Chương 5: Nhục nhã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Rất xin lỗi Sano thiếu gia, nhưng tôi không phải là nhân viên chính thức ở đây."

Takemichi nghiêng người muốn tránh khỏi tay anh, nhưng không ngờ, chẳng những cậu không tránh được, mà ngược lại còn làm cho tay anh trượt xuống đùi.

"Anh –" Cậu tức giận lui về phía sau, may mà ngay lúc này cửa mở ra.

"Sano thiếu gia –" Nghe thấy giọng nói của quản lý, Takemichi vui mừng quay đầu lại, cậu nhìn thấy một cô gái trẻ đang đứng bên cạnh quản lý

"Sano thiếu gia, đây là cô gái vừa mới ra mắt ngày hôm nay, đêm nay hãy để cô ấy phục vụ ngài được không ạ?"

Takemichi cảm kích nhìn quản lý mỉm cười, ngay lập tức trên đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Mikey: "Đi ra ngoài."

Takemichi vội vàng đứng lên, mặc dù chân bị tê nhưng cậu vẫn đứng vững, may là quản lý đến kịp.

Nhưng, cậu còn chưa kịp bước đi, thì đã bị một lực mạnh kéo xuống ngồi lên sô pha: "Tôi không bảo cậu."

Mikey nhìn hai người đang đứng ở cửa: "Đi ra ngoài, đóng cửa lại ngay lập tức."

Tại sao lại như vậy, Takemichi cuống quít ngồi dậy, vội vàng kéo áo lại.

Quản lý mỉm cười chuyên nghiệp tiến lên mấy bước: "Sano thiếu gia, việc này, Takemichi cậu ấy không phải là nhân viên chính thức ở đây, cậu ấy... "

"Đi ra ngoài."
Giọng nói của Mikey vẫn không thay đổi, nhưng đủ lạnh lẽo khiến người nghe cảm thấy run rẩy, những ai quen biết anh đều hiểu, đây là dấu hiệu bắt đầu tức giận của anh.

"Vâng ạ, vâng ạ... " Quản lý hoảng sợ, không dám tiếp tục ngăn cản, xoay người cùng với cô gái đang đứng bên cạnh đi ra ngoài, trước khi đóng cửa lại, quản lý không quên ngẩng đầu nhìn Takemichi, ánh mắt đầy ẩn ý.

Ở một nơi hỗn loạn như Cám Dỗ, luôn luôn xảy ra những chuyện bất ngờ không thể khống chế được, nếu Takemichi đã đi làm ở đây, thì cậu phải chấp nhận điều này, Cám Dỗ không thể vì một nhân viên phục vụ, mà phải đắc tội với những khách hàng có địa vị.

Đặc biệt, người đó lại là Sano thiếu gia.

Mikey nhìn thấy Takemichi tràn đầy cảnh giác đối với mình, thì khóe miệng mỉm cười:
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không ép cậu ngủ với tôi, tôi không thích cưỡng bức."

Nghe anh nói vậy, tâm trạng Takemichi hơi thả lỏng một chút. Sau đó anh lấy ra một chiếc bút kim vô cùng tình xảo, cúi người xuống viết lên đùi cậu một dãy số

"Tôi sẽ cho cậu mười ngày để suy nghĩ, suy nghĩ xong thì gọi cho tôi, nhưng, tôi nghĩ mình sẽ không chờ được lâu đâu."

Takemichi nhìn dãy số kia, người đàn ông này, ngay cả số điện thoại cũng đặc biệt như vậy, chỉ cần nhìn qua một lần đã có thể ghi nhớ .

Giống như lần trước, Mikey lấy ra một xấp tiền, nhưng lần này anh không nhét vào ngực cậu, mà nhét ngay vào giữa hai chân của cậu.

Takemichi đỏ mặt, cậu miễn cưỡng mỉm cười, nhưng trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể cho anh một cái tát.

Người hạ lưu cậu đã gặp không ít, nhưng cũng chưa bao giờ gặp ai háo sắc như vậy.

Takemichi nắm chặt hai tay, mỗi lần nhận tiền bo của khách hàng cậu đều buộc mình phải mỉm cười, không được bài xích, không được tủi thân, cậu nói với chính mình, cơm còn không có mà ăn, cho dù trong lòng có chua xót, vẫn phải nhịn xuống, tiền, không có gì là không tốt.

Cậu thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cổ họng lại càng nghẹn ngào.

Mikey đứng dậy đi ra ngoài, Takemichi nhìn theo bóng dáng anh, cảm thán, đúng là người đẹp vì lụa.

Trở lại phòng nghỉ, Takemichi thu dọn một chút rồi thay quần áo ra về, nghĩ đến chuyện ngày mai có thể đi làm, tâm trạng không tốt của cậu cũng khá lên rất nhiều.

Về đến nhà, cậu lấy tiền bỏ vào tủ, chỉ trong hai ngày, số tiền bo cậu nhận được đã bằng một năm tiền lương. Trên đời này, chỉ có những người không bao giờ phải lo lắng vì tiền, mới có thể bỏ ra hai trăm vạn, để mua lần đầu tiên của một cô gái.

———
Mới sáng sớm, Takemichi đã xách túi chạy ra ngoài bắt xe bus.

Cậu ăn mặc giản dị, quần bò áo khoác mỏng, khuôn mặt vô cùng sáng lạng, không còn nét xinh đẹp quyến rũ của ban đêm, thay vào đó là sự trẻ trung năng động.

Hiện nay, những người đi làm đa số đều sử dụng phương tiện giao thông công cộng, Takemichi cũng vậy, cậu dựa vào địa chỉ trên danh thiếp, cuối cùng trước chín giờ sáng cũng tìm được đến nơi.

Đây là một văn phòng nhỏ, rộng khoảng hai mươi mấy mét vuông, bên trong bố trí rất đơn giản, chỉ có mấy cái bàn và máy vi tính. Hina ở gần cửa, cô ấy đang ngồi trước máy vi tính gõ điên cuồng, miệng vẫn còn ngậm một túi sữa.

Nhìn thấy Takemichi, Hina dừng tay lại, chào đón: "Bạn đến rồi, nhanh lại đây để mình giới thiệu. Đây là Takemichi, đồng nghiệp mới của chúng ta."

Một người ngồi trước máy tính ngẩng đầu lên: "Xin chào, tôi là Naoto ."

Trong văn phòng tính cả Takemichi cũng chỉ có ba người.
"Takemichi, bạn ngồi xuống đây đi." Hina kéo ghế bên cạnh cậu ra nói: "Còn có ba người nữa nhưng đang đi ra ngoài công tác."

"Ừm." Takemichi mở tài liệu trên bàn ra xem, cậu bắt đầu làm quen với công việc. Ưu điểm của công ty nhỏ chính là ít nhân viên, như vậy sẽ không có nhiều rắc rối.

Takemichi nắm bắt công việc rất nhanh, khi còn học đại học, cậu đã từng gửi tác phẩm tham gia cuộc thi thiết kế của thành phố và nhận được rất nhiều lời khen ngợi.

Buổi trưa gọi cơm ở ngoài, sau đó mấy người ngồi ăn với nhau, lúc này mới được nghỉ ngơi một chút.

"Ôi mệt quá!" Hina vừa đấm lưng vừa kêu lên, khuôn mặt cũng làm ra vẻ nhăn nhó rất khổ sở.

"Mới có một chút mà đã kêu như vậy, vậy mà bảo muốn xây dựng sự nghiệp." Naoto ở bên cạnh trêu chọc, thực ra anh ta cũng mệt muốn chết.

"Ôi, tôi làm sao biết làm việc lại vất vả như vậy?" Hina vội vàng ăn mấy miếng cơm: "Không biết bọn họ có lấy được hồ sơ dự thầu không nữa."

"Tôi nghĩ sẽ rất khó, bây giờ cạnh tranh rất khốc liệt, công ty của chúng ta lại mới thành lập, không, thực ra phải gọi là văn phòng mới đúng, nên làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?"

Nói xong Naoto cầm tờ báo ở bên cạnh lên đọc: "Nhìn đi, phải giống những tập đoàn lớn như thế này, không phải cạnh tranh, chỉ cần ngoắc tay một cái, tiền sẽ tự động đưa đến cửa."

"Ở đâu?" Hina giật lấy tờ báo đọc: "Hứ, người đàn ông này có gì ghê gớm, là tai họa thì có, nhìn đôi mắt này xem, rõ ràng là một đôi mắt đa tình."

Takemichi ăn cơm, ánh mắt cũng nhìn tờ báo, người đàn ông này có vẻ quen quen, cậu quay sang nhìn kỹ lại, đây không phải là Sano thiếu gia của Cám Dỗ hay sao?

Nghỉ ngơi một lúc, ba người lại tiếp tục làm việc, Takemichi lấy tờ báo, nhằm ngay khuôn mặt cao quý kia, cuộn hộp cơm lại rồi vứt hết vào thùng rác. Làm như vậy, cậu cảm thấy hơi hả dạ.

"Chúng tôi về rồi đây." Kèm theo đó là một tràng cười sảng khoái, sau đó có ba người còn rất trẻ xuất hiện, đi đầu là Emma, vừa vào đã đến bên cạnh bàn làm việc của Hina, ôm lấy cô.

"Emma, làm gì vậy." Hina vung tay lên giả vờ đánh cô.

"Hina chan, chúng ta đã làm được, tuy rằng dự án này không lớn, nhưng nếu thành công, chúng ta có thể kiếm được khoảng bốn năm vạn yên."

Emma buông Hina ra, nhìn thấy Takemichi hỏi: "Cậu ấy là ai?"

"Đây là Takemichi, người hôm qua đã nhắc đến, thành viên mới của công ty chúng ta."

Hina vui vẻ giới thiệu: "Emma, vậy là sau khi khai trương, công ty của chúng ta đã nhận được dự án đầu tiên."

"Đúng vậy, cuối cùng cũng có thêm động lực." Naoto ở bên cạnh ngẩng đầu lên nói.

"Chúng ta chỉ có năm ngày để chuẩn bị, đến lúc đấu thầu không thành công thì coi như đã mừng hụt một phen." Emma cầm cốc nước trên bàn lên uống.

"Không thành vấn đề, công ty của chúng ta nhất định sẽ thắng." Hina rất tự tin, giơ tay làm một biểu tượng hình chữ V, vội vàng lấy túi của Emma mở ra xem.
"Chính là dự án này sao?"

Emma gật đầu, cầm tài liệu lên: "Đây là bản giới thiệu của công ty bất động sản, trong vòng năm ngày, chúng ta phải làm một bản thiết kế thật tốt để thuyết trình, điều này sẽ quyết định thắng bại."

Ưu điểm của tuổi trẻ chính là như vậy, tràn đầy tự tin, không bao giờ sợ hãi trước khó khăn. Takemichi rất thích cảm giác này, cậu rất vui vẻ.

———
Công việc ở Cám Dỗ vẫn chưa thể nghỉ, mấy ngày nay, cậu cũng không gặp lại Mikey, hay ông chủ bí ẩn của Cám Dỗ cũng không tiếp tục làm khó cậu.

Takemichi ở trên hành lang, nhìn xuống sàn nhảy.

Trên sàn biểu diễn, vũ nữ ôm lấy ống tuýp ra sức uốn éo, dưới ánh đèn, bóng người mờ ảo chiếu lên vách tường, hiện ra là hình ảnh vũ nữ mặc váy ngắn đang nhiệt tình biểu diễn. Takemichi chuyển tầm mắt nhìn xuống dưới sàn nhảy, những người ban ngày bị khắc chế, buổi tối một khi buông thả thì hừng hực khí thế.

Cuộc sống ở thành phố hiện đại rất phức tạp, cậu đôi khi cảm thấy, những nơi như Cám Dỗ, cũng không phải là không tốt, ít nhất, có thể khiến người ta giải tỏa áp lực.

Takemichi ở trên hành lang, cậu nhìn xuống đám đông dưới sàn nhảy, trong đó, có người sa đọa, có người đến giải trí, hay cũng có người đến để trốn tránh... Nhưng cuối cùng, ai cũng phải trở trở về nhà, trở về với cuộc sống của chính mình. Cho dù là ấm áp hạnh phúc, hay lạnh lẽo cô độc cũng đều phải chấp nhận, nghĩ đến đây, trong đầu Takemichi đột nhiên lóe sáng.

———
Mấy ngày sau, Takemichi đã vẽ ra một bản thiết kế rất tốt, phù hợp với trào lưu hiện nay. Mấy người vui vẻ tập trung lại, cùng nhau thảo luận, không ai đưa ra những lời khen ngợi có cánh, mọi người chỉ gật đầu đồng ý.

Cuộc đấu thầu năm ngày sau thành công ngoài mong đợi, điều này khiến cho mấy người tuổi trẻ vừa lập nghiệp rất vui mừng.

"Buổi tối, chúng ta hãy đi ăn mừng đi?" Hina vội vàng tắt máy tính, cô vui vẻ đứng lên.
"Được." Naoto ở bên cạnh cũng nhanh chóng gấp tài liệu lại.

Mấy người còn lại cũng không lên tiếng phản đối, Takemichi nhìn đồng hồ, cậu thấy bây giờ vẫn còn sớm. Công việc ở Cám Dỗ, bảy giờ tối mới bắt đầu.

"Hay là chúng ta đi hưởng thụ một lần? Đi Cám Dỗ được không?" Emma vừa nói vừa đến trước mặt Hina, đầu ngay lập tức bị đập một cái.

"Muốn đi Cám Dỗ? Thôi xin, đến đó cho dù có năm vạn yên cũng không đủ, đúng là học đòi."

Bàn luận mãi, cuối cùng mọi người cũng lựa chọn đến một nơi phù hợp là một nhà hàng. Nơi này rất náo nhiệt, tuy bên trong hơi nhỏ, nhưng lại tao nhã lịch sự. Quan trọng nhất là, nhà hàng gần Cám Dỗ, Takemichi sẽ không phải đi lại vất vả.

Vừa ăn vừa nói chuyện cũng mất gần một tiếng. Takemichi vội vàng từ biệt mọi người, đi đến Cám Dỗ.

Bước ra khỏi nhà hàng, một cơn gió lạnh ùa đến, cậu kéo cổ áo lên chạy ra đường.

Vì cậu chạy quá nhanh, nên khi một chiếc xe thể thao sang trọng dừng lại ngay bên cạnh, người cậu lảo đảo suýt ngã, Takemichi bực mình nhìn cửa xe mở ra.

Một người đàn ông mặc bộ âu phục màu trắng bạc, bước xuống xe.

___End chương 5___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro