Chương 66: Đứa con đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khả năng nhẫn nại của Mikey, không thể không làm Takemichi bội phục, sự cứng cỏi của anh quả thật vượt xa người thường.

Tới sáng, ý thức anh cuối cùng cũng khôi phục lại, một đêm tra tấn toàn thân mệt lả khó chịu.

Ở dưới lầu, Takemichi đã chuẩn bị bữa sáng thật sớm. Sanzu và Draken cũng đã tới, thái độ đối với cậu vẫn lạnh lùng như mọi khi. Takemichi thấy hai người lên lầu liền ăn qua loa bữa sáng rồi ra cửa.

Trong phòng ngủ bừa bộn, lúc hai người vào Mikey đã mặc áo khoác ngủ, ngồi ở ban công.

Ngoại trừ tinh thần kém chút ít, còn lại cũng không có gì bất thường.

"Boss".

Mikey kẹp điếu thuốc ở đầu ngón tay, "Tới rồi à".

"Anh không sao chứ?"

Ánh mắt dừng trên bóng lưng ở dưới lầu, anh nhẹ hút điếu thuốc "Đã điều tra xong?"

"Thuốc ngủ đó là được chuẩn bị từ trước đặt ở giữa máy đun nước, về phần cậu ta.." Draken ánh mắt hướng theo thấy Takemichi đang đón xe.

"Quả thật không biết chuyện này, cũng không biết là Haitani gia muốn hại anh."

Khóe miệng nới lỏng nhả ra vòng khói, ngón giữa dập điếu thuốc ở bên cạnh, "Tôi đột nhiên thay đổi ý định, nếu hắn muốn nhúng tay vào chợ đen, tôi cho hắn cơ hội."

"Ý của anh là?" Sanzu thần sắc khó hiểu.

"Ngừng lại."

Mikey kéo lại cổ áo, khóe mắt bén nhọn, hung ác, anh đứng dậy đi đến trước lan can, hai tay chống ở trên.

"Tốt nhất, là làm cho anh ta càng lún càng sâu."

Hai người sau lưng bốn mắt nhìn nhau, Mikey thấy Takemichi lên xe đi, anh khẽ nhíu mày, đứng dậy trở về phòng ngủ.

------

Hôm nay là cuối tuần, trong công viên cách bệnh viện không xa, rất đông đúc.

Takemichi ngồi bần thần trên ghế đá, ngẫu nhiên có vài chiếc lá thông rơi xuống dừng ở trên mu bàn tay, trong lòng cậu rối bời tràn đầy phiền não bất an.

Vùi mặt trong lòng bàn tay, bắp chân đột nhiên bị thứ gì đó ôm lấy.

Takemichi mở mắt ra, nhìn thấy một đứa bé đứng trước mặt cậu, nhiều lắm là hai tuổi, Aoi đội cái mũ nhỏ trên đầu, đáng yêu cực kì.

"Mẹ, mẹ ....." đứa bé đi còn chưa vững, toàn thân đều dựa vào đùi Takemichi.

Cậu đưa tay ra đỡ, đứa bé đưa tay ra đặt vào trong lòng bàn tay của cậu, trong nháy mắt Takemichi chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần run lên, vuốt bàn tay nhỏ bé, mềm mại. Trong lòng không hiểu sao lại xúc động.

"Aoi, sao lại chạy đến đây" Sau đó cô gái trẻ chạy đến ôm lấy con.

"Thật xin lỗi, con bé rất nghịch ngợm."

"Không việc gì" Tự đáy lòng Takemichi cảm thấy thoải mái, "Con bé bao nhiêu tuổi?"

"Mới 13 tháng tuổi" cô gái ôm đứa bé ngồi bên cạnh Takemichi.

"Aoi, chúng ta gọi điện thoại cho ba được không?"

Không bao lâu, điện thoại đã được để bên tai cô bé, Takemichi thấy cái miệng nhỏ mở rộng, thích thú gọi: "Ba. . . . . Ba, ba ba. . . . . ."

Không biết vì sao, trong mắt bỗng nhiên chua xót, tay vô thức đặt trên bụng. Takemichi gấp rút rời khỏi, cái loại không khí vô cùng ngọt ngào đó, với cậu thật sự là rất phiền toái.

Lá rụng hiu quạnh, người lui tới có đôi có cặp, gia đình hạnh phúc, chỉ có mình cậu bơ vơ lạc lõng.

Takemichi đứng trước hồ nguyện ước trong công viên, lời bác sĩ mới nói còn rõ mồn một bên tai.

"Chúc mừng cậu, cậu đã mang thai 45 ngày, thai nhi phát triển rất tốt, tim thai rất bình thường ....."

Thai nhi còn nhỏ như vậy có thể nghe được tim thai sao?

Takemichi sờ bụng vuốt ve nhẹ nhàng, cậu cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng.

Cảm giác trong lòng cực kỳ phức tạp, cậu biết rõ đứa bé này tới không phải lúc nhưng không biết tại sao cảm giác rung động đó lại khiến lòng cậu nhịn không được, tung tăng như chim sẻ.

Lúc Mikey lần nữa gọi điện thoại tới, cậu cũng không tắt máy.

Hôm nay tinh thần của anh khá tốt, đặc biệt ôn nhu, sau khi đón cậu liền dẫn cậu đi mua sắm.

"Thích gì thì mua cái đó."

Đây là thủ đoạn lấy lòng rất tốt, Takemichi yên lặng đi phía sau anh, cũng không mất hứng rời đi. Tối hôm nay, có lẽ chính là bước ngoặt, cậu còn nhớ rõ những lời lúc trước Mikey đã từng nói.

Sinh cho tôi đứa con, tôi sẽ để cậu đi.

Takemichi vô thức đặt tay lên bụng, trước đây, cậu cảm thấy đó là chuyện hoang đường, cũng không nghĩ rằng chính mình lại mang thai.

Tay đặt trên bụng bị anh kéo qua, ngay sau đó mười ngón tay đan vào nhau, giống một đôi tình nhân. Takemichi bị kéo chặt bên cạnh anh, lần này cũng không vùng ra.

Nam nhân này đi đến đâu, đều trở thành tâm điểm chú ý.

Takemichi khẽ nhướng mắt, cùng anh ở một chỗ lâu như vậy, nhưng là lần đầu tiên nhìn anh một cách nghiêm túc.

Khóe mắt sắc sảo, ánh mắt ngang tàng gian ác đó, không biết đã cướp mất hồn bao nhiêu cô gái, chân mày bén nhọn, cái mũi anh tuấn. Ở Trên mặt của anh, dường như không tìm ra chút khuyết điểm, nhìn kỹ, Mikey thực ra cũng không quá đáng sợ, đặc biệt là cặp mắt đen láy kia, lúc không tức giận rất cuốn hút.

Mikey vốn đang nhìn phía trước, ánh mắt nhạy bén liền xoay qua, Takemichi bị anh bắt gặp, cậu cười cười.

"Chúng ta đi đâu?"

"Mua quần áo cho cậu."

Cứ tưởng rằng, cậu sẽ như trước đây cự tuyệt, không ngờ rằng Takemichi chỉ gật gật đầu, ngoan ngoãn đi theo anh.

Hôm nay cậu ngoan ngoãn nghe lời anh như vậy, làm anh trở tay không kịp.

Trong cửa hàng hiệu, nhân viên đem một đống quần áo tới phòng thử, giọng nói nhiệt tình, "Cậu Hanagaki, đây là những mẫu mới nhất của quý này, cậu thử xem ...."

Mikey khoanh tay đứng trước gương thử đồ, Takemichi sau khi thay đổi y phục đứng trước mặt anh.

"Đẹp không?"

Nam nhân khẽ gật đầu mỉm cười, hai mắt nhìn chằm chằm cậu "Có thích không? "

"Anh nói đẹp là được."

Takemichi mỉm cười, y phục sang trọng kia mặc lên người, nhưng cậu không thèm liếc mắt một cái, rõ ràng là không có hứng thú, lại làm ra vẻ rất hứng thú.

Thử vài cái, Mikey dần dần nhìn ra manh mối trên mặt cậu, chỉ là không hiểu vì sao mà mặt cậu lại có chuyển biến như vậy.

Nhân viên bán hàng cực kì nhiệt tình, hận không thể đem ra toàn bộ quần áo mới để mặc lên người Takemichi. Takemichi thử xong quần áo, anh tiến đến thân mật choàng vai cậu.

"Thích cái nào?"

Takemichi hoa cả mắt, cầm quần áo đưa cho người bán hàng "Tất cả đều đẹp."

"Vậy đóng gói toàn bộ."

"Được, ngài chờ một chút." Nhân viên phục vụ ngạc nhiên mừng rỡ, nhanh chóng cầm lấy thẻ của Mikey đi vào quầy tính tiền, tiện tay viết địa chỉ.

"Giao hàng đến đây là được."

"Vâng, không vấn đề gì."

Takemichi đứng ở trước gương thử đồ nhìn nhân viên phục vụ kia rất vui vẻ, cậu thật không hiểu, có nhiều thứ tiền không mua được. Nhưng hôm nay cậu dùng tiền của anh, mua được sự vui vẻ của người khác.

Mikey chẳng biết từ khi nào đã đứng ra phía sau, vòng tay ôm eo mảnh khảnh của cậu.

"Đi" Anh rất hào hứng, cậu liền chiều theo.

Lúc Takemichi ngồi trên ghế của tiệm trang sức, phía ngoài trời đã tối, bốn phía đèn sáng chói đẹp mắt không thôi. Tựa hồ, chỉ như vậy mới có thể tôn lên vẻ đẹp của những viên kim cương rực rỡ muôn màu kia.

Mikey kéo tay của cậu, cố gắng đeo một chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cậu.

Cảm giác lạnh như băng đi từ đầu ngón tay vào, khi vào sắp vào đến ngón tay Takemichi vội vàng cong ngón tay lại.

"Tôi không cần"

Đột nhiên lên tiếng, khiến anh ngừng động tác, ngay cả nhân viên phục vụ cũng phải hiếu kì ngẩng đầu lên.

"Tại sao?" Mikey nhẹ nhàng hỏi.

Takemichi dùng sức nắm lấy ngón tay, những vật khác cậu có thể miễn cưỡng mình nhận lấy, nhưng.....

Ngón tay Mikey vuốt thẳng ngón tay của cậu vài cái, chiếc nhẫn anh cố ý muốn lấy xuống, Takemichi đã tháo ra. Trong lòng không hiểu, chỉ muốn dùng đồ của mình đeo lên cậu.

"Yên tâm đi, đây chỉ là đồ trang sức mà thôi, không có ý gì khác."

Takemichi vẫn kiên quyết như cũ "Vậy mua dây chuyền đi".

"Được" Mikey buông tay cậu ra, đang lúc Takemichi nghĩ thầm tại sao anh lại dễ dàng như vậy, anh lại tiện tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ lấy ra một vật.

"Vậy cái này đi"

"Cái này..... " Người bán hàng lộ vẻ khó xử.

"Cái này thiếu gia đeo vào chỉ sợ khó coi.."

Takemichi nhìn theo thấy một sợi dây chuyền to bằng ngón tay, nếu đeo nó có thể sẽ làm gãy cổ của cậu. Lúc cậu phân tâm, anh liền kéo tay cậu tới, đem chiếc nhẫn kim cương lúc nãy đeo vào ngón tay áp út của cậu.

Takemichi nhìn qua chiếc nhẫn sáng chói, suy nghĩ mơ hồ, tất cả mọi thứ đều đã mất đi rồi, vị trí này, còn cái gì để giữ gìn nữa?

"Thích không?" Anh tiến gần lại tư thế thân mật.

"Thích" Takemichi bị chiếc nhẫn lấp lánh làm chói mắt, cậu nắm tay lại, lấy tay từ trên quầy để xuống hai đầu gối.

Thừa lúc Mikey đi trả tiền, cậu xoay chiếc nhẫn vào trong lòng bàn tay, trên ngón tay chỉ còn lưu lại một vòng tròn. Lúc nắm chặt tay, có thể cảm giác được viên kim cương kia đâm vào lòng bàn tay rõ ràng.

———

Nửa ngày trôi qua, nếu không phải là người biết chuyện, nhất định nghĩ bọn họ là một cặp tình nhân hạnh phúc.

Màn đêm buông xuống đầy sao, trên phố mua bán náo nhiệt, phồn hoa, đông nghẹt người, nước trong hồ phun tung tóe lên trên mặt, cảm giác lạnh ngắt.

Mikey kéo tay Takemichi chìm vào trong đám người, cái cảm giác bình thường này làm cho người khác cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

"Anh ơi, mua một đóa hoa đi, anh ấy nhìn xinh đẹp như hoa vậy, mua một bông đi."

Một đứa nhỏ khoảng 10 tuổi ôm vài chục đóa hồng đến bên cạnh bọn họ, những đứa trẻ bán rong như vậy có ở khắp nơi.

Mikey dừng bước, Takemichi thấy anh dừng lại, liền nghĩ chắc hôm nay đầu óc anh có vấn đề, không ngờ rằng anh không những đứng lại, còn khom người hỏi.

"Bao nhiêu một bông?"

Môi mỉm cười, dịu dàng, lễ độ, khiến người khác không khỏi chú ý.

Cô bé thấy thế, mắt sáng lên, rút hoa đưa tới trước mặt anh "Anh, năm yên một bông."

"Được." Takemichi thấy anh lấy ví ra, tiện tay rút một tờ tiền 100 yên đưa cho cô bé, lấy một bông hồng đưa cho Takemichi.

"Tặng cậu."

"Cảm ơn anh." Cô bé cười ngoác miệng, khuôn mặt vì lạnh đỏ hồng lên, tinh thần phấn chấn.

"Anh à, hoa anh lấy cũng không nhiều tiền như vậy, một trăm yên mua hết chỗ này rồi."

Mikey cười lắc lắc đầu đứng dậy, "Đứng ở đây, ở trên đường thấy có ai nắm tay nhau, thì đưa cho họ một bông, tiền còn lại cho ngươi."

"Thật không?"

"Ta không gạt ngươi."

Cô bé lập tức nhận lấy, để vào túi, còn lo lắng vỗ vỗ vài cái, "Cảm ơn hai người, anh là người tốt nhất trên đời, còn anh là người xinh đẹp nhất trên đời..."

Takemichi nhìn cô bé nhảy chân sáo đi xa, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều. Hoa hồng trong tay rất đẹp, tuy rằng chỉ có một bông so với trăm hoa đua nở đẹp hơn rất nhiều.

Mikey lại kéo tay cậu đi, liền thấy cô bé kia đang tặng hoa cho mọi người thật, cậu cười, mắt sáng lên.

Một tay ôm lấy bả vai cậu, anh trêu chọc nói.

"Sớm biết mấy bông hoa có thể mua được cậu, tôi cũng không phải lãng phí nhiều tiền như vậy."

Takemichi cười cười, ngay cả nói chuyện bọn họ còn không hiểu nhau, không hiểu được cậu, cũng là chuyện bình thường.

Mikey chọn một nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn 23 tầng để dùng cóm, có thể xem cảnh đêm.

Gió đêm thổi tới, thời tiết vốn nên giá lạnh, nhưng ở đây Takemichi lại không cảm thấy lạnh. Ánh nến trên bàn tôn lên vẻ đẹp của hoa văn trong chén, bốn phía đều là ánh nến cảm giác thật ấm áp.

Bồi bàn rót rượu cho hai người Takemichi nhớ tới lời bác sĩ dặn dò, liền dời cái ly ra chỗ khác.

"Tôi muốn uống chút nước."

Đứa bé này, mặc dù cậu không muốn nó nhưng ít nhất lúc này cậu vẫn cần bảo vệ nó. Mikey không nghi ngờ gì, kêu bồi bàn đổi đồ uống, gió mát thổi vào mặt, xa xa có tiếng đàn violon du dương, những chỗ như thế này quả thật rất xa hoa và lãng mạn.

Xuyên thấu qua ly nước, Takemichi nhìn thấy nước trái cây màu cam ở bên trong. Cậu giơ ly lên, chỉ thấy đối diện Mikey cũng giơ ly rượu lên, xuyên thấu qua ly rượu nhìn thấy cậu.

Cổ tay Takemichi khẽ nghiêng cùng anh cụng ly, nam nhân tươi cười mê hoặc.

"Có chuyện gì đáng để chúc mừng? "

"Vì anh đã vượt qua được tối hôm qua."

Mikey tư thái ưu nhã khẽ nhấp môi, anh mỉm cười, khẽ nhướng mày.

"Vì chút chuyện nhỏ này sao?"

Takemichi vốn muốn nói là ăn mừng có thể sớm rời đi, nhưng khi đối mặt với ánh mắt của Mikey vẫn là nên đem lời này nuốt xuống, khó khăn lắm mới có chút ấm áp nên để nó kéo dài lâu một chút.

"Michi ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cho tất cả những gì cậu muốn."

Takemichi liền giật mình, cậu hơi thấp thỏm nhìn chén rượu.

"Mikey, tôi ở bên cạnh chỉ biết chọc giận anh, hà tất phải như vậy?"

Đột nhiên nghe anh nói như vậy, cả trái tim cậu không khỏi lơ lửng.

"Huống chi anh có biết bao nhiêu cô gái ở bên ngoài, ở công ty anh lại có Ryo, giao dịch của chúng ta lúc đó đã đến lúc nên chấm dứt. Tôi hi vọng anh không lật lọng."

Mikey liếc gương mặt phía trước, nó vẫn còn như lúc mới gặp, sáng rỡ quật cường như vậy, nếu nói là có gì đặc biệt hấp dẫn anh ta, cũng không thể nói được.

"Michi như ngày hôm nay không tốt sao? Cậu muốn vui vẻ, tôi cũng có thể cho cậu."

Takemichi buông chén rượu, trong ánh mắt xanh biếc, có vẻ sáng long lanh.

"Đối với tôi mà nói, cái gì là vui vẻ anh biết không?"

Mikey năm ngón tay nhẹ cầm ly rượu, ngón trỏ ở mép ly mân mê vài cái.

"Như thế nào cậu còn muốn anh ta, có phải tôi không cho các người ở cùng một chỗ, cậu nhất định canh cánh trong lòng?"

"Mikey anh ngay cả trong tim tôi muốn gì anh cũng không biết, dựa vào cái gì nói cho tôi vui vẻ?"

"Rindou, tôi tạm thời không đụng tới anh ta. Coi như đây là điều kiện cậu ở bên cạnh tôi, đến khi tôi chán mới thôi."

Mikey nói chuyện lưu loát, bọn họ bắt đầu vốn chỉ là giao dịch thêm một lần nữa có gì phải sợ?

Takemichi mặc dù cười nhưng trong mắt bi thương, đến khi anh và cậu hủy bỏ giao dịch sẽ còn sót lại những thứ gì đây.

"Chuyện của Rindou tôi không muốn can thiệp."

Tay Takemichi để trên đầu gối rồi buông xuống, sau khi suy nghĩ nhẹ ngẩng đầu lên quyết định bất cứ giá nào cũng phải thử một lần.

"Anh đã nói nếu tôi sinh cho anh một đứa con, anh sẽ để cho tôi đi đúng không? "

Anh nhấp rượu, khóe môi nhếch lên, mắt sáng như đuốc, dường như cân nhắc lời Takemichi nói.

"Mặc dù tôi đưa ra điều kiện như vậy, cậu cũng sẽ đáp ứng?"

Takemichi nhẹ xoa bụng "Anh đã nói, chẳng nhẽ không nhận sao?"

"Michi vì rời xa tôi, cậu đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào." Anh tự rót rượu, giọng nói châm chọc.

Takemichi ngẫm nghĩ một lát vẫn có ý định nói ra tình hình hiện tại, vừa muốn mở miệng, anh đã nói trước một bước.

"Bình thường chúng ta tránh thai tốt như vậy, sao mà có thể mang thai được, hơn nữa ......"

Mikey nghiêng mặt ngước lên, khóe môi giương cao chậm rãi.

Kiểu cười tà ác đó làm Takemichi không khỏi lạnh thấu xương.

"Nói cái gì nữa?" cậu tiếp lời của anh.

"Hơn nữa, Michi cậu thật sự ngây thơ, tôi chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, trừ phi Mikey tôi tự mình muốn có con, nếu không ai cũng đừng nghĩ tự mình quyết định."

Anh chồm người tới, môi mỏng thì thầm bên tai Takemichi, hơi thở nóng bỏng trên làn da non mịn của cậu.

"Chàng trai ngốc, có con rồi cậu càng không thể đi, nếu như tôi muốn có con tuyệt nhiên không để nó là đứa con ngoài giá thú!"

Mikey thân thể cao to trở về chỗ ngồi, tay Takemichi đặt ở bụng không khỏi nắm chặt. Cậu cảm giác được, toàn thân mình đều đang run rẩy, vô hồn.

"Michi" bàn chân Mikey khẽ chạm chân cậu.

"Cậu không phải là ngu ngốc muốn sinh cho tôi một đứa con chứ?"

Takemichi cảm giác được bụng cậu thắt lại, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, một chút tung tăng như chim sẻ còn sót lại đã vô tình bị dập tắt.

Hôm nay, cả trái tim đều phiền muộn cùng tuyệt vọng lấp đầy, cầm lấy ly rượu uống một hớp liền bị sặc.

"Nếu dùng phương thức này để rời đi, tôi quả thật rất ngu xuẩn."

Mỗi một lần lừa mình, dối người cậu luôn luôn làm rất hoàn mỹ. Takemichi tự nói với chính mình không có việc gì, cậu vốn không nghĩ sẽ dùng đứa con làm điều kiện rời đi.

Tròng mắt cậu dịu dàng nhìn xuống bụng, nhưng phải làm gì với đứa bé này đây?



___End chương 66___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro