Chương 18: Ảnh chụp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mikey nheo mắt lại, đang định nổi giận thì đã thấy Takemichi đẩy mạnh Yuko chắn phía trước, lảo đảo chạy ra ngoài.

Trên hành lang, thân ảnh vừa rồi đã biến mất từ lâu, nhưng đôi mắt đó, cả đời này cậu cũng không bao giờ quên.

Takemichi thất thần đứng trên hành lang, những người qua lại nhìn cậu bằng ánh mắt hiếu kỳ, chợt cảm thấy trên mặt lành lạnh, đưa tay lên sờ, thì ra là nước mắt cậu đang lăn dài.

Chẳng lẽ, cậu đã nhìn nhầm, cậu đã nhận sai người ư?

Nếu thật sự là anh, tại sao sau khi nhìn thấy cậu, còn có thể thoải mái xoay người như vậy?

Takemichi, nếu đúng là Rindou, anh đã từng nói, cả đời này anh cũng không buông tay.

Trong sàn nhảy, vũ điệu cuồng nhiệt khiến người ta điên cuồng, trên mặt mọi người bắt đầu xuất hiện sự hưng phấn muốn được phóng thích, hoàn toàn đem sự bi thương nhỏ nhoi kia che dấu.

Rất lâu sau, Takemichi mới thu lại vẻ mặt thất thần của mình, ánh mắt đỏ hoe, quay đầu đi, cách đó không xa là khuôn mặt âm trầm của Mikey. Anh dựa vào vách tường, trên tay đang cầm một điếu thuốc.

Mikey đứng thẳng người lên, ném đầu thuốc đi, sau đó dùng chân dập tắt, động tác vừa thong thả, vừa tao nhã. Takemichi nhìn anh đi đến trước mặt, chỉ sau khi một tay bị Mikey nắm lấy, cậu mới cảm nhận được sự phẫn nộ của anh.

Mikey cầm cổ tay Takemichi kéo cậu vào phòng bar hạng nhất, động tác rất mạnh khiến cậu suýt chút nữa vấp ngã, anh vung mạnh cánh tay, cả thân thể Takemichi lập tức ngã ngồi trên ghế sô pha.

Dấu tay anh trên cổ tay cậu đỏ ửng, đám bạn ăn chơi bên cạnh thấy có chuyện, vội vàng nháy mắt nhau:

"Sano thiếu, anh cứ từ từ chơi nhé, chúng tôi đi trước." Nói xong, lập tức mang theo bạn gái của mình đi chỗ khác chơi.

Takemichi chống hai tay bên người, vừa định đứng dậy, bả vai đã bị ấn mạnh, ép nằm xuống sô pha:

"Anh muốn làm gì?"

"Cậu nhìn thấy ai?" Hơi thở lạnh lẽo, khí thế bức người.

Takemichi nhìn lại, chỉ thấy Mikey cúi người, hai tay chống bên tai cậu:
"Trong phòng ngột ngạt, tôi đi ra ngoài hít thở không khí."

"Takemichi, cậu đang nói dối." Anh không nể mặt vạch trần.

Trong lòng vốn đã khó chịu, vẻ mặt ngụy trang cũng không thể che dấu được, nhưng Takemichi vẫn kiên quyết không thừa nhận, chỉ là hai mắt đỏ lên:

"Tôi không có." Cậu quật cường, gần như là bướng bỉnh.

Nhưng Mikey cũng không phải cây đèn cạn dầu, vòm ngực rộng lớn của anh áp lại gần, chóp mũi dường như chạm vào trán Takemichi: 

"Tôi muốn cậu, ngoan ngoãn nghe lời."

"Sano thiếu, trao đổi của chúng ta đã xong." Cậu lúc nào cũng không quên nhắc nhở, đêm hôm đó chỉ là giao dịch.

"Thật sao?" Mikey mỉm cười, khóe miệng hiện ra vẻ gian tà mà Takemichi quen thuộc:

"Chỉ cần tôi muốn chơi, sẽ không có ngày kết thúc."

Hơi thở nóng rực phả vào khiến mặt cậu đỏ bừng, trên eo bỗng nhiên có cảm giác lúc nới lỏng, lúc buộc chặt, đợi đến khi Takemichi phản ứng lại, cúc áo đã bị cởi ra, cậu vội vàng cong hai chân lên, vẻ mặt hiện rõ sự phản kháng.

Một tay Mikey chống trên gối Takemichi, năm ngón tay thon dài dùng sức nắm chặt, kéo hai chân cậu ra, rồi chen người vào giữa:

"Lúc nãy cậu nói, người đàn ông kia đã từng chọn cậu? Takemichi, tại sao cậu lại chà đạp chính mình như vậy?"

"Đó không phải là đáp án mà anh muốn sao? Chỉ cần anh vui vẻ, tôi sẽ cho."

Đáy mắt Mikey nổi lên tia tức giận, đây là một chàng trai như thế nào, không nịnh hót, ngay cả phản kháng cũng hời hợt như vậy, thật khiến người ta phát điên, ngón tay anh mò vào nơi bí ẩn của Takemichi, đột nhiên cười tà nói:

"Được, bây giờ tôi muốn cậu."

Đáy mắt không hề sợ hãi của Takemichi lúc này mới có chút gợn sóng, hai tay cậu vội vàng chống trước ngực Mikey:

"Một lần trao đổi, lên giường một đêm, tôi không có khuyến mãi."

"Ha ha ha –" Mikey nghe cậu nói xong, cười sang sảng thành tiếng, ngón tay đã lướt qua quần lót cậu:

"Theo như nhu cầu của mỗi người, tôi có thể thỏa mãn cậu, thì tôi cũng có quyền lấy lại hết tất cả của cậu."

"Anh nói không giữ lời?"

"Nếu tôi muốn, tất nhiên là có thể."

Cậu nhìn chằm chằm người đàn ông phía trên, ngón tay anh ở dưới thân cậu, khiến cậu vô cùng khó chịu, Takemichi cười lạnh, vẻ mặt cực kỳ khinh miệt:

"Có phải là tôi nên cảm ơn anh vì anh đã để tôi tự lực cánh sinh, mà không giống những người khác của anh, trực tiếp trả tiền?"

"Nếu cậu muốn một cuộc sống như vậy, tôi có thể cho cậu." Đương nhiên là Mikey biết, cậu sẽ không muốn.

"Đây là thái độ anh đối xử với bạn tình sao?"

Ánh mắt Mikey cũng lạnh lùng, tay anh khẽ vuốt tóc Takemichi: "Một người, trước khi được tôi yêu thương, tôi sẽ khống chế cả đời người đó, chán rồi, mới có thể buông tay."

Phương pháp độc đoán đến như vậy, Takemichi khẽ nhíu mày:

"Nếu sau đó yêu thương thì sao?"

Nếu yêu, tôi sẽ chiếm lấy người ấy cả đời, đến chết cũng không buông tay! Mặc kệ người ấy có đồng ý hay không, đây, chính là Mikey.

Nhưng những lời này anh cũng không nói ra, ngón tay dùng một chút lực, xâm nhập, Mikey cúi người, ngữ khí gian tà:

"Hỏi nhiều như vậy làm gì? Yên tâm, tôi sẽ không yêu cậu."

Xé rách, cảm giác đau đớn vô cùng rõ ràng, Takemichi lấy tay đẩy mạnh, nhưng toàn bộ thân thể Mikey đã đè lên, chiếc lưỡi cay nồng vị rượu chui vào miệng cậu, bàn tay kia càng thêm khiêu khích.

Mặc dù đã truyền nước, nhưng chỗ bị thương vẫn đau đớn như cũ, giống như là bị đốt, Takemichi nhìn thấy khuôn mặt hưng phấn của Mikey thì biết phản kháng sẽ có hậu quả như thế nào, cậu dứt khoát rút tay lại, nằm im không nhúc nhích, mặc anh giày vò.

Dục vọng bị khơi dậy, Mikey liên tục hôn hít, vuốt ve, trong mắt là ham muốn, càng lúc càng nhiều, nhưng đột nhiên người dưới thân lại không có phản ứng, Takemichi cứng đờ nằm im, giả vờ như ngoan ngoãn đồng ý, bộ dạng như vậy, đúng là khiến cảm xúc của anh giảm đi hơn một nửa.

Rút ngón tay ra, Mikey xoay người ngồi trên sô pha, khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai lộ ra vẻ ảo não: "Hừ, giống hệt cá chết."

Ở Cám Dỗ không quá lâu, lúc Takemichi về nhà cũng chưa muộn, mẹ còn đang chờ cậu, thức ăn trên bàn tất nhiên đã nguội lạnh.

"Mẹ..." Giọng nói tràn ngập áy náy.

"Michi, ngày đầu tiên đi làm thuận lợi không con?" Mẹ Takemichi vừa hâm nóng thức ăn vừa hỏi.

"Thuận lợi mẹ ạ, đồng nghiệp đối xử với con rất tốt." Cậu trả lời mẹ một cách qua loa, trong người khó chịu, Takemichi chỉ ăn mấy miếng cơm rồi trở về phòng.

------

Ngày hôm sau, Takemichi không dám đến muộn, cậu dậy từ rất sớm. Nhưng vừa đến công ty, đã thấy tất cả mọi người đang ngồi ở vị trí của mình, lúc cậu đi vào, vẻ mặt ai cũng kỳ lạ, thậm chí còn chỉ trỏ.

"Có nhầm hay không..."

"Tại sao có thể cho người như vậy vào làm ở phòng thiết kế..."

Takemichi nhíu mày, đi đến chỗ ngồi của mình, vừa mở máy tính lên, đã thấy cửa văn phòng bị mở ra, Ryo sắc mặt không tốt xuất hiện:

"Takemichi, tôi không quan tâm ai cho cậu vào vị trí này, nhưng nếu làm việc ở đây thì phải tuân thủ đúng quy định của chúng tôi, ngày đầu tiên đi làm đã tự tiện rời bỏ vị trí, cậu tưởng công ty này là của nhà cậu mở sao?"

Ryo lớn tiếng quát, chờ cô ta nói xong, Takemichi mới trả lời:

"Hôm qua lúc đó cô đang họp, tôi chỉ có thể nhờ đồng nghiệp xin phép hộ."

Akane ngồi ở dãy bàn phía trước giơ tay lên: "Trưởng phòng Ry, ngày hôm qua tôi đã giúp cậu ấy xin nghỉ."

"Những việc như thế này, về sau phải tự mình nói với tôi, không có sự cho phép của tôi, ai cũng không được tự tiện ra về."

Ryo đi đến cửa phòng làm việc nói thêm: "Trừ tiền thưởng tháng này!"

Takemichi ngồi ở vị trí của mình, ánh mắt mọi người nhìn cậu đều là cười trên nỗi đau của người khác, Akane đẩy ghế dựa đến trước bàn Takemichi:

"Tôi xin lỗi, tôi làm cậu bị trừ tiền thưởng."

"Tôi phải cảm ơn cậu mới đúng."

Vẻ mặt Takemichi thản nhiên, tâm trạng cậu không vì thế mà bị ảnh hưởng, chỉ có điều, cậu cảm thấy thắc mắc, tại sao mọi người lại nhìn cậu bằng ánh mắt như vậy.

Akane cẩn thận quan sát nét mặt Takemichi, ấp a ấp úng dường như có chuyện gì muốn nói, Takemichi hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

"Hả, không có chuyện gì." Akane lảng tránh, lại đưa cho Takemichi tấm danh thiếp của công ty:

"Cậu mới đi làm, đầu tiên hãy kiểm tra và nhận hòm thư của phòng thiết kế đi, mật mã... Là 967836." Nói xong, kéo ghế dựa lập tức trở về chỗ ngồi của mình.

Takemichi thấy có gì đó không bình thường, vội vàng mở hòm thư, nhẹ nhàng kích chuột, từng tấm ảnh đập vào mắt cậu, bất ngờ khiến cậu choáng váng.


___End chương 18___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro