Chương 68: Cưng chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dáng vẻ tình nguyện bị anh nuôi.

Mikey cởi áo khoác, cậu đứng dậy nhận lấy áo của anh treo lên, đôi chân mang vớ trắng đi đến lặng yên không một tiếng động.

"Buổi tối tôi muốn mua vài thứ được không?"

Anh nằm trên giường giang rộng hai tay, mắt khép hờ.

"Muốn mua cái gì?"

"Mua laptop."

"Không cần lãng phí một buổi tối như vậy"

Mikey cười híp mắt "Laptop thư phòng không thiếu, tùy tiện lấy một cái là được rồi."

Takemichi nhẹ bước trở lại giường.

"Mikey, tôi vừa mới bắt đầu chìa tay ra, một cái laptop anh cũng không cho?"

Hai mắt anh lúc này mới mở ra hoàn toàn, cầm tay phải Takemichi vuốt ve lòng bàn tay vài cái, sau khi xoay người ngồi dậy đặt cậu ngồi lên đùi mình.

"Cho, đương nhiên cho, em muốn cái gì tôi đều cho em."

Quả thật, cưng chiều hết mực.

Chưa bao giờ mở miệng yêu cầu người khác đồ vật gì, trên mặt Takemichi đến giờ vẫn còn chút xấu hổ.

"Đi thôi, đi ngay bây giờ."

Mikey từ trước tới nay nói là làm ngay, nắm tay Takemichi kéo lên, "Sau khi mua xong đi ăn cơm tối."

Ngồi trên xe, Takemichi nghe tiếng nhạc êm dịu, cậu chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, đầu hơi nghiêng quan sát vẻ mặt anh lúc này.

Chân mày không nhịn được thất vọng khẽ nhíu, dường như anh không quan tâm đến chuyện cậu mở lời, ngược lại trên mặt còn rất vui vẻ.

Takemichi khẽ thở dài nhìn ngoài cửa sổ, cậu thật sự rất nóng vội, cảm giác mới mẻ của anh tuy cậu đã đoán trước nhưng không phải là biểu hiện ra ngoài ngay như vậy. Tay đặt ở đầu gối bị anh kéo qua, tư thế lái xe vẫn không thay đổi.

"Đã xảy ra chuyện gì làm cho em đột nhiên nghĩ thông suốt như vậy?"

"Tôi nghĩ, thay vì để anh vui đùa chán rồi phân phát cho tôi một khoản chi bằng hiện tại hưởng thụ thật tốt, trước đây tôi quá cố chấp, thật ngốc nghếch."

Anh nghe vậy khóe miệng lạnh lùng cười, tiếng cười kìm hãm không được theo tâm tình sung sướng lộ ra, anh nói.

"Michi, tôi sẽ cho em những thứ tốt nhất."

Có thể thấy cậu khuất phục, anh thực sự rất cao hứng.

Tới trung tâm mua sắm, có rất nhiều loại laptop nhìn hoa cả mắt, Takemichi đến quầy phía trước lựa, đằng sau Mikey hai tay chống hai bên người cậu, thân thể kề sát bước đến.

Như vậy ở nơi đông người Takemichi vẫn chưa quen, lấy khuỷu tay huých nhẹ nhưng anh vẫn không chịu buông tha, đem đầu tựa lên bả vai cậu, chỉ chỉ 1 kiểu trong đó.

"Lấy cái đắt nhất."

Nhân viên nghe xong hai mắt tỏa sáng, lập tức ân cần vô cùng. Takemichi không mở miệng cự tuyệt, sau khi máy được lấy đến Mikey lúc này mới buông tay muốn thử tính năng của máy.

Takemichi giữ chặt tay anh, cảm thấy chột dạ, laptop này cả việc anh đụng vào thôi cậu cũng không muốn.

"Lấy cái này đi, kiểu dáng tôi cũng rất thích."

"Được" Mikey nghe xong, tự nhiên cũng vui vẻ không thử máy nữa.

Mua đồ xong, anh lại nắm tay Takemichi. "Buổi tối muốn ăn gì?"

Cậu muốn nói tùy anh thì điện thoại của Mikey lại vang lên, anh đem máy tính để ra ghế sau một tay cầm điện thoại.

"Alo, chuyện gì? Lại chơi, không rảnh...."

Bên trong điện thoại rất ầm ĩ, nam nữ hét chói tai trong tiếng nhạc sàn, Takemichi có thể nghe rõ. Đối phương không biết nói gì, thấy trán Mikey giãn ra một chút sau đó nhìn cậu một cái.

"Đang ở đâu?"

"Được rồi, mấy người cứ chơi trước, tôi đến sau." Nói xong liền tắt điện thoại.

"Đi đâu?"

"Dẫn em đi gặp một vài người bạn." Mikey tăng tốc.

"Vốn không muốn đi nhưng sợ em ở nhà buồn chán, nên đi ra ngoài chơi một chút."

Nơi đến là một biệt thự xa hoa, bên ngoài rất nhiều siêu xe, có thể thấy được đêm nay là tụ hội tại nơi này.

Takemichi hoàn toàn không có chút hứng thú, trên mặt lại làm vẻ ngược lại. Cậu kéo tay Mikey hai người vừa mới đến cửa, trong phòng lúc đầu đèn sáng trưng liền tắt ngấm, anh nói thầm một câu đưa tay đẩy cửa ra.

Bên trong tối như mực, chỉ đốt vài ngọn nến.

Takemichi giữ chặt cánh tay Mikey, ngẩng đầu thấy anh mỉm cười, "Bên trong không có ai sao?"

Anh ôm chặt eo cậu, kéo cậu vào trong lòng ngực, mới vừa vào phòng cửa liền bị đóng lại ngay sau đó đèn chợt sáng lên làm chói mắt.

Takemichi đang dùng tay che mắt, xuyên qua khe hở cậu thấy trong phòng có ít nhất mười mấy người. Nam nhân đều mặc âu phục mang giày da cách ăn mặc cùng một kiểu, nhưng nữ lại không mặc gì ngoài áo ngực và quần lót khêu gợi, da thịt trắng nõn lõa lồ.

Cậu theo bản năng nắm cánh tay bên cạnh.

"Sano thiếu, sao giờ mới đến...."

Takemichi biết người này, là cậu chủ nhỏ của Bất động sản Valhalla, Hanemiya Kazutora.

"Mấy người lại chơi đùa bừa bãi gì nữa đây?" Mikey đặt tay lên vai Takemichi, ôm lấy cậu tiến đến.

"Không phải đang chờ cậu sao?"

Baji bên cạnh ôm một cô gái dáng người nóng bỏng tiến lên, Takemichi nhíu mày, đối với anh ấn tượng cũng không tốt.

Không khí tràn ngập khói thuốc và rượu, Takemichi cố nén cổ họng. Mikey dẫn cậu đến ngồi trên ghế sô pha, Baji liếc mắt xem xét hai người một cái, vỗ vỗ bả vai cô gái trong lòng.

"Thật sự là không hiểu luật lệ, đưa cho Sano thiếu ít rượu đi."

"Vâng."

Giọng nói cơ hồ có thể làm người ta rợn tóc gáy, lúc quay lại cô gái lắc thân hình như rắn nước trong tay bưng ly rượu màu đỏ. Hai chân thon dài đứng trước mặt Mikey, vẫn chưa đưa ly rượu cho anh mà là một tay phác thảo trên vai Mikey, hai chân dang rộng ngồi lên eo Mikey.

Động tác nóng bỏng như thế, ở trong mắt người ngoài lại chỉ là thấy nhưng không thể trách.

Ngay cả Mikey cũng vui vẻ nhận, hai tay chia nhau đặt lên đùi cô gái, lòng bàn tay cảm nhận da thịt nhẵn nhụi. Cô gái dáng người rất đẹp đủ để làm cho máu đàn ông trào ra. Sau khi khẽ nâng cơ thể, nửa người phía dưới nhẹ nhàng chậm rãi mát xa chỗ mẫn cảm của Mikey.

Động tác nóng bỏng sắc sảo như vậy Takemichi ngồi bên cạnh mặt đỏ bừng, toàn thân như bị đốt nóng.

Bàn tay Mikey đặt trên đùi cô gái nắm chặt, lúc di chuyển để lại vết hằn ngón tay. Cô gái ngẩng đầu nhấp rượu ánh mắt tràn ngập mị hoặc cúi đầu, Mikey ngậm cười bộ dạng rất thích thú.

"Ọe—-"

Lúc môi cô gái sắp tiến đến môi Mikey, khiêu khích như vậy vốn đã nắm chắc phần thắng, nhưng lại không đúng thời điểm bị Takemichi phá vỡ. Cậu che miệng lại, lúng túng nói.

"Dạ dày tôi không tốt."

Cô gái trừng mắt liếc cậu một cái, lại cúi đầu tức khắc, Mikey nhịn không được bật cười. Anh nâng ngón trỏ đặt ở môi cô gái, cũng hơi nghiêng nghiêng đầu, một tay vỗ nhẹ mông cô.

"Đi xuống đi."

Cô gái không cam tâm trượt khỏi người anh, lúc này Baji lại đến gần.

"Đây không phải là nhân viên của cậu sao? Lần trước tôi nói không sai mà, đã bị cậu chơi qua đúng không?"

"Cậu ấy là người của tôi."

"Sano thiếu, người ta cũng là người phụ nữ của anh mà." Lúc này, một cô gái khác ngồi trong góc nũng nịu nói.

"Bọn em ai cũng cởi hết rồi, anh mang người đến, dù thế nào cũng ý tứ một chút đúng không?"

"Đúng vậy."

Kazutora cùng Baji bình thường chơi khá thân với Mikey, hai người cùng nhau đến bên người Takemichi.

"Cậu bé, mặc nhiều như vậy sẽ nóng chết mất."

"Mikey, chúng ta về nhà đi."  Takemichi xoay đầu, hai mắt xanh biếc nhìn Mikey.

"Đừng đùa chứ" Baji một tay đặt trên vai cậu.

"Vừa mới đến đã muốn đi, rất không nể mặt anh em chúng ta."

"Đúng vậy, Sano thiếu hôm nay có một thứ...., đặc biệt dành cho mọi người chơi thử...." Kazutora thần bí lại gần nói.

"Thứ gì?" Mikey khẽ nhíu mày,

"Các cô gái, đem đồ lên."

Sau đó mấy bịch bột trắng được xếp lên bàn, Mikey nhìn thoáng qua liền quay trở về ghế sô pha.

"Tôi chưa bao giờ chạm vào thứ này."

"Thứ này đặc biệt hăng hái, thật là..."

"Kazu" Mikey nhấc 1 chân, giọng nói dường như cứng lại một chút.

"Chơi đàn bà thì có thể, thứ này, tôi khuyên cậu đừng có đụng nhiều."

"Muốn thứ này hơn đàn bà, đó mới gọi là mất hồn đấy."

Mikey cầm ly rượu trên bàn nhấp một ngụm, anh biết rõ thứ này nếu như đã nghiện muốn cai cũng khó.

"Cậu ta không biết phân biệt tốt xấu, lại đây, chúng ta cùng phê đi...."

Takemichi đứng dậy tránh hai người, ngồi bên cạnh Mikey. Mọi người tụm năm tụm ba trước bàn, không bao lâu sau cả phòng mù mịt khói, cả trai lẫn gái sắc mặt thay đổi nhanh chóng, rõ ràng là đã tới miền cực lạc.

Đây là chính là thế giới Mikey muốn dẫn cậu vào sao?

Takemichi nhìn những gương mặt vặn vẹo tràn đầy khoái cảm kia, nhịn không được trong lòng run sợ nếu mình ở lại bên anh một thời gian nữa có thể cũng sẽ sa đọa như vậy.

Nghĩ vậy, Takemichi liền cảm giác được anh rất đáng sợ. Cậu không chút nghĩ ngợi, đứng dậy đi ra ngoài.

"Em đi đâu?" Mikey ngẩng đầu.

"Về nhà."

Anh ngước lên, chưa bao giờ có thói quen nói chuyện dưới góc độ ngước nhìn người khác như vậy.

"Tôi chưa nói muốn đi."

Giọng điệu có vẻ như không vui, Takemichi dừng bước, những người phía sau cũng ồn ào nói.

"Sano thiếu, anh nuông chiều cậu ta không ít nhỉ, bị chiều sinh hư rồi?"

Đàn ông đi ra ngoài, mang theo người chính là muốn sự nghe lời, không làm anh mất mặt.

Takemichi xoay người, hai mắt cũng dịu đi rất nhiều, "Nhưng mà tôi đói bụng."

Mikey vẫn vẫy gọi cậu, sau khi Takemichi đến gần kéo cậu ngồi trên người mình.

"Bên kia có rất nhiều đồ ăn, em ăn gì lót bụng trước, tôi ngồi một chút rồi mình đi."

Takemichi hơi cúi đầu,sau khi tới bàn tiệc ăn vài thứ, quả nhiên anh không có nuốt lời không để ý nhóm bạn khăng khăng giữ lại, dù thế nào cũng kéo Takemichi rời đi.

Cậu biết, chỉ cần một lần như vậy cậu coi như đã đắc tội với họ.

Lúc ngồi trong xe mặt Takemichi vẫn còn nóng rần rần, anh lấy chìa khóa xe ra, cậu xoay người cầm tay Mikey.

"Về sau không đi chỗ đó nữa được không?"

"Em không thích?"

"Tôi không thích anh đi."

Takemichi biết yêu cầu này với anh mà nói thật vô lý, "Tôi không muốn anh mang theo mùi hương của cô gái khác về."

Động tác trong tay anh hơi trì hoãn, nghiêng người, cặp mắt đen láy dò xét. 

"Michi, thái độ của em chuyển biến quá nhanh."

Khi đối mặt với ánh mắt này, Takemichi sợ cuối cùng mình sẽ để lộ cảm xúc. Hai tay cậu ôm cổ Mikey, cằm nhẹ tựa lên vai anh.

"Chuyện tôi với Rindou sớm đã nghĩ thông suốt rồi, nếu tôi theo anh, chỉ muốn anh toàn tâm toàn ý đối xử tốt với tôi. Mikey, anh có thể đối với tôi khác những người kia được không?"

Mikey khẽ lùi, trước mặt đôi mắt đã tràn đầy thỏa mãn ngang ngược đã để lộ sự chờ đợi của anh. Anh rốt cục đã thuần hóa được cậu, biến cậu thành một cậu bé ngoan ngoãn nghe lời.

Ánh mắt Takemichi nồng nàn nhìn anh, thấy anh không mở miệng cẩn thận nói.

"Có thể chứ?"

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, tươi cười không chút để ý, anh buông tay ra khởi động xe.

"Đương nhiên có thể."

Takemichi giấu nụ cười thỏa mãn, ở trên đường về, Mikey thường xuyên nhìn qua kính xe quan sát vẻ mặt của cậu. Sau khi nhìn kỹ, anh lúc này mới xác định, sự sắt đá của Takemichi đã biến mất hoàn toàn.

------

Ngày hôm sau, lúc Mikey thức dậy cậu vẫn còn ngủ, dù sao cũng không cần đi làm thời gian rảnh rất nhiều.

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, anh đem thẻ vàng đặt trên đầu giường.

"Muốn gì cứ mua lấy."

Lần này cậu không từ chối, lòng tràn đầy vui mừng tiếp nhận thẻ, "Buổi tối về sớm một chút."

Sau khi Mikey đi không lâu, Takemichi liền rời khỏi giường. Cậu bắt xe đi ngân hàng, rút mười ngàn yên tiền mặt rồi dùng tên mình mở một tài khoản, sau khi chuyển mười ngàn yên từ thẻ của Mikey qua mới rời đi.

Lúc tới nhà Senju, cô ấy không có ở nhà, Takemichi nói với bà Senju cậu là bạn của cô ấy. Lúc ngồi đợi, liền mượn cơ hội đem 100 ngàn yên tiền mặt để lại trong phòng.

Tuy rằng, Takemichi biết như vậy không thể bù đắp được gì nhưng cậu muốn làm như vậy. Dù không đổi được thanh thản, ít nhất có thể đội được một chút dễ chịu trong lòng.

Trở lại Ngự Cảnh Uyển, cậu mở ngăn kéo ra, lấy ra một hộp trang sức.

Trong đó, là trang sức của Mikey tặng cho cậu, Takemichi đem thẻ tài khoản mới mở nhét vào dưới cùng, sau đó đem hộp trang sức bỏ lại trong ngăn kéo. Điên cuồng quẹt thẻ hoang phí quá lãng phí thời gian, chi bằng trực tiếp chuyển tiền đi.

Có lẽ chiều nay Mikey sẽ nhận được hóa đơn giao dịch, người đàn ông như vậy chắc chắn sẽ không thích người tham lam.

Takemichi thay đồ, cầm máy tính đến ban công, Hina đã gửi bản vẽ cho cậu trong hòm thư, lúc làm việc cậu nhanh chóng khôi phục tinh thần toàn tâm toàn ý.

Lúc Mikey trở về, chỉ thấy cậu đang ngồi một mình trên ban công gõ máy tính, nghe tiếng bước chân cậu vội tắt chương trình đang chạy, hai tay duỗi ra vặn vẹo thắt lưng.

"Đang làm gì vậy?" Anh xoay người, khẽ hôn lên má cậu vài cái.

Takemichi dựa người trên ghế sô pha, hai chân xếp bằng bộ dạng lười biếng, cậu bắt chước dáng vẻ thường ngày của Mikey, nheo hai mắt lại.

"Còn có thể làm gì, tán dóc, xem phim, nhàm chán gần chết."

"Vậy buổi tối tôi dẫn em ra ngoài chơi."

"Được!"

Takemichi đặt laptop bên cạnh, mượn lực sô pha nhẹ nẩy người lên, hai tay ôm cổ Mikey hai chân thuận thế kẹp lấy thắt lưng của anh.

"Tôi muốn đi xem phim, còn muốn đi dạo phố."

Mikey hai tay nhẹ nâng lấy mông cậu, duy thì tư thế đó để cậu ngồi lên lan can.

"Được, chỉ cần em muốn tôi sẽ đáp ứng."

"Mikey, anh vì cái gì đối tốt với tôi như vậy?"

"Tôi đối với người của mình, từ trước đến nay đều rất tốt."

Nếu là yêu, khẳng định sẽ bị những lời này của anh làm tổn thương, với anh chưa từng đối ai có gì đặc biệt. Takemichi may mắn không rơi vào lưới tình của anh, tuy là nghĩ vậy, nhưng lại đè nén không được vẻ mặt ủ rũ, ngay cả tâm tình cũng bắt đầu buồn bã.

Mặt trời chiều ngả về tây, anh ôm lấy cậu trong căn biệt thự xa hoa hôn nồng nhiệt. Bất luận là đứng gần hay xa nhìn thấy, đều là một hình ảnh xa hoa lộng lẫy biết bao người ao ước.

------

Đêm đó, anh cùng cậu ăn cơm chiều, đi dạo phố, xem phim. Tuy rằng Takemichi nhìn ra được mặt Mikey đã lộ vẻ mệt mỏi nhưng cũng không có ý định buông tha anh, mua vé kéo anh vào rạp chiếu phim.

Trong góc tối, anh lúc đầu còn có chút tinh thần, không đến nửa phim đã mệt mỏi nhắm hai mắt. Đây là bộ phim hài khắp rạp đều nghe được tiếng cười vang, ánh sáng lúc sáng lúc tối chiếu vào khuôn mặt.

Trong không gian tối om không thấy năm ngón tay, chỉ nhìn rõ hai mắt Takemichi đều ngấn nước.

Mikey gắng sức không được, thân thể nghiêng qua đầu tựa lên vai cậu. Trong hốc mắt chống chọi quá lâu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Ha ha ha —" dãy người phía trước cười vang khó có thể nhịn được. Takemichi nhét một bụm bắp rang bơ vào miệng, tắc lại ở cổ nghẹn ngào.

Cậu không biết vì cái gì muốn khóc, chỉ là cảm thấy trong lòng đau khổ, chua xót. Bên tai nghe tiếng thở trầm ổn của anh, tình cảnh này thật êm ấm biết bao.

Nhưng người đàn ông này không thuộc về cậu, ngay cả những phút giây hạnh phúc cũng chỉ là giả tạo.

Takemichi dùng sức nuốt hết bắp trong miệng xuống, ngay cả khi nuốt xuống rồi vẫn cảm thấy trong miệng mặn chát.

Hạnh phúc của cậu luôn đến không dễ dàng, còn chưa nắm chặt đã vội bay đi.

Hai vai Takemichi nhẹ rung, lúc Mikey mở mắt ra liền thấy cậu mặt đầy nước mắt. Anh vươn tay ôm lấy cậu vào lòng, tiếng nói không rõ ràng.

"Sao lại khóc nhiều như vậy?"

"Ý nghĩa của bộ phim, rất cảm động....." Takemichi nhịn không được, mắt sưng như quả hạnh đào.

Mikey lau nước mắt cho cậu, Takemichi cản tay anh lại cầm lấy ngón trỏ.

"Chúng ta đi thôi, lúc hết phim người sẽ rất đông."

Đi khỏi rạp chiếu phim, tâm tình Takemichi cũng đã tốt hơn, Mikey cười cười ôm eo cậu.

"Một bộ phim có thể làm em khóc thành như vậy."

"Bởi vì, tôi xúc động..." Takemichi cười, đi theo anh.

"Tôi muốn ăn khuya."

"Được, muốn ăn gì?"

"Mì udon."

"Mì udon?"

"Đúng vậy."

"Vậy, được rồi." Kết quả, hơn nửa đêm, lòng vòng cả nửa thành phố mới tìm được một tiệm mì nhỏ trong hẻm, lúc mang đến cho Takemichi lại không muốn ăn.

Ăn hai miếng, liền đẩy ra.

Đôi khi tính tình Mikey rất dịu dàng, lúc gần đi vì sợ cậu lát muốn ăn, còn kêu ông chủ đóng gói một phần.

Trên đường trở về, Takemichi cầm tô nhựa nóng hổi trong lòng bàn tay, ngay cả trái tim cũng nóng lên.

Trở lại biệt thự, đêm đã khuya, Mikey sáng mai còn phải đi làm, tắm sạch sẽ liền leo lên giường không muốn động chạm. Takemichi xốc chăn lên đi vào, anh nghe được tiếng động tùy tay ôm cậu vào lòng, mắt vẫn nhắm.

"Mikey."

"Hửm?"

"Tôi muốn đi ra ngoài chơi, anh đi cùng nhé."

Hai mắt mệt mỏi của anh khẽ mở, đường lông mày tuyệt đẹp khẽ nhíu, anh xoay người đặt cậu dưới thân mình.

"Nói đi, muốn đi đâu?"






___End chương 68___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro