Chương 115: Không thể ra tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Draken đột nhiên nghe thấy tiếng động, trong tay run lên, vài cuốn sách trên giá sách rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang kịch liệt.

Người đàn ông thẳng lưng lên, Takemichi đi vào thư phòng, bên trong có một loại hương vị nguyên thủy của cây Đàn Hương, Mikey thưởng thức vĩnh viễn là những thứ hào hoa xa xỉ, chỗ làm việc cũng trang trí rất xa hoa.

"Anh đang tìm cái gì?"

Khuôn mặt Takemichi lạnh lẽo, ánh mắt quét qua đống hỗn độn trên mặt đất.
Draken đưa đôi mắt tối tăm hướng về phía cậu, Takemichi cách hắn rất gần, chỉ thấy người đàn ông quét mắt về phía cửa, liền đè thấp tiếng nói, "Tôi đang tìm đồ mà cậu muốn tìm."

Takemichi trợn tròn hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, cậu kinh ngạc liếc nhìn bên mặt của người đàn ông, bỗng nhiên khóe miệng liền gợi lên giễu cợt. Mikey, anh đã thấy chưa, ngay cả người mà anh tín nhiệm cũng muốn đưa anh vào chỗ chết.

"Làm sao anh biết tôi muốn tìm thứ gì?"

"Izana nói cho tôi biết."

Takemichi sáng tỏ, cuộc sống của mình thực giống như bộ phim truyền hình trầm bỗng chập chùng, "Anh là người được cài vào?"

Draken không nói gì, bởi vì cầu thang dưới lầu đã truyền đến tiếng bước chân.

Mikey đối với hắn và Sanzu rất tin tưởng không có nghi ngờ, nhưng chuyện CD chẳng bao giờ tiết lộ cho bọn họ, tiếng bước chân đến gần hơn, lúc anh tiến vào thư phòng, chỉ thấy Takemichi đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt đồ, còn Draken thì đứng ở trước bàn đọc sách.

"Hai người tại sao lại ở đây?" tiếng nói Mikey để lộ hung ác nham hiểm.

Draken đang tính toán tìm cái gì lấy cớ liền thấy Takemichi nhặt sách trên mặt đất lên, hướng về phía anh nói "Tôi bất quá chỉ muốn tìm sách xem một chút, anh tại sao lại quản tôi?"

Draken sợ run lên nhưng phản ứng cực kỳ nhanh "Đây là thư phòng của Mikey, cậu không thể tùy tiện vào."

Takemichi đem sách trả lại trên giá sách, Mikey không có kéo cậu lại, cho đến khi Takemichi đi xa, lúc này mới hướng về bên cạnh Draken "Ngươi cũng ra ngoài đi."

Takemichi trở lại phòng ngủ đi tới trên ban công, tim cậu không ngừng đập cảm giác như sắp nhảy ra ngoài, cực kỳ khẩn trương. Cậu thở hổn hển, ngay cả Mikey đi tới gần cũng không phát hiện, người đàn ông cầm lấy hai quyển sách lúc nãy đưa tới trước mặt cậu.

"Cầm lấy xem đi."

Takemichi nhận lấy, vừa vặn là về nội dung thiết kế kiến trúc, sẽ không làm lộ tẩy.

"Mikey, thư phòng của anh cất giấu thứ gì, tại sao ngay cả đi vào cũng không được?"

"Đây là quy tắc của tôi định ra."

Mikey ngồi vào bên cạnh Takemichi, tay phải tự nhiên ôm bả vai của cậu, "Tôi không thích người khác làm loạn ở chỗ của tôi, nhưng em thì khác, sau này em muốn thì cứ vào."

Lá gan Draken thật ghê gớm, cũng khó trách, cơ hội như vậy bình thường rất hiếm gặp, hắn đi theo bên cạnh Mikey lâu như vậy cũng không có tìm ra được CD, đến tột cùng có thể giấu ở nơi nào chứ?

Người đàn ông dường như nhìn thấy bộ dạng thất thần của cậu, cũng không biết cậu đang tìm cách đưa anh vào địa ngục, anh vỗ vỗ bả vai Takemichi, "Có muốn đi ngủ không?"

"Không cần, tôi muốn ở đây một chút."

Mikey gật đầu, ở trên mặt cậu khẽ hôn sau đó liền đóng cửa phòng rời đi. Takemichi cong hai chân lên trên ghế, thật ra thì một khắc cậu cũng không muốn ở nơi này. Ngự Cảnh Uyển phòng ốc rộng rãi sáng ngời nhưng lại trống rỗng không có ai, hơn nữa cậu ngày ngày phải đối mặt với khuôn mặt kia, cậu chỉ sợ chính mình không chịu nổi.

Tựa như lúc trước muốn rời khỏi đây, khi đó cậu phải giả vờ náo loạn, làm như vậy khiến cho Mikey chán nản, mà hiện tại, cậu lại vờ như từ từ buông xuống thù hận, làm anh lơ là tư tưởng, rồi cho anh một kích trí mạng.

Mikey hẳn là đi ra ngoài cùng Draken bọn họ đang thương lượng chuyện gì đó, lúc trở lại liền thấy Takemichi vẫn ngồi trên ban công, anh nắm lấy tay cậu, nói muốn mang cậu đi đâu đó.

Ra ngoài mới biết được anh muốn dẫn cậu đi đâu, là trường tập bắn. Nơi này tựa hồ rất bí hiểm, lúc đến gió lạnh âm u kéo tới hơn nữa bên trong không có người nào. Takemichi giẫm trên mặt đất trơn bóng đi theo bước chân Mikey, từng tiếng giày nện xuống mặt đất nghe cực kì chói tai.

Một cánh tay khác của Takemichi kéo cổ tay Mikey "Anh muốn dẫn tôi đi đâu?"

"Sao thế, sợ à?"

Mikey nghiêng đầu, Takemichi nhìn mặt của anh, lần đầu tiên phát hiện làn da nhẵn nhụi tinh tế, đường nét rõ ràng gương mặt tuấn tú, ngay cả lỗ chân lông rất nhỏ cũng nhìn không ra "Còn nhớ rõ trước kia tôi đã nói với em cái gì không?"

"Nói cái gì?"

"Người của tôi, tôi phải đem người đó nhuộm đen giống như tôi."

Mikey nói xong liền rất nhanh dùng một chút lực, Takemichi gần như là bị túm về phía trước, cậu mơ hồ cảm thấy bất an, chẳng lẽ anh cũng muốn làm cậu biến thành như anh, hai tay dính đầy tội ác sao?

"Anh đến tột cùng muốn làm cái gì?"

Mikey không nói gì, kéo cậu tiến vào thang máy xuống dưới tầng hầm, lúc cửa thang máy mở ra trước mắt là một mảnh đen nhánh. Mikey dường như đối với nơi này rất quen thuộc, anh mở đèn lên, Takemichi nhíu mắt một lúc mới nhìn rõ ràng được nơi này.

Anh kéo Takemichi đi tới một cái bàn dài phía trước, mở hộc tủ sau đó lấy ra một khẩu súng cùng với vài viên đạn, trên bàn có điều khiển từ xa, anh nhấn nút màu đỏ, cách đó không xa mục tiêu liền tự động xuất hiện.

"Kỹ thuật bắn là em nhất định phải luyện, nếu như gặp phải nguy hiểm, em cũng có thể tự bảo vệ mình."

Takemichi không nghĩ tới chính mình có một ngày tiếp xúc với súng, Mikey tính toán như vậy, xem ra thật là muốn đem cậu giữ ở bên người.

Anh động tác thành thạo đem viên đạn bỏ vào băng đạn, Takemichi chỉ thấy tay anh linh động, lặp lại vài lần về sau, liền tiến tới phía sau của cậu, hai tay xuyên qua thắt lưng Takemichi, cầm tay dạy cậu.

Takemichi cảm thấy chính mình đang đem vô số viên đạn lạnh như băng nắm trong lòng bàn tay, loại cảm giác cứng rắn này, làm cả trái tim cậu thình thịch nhảy lên "Đây là súng thật sao?"

Mikey gật đầu, hơi thở nóng rực thổi tới cần cổ Takemichi "Đúng, tuyệt đối có thể giết chết người."

Sau khi lên đạn, người đàn ông đi đến lan can phía trước, cánh tay vung lên, tư thái nhàn nhã hướng về phía mục tiêu liên tiếp bắn mấy phát, thanh âm kia rất vang. Takemichi kinh ngạc kêu to một tiếng, loại cảm xúc này cũng không phải đơn giản là hai chữ khiếp sợ có thể hình dung.

Mikey hài lòng giương khóe miệng, thành tích tựa hồ không tệ, anh xoay người đem súng lục giao trong tay Takemichi, "Em thử một chút."

Nói xong liền đi tới bàn dài phía trước, lấy ra một khẩu súng khác bắt đầu ngắm.

Takemichi nhìn chăm chú khẩu súng trong tay nặng trịch, cậu biết vật này cỡ nào lợi hại, ban đầu ở Osaka, cánh tay Mikey bị súng bắn xuyên, nếu như nhắm trúng... tuyệt đối có thể một phát mất mạng.

Người đàn ông đưa lưng về phía Takemichi, thân ảnh kéo thành một đường rất dài, cậu do dự thật lâu về sau, giẫm lên một bước, tựa như là u linh theo bóng người đàn ông tiến lên. Tim Takemichi khẩn trương mà đập rộn lên, hô hấp tựa hồ cũng bị ngăn chặn, cậu đi tới phía sau Mikey, tay phải vươn ra hướng tới, đem họng súng lục đen chỉ vào huyệt thái dương của anh!

Mikey đang nạp đạn, ngón tay thon dài của anh dừng lại, mắt hẹp dài nhẹ giương lên, con ngươi tối đen hiện lên điên cuồng vô cùng, anh xoay người, họng súng trong tay Takemichi liền đặt ngay mi tâm của anh.

Takemichi rất sợ hãi, cả cổ tay cậu đều run lên, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, cậu trợn tròn mắt, bên trong đôi mắt từ từ xông ra hơi nước.

"Em muốn giết tôi?"

Giọng người đàn ông u ám, có gió từ cửa sổ thổi qua mặt, mái tóc bạch kim tuỳ tiện tán trên trán, có vài sợi thậm chí quét đến đầu ngón tay của Takemichi, làm cậu càng khẩn trương.

Một phát này bắn ra, cậu có thể thay Rindou báo thù rồi! Chỉ cần ở mi tâm Mikey xuyên qua một lỗ !!

Takemichi tự nói với mình, xuống tay đi! là có thể đem hết thảy mọi chuyện kết thúc. Ánh mắt người đàn ông giống như hố sâu lớn, đem cậu hoàn toàn hút vào, Takemichi điều chỉnh cánh tay bắt đầu lay động, cậu vươn tay khác, hai cánh tay nắm thật chặt súng lục kia.

"Mikey, tôi muốn, tôi thật rất muốn."

Người đàn ông ánh mắt đã ẩn chứa tức giận, một ngọn lửa cháy đến tròng mắt sáng lên "Em biết không? Tôi sống đến tận bây giờ không ai đánh quá tai tôi, càng không có người nào dám cầm súng chĩa vào đầu của tôi như vậy. Michi, tôi cho em học thứ này là muốn cho em phòng thân, không phải muốn em cầm lấy nó chĩa vào tôi!"

Giọng nói anh kịch liệt tức giận xuyên thấu hai đầu lông mày đụng đến tay Takemichi. Mikey cũng vừa phát hiện, cậu ngay cả khóa an toàn cũng không có gạt xuống, anh hoàn toàn có thời gian chiếm lấy súng của cậu, nhưng là anh không làm, anh rất muốn nhìn một chút, cậu có phải hay không muốn hạ thủ.

Nhưng trên thực tế anh đã lường trước được, Takemichi thật không có lá gan này. Cậu biết rất rõ ràng một phát này bắn ra, ai cũng cứu không được anh, nhưng cậu thật sự không thể ra tay! Cậu chưa bao giờ giết người, hai tay vẫn cứ run rẩy, ngay cả súng cũng không cầm được nữa, cậu từ từ rũ cánh tay xuống, toàn thân vô lực xụi lơ ngồi xuống đất, phía sau lưng mồ hôi lạnh đã toát ra.

Tức giận trong mắt Mikey lúc này mới tiêu tán chút ít, anh cầm súng trong tay Takemichi "Tôi là vĩnh viễn sẽ không đem bóng lưng của mình lưu cho người khác, Michi, em ngay cả tôi nạp vào mấy viên đạn cũng không biết, còn muốn giết tôi?"

Takemichi ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng.

Mikey tháo băng đạn rỗng xuống vứt trước mặt Takemichi "Vừa rồi nếu em ra tay... tôi thật sẽ không dung túng nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho em."

Takemichi đôi môi run run, cậu vô lực sụp xuống hai vai, suy nghĩ này của cậu sợ là sớm đã bị Mikey nhìn thấu. Thân thể giống như rơi vào hố sâu lạnh lẽo bắt đầu run rẩy, người đàn ông này, cũng không phải là người cậu có thể tùy tiện lừa gạt được. Anh lúc này rất giống cậu, cho dù là Takemichi anh cũng không tin, bởi vì biết oán hận đó vẫn tồn tại trong lòng cậu.

Mikey đi tới trước mặt cậu, đem súng trong tay ném trên bàn. Anh ngồi xổm xuống nâng mặt Takemichi lên, bắt đầu nhỏ vụn hôn lên, anh nhẹ nhàng cắn khóe miệng của cậu, dường như mang chút ít trừng phạt. Takemichi cảm thấy có chút đau nhưng tránh né không được, người đàn ông đã có thói quen giữ mặt của cậu, cảm giác nắm trong tay như vậy, tâm tình cũng không tệ lắm, chỉ vẻn vẹn vì Takemichi cuối cùng cũng buông tay.

Cậu cũng đã nhìn ra, trong nội tâm thầm nghĩ, Mikey, không phải là tôi không bỏ được, chỉ là bởi vì tôi xuống tay không được, trực tiếp giết anh tôi làm không được, không hơn.

Đến trưa Takemichi cùng Mikey kiên trì học dùng súng chi xong, chẳng qua là phương pháp này, không phải chuyện ngày một ngày hai.

------

Trở lại Ngự Cảnh Uyển, Takemichi dùng điện thoại Mikey gọi mẹ, Mẹ Take lần nữa nói cậu không cần lo lắng trong nhà, nhắc cậu bên ngoài nhớ ăn cơm đầy đủ, còn dặn cậu chăm sóc tốt cho Mikey.

Đảo mắt đã đến ban đêm, lúc Takemichi xuống lầu liền thấy Sanzu cùng Draken đang trong phòng bếp nói chuyện, hai người đàn ông nhưng khẩu khí hoàn toàn bí bách.

"Nếu không tao chọn nhé, mày làm..."

"Đầu óc mày phát sốt rồi sao, tao chưa làm qua loại việc này, nếu không chúng ta ra ngoài mua."

"Không được, Boss nói làm là phải làm..."

"Chúng ta còn không... oẹ con cá này chết tiệt..." Sanzu trực tiếp bắt đầu mắng chửi người, "Tao tình nguyện không ăn."

Takemichi đi vào phòng bếp, cậu cởi áo khoác vắt trên ghế, xắn tay áo lên phối hợp lấy nguyên liệu nấu ăn "Hai người ra ngoài đi, để tôi làm."

Draken như được đại xá, xoay người định đi ra, Sanzu không rời mắt khỏi Takemichi, đứng ở trong phòng bếp vẫn không nhúc nhích "Tôi không tin cậu, tôi muốn ở lại đây."

Takemichi cũng không có tức giận, đem món ăn đặt ở trên bàn, Draken lôi kéo Sanzu đi ra ngoài "Đi thôi, chúng ta đánh bài đi, tao nói mày cũng chịu được mùi dầu khói sao."

Phòng bếp ở đây rất lớn, không cần phải nói đến xoay người, ngay cả ở bên trong khiêu vũ cũng dư dả. Takemichi thành thạo trộn rau quả, lúc làm được một nửa đã nghe được cửa đóng phía sau bị mở ra, cậu đem món ăn bỏ vào trong nồi, còn không kịp xoay người, thắt lưng phía sau đã bị người đàn ông ôm lấy.

Sau lưng rõ ràng da thịt dán chặt lấy lồng ngực của người đàn ông, Takemichi vốn là trạng thái thoải mái thoáng chốc trở nên cứng đờ. Mikey đem cằm khẽ tựa vào vai cậu, anh rất thích hưởng thụ loại cảm giác hạnh phúc này, anh nghiêng gương mặt tuấn tú môi mỏng khẽ mở, đầu lưỡi nóng bỏng khéo léo bao lấy vành tai Takemichi. Cậu muốn né tránh nhưng anh ôm rất có lực, lưỡi theo sát như là dung nham nóng chảy.

Trong nồi món ăn phát ra mùi khét, Takemichi vội lấy cùi chỏ nhẹ chạm ngực Mikey, anh cũng đã ngửi thấy mùi, chỉ đành phải buông tay ra.

Cơm tối là bốn người cùng nhau ăn, thật ra Sanzu đối với cậu thủy chung không có thiện cảm. Cho dù Mikey có cưng chiều cậu đi nữa, hắn cũng không có chào đón Takemichi, thậm chí còn cảm thấy cậu chính là hồ ly tinh, nhưng lời này, hắn ngay trước mặt Mikey đương nhiên sẽ không nói.

------

Sau buổi cơm tối, Draken cùng Sanzu cũng rời đi nói là ra ngoài tìm thú vui. Takemichi thu thập trên bàn ăn sạch sẽ sau đó lên lầu, Mikey ăn cơm xong thì vào thư phòng không có đi ra ngoài. Cậu rón rén đi tới cửa, đã nghe thấy tiếng Mikey đang nói chuyện, xuyên thấu qua khe cửa Takemichi nhìn thấy, hẳn là anh đang cùng người khác nói chuyện phiếm qua video.

Người đàn ông thoải mái tựa vào ghế da, khóe mắt mỉm cười, lúc này không còn lạnh thấu xương như bình thường. Anh nhấc lên một chân, đối diện thanh âm mở ra mà trong sáng, nghe ra là nữ sinh, "Mikey, I Love You—"

Takemichi ngơ ngẩn, chân không cẩn thận đụng phải cửa, Mikey nghe được động tĩnh nghiêng đầu lại, thần sắc tự nhiên hướng về phía đối diện, "Được rồi lần sau lại tán gẫu..."

"Đừng mà, Mikey—"

Mikey tắt video trong mắt vẫn có ý cười, Takemichi đi vào bên trong thư phòng, người đàn ông dường như là nhớ tới cái gì đó khôi phục tinh thần lại. Trên vi tính biểu hiện ra từng dãy số cùng với rất nhiều ký tự, Mikey nhấn tắt một cái khung hiện ra nhập mật mã, mười ngón tay thon dài ở trên bàn phím gõ mấy cái. Takemichi liếc tầm mắt, liền nhớ lấy tới mấy chữ anh gõ, ly0809.

Cậu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra tiến đến, Mikey đem đồ trong vi tính lấy ra ngoài, rõ ràng là một chiếc CD.

"Bọn Draken đi rồi?"

"Ừ, đi rồi."

Mikey đem đĩa CD tùy ý đặt lên bàn, vươn tay kéo Takemichi làm cho cậu ngồi trên chân của anh, cậu làm như không có việc gì xảy ra cầm lấy vật kia, "Đây là cái gì, CD sao?"

"Đúng, đây là CD đặc chế, chỉ lớn bằng ngón tay cái thôi."

Thứ bọn họ đang tìm kiếm, hẳn là cái này rồi. Takemichi không nghĩ tới cậu lại có thể dễ dàng nhìn ra nó như vậy, "Bên trong chứa cái gì, phim ảnh sao?"

Mikey cười cười, từ trong tay cậu nhận lấy CD sau đó bỏ lên trên bàn, "Không, bên trong chứa đựng toàn bộ gia sản của tôi."

Takemichi tầm mắt lưu lại ở phía trên, Mikey nghiêng mặt của cậu hôn lên, một tay đã chui vào phía dưới áo của cậu mở ra, đặt tay trước ngực cậu bắt đầu xoa nắn, tiếng thở dốc trở nên trầm thấp, lần này anh nghĩ đã muốn cậu, rất muốn.

Takemichi đưa tay khướt từ, người đàn ông ôm lấy cậu đi tới salon, trầm trọng lấy thân thể đè xuống, chỗ nhạy cảm chạm nhau, cậu có thể cảm giác được ẩn nhẫn dục vọng của người đàn ông chứa bao nhiêu mãnh liệt và cứng rắn.

Cậu tránh nụ hôn cấp bách của anh, "Buông ra, buông, Mikey, tôi không muốn anh đụng đến tôi..."

Người đàn ông giật mình, dục vọng trong nháy mắt bị nước lạnh dập tắt, anh thiếu chút nữa liền quên mất giữa bọn họ còn có chuyện của Rindou vắt ngang, Takemichi thấy động tác dừng lại liền dùng sức đẩy ra.

Cậu sửa sang lại quần áo xốc xếch, chỉ cảm thấy ghê tởm không dứt.

Mikey ổn định tâm tình, đi tới trước bàn đọc sách, "Em đi ra ngoài trước đi."

Takemichi đứng dậy đi ngang qua phía sau anh, liếc mắt trên bàn cái CD, nó ở trong tầm tay Mikey, có thể chạm tay đến.

Takemichi trở lại phòng ngủ sau đó khoá trái cửa, qua thật lâu cậu cũng không có ngủ, cậu nghe được âm thanh Mikey vặn tay cầm cửa truyền đến, người đàn ông thấy cậu khóa trái, cũng không miễn cưỡng, chính mình đi phòng khác ngủ.

Takemichi tắt đèn, ở trong phòng trợn tròn mắt tính thời gian, cậu muốn xác định Mikey ngủ rồi sau đó mới đi ra, ước chừng đã qua hai giờ, cậu mặc đồ ngủ rón ra rón rén mở cửa đi ra ngoài.

Đèn bên trong phòng ngủ của anh đã tắt, Takemichi mang dép đi tới bên trong thư phòng, Mikey không có thói quen khóa cửa lần này cũng vậy.

Cậu cẩn thận đi vào, chỉ dám mở đèn vàng mờ, Takemichi tâm tình khẩn trương đi đến trước bàn đọc sách, xem ra đúng như cậu dự đoán. CD khó khăn tìm thấy lại bị Mikey cất đi, mặc dù biết kết quả là như thế, nhưng trên mặt cậu vẫn khó nén thất vọng, ngũ quan ảm đạm đi xuống.

Vật kia rất nhỏ, anh nếu thật là cất thì để chỗ nào thủy chung không thể phát hiện.

Takemichi ánh mắt rơi vào trên bàn máy vi tính, lúc trước một câu nói I Love You giống như ghim sâu vào lòng cậu, cậu sớm đã nói, bên ngoài Mikey không thể không có người khác. Hơn nữa thấy vẻ mặt của anh như vậy, người đó nhất định không phải người có cũng được, không có cũng không sao.

Ác ma trở về



___End chương 115___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro