Chương 118: Anh chết đừng mong được nhắm mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Takemichi vừa nằm lên giường, Mikey liền xoay người, một cánh tay đè lên ngực cậu.

Cậu ngừng hô hấp, che giấu nỗi sợ hãi xoay đầu lại chỉ thấy mắt của Mikey đã khép chặt, mới nãy chỉ là động tác theo bản năng sau khi ngủ say mà thôi. Takemichi không quen làm những chuyện lén lút này. Bây giờ toàn thân cậu cảm giác được mồ hôi lạnh lẽo, nửa đêm trằn trọc làm sao cũng không ngủ được.

Cậu nghiêng người, khuôn mặt đối diện mặt của Mikey, đôi mắt sáng ngời của Takemichi trở nên ảm đạm, lại xoay lưng đối diện với anh.

Người đàn ông áp sát thân mình, đem cơ ngực trần truồng áp vào lưng của Takemichi, cánh tay anh rất tự nhiên ôm lấy eo cậu, gương mặt tuấn tú vuốt ve cổ của cậu, tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.

Takemichi bị anh ôm chặt, thân thể luôn luôn cứng ngắc, không thả lỏng được. Cậu mở to mắt, đợi tới sáng.

Khi Mikey tỉnh lại kéo cậu vào lòng, đem mặt cậu đối diện với anh, mũi thân mật chạm nhau "Sao vậy, ngủ không ngon? mắt đỏ hết rồi."

Takemichi đem mắt rũ xuống che dấu "Không có việc gì, tối hôm qua gặp ác mộng."

Ngón tay Mikey quấn lấy tóc cậu, khóe miệng ám muội kéo lên "Tại sao lại gặp ác mộng, có phải làm chuyện gì mờ ám?"

Takemichi kéo tay anh ra, muốn đứng lên "Nếu như nói vậy, anh chẳng phải liên tục gặp ác mộng mỗi đêm sao?"

Cánh tay Mikey đè lên bụng, đem cậu kéo lên giường, giữ bờ vai cậu, "Michi, bây giờ em đã ngủ ở bên cạnh anh, tại sao cứ suy nghĩ chuyện quá khứ? Anh sẽ không gặp ác mộng, bởi vì anh đã quen rồi."

Anh nghiêng người hôn lên mặt của cậu "Tối hôm nay có lẽ anh sẽ không về, em phải ngủ một mình."

"Vì sao?" Đôi mắt Takemichi lóe lên, đây có lẽ là cơ hội đem CD ra ngoài.

"Anh phải bàn một vụ làm ăn rất quan trọng." Môi của Mikey chưa rời khỏi khuôn mặt Takemichi, bàn tay mơn trớn mỗi tấc da thịt trắng nõn và trơn bóng của cậu.

Đều nói, vào buổi sáng dục vọng của đàn ông là mãnh liệt nhất, lời này thật đúng. Anh quấn quýt lấy Takemichi, khi bàn tay cậu nắm ga giường, cậu nghĩ nhất định phải thay hết những thứ này, không cần nhìn cũng biết bây giờ khẳng định có vết bẩn loang lổ.

———

Đến buổi chiều hai người mới dậy, Takemichi đem ga giường đã thay ra vào máy giặt, lúc cậu làm những việc này, ánh mắt bất an cứ nhìn chằm chằm vào Mikey, sợ anh hôm nay đột nhiên sẽ dùng cái CD.

Người đàn ông đi đến ban công, anh đóng cửa, hẳn là gọi điện thoại. Dưới ánh sáng mặt trời, viên kim cương đính trên tai trái chói sáng. Anh chống tay ở lan can, vẻ mặt nặng nề nhìn về phía xa xăm, sau khi điện thoại được kết nối, anh đơn giản dặn dò nói "Này Shin, giúp em một việc."

Đầu điện thoại bên kia, truyền đến tiếng cười nhẹ, "Cậu còn có việc gì cần phải người khác hỗ trợ sao?"

Mikey châm một điếu thuốc, con ngươi nhẹ nhàng nheo lại "Không phải đùa, buổi tối có hành động, cần anh phối hợp... Đúng, anh nghĩ cách vây quanh bến tàu, đến lúc đó, em sẽ dẫn Draken và Sanzu... Được."

Anh cúp điện thoại, hung hăng hút điếu thuốc, đôi mắt thăm dò đầy sắc bén, hình ảnh Takemichi đang bận rộn trong phòng ngủ. Tình cảnh này, nhìn như thế nào cậu đều giống như người vợ chăm chỉ đang làm việc nhà.

Ánh mắt của Mikey có chút xuất thần, cho đến khi Takemichi ngẩng đầu, tầm mắt chạm nhau, Mikey mới từ ban công đi vào "Việc này để cho Rem làm được rồi."

"Tôi mà không làm việc thì sẽ thành sâu gạo mất." Takemichi đem ga giường sạch ra, sau khi giặt sạch, thơm ngát mà thanh nhã, rất dễ chịu.

Không qua bao lâu Draken và Sanzu tới Ngự Cảnh Uyển, Mikey trong thư phòng, khi Takemichi đứng ở cửa, giọng nói bên trong thật vang, không có đè thấp âm lượng.

"Boss, cứ như cũ, tôi cùng Draken đi được rồi."

"Đúng, chúng ta dẫn người qua, sẽ không gặp chuyện đâu."

"Không" Mikey rút một điếu xì gà đặt lên mũi ngửi hương vị, thứ này bình thường anh cũng không hút.

"Tối nay tôi sẽ cùng đi với các cậu, chuyến làm ăn này rất quan trọng, không thể có sơ sót, lúc hàng đến tôi sẽ đích thân lên kiểm tra."

Sanzu không yên tâm, "Nếu anh tự ra tay sẽ rất nguy hiểm."

"Chuyến làm ăn nào của chúng ta mà không nguy hiểm?" Mikey xem thời gian, "Các cậu chuẩn bị đi, ăn cơm tối xong đi với tôi qua bên đó."

Takemichi trở về phòng, cậu muốn chuẩn bị nhưng phát hiện hai tay của mình đang run lên, cảm giác căng thẳng lấp đầy trong lòng cậu.

———

Mikey ở trong thư phòng rất lâu mới trở về phòng ngủ, hai tay của anh vòng qua e0 Takemichi, ôm cậu từ phía sau.

"Michi, nếu một ngày nào đó anh chết, em sẽ thế nào?"

"Mikey, anh có chín cái mạng, anh chết được sao?"

Takemichi muốn kéo tay anh ra, nhưng người đàn ông kiên trì ôm cậu chặt hơn, "Đợi tý, chúng ta đến chỗ mẹ em."

Mặt Takemichi lộ vẻ kinh ngạc "Tại sao?"

"Anh muốn đi." Mikey đem mặt úp xuống vai cậu, "Chúng ta đi thăm bà."

"Thôi đi" Đôi mi của Takemichi nhíu lại, quả quyết cự tuyệt, cậu không muốn mẹ tiếp xúc nhiều với Mikey.

"Chờ sau này có thời gian hãy đi."

Trong mắt của Mikey có tia thất vọng xẹt qua, nghĩ nghĩ, "Anh đưa em ra ngoài chơi, suốt ngày ở nhà sớm muộn sẽ sinh bệnh."

"Tôi không muốn ra ngoài."

Takemichi tránh khỏi người anh, "Buổi tối không phải anh có việc sao, nghỉ ngơi tí đi, tôi kêu Rem chuẩn bị cơm tối."

Mikey chế trụ cổ tay Takemichi, đem cậu kéo đến trước mặt mình, "Thay quần áo, anh ở dưới lầu chờ em, đi ra ngoài một chút sẽ không làm chậm trễ chuyện của anh."

Người đàn ông nói xong liền ra khỏi phòng ngủ, lúc đi đến cửa anh xoay người nhìn qua, Takemichi do dự đứng ở đó, khoé mắt anh đau đớn, thần sắc ảm đạm.

Michi, em không cần cẩn thận như vậy, anh sẽ cho em cơ hội đẩy anh xuống vực thẳm.

Mikey lái xe ra Ngự Cảnh Uyển, một lúc sau, Takemichi mới thay xong quần áo đi xuống. Bên trong xe đang mở máy sưởi, còn có âm nhạc thư giãn, "Chúng ta đi đâu?"

Người đàn ông không nói gì, lái xe đến một câu lạc bộ.

Khi xuống xe, có thể trông thấy mặt trời lặn ở phía tây, anh kéo Takemichi đi vào thang máy ngắm cảnh, mãi cho đến tầng cao nhất mới ra ngoài, "Chỗ này là chỗ tốt nhất có thể ngắm toàn bộ cảnh đẹp ở Tokyo."

Gió lạnh gào thét thổi vào bên trong cổ áo, lạnh đến cả người run run. Mikey để cậu đứng ở trước lan can, Takemichi nhìn xuống phía dưới, thấy váng đầu hoa mắt, giống như muốn đâm đầu xuống dưới. Nơi này là chỗ nổi tiếng nhất để ngắm cảnh, kỳ thực bây giờ chưa phải lúc, sẽ đẹp hơn nữa vào buổi tối. Mikey kéo cậu đến kính viễn vọng, điều chỉnh phương hướng, "Nhìn xem, có thể nhìn thấy nhà của chúng ta ở đâu không?"

"Làm sao có thể thấy được?" Takemichi ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn điều chỉnh thử.

"Không được đâu, nhiều nhà cao tầng quá, nhưng tôi thấy được Phạm Thiên."

Mikey ôm cậu từ phía sau, cằm của anh đặt trên vai cậu, "Phải không? Nhìn kỹ lại."

"Khách sạn chọc trời thấy rồi... vui thật, còn có thể thấy khách đang dùng cơm ở đó."

Takemichi hai tay điều chỉnh kính viễn vọng, mảy may không cảm giác được Mikey đang dẫn cậu tiến lên phía trước, phần eo cậu như đụng phải vật cứng rắn. Hai tay Mikey nắm ở hai bên người Takemichi, bởi vì phía sau dùng sức, cậu không thể không nhoài người lên phía trước.

Gió lạnh càng sắc bén, thổi tới trên mặt giống như là cắt da thịt, Takemichi đem kính viễn vọng ra, gió thổi đập vào làm cặp mắt cậu đỏ lên, đau đến nỗi híp lại một đường, lông mi dày phe phẩy, nước mắt cũng chảy ra. Dưới chân giống như trống không, lan can chỉ giữ được nửa thân dưới. Takemichi không biết khi nào Mikey đem cậu tới chỗ cao nhất.

"Sợ không?"

Takemichi không sợ cao, nhưng tình hình bây giờ, giống như đang đứng trước vực thẳm, hai tay cậu nắm chặt lan can, "Anh dẫn tôi tới đây muốn làm gì?"

"Muốn cho em ngắm cảnh."

Hai tay Mikey ôm chặt eo cậu, ngón tay cái anh vuốt ve nhẹ nhàng. Có lẽ, chỉ cần anh đẩy xuống, cậu sẽ lập tức từ trên cao rơi xuống, đổi lại là Mikey của ngày xưa, anh thật sự sẽ ra tay. Nhưng bây giờ anh không làm được, người đàn ông thở dài, đem Takemichi kéo trở lại trong lòng, gương mặt cậu vì lạnh mà đỏ bừng, lúc ra ngoài mặc cũng ít, không nghĩ tới anh sẽ dẫn cậu lên đây.

Mikey nâng mặt cậu lên, đem hơi ấm trong lòng bàn tay truyền cho cậu, "Lạnh không? chúng ta về thôi."

Anh đem Takemichi ôm trong vòng tay, cậu liếc hướng sườn mặt anh, người đàn ông này thật bất thường.

Takemichi bắt đầu bất an, "Mikey, tối nay có phải anh sẽ đi một nơi rất nguy hiểm?"

"Em lo lắng sao?" Anh hỏi ngược lại.

Phải lo lắng không? Hay là đang nghĩ, làm sao có cơ hội diệt trừ anh.

Takemichi mở miệng nhưng không biết nói gì, cậu xoay mặt, người đàn ông nắm chặt tay cậu, kéo cậu về phía trước "Đi về, chúng ta về nấu cơm."

Vốn dĩ lúc về Ngự Cảnh Uyển, Rem đã chuẩn bị xong bữa tối nhưng Mikey kiên trì nói anh muốn ăn cháo trắng, cũng muốn chính tay Takemichi nấu.

Lúc ăn cơm, Draken và Sanzu cũng tới, thần sắc của mỗi người rất trầm trọng. Bên tay Mikey là tô cháo nóng hổi, Takemichi ngồi ở bên anh, trên bàn, bàn tay to lớn của người đàn ông kéo tay cậu, "Draken, Sanzu, sau này cậu ấy sẽ là anh dâu của các cậu."

Sanzu đang ăn cơm thiếu chút nữa phun ra hết thức ăn trong miệng. Draken nhíu mày, giật mình. Takemichi phản ứng càng kịch liệt, cậu dùng sức muốn rút tay ra.

Nhưng Mikey lại gắt gao nắm chặt, thần sắc trên mặt cũng không giống đùa, "Sau này nhìn thấy cậu ấy, biết xưng hô như thế nào?"

"Đã rõ" Ấn tượng của Sanzu đối với cậu không đổi, nhưng cũng cung kính mở miệng "anh dâu."

Takemichi biết cách xưng hô này có nghĩa gì, nếu như Mikey muốn vĩnh viễn đi vào chợ đen, anh muốn nhuộm đen cậu, biến cậu thành loại người giống anh.

Ánh mắt cậu có chút sợ hãi đảo qua mấy người đó. Draken đang vùi đầu ăn cơm, khuôn mặt tuấn tú bày ra một loại chắc chắn, vẻ hoang mang và giãy giụa lúc đầu của Takemichi tùy theo vẻ mặt bình tĩnh của anh dần dần tiêu tán. Cậu đem tầm mắt dời sang Sanzu, khó khăn động đậy khóe miệng.

———

Ăn xong cơm, Mikey dẫn Takemichi lên lầu, "Kiếm cho anh một bộ quần áo."

Cậu đến trước tủ, ngón tay lướt qua một loạt, ngừng lại ở một bộ âu phục màu trắng, chất lượng thủ công, màu trắng có chút đẹp mắt. Takemichi chọn áo trong màu hồng phấn, Mikey rất hợp với loại màu sắc này. Có thể toát ra loại khí chất tà mị cùng ngả ngớn. Khi xoay người, người đàn ông đã cởi hết quần áo đứng phía sau cậu. Anh giơ hai tay đợi Takemichi thay cho anh, sau khi cài hết nút, cậu đeo cà vạt cho anh.

Bất tri bất giác, Mikey luôn luôn hy vọng Takemichi có thể đảm đương vai trò này, cậu hôm nay không bài xích anh. Mikey rõ ràng biết, cậu không phải cam tâm tình nguyện tiếp nhận, mà là giả vờ thuận theo, muốn đưa tiễn anh nhanh hơn.

Takemichi giúp anh sửa lại cổ áo, ngón tay khẽ vuốt qua cần cổ, bộ âu phục ôm sát cơ thể càng thể hiện lên dáng người lãnh ngạo của Mikey. Hai tay anh nắm giữ thắt lưng Takemichi, hôn lên trán của cậu, "Anh ra ngoài đây."

"Uh."

Takemichi đứng ở chỗ cũ, cậu nghe thấy tiếng động cơ, đi ra ban công xa xa nhìn lại, bọn họ đã lái xe rời khỏi Ngự Cảnh Uyển. Cậu trở về phòng đem cái CD ra, gấp gáp xuống lầu.

"Cậu Take, đã trễ thế này cậu muốn đi ra ngoài sao?" Rem đang thu dọn bát đĩa, thấy cậu xuống dưới liền ngẩng đầu nói.

"Ừm" Takemichi cũng không quay đầu lại chạy chậm ra khỏi Ngự Cảnh Uyển, cậu tìm một chỗ để gọi cho Izana, hẹn anh gặp mặt ở quán trà lần trước rồi mới bắt xe đi.

Izana tới nơi trước Takemichi, anh để laptop bên cạnh, sau khi Takemichi đến trước cửa quán trà, vừa lúc nhìn thấy bác Lưu từ trong bước ra, cậu vẫy tay chào hỏi, "Bác Lưu."

"A, Takemichi về rồi à, thằng bé Mikey đến rồi sao?"

Đột nhiên nhiệt tình thiếu chút nữa cậu chịu không nỗi, miệng cười cứng đơ "không, anh ấy không về ạ."

"À, lần sau về cùng nhau thì tới nhà bác chơi nhé."

"Dạ được."

Takemichi nhìn bác Lưu rời khỏi, cậu đi vào quán trà, Izana thấy cậu ngay, vẫy vẫy tay.

Tay phải cậu đút vào túi áo, trong lòng bàn tay nắm chặt cái CD, Izana rót trà cho cậu "Nào, uống một ngụm trà trước."

"Mikey đêm nay đi ra ngoài, chắc Draken đã nói cho anh biết?"

"Đúng, tôi đã cho người theo dõi, đến lúc đó sẽ bắt tại trận."

Takemichi đem CD tới trước mặt Izana, "Anh xem có phải cái này hay không, tôi lấy được rồi."

Trên mặt người đàn ông nhất thời lộ ra kinh hỷ, anh vội vàng tiếp nhận cái CD, ngón tay gõ vài cái, sắc mặt hồi phục lại vẻ ngưng trọng nói, "Cần có mật mã."

"lyo8o9, anh thử xem."

Người đàn ông ngón tay thon dài gõ lên bàn phím, Takemichi thấy mắt anh ta lóe sáng, "Takemichi, em giỏi thật."

Một chuỗi dãy số liệu hiện ra, Izana vội cầm lấy điện thoại, "alo, làm theo phương án hai, đúng, phải làm sạch sẽ... không phải có tay bắn tỉa sao? Để lão tam ra tay."

Động tác bưng trà của Takemichi dừng lại, Izana cất điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên, "Thiên thời địa lợi, đêm nay chính là cơ hội tốt nhất để xử lý Mikey."

"Đêm nay?" Cậu lặp lại lời người đàn ông.

"Đúng" Izana nhìn ra trong mắt cậu có sự khác lạ, "Như thế nào Takemichi, không cam lòng sao?"

Cậu lắc lắc đầu, "Không phải."

Nhưng lại không nói lên được tâm tình như thế nào, hai tay cậu nắm chặt tách trà, nhớ tới cái chết của Rindou, ngực lại đau nhói.

"Tôi nghĩ, nên gọi điện thoại cho anh ta."

***

Mikey đi đến bến tàu, thuyền đã cập bờ bỏ neo, gió lạnh thổi hướng mái tóc ngắn bạch kim của người đàn ông, anh đi lên boong tàu, phía sau có Draken và Sanzu theo sát .

Anh châm điếu thuốc, ánh sáng của đốm lửa ở giữa ngón tay nhấp nháy, Sanzu tiến lên nói, "Boss, tôi đi vào trước."

Mikey gật đầu, hai tay chống đỡ trên lan can, nơi này có mai phục, anh biết chỉ bằng một mình Takemichi, cho dù cậu có lấy được cái đĩa cũng vô dụng. Mikey muốn nhìn xem, là ai ở phía sau trợ giúp cậu.

Anh đã ra lệnh cho thuộc hạ văng lưới xung quanh đây, anh nắm chắc mười phần, có thể tránh khỏi sự truy sát của đối phương.

Draken luôn đứng cạnh anh, lá vàng rụng xuống, cặp mắt u ám kia có chút hờ hững.

Takemichi lấy điện thoại ra, trong đó chỉ có số của Mikey cũng chỉ gọi được cho anh, ngón tay mảnh khảnh của cậu nhẹ nhàng ấn. Izana nhìn chằm chằm động tác của cậu, nhìn ngón tay cái mịn màng mà trong suốt của cậu.

"Sao vậy, không gọi điện cho anh ta sao?"

Takemichi mân mê khóe miệng, cậu uống một ngụm trà "Này, trà đắng quá."

"Phải không?"

Ánh mắt người đàn ông nhìn cậu không rời "Không phải trà đắng, mà là lòng em đắng."

Mikey hút xong điếu thuốc từ trong túi lấy ví ra, lộ ra tấm hình chụp trộm. "Draken, cậu thấy em ấy xinh đẹp không?"

Anh lần đầu tiên nhìn thấy, thành thật trả lời, "Đẹp."

"Nhưng là, người càng xinh đẹp lòng dạ càng thâm độc..." Mikey khoé miệng co rút, ngón tay cái anh vuốt ve sườn mặt của cậu.

"Cố giữ bên cạnh người trong lòng không hề có cậu, giống như để trái bom hẹn giờ bên cạnh."

Khóe mắt Draken hiện lên kinh ngạc, anh liếc hướng mặt Mikey vọng tưởng có thể từ thần sắc của anh mà tìm ra manh mối, nhưng Mikey đem ví cất vào trong túi, vẻ mặt hồi phục như lúc ban đầu, cảm xúc lúc nãy chỉ là thoáng qua.

Tiếng chuông di động vang lên có chút chói tai, tiếng vang chợt đến phá tan sự thanh thản không bình thường này. Sóng nước rất siết, đập vào bờ bọt nước bắn tung tóe có thể bắn vào mặt người. Mơ hồ có thể ngửi được mùi máu tươi.

Mikey lấy điện thoại ra, nhìn thấy dãy số của Takemichi.

Anh cúi xuống, cậu chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho anh, hay là...

Thần sắc u ám của người đàn ông bỗng nhiên biến mất, có lẽ, anh bất tri bất giác đã hâm nóng trái tim của Takemichi. Cậu gọi cuộc điện thoại này để nói với anh, ở đây có mai phục, kêu anh cẩn thận. Nghĩ như vậy, anh liền vội ấn nút trả lời, Draken ở gần bên cạnh anh, có thể rõ ràng thấy được khóe miệng người đàn ông chậm rãi câu lên, lóe lên tia ao ước.

"Alo, Michi?"

"Mikey" khi anh nghe thấy câu này, cũng đã mơ hồ cảm thấy bất an.

Takemichi nắm chặt điện thoại, cậu đừng lên nhìn ra phía ngoài cửa sổ "Còn nhớ lúc trước tôi đã nói gì với anh không?"

"Nói gì?"

"Tôi từng nói, Mikey, tôi muốn anh chết không nhắm mắt!"

Giọng nói Takemichi rất lạnh, trong khóe mắt, nước mắt tràn ra, "Tôi không quên được cái chết của Rindou, cho dù tôi có giả vờ thanh thản, nhưng anh ấy đã cắm rễ trong tim tôi. Chúng tôi vốn dĩ có thể rất hạnh phúc, là đều bị anh hủy hoại..."

"Michi, vậy những chuyện tôi làm vì em thì sao? Em không nhìn thấy phải không...."

"Tôi chưa bao giờ yêu cầu anh làm bất cứ việc gì cho tôi, Mikey, cho dù anh khoác lên bộ da người, nhưng anh vẫn là ác ma, lúc anh giết người, mắt cũng không chớp. Tôi sẽ không sống chung với loại người như anh, tình yêu của anh, tôi không chấp nhận nổi..."

Khuôn mặt tà tứ của người đàn ông hiện lên thống khổ, anh xoay người, đôi mắt hẹp dài biểu lộ cảm giác đau đớn, "Vậy em gọi điện đến làm gì, tử biệt sao?"

Khuyên tai trái của anh bỗng nhiên nóng lên, lóe lên tia sáng ngọc bích lộng lẫy, Mikey biết, anh đã bị theo dõi. Tay bắn tỉa đã phục kích ở đây rất lâu rồi, hắn chọn một vị trí ẩn nấp, đang đợi cơ hội tấn công tốt nhất. Mikey khóe mắt nhạy bén, trấn định vô cùng, anh tin mình có thể tránh khỏi.

"Tôi chỉ muốn nói với anh một chuyện...."

"Chuyện gì?"

"Mikey, tôi mang thai rồi......"

Izana đang uống trà giật mình ngẩng đầu lên, chỉ thấy tay để dưới của Takemichi nắm chặt.

Mikey mở miệng, khuôn mặt thần sắc cứng đờ, lông mày anh co lại dần dần dãn ra, "Thật vậy không? Michi, thật vậy không?"

Người đàn ông mừng rỡ như điên, sự phản bội của cậu đến lúc này, anh tất cả đều có thể không so đo. "Michi..."

Họng súng của tay bắn tỉa đã nhắm ngay trái tim của Mikey.

Viên kim cương tai trái nóng lên phát ra cảnh báo, khi anh phải tránh ra, lại nghe thấy giọng nói của Takemichi từng chữ từng chữ ở phía bên kia vọng đến, cậu cắn chặt răng, "Nhưng, tôi đã phá thai, bây giờ tôi đang ở trước cửa bệnh viện, tôi đã bỏ đứa con của anh..."

Trái tim anh treo lên rồi rớt xuống đáy sâu, bình sinh lần đầu tiên Mikey quên phản ứng.

"Đoàng—!!"

Anh buông điện thoại, khi cánh tay mở rộng, viên đạn thuận gió bay đến, xát qua cổ tay, đâm thẳng vào tim anh!

Anh tự tin có thể tránh khỏi, nhưng không phải, anh tránh không thoát.

Lời nói của Takemichi hoàn toàn đem tim anh đập nát, khi viên đạn bắn trúng. Mikey cũng không cảm giác được đau, theo lẽ thường cả người lui lại hai bước, đổ xuống sàn rồi rơi xuống biển.

Trên mặt nước, máu tuôn tung tóe nhuộm một màu đỏ tươi. Tiếng động đinh tai nhức óc thông qua di động truyền đến tai Takemichi, bên kia hoàn toàn rối loạn, không ai ngờ, Mikey sẽ bị phương thức này bắn chết.

Bộ âu phục màu trắng nổi trên mặt nước, trước ngực giống như lỗ hổng hung hăng toát máu tươi ra ào ạt, dần dần, bộ âu phục bị nhuộm thành màu đỏ đậm, mảng máu nồng đậm lan tràn ra ngoài. Trên sàn tàu, một loạt đèn pin rọi xuống, dường như màn đêm cũng đều bị nhuộm đỏ.

Gió gào thảm thiết, tiếng sóng vỗ giống như tiếng khóc vang vọng làm người nghe không khỏi nổi lên một niềm chua xót.








___End chương 118___




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro