Chương 56: Cưỡng ép

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai chân Takemichi không ngừng run rẩy, tuyết rơi còn đọng lại trên người, đã tan chảy hết nhờ hệ thống sưởi ấm trong phòng, nhưng rốt cuộc cái băng lạnh của tiết trời lại khiến cậu khoan khoái một cách khác thường hơn.

Mikey bước chân trên thảm trải phòng mềm mại đi về phía Takemichi, trên tay cầm theo một hộp trang sức để trên bàn trà, kẹp giữa hai ngón tay rồi đi đến trước mặt cậu giơ lên.

"Vốn dĩ là quà mua tặng cậu".

Người đàn ông vung tay, ném hộp trang sức lên người Takemichi, vòng tay đặt trong hộp rớt ra ngoài rồi rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh. Vancleek Angles là thương hiệu trang sức đá quý xa xỉ nổi tiếng, người có tiền cũng khó có thể mua nổi.

Takemichi lúc này không hề có tâm trạng thưởng thức, nhận thấy Mikey ngày một tiến lại gần hơn, cậu hoảng sợ tìm đường trốn tránh. Lòng bàn chân, đột nhiên cảm giác như đang giẫm lên vật gì đó, âm thanh răng rắc phát ra.

Những viên kim cương tinh xảo được gắn tỉ mỉ vào chiếc vòng đang rơi vung vãi trên sàn nhà, tấm thảm màu đen tuyền, trải đầy kim cương đắt tiền.

Anh cho cậu thứ gì, cậu đều không quan tâm, thậm chí còn tùy tiện giẫm đạp, khiến anh hao tổn tâm sức chuẩn bị.

"Mikey, anh là đồ đê tiện, bỉ ổi!" Giọng nói chửi mắng, đã truyền đến tai anh.

Người đàn ông nhận thấy cậu đang tìm đường trốn chạy, nhưng rốt cuộc cũng chỉ loanh quanh trong tầm mắt của anh, anh một tay rút thắt lưng, chậm rãi tiến đến.

"Tôi vốn dĩ không phải người tốt, đê tiện cũng được, bỉ ổi cũng không sao, cậu thoát cũng không nổi".

Takemichi kiên trì lùi về phía sau, quả nhiên lần được đến tay vịn, cậu vội vã đi lên cầu thang, Mikey trái lại không hề khẩn trương, bước đi chậm rãi theo sau cậu.

Toàn thân vô lực rã rời, ngay cả bước đi cũng không có sức, Takemichi hai tay vịn trên tay vịn, cơ hồ như đang bò lên tầng hai, quay đầu nhìn lại, Mikey vẫn đang chậm rãi đi đến, Takemichi cắn răng, sau khi mở cửa phòng ngủ, vội vã dồn toàn bộ sức bình sinh khóa trái.

Thật không may, người đàn ông đã nhanh hơn một bước, đá văng cửa phòng ngủ khiến Takemichi ngã phịch xuống sàn nhà.

Cậu nằm thụp không động đậy trên mặt đất, mái tóc che khuất toàn bộ biểu cảm trên gương mặt, chỉ trông thấy hai vai đang không ngừng run rẩy.

Mikey tiến đến chỗ Takemichi, ngồi xổm xuống, một tay vén tóc cậu. Lọt vào trong mắt là khuôn mặt ửng hồng mà rực rỡ, đôi mắt mê ly cuốn hút, chắc chắn thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Hơi lạnh từ bàn tay truyền đến nửa bên khuôn mặt đang sưng phù, Takemichi nằm trên sàn nhà, hai mắt nhìn về phía Mikey, tuy rằng đang chịu sự khống chế, nhưng lý trí vẫn còn tồn tại mong manh.

"Vì sao làm vậy?"

"Tôi hành động chưa từng có lý do", Mikey vòng tay qua thắt lưng cậu, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, rồi đặt cậu trên giường lớn màu đen.

"Như vậy tôi mới có thể thỏa mãn".

Chỉ vì sự thỏa mãn của anh mà tùy tiện xem cậu như đồ đạc rồi chơi đùa thỏa thích, Takemichi tay phải nắm lấy cổ tay Mikey, hô hấp đã bắt đầu trở nên gấp gáp.

"Anh khỏi cần như vậy, tôi không thể phản ứng....."

Người đàn ông buông hạ thân thể, khuôn ngực kề sát cậu, "Nhưng, uống thứ đó, thân thể cậu mới ngoan ngoãn nghe lời, cậu như vậy mới chân thật".

Takemichi há miệng, định cắn anh, nhưng vừa chạm được đến cổ, toàn thân đã mềm nhũn rã rời, trong có thể sôi trào từng cơn nóng hổi. Cảm giác xa lạ này khiến cậu bắt đầu lo sợ, e rằng, cậu sẽ thật sự biến thành một người khác, làm trái lại với trái tim, ngay cả thân thể của chính mình cũng thể khống chế được.

Không gian bên trong đã bắt đầu lan tràn sự ám muội. Mikey bắt đầu không kiểm soát được hơi thở đang ngày một khẩn trương và gấp gáp.

Takemichi mặc một chiếc áo len màu trắng, vạt áo trước, là một hàng khuy cỡ nhỏ. Tay người đàn ông lúc này, đang vô cùng "kiên nhẫn", khuôn mặt biểu cảm gắng gượng.

Kiên trì không được bao lâu, rốt cuộc từ bỏ, hai tay lần tới chỗ cúc áo đã được cởi ra.

Mikey kéo cậu lại gần, cởi nốt những khuy áo còn sót lại, rồi nhẹ nhàng cởi áo, theo động tác, chỉ còn tấm thân trần.

Một tay xoa xoa bụng dưới của cậu, Takemichi theo lực từ tay anh ngã về phía sau, ngồi trong lòng người đàn ông. Tấm lưng trần áp sát thân thể trần trụi của người đàn ông, sự va chạm da thịt khiến lực trên tay anh càng thêm mạnh mẽ, thân thể hai người ngày một quyện hòa.

Mikey cúi đầu, Takemichi chỉ cảm thấy lồng ngực căng thẳng, sau một hồi, toàn thân buông lỏng hoàn toàn.

Người đàn ông dùng răng cắn lên ngực của cậu, một tay thuần thục nắn bóp ngực cậu. Takemichi cắn chặt môi dưới, đôi môi nóng bỏng của người đàn ông lại di chuyển chậm chạp trên tấm lưng trơn nhẵn của cậu, lúc thì liếm láp, lúc thì cắn nhẹ, theo sống lưng, di chuyển dần lên trên.

Đầu lưỡi chạm đến cổ cậu, để lại trên có thể một dấu hôn đỏ ửng, một tay, lần xuống bụng cậu rồi di chuyển xuống dưới, chạm đến vùng nhạy cảm nhất.

"Thật sự chịu được", thanh âm Mikey mang theo sự khiêu khích, đầu lưỡi tỉ mỉ liếm trên cổ cậu, dùng miệng ngậm lấy vành tai cậu, mút vào hết sức mê hoặc.

"Ưm....." Một tiếng rên khẽ, tựa như tiếng mèo con, bật ra từ miệng Takemichi.

Mikey thu hồi thân thể, cười ra tiếng. Một tay sờ đến bên hông cậu, hai tay dùng sức, Takemichi liền chuyển tư thế thành đối diện anh. Dưới thân người đàn ông, ham muốn cháy bỏng đã không còn kiềm nén được, chỉ chực chờ muốn phá ra.

Vì ngồi ở mép giường, Takemichi buộc lòng phải ôm lấy cổ người đàn ông, trên trán mồ hôi theo xương quai xanh chảy xuống, nếu như bên trong phòng lúc này có ánh sáng, hẳn hình ảnh cậu lúc này sẽ đẹp đến mê mẩn.

Lửa dục vọng đang trực chờ bung tỏa một lần nữa được châm ngòi, ngày một mãnh liệt cuồn cuộn khi sự va chạm mỗi lúc gần gũi hơn.

"Đừng....", chịu không nổi khi bị dục vọng giày vò chi phối, Takemichi rên lên thành tiếng, tay quấn lấy cổ người đàn ông, không tự chủ mỗi lúc một chặt chẽ hơn, thân thể căng cứng, khẩn trương.

"Nhanh như vậy không chịu được?" Mikey vẫn tiếp tục khiêu khích thân thể cậu, mang theo sự mãnh liệt, nhưng không hề nóng vội.

Một tay xoa nhẹ mắt cá chân của cậu, từ trên làn da trắng ngần mềm mại không ngừng câu dẫn trêu chọc, quả nhiên không thể phủ nhận, anh là một cao thủ ve vãn.

Takemichi khuôn mặt đã nóng bừng đỏ ửng, mái tóc rũ xuống mê hoặc.

Mikey nới rộng quần lót của cậu, một tiếng than nhẹ trầm trầm mà dụ tình gợi cảm vang lên, Takemichi rối loạn rên lên một tiếng, thân thể ở nơi sâu thẳm nhất ngày một ham muốn, đầu óc cũng bắt đầu mông lung, lý trí cũng lạc đường mờ nhạt.

Takemichi dưới thân người đàn ông mỗi lúc một ma mị, hai tay bất giác buông lỏng, đầu óc mỗi lúc một trống rỗng mờ mịt, giữa lúc đang rối loạn mơ màng, cảm giác được một bàn tay lạnh lẽo đang cởi ra quần lót của chính mình.

Thân thể đã bán đứng chính cậu, từng bước một cuốn theo dục vọng, Takemichi cảm giác chính mình đang lâng lâng như nằm trên mây.

Phía sau lưng là chăn mềm mại, một chốc đã không còn, sô pha, sàn nhà, trên tường, thậm chí ngay cả ban công, khắp nơi đều là dấu tích, rõ ràng cơ thể vốn yếu ớt, nhưng lại khẩn khoản sự thỏa mãn.

Rất lâu sau, chính mình cũng không rõ đã bất tỉnh trong hoan lạc và trống rỗng hư không như thế nào.

———

"Kết quả cho thấy cậu đã cho cậu ấy uống thứ thuốc chết tiệt gì vậy...." Giữa lúc mơ màng, nghe được câu nói vang lên.

"Cậu còn nói, thuốc này ai nấy đều có thể dùng? Không bằng tôi xem cậu, cả thể lực và tinh thần tốt như vậy, nên cho uống liền mười viên cũng không thành vấn đề?"

"Ít nói nhảm đi, cậu ấy sao còn chưa tỉnh?"

"Tỉnh được mới là lạ, giày vò người ta thành ra như vậy...."

Mitsuya ánh mắt xẹt qua cánh tay của Takemichi lộ ra từ trên giường, nhưng vết thâm tím còn chưa kịp tán đi, tất cả đều là dấu tích mà Mikey để lại trong cơn hoan lạc. Những nơi không nhìn thấy, ắt hẳn lại càng nhiều vết thương.

"Không đưa cậu ấy vào viện sao?" Mikey ngữ điệu lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Như vậy đưa vào bệnh viện, cậu muốn cho tất cả mọi người trên thiên hạ đều biết cậu chơi đùa người ta thành ra như vậy?" Mitsuya lấy từ trong hộp thuốc kim tiêm, tiêm một mũi cho Takemichi.

"Kiên nhẫn đợi đi, cậu ấy sẽ tỉnh lại, thuốc này chính cậu xử lý, người khác còn không chịu nổi huống chi là cậu ấy..."

"Cậu làm sao biết cậu ấy không chịu được?" Mikey lướt qua chỗ Mitsuya, đi đến giường ngủ ngồi xuống.

"Cậu ấy và tôi hoàn toàn tương hợp nhau".

Mitsuya thu dọn dụng cụ, "Đừng nên đi quá giới hạn, cẩn thận một ngày chính mình sẽ hối hận".

Mikey trước nay thay người tình như thay quần áo, anh không đồng tình, đặt tay lên giường để Takemichi gối đầu lên.

"Tôi hành động chưa bao giờ biết hối hận"

Anh buông hạ mi mắt, ngắm nhìn Takemichi vẫn như đang ngủ say, nếu như không phải cậu chọc giận anh, anh cũng không đối xử thô bạo như vậy.

Sau khi tiêm một liều thuốc, Takemichi ngủ ngày một sâu hơn.

Cậu đã có một giấc mơ dài, ở đó, có Rindou của một năm về trước, trên gương mặt là sáng ngời vẻ tư chất cùng sức sống của tuổi trẻ. Anh cõng cậu trên lưng, đi qua những con đường thân thuộc xa tắp, đã từng, là những nỗi nhớ đến khắc cốt ghi tâm.

Trong giấc mơ, mẹ cậu không hề bị bệnh, hình ảnh bà hiền hậu, qua lại hết phòng bếp lại phòng khách, nghe tiếng thái đồ ăn cùng thưởng thức mùi vị lan tỏa, cứ như vậy mới là niềm hạnh phúc ấm áp thật sự...

Khi Takemichi tỉnh giấc, khuôn mặt cậu lạnh ngắt, cậu biết chính mình đã khóc.

Ánh mắt quét một vòng quanh phòng, hơi thở độc tài vẫn còn lưu lại, loại khí lực này đâu chỉ lưu lại ở căn phòng bốn mươi mét vuông.

Takemichi trở mình, cảm giác toàn thân khó chịu, ngoài trời tuyết đang rơi rất nặng hạt, trên ban công, Mikey ngồi tựa trên ghế sô pha, trong tay là một điếu thuốc đang cháy.

Anh ta không hề hút một hơi nào, chỉ để thuốc cứ như vậy tàn đi rồi rơi xuống mặt đất.

Màu tóc bạch kim lộn xộn để lộ vẻ phong trần quyến rũ, người đàn ông vứt điếu thuốc trong tay, nghiêng mặt, đôi đồng tử đen láy sáng ngời vừa lúc đối diện Takemichi, "Tỉnh rồi?"

Cậu vốn định né tránh, giả vờ ngủ cũng không được nữa, nên đành miễn cưỡng gật đầu.

Takemichi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, "Trời còn chưa sáng sao?"

"Ngủ mơ sao, đã một ngày một đêm trôi qua", Mikey đi đến nằm xuống bên cạnh Takemichi, một tay đặt lên thắt lưng cậu, kéo cậu vào trong lồng ngực mình.

"Quả thật nhiệt tình như lửa, lửa còn cháy rất mãnh liệt".

"Vì sao anh tức giận?" Takemichi không nhúc nhích chỉ nằm yên, bên tai là nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh.

"Tôi trong mắt anh cũng chẳng đáng giá, tại sao anh phải nổi cáu?"

Mikey ngồi dậy, ôm lấy cậu, đi về phía ban công.

"Anh định làm gì? Thả tôi xuống"

Mikey ngồi xuống ghế sô pha ban nãy, đem cậu ôm vào lòng, gió lạnh thấu xương thổi tới, khiến thân thể trần trụi trong chăn của cậu co quắp lại, người đàn ông cầm lấy ly rượu, ưu nhã nhấp một ngụm.

"Tôi dựa vào cái gì để tha thứ cho cậu? Cậu cũng quá coi trọng bản thân rồi...."

Hai người đối diện nhau, sự xúc phạm này, giống như một loại độc dược phản ứng chậm, mới nếm thử lần đầu tiên, sẽ không hề cảm thấy sự đau đớn khổ sở, chỉ khi thời gian trôi đi thật lâu sau, mới từng chút một phát tác.

Takemichi cười cười, quai hàm hơi nhếch lên cao, chỉ là cậu đề cao bản thân, cậu và Mikey vốn dĩ là hai đường thẳng song song, nếu không vì những sự việc bất ngờ xảy đến, sau này hai người sẽ như ý nguyện mà tách rời nhau.

Mikey cúi đầu hôn lên cổ cậu, Takemichi cũng không đẩy anh ra, "Sau này đừng cho tôi dùng thuốc được không?"

Cảm giác xa lạ khiến cậu hoảng loạn sợ hãi, hơn nữa, còn là một sự sỉ nhục. Mikey không hiểu, anh chỉ đơn thuần tìm kiếm phương thức thỏa mãn nhưng với cậu mà nói, hoàn toàn không phải.

Người đàn ông bàn tay đặt ở cổ đem khuôn mặt cậu giương lên, tay kia đỡ lấy sau đầu cậu, khiến cậu chịu sự đè nén, anh đối diện đôi mắt đang thất thần của cậu.

"Thuốc này, lần đầu tiên tôi dùng cho cậu, Michi, là em không chịu nghe lời, đã ngủ cùng tôi, em còn hy vọng điều gì? Còn muốn trong sạch trở lại bên cạnh anh ta? Tôi khuyên em nên sớm từ bỏ suy nghĩ nực cười này."

Hy vọng như vậy, cậu chưa từng nuôi dưỡng, một khi đã mất đi, cậu không muốn gượng ép.

"Nếu như tôi muốn trở lại bên cạnh anh ấy, tôi sẽ không chấp nhận sự an bài của anh" Đó là lý do, Hime cho tiền nhưng cậu không hề nhận.

"Michi, em còn có thể yêu nữa không?"

Ngữ khí người đàn ông rất bình thản, anh lại châm một điếu thuốc, ngón tay thon dài khẽ gảy vài cái, ánh mắt chăm chú không hề muốn bỏ sót biểu cảm nào từ trên khuôn mặt Takemichi.

Yêu?

Ánh mắt cậu đột nhiên trở nên sầu muộn, nhưng lại làm bộ thoải mái mà mở miệng, "Còn người sẽ yêu tôi?"

Mikey một tay đặt ở lưng Takemichi, đôi môi ẩm ướt mang theo vị thuốc lá nhàn nhạt tươi mát phủ lên môi Takemichi, bá đạo mà tùy tiện, sau một hồi triền miên, anh cắn khẽ khóe miệng Takemichi.

"Chúng ta, đều không cần tình yêu"

———

Takemichi ở lại Ngự Cảnh Uyển thêm mười ngày nữa, cho tới khi vết thương trên mặt đã đỡ đi nhiều, mới tiếp tục đi làm trở lại.

Hôm nay tiết trời ấm áp, cậu thức dậy sớm, vừa thay quần áo, người đàn ông trên giường đã trở mình, mắt lim dim lộ vẻ buồn ngủ.

"Sớm như vậy, đi đâu?"

"Tôi muốn đến bệnh viện trước"

Takemichi lo lắng đến tình trạng sức khỏe của mẹ, mấy ngày qua vì vết thương trên mặt nên cậu không dám qua thăm nom, mẹ chắc chắn đang rất nóng lòng.

"Không cần lo lắng" Mikey kéo chăn chỉ để lộ đầu.

"Tôi đã dặn nhân viên y tá nói lại với mẹ, cậu đi công tác cho bà an tâm"

Takemichi vuốt qua tóc vài cái đơn giản, "Cám ơn".

Ưu điểm của Mikey, có đôi khi không cho phép người khác lơ là, miễn là ngoan ngoãn nghe lời anh ta. Toàn bộ những chuyện phiền phức nhỏ nhặt nhất, anh cũng sẽ tự mình thu xếp ổn thỏa.

"Sau khi tan ca, cậu hãy lái xe tôi về, đi lại như vậy cũng thuận tiện hơn".

"Không cần", Takemichi không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, đi thẳng về phía phòng tắm toan rửa mặt,

"Tôi bắt xe đi lại cũng rất thuận tiện"

Người đàn ông nhìn chăm chú bóng lưng cậu, tính cách của cậu so với sỏi đá còn ngang ngạnh hơn, đã nói không, vĩnh viễn sẽ là không.

Takemichi đi xuống tầng, khi qua phòng khách, liền trông thấy vòng tay đã đứt trên sàn nhà, cậu chần chừ giây lát, cuối cùng tiến đến nhặt lên, nhặt cả những viên kim cương rơi bừa bãi trên thảm bỏ vào cặp. Quà tặng đầu tiên của anh, đã bị phá hư thành ra như vậy.

Đi tới bệnh viện, y tá đang xoa bóp cho mẹ cậu, Takemichi bỏ xuống đồ trong tay, đi đến bên giường, "Mẹ".

Mẹ Take chuyển động đôi mắt, cổ bà vẫn bất động, Takemichi ngồi ở cạnh giường, cầm lấy khăn ướt lau tay cho bà, "Con xin lỗi, mẹ, con đi công tác, không thể qua chăm nom".

Mẹ Take biểu cảm méo mó, sau khi bị trúng gió, Takemichi đã không còn được trông thấy biểu hiện đôn hậu của mẹ, cậu khom lưng, ngón tay khẽ chạm lên trán mẹ.

"Mẹ, không cần vội vã, con nhất định sẽ giúp mẹ bình phục, đến lúc đó, chúng ta lại có thể tiếp tục chung sống như trước đây".

Ngón tay bà run rẩy dường như đang gắng sức nắm lấy bàn tay Takemichi. Cậu cười yếu ớt, sự bất lực dâng tràn, miễn là có thể trông thấy dáng vẻ tươi cười của mẹ, tất cả mọi thứ đều đáng giá.

Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, Takemichi vội vàng đi đến Phạm Thiên, hơn mười ngày không đi làm, công việc hẳn đã chất đống.

Vội vàng ăn qua loa bữa sáng, cơm trưa Akane mang đến giúp cậu, khi ăn vốn dĩ không nên làm việc. Akane nhiều ngày không gặp cậu, lại chỉ thấy cậu vùi đầu vào công việc.

"Trời ơi, khi đang ăn không nên dùng máy tính"

"Akane, công việc của mình còn nhiều lắm, nếu không làm ngay e rằng không kịp mất"

"Cũng không tới mức như vậy a", Akane cầm một cốc nước ấm đến trước mặt Takemichi.

"Cậu muốn tự đày đọa bản thân sao?"

Công việc rất nhiều nghiệp vụ chồng chéo, Takemichi không có cả thời gian nuốt xuôi cơm, Akane hai tay chống cằm, vừa uống trà sữa, vừa do dự mở miệng, "Michi".

"Ừ?"

"Mẹ cậu đi bệnh viện phục hồi, tình hình giờ sao rồi?"

Takemichi khó khăn nuốt xuống miếng cơm trong miệng, đôi đồng tử xanh biếc trùng xuống, "Bác sĩ nói có hy vọng phục hồi".

"Này....anh ta không còn đến tìm cậu gây khó dễ đấy chứ?"

Takemichi quay đầu ăn một miếng cơm, đột nhiên mùi vị trở nên nhạt nhẽo, "Không hề".

"Michi, tớ biết có những chuyện không nên hỏi, cậu bạn bè cũng không nhiều, đặc biệt ở Phạm Thiên, mình lại là bạn của cậu....."

Takemichi ngẩng đầu, ăn qua loa vài miếng cơm nữa, rồi đem hộp cơm vứt vào thùng rác, "Akane, cậu cứ hỏi đi...".

Thực tế, bạn bè cậu cũng không có mấy người, nói chuyện tâm sự, lại càng chưa từng.

"Cậu và tổng giám đốc...." Cô nàng cắn môi, có chút bối rối, e ngại Takemichi sẽ không vui.

"Chuyện mẹ mình là được thu xếp", chuyện riêng tư của cậu, với Akane, cậu không hề kiêng kị, "Bây giờ mình cũng không ở nhà".

Câu trả lời như vậy, vốn dĩ không ngoài dự đoán của Akane, cô chỉ không ngờ, Takemichi sẽ thẳng thắn với cô như vậy, dù sao trong văn phòng cũng vô kể những bà tám nhiều chuyện.

"Michi, cậu yên tâm, mình sẽ giữ bí mật này, mình sẽ bảo vệ cậu".

Takemichi nghe nói, khóe miệng không khỏi cong lên, "Ừ, cho mình nhờ vào một tay nhỏ bé yếu ớt của cậu".

"Ai nói vậy, tay mình nhiều thịt mà...."

Đối với Akane, cậu hoàn toàn tin tưởng, mấy ngày mẹ cậu xảy ra chuyện, Akane cũng đều toàn tâm toàn ý giúp đỡ, chăm sóc chu đáo, còn giúp cậu vượt qua cửa ải gian truân nhất, cậu sẽ luôn luôn ghi nhớ.

"Takemichi, tạm dừng công việc một lát, ra ngoài này", Ryo đi qua bàn Takemichi, bỏ lại đằng sau một câu nói.

"Mau đi đi, không khéo lại bị mắng"

Akane kéo ghế rồi ngồi lại bàn làm việc của chính mình. Takemichi buông tài liệu đang cầm trên tay, nhanh chóng đi ra ngoài.

"Trường phòng Ry, có chuyện gì vậy?"

"Công ty đi gặp khách quý, tổng giám đốc sắp xếp cậu qua đó, dặn tôi mang theo cậu cùng đi để học hỏi thêm nghiệp vụ đàm phán"

Giày cao gót của Ryo nện lên nền nhà phát ra những âm thanh chói tai, trên người mặc một bộ đồ công sở đẹp mắt càng làm tôn thêm dáng vẻ nhanh nhẹn, hoạt bát.

Khách hàng ngày hôm nay là một tay làm ăn có tiếng trong giới, Ryo đã cất công liên hệ không ít lần, khó khăn lắm mới sắp xếp được một buổi gặp mặt.

Takemichi không hiểu rõ lý do, chỉ đành theo sau.

Bên trong phòng khách rộng lớn, một người đàn ông đã không còn kiên nhẫn đang chờ đợi, trông thấy có người đi vào, anh ta lịch sự đứng dậy chào hỏi.

"Trưởng phòng Ry, muốn gặp mặt cô một lần quá thật rất khó".

Ryo đưa tay mỉm cười thuần thạo, sau khi bắt tay, vươn tay ý muốn mời người đàn ông ngồi xuống, "Khách hàng hôm nay là tổng giám đốc Keisuke, đương nhiên phải chuẩn bị thật ổn thỏa, tôi sao dám tùy tiện qua loa".

"Miệng nhỏ nhắn của cô quả nhiên ngày càng biết ăn nói"

Baji và Ryo lần lượt ngồi xuống, một cánh tay vươn ra dường như có ý muốn chạm vào khuôn mặt của cô ta, người phụ nữ nhanh nhạy đẩy ra, khiến tầm mắt anh hướng về phía khác.

"Takemichi, cậu qua đây" Ánh mắt này, khiến cậu nhớ đến vị giám đốc trước đây.

"Ồ, Phạm Thiên còn giấu một mỹ nam nữa", Baji quả nhiên đổ dồn sự chú ý vào Takemichi.

"Sano thiếu gia liệu có ý định giữ làm của riêng không vậy?"

"Takemichi, là người làm báo cáo rất tỉ mỉ, cậu ấy nắm rất rõ nghiệp vụ", Ryo sau khi đem tất cả văn kiện cần thiết đặt lên bàn, chuẩn bị rời đi.

Nhớ lại kinh nghiệm lần trước, Takemichi cũng trở nên cẩn trọng hơn, "Trưởng phòng Ry, đề án lần này tôi cũng không nắm rõ lắm, chị cũng là người phụ trách, tôi cũng chỉ là người trợ giúp".

"Nhìn không ra, cậu ..... sợ tôi?"

Người đàn ông vuốt cằm, khuôn mặt anh tuấn, nhưng vừa nhìn lại thấy rõ tâm địa, không biết đã đổi lấy bao nhiêu cô gái để có được vẻ phong trần trăng hoa thành thói tới như vậy.

"Như vậy đi, cậu cứ ngồi cùng tôi, đề án này nếu tốt, câu chữ cũng đâu quan trọng".

Ryo đã đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, tới gần chỗ Takemichi thương lượng, "Dự án lần trước thất bại trong tay cậu, lần này, tôi cho cậu nắm chắc phần thắng, chẳng qua chỉ ngồi lại cùng...."

Thanh âm Ryo nhỏ hết mức có thể, ánh mắt vô tình lướt qua cửa phòng tiếp khách, liền trông thấy Mikey vừa ra khỏi thang máy đi về phía này.

Takemichi vừa muốn từ chối, lại trông thấy Ryo lùi về phía sau, biểu cảm trên mặt cũng nhanh chóng biến đổi, sáng ngời mà tràn đầy khí chất, cô ta bước đi, hướng về phía Baji.

"Tổng giám đốc Keisuke, Phạm Thiên chúng tôi thực lực trong giới ai nấy đều biết, nói về chuyện làm ăn, thứ quan trọng nhất chính là lợi nhuận, lẽ nào kéo dài việc đàm phán, Tổng giám đốc thà rằng chịu lỗ vốn sao?"

Baji bất ngờ trước thái độ mềm mỏng bất thường của Ryo, ngay cả Takemichi cũng ngạc nhiên không kém, cô ta làm thế nào có thể trở mặt ngay tức thì như vậy?

"Sano thiếu gia, cách hành xử của trưởng phòng Ry, thật khiến tôi phải cảm phục".

Mikey đã đến cửa, vừa bước đi vừa lắng nghe, cô ta quả thật có khí khái, hoàn toàn vượt trội so với những người phụ nữ khác.

Takemichi quay đầu lại, chỉ kịp trông thấy Mikey đã đi vào đến phòng tiếp khách, "Ngọn gió nào đã đưa cậu đến đây vậy, đột nhiên lại có hứng làm ăn?"

"Nói quá rồi", Baji phủi ống quần, anh ta cúi đầu, mái tóc dài đen tuyền càng tôn lên vẻ phong độ.

"Lão già nhà tôi tính khí vốn nóng nảy, tôi không muốn nghe cằn nhằn, vừa hay có mối hợp tác, nên muốn gây dựng quan hệ đôi bên".

Giọng điệu giao tiếp như vậy, chứng tỏ quan hệ giữa hai người vốn dĩ là chỗ thân quen.

"Phạm Thiên, lúc nào cũng có người đẹp thế này sao?" Baji mỉm cười, ánh mắt lướt qua sau lưng Mikey, dừng lại trên gương mặt bình tĩnh của Takemichi.

"Nói thật đi, có ai chưa từng qua tay cậu?"

Bầu không khí này, vốn dĩ nên nghiêm túc mà cẩn trọng, Takemichi không nghĩ anh ta sẽ đột nhiên hỏi vậy, sự chán ghét trong đáy mắt ngày một rõ rệt.

Ryo nhịn cười, trên mặt thần sắc vẫn như cũ, "Nếu tổng giám đốc đã tới, chúng tôi xin phép đi trước".

"Trưởng phòng Ry, chúng tôi bằng hữu gặp mặt, vẫn nên ôn lại chuyện cũ thì hơn"

Baji xoay người, một tay nhẹ nhàng khoác lên vai người phụ nữ, còn chưa kịp đặt tay xuống yên vị, đã bị người phụ nữ nghiêng người né tránh.

"Sano thiếu gia không ít lần nhắc đến cô, nói cô không giống những người khác, cô hãy cẩn thận, coi chừng đã bị ác lang thầm thương trộm nhớ."

Ryo ánh mắt lãnh đạm giao ánh mắt Mikey, người đàn ông khóe miệng cong lên một đường hoàn mỹ, cũng không hề chú ý sự có mặt của Takemichi, anh ta đem thân thể to lớn dựa trên cạnh bàn họp.

"Chúng tôi xin phép"

"Này, cậu ta không nói gì, lại tới lượt cậu", Baji cản đường Takemichi, không muốn cứ như vậy để cậu đi.

"Cậu đã từng qua tay cậu ta?"

Ryo đi đến cửa, trọng tâm câu chuyện cuối cùng cũng theo ý nguyện của cô ta, tất cả ánh mắt gần như đổ dồn lên gương mặt Takemichi cùng một lúc.

Công tử loại này, chính là vô vị như vậy, mỗi lời nói ra đều không kiêng dè. Takemichi nhìn thấy sự hứng thú trong mắt anh ta, ngay lập tức dội cho anh ta một gáo nước lạnh.

"Những lời lẽ này hẳn là chỉ dành cho lũ lợn".

Cách đó không xa truyền đến tiếng cười trầm thấp của Mikey.

Takemichi không để ý sắc mặt đang sa sầm của Baji dứt khoát đi về phía cửa, mãi đến khi thân ảnh của cậu và Ryo biến mất ở cuối hành lang.

Mikey lúc này mới phản ứng lại, "Khốn khiếp!" Cậu ngang nhiên chửi anh là động vật?

Đi tới cửa thang máy, Ryo nhớ tới lời Baji vừa nói, khóe miệng không khỏi cong lên, xem ra, Mikey cũng không phải không có hứng thú với cô.

Thang máy mở ra, hai người cùng bước vào, ánh mắt rạng ngời của Ryo liếc nhìn khuôn mặt ngày một ảm đạm của Takemichi, lúc này, chỉ cần chờ Mikey chơi đùa chán, chắc chắn sẽ đá bay cậu ta đi thật xa.

"Trưởng phòng Ry", cửa thang máy đóng lại, không gian chật hẹp chỉ có hai người. Takemichi trong tay vẫn cầm văn kiện liên quan đến dự án.

"Trò hề giống như vậy, khỏi cần dùng lần nữa"

"...Hờ..." Ryo liếc nhìn Takemichi, sắc mặt khinh thường.

"Chuyện của giám đốc Han lần trước, là đích thân tổng giám đốc ra chỉ thị, cậu ra vẻ thanh cao cái gì?"

"Vừa rồi cô làm trò trước mặt Keisuke thiếu, khẩu khí cao ngạo hãy còn lọt lại trong tai tôi, cô trông thấy tổng giám đốc liền trở mặt, chẳng phải đều là cố ý hết?"

Một câu vạch trần toàn bộ, Ryo tức tối, nhưng khẩu khí vẫn cố giữ bình tĩnh, "Takemichi, cậu đừng hòng vội hoan hỉ, sẽ có ngày, cậu phải khóc lóc rời khỏi Phạm Thiên!".

"Đinh....", Cửa thang máy mở ra, Ryo trừng mắt nhìn Takemichi, cao ngạo đi ra.

Takemichi đứng ở cửa thang máy, ánh mắt dõi theo gót chân cô ta, người phụ nữ này, trên người mang theo sự lãnh đạm cùng khí chất khó lòng che giấu. Mẫu người như vậy, quả nhiên có những nét hấp dẫn đàn ông vô cùng mạnh mẽ.

———

Một buổi chiều dài đằng đẵng trôi qua, Takemichi chỉ cảm thấy toàn thân nhức mỏi, Akane đầu tựa vào vai Takemichi cùng bước ra khỏi công ty.

"Hic, cuối cùng cũng xong, ngày mai lại có thể tranh thủ nghỉ ngơi...."

Trên sân rộng, xe của Mikey bệ vệ đỗ lại, Akane vội vàng kéo tay áo Takemichi, "Michi, là tổng giám đốc".

Takemichi cũng không dừng bước, trái lại tiếp tục đi hướng về phía đường cái trước mặt đến điểm dừng xe bus "Còn năm phút thôi, nhanh lên kẻo không kịp xe mất".

Xe Mikey vẫn đứng yên tại chỗ, cũng không có nói sẽ muốn cậu đi cùng, hơn nữa, đây là trước cửa công ty, hai người nên tránh nhau thì hơn, ai nấy tự mình về nhà.

Takemichi và Akane vừa nói chuyện, cũng không để tâm đến dòng suy nghĩ nảy sinh vừa rồi, nhà? Vô tình, nơi ấy được cậu tạm thời định nghĩa là nhà.

Chiếc xe đi qua, cậu trước sau vẫn không để ý, xem như chưa từng nhìn thấy.

Tiếng phanh xe ô tô dừng lại vang lên chói tai, Mikey mở cửa sổ xe, nghiêng mặt hướng ra ngoài cửa sổ, quai hàm hất nhẹ xuống phía ghế phụ, "Lên xe".

Đầu Akane tựa trên vai cậu thu hồi lại, cũng lờ mờ hiểu tình hình, cô huých nhẹ người Takemichi.

"Mình đi trước nhé, ngày mai gặp lại"

Nói xong cũng ngay lập tức rời khỏi, Takemichi nhìn bóng lưng cô nàng, trong lòng cũng dấy lên cảm giác ấm áp. Cậu biết rõ, Akane vội vã đi như vậy, chính là lo sợ cậu sẽ lúng túng.

Cậu lên xe, thắt dây an toàn, Mikey vẫn chưa nổ máy, "Đi được chưa"

"Không về nhà sao?"

"Về rồi lại ăn mì gói?" Người đàn ông dường như rất dị ứng với các loại thức ăn đóng hộp.

"Lần trước cũng không ra ngoài ăn".

Bất quá, cũng đều là do Rindou làm bung bét mọi sự.

"Anh quyết định đi", Takemichi tựa lưng vào ghế, bả vai đang đau nhức cũng cảm thấy đỡ hơn.

"Hôm nay theo ý cậu" Mikey hiếm khi không độc đoán, lần trước nóng giận quá đà, xem chừng anh cũng nên nhân nhượng.

"Theo ý tôi?" Takemichi xoay mặt nhìn anh, trong đầu đột nhiên nhớ tới một nơi.

"Tôi biết đường đến một nơi"

"Phố nào?"

Takemichi chỉ tay ra đường đối diện, "Dọc theo phố kia, rồi rẽ phải.....".

"Nơi quái quỷ gì thế này!"

Con đường này vừa chật hẹp lại quanh co, tốc độ xe hoàn toàn không thể nhanh nổi, xe dù có tốt cỡ nào cũng chỉ đành lách cách chen qua đám người đông đúc, nếu không lái xe thành thạo, đã sớm bị những hàng rong chen lấn nhau tụ tập hai bên đường làm trầy xước mặt xe không ít.

"Không phải anh nói hôm nay nghe theo tôi sao?"

Takemichi ló đầu ra khỏi xe, nơi này chính xác là chợ đêm, bởi vì xung quanh tập trung nhiều trường học, ngày trước, cậu và Rindou thường xuyên ghé qua đây.

Mikey không nói tiếp lời nào, tìm kiếm một hồi lâu, vẫn không thấy bãi đỗ xe, cuối cùng đỗ xe lại ở một hẻm nhỏ.

Đi ra khỏi đô thị phồn hoa, nơi này, tựa như bị lãng quên, hẻo lánh mà tối tăm, đèn đường chập chờn lúc sáng lúc tối, dây điện chăng đầy trên cao thi thoảng lại đung đưa.

Điều kiện không hề thuận lợi cho việc làm ăn kinh doanh, nhưng lại đông đúc một cách lạ thường, hai người ngồi xuống một bàn cạnh bờ sông, Mikey đột nhiên sượt chân, thiếu chút nữa đã ngã.

Takemichi cười thành tiếng, vừa liếc nhìn, các ghế bề mặt đều lồi lõm.

"Ở đây có gì ăn được sao?" Mikey ngày hôm nay vận một bộ âu phục màu trắng, tay muốn đặt lên bàn liền thu lại đặt trên đùi vì ngại sẽ bám bẩn.

Takemichi ngồi đối diện anh, xung quanh đã chật cứng người. Chủ tiệm còn khá trẻ luôn chân luôn tay, trên người vã mồ hôi, anh ta mở vung nồi, mùi thức ăn nhanh chóng tỏa ra hấp dẫn. Bà chủ niềm nở bưng hai bát cơm rang đến bàn hai người, rồi lại nhanh nhanh chóng chóng tiếp đón khách mới vào.

Cơm trưa không ăn được tử tế, Takemichi lúc này đói vô cùng, cậu cầm thìa lên rồi cắm cúi ăn không ngừng nghỉ.

"Tại sao anh còn chưa ăn?" Takemichi nên nghĩ qua trước, Mikey đối với chợ đêm như thế này vốn dĩ không quen, bát cơm trước mặt, quả nhiên chưa hề động vào.

Người đàn ông nới lỏng cà vạt, "Cậu ăn đi".

Nơi này thức ăn chắc chắn không đảm bảo vệ sinh, hơn nữa xung quanh vô cùng ồn ào, đâu đâu cũng là tiếng chào mời khách, nhưng có anh chứng kiến, Takemichi lại ăn vô cùng ngon miệng, so với khi dùng cơm trong quán xá xa hoa, cậu ăn được nhiều hơn hẳn.

Có một số người, trời sinh vương giả, lại có một số người, trời sinh chỉ phù hợp với những thứ bình thường.

Takemichi ăn thêm một bát cơm, xung quanh đa phần đều là người lao động nghèo, cùng Mikey ở một chỗ, những hồi ức trước đây, rốt cuộc cũng không thể tìm lại.

Cảnh còn người mất.

Ăn một thìa cơm rang, vốn tưởng rằng không có vị, khoang miệng lại dần bị vị mặn xâm chiếm, Takemichi nhai thêm vài lần rồi nuốt xuống. Cuộc sống cũng như vậy, có đôi khi cũng cần nêm thêm chút gia vị.

Giữa lòng sông có một vài chiếc thuyền con qua lại, những chiếc thuyền theo tay đưa đẩy của người chèo mà di chuyển, mặt nước gợn lên từng đợt. Một hồi rồi trả lại sự yên lặng nguyên bản như chưa từng có gì tác động, tạo nên tầng tầng lớp lớp sự khuấy đảo mặt nước.

"Tôi ăn no rồi" Takemichi hiếm khi ăn được nhiều như vậy, toàn bộ một bát cơm rang đã được cậu ăn sạch sẽ.

"Anh thật sự không ăn?"

Mikey cảm giác như trút được gánh nặng, anh không có ý đáp lại, thoải mái đứng dậy.

Lái xe trở về nhà, anh dường như có công chuyện chưa giải quyết xong, không ăn gì, mà ngay lập tức vào thư phòng.

------

Đến nửa đêm, Takemichi đang ngủ ngon giấc, lại bị một hồi âm thanh âm ỉ bên cạnh đánh thức. Cậu mở đèn, liền trông thấy Mikey cau mày, sắc mặt dường như rất khó chịu.

"Anh sao vậy?" Takemichi vươn tay, đặt lên trán đã đẫm mồ hôi của anh.

Người đàn ông khí lực đã không còn khỏe mạnh như thường ngày, một tay anh đặt trên thắt lưng Takemichi, điều chỉnh tư thế cậu trở lại.

"Tôi đau dạ dày".

"Anh đói sao?" Takemichi lực bất tòng tâm, "Tôi đi nấu mỳ cho anh".

"Cậu là người sao?" Mi tâm Mikey ngày một cau chặt lại.

"Ngoại trừ mỳ không còn biết nấu món gì khác? tôi không ăn mỳ!".

Chỉ có một lựa chọn, dù có lựa trái lựa phải, Takemichi quay lưng về phía anh, "Tùy anh thôi".

Bản thân anh bị đau dạ dày cũng do cậu làm hại, thân thể Mikey di chuyển, đầu anh vùi vào gáy mềm mại của cậu. Thanh âm khó chịu một lần nữa truyền đến tai Takemichi, trên trán anh đã mướt mồ hôi, sự ẩm ướt cũng khiến cậu không yên.

Cuối cùng, Takemichi cũng không chịu được ngồi dậy rời khỏi giường, cậu nhớ trong tủ lạnh vẫn còn một ít sủi cảo, xuống tầng hấp lại.

Mikey mệt mỏi ngồi xuống bàn ăn, một tay chống lấy trán, bộ dạng nhìn qua có phần đáng thương vô cùng. Tốc độ ăn cũng chậm chạp, không biết lý do vì không muốn ăn, hay là do dạ dày vẫn đang co thắt.

Takemichi hai tay chống cằm ngồi đối diện anh, bên trong phòng khách không mở đèn chùm, chỉ có ánh đèn hắt nhàn nhạt nhẹ nhàng, nhìn người đàn ông đang ăn, Takemichi nhớ tới ước muốn nhỏ bé của chính mình trước đây.

Lấy được một người đàn ông yêu thương mình, cậu sẽ nấu thức ăn hằng ngày, và được ngắm nhìn dáng vẻ khi ăn của người đó.

Mikey ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt đang nhìn anh chuyên chú của cậu, đồ ăn vào trong miệng giúp dạ dày anh trở nên dễ chịu hơn.

"Tôi đẹp trai lắm sao?"

Trong mắt dấy lên sự do dự, Takemichi thu dọn bát đũa, "Anh lên trước đi, để tôi đun ít nước nóng, uống rồi hãy ngủ".

Nhìn bóng lưng Takemichi, điềm tĩnh mà ấm áp, Mikey cũng không ngay lập tức đứng dậy, sau khi cậu rửa bát xong, lúc này mới kéo tay cậu.

Dùng nước lạnh để rửa, ngón tay cậu vốn dĩ đã lạnh cứng.

Bàn tay anh khe khẽ vuốt ve ngón tay cậu, khiến cậu cũng cảm thấy ít nhiều sự ấm áp.

"Nếu anh nói không thích chợ đêm, chúng ta đã có thể đổi địa điểm" Anh không độc đoán một lần, lại khiến chính mình chịu khổ.

"Tôi muốn biết khẩu vị của em"

Mikey cười nhẹ, "Sau này, tôi sẽ không cùng em đi linh tinh, không chừng sẽ bị bán đi lúc nào không hay".

"Cùng lắm cũng chỉ là bữa cơm, hơn nữa anh cũng chưa nếm qua, làm sao biết không thể ăn"

Người đàn ông kéo cậu cùng lên tầng, "Nhìn là biết".

Trông mặt bắt hình dong. Tình nguyện chịu đói, quả nhiên đáng đời.

———

Cả đêm cậu bị Mikey quấy rầy, tinh thần anh sau đó nhanh chóng phục hồi.

Nửa đêm không ngủ được, bắt cậu cùng xem phim, khắp phòng là những tạp âm ồn ã, đinh tai nhức óc. Takemichi trằn trọc không sao ngủ được, người đàn ông vươn tay kéo cậu lại gần mình.

"Xem cùng tôi"

Cậu không cử động ghé sát đầu vào lồng ngực anh, thi thoảng cố gắng mở mắt, phim đang chiếu là một bộ phim điện ảnh nước ngoài. Takemichi nhìn tựa đề, "Teeth" ngay cái tên đã thấy vô cùng kỳ quái.

Thanh âm nhuốm màu âm u, cùng kinh hoàng và sợ hãi, nữ diễn viên chính là một học sinh cấp ba, và là một người quái dị, bên trong âm đạo của cô có một hàm răng kỳ quái, mỗi khi cùng người khác phái thân mật, thứ đó sẽ tấn công đối phương, nội dung vô cùng bi thảm.

Tiếng kêu thất thanh của những người đàn ông không ngừng vang lên. Takemichi chỉ cảm thấy bả vai lạnh lẽo, cậu kéo chăn cao hơn, ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt quỷ dị của Mikey.

"Michi, em đang nghĩ gì vậy?"

Bộ mặt người đàn ông mang theo vẻ trêu tức, ngón tay thon dài hướng về phía gương mặt Takemichi, cậu mỉm cười, thân thể thu gọn trong chăn.

"Tôi không nghĩ gì cả"

Mikey mỗi lúc lại siết chặt lấy cậu hơn, quai hàm đặt sát trên vai Takemichi, giọng điệu ái muội.

"Tôi biết rõ em nghĩ gì, em muốn....mình và cô gái đó giống nhau, từ trong mắt em, tôi đã có thể nhìn ra tất cả"

Takemichi quay lưng về phía anh, con mắt của Mikey, lẽ nào có thể chụp cả X-quang?

Một lực mạnh tác động lên thắt lưng cậu, người đàn ông đem cậu đối diện chính mình.

"Để tôi xem, em có một hàm răng đáng yêu như vậy không...."

Người đàn ông này, dục vọng tới lúc nào cũng khiến người khác không kịp trở tay, cũng đã rạng sáng, anh ta còn có sức lực mà làm này làm nọ.

Trên giường, Takemichi trước nay vẫn luôn không hợp tác, cậu cũng không có hứng thú, trước nay chưa từng cùng Mikey đạt được sự hòa quyện cả thể xác và tinh thần.

Takemichi bài xích, tự nhiên chịu thiệt cũng là cậu.

———

Sáng sớm tỉnh lại, rèm cửa sổ đã che kín, ngăn cản ánh sáng chói mắt thâm nhập vào căn phòng.

Takemichi trở mình, nhưng lại phát hiện toàn thân rã rời vô lực, hai chân thậm chí không còn chút sức lực để có thể cử động.

Khó khăn xoay người, người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, một tay, một chân anh ta vẫn theo thói quen cũ ngang nhiên đè lên người cậu, dáng ngủ thật sự gây phiền hà vô cùng.

Không muốn đánh thức anh, Takemichi dè chừng, rồi nhìn lại phía giường ngủ. Cậu mở ngăn kéo, cầm một lọ thuốc đặt lên tủ đầu giường, mẹ Take rất thích ăn bánh bao ở quán gần nhà, cậu muốn nhanh chóng đi mua cho mẹ.

Thay quần áo rồi đẩy cửa ra ngoài, Takemichi đều cẩn trọng nhẹ nhàng, chỉ lo sẽ đánh thức Mikey.

Sau đó không lâu, điện thoại không ngừng vang lên, Mikey nhớ ra hôm nay có một buổi họp quan trọng của hội đồng quản trị mà anh phải chủ trì, liền vội vã thức dậy chuẩn bị.

Tới Phạm Thiên, lại phát hiện quên mang theo tài liệu đã chuẩn bị tối qua, vừa vặn bắt gặp Ryo đi ra từ phòng thiết kế.

"Tổng giám đốc, buổi họp hội đồng quản trị đã đến, còn có công chuyện gì sao ạ?"

"Ryo", Mikey suy nghĩ một hồi, rồi móc ra từ trong túi quần một chùm chìa khoá.

"Tôi để tài liệu bên trong thư phòng, cô đi lấy tới đây giúp tôi"

"Vâng", ngữ khí Ryo vui vẻ, tiếp nhận chùm chìa khóa từ trong tay anh.

"Nơi đấy ở đâu ạ?"

"Ngự Cảnh Uyển"

Nơi anh và người phụ nữ khác sinh sống, cô không muốn gọi đó là nhà anh.

Lái xe tới Ngự Cảnh Uyển, sự xa hoa bên trong cũng không phải lần đầu tiên Ryo bắt gặp. Trước đây cô cũng từng đến những nơi ở khác của Mikey để giúp anh lấy đồ đạc, đi lên tầng hai, tài liệu cần tìm đặt trên bàn trong thư phòng.

Sau khi cầm lấy, khi đi ngang qua phòng ngủ rộng lớn, Ryo không khỏi lưỡng lự.

Khẽ đẩy cửa vào, tất thảy mọi thứ nhanh chóng đập vào mặt, bên trong phòng còn có mùi hoa nhài thanh mát, rất giống với mùi hương ở trên người Takemichi.

Ryo đi vào trong, tất cả đều cho thấy Mikey ở cùng một người, hơn nữa, người đó vẫn đang ở đây.

Cô đi vài bước lại gần giường lớn, hàm răng vì kích động mà cắn chặt lấy môi, ánh mắt đảo quanh phòng, cuối cùng, rơi xuống tủ đầu giường.

Thuốc tránh thai!
Xem ra, Mikey vẫn chỉ đang chơi đùa.

Khóe miệng cô ta bất giác cong lên, hàm răng cũng thoải mái buông ra, Mikey ghét nhất là bị phụ nữ quấy rầy, hơn nữa anh chơi đùa phụ nữ luôn luôn rất sạch sẽ. Từng có người lấy cái thai ra đe dọa anh để buộc anh chịu trách nhiệm, thế nhưng cuối cùng, Mikey vẫn nổi danh là người tuyệt tình.

Nếu như ai đó ôm vọng tưởng mang thai con của anh, dùng cái thai để chế ngự anh, nhất định anh sẽ giận dữ cự tuyệt, không chút lưu tình.

Ryo cầm lấy lọ thuốc, không hề phân vân, lấy từ trong túi xách của của chính mình lọ thuốc bổ tráo lại chỗ cũ.





___End chương 56___
Dài xỉu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro