Chương 72: Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một giấc mơ mông lung.

Trên ban công kiến trúc Châu Âu kia, dường như phản chiếu hình ảnh bọn họ đã từng ôm nhau tình cảm.

Xuyên qua mây mù, cậu thấy Mikey dáng dấp nhàn nhã thưởng thức rượu đỏ, chính mình đang trong ngực anh tựa đầu lên vai anh, nếu như không vạch trần mối quan hệ đó, nhất định sẽ cho đây là một cặp đôi hạnh phúc khiến người khác phải ghen tỵ.

Sau 12h ánh mắt trời hết sức ấm áp, xuyên qua bả vai cậu, có thể nhìn thấy những hạt bụi óng ánh vàng.

Vali trượt thành đường dài trên con đường đá, xóc đến nổi làm cả lòng bàn tay cậu tê dại. Trong hoa viên, chỗ chưa bao giờ nhìn kỹ bây giờ mới thấy cảnh sắc tuyệt đẹp như thế nào.

Lúc này, hình ảnh cậu cùng Mikey từ khi quen biết đến bây giờ, giống như những thước phim rõ mồn một trước mắt.

Lúc mới gặp, anh nói, "Ngủ với tôi một đêm, như thế nào?"

Sau này, anh nói, "Cậu muốn cái gì, tôi sẽ cho cậu cái đó."

Cho đến đêm hôm qua, lúc nằm trên giường sau khi ân ái, anh nói.

"Nếu không phải cậu muốn dùng đứa con dây dưa với tôi, tôi sẽ không thay đổi nhanh như vậy."

Đến hôm nay, anh nói, "Muốn ăn mừng một phen, đặc biệt là cậu."

Takemichi cảm giác tất cả chỉ là giấc mơ. Lúc đến, cô độc, lúc đi vẫn cô độc như cũ không nơi nương tựa.

Đàn ông.

Lúc nói chơi đùa chán rồi, lại dễ dàng như vậy, Takemichi nhịn không được, đối với Mikey, may mắn là cậu đã phòng bị tốt. Đêm qua phóng túng, chính là giọt nước tràn ly khiến anh buông tay nhanh nhất. Cậu chủ động làm anh không dậy nổi chút hứng thú, cậu muốn giao dịch càng nói rõ quan hệ của họ. Mikey quả nhiên thông minh, nên lúc buông tay không một chút dây dưa dài dòng.

Đứng thật lâu ở lối đi bộ, Takemichi mới gọi được xe, đem vali để trong cốp, sau đó liền đi đến bệnh viện.

Mikey trở lại Ngự Cảnh Uyển, đã là ban đêm.

Lầu hai, Rem đang quét dọn, thật ra cũng không có gì nhiều để sắp xếp, chỉ là đổi lại ga giường mới, xịt phòng, xóa sạch toàn bộ mùi hương của Takemichi trong phòng.

Mikey đẩy cửa ra, dường như cho là mình nhầm phòng. Anh đứng ở cửa một hồi lâu, cho đến khi Rem phát hiện, mới bình thường trở lại.

"Thiếu gia, anh đã về."

Anh cởi áo vest xuống, tùy ý vứt xuống giường.

"Những thứ này, ai bảo cô đổi?"

"Là Take thiếu gia" Rem đứng trước mặt anh.

"Cậu ấy nói, bà chủ mới sẽ không thích dùng đồ của người khác, cho nên sai tôi đổi lại."

Mikey cởi cà vạt xuống, tiện tay mở tủ quần áo ra, liền thấy bên trong trống rỗng chỉ có vài cái móc, những trang phục bình thường cậu không bao giờ mặc qua cũng mang đi tất cả, trang sức trên bàn trang điểm đã biến mất. Anh quay lại nhìn, khóe miệng nhếch cười, cậu cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, đã có kinh nghiệm.

"Biết rồi, cô ra ngoài đi."

Mikey đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa xong, vết cào trên người Takemichi để lại gặp nước liền nhói lên. Anh mặc áo ngủ vào cũng không để ý, một chút vết thương sau mấy ngày sẽ lành lại.

———

Takemichi làm thủ tục xuất viện cho mẹ, khi về đến nhà trời đã tối. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, mới cảm giác bụng kêu ục ục.

"Mẹ, tối rồi, con đi gọi đồ ăn."

Mẹ Take mặc đồ ngủ, nằm dựa trên giường, khu nhà nhỏ này lại ấm áp như ban đầu, mặc dù không lớn, nhưng cũng là nhà.

"Takemichi, chúng ta... rốt cuộc đã về nhà."

Takemichi thổi nguội mì nước đưa đến bên miệng bà.

"Mẹ, nhanh ăn đi, chắc là đói bụng lắm rồi."

"Mẹ... tự mình ăn được." mẹ Take dùng tay trái run rẩy nhận lấy tô mì.

"Sau này... mẹ sẽ tự làm, mẹ... không muốn liên lụy con."

"Mẹ, mẹ nói gì vậy?" Takemichi trong lòng đau xót, hốc mắt ửng đỏ lên.

"Đứa trẻ ngốc..."

Mẹ Take sau khi cố gắng mấy lần, mới có thể đưa thìa lên miệng.

"Con có công việc của mình... mẹ, chỉ chăm sóc tốt bản thân, con mới có thể không vướng bận chuyện ở nhà..."

"Mẹ, con tin mẹ." Takemichi vui mừng, tay phải đặt trên đùi bà.

"Mẹ sẽ mau chóng khỏe lại."

Bên giường đã có sẵn gậy và xe lăn, mặc dù mẹ di chuyển khó khăn, nhưng có thể gắng gượng tự ngồi lên xe. Takemichi tính thuê một người giúp việc, tốt nhất là biết xoa bóp trị liệu, giúp mẹ mau sớm đi lại.

Bên công ty Hoa Thiên đã an bài tốt, lập tức có thể đi làm.

Sau khi ăn cơm tối, Takemichi trở lại phòng của mình. Cậu mở đèn ở đầu giường, ánh sáng màu da cam, nơi này ngay cả chỗ để dép của cũng không thay đổi. Cậu dang rộng tay chân nằm trên giường, ga giường lạnh lẽo xuyên thấu qua da thịt truyền vào trong cơ thể. Takemichi trở mình, đem mặt gối lên nhẹ nhàng vuốt ve.

Ngồi dậy lấy sổ ra tính toán chi tiêu hai tháng sau này, cậu đột nhiên nhớ tới gì đó liền đứng dậy, từ trong bóp móc ra một cái thẻ.

Bên trong, có 30 nghìn yên.

Cậu không muốn tiền của anh, nhưng không phải một phần cũng không lấy. Takemichi sẽ không ngốc nghếch để duy trì tôn nghiêm của mình, mà làm bản thân chết đói.

Cậu dùng bút lông màu đen ghi chú lại, ba mươi nghìn, có số tiền đó sau này mẹ phục hồi sẽ không phải lo lắng, cậu cũng không cần mang gánh nặng quá lớn. Cậu cắn ngòi bút, trong cánh mũi, là mùi hương đặc biệt trong nhà.

Takemichi đóng quyển sổ, mọi thứ đã sáng sủa lại, bắt đầu từ ngày mai, có thể sống một cách tốt đẹp.

———

Ngày thứ hai, Takemichi đi đến công ty môi giới tìm người làm. Bên công ty Hoa Thiên, Hina ngay cả ly nước trên bàn làm việc cho Takemichi cũng chuẩn bị xong, cậu chỉ cần đi mình không đến làm việc là được.

Cuộc sống đi vào quỹ đạo, ánh sáng đã xuyên đến mọi ngóc ngách, cuộc sống lo lắng trước kia đã hoàn toàn bị xóa sạch.

Takemichi cứ tưởng rằng có thể duy trì cuộc sống yên ổn này, nhưng sau khi tan sở nhìn thấy chiếc xe ở cửa, trái tim cậu liền lạnh lại.

Cậu không biết, Rindou làm sao có thể tìm đến đây.

Takemichi nhìn hướng khác, xem như không nhìn thấy, đi trên đường, chiếc xe vẫn giữ khoảng cách mấy bước theo sát. Sau khi đi được mười mấy phút, cậu vẫn là dừng bước xoay người lại.

Chiếc xe dừng lại bên cạnh cậu, anh một tay bám lấy cửa sổ xe.

"Michi, anh muốn nói chuyện với em một chút."

"Giữa chúng ta không có gì để nói."

Rindou bước xuống dáng vẻ cao lớn dựa vào thân xe, ngắm gương mặt này, Takemichi chỉ cảm thấy hết sức xa lạ.

"Anh nghe má Ly nói em đến nhà, em sao lại sảy thai? Là con của Mikey sao?"

"Rin." Takemichi thở dài, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh, đáy mắt không giấu được dò xét.

"Tôi có nên gọi anh như vậy không?"

"Em có ý gì?"

"Quên đi, mẹ đang chờ tôi ở nhà, tôi phải về." Takemichi nói xong liền muốn rời đi.

"Đợi đã."

Rindou cũng không cho cậu cơ hội, giữ tay cậu, đem Takemichi kéo về bên người mình.

"Em như vậy có phải vì gương mặt này không? Chỉ vì nó không giống với gương mặt trước kia của anh, em lập tức thay lòng?"

"Rindou!"

Takemichi nhíu chặt đôi mi thanh tú, hất tay anh ra.

"Trong mắt anh, tôi chính là như vậy, đúng không?"

"Michi, nếu như không phải như vậy, em cũng sẽ không lạnh nhạt với anh như thế..."

Takemichi chỉ cảm thấy kiệt sức, cậu không muốn tranh cãi, nhưng người đàn ông trước mặt cậu, giống như là tường đồng vách sắt.

"Tại sao đến bây giờ anh lại muốn níu kéo? Rindou, tôi thật không đoán được trong lòng anh nghĩ gì, lúc thì làm nhục tôi trong bữa tiệc đính hôn nghênh ngang rời đi, lúc thì dùng trăm phương ngàn kế muốn quay lại, anh xem tôi là cái gì? Anh cảm thấy chơi đùa tôi vui lắm có đúng không?"

"Michi" thấy cậu muốn rời đi, Rindou trước một bước nắm lấy bả vai cậu.

"Chẳng lẽ chân tướng một năm trước, em không muốn biết sao?"

Ánh mắt giãy giụa ban đầu đã dịu lại, Takemichi do dự.

"Một năm trước, chân tướng gì?"

"Lên xe trước đã." Rindou dắt tay cậu, lại bị Takemichi hất ra.

"Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Michi chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống."

Rindou mở cửa xe, lần này cũng không ép buộc cậu, Takemichi đứng yên lặng một hồi sau mới lên xe.

Bên ngoài cửa xe, những bóng cây lướt qua thật nhanh. Takemichi có dự cảm, cuộc sống yên tĩnh của cậu dường như sắp bị phá vỡ, trong lòng lo lắng không dứt.

Một tay trên cửa sổ chống cằm, đêm Rindou xảy ra chuyện đó, kí ức của cậu đã phủ đầy bụi, nếu anh không nhắc lại, cả đời này Takemichi cũng không muốn nhớ đến.

Quay lại thời gian, lúc cậu vẫn còn thơ ngây, tình cảm khi đó cũng đã nồng nàn cực điểm.

***
"Rindou, anh rốt cuộc muốn dẫn em đi đâu?"

Lúc này đã ở lưng chừng núi, Takemichi không còn sức lực leo lên nữa, cậu nắm một tay anh, ngồi chồm hổm khóc lóc la lói.

"Đi không được, chân mất hết sức lực rồi."

Rindou quay đầu lại, gương mặt khôi ngô tràn đầy thanh xuân, lông mày anh tuấn nhíu lại, anh dừng bước cúi người xuống.

"Vậy anh cõng em."

"Thần thần bí bí muốn giở trò quỷ gì?"

Takemichi vẫn đùa giỡn liếc nhìn cái lưng rộng của anh, nghĩ lại chân của mình, không nói hai lời liền nhảy lên lưng anh.

"Yah, ngựa ơi mau chạy đi."

"Michi, lúc chúng ta lên đến đỉnh núi, mặt trời cũng sẽ vừa xuống, nghe nói ánh mặt trời lặn sau núi rất đẹp."

"Anh trốn học dẫn em ra ngoài, chính là vì xem mặt trời lặn sao?"

"Dĩ nhiên."

Rindou cõng cậu từng bước đi lên, Takemichi tựa vào vai anh, có thể nghe thấy tiếng thở dốc của anh.

"Rin, anh thả em xuống, em có thể tự mình đi."

"Không được, đi lâu như vậy nhất định em đã kiệt sức rồi."

Rindou nói chuyện có chút thở gấp, Takemichi dựa vào mặt của anh, thấy trán đầy mồ hôi dùng tay lau cho anh.

"Michi, như vậy đi, nếu khi xuống núi anh kiệt sức em cõng lại anh."

"Thôi đi, anh nặng như voi, ai có thể cõng nổi anh."

Takemichi vươn ngón trỏ chỉ vào trán anh.

"Voi, heo đại ngốc."

Lúc đến đỉnh núi, Rindou hoàn toàn kiệt sức, anh duỗi hai tay hai chân nằm trên cỏ.

"Michi, em nặng quá đi, đè ép làm anh tổn thương nguyên khí nặng nề."

Takemichi tựa đầu vào đùi Rindou, nghe xong lời này liền ngồi dậy, thân thể nặng nề ngã xuống.

"Đè chết anh luôn này!"

Anh tự tay ôm cậu vào lòng, cậu tất nhiên không chịu, hai người cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng vẫn là do Takemichi sức yếu, bị anh kìm hai tay.

"Nhìn kìa, mặt trời xuống núi rồi."

Cậu thư thái nằm trên đùi anh, xa xa ngọn núi, mặt trời đã lặn hướng tây, bầu trời nhuộm một màu ráng đó, đẹp đến chói mắt. Rindou cúi đầu, mái tóc tím đậm tinh thần phấn chấn, mí mắt khác hẳn người thường, khóe miệng cười, lại có chút mệt mỏi làm người khác nhìn không chớp mắt.

"Michi, thấy không?"

Cậu thu hồi tầm mắt, người con trai đối diện bỗng nhiên hạ thấp gương mặt tuấn tú, hai chữ rất đẹp còn chưa kịp nói ra, đã bị anh ngăn ở miệng.

Một nụ hôn lưu luyến.

Rindou nhẹ lùi người, Takemichi hai tay che mặt mình, không biết vì ngượng ngùng hay do trời chiều kia mà đỏ bừng hai gò má.

"Michi", Rindou dùng sức kéo tay cậu.

"Em xấu hổ sao?"

"Anh mới xấu hổ đó."

Takemichi không thừa nhận, liền nhắm mắt lại ăn vạ, đây là trò sở trường của cậu.

"Em thì có" Rindou cười nói, môi mỏng tiến đến tai cậu.

"Nhìn nè, ngay cả cổ cũng đỏ, Michi, em xấu hổ cái gì? Lại không phải là lần đầu, mở mắt...."

"Không mở" Takemichi bĩu môi.

"Nhất định không mở."

"Được lắm, em không mở ra, anh sẽ hôn em..."

"Anh—"

Cậu mở mắt, con ngươi xanh biếc ngã vào con ngươi màu tím đẹp kia, chóp mũi nhẹ chống đỡ, anh hôn nhẹ trên môi cậu.

"Em thua"

"Đáng ghét!"

"Thật đáng ghét sao?"

"Vô sĩ" Takemichi không biết vì sao lại nghĩ đến hai chữ này, vừa nói ra chính mình liền cười.

"Anh có sĩ" nói xong, Rindou nghiêm trang nhe hàm răng trắng của mình.

"Hơn nữa mọc rất ngay ngắn, rất lợi cho việc hôn môi."

"Được rồi, em thua" Takemichi nói không lại, hai tay ôm cổ anh.

"Tại sao muốn dẫn em đi xem mặt trời lặn?"

"Bởi vì Chifuyu nói, mặt trời xuống núi rất đẹp. Em nhất định sẽ thích."

Takemichi gối đầu lên vai anh vuốt nhẹ, "Rin, chỉ cần ở bên cạnh anh, nơi nào em cũng thích."

"Michi, em vui không?"

"Vui."

Rindou cười thỏa mãn, dùng tay vuốt ve đầu cậu mấy cái.

"Chỉ cần em vui vẻ, sao trên trời anh cũng hái xuống cho em."

Takemichi biết rõ đó chỉ là một lời thề suông, vẫn cảm động rưng rưng khóe mắt. Cậu nắm tay anh, không mạnh không nhẹ cắn một cái.

"Rin, chúng ta vĩnh viễn không tách rời, được không?"

"Michi ngốc, chúng ta làm sao có thể tách rời chứ?"

Giọng nói Rindou nuông chiều, để cậu ngủ trên ngực mình. Anh cong chân lên, Takemichi liền có thể thoải mái mà tựa lên đầu gối anh.

Một tay sờ túi áo, Rindou đem hộp nhung lấy ra đặt trên lòng bàn tay.

"Michi, anh muốn tặng em món quà."

Cậu nghiêng đầu, "Là cái gì?"

"Em tự mở đi."

Nhịn không được tò mò, Takemichi cầm lấy hộp, cẩn thận từng li từng tí mở ra, thấy một chiếc vòng tay bạch kim.

"Thích không?"

Rindou lại gần, lấy vòng tay trong hộp ra, móc trên đầu ngón tay chiếc vòng hình sao lấp lánh.

"Nhìn xem, anh thật đã hái sao trên trời xuống cho em nè."

Takemichi mỉm cười, ánh mắt hạnh phúc không giấu được, Rindou lại gần đeo vào tay cho cậu, mới vừa đeo vào, mũi đã cảm thấy khó chịu hắt hơi một cái.

"Đẹp không?"

"Rất đẹp."

Sắc mặt Rindou bỗng nhiên trắng bệch, tay chống đỡ trên mặt đất, thở dốc dữ dội.

"Rin, anh sao vậy?!"

Takemichi nhanh chóng đến đỡ lấy anh, lúc này tinh thần đã hoàn toàn mất hết, anh cuộn người thở mạnh, nhưng như thế nào cũng không không đủ khí.

"Mau, có mang thuốc xịt không?"

Takemichi biết anh bị bệnh suyễn, liền vội tìm trong túi quần anh, may mà có mang theo. Cậu lấy ra sau đó nhanh chóng xịt vào mũi anh mấy phát.

"Rin, sao rồi, khác hơn chút nào không?"

"Rất...khó chịu."

Rindou sắc mặt trắng bệch thành đỏ bừng, anh túm lấy chai xịt trong tay Takemichi, dùng sức phun mấy cái, nhưng lại càng thở gấp dữ dội.

Takemichi cuống cuồng lên, Rindou hô hấp gấp gáp, chai thuốc xịt bị anh cầm chặt trong tay, cả cổ cũng vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng lên, bộ dáng làm người ta sợ hãi.

"Rin, chúng ta xuống núi nhanh thôi."

Takemichi vội đỡ anh, nhưng Rindou ngay cả sức đứng lên cũng không có, cậu nhấc một cánh tay của anh lên, dùng toàn bộ sức lực mới dìu anh lảo đảo xuống chân núi.

Trời đã tối, đường núi gập ghềnh khó đi, Takemichi chỉ có thể dò từng bước, nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt.

"Rin, Anh còn chịu đựng được nữa không?"

Rindou đã nói không ra hơi, dưới chân dốc đứng trơn trượt, cả người ngả về trước, theo thềm đá lăn xuống vài vòng mới dừng lại trên mặt đất.

"Rin!!"

Takemichi gấp gáp đã không còn giữ được bình tĩnh, lúc trước Rindou nói muốn cho cậu một bất ngờ, cũng vì không muốn bị người khác quấy rầy, hai người cố tình không mang theo điện thoại.

Lúc này trong núi sâu, ngay cả một bóng người cũng không có, cậu ngồi chồm hổm trên mặt đất lạnh như băng thấu xương, tuyệt vọng thấm vào trong lòng, bi thương vô cùng.

Rindou toàn thân bị những nhánh cây làm trầy xước, thân thể nằm đó bất lực gầy yếu, Takemichi không chút nghĩ ngợi kéo anh dậy, dìu anh xuống núi.

"Mich. . . Michi. . ."

"Rin, sẽ không sao đâu."

Takemichi cũng không quen nói dối, bộ dạng Rindou đã sớm làm cậu sợ hãi, cậu run rẩy nói, hai chân loạng choạng bước đi.

"Lúc đi lên, là anh cõng em, bây giờ..."

"Michi..."

Trên lưng, giọng nói đã suy yếu như đứt đoạn. Takemichi kéo tay anh, bởi vì Rindou thân người cao lớn, cậu chỉ có thể cúi người thật thấp mới có thể miễn cưỡng nâng hai chân anh khỏi mặt đất.

"Rin... anh không cần nói nữa, thân thể quan trọng hơn."

"Michi.." Rindou đã có dự cảm xấu, anh thở gấp càng ngày càng mãnh liệt.

"Em... vui không?"

"Vui, hôm nay là ngày vui nhất trong đời em."

Lời nói Takemichi mang tiếng khóc nức nở, nước mắt lạnh như băng chảy dài trên khuôn mặt nhỏ lên tay anh.

"Rin, có anh bên em mỗi ngày, em mới có thể vui vẻ, chúng ta sẽ nhanh chóng xuống núi thôi, anh phải vì em mà cố gắng được không?"

"Michi.." Rindou không thể nói ra đầy đủ câu chữ.

"Anh....Yêu....Em."

Lệ tuôn như suối, Takemichi cũng không dám khóc thành tiếng. Cậu kìm nén, hai vai run rẩy không ngừng, Rindou cầm ngón tay mảnh khảnh của cậu. Takemichi cúi đầu, có thể cảm giác được cần cổ lạnh như băng.

"Rin, em cũng yêu anh—"

"Michi..."

Đây được xem như cái gì? Sinh ly tử biệt sao?

Takemichi ngẩng đầu, cầm lấy cánh tay anh đã trắng bệch vì dùng sức, hai mắt ngấn lệ, sự cứng cỏi đó vẫn chưa mất đi, cậu quay đầu lại, hai mắt đỏ bừng.

"Rin, em nhất định sẽ mang anh bình an xuống núi, anh không được phép có việc gì, biết không?"

Rindou gục trên vai cậu, tiếng thở dốc đã không còn dữ dội nữa, ánh trăng chiếu rọi. Takemichi chỉ nghe tiếng tim mình đập rất nhanh, cùng với tiếng hô hấp yếu ớt của anh.

Đường xuống núi không dài, nhưng cậu lại dùng rất nhiều thời gian.

Không dễ dàng gì mới xuống được chân núi, cả hai đã nhếch nhác không thể tả, khắp nơi đều là vết xước. Takemichi đặt Rindou xuống, anh đã gục đầu, hai mắt nhắm chặt.

Takemichi cũng không có thời gian sợ hãi, cậu chạy đến đường để gọi xe, nhưng nơi này vắng vẻ vốn không có chiếc xe nào. Sau khi vất vả ngăn được một chiếc, nhưng tài xế thấy cậu dìu Rindou, tình thế không tốt liền lái đi.

Takemichi vừa khóc vừa đón xe, cuối cùng đứng chắn giữa đường, làm một chiếc xe taxi dừng lại, cậu quên mình nhào tới.

"Van xin anh, cứu cứu anh ấy, tôi van xin anh—"

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy Rindou, nhìn sắc mặt anh ta liền biết không tốt, chuẩn bị rời đi. Takemichi thật vất vả mới ngăn được, thấy anh ta định đi, liền nắm chặt cửa xe, bởi vì quán tính nên bị kéo đi một đoạn dài, quần cũng bị mài cho rách toạc.

"Anh không thể như vậy, anh như vậy là thấy chết mà không cứu."

"Chàng trai, tôi còn có khách khác."

"Tôi không cần biết nhiều như vậy."

Trong mắt Takemichi hiện lên ánh nhìn hung hãn trước nay chưa từng có, cậu ổn định thân thể, đem hai chân ngáng trước bánh xe.

"Anh muốn đi, thì cán hai chân của tôi đi rồi đi."

Vừa nói xong, nước mắt liền tuôn ra xối xả.

Cậu đã không còn cách nào khác.

Tài xế thấy vậy, chỉ đành nhận mình xui xẻo, "Vậy cũng được."

Takemichi nghe nói liền đứng dậy, vừa sợ anh ta giống người kia, nói.

"Tôi đã nhớ kĩ hãng xe của anh", nói xong mới đi đến bên Rindou đỡ anh đến.

"Rin, không sao đâu, chúng ta lập tức đến bệnh viện."

Takemichi để anh gối trên đùi mình, trên đường đi, cố hết sức nói chuyện với anh, không thấy anh trả lời, cậu nắm lấy tay anh, lại phát hiện hai tay lạnh như băng.

"Rin, anh đừng làm em sợ."

Takemichi lấy tay vuốt ve mái tóc tím của anh.

"Không, sẽ không có việc gì..."

Cậu tự an ủi mình, hai bàn tay dùng sức cầm ngón tay thon dài của Rindou. Sau khi đến bệnh viện, ngay cả tiền tài xế cũng không muốn lấy, lập tức lái đi.

***

"Michi, Michi?"

Bả vai bị lay, Takemichi hoảng sợ mở mắt, đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Rindou ghé vào trước mặt.

"Có phải mơ hay không?"

Cậu sờ soạng trên mặt, mới phát hiện mình đã khóc, "Rin?"

"Anh ở đây."

Takemichi chợt thấy trong lòng chua xót khó nhịn, lúc đó cô độc, tuyệt vọng, bây giờ nghĩ lại, vẫn còn phảng phất trong lòng, kiếp này khó có thể phủi đi. Cậu cúi đầu, Rindou thấy thế xuống xe sau đó mở cửa dẫn cậu xuống.

Khách sạn cao chọc trời.

Trong phòng, lò sưởi vẫn chưa được mở, Takemichi mới vừa ngồi xuống, tay đã bị Rindou kéo.

"Lạnh không?"

Cậu lắc đầu, cũng lặng lẽ rút tay về.

"Chỉ là ăn cơm, không cần đến những nơi như thế này."

"Michi, anh không ngờ rằng, một năm sau, em đối với anh lạnh nhạt như vậy."

Takemichi quay đầu đi, chạm vào ánh mắt quen thuộc đó, đáy mắt liền rưng rưng.

"Anh không phải muốn nói cho tôi biết chân tướng một năm trước sao? Là chuyện gì?"

Lời vừa mới ra khỏi miệng, không khí trong phòng đã chùng xuống. Rindou vùi mặt vào lòng bàn tay, sau một hồi mới buông ra, chỉ là đôi mắt màu tím kia đã lạnh lùng đi ít nhiều.

Anh lấy từ trong túi ra một thứ, sau đó liền kéo tay Takemichi, mở lòng bàn tay của cậu đặt vào.

Takemichi cảm thấy nặng nề, sau khi nhìn vật đó, con ngươi trong trẻo trợn lên.

"Đây không phải là lọ thuốc xịt của anh năm đó sao?"

Rindou không nói gì, chẳng qua là gật đầu.

Đó là một lọ thuốc rỗng.

Takemichi không hiểu ý anh, "Cái này với sự thật có quan hệ gì, anh rốt cuộc muốn nói chuyện gì?"

"Michi" Takemichi có thể nghe được tiếng thở dài trong lời nói, cùng một sự thù hận mãnh liệt.

"Năm đó, bên trong không phải thuốc mà là nước."

"Cái gì?!"

Takemichi kinh ngạc, cậu chưa nghĩ đến điều này, chỉ cho là lúc ấy bệnh tình của Rindou quá nặng, lọ thuốc đó không thể kiểm soát được hơi thở của anh.

"Tại sao lại như vậy?"

"Đây là lọ thuốc anh nắm chặt trong tay, sau khi bác sĩ chứng thực nói bên trong chỉ có nước, bởi vì bệnh viện và nhà anh có mối thân tình, sau khi viện trưởng gọi cho cha anh, ông liền phong tỏa tin tức. Lúc ấy, ở cùng với anh chỉ có em, cha mẹ anh liền hoài nghi em không khỏi dính đến chuyện này. Thật ra thì, sau khi được đưa đến bệnh viện, não anh vì thiếu oxy nghiêm trọng mà ngất đi, sau đó, cha đã đưa anh ra nước ngoài chữa trị, nửa năm sau anh mới tỉnh lại."

Nói cách khác, là nửa năm anh sống thực vật.

Lọ thuốc trong tay rơi xuống, Takemichi trong mắt mông lung, tiếng thở dốc của Rindou khi đó vẫn còn bên tai.

"Bọn họ hoài nghi, tôi không trách, còn anh, anh cứ như vậy cho là tôi muốn hại anh, đúng không?"

Rindou né tránh ánh nhìn của cậu, sau khi đứng dậy đến bên cửa sổ, móc ra điếu thuốc.

"Anh tất nhiên không tin, nhưng, có một chuyện em còn nhớ không?"

"Chuyện gì?"

"Lúc em đợi ở ngoài, có một y tá thấy quần áo em tả tơi, cho em một bộ quần áo thay."

Chuyện này, tất nhiên cậu nhớ, lúc ấy cậu cảm kích không dứt, sau khi thay đồ vội vã quay lại ngồi đợi.

"Tôi nhớ."

Rindou dùng sức hít một hơi thuốc, Takemichi thấy vòng khói mông lung từ trong miệng anh, bao quanh người.

"Bác sĩ sau khi kiểm tra, bộ quần áo đó chứa phấn hoa, bệnh suyễn của anh, cũng vì vậy mới phát tác. Hơn nữa, thuốc của anh cho tới bây giờ luôn mang bên mình, lúc ấy người tiếp cận được, chỉ có em và anh..."

"Làm sao có thể?"

Takemichi lắc đầu, cậu bỗng nhiên đứng dậy, "Trên người tôi tại sao có thể có vật đó, không thể..."

Rindou tựa trên cửa sổ, dập thuốc trong gạt tàn, nhìn nó tắt rồi xoay người.

"Anh sau khi về mới biết được, em đến Cám Dỗ làm, còn có Mikey... Michi, cho nên anh tổn thương sâu sắc, tiệc đính hôn, cũng là bởi vì lúc đó anh cho là..."

"Anh cho là, tôi hại anh?"

Takemichi buông lỏng hai tay không biết nên để nơi nào, cậu hoàn toàn không nghĩ, trên người mình sẽ có thứ đó.

"Rindou!" giọng nói cất cao, tay run rẩy chỉ về anh.

"Anh sao có thể hoài nghi tôi muốn hại anh, anh tại sao có thể!!!"



___End chương 72___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro