Chương 73: Muốn quay lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chẳng lẽ ngày xưa yêu nhau, khiến cho anh một chút tin tưởng cậu cũng không có?

Takemichi nhịn không được nước mắt cứ thế rơi xuống.

Bây giờ, Takemichi làm sao để mọi người tin tưởng cậu đây. Hai tay buông thõng xuống, quần áo là chính cậu chọn lựa, đặt ở trong nhà người khác không có khả năng sờ đến. Hơn nữa gặp chuyện không may, về sau có cùng Rindou đúng là đường ai nấy bước. Thuốc hen suyễn của anh cũng là qua tay của cậu, cho nên đổi lại là ai, cũng sẽ nghi ngờ như vậy.

Nửa năm, anh sống cuộc đời thực vật.

Takemichi thật sự không dám nghĩ, trong vòng nửa năm, cậu đau lòng gần chết mà Rindou lại nằm ở trên giường, toàn thân bị cắm đầy những cái ống truyền dịch, không hề hay biết gì.

Hai mắt rũ xuống, đôi chân đi bộ lâu có chút mỏi, Takemichi chỉ cảm thấy cả người lung lay sắp đổ.

Rindou lên trước, gắt gao đem cậu ôm vào trong lòng, "Michi, thật sự xin lỗi em."

Anh ôm cậu thật chặt, thế nên cậu hoàn toàn không thể dãy dụa được.

"Anh không cần phải nói xin lỗi, các người đều như vậy mà nghi ngờ tôi. Anh bây giờ tại sao lại quay trở về tìm tôi?"

"Anh hối hận."

Rindou không để cho cậu có cơ hội phản kháng, "Anh không nên trong lòng nghi ngờ em, Michi, Trong lòng anh, một mực đều tin tưởng em."

"Nói cho cùng, có phải là vận mệnh đang trêu đùa chúng ta."

Takemichi để mặc cho anh ôm lấy, đôi mắt đẫm lệ lộ vẻ vô cùng trống rỗng.

"Chuyện này không bao giờ có thể nói rõ ràng được, Anh tin, còn Bác trai, Bác gái thì tin sao? Bọn họ hận tôi như vậy, chắc là sẽ không bao giờ tha thứ."

"Michi, chuyện này anh sẽ sai người điều tra rõ ràng, rồi sau đó đem tình cảm của 2 chúng ta nói chuyện với bố mẹ anh, cho dù bọn họ phản đối, anh cũng muốn kiên trì đến cùng."

Takemichi hai tay đặt trước ngực Rindou khẽ đẩy anh ra, vòng tay người đàn ông vô lực dần nới lỏng.

"Rin, mặc kệ chân tướng như thế nào, là tôi không muốn kiên trì nữa, tôi mệt mỏi quá, tôi không muốn cuốn vào bất cứ một cuộc tranh luận nào. Tôi chỉ mong muốn trở lại khoảng thời gian bình thường."

"Em có phải vẫn đang còn vì chuyện mẹ em mà trách anh?"

"Tôi không có trách ai."

Takemichi ngẩng đầu, con ngươi lạnh lẽo trở nên bình tĩnh, cậu nghĩ về cuộc nói chuyện với anh lần trước.

"Lần trước, chuyện của Mikey. Anh cũng thừa nhận mình là người gây nên, Rin, tôi không muốn đi theo anh chờ đợi hay lo lắng. Tôi thật vất vả lắm mới thoát khỏi anh ta, cũng giống nhau thôi, hiện tại, tôi chỉ muốn mẹ tôi có thể mau chóng khôi phục, anh hiểu chưa?"

"Vậy, hiện giờ trong lòng của em, có còn yêu anh không?"

Takemichi xoay người, vấn đề này đổi lại lúc trước cậu nhất định sẽ không chút do dự trả lời, nhưng hiện tại cậu chỉ biết cúi đầu xuống. Suy nghĩ một hồi sau đó ôn nhu nói.

"Rin, cuộc sống không phải chỉ dựa vào tình yêu mới chống đỡ được, bao nhiêu người yêu nhau mà không thể ở cùng một chỗ. Thích hợp với mình nhất, có lẽ, cũng không hẳn là người đã từng nhất quyết đợi người kia trở về."

Hiện tại cậu quá mệt mỏi, "Mikey nói anh đặt chân vào chợ đêm, tôi hỏi anh, lúc này thu tay lại, liệu còn kịp không?"

Rindou lông mày nhíu lại, một khi đã đặt chân vào, anh cũng sẽ không có ý định thu tay, "Michi."

"Michi, chỉ có như vậy anh mới có thể làm cho Haitani gia trở nên tốt hơn, mới có thể củng cố thêm địa vị của nó."

Takemichi gắt gao nắm chặt chiếc ghế bên cạnh.

"Rin, muốn được cái gì, đều phải trả giá tương ứng như vậy, tôi chỉ hy vọng anh mọi thứ đều tốt." Nói xong, liền muốn rời đi.

"Michi", Rindou vội vàng kéo cổ tay của cậu lại.

"Hôm nay dù xảy ra chuyện gì, anh cũng muốn có em ở đây, bên cạnh anh."

Takemichi dừng chân, gạt tay anh rời khỏi phòng, cậu cái gì cũng không muốn nói liền đi ra đường lớn.

Rindou tưởng rằng nói ra chân tướng một năm trước, Takemichi sẽ thấu hiểu những mâu thuẫn của anh, lại không biết, cậu sớm đã mệt mỏi, ngay cả khí lực cũng không có.

Còn một việc, hắn chưa cho cậu biết, hiện tại Rindou đến cái dũng khí thẳng thắn cũng không dám nói.

———

Qua vài ngày, thời gian cũng trở nên yên ắng, hiện tại Takemichi có rất nhiều công việc cần giải quyết, cuộc sống bận rộn không ngớt.

Nhớ lại trước kia, cậu như trước là một người bình thường, ngay cả việc làm cũng không có, trải qua rất nhiều gian truân, giờ cuộc sống cũng đã thuộc về mình.

Mua vài món ăn về nhà, mở cửa đi vào, "Mẹ?".

Cậu đem vài món ăn đặt ở trên bàn, đi vào trong phòng mẹ nhưng lại không thấy bóng dáng bà đâu. Cậu vội vàng tìm một vòng trong nhà, Takemichi trong lòng bất an, gấp rút đẩy cửa ra chạy xuống lầu tìm kiếm.

Loại khẩn trương sợ hãi vừa lan tràn đến ngực, nhưng lại trông thấy cách đó không xa, hai bóng dáng khác nhau chậm rãi tản bộ.

Mùa đông hoàng hôn rất đẹp, ánh nắng chiều như tấm thảm làm bằng gấm vóc loại thượng hạng tại phương Tây, trăm hoa đua nở. Trong công viên nhỏ, người đàn ông đưa lưng về phía Takemichi, anh đẩy xe lăn, bóng dáng cao ngất với đôi chân thon dài rất có lực. Mẹ Take quay đầu lại đang cùng anh ta nói cái gì đó, trên gương mặt bà có chút cười, Takemichi đã lâu lắm rồi không thấy.

Sự yên bình như vậy, làm cho cậu nhất thời không dám bước lên quấy rầy.

Người đàn ông thỉnh thoảng cúi đầu xuống, tiếp đó xoay người đem chiếc khăn nhung khoác lên đùi mẹ Take, động tác săn sóc. Takemichi đi chầm chậm tới đó, cây cối xung quanh vì nắng chiều mà nhuốm màu đỏ hồng, cậu đi từ từ phía sau lưng hai người.

"Mẹ."

Người đàn ông đẩy xe lăn xoay người, mẹ Take mặt mỉm cười.

"Michi, con đã về rồi à, Rin thấy mẹ ở nhà một mình, sợ mẹ buồn chán, liền đẩy mẹ đi ra ngoài dạo một chút."

"Mẹ?" Takemichi vội vàng tiến lên, theo tay Rindou đẩy xe lăn cho mẹ Take.

"Chúng ta về nhà."

Cậu sợ bà thấy Rindou, một lần nữa lại bị kích động.

"Anh tại sao lại ở đây?"

"Anh muốn tới thăm dì."

"Anh đi đi."

Takemichi nói xong, liền đẩy xe lăn đi đến chân cầu thang, bên cạnh cũng không thấy cây gậy đâu, cậu quay đầu lại dặn mẹ Take.

"Mẹ, mẹ ở đây đợi một lát, con lên nhà cầm gậy xuống."

"Được."

Takemichi vội vàng lên lầu, vừa cầm gậy xuống, đã thấy Rindou cõng bà trên lưng từng bước một đi lên. Anh ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú, trên trán lấm tấm mồ hôi tựa hồ nhìn thấy từng giọt rơi xuống cằm.

Takemichi hai tay nắm cây gậy, cứ như vậy ngơ ngác đứng ở đó.

Một màn này, làm cậu nhớ tới tình cảnh anh lúc đó cõng cậu lên núi.

Rindou đi đến trước mặt Takemichi, "Đi thôi, ngơ ngác gì đấy?"

Vừa lấy lại được tinh thần thì người đàn ông đã cõng mẹ Take lên mấy bậc cầu thang rồi. Cậu chỉ biết yên lặng theo sát ở phía sau, sau khi về đến nhà, Rindou nhẹ nhàng đặt mẹ Take ngồi xuống, lúc này mới xuống lầu đem xe lăn lên.

"Rin, tối nay ở lại ăn cơm đi, Michi chính mình nấu đó."

"Vâng, con cũng rất lâu không ăn ở nhà mình."

Takemichi ở trong phòng bếp làm thức ăn, nghe nói như thế thì động tác nhịn không được dừng lại. Rindou đi vào phòng bếp, đã nhìn thấy bộ dạng suy tư tới thất thần của cậu.

Anh cầm lấy bó rau bên cạnh, đặt xuống cái rổ gần đó để nhặt. Takemichi thấy thế, giật bó rau trong tay anh.

"Anh ra ngoài đi, tôi một mình làm là được rồi."

"Michi, anh không có ý gì khác."

Người đàn ông da mặt dường như rất dày, lại từ cái túi gần đó lấy bó rau mang ra chỗ khác nhặt.

"Anh chỉ muốn chăm sóc tốt cho dì, làm cho tâm tư của dì tốt lên một chút."

Takemichi không nói gì thêm, đem rau rửa sạch sau đó cho vào nồi.

"Anh ra ngoài đi, chỗ này có tôi là được rồi."

Rindou đem bó rau đã nhặt xong để vào trong rổ, anh đưa lưng tựa vào vách tường, hai mắt nhìn chăm chú vào bóng lưng thon gầy của Takemichi.

Cậu để gia vị vào chỗ cũ, vừa muốn đem xào nốt một vài món để vào trong mâm, người đàn ông liền chậm rãi đi đến vòng tay qua ôm cậu từ phía sau. Anh ôm lấy thắt lưng cậu, hai tay theo đó càng gắt gao ôm chặt, khuôn mặt tuấn tú cẩn thận tựa lên cổ Takemichi.

"Michi, anh sẽ không ép em, anh sẽ cho em thấy sự thay đổi của anh. Anh chỉ muốn em đừng nhanh như vậy cự tuyệt anh."

Takemichi bị ôm lấy không thể động đậy, một hồi lâu sau cậu mới thở dài.

"Anh ra ngoài trước đi, đồ ăn đều bị anh làm hỏng hết rồi đây này."

Người đàn ông nghe lời buông cánh tay, ra ngoài cùng mẹ Take xem tivi. Lúc ăn cơm, không khí hoà hợp ngoài sức tưởng tượng, Rindou rất biết cách ăn nói, càng làm cho mẹ Take tâm tình tốt lên nhiều.

Takemichi vùi đầu vào chăm chú ăn cơm, lại một mực nơm nớp lo sợ. Rindou cứ liên tục gắp thức ăn cho cậu, lại cẩn thận bóc tôm cho vào bát của mẹ Take.

Một bữa cơm mà chiếm hơn nửa tiếng đồng hồ. Sau khi ăn xong, Rindou thật cũng không có ở lâu, ngồi một chút liền rời đi.

Takemichi xoay xoay bả vai trở lại phòng ngủ, vừa ngồi trên giường của mình, mẹ Take cũng từ từ mở cửa vào.

"Michi."

"Mẹ", cậu đi qua ngồi xổm xuống trước mẹ Take, hai tay cậu đặt trên đùi bà đấm nhẹ.

"Hôm nay thế nào, có dễ chịu hơn tí nào không ạ?"

"Khoẻ hơn nhiều."

Mẹ Take đau lòng vươn tay lên, đem vài sợi tóc trước trán của cậu vén ra sau.

"Mẹ thật không ngờ, con trai của mẹ chịu nhiều tủi nhục như vậy."

"Mẹ, Mẹ nói gì vậy?"

"Rin hôm nay cùng mẹ nói chuyện suốt cả buổi chiều, cũng đem chuyện của bọn con nói cho mẹ biết, Michi...... chẳng trách...... Haitani gia không tha thứ cho con, mẹ nghĩ thông suốt rồi...... Điều này cũng không thể trách thằng bé Rindou kia, ai gặp chuyện như vậy, thì không còn cách nào khác phải thận trọng? Huống hồ, nó trải qua trận thập tử nhất sinh, nói gì thì nói, mẹ cũng đã bình phục rất nhiều. Mẹ biết rõ con vẫn chưa quên được nó, nếu như còn yêu, đừng nên như vậy mà dễ dàng buông tay, đừng vì chuyện của mẹ mà dằn vặt lẫn nhau, đừng trách nó nữa được không?"

"Mẹ.." nội tâm Takemichi phức tạp vô cùng.

"Con hiện tại cái gì cũng không nghĩ tới, chỉ hy vọng mẹ bình phục tốt thôi."

"Tiểu tử ngốc."

Mẹ Take để cậu gối đầu lên đùi, ngón tay không được linh hoạt vuốt ve mái tóc cậu. Takemichi nhắm mắt lại, không muốn nghĩ tới cái gì nữa, đối với cậu như này cũng đã rất hạnh phúc rồi.

———

Trải qua một khoảng thời gian dài cố gắng, công việc tại Hoa Thiên cũng không tồi, tất cả đều tiến triển theo cách tốt nhất.

"Michi", Hinata bản tính vẫn nóng vội như trước đây.

"Case này giao cho cậu, đến thứ ba phải có bản phác thảo đầu tiên."

"Yên tâm đi." Takemichi đem sơ đồ phác thảo tiếp nhận, tiện tay lật ra vài cái.

"Dự án lớn như vậy, chỉ sợ là sức cạnh tranh quá mạnh mẽ."

"Đương nhiên, tớ chính là cố ý lấy về phải nhờ người quen mới có được đấy."

Hinata đắc chí, sáp lại gần Takemichi, hạ thấp thanh âm ra vẻ thần bí nói.

"Còn có vài nhà đầu tư nhìn trúng, cùng lắm đối phương nói rõ, chỉ nhìn kết quả công việc không nhìn quy mô công ty. Tớ nói với cậu một tin đó là cả Phạm Thiên cũng cạnh tranh đấy, đến lúc đó, chúng ta cùng bọn họ liều một phen kẻ sống người chết."

Đã là mấy tháng qua, Takemichi lần đầu tiên từ miệng người khác có được chút tin tức về Mikey, cậu khẽ cười chậm rãi.

"Nếu là Phạm Thiên, chẳng phải là chúng ta đang hy vọng xa vời sao."

"Michi, cậu khi nào lại không có lòng tin như vậy?"

Hinata hai tay đặt ở trên bả vai cậu, "Tớ chính là đối với cậu hoàn toàn tin tưởng, vui vẻ lên, tranh thủ không đến đấy lại chẳng biết làm sao. Gia thế công ty đó lớn, chúng ta là con tôm nhỏ, thua chẳng phải không mất mặt sao?"

Takemichi lại lần nữa mỉm cười, Hinata vĩnh viễn đều là lạc quan như vậy, nhìn giống như tuềnh toàng nhưng trên thực tế, tâm tư cẩn thận, rất biết săn sóc người khác.

Sau khi tan việc, Takemichi cũng không lập tức về nhà, mà là mua chút ít hoa quả, ngồi hai tuyến xe bus đi đến nhà Senju.

Senju cũng không có ở nhà, Bà cô nói rằng cô hiện giờ làm tại một phòng đua xe, công việc là văn thư rất nhẹ nhàng.

Takemichi liền hỏi bà địa chỉ, Bà tuy nhiên nói như vậy, cậu cũng không tin.

Như vậy người con gái đó trằn trọc bôn ba, không biết có chỗ nào an thân không?

Trường đua xe rộng lớn, đặt tại trung tâm thành phố, nói toạc ra, lại là kẻ có tiền tìm kiếm cảm giác kích thích.

Takemichi vội vã đến, sắc trời đã tối, cậu hỏi vài người sau đó mới tìm được hậu trường, vừa định vào trong lại nghe thấy giọng nói của Senju.

"Shion, em hôm nay thân thể thật sự không thoải mái, đợi tí nữa lên sân khấu anh tìm người khác được không?"

"Sen, không phải tôi nói cô, hôm nay trận đấu này có ý nghĩa hết sức to lớn, biết bao công tử quyền quý đều chờ ở bên ngoài. Đầu óc cô có phải bị làm sao không, lúc này để cho tôi đi tìm ai? Cô có thể đi ngay bây giờ, ngày mai thì đừng tới nữa!"

Cái tên được gọi là Shion mồm miệng dẻo quạnh nhưng trong lời nói lại mang tính mệnh lệnh, không chút nào để cho con người ta đường sống.

Takemichi đứng ở ngoài cửa, thấy Senju đang lấy tay xoa bụng mình, trông bộ dáng đó nhất định là rất khó chịu.

"Shion, anh cũng không hy vọng trận thi đấu ngoài kia bị em phá hỏng đúng không, nếu như có thể cố gắng được, em cũng không mở cái miệng này để xin anh..."

"Đó là chuyện của cô." Shion sắp bị cô nắm đến rách cả tay áo.

"Từng nơi đều có quy định của riêng nó, Sen, tôi không phải là muốn tốt cho cô sao. Tôi cũng sẽ không giữ cô lâu như vậy, cô nếu không muốn làm, Được, đằng sau còn rất nhiều người xếp hàng chờ tôi."

Senju buông hai mí mắt xuống, tuy khoảng cách rất xa nhưng Takemichi vẫn có thể nhìn ra được vẻ mặt cô đầy thống khổ.

"Mặc kệ cô dùng biện pháp gì, chút nữa, tôi muốn trông thấy có người vào sân!"

Shion lỗ mãng hung ác bỏ lại những câu sau, lập tức không quay đầu lại đi ra ngoài.

Senju khom người, đem mặt gục lên trên bàn trang điểm, Takemichi đợi Shion đi xa một đoạn, lúc này mới đi vào.

"Senju."

Người con gái ngẩng đầu, "Takemichi?"

Trên gương mặt cô tràn đầy vẻ kinh ngạc, tựa hồ thật không ngờ cậu sẽ xuất hiện tại đây.

"Cậu làm sao vậy?" Takemichi thấy cô sắc mặt trắng bệch.

"Hay là đi bệnh viện a."

"Không cần", Senju đi đến bên ghế chậm rãi ngồi xuống.

"Tôi bị người ta bỏ thuốc hãm hại."

"Cái gì?"

"Vị trí này của tôi rất nhiều người tranh cướp, không cần cảm thấy lạ. Nơi này chính là như vậy."

Senju đưa cánh tay đặt ở trên bàn trang điểm, "Đem tôi kéo xuống, sau đó họ có thể leo lên."

Takemichi nhíu chặt lấy lông mày, "Vậy cậu định làm như thế nào?"

"Tự nhận xui xẻo."

Senju đau đớn rên rỉ, ánh mắt lướt qua trên gương mặt Takemichi, cô lập tức trong mắt lóe sáng.

"Takemichi, cậu có thể giúp tôi xử lý công việc được không?"

"Cái gì?"

"Hôm nay, cậu thay tôi lên sân khấu, cậu học qua khiêu vũ, động tác lại thành thạo, nhất định là học rất nhanh."

"Cái này......"

Takemichi do dự, đua xe đối với cậu mà nói, có điều tối kỵ.

Senju thấy cậu không nói lời nào, lúc này mới nhớ tới đưa ra yêu cầu như vậy có chút đường đột.

"Thực xin lỗi, Takemichi."

"Cậu đừng nói như vậy." Takemichi biết rõ cô tìm được một công việc như thế này nhất định là không dễ dàng.

"Được rồi, dù sao chỉ trong chốc lát thôi."

"Thật sự?" Senju không nghĩ tới cậu lại nhanh như vậy đáp ứng.

"Takemichi, cám ơn cậu."

Trong phòng nghỉ nhỏ, Senju tìm bộ quần áo cho Takemichi thay, "Cái này chắc là hợp với cậu."

Những động tác nhắc tới cũng không khó, nhìn qua mấy lần Takemichi liền có thể nhảy một cách thuần thục tự nhiên. Senju phải khó khăn lắm mới được ngồi ở đó, sắc mặt không tốt một tí nào.

"Có thể bắt đầu ngay bây giờ được rồi, Takemichi, ở đó rồng phượng hỗn tạp, cậu ngàn vạn lần không nên ở lâu."

"Được." Takemichi cầm lấy hai mặt lá cờ hắc bạch hơi nghiêng.

"Senju, cậu thật sự không có chuyện gì sao?"

"Yên tâm đi."

Senju khoác tay, "Tôi chờ cậu trở lại."

Đua xe là đặc quyền của đàn ông, khi hưởng thụ tốc độ điên cuồng có thể cảm nhận được khoái cảm chinh phục, mà người hướng dẫn đua, chính là để tạo hưng phấn trong trường đua này. Mặt khác làm tăng thêm sự phong tình đầy mê hoặc, lại càng tăng thêm cảm giác đẳng cấp, thời thượng.

Đường đua rộng rãi, hai bên dùng ngọn đèn dầu chiếu sáng, vạch trắng phân cách tuyến, màu sắc sa hoa của những chiếc xe đua. Takemichi đứng ở phía sau màn còn chưa ra ngoài, liền có chút luống cuống.

Âm nhạc vang lên đã chiếm đầy tâm trí, cậu hít một hơi thật sâu, bước trên chiếc bốt cao mấy phân tiến vào sân.

Bầu trời đêm bỗng chốc rực rỡ bởi đèn đuốc, trong không khí rực rỡ như vậy lại bị sự lãnh đạm của cậu giảm đi đôi phần. Takemichi mặc một chiếc quần da bó màu đen, áo cùng màu trễ cổ, dù như vậy, cũng không cảm thấy lạnh lắm. Cậu đứng trước những chiếc xe đua xếp thành một hàng, thân hình nhỏ bé như chiếc lông vũ, càng tôn lên sự cuốn hút, mị hoặc.

"Ơ, Bảo bối mới tới thật không tồi nha."

"Bảo bối, tên gọi là gì, trận đấu sau anh đây mời ngươi đi uống rượu?"

Đủ loại mời mọc mang theo sự tôn nghiêm quý phái lại phát ra từ miệng những người này. Takemichi thủy chung duy trì sắc mặt trước sau như một, cũng không để tâm, cậu đứng thẳng tắp như một cây Thanh Liên cao ngạo.

Trận đấu còn chưa bắt đầu, mà đề tài nói chuyện của những gã đàn ông kia liền xoay quanh người con trai này.

Có người còn xuống xe đi thẳng tới trước mặt Takemichi, "Bảo bối, trận đấu sau ngươi đi theo ta."

"Ơ, Hak công tử vừa ý cậu trai này?"

Trong đám người vây quanh Takemichi, tất cả đều ồn ào.

"Đúng đấy, bổn công tử coi trọng, nhìn xem cái tư thái này, sờ sờ cái làn da này, chậc chậc......"

Người đàn ông duỗi tay ra không chạm vào người Takemichi, chỉ là mô phỏng động tác vuốt ve, mặc dù như vậy, lại làm cho toàn thân cậu ớn lạnh, thậm chí có loại cảm giác muốn nôn mửa.

Phía xa, một chiếc xe thể thao màu ngân đột nhiên bay nhanh đến, kỹ thuật lái xe rất thuần thạo. Trong đội xe mọi người liền nhận ra là ai, đều đem xe của mình nhường đường.

"Kéttt–" âm thanh phanh lại phá vỡ cuộc đàm thoại này, bén nhọn khiến màng nhĩ mọi người như muốn nổ tung ra.

Chiếc xe kia không hề kiêng nể gì xông qua vạch trắng bắt đầu, phi thẳng tới chỗ Takemichi, khi phanh lại tưởng chừng như thiếu chút nữa đâm vào hai người.

Trên ghế lái phụ là người phụ nữ khiêu gợi, đã sợ tới mức rên nhẹ nhưng bên môi nhất quyết duy trì nét cười, khóe miệng nhàn nhạt nhếch lên.

Takemichi đưa mắt liếc nhìn qua, điều đầu tiên lọt vào trong tầm mắt, chính là người đàn ông với mái tóc màu bạch kim, khuôn mặt đạo mạo.

Anh vận một chiếc áo màu hồng nhạt, sắc thái cứ vậy mà nhu hòa, nhưng lại phát ra vài phần mị hoặc. Người đàn ông ngón tay thon dài đặt tại vô lăng gõ gõ vài cái, trên tay phải, chiếc nhẫn áp út như loé sáng.

Takemichi hô hấp bỗng nhiên ngừng lại, hai mắt trợn lên.

Mikey gương mặt hoàn mỹ hơi nghiêng, cái nhìn bén nhọn, con ngươi vẻn vẹn nhàn nhạt quét trên người cậu, rồi rơi vào người đàn ông vừa nãy.

"Hak công tử, sao thế? Người tôi chơi chán, anh cũng muốn?"




___End chương 73___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro