Chương 123: Cậu không xứng có đứa con của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sanzu, cậu còn coi tôi là Boss sao?" sắc mặt Mikey phẫn nộ quát.

"Thật xin lỗi."

Mikey thấy xe taxi kia lật ngửa nhưng vẫn còn nguyên vẹn, nửa người Takemichi đã nhào ra ngoài, một cánh tay buông thõng trên mặt đất, máu tươi trên trán trôi trên gương mặt chảy dài xuống cánh tay.

Sắc mặt anh không thay đổi, chỉ là đôi mắt đen u ám đi rất nhiều, ánh mắt khẽ nheo lại, Sanzu theo anh đã lâu, hiểu rõ đây là dấu hiệu anh đang tức giận.

Sanzu cúi thấp đầu, tầm mắt dừng lại ở trên mặt Takemichi, người con trai này đúng là kiếp nạn của Mikey, "Mikey, cậu gặp chuyện không may là do cậu ta làm hại, tại sao không để cho tôi giết cậu ta?"

"Sanzu, tôi biết cậu sẽ không phản bội tôi, cho nên mới tìm cậu quay trở về, tôi cũng đã nói, các người ai cũng không được phép đụng đến cậu ấy?"

Mikey đi tới trước mặt Sanzu, ánh mắt áp sát vào hai mắt của người đàn ông, đôi mắt bén nhọn giống như lưỡi đao.

"Mikey, cậu đánh tôi cũng được, mắng tôi cũng được, lúc trước tôi nghe lời cậu thừa nhận cậu ta, nhưng mà..."

Sanzu nhớ tới lần ám sát đó, đến nay trong lòng vẫn còn sợ hãi, "Cậu ta có thể hại cậu như thế, người như vậy không thể giữ lại."

"Có thể giữ lại hay không, tôi không cần cậu phải dạy tôi!"

Mikey mở cửa xe, Takemichi mất đi ý thức ngã xuống, bị anh đưa từ xe taxi ra. Người đàn ông xem xét người tài xế trước mắt đúng là hôn mê, "gọi xe cứu thương."

Mikey ôm ngang người Takemichi, lúc xoay người, đôi chân cứng ngắc không thể lập tức cất bước, cảm giác hoảng hốt này, anh không biểu hiện ra trước mặt người khác, kém một bước, thật chỉ kém một bước.

Thiếu chút nữa Takemichi đã chết dưới súng của Sanzu, người này suýt nữa đã hại chết anh, gần như ở trước mặt anh bị giết chết.

Mikey ôm chặt lấy cậu, khoảng trống trong lòng chợt co rút đau đớn, đôi mắt rũ xuống nhìn gương mặt này, anh sẽ không để cho cậu chết. Một mạng đổi lấy một mạng đó là cách làm của anh đối với người khác, đau đớn anh phải chịu, cậu cũng nên nếm thử.

Những người đáng tin cậy bên cạnh Mikey đã được gọi trở về, thật ra anh đã sớm an bài mọi việc, xem ra đĩa CD đưa đến cho Izana làm cả máy tính cũng tê liệt, không tìm được đầu mối hữu dụng nào cả. Cho nên ban đầu khi thẩm tra, cũng không đến nơi đến chốn, Mikey một lần nữa trở về có thể quang minh chính đại.

———

Takemichi bị thương nhưng không nặng, trán quấn băng gạc, trên mu bàn tay dịch truyền theo ống kim tiêm cắm vào kinh mạch trên người cậu. Thủ pháp băng bó của Mitsuya gần như hoàn mỹ, hai tay anh vỗ nhẹ "Không có chuyện gì, không chết được, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn."

Hai tay Mikey khoanh ở trước ngực "Cậu ra ngoài trước đi."

Sanzu sau khi trở về liền quỳ gối ngoài cửa không có đi vào, đúng lúc tối nay gặp trận tuyết đầu mùa đông, hắn quỳ thẳng người, tuyết rơi lả tả trên đầu vai, trên tóc tuyết cũng bắt đầu ngưng tụ.

Một cô gái tầm 20 tuổi mang dép lê bước đến, váy ngắn bao quanh vừa khít vùng mông, đường cong gợi cảm, cô ta rất trẻ tuổi, trên mặt hiện ra nét quyến rũ không như những cô gái đồng lứa khác.

"Ồ, Sanzu?" cô gái dừng lại, "Làm sao anh lại quỳ gối ở đây, không phải là chịu phạt chứ?"

Người đàn ông ngẩng đầu, cô gái này hắn đã gặp qua mấy lần, quan hệ cùng Mikey cũng không đơn giản. Hắn thậm chí từng nghĩ đến cô là chị dâu của bọn hắn, "Take tiểu thư."

Takehiko ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn thẳng người đàn ông "Mặt của anh... Mikey đánh anh sao??"

"Là lỗi của tôi."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh ấy tại sao lại đánh anh..."

Sanzu là thân tín đắc lực của Mikey, anh sao lại vô duyên vô cớ ra tay đánh hắn.

Người đàn ông mặc dù chịu phạt, nhưng trên khuôn mặt cũng lộ vẻ không phục, "Boss bị cậu ta làm hại còn chưa đủ sao? Take tiểu thư, tôi thật không biết trong lòng đại ca nghĩ như thế nào, người kia chính là bọ cạp độc, không, so với bọ cạp còn độc hơn. Lần trước chúng tôi ở bến tàu gặp chuyện không may, cũng là vì cậu ta bán đứng Boss, trộm đĩa CD khi rời khỏi đây đem giao cho người khác, tôi chỉ vì tức giận quá, muốn giết cậu ta, lại bị Mikey đi trước một bước ngăn cản..."

"Cái gì? Mikey gặp chuyện không may chính là vì người con trai kia? Cậu ta bây giờ ở đâu?" Takehiko nhìn quanh, trên mặt hiện ra vẻ thâm hiểm.

"Cậu ta bị thương, được đại ca mang về ở trong phòng."

"Anh ấy lại còn đem cậu ta về?" tiếng nói Takehiko đầy bén nhọn, trong mắt hiện ra sát khí.

"Take tiểu thư, còn có chuyện đại ca trúng độc, ban đầu trong phòng bệnh chỉ có một mình cậu ta, là cậu ta trơ mắt nhìn tên y tá kia tiêm Angel beats cho đại ca... Hơn nữa, người chỉ thị làm việc đó chính là người yêu cũ của cậu ta."

Sanzu đối với Takemichi quả thực là hận tới tận xương tủy, hồng nhan họa thủy, có cậu ta ở đây một ngày, nguy hiểm ở bên cạnh Mikey cũng sẽ không biến mất, "Tuy là sau đó đại ca nói cậu ta không liên quan đến chuyện này, nhưng tôi từ đầu đến cuối không tin."

"Sanzu, anh không có làm sai...đừng quỳ" Takehiko đứng lên, cánh tay muốn kéo Sanzu dậy.

"Không, đây là Mikey phạt tôi.." Sanzu tính tình cũng rất bướng bỉnh, quỳ gối từ đầu đến cuối ngay cả đầu gối cũng không có nhúc nhích.

Takehiko vác túi xách đi vào sảnh chính, cô cởi giày thay dép đi vào, mới qua hành lang đã nhìn thấy hai tên vệ sĩ canh giữ trước cửa phòng Mikey. Cô bước đi nhanh hơn, vừa mới tới gần liền thấy Mikey đi ra ngoài.

"Mikey.." cô gái dựa sát vào anh, bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương khoác lấy khuỷu tay của người đàn ông "Làm cái gì vậy?"

"Em về rồi à."

Mikey liền nhìn gương mặt tinh tế của Takehiko, bất quá chỉ mới 20 tuổi đã biết cách ăn mặc phong tình vạn chủng.

"Tokyo thật tuyệt, nếu sớm biết như thế, lúc đầu thì em đã cùng anh tới."

Takehiko tựa đầu khẽ dựa vào đầu vai của người đàn ông "Mikey, trong phòng có ai à? Tại sao lại có vệ sĩ đứng ở nơi này?"

Gương mặt Mikey lộ vẻ mệt mỏi, thuận miệng trả lời "Không có, mau đi ngủ đi."

Anh đứng dậy đi về hướng phòng khách, cánh tay ở trong lòng ngực cô gái cũng rút ra. Takehiko đứng ở đàng xa, ánh mắt ở trên cửa quét một vòng, cô cười khẩy, biết Mikey đang nói dối.

Ngón tay mảnh khảnh nắm chặt, cô làm bộ như không biết gì theo sát bước chân người đàn ông, "Em đang có hứng chơi, còn chưa muốn ngủ."

Mikey nghiêng người dựa vào trên ghế salon, bộ dạng hoàn toàn mệt mỏi. TV bên trong phòng khách mở lên, người đàn ông ngửa mặt, từng đường nét trên gương mặt rất là mê người. Takehiko đứng cách anh mấy bước, khóe miệng ban đầu rũ xuống không khỏi giương lên, cô đi tới trước sô pha ngồi xuống, nửa người trên vừa lúc nằm ở trong khuỷu tay của Mikey.

Mùi nước hoa Chanel kinh điển chui vào trong mũi, mang theo dụ dỗ ám muội cùng mê hoặc, anh đã rất lâu không chạm qua ai, thật không phải là không muốn mà là...

Takehiko hướng khuôn mặt tinh xảo đến trước mặt người đàn ông, môi đỏ mọng khẽ mở, cô ta khẽ cắn môi dưới, hàm răng rời đi, để lại đôi môi ẩm ướt sáng bóng, cô ta ăn mặc khá mỏng manh. Thiết kế cổ áo chữ V, lộ ra rãnh giữa khuôn ngực trắng nõn nà, hô hấp Mikey rối loạn, thấy thế hai tay cô ôm lấy cổ anh, nghiêng đứng dậy, cặp chân nhanh chóng dạng ra hai bên cạnh thắt lưng người đàn ông, mông cô ta ngúng nguẩy xuống, cặp mông mềm mại đặt ở nơi cứng rắn đầy dục vọng của Mikey.

Takehiko chưa bao giờ biết thế nào là ngại ngùng, cô muốn, ắt phải có được.

Đôi môi mơn trớn từ vầng trán của người đàn ông thẳng đến chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi, cằm, cuối cùng, cô ta cúi người xuống, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy cần cổ người đàn ông, trăn trở nhiều lần, ở yết hầu của anh hôn ướt át.

Trong đôi mắt Mikey tràn ra ham muốn nóng rực, Takehiko kéo tay phải người đàn ông, đầu tiên là hé miệng ngậm một ngón tay của anh, nơi cổ họng Mikey thoát ra tiếng rên rỉ khó có thể ức chế, cô gái cười giống như yêu tinh, kéo tay của anh qua, để trên khuôn ngực mềm mại của mình.

Takehiko khẽ cắn khóe miệng người đàn ông, hô hấp cũng theo đó mà rối loạn, "Mikey, anh nhìn anh xem đã đói bao lâu rồi? Những người trước kia cũng không thể thỏa mãn anh sao?"

Mikey mở mắt ra, cô gái xoay người đối diện với con mắt u ám của anh, cô đã sớm mê dại, thân dưới nhẹ nâng lên theo chân của anh bắt đầu vuốt ve.

Hai bàn tay đặt ở eo của cô ta ngừng động tác. Mặt Takehiko lộ ra khó hiểu, cánh tay còn nắm thật chặt hông người đàn ông không buông.

Mikey không có thói quen ngẩng đầu nhìn người khác, anh một tay nắm lấy cô xoay lại đè dưới thân.

Takehiko lần nữa mỉm cười, tóc uốn sóng tán loạn trên ghế salon, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo không chút khuyết điểm, chân mày lá liễu được chăm sóc tỉ mỉ. Tóm lại, trên người cô ta không chỗ nào không hoàn hảo, một ánh mắt liếc nhìn là có thể làm cho cánh đàn ông chao đảo.

Hai cánh tay Mikey chống ở hai bên người cô, cô gái khẽ mỉm cười, lại đợi không được động tác kế tiếp của anh.

Trong mắt người đàn ông dục vọng đã tắt hơn phân nửa, Takehiko xinh đẹp, cho tới bây giờ vẫn là khuôn mặt động lòng người.

Nhưng Takemichi không giống vậy, cậu ấy chưa bao giờ cố ý che giấu chính mình, lúc không vui sắc mặt rất khó coi, khi ngã bệnh thì mặt mũi luôn tái nhợt, mà khi cậu nằm dưới thân thể anh, khuôn mặt sẽ lại đỏ ửng. Cậu tuy rằng không phải mãi mãi xinh đẹp, nhưng ít ra cậu luôn luôn sống thật, hơn nữa, hỉ nộ ái ố cũng không che dấu. Takemichi như vậy, ngay cả lúc cậu oán giận anh, trong mắt Mikey cậu vẫn xinh đẹp.

Anh đứng dậy, ngón trỏ bôi đi vết son dính trên khóe miệng. Takehiko giật mình ngạc nhiên, nằm trên salon hồi lâu không có phản ứng lại, cho đến khi Mikey sắp đi.

Cô không còn không kịp sửa sang lại, liền đứng dậy giữ chặt tay của anh, "Mikey?"

"Đi ngủ đi." Người đàn ông bỏ lại câu nói, thân thể căng cứng, lửa gần rơm sắp bộc phát, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng cháy.

"Mikey, em muốn cho anh."

Mikey khẽ cười, rút tay về, "Mẹ em nghe thấy được sẽ xơi tái anh."

"Em không có đùa" Takehiko có chút tức giận, dậm chân.

Mikey quay đầu nhìn chằm chằm vào cô, Sakurako đem cô để ở bên cạnh anh, ý đồ rất đơn giản, chính là muốn cô lên giường với anh.

Nói một cách khác, Takehiko chính là người mẹ anh nhìn trúng.

Mikey không trả lời, đi ra khỏi phòng khách. Takehiko thấy anh bước vào phòng, nhìn cánh cửa một lần nữa đóng lại, cô âm thầm cắn răng, hai tay được chăm sóc tỉa tót đẹp mắt không khỏi nắm chặt.

Takemichi còn đang ngủ, chắc là do thuốc an thần.

Mikey đứng dậy đi tới bên cạnh giường cậu, kế bên chỗ cậu nằm, tay cắm ống dịch truyền ở ngoài chăn, anh nhẹ nhàng ngồi xuống ở mép giường, tay phải đưa tới nắm lấy bả vai của cậu.

Da thịt trắng nõn không khỏi làm anh than nhẹ, anh rõ ràng biết, dưới chăn là thân thể trần truồng của Takemichi.

Người đàn ông theo chăn nhẹ nhàng vỗ về đường cong của thân thể cậu, anh không có thăm dò vào trong, từng điểm mẫn cảm trên cơ thể cậu, Mikey đều biết rõ.

Trong phòng rất yên tĩnh, không bao lâu, không gian yên tĩnh đã bị phá vỡ.

Mikey thở hổn hển, chân mày Takemichi dường như nhăn lại, cậu khẽ hé miệng, ưm một tiếng. Chính vì tiếng lẩm bẩm mơ hồ của cậu làm dục vọng người đàn ông vất vả kìm nén hoàn toàn thiêu rụi.

Anh kéo chăn ra, tuy là mở hệ thống sưởi ấm, nhưng hành động đột ngột này của anh cũng làm cho Takemichi cảm thấy lạnh, toàn thân muốn cuộn tròn lại. Hai tay Mikey đè chặt bả vai của cậu, không kịp để cho cậu phản ứng.

Trong giấc mộng Takemichi có cảm giác có người đè lên người mình, cậu muốn vươn tay ngăn lại, nhưng lại bị đối phương kìm hãm, đôi chân cũng bị tách ra, cảm giác mát nhè nhẹ tràn vào trong cơ thể.

"Đừng..."

Lồng ngực của Mikey dán chặt trước ngực cậu, thân thể này, anh vẫn còn mê luyến như vậy, giống như hít phải thuốc phiện khó có thể từ bỏ.

Takemichi không biết là thật hay là đang nằm mơ, thân dưới truyền đến cảm giác đau nhức, hai đùi cậu bị ép đến trước ngực, người đàn ông khom lưng xuống, tiến vào vô cùng sâu.

"Ưm—"

Khuôn mặt Mikey kéo căng, mồ hôi trên trán rơi trên khuôn ngực Takemichi, hơi thở gấp gáp lộ vẻ sung sướng và gần như thống khổ của anh. Môi mỏng theo cổ Takemichi khẽ hôn, anh chiếm lấy hai điểm mẫn cảm cậu, nhưng độc tác rất nhẹ, không như trước đây lưu lại dấu vết trên người Takemichi.

Mikey tăng nhanh động tác, nhìn người ở dưới thân mình thân thể đong đưa, hai tay anh đè lại đầu gối Takemichi, thời điểm gần như bùng nổ lại đột ngột bứt ra, đỉnh điểm của dục vọng, tung toé trên bụng bằng phẳng của cậu.

Anh nhắm đôi mắt rực lửa lại, cúi người, ham muốn sền sệt ở nơi tiếp xúc của hai người vuốt ve.

Mikey vươn tay lướt nhẹ trên trán cậu, bàn tay lớn chạm đến khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ hồng nhuận của Takemichi. Mikey ngắm nhìn gương mặt này, đôi mắt kích tình hoàn toàn không còn, anh nghiêng mình nằm ở bên cạnh Takemichi, gương mặt tuấn tú ma mị dán ở cổ cậu, giọng nói của người đàn ông u ám, không một chút tình cảm, tiếng nói khàn khàn gằn từng chữ.

"Takemichi, cậu đã không xứng có đứa con của tôi nữa rồi."

Nếu như, đứa con đầu tiên của bọn họ là anh không có sự chuẩn bị, lần thứ hai, chính là anh toàn tâm toàn ý chuẩn bị kỹ càng nghênh đón. Nhưng Takemichi lại nói, Mikey, tôi đã bỏ nó rồi.

Khi Mikey nghe cậu gọi qua thoại nói mình mang thai, anh thật cao hứng, thậm chí tâm tình vui sướng như vậy chưa từng có qua.

Anh đứng ở bến tàu ngắm nơi xa, phảng phất có thể nhìn thấy bộ dáng đứa trẻ nằm ngủ ở trên đầu gối anh. Anh thầm nghĩ rằng, Takemichi sẽ nói cho anh biết, là cậu lựa chọn muốn ở bên cạnh anh sống thật tốt, dù là cậu không dám nói ra chuyện lấy cắp CD, chỉ cần cậu nói một câu để anh cẩn thận, sớm quay về, như vậy Mikey cũng sẽ tha thứ cho cậu.

Tim của anh, chưa từng bị ai tàn nhẫn bóp nát như thế. Lời nói của Takemichi đến nay vẫn còn quanh quẩn ở bên tai anh, thậm chí trong một thời gian rất dài, cũng đeo bám trong giấc mơ của anh.

Lúc trước khi cậu nói ra những lời ấy, vẻ mặt của anh sung sướng vô cùng đi. Nói không chừng, sau khi anh trúng đạn, cậu còn có thể nâng ly ăn mừng.

Mikey không thể quên được Takemichi đã nói "Tôi muốn để cho anh chết không nhắm mắt!"

Vẻ oán hận quyết tuyệt ngay lúc đó, Mikey nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra. Cậu dựa vào cái gì làm tổn thương anh như vậy?

Không phải là vì ỷ lại vào tình yêu của anh dành cho cậu sao?

Yêu, thực sự rất ngọt ngào, nhưng khi nó trở thành toan tính, nó chính là kịch độc, mạnh mẽ đâm vào trong lòng Mikey, hoặc là anh chết, nếu không, độc này không có thuốc nào chữa được. Cho dù Takemichi lấy đi tính mạng của Mikey cũng không thể lấy đi, bởi vì, độc tính vẫn còn ở đó.

———

Ngoài cửa phòng, gương mặt Takehiko đông cứng, sắc mặt cô rất khó coi, cho dù là trang điểm khéo léo đi chăng nữa, cũng không dấu được vẻ hỗn loạn trên mặt.

Hai gã vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, chỉ đành phải nhìn thẳng về phía trước, bên trong tiếng động lớn như vậy, ai cũng biết là một màn mây mưa ân ái.

Mikey đem chăn đắp lại trên vai Takemichi, đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Lúc trở lại cầm lấy khăn lông ướt, anh cẩn thận lau vết bẩn ở trên bụng Takemichi, người này, anh đến nay vẫn không buông tha.

Cậu muốn cuộc sống bình thường đơn giản phải không? Nhưng Mikey đã sớm nói qua, lên giường của anh sẽ không dễ dàng xuống như vậy, cậu muốn, anh sẽ hết lần này đến lần khác không cho.

Đến lúc đó... Mikey vẫn sẽ đem cậu trói chặt ở bên cạnh mình, không để cho cậu được cưng chiều, không để cho cậu vui vẻ, không để cho cậu có quyền được cười, cũng không cần có đứa con giữa bọn họ nữa—cho dù là chiếm đoạt một con rối ở bên cạnh cũng được.

Tâm tình như vậy, thật sự là tuyệt vọng đến hoang vu, giống như là sa mạc trăm năm khô cạn, cây cỏ cũng không sống nổi.

Sau khi Mikey tắm rửa liền nằm ngủ bên cạnh Takemichi, mãi cho đến khi trời gần sáng mới bị một cú điện thoại đánh thức. Lúc anh ra khỏi phòng vẻ mặt vô cùng vội vàng, dặn dò vệ sĩ trừ Mitsuya ra, ai cũng không được vào phòng này.

Xe phát ra tiếng động rất lớn, Takehiko bừng tỉnh từ trên giường ngồi dậy, mặc đồ ngủ đi ra ngoài.

Sanzu còn quỳ ở bên ngoài, Mikey để hắn quỳ một đêm, hắn liền thực sự không nhúc nhích.

Takehiko đi tới cửa. Lúc này, đã thấy Sanzu đầu vai đã dính đầy tuyết, người đàn ông quỳ thẳng người, hai đầu gối tê dại ê ẩm.

"Sanzu", Takehiko mặc rất ít, lạnh quá nên dậm chân "Mikey đã đi ra ngoài rồi, anh đứng lên đi."

Người đàn ông đang nhắm mắt, lúc mở mắt ra khí lực rất lớn, dưới mí mắt dường như ngưng tụ một khối lớn, "Take tiểu thư, cô không cần để ý đến tôi."

"Kẻ ngốc này, đầu óc bị sao vậy." Takehiko thân thể run run, cô ngồi xổm xuống, tiếng nói đè thấp, "Người anh nói ở trong phòng Mikey, quả nhiên là hồ ly tinh, vừa mới tỉnh lại, đã dụ dỗ anh ấy, tiếng động lớn đến như vậy, làm cho tôi ngủ cũng không yên."

"Mikey.." ánh mắt Sanzu phức tạp, cúi đầu thở dài.

"Dù sao anh ấy cũng đã đi ra ngoài, nếu không chúng ta nhân cơ hội này giết chết cậu ta đi? tránh lưu lại mối họa về sau." Takehiko nói rất rõ ràng, lời nói không có chút gì e dè, ánh mắt kiều mỵ hiện lên vẻ ác độc, không hổ là học từ Sakurako.

"Không được" Sanzu không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, "Nếu như để Mikey biết, cậu ta thật sẽ giết người đấy."

"Ngày hôm qua anh không phải cũng muốn làm như vậy sao?"

Takehiko đè thấp tiếng nói, tiến tới bên tai Sanzu "Tôi có biện pháp làm cho cậu ta đột tử, anh ấy tuyệt đối không hoài nghi đến chúng ta, hiện tại ở trong phòng có vệ sĩ canh gác, anh kêu bọn họ rời đi, tôi sẽ ra tay."

"Take Tiểu thư" trong mắt Sanzu lộ ra vẻ giật mình, không nghĩ tới Takehiko sẽ nói ra những lời như vậy.

"Cậu muốn nhìn thấy tính mạng của Mikey lại bị cậu ta nắm trong tay sao?"

Sanzu bắt đầu dao động, quả thật, từ lần đầu tiên thấy Takemichi, hắn liền có dự cảm xấu.

"Tôi sẽ không để người khác phát hiện, yên tâm đi."

Đôi mắt Sanzu rũ xuống, dường như có một quyết định rất khó khăn "Được."

Takehiko đỡ hắn đứng lên, chính mình cũng lạnh không ít, cô trở lại bên trong phòng bắt đầu chuẩn bị.

Một lát sau, ngoài phòng liền truyền đến tiếng Sanzu la hét, thật giống như có người nào đó muốn xông vào, hắn vọt tới trong phòng vẫy tay gọi hai tên vệ sĩ canh cửa phòng Takemichi, bọn họ không hề nghi ngờ, sải bước đi theo ra ngoài.

Takehiko rón rén mở cửa, đi qua hành lang tới trước cửa phòng Mikey, nhanh chóng lẻn vào, đem cánh cửa đóng lại.

Bên trong chỉ mở một đèn ngủ nhỏ, mọi thứ đều được bày biện đầy đủ, chính giữa là một chiếc giường lớn, xa hoa rộng lớn như vậy, càng làm lộ ra vẻ gầy yếu của Takemichi. Cậu co rút thân thể, những sợi tóc đen bóng đẹp mắt tản mát, quanh người cũng được che kín bằng áo ngủ bằng gấm, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay.

Takehiko đến gần nhìn kỹ, cậu vẫn còn ngủ, hai đầu lông mày khẽ nhíu lại, dường như ngủ không yên ổn. Không thể nghi ngờ đó là một chàng trai xinh đẹp, khó trách Mikey lại rung động.

Khoé miệng Takehiko nhếch lên khinh thường, nhưng so với Takemichi, cô cũng xinh đẹp không kém, lại nói người này nhìn qua dáng vẻ kiệt sức, sắc mặt tái nhợt. Trong vô số người, Mikey làm sao có thể chọn trúng cậu ta?

Đến gần nhìn kỹ, lại cảm thấy là lạ ở đâu đó, hai đầu lông mày dường như có cảm giác quen thuộc.

Takehiko thấy cậu ngủ sâu như vậy, ánh mắt hiện lên chút lo lắng. Cô ta thẳng người lên, móc ống tiêm từ trong đồ ngủ ra, dùng ngón tay trỏ gãy nhẹ phần đuôi, bơm chất lỏng trong suốt bên trong lên đầu ống, đôi chân mang dép đi đến trước bình truyền dịch, một tay đâm ống kim vào bình, chuẩn bị bơm thuốc vào.

Bỗng lúc này, cửa mở ra một tiếng răng rắc. Cô ta thất kinh, thu ống kim lại bỏ vào túi áo, xoay người sang chỗ khác liền thấy dáng vẻ cao lớn bước vào.

"Em đang làm gì vậy?"

"Anh Shin, thì ra là anh." Tàn ác trong ánh mắt Takehiko tản đi, lời nói ra khỏi miệng, mang theo chút nũng nịu.

"Takehiko" ánh mắt liếc nhìn chiếc bình lay động do động tác của cô ta quá nhanh, bọn họ quen biết nhau cũng không phải một hai ngày, hắn tất nhiên hiểu rõ tính tình của cô ta.

"Tính của Mikey em không còn lạ gì, anh khuyên em không nên cả gan đi nhổ răng cọp."

"Anh Shin" mặt Takehiko tái nhợt, tay trái trong túi dùng sức nắm chặt kim tiêm, "Anh nói gì vậy?"

Khoé miệng lạnh lùng kiên quyết của Shinichiro nhếch lên, từ trước đến nay anh rất lười nói chuyện với người anh không vừa mắt, "Không có gì, em đi ra ngoài đi, nơi này đã có anh trông chừng."

"Cái gì, anh?" Takehiko nhìn về phía Takemichi, "Anh thích hợp sao?"

Shinichiro đi về phía bên cạnh salon, cầm lấy cây bút, "Đi ra ngoài đi, nếu không bị vệ sĩ sau khi quay lại nhìn thấy, em định giải thích thế nào với Mikey đây?"

Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói chắc chắn. Takehiko mím môi thấp giọng chửi rủa, lướt qua chiếc giường lớn kia đi ra ngoài.

Những tên vệ sĩ kia tất nhiên không tìm được cái gì gọi là kẻ đột nhập, không dám ở ngoài quá lâu, nhanh chóng quay lại.

Giấc ngủ của Takemichi rất sâu, hoàn toàn không biết trong lúc vô tình mình đã trả qua một cuộc sinh tử.

Khi Mikey trở về, Mitsuya đang ở đó, mới vừa thay dịch truyền cho Takemichi.

"Tôi thật không hiểu nổi, nếu đã trở lại tại sao không gặp mặt, như vậy rất vui sao?" Shinichiro nhìn người đàn ông bên cạnh.

Mikey khép tờ tạp chí trong tay lại, "Cứ chơi thật đã đã, tôi muốn để cậu ấy nếm thử, cái gì là sợ hãi, đối với cậu ấy mà nói, tôi chính là âm hồn không tan."

"Vì một người mà phí nhiều công sức như vậy, vui đùa một chút là được rồi. Mikey, chìm đắm vào không đáng."

Mikey đặt tạp chí lên bàn trà, "Chơi nhiều quá sẽ hư hao thân thể, đặc biệt loại như anh, chơi trẻ......em"

"Mẹ" Shinichiro nhẹ mắng, khoé miệng rõ ràng không giận mà cười, bộ dạng gợi cảm lưu manh, "Tôi không có chơi trẻ em, trên người sinh viên có mùi vị tôi thích, buông thả cũng buông thả vừa đúng."

Mikey không rảnh đôi co với hắn, đứng dậy đi đến bên giường, "Cậu ấy không sao chứ?"

"Không có gì đáng ngại, đợi thuốc an thần tan hết sẽ tỉnh."

Mikey gật đầu, nửa người trên cúi xuống, hai cánh tay chống ở hai bên hông Takemichi, "Michi, tôi sẽ là cơn ác mộng của em, em trốn cũng trốn không thoát, bỏ cũng không xong, ngày nào đó, nếu tôi thật chết đi, sẽ kéo em theo làm đệm lưng!"

Takemichi mơ hồ lắc đầu, cậu không nhớ gì rõ ràng cả, nhưng những lời này giống như là có người cúi bên tai cậu thì thầm, khắc sâu dị thường.

Giơ mí mắt nặng ngàn cân lên, đập vào mắt, là màu trắng chói mắt, mùi thuốc khử trùng rất nặng, đầu Takemichi đau muốn vỡ tung, ngực buồn bực giống như bị đè ép bởi một tảng đá lớn, cậu mở ra đôi môi khô khốc, "Ưm...."

"Cậu đã tỉnh lại" Y tá đá điều dịch đi tới bên người cậu.

Takemichi nhìn bốn phía, xác định đây là bệnh viện, cậu cố gắng nhớ lại, cũng chỉ nhớ rõ cảnh tượng xe taxi bị đụng lật nhào, "Sao tôi lại ở đây?"

"Cậu bị tai nạn xe, là người đi đường mang cậu đến."

Đầu óc Takemichi trống rỗng, cậu nhớ mang máng có người nói chuyện với mình, còn mơ hồ cảm giác thật giống với có tiếp xúc thân thể. Cậu vén chăn lên, thấy mình mặc quần áo bệnh nhân, "Xin hỏi, quần áo của tôi đâu?"

Y tá có chút không kiên nhẫn, chỉ chỉ cái tủ cách đó không xa, "Ở trong đó."

"À, cảm ơn." Takemichi an tâm nằm trên giường bệnh, cũng không lâu lắm liền thấy Akane dìu mẹ Take lao vào phòng bệnh. "Michi!!"

"Mẹ—" Takemichi muốn đứng dậy.

"Mau nằm xuống" mẹ Take lo lắng, một đêm cậu không về, gọi cho Akane, cô ấy lại nói sau khi ăn tối xong Takemichi cũng đã về nhà.

"Sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy, ôi trời, lúc bệnh viện thông báo, mẹ sợ chết khiếp."

"Mẹ" Takemichi vẫn còn rất yếu, "Con không sao, mẹ nhìn đi, không phải con vẫn tốt sao?"

"Michi, sao lại bị tai nạn xe? Lúc chúng ta đi về cậu vẫn còn tốt mà..." Ánh mắt Akane có chút hồng, lấy ra băng ghế bên cạnh để mẹ Take ngồi.

"Tớ cũng không biết" Takemichi dựa nửa người lên, "Chuyện xui xẻo dồn dập liên tiếp."

Cậu đoán được mục đích của đối phương là muốn đưa cậu vào chỗ chết, cậu chỉ có thể duy nhất nghĩ đến, chính là thủ hạ của Mikey.

Izana nói không sai, bọn họ sớm muộn cũng sẽ có ngày tìm đến. Trong lúc đó, còn có cảnh sát đến lấy lời khai, theo tài xế taxi khai báo, có ba chiếc xe đuổi theo họ, bởi vì lúc ấy đèn trên đường không sáng lắm, họ cũng không thấy biển số xe.

Đối với chuyện này, Takemichi cũng không có khẳng định, chỉ nói lúc ấy mình hôn mê đi, khi tỉnh lại đã ở bệnh viện.

Trận tai nạn xe này nhìn như nghiêm trọng cực kỳ, kì thực cũng không có chuyện gì lớn, chẳng qua Takemichi bị đập đầu, dường như vẫn còn đau.

"Michi, cậu nghỉ ngơi đi, phía công ty, mình đã xin nghỉ giúp cậu rồi."

"Cảm ơn cậu, Akane."

"Khách khí cái gì chứ."

Truyền xong bình nước, còn chụp phim, thử máu, hành hạ hồi lâu bệnh viện mới đồng ý cho cậu xuất viện.

Lúc mọi người quay về cũng đã trễ, bởi vì đèn trong hành lang không sáng mấy, chân của mẹ Take lại không tiện, cho nên lúc lên lầu tiếng động rất lớn.

Hàng xóm ở dưới lầu vừa lúc đi ra ngoài vứt rác, bà bác đó rất khinh người, mỗi lần nhìn thấy Takemichi cũng theo lễ phép mà chào hỏi.

"Ai u, đây không phải Takemichi sao? Bà Take, mọi người làm sao vậy..." giọng nói bà ta rất vang, dường như cả lầu dưới đều vọng lại.

"Không có chuyện gì." Mặt mẹ Take khó chịu, vô cùng không thích bà ta, ỷ vào gả con cho nhà giàu liền chảnh chọe suốt ngày đi khắp khu nhà khoe khoang.

"Ai da, khoan đi đã, tôi vừa có chút việc muốn tìm bà" bà bác kia thả túi rác xuống, đến trước mặt mọi người, "Con nhà bà cũng lớn rồi, tôi có một người cháu họ, cũng không tệ, trình độ học vấn cũng tốt, nếu không hôm nào..."

Takemichi nghe nhức đầu không dứt, mẹ Take nói thẳng "Nếu có điều kiện tốt như vậy, sao lại không cưới được vợ, tôi nghĩ bà lại khoác lác rồi."

Những người già thường thích phân cao thấp, huống chi bà bác kia dáng người to con, đứng ngay cầu thang, không cho ai đi qua.

"Gì chứ—" gương mặt chữ điền phẫn nộ, "Thật ra cũng không có gì... chỉ là đã ly dị, nhưng nó vừa mới kết hôn nửa năm, tôi nói cho bà nghe, Takemichi nhà bà nếu theo nó, cũng nhất định cả đời phúc đức..."

"Này, tôi nói cho bác biết" Akane trách móc, "Theo đuổi Takemichi chúng tôi có thể xếp hàng vòng quanh Tokyo này, cháu nhà bà là cái gì chứ? Còn nửa năm đã ly hôn, bà cũng quá xem thường người khác rồi đó."

"Cái con bé này nói..." sắc mặt bà ta lập tức xụ xuống, "Tôi cũng là có ý tốt."

"Không cần ý tốt của bà, con tôi không cần người khác quan tâm vớ vẩn." Mẹ Take vừa nói liền đi lên lầu, bà đi đứng bất tiện, đối phương cũng không muốn cản trở, chỉ đành phải tránh ra.

"Tỏ vẻ cái gì chứ, trước kia còn có người đàn ông kia che chở, hiện tại người ta cũng đã chết rồi, cháu tôi nếu thật vừa ý cậu, mới thật là xúi quẩy..."

Mẹ Take tức run, Takemichi không muốn cãi nhau với người khác ở đây, "Mẹ, về thôi, đầu con đau quá."

Akane dìu cậu lên lầu, đi qua chỗ rẽ, cô cúi người ra khỏi lan can, nói với người phụ nữ đang nhặt túi rác lên, "Bác gái, trong nhà bác có tiền, sao lại phải ở nơi như thế này, khu nhà giàu ở Tokyo này còn rất nhiều, con của bác chỉ lo hưởng phúc một mình, tỏ vẻ cái gì..."

"Cô, cái con nhóc này—"

Tâm tình Akane nhất thời tốt lên, "Bác gái, sau này bác cũng đừng nhường nhịn bà ta, có một vài người tự dẫm lên mặt mũi của mình, người ta tôn trọng mình cứ nghĩ là người ta yếu thế, nên mới có thể kiêu ngạo như vậy."

Về đến nhà, Akane vẫn ríu ra ríu rít, cô ấy chính là như vậy, miệng không buông tha người khác.

Takemichi nằm dài trên giường, "Mình nghe riết quen rồi."

"Nếu không phải thấy bà ta lớn tuổi, mình nhất định sẽ tranh cãi với bả đến cùng..." Akane kéo chăn đắp cho Takemichi, Mẹ Take đem túi chườm nóng đặt ở trong chăn cậu.

"Mẹ ấy à, chỉ cần một cuộc sống yên ổn là được rồi, tranh cãi một chút, ồn ào một chút cũng chẳng sao, như con hôm nay thật làm mẹ chết khiếp." Lòng mẹ Take vẫn còn lo sợ, lúc nhận được điện thoại hai chân lạnh như băng, đến giờ vẫn chưa khôi phục.

"Mẹ, con đã không sao rồi mà."

"Bác gái à, bác đi ngủ trước đi, Michi truyền nước cả ngày cũng mệt rồi, bác đừng lo nữa, cậu ấy không sao rồi." Akane khuyên mãi mẹ Take mới trở lại phòng.

"Akane, cậu cũng về đi, ngày mai còn đi làm đó."

"Mình ở lại cùng cậu một chút nữa."

"Thật không có sao đâu, cậu về mình liền đi ngủ, cũng không còn sớm, đừng làm mình lo lắng."

"Được rồi," Akane cầm lấy túi xách bên cạnh, "Cậu nghỉ ngơi đi, ngày mai mình lại đến thăm cậu."

Lúc cô đi ra ngoài, đóng cửa yên lặng lại khôi phục đến đáng sợ, Takemichi tựa vào gối, mặc dù động tác Akane rất nhẹ, nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng cậu ấy đang thay dép ở cửa. Takemichi nhắm mắt lại, nhưng vẫn lăn lộn khó ngủ.

Chiếc nhẫn của Mikey đã mất, lúc xảy ra tai nạn, cậu còn nắm chặt nó trong lòng bàn tay, nhưng khi tỉnh lại đã thấy không còn tăm hơi.

Lúc cảnh sát tới lấy khẩu cung, cậu có hỏi qua, nhưng không ai nhìn thấy chiếc nhẫn đó.

Lòng Takemichi căng thẳng, những chuyện kì lạ trong đầu gom lại một chỗ, làm cậu cảm thấy không thể không tưởng tượng được.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, âm thanh bén nhọn trong không gian nhỏ hẹp truyền ra, cậu nhấc người dậy, tay phải vừa muốn lấy túi xách trên đầu giường, động tác của cậu liền cứng đờ.

Cổ họng Takemichi hoảng sợ nuốt xuống, cậu nhanh chóng lùi về trên giường, kéo chăn cao đến đỉnh đầu. Tiếng chuông kia nối tiếp nhau kéo đến, rất kiên nhẫn.

Takemichi bịt hai tai lại nhưng tiếng chuông vẫn cứ vang vọng khắp, cậu co rúc người lại, cảm giác dường như có người đang từng bước tiến tới, sợ hãi giống như là dây leo bò đến bộ ngực cậu, trái tim đập loạn nhịp, dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Điện thoại này là Mikey đưa, chỉ có hắn mới có thể gọi được. Takemichi vẫn chưa vứt nó, có đôi khi sẽ lấy ra sạc pin rồi lại bỏ vào ngăn tủ.

Về phía Mikey, cũng không nghĩ sẽ gọi được.

Takemichi do dự hồi lâu, lúc này mới lấy lại dũng khí, kéo ngăn kéo ra cầm lấy điện thoại. Phía trên hiện lên một số điện thoại lạ. Ngón tay cái của cậu vuốt nhẹ màn hình, lúc chạm vào nút trả lời, dùng sức rất lớn, bàn phím phát ra âm thanh bén nhọn kéo dài.

Takemichi hít một hơi, tay phải run rẩy đưa điện thoại đến bên tai, "Alo?"





___End chương 123___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro