Chương 43: Ngủ một mình không được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Không cần" Takemichi không chút suy nghĩ, ngay lập tức từ chối.

"Cậu thật háo sắc", người đàn ông giọng nói dễ nghe mang theo sự cười nhạo, chân bước lên cầu thang.

"Ở đó không chỉ có một phòng tắm, lên đây đi, bộ dáng cậu như vậy làm sao gặp được ai".

Nằm trong bồn tắm tròn, Takemichi chà sát mạnh lên toàn thân để tẩy bỏ mùi khó chịu, nước cũng đã thay vài lần. Trên người cuối cùng cũng mang theo chút hương thơm của sữa tắm, cửa đã khóa trái đột nhiên vang lên tiếng lạch cạch.

Ngay sau đó mở toang, người đàn ông nghênh ngang cầm quần áo đặt ở cửa, "Đây là cho cậu".

Takemichi bàng hoàng, Mikey chỉ cười, ngay sau đó đóng cửa lại.

Kích cỡ quần áo vừa vặn, Takemichi mặc xong, bước đi chân trần ra ngoài. Bên trong phòng khách rộng lớn, trống không, ngay cả Mikey cũng không biết đã đi đâu.

Đi lên hành lang, tầng hai có rất nhiều phòng, toàn bộ đều được trang trí, bày biện xa hoa lộng lẫy, không khó nhìn ra con mắt thẩm mỹ của chủ nhân.

Phía trước, truyền đến tiếng nói chuyện láng máng, Takemichi theo âm thanh vọng lại đi tới, chỉ thấy cửa thư phòng khép hờ, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy Mikey đang ngồi ở trước bàn làm việc.

"Boss, đây là thông tin của những nhà dưới...."

"Xử lý sạch sẽ rồi chứ?"

"Vẫn theo quy tắc cũ, không lưu lại nhân chứng sống..." Takemichi cả kinh, xoay người toang bước đi.

"Ai đó?"

Sự thận trọng khiến người đàn ông vô cùng nhạy cảm, đã nhanh chóng ra mở cửa. Takemichi bị một lực mạnh kéo vào phòng, chờ cậu đứng vững, một vật lạnh toát cứng rắn đã kề sát trên đầu.

Mikey tốc độ hành động rất nhanh, đem đồ đạc để trước mặt cất vào trong ngăn kéo, nhưng, chính là vẫn thu trọn vào tầm mắt Takemichi.

"Làm thế nào cậu vào đây được?" Bên tai, vang lên âm thanh tiếng kéo cò súng.

Takemichi không nghĩ sẽ tự chính mình rơi vào hoàn cảnh này. Ngày hôm nay, cậu đã hai lần chạy đến ranh giới của tử thần, dường như đang nằm mơ, toàn thân cậu mông lung mờ mịt.

"Tôi không thấy anh nên đi tìm"

"Boss?" Ý tứ của Sanzu đã quá rõ ràng, chỉ chờ lệnh của Mikey.

Takemichi toàn thân run rẩy, ánh mắt đối diện sự bén nhọn tối tăm của người đàn ông, "Không có anh, tôi không ngủ được một mình".

Mikey mi tâm nhíu lại, đối với một câu nói này, dường như rất hứng thú. Không ngờ lúc cậu nói dối, mặt cũng không đỏ, "Sanzu, cậu về trước đi".

"Nhưng...." Tin tức trọng yếu như vậy, Mikey không nên đối với Takemichi mất cảnh giác.

"Lúc đi nhớ cẩn thận, coi chừng có kẻ bám đuôi".

"Vâng" Sanzu cất thứ gì đó vào trong túi áo, bước chân nhẹ nhàng ra ngoài.

"Một mình không ngủ được?"

Mikey nằm thoải mái, lưng dựa vào ghế tựa, tay hướng về phía Takemichi, vẫy vẫy, "Qua đây, tôi sẽ ngủ cùng cậu".

"Mikey" Takemichi đứng yên tại chỗ, bởi vì thư phòng rộng lớn, lời nói rơi vào khoảng không trống rỗng cũng trở nên xa xăm vang vọng.

"Rốt cuộc anh là ai?".

Mười ngón tay người đàn ông đan chéo, khủy tay chống lên chỗ tay cầm của ghế. Ánh mắt tựa như đang thưởng thức, thần sắc, cũng bắt đầu lúc sáng lúc tối, mang theo ý cười. Cậu nhìn không thấy sự rạng ngời ở đáy mắt anh.

"Cậu yên tâm, tôi sẽ không ăn cậu".

Takemichi xoay người, cậu rốt cuộc chỉ là người bình thường, vừa rồi bị đe dọa bằng súng, hai chân sớm đã mềm nhũn vô lực.

Khi bước đến cửa, lại bị một cánh tay túm chặt lại, cậu không chút nghĩ ngợi vung ra, chỉ nghe thấy tiếng kêu lên bất chợt của người đàn ông phía sau. Chỗ bị thương đập vào cánh cửa, Mikey nắm chặt tay, vẻ mặt dường như có chút đau đớn.

"Anh không sao chứ?" Anh vươn tay lên, mu bàn tay đã sớm sưng phù, còn có máu tụ, trông vô cùng thê thảm.

Takemichi dừng bước, sắc mặt cũng mềm mỏng hơn, giọng nói áy náy, "Xin lỗi, tôi không cố ý".

Mikey đẩy bả vai cậu bước ra ngoài, đi tới phòng ngủ tìm thuốc mỡ, động tác xoa bóp vụng về. Takemichi đứng ở cửa, dưới ánh đèn màu cam bao trùm, chỉ nhìn thấy tấm lưng anh, không nhìn ra sắc mặt.

Cậu, dường như không còn phân biệt tốt xấu. Hai chân không nghe lời đi đến bên cạnh Mikey, lấy từ tay anh lọ thuốc mỡ, bóp ra một chút vào mu bàn tay rồi xoa nhẹ, đặt tay mình áp lên mu bàn tay Mikey, chậm rãi xoa bóp.

Một tay cầm ngón tay thon dài mạnh mẽ của anh, người đàn ông cảm giác được sự dịu dàng, đầu ngón tay cong lên, vững vàng đem ngón tay cậu nằm trọn trong lòng bàn tay mình.

"Máu tụ nếu không tan, sẽ không ngừng gây đau buốt"

Takemichi động tác dịu dàng, ngón tay cái đặt trên vết thương của anh ấn mạnh rồi lại xoa nhẹ vân vê. Cậu biết rõ nhất định sẽ rất đau, nên cũng cẩn trọng chút một. Người đàn ông khuôn mặt nhăn nhó, mi tâm chau lại, cố gắng chịu đựng.

Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, trên người cậu mang theo hương thơm nhàn nhạt thanh nhã, xâm nhập vào khoang mũi anh vô cùng dễ chịu. Bộ quần áo ngủ màu kem mỏng manh, anh cảm giác được dục vọng của chính mình đã bắt đầu được khơi dậy.

Hơi ngẩng đầu, ánh mắt cậu tỉ mỉ quan sát bàn tay anh, hoàn toàn chăm chú, tuy rằng động tác không chuyên nghiệp nhưng lại vô cùng thu hút cùng dễ chịu.

Sự điềm tĩnh như vậy, khiến Mikey bắt đầu khó khăn kiểm soát cơ thể, đầu ngón tay như có như không tiến vào lòng bàn tay Takemichi. Có phần tiếp xúc va chạm thoáng qua, so với làm tình còn kích động hơn.

"Reng" Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, trong nháy mắt phá vỡ sự yên tĩnh. Động tác Takemichi cứng đờ, nhưng không dừng lại.

"Cậu không nghe điện thoại sao?"

Takemichi buông tay anh, "Mỗi ngày hãy ấn vào vết thương vài lần, cứ như vậy rất nhanh sẽ khỏi"

Tiếng chuông điện thoại vừa dừng lại vang lên, dừng lại rồi tiếp tục vang lên, dường như không có ý ngừng lại. Takemichi nhìn tên hiển thị trên màn hình, cũng không có biểu hiện khác thường. Sau khi cân nhắc, nhấn nút nhận cuộc gọi, nghe máy.

Giọng nói quen thuộc ấm áp truyền đến bên tai, "Michi, em đang ở đâu?"

Takemichi ánh mắt hướng về Mikey chuyển đi nơi khác "Em đang ở nhà".

"Điện thoại anh hết pin, vừa rồi em gọi điện cho anh, có chuyện gì không?"

Takemichi siết chặt điện thoại trong tay, cậu và Rindou bỏ lỡ một năm. Ngay cả khi cậu cần anh nhất, cũng bỏ lỡ, anh cũng không đề cập đến chuyện chiếc đĩa, hoàn toàn bình thản.

Dường như xem sự thương tổn đã từng phát sinh chưa từng có, Takemichi thở nhẹ xả giận, trong lòng thế mà không thể thả lỏng, cậu miễn cưỡng gượng cười.

"Không có chuyện gì, chỉ là em muốn gọi cho anh thôi".

Điện thoại bên kia rơi vào tĩnh lặng, qua hồi lâu, mới nghe thấy tiếng Rindou vọng lại.

"Cũng không còn sớm nữa, em nghỉ sớm đi, ngày mai gặp nhau sau"

Lại là sự trống trải, Takemichi nuốt xuống cổ họng những lời toan nói ra, cắn môi "Vâng, anh ngủ ngon".

Đầu dây bên kia đã không chờ được ngắt máy. Takemichi ngơ ngẩn nhìn chính mình tự nói chuyện với màn hình điện thoại, ngón tay khẽ động, nhất thời cảm thấy toàn thân vô lực rã rời.

Mikey nằm thẳng người trên giường lớn, một tay chống đầu, cổ áo tùy ý mở, để lộ thân thể tráng kiện bên trong, "Michi cậu nói dối anh ta".

"Tôi phải đi về rồi" Takemichi tránh né trọng tâm câu chuyện, đi vào phòng tắm, lấy toàn bộ quần áo của mình.

"Dù sao, ngày hôm nay cũng cám ơn anh, bộ quần áo này, hôm khác tôi sẽ trả lại".

Mikey nhìn chăm chú bóng lưng cậu, mãi cho đến khi cậu đi xuống lầu, anh lúc này mới nhàn nhã bước xuống.

"Để tôi đưa cậu về, e rằng bà ta vẫn đang ở đó". Cậu không thích anh, thế như ngày hôm nay, anh cũng không phải chỉ một lần giúp cậu, có đôi khi cuộc sống cũng nực cười như vậy.

------

Trên đường trở về, Takemichi nghĩ đến nguyên do sự vội vã của Rindou, có lẽ, anh có việc gấp cần xử lý, vừa mới tiếp quản tập đoàn, chắc chắn công việc rất bề bộn.

Đáp án, ngày hôm sau đã được công bố...

Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Trúc cùng ngôi sao điện ảnh Hime bí mật hẹn hò ở Cám Dỗ.

Cánh phóng viên đã phát hiện ra và hình ảnh của người đàn ông cũng được chụp lại, khuôn mặt mê hồn, người phụ nữ mái tóc uốn xoăn xõa tung tùy ý khoác lên vai người đàn ông, môi hai người quấn quýt. Ngay cả góc độ chụp cũng rất chuẩn xác, dáng điệu hôn môi của hai người rất ăn ý, tư thế như vậy, người ngoài rất ngưỡng mộ.


___End chương 43___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro