ấy phát tác, là lúc đeo dây chuyền cho tôi. Tôi vẫn không biết tại sao lúc trước trên áo lại dính hạt phấn hoa lan, có thể hay không, cũng là bởi vì sợi dây chuyền này?"

"Đúng." bác sĩ chủ trị đến nay vẫn nhớ được, "Ban đầu bộ quần áo kia, chính là trên cổ áo tìm được loại phấn hoa đó."

Nói cách khác, lúc trước sợi dây chuyền trên tay Takemichi, cũng đã có dấu hạt phấn hoa lan..

Ran ngẩng đầu nhìn về Takemichi, ánh mắt phức tạp, "Vậy là người nào?"

Rindou trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau đoán ra chút ít đầu mối, đôi mắt anh ảm đạm, chợt cảm thấy đau lòng, "Mẹ, chẳng lẽ các người cho là Michi muốn hại con sao?"

Haitani phu nhân nghiêm mặt không nói gì, nhưng thần sắc đã nói rõ hết thảy.
Rindou cánh môi như có như không nhép miệng, lời của anh nói cũng không nhiều, bởi vì không có dư thừa khí lực, nhưng mỗi một chữ mỗi một câu, đều giống như đục khoét ở trong lòng người, khắc sâu công kích.

"Các người muốn hoài nghi bất luận kẻ nào...cũng không được lôi Michi vào, bởi vì em ấy không biết... Vĩnh viễn không biết."






___End chương 107___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro