Chương 75: Kịp thời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Anh là ai? Định làm gì?"

Hina vô thức kéo tay Takemichi về phía sau lưng mình, hiển nhiên nhìn thấy trong ánh mắt người đàn ông kia chẳng có gì tốt đẹp.

"Khẩn trương như vậy làm gì, cứ như tôi ăn thịt các người ấy."

Izana giơ ly rượu ở trong tay lên, "Tôi chỉ xem xem ở đây có gì thú vị không, muốn mời hai người một ly thôi."

Takemichi nhìn về phía người đàn ông khóe miệng đang khẽ nhếch lên, một nụ cười gian tà, thần sắc loại này cậu cũng không lạ lẫm.

Naoto đi đến cầm lấy tay Hina, ý bảo cô không cần sợ hãi, "Ý tốt của ngài chúng tôi xin nhận, nhưng thật ngại quá, hai người này lại không uống được rượu, tôi thay mặt bọn họ kính ngài một ly, được không?"

Dường như không có chút thời gian phản ứng nào, ly rượu trong tay người đàn ông liền hất toàn bộ lên mặt Naoto, Hina sợ tới mức thét lên thành tiếng, vội vàng lấy tờ giấy ăn lau đi những giọt rượu vương trên mặt Naoto.

Takemichi biết rõ đêm nay đã chọc tới trời rồi, Naoto cùng hai người cộng sự thật rất muốn nhào tới đánh cho hắn ta một phen nhưng đều bị Emma và mọi người can ngăn. Người đàn ông đó thật sự mang không ít người, hơn nữa bất luận xét về điểm nào, bọn họ cũng không thể động chạm tới người này được.

Izana một tay giơ lên, người phía sau biết ý liền khom lưng đi lên đưa cho hắn một ly rượu khác.

"Bổn công tử mời rượu, còn có người không muốn uống sao?"

Hina cả người đều sợ hãi run rẩy, đôi mắt ươn ướt lướt qua người Naoto bên cạnh, ý bảo anh nhịn xuống cơn giận, cô bước tới trước mặt người đàn ông kia, vươn tay ra.

Chất lỏng màu đỏ có chút nổi bọt đáng nghi, Takemichi thấy thế, lấy tay mình vào mu bàn tay của Hina ngăn lại.

"Ly rượu này, vẫn là nên để chúng tôi kính ngài."

Nói xong, liền từ trên bàn rót hai ly rượu, đưa về phía Izana.

Bởi vì lúc trước trong góc quá tối, người đàn ông cũng không có chú ý tới chàng trai này, giọng nói thật nhẹ nhàng thanh thoát khiến hắn liền không khỏi hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn, ánh mắt đặt trên người Takemichi bỗng phức tạp.

Hai mắt không khỏi nheo lại, ánh nhìn theo đó trượt dọc trên người cậu xuống phía dưới.

Takemichi hôm nay mặc chiếc áo cổ lọ bằng len, bên ngoài khoác một chiếc áo dạ dài đến đầu gối, cách ăn mặc rất gọn gàng càng tôn lên dáng người của cậu. Tuy nhiên trong hộp đêm tối đen này vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp cùng với làn da trắng nõn.

Izana không phải thiếu mỹ nhân, nhưng khi vừa nhìn thấy chàng trai này liền không kìm chế được ham muốn chiếm hữu, quả thật rất đặc biệt.

Hắn liếc mắt nhìn Takemichi đưa rượu tới, đôi tay trắng trẻo lạ thường nhìn rất đẹp mắt, hắn giơ tay lên, nhưng không phải tiếp nhận ly rượu, mà là nắm lấy tay Takemichi dùng sức kéo cậu vào lồng ngực mình. Takemichi do mất đà nên ly rượu trong tay đổ trên áo sơ mi của người đàn ông kia, nhuộm đỏ một vùng, cục diện bỗng nhiên rơi vào hỗn loạn. Naoto nóng nảy nhịn không được, xông lên nện một quyền đúng vào mặt Izana.

"Kuro thiếu gia!" Sau lưng truyền đến tiếng kinh hô.

Takemichi cũng theo đà lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa té ngã, người đàn ông vẫn thái độ ngang ngược đó ôm lấy thắt lưng cậu, khóa trụ cậu vào lồng ngực mình, ngón trỏ của anh ta nhẹ nhàng đặt tại khóe miệng, đã có một chút máu rỉ ra.

"Mẹ kiếp, đánh cho ta, hôm nay ta muốn chính là tay nó tàn phế!"

Người phía sau ùa lên, mấy thuộc hạ cầm bình rượu đập tan rồi đâm những mảnh vỡ về phía Naoto, Emma cùng Hina sợ tới mức đứng chôn chân tại chỗ cũ. Takemichi nhanh chóng giãy dụa ra, lại bị tên đàn ông kia gắt gao khóa chặt tại vòm ngực.

Trong hộp đêm bỗng náo loạn vô cùng, cũng không có ai dám đến ngăn cản. Thuộc hạ của Izana thậm chí phong kín tất cả các cửa ra vào, xem ra đêm nay nhất định phải là máu chảy thành sông.

"Thả tôi ra—" Takemichi gắt gao giãy dụa.

"Không phải chỉ là uống rượu sao? Tôi uống!"

Izana duỗi thẳng cánh tay ra, đem mặt của cậu ép đối diện với chính mình, "Đêm nay tôi muốn cậu theo hầu tôi, còn nữa chơi cậu xong, sau đó cậu phải tiếp tục phục vụ các anh em của tôi thật tốt."

Takemichi trừng lớn mắt nhìn hắn ta, đột nhiên hé miệng, hung hăng cắn vào cổ người đàn ông trước mặt, răng nhọn đâm vào trong thịt, máu lập tức chảy ra. Izana đau nhức buông tay, nhưng cậu vừa chạy được vài bước thì Naoto cùng mấy người kia lại bị đánh cho quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy. Người đàn ông đưa tay lau vết thương trên cổ mình, không suy nghĩ gì liền liếm lấy chỗ máu, ánh mắt càng lộ ra vẻ thú tính.

"Tính cách thật ương ngạnh, tôi thật sự muốn nếm thử mùi vị này xem thế nào."

"Naoto, có làm sao không, em đừng làm chị sợ—", Hina ngồi xổm trên mặt đất khóc rống, nếu sớm biết sẽ xảy ra những chuyện như vậy, đánh chết cô cũng sẽ không tới những chỗ như này.

Bên cạnh người vây quanh xem náo nhiệt mỗi lúc một đông, cũng không ai có ý giúp họ, cũng không dám.

Izana nhàn nhã đi đến phía ghế sô pha ngồi xuống, bắt chéo chân, nâng điếu thuốc lên hút.

Hắn chẳng qua cũng mới có 27 tuổi, nhưng ai nhìn bộ dáng của hắn cũng giống như lăn lộn trong giới xã hội đen hàng thế kỷ, từ nhỏ mọi thứ đối với hắn đều thuận lợi, đi đến đâu đều có kẻ hầu người hạ, vừa ý cái gì, mặc kệ người đó có muốn hay không, hắn sẽ giành lấy bằng được, thủ đoạn cho tới bây giờ đều làm người ta không rét mà run.

"Đánh gãy tay hắn cho ta, một quyền này ta sẽ không so đo." Người đàn ông nói rất nhẹ nhàng, làm người ngoài nhìn vào như chính mình bị ăn hiếp vậy.

"Tôi cầu xin ngài, đừng như vậy..."

Hina khóc đến lạc cả tiếng, cô gắt gao ôm lấy Naoto, chỗ bị mảnh nhọn rượu đập vào cơ hồ không động đậy được, máu còn đang tuôn ra như suối, đem chiếc áo lông trắng của cô nhuộm đỏ một vùng.

"Cô đau lòng vì hắn ta? thế thì ai đau lòng thay cho tôi đây?" Izana dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng, chỗ vừa bị thương đau nhói lên một cái, lập tức lửa giận lại bốc lên ngùn ngụt.

"Anh rốt cuộc muốn thế nào?"

Takemichi đem tay vào túi quần sờ tìm vật gì đó, người đàn ông nhìn thấu ý đồ của cậu, liền nhếch miệng lên cười.

"Đừng nghĩ sẽ báo án, cho dù cảnh sát đến đây, hai tay của hắn cũng đã phế rồi!"

Takemichi mới sờ đến điện thoại, liền vô lực buông thõng xuống.

"Chuyện này đúng là chúng tôi không phải, anh muốn tôi uống, tôi sẽ uống, anh có thể thả cho họ đi không?"

Hina chân không vững đi tới trước mặt Izana, còn kéo dài thêm phút giây nào nữa, e rằng Naoto không chống đỡ được.

Người đàn ông nghe nói xong, liền đem ly rượu đưa ra trước mặt cậu, cũng từ trong túi quần móc ra một viên thuốc màu trắng rồi bỏ vào ly rượu. Takemichi chỉ thấy mặt nước toát ra một lượng bọt nhỏ rồi dần tan thành hư không, Izana đưa ly tới bên miệng Takemichi.

"Chỉ cần cậu uống, tôi lập tức thả người."

Takemichi ngước lên nhìn hắn, đáy mắt đầy u tối, "Chỉ cần uống, chúng tôi có thể đi sao?"

Izana trông thấy trong mắt cậu đầy vẻ chờ mong, khóe miệng cười như không, "Uống xong ly rượu này, tôi sẽ thả bọn họ, nhưng cậu đêm nay phải theo hầu tôi. Cậu phải quyết định nhanh lên, hắn ta chống đỡ không nổi nữa kia kìa."

Takemichi răng cắn chặt vào môi, người đàn ông cười cười, "Cậu không uống cũng được thôi, nhưng có điều... hắn ta không thể đi, bọn họ và cả cậu cũng không thể đi."

Hắn đưa tay chỉ về phía sau Takemichi cùng Hina và Emma.

Máu Naoto chảy trên sàn đến chân Takemichi, Hina ghé sát vào người Emma khóc không thành tiếng. Takemichi bỗng cảm giác hít thở không thông, cậu run rẩy vươn tay tiếp nhận ly rượu. Cuộc sống, dường như khắp nơi đều muốn hại cậu, cậu càng muốn được bình yên thì xui xẻo càng đến. Có thoát khỏi được Mikey, lại không hay biết rằng không có sự hậu thuẫn của anh thì đi đến đâu, cậu một chút sức lực phản kháng cũng không có.

"Michi–" Hina thấy cậu cầm ly rượu lên, liền muốn nhào đến.

"Không cần phải uống, không cần phải uống...."

Người đàn ông thấy cậu cứ nhìn vào ly rượu đỏ như máu, liền cười đắc ý cúi xuống ghé vào tai Takemichi.

"Cậu hẳn biết tôi vừa thả cái gì vào bên trong đúng không?"

Takemichi nhẹ gật đầu, trong mắt phủ một tầng hơi nước.

"Uống đi, là thứ có thể làm cậu đạt được khoái cảm đó."

Loại đau khổ như thế này, Takemichi ở bên Mikey đã từng nếm qua, bị ép hầu hạ anh, muốn đứng lên mà không đứng được. Tay cậu cầm thật chặt ly rượu, chậm rãi ngẩng đầu lên. Izana ngạo nghễ đưa ánh mắt xuống nhìn cậu, nhưng lại không nhìn ra sự đau đớn trong đó mà chỉ nhìn thấy sự thỏa mãn của mình khi ép buộc người khác. Takemichi dùng sức nắm chặt tay lại, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng của những ly thủy tinh vỡ tạo thành, cậu nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông đối diện, thậm chí muốn bóp nát cái ly rồi đem những mảnh nhọn đâm vào ngực của hắn ta!

"Bốp, bốp, bốp–" Trong đám người đang xem góp vui, đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay.

Mọi người tự động mở ra một lối đi, Takemichi bên cạnh cũng nhìn lại, chỉ thấy Mikey đột ngột đi vào trong tầm mắt. Anh mặc một bộ đồ Armani được may thủ công, sáng rực rỡ dưới ánh đèn. Người đàn ông đút tay vào túi quần, dùng khí thế cao ngạo mà bước đến. Mái tóc ánh bạc, đôi mắt thâm thúy, dù ai nhìn vào đi chăng nữa cũng đều muốn đắm chìm vào đó, bên tai trái được đính một viên kim cương sáng chói mắt.

Takemichi chậm rãi buông cánh tay đang cầm ly rượu xuống, nhưng rõ ràng trong hốc mắt cậu đã đỏ lên, sau khi nhìn thấy khuôn mặt kia, cảm xúc của cậu đã không còn kìm lại được nữa.

Mikey, cái người đàn ông mà cậu trăm phương nghìn kế muốn tránh mặt, thật không ngờ mấy lần ngẫu nhiên mà đứng trước mặt cậu, đều trong tình cảnh cậu thảm bại như thế này, nhưng lần nào anh cũng xuất hiện kịp thời để cứu cậu.

"Iza công tử thật có nhã hứng, ở đây đánh người, Tôi từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng van xin anh tha cho họ."

Izana thấy Mikey liền đứng lên, "Thật không ngờ Sano thiếu cũng ở đây, cũng chẳng có gì to tát, tôi đang dạy dỗ vài người thôi, ngược lại Sano thiếu cũng thật có nhã hứng."

Mikey đi vài bước đến bên người Takemichi, một cánh tay đặt ở bả vai cậu, kéo vào lòng.

"Không ngoan ngoãn ở im trong nhà, em sao lại chạy tới đây làm cái gì?"

Takemichi ngước nhìn lên, biểu cảm sững sờ nhìn chằm chằm vào Mikey.

"Đây là người tôi để ở nhà chăm sóc, bình thường bị chiều hư, rõ ràng dám sau lưng tôi tới những nơi như này, làm cho Iza công tử chê cười rồi."

Sắc mặt Izana ngẩn ra lúc lâu, "Đây là người của Sano thiếu?"

"Lần trước, chẳng phải Iza công tử đã gặp qua sao?"

Nghĩ lại, đáy mắt Izana lại càng nham hiểm hơn, hắn giật giật khóe miệng, vẻ bề ngoài thì cười nhưng trong đáy lòng lại lạnh băng.

"Hôm nay, chính cậu ta nhào vào lòng tôi, tôi cứ như vậy thả cậu ta ra, chẳng phải sẽ bị người đời chế giễu sao?"

Mikey thuận thế đem Takemichi trong lòng ôm càng chặt hơn, lòng bàn tay nóng bỏng đặt ở eo cậu, "Chẳng lẽ người của tôi anh cũng muốn đụng tới?"

"Sano thiếu hôm nay quả thật nói rất đúng ý tôi, tôi còn muốn nếm thử mùi vị trên người cậu ta."

Người đàn ông nói xong những lời này, Mikey cả khuôn mặt đều như có mây đen u ám. Takemichi đứng ở bên cạnh cũng không dám động đậy, cúi thấp đầu xuống chỉ nghe thấy tiếng nói lạnh lẽo của anh.

"Ý của Iza công tử là...... cố tình giành người của tôi?"

"Sano thiếu gia", Izana đứng cách anh mấy bước ở phía trước, khí thế không hề thua kém.

"Tôi nghe đâu, sau lưng Phạm Thiên cũng chẳng phải có hành động quang minh lỗi lạc gì, mà làm gì thì có lẽ Sano thiếu cũng biết, viện kiểm sát bên kia nhất quyết đang nhằm vào anh, nếu như tôi muốn động tay vào, ắt hẳn anh cũng chẳng có những ngày tháng vui vẻ như thế này nữa đâu."

Đây là người mà Mikey không muốn động vào nhất, anh tuy nhiên chiếm hai đạo hắc bạch, muốn gì có nấy, nhưng nếu không cẩn thận, chỉ sợ ngay lập tức gặp phải phiền toái.

Takemichi ngẩng đầu lên, chỉ thấy anh hung hăng trừng mắt nhìn cậu.

Vì một người mình đã chơi chán có đáng không?

Mikey đang do dự, sau đó mới mở miệng nói, "Chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó, Iza công tử hãy chọn cách vẹn cả đôi đường, người này, tôi nhất quyết không thể giao cho anh được, đây là quy tắc của tôi, trừ khi chính tôi phá bỏ nó."

Lúc này, một thuộc hạ của Izana đi đến bên hắn ghé sát vào tai nói gì đó, đại khái là về hơn thua, Mikey, bọn họ thật đúng là không thể trêu vào. Dù sao thân phận của anh ta nguy hiểm, cũng không thể tùy tiện mà đắc tội được. Nhưng cứ như vậy bỏ qua, cơn tức này Izana chưa xả thì chưa thể nuốt xuống được.

"Như vậy đi" giọng điệu cũng hạ xuống, "Bình thường tôi đây nhất quyết không bỏ qua, nhưng nể tình quen biết, hôm nay hãy để tôi được học hỏi tài nghệ của Sano thiếu gia đây, anh cùng thuộc hạ của tôi luyện vài quyền, nếu anh có thể thắng được, tôi sẽ gạt đi mặt mũi này mà thả người của anh đi."

Mikey một cánh tay vỗ nhẹ ở dưới eo Takemichi, một tay khác đem cậu đẩy ra xa, "Được."

Takemichi lảo đảo suýt ngã, nghĩ đến Mikey phải đích thân đánh trả những người kia, trái tim cậu như bị ai đó bóp nghẹt.

"Anh cẩn thận một chút."

Mikey liếc mắt nhìn cậu, rồi quay sang mấy người đang bao vây lấy anh, những người đứng xem đã thối lui đi rất xa, sợ rằng trận ẩu đả này sẽ liên lụy tới họ. Hina cùng Emma ngồi xổm một bên, đem áo khoác cởi ra khoác lên người Naoto, mặt khác lại đi đến chỗ hai cộng sự cũng bị thương không ít, họ đều bị đánh đến quỳ rạp trên mặt đất không thể nhúc nhích.

Trong đám người, Mikey cởi áo khoác màu trắng ra, tay áo vén lên một, đem hai cúc áo ở phía trước ngực mở rộng.

Anh chỉ bằng tay không nhưng động tác lại rất linh hoạt, giống như con báo trong hang sâu ngàn dặm, thân hình vừa tránh đi một cú đấm trí mạng của đối phương đồng thời tay rất nhanh chế ngự người vừa đánh mình, giơ chân lên đạp cho hắn ta một nhát nằm bất tỉnh dưới đất, sau một hồi Takemichi chỉ còn nghe được tiếng rên rỉ van xin của thuộc hạ Izana, phảng phất đâu đây còn nghe thấy tiếng xương cốt bị bẻ gãy.

Nhưng đúng lúc này có tiếng chai bia bị đập nát, Mikey không kịp trở tay đã bị đối phương đâm trúng nhưng anh cũng kịp thời vung mạnh tay lên không chút thương tình, lấy bình rượu tại quầy bar đập đúng vào đầu của đối phương. Lúc này, trong hộp đêm vang lên tiếng kêu rên vô cùng thảm thiết, thuộc hạ của Izana sợ tới mức mặt mũi xanh mét, không dám tiến lên.

Mikey tay phải cầm nửa cái bình rượu vỡ, rất nhẹ nhàng vứt ra một bên, dưới ống quần của anh máu cứ như thế mà chảy xuống, người đàn ông nhếch môi mỏng, với anh một màn này chỉ để làm nóng người, so với mưa bom bão đạn trước đây chỉ là trò chơi trẻ con. Takemichi tựa ở mép bàn, lúc này ngón tay cậu gắt gao nắm lấy mặt bàn, trái tim như bị treo lơ lửng.

Mấy người còn lại nhìn về phía Izana, nhìn thấy hắn ta sắc mặt tối sầm lại, cũng không dám chùn chân, quay lại cũng chết thôi thì đành liều mạng xông lên. Mikey cũng không để bọn người kia trong mắt, vung chân đá phốc một người xuống quầy bar, bình rượu ly rượu rơi vỡ loảng xoảng, trong không gian rộng lớn, khắp nơi đều tràn ngập mùi máu tươi.

Lúc này Mikey ở trong mắt Takemichi, như một đấng cứu thế, hình ảnh đó chiếu thẳng vào làm mắt cậu có chút ướt át.

Còn lại hai người rất nhanh chồm tới, Mikey nghiêng người nhưng vẫn không kịp, cánh tay bị rạch mất một đường, máu chảy thấm đẫm. Anh quơ lấy bình rượu trong quầy bar đập vào người bọn họ, nhưng vẫn không bỏ qua liền tiến lên đá cho bọn người đó mấy cái làm bọn họ oằn ẹo trên mặt đất.

Izana cười cười, nhưng trong ánh mắt đó lại tỏa ra sát khí lạnh lẽo, "Sano thiếu quả thật là một nhân tài, thuộc hạ của tôi trong mắt anh thật vô dụng, cần để anh chỉ giáo thêm rồi."

Mikey giật cavat xuống quấn quanh tay mình, nhưng Takemichi vẫn có thể nhìn ra được rất nhiều máu tươi chảy xuống cổ tay đến cavat cũng không kìm lại được. Anh bước vài bước tới chỗ Takemichi, ôm bả vai cậu rời đi.

"Đợi chút", Takemichi quay đầu nhìn lại, "Hina, mau đỡ Naoto ra ngoài thôi."

"Dừng lại."

Izana thấy mấy người chuẩn bị rời đi, liền cản đường Mikey, "Vừa rồi tôi chỉ nói thả người của Sano thiếu nhưng không có nghĩa người khác cũng được đi."

Mikey trên trán nhễ nhại mồ hôi, ánh mắt của anh đảo qua trên mặt Takemichi, bỗng nhiên nắm tay cậu kéo đến trước mặt Izana, trên mặt bàn to lớn có một ly rượu đã được chuẩn bị. Anh vươn tay không bị thương cầm lấy ly rượu, đưa tới bên miệng Takemichi.

"Uống đi."

Takemichi giật mình, thực sự nhớ tới lời nói Izana lúc đó, chỉ cần cậu uống, hắn ta sẽ thả mọi người đi.

Mikey đem ly rượu lại kề sát bên miệng Takemichi, "Sợ cái gì? Em chẳng phải cũng đã từng nếm qua sao, cùng lắm sau khi trở về nhà làm liền mấy lần, nhanh uống đi!"

Cậu biết rõ anh đang giúp cậu và mọi người, trong tình huống này, cậu chỉ có biện pháp duy nhất là uống.

Takemichi há miệng ra, Mikey động tác cũng rất vội vàng, đem rượu dùng sức rót vào trong miệng cậu, anh nhìn thấy cậu vì uống rượu mà sắc mặt đỏ rực lên, lại bị sặc tới mức không thể thở được, lúc này mới ném ly rượu đi không thương tình.

"Tôi xem em lần sau còn dám nữa không!"

Takemichi có thể cảm nhận được trong đáy mắt anh đầy vẻ phẫn nộ, sự tức giận này như lửa thiêu đốt khắp toàn thân cậu.

Trong mắt anh, cậu lại một lần nữa khiến anh thêm chán ghét.

Izana thấy sự việc đã tới nước này, chính miệng nói ra những lời đó thì không thể thu hồi lại được, chỉ còn cách nhẫn nhịn nỗi uất ức sang một bên. Mikey cúi xuống mặt đất nhặt chiếc áo khoác của mình sau đó đem choàng lên vai Takemichi, anh đưa cánh tay lên đầu cậu vỗ nhẹ vài cái.

"Iza công tử, tôi sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh, tôi lập tức trở về đem cậu ấy dìm xuống mười tám tầng địa ngục."

Câu nói thật mập mờ đến cực điểm, Izana khóe miệng khẽ nhếch lên, "Không tiễn."

Mikey nắm chặt bả vai Takemichi, ôm cậu bước ra ngoài, sau lưng, Hina cùng Emma vội vàng đỡ mấy người kia dậy, Naoto bị thương khá nặng, còn lại hai người cộng sự kia cũng phải cố gắng lắm mới đứng dậy lảo đảo đi ra ngoài.

Cửa chính của Cám Dỗ đã mở, Takemichi liền đi ra ngoài lại cảm giác được bả vai mình có cái gì đó dính dính nhớp nhớp, cậu cúi đầu xuống, thì lại nhìn thấy cánh tay anh đã bị nhuộm đỏ.

"Mikey, anh không sao chứ?"

Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, đôi mắt dường như không còn thần sắc, khuôn mặt hoàn mỹ như cắt không còn giọt máu, anh xoay người nắm chặt bả vai Takemichi.

"Tôi thật sự không hiểu nổi, cậu có phải rất thích đến những nơi như này?"

Takemichi khẽ nâng khóe miệng nhưng không trả lời, hết lần này tới lần khác, cậu xuất hiện trước mặt anh đều là tình cảnh như thế này.

"Cậu nói đi chứ!"

Người đàn ông xoay người, giọng nói như nâng cao hơn một bậc, ngữ khí làm cho người ta phải sợ hãi. Takemichi rủ mi mắt xuống, cũng không có ý muốn trả lời, không phản bác nhưng cũng không thừa nhận.

"Takemichi, quan hệ của chúng ta đã sớm chấm dứt, loại chuyện mất mặt như thế này tôi vốn không cần phải quan tâm, chỉ là tôi có một nguyên tắc, người tôi đã chơi đùa, tôi không thích bị người khác chơi trước mặt. Cậu nhớ cho kỹ, nếu còn dám có lần sau, hậu quả chắc cậu cũng biết."

Mikey nhìn chằm chằm sắc mặt cậu đang ngày càng trắng bệch, thật sự bản thân cũng không muốn nói lời tuyệt tình như vậy, nhưng nghĩ đến cậu lần này hết lần khác toàn chìm đắm vào suy nghĩ của riêng mình, trong lòng anh lại dâng lên cảm giác tức giận mà chính mình cũng không biết tại sao?

Cứ tưởng rằng sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cậu rồi, nhưng lại không ngờ, hình ảnh cậu lại dần dần xâm lấn trái tim mình.

"Đừng để tôi nhìn thấy cậu lần nữa, bằng không, tôi sẽ đặc biệt chuẩn bị một gian phòng đem cậu nhốt lại, tôi sẽ không đụng vào cậu, nhưng sẽ giam cầm cậu cả đời đến khi chết mới thôi!"

Nghe thấy ngữ khí ác liệt của anh ta, làm cho Takemichi không rét mà run, cậu dừng chân lại, "Đã như vậy, tôi xin phép đi trước."

Mới xoay người, tay đã bị Mikey nắm chặt, "Cậu quả nhiên là qua cầu rút ván, muốn nhìn thấy tôi chết mới hả dạ phải không?"

Hina dìu Naoto đi lên trước, nhìn thấy Mikey thì cô lập tức nở nụ cười, "Chuyện ngày hôm nay, thật sự là cám ơn anh."

Người đàn ông liếc qua cô, miệng cười nhạt có ý giễu cợt, "Hừ."

Emma đi ra ngoài đón xe, nơi này vốn là khu phố trung tâm, taxi qua lại rất nhiều, nhưng bắt được mấy chiếc xe, sau khi trông thấy bộ dạng Naoto bê bết máu, đều từ chối chở khách, xoay vô lăng phóng đi như gió.

"Dại dột thì chết!"

Mikey lỗ mãng buông ra một câu sau đó mới đi lên phía trước vẫy tay, một chiếc xe taxi liền dừng lại.

"Lên xe!"

Hina hai mắt khóc đến sưng đỏ, vội vàng dìu Naoto ra phía sau xe, tài xế xe liếc mắt qua gương chiếu hậu rồi vội vàng nói, "Không được, các người hãy gọi xe cứu thương đi."

Tình cảnh như vậy, làm cho Takemichi nhớ tới lần trước tại chân núi cùng Rindou. Cậu cũng cố gắng cầu xin họ nhưng không được.

Mikey một tay đặt ở trên mui xe cúi người, "Người còn chưa chết, ông liền muốn cự tuyệt? Hôm nay chúng tôi chính là muốn ngồi xe của ông."

Tài xế kia thấy thế, lập tức khởi động xe đang định rời đi thì Mikey chỉ cần xoay ba bước đã chắn trước cửa xe, chân giơ lên đạp mấy cước vào gương chiếu hậu. Tên lái xe cả kinh hai mắt trợn lên, chỉ thấy đầu xe oằn một chỗ. Mikey lấy từ trong túi quần chiếc ví da, đưa ra rất nhiều tiền trước mặt tên lái xe.

"Ông cầm lấy và chở những người này cho tôi, tôi sẽ bám theo ngay sau ông, dám chơi tôi, tôi sẽ giết ông ngay tức khắc."

Nói xong, không để ý gương mặt của Hina đang trắng bệch, kéo cô và mọi người ngồi đằng sau xe, "Cho những người bị thương lên xe đi."

Lái xe ngồi nghiêm chỉnh, cũng không dám quay lại nhìn, đợi cho mọi người ngồi yên vị trên xe mới mở cửa bước vào chỗ lái, Takemichi muốn theo bọn họ, lại bị Mikey giữ chặt.

"Cậu đi cùng tôi."

Tay bị người đàn ông kia nắm chặt liền bỗng thấy run rẩy, trong lúc Mikey mang xe tới, ý bảo cậu lên thì Takemichi kéo cửa phía sau ra, cả người rút vào trong.

Cậu chỉ ngồi lặng yên ở đó, hai tay đặt ở đầu gối bám chặt lấy quần, cả khuôn mặt cúi gằm xuống, mái tóc che gần hết khuôn mặt của cậu. Mikey nhìn qua kính chiếu hậu cũng không thể trông thấy sắc mặt Takemichi lúc này như thế nào, chỉ nhìn thấy hai vai cậu run rẩy, hai chân dường như không an phận gắt gao khép chặt vào nhau.

Phía trước xe taxi đang trên đường đi đến bệnh viện, đôi mắt Mikey lại nhìn chằm chằm vào người Takemichi, đột nhiên anh bẻ quặt tay lái, chiếc xe chệch khỏi quỹ đạo, đi về hướng khác.

Takemichi vẫn nhất quyết cúi đầu xuống, đôi chân càng khép chặt lại, ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay tạo thành hình lưỡi liềm rõ rệt, đâm vào mỗi lúc một sâu. Takemichi lúc này cũng không phát hiện chiếc xe đã đổi hướng từ lúc nào đến lúc xe đi thẳng vào tòa nhà lớn thì dừng lại, bỗng một bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lên, Takemichi hai mắt mê ly, hô hấp đã nóng rực từ bao giờ.

Mikey đem bàn tay dán chặt vào khuôn mặt cậu, những ngón tay tỏa ra hơi lạnh buốt đến tận xương, làm cho người ta khó có thể kiềm chế.

Khuôn mặt tuyệt mỹ dần tiến sát lại, rồi bỗng nhiên hôn cuồng nhiệt làm toàn thân Takemichi phát run, Mikey đem cậu đẩy nhẹ làm cậu ngã ở phía sau chỗ ngồi, thân thể tùy ý đè lên.

Loại khao khát, thậm chí so với lần thứ nhất anh cho cậu uống thuốc còn mãnh liệt hơn, mọi tế bào trong cơ thể đều kêu gào đòi phóng thích. Mikey dùng cánh tay không bị thương lần tìm khóa kéo của chiếc quần, vừa cởi bỏ, tay liền tham lam tiến vào, Takemichi sợ hãi mở trừng hai mắt.

Cậu thật sự vất vả lắm mới thoát khỏi anh ta, chẳng lẽ, nhanh như vậy lại trở về điểm xuất phát.

Không, không thể!

Takemichi chống đỡ thân thể ngồi dậy, Mikey vùi mặt vào cần cổ trắng ngần của cậu không kiên nhẫn ngẩng lên, "Định làm cái gì?"

"Nhanh đi bệnh viện, tay của anh không thể tiếp tục để như vậy được."

Người đàn ông không cho là đúng, môi mỏng tiếp tục hôn lên cổ của cậu. Takemichi chỉ cảm thấy toàn thân đều muốn vỡ ra dường như rất khó chịu, Mikey mơ hồ bên tai cậu thì thầm.

"Cậu chịu được sao? Tôi không quan tâm, cậu quan tâm làm gì chứ?"

Takemichi nghe vậy, động tác trên tay bỗng nhiên ngừng lại, Mikey cho rằng cậu đã nghĩ thông suốt, vừa muốn giật dây lưng ra, lại không ngờ tới cậu bỗng nhiên xô anh ngã xuống đất, bả vai bị thương đập xuống nền xe đau điếng.

"Takemichi, cậu làm loạn cái gì vậy? Ngoan ngoãn bỏ chân xuống đi." Người đàn ông tức giận ngùn ngụt.

Takemichi thật sự không có ý công kích anh, nhưng lúc này quan hệ phải rõ ràng, cậu chẳng nhẽ muốn cam tâm tình nguyện trở lại vạch xuất phát?

"Sano thiếu gia, anh cần phải suy nghĩ kỹ vào, tôi nếu bây giờ trở thành người của anh, sau này, anh muốn bỏ cũng không xong."

Takemichi có chút thở dốc, cũng đem hai tay đằng sau vươn lên quấn lấy cổ Mikey. Người đàn ông quả nhiên dừng lại động tác, "Cậu có thể chịu được?"

"Anh nếu muốn thay tôi dập tắt lửa, tôi cầu còn không được."

Mikey khuôn mặt ngạo nghễ nhìn người dưới thân, hai tay đặt ở người cậu bắt đầu nổi gân xanh, tối nay, nếu không phải anh trùng hợp xuất hiện ở đó, như vậy chẳng phải thân hình xinh đẹp này đang nở rộ dưới thân của tên Izana sao? Nghĩ vậy, ánh mắt anh lộ ra mấy phần chán ghét, đẩy hai tay của cậu ra, đứng dậy, vòng qua cửa xe bên kia trở lại ghế lái của mình.

Anh nghĩ loại tình thế này là đương nhiên, nhưng thật cũng không nghĩ tới, Takemichi đang liều một phen cá chết lưới rách, trong mắt anh, cậu chính là loại người lăng nhăng.

Xe hơi lập tức rời đi, Takemichi nhìn về phía ngoài xe, phát hiện ra nơi vừa đi qua là một ngõ nhỏ, ra đường lớn anh đi cả trên vạch ngăn cách, cũng chẳng nghĩ gì cứ thế vượt qua hai cái đèn đỏ mà thẳng tiến tới bệnh viện.

Takemichi cứ thế ngồi ở trong góc xe, đem khóa kéo kéo lên, áo len vuốt cho thẳng, toàn thân bị mồ hôi làm cho ướt một mảng, cảm giác thật khó khó chịu.

Mikey thật cũng chẳng quan tâm cậu sống hay là chết, một tay lái xe, lao thẳng trên đường cao tốc. Takemichi cắn môi dưới, thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ nhịn không được theo trong miệng bật ra ngoài, cậu liền vội vàng dùng hai tay che miệng lại.

Đến bệnh viện, người đàn ông nắm lấy cánh tay cậu, đem từ sau xe lôi xuống. Bọn họ nằm hai phòng khác nhau, Mikey bàn tay vết thương đã rách cả, hở ra một đoạn, Takemichi lại đi ra phòng khác rửa ruột.

Giằng co cả buổi tối, Takemichi buông lỏng thân thể mệt mỏi, khi nhìn thấy Hina, may mà Naoto cũng không xảy ra việc gì chỉ cần ở lại vài ngày là ổn.

Hina hiển nhiên rất sợ hãi, vừa khóc vừa tự trách mình, Emma cùng Takemichi ở bên cạnh an ủi sau một hồi mới dần dần an tĩnh lại.

Lúc này, mọi người đều cực kỳ mệt mỏi, Hina khuyên họ về trước nghỉ ngơi, bệnh viện lúc này đã không có trở ngại nữa, hai người không lay chuyển được cô, nên cũng đều chuẩn bị về nhà.

Dọc hành lang bệnh viện mùi thuốc khử trùng nồng nặc, Takemichi đi qua một gian phòng bệnh thì bước chân cũng dừng lại, bên trong Mikey nằm trên giường bệnh, cánh tay bị thương được bó bột, tay kia thì bị treo lên.

Người đàn ông đó trông điệu bộ có vẻ cũng rất mệt mỏi, đầu tùy ý gối lên nửa cái gối, dường như đang ngủ rất say vậy. Thân hình hoàn mỹ được bao bọc bởi bộ quần áo đang rộng mở, bên trong lộ ra xương quai xanh khiêu gợi.

Trong phòng bệnh tuy có mở hệ thống sưởi bằng hơi nước, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Takemichi đi vào, đem đầu của anh gối được một nửa chỉnh cho thoải mái, đem mềm đang đắp giở kéo lên cho anh, vừa muốn kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, nhưng liền nhớ lại câu nói đáng sợ của anh lúc trước.

"Đừng để tôi nhìn thấy cậu lần nữa, bằng không, tôi sẽ đặc biệt chuẩn bị một gian phòng đem cậu nhốt lại, tôi sẽ không đụng vào cậu, nhưng sẽ giam cầm cậu cả đời đến khi chết mới thôi!"

Takemichi đang định ngồi xuống bỗng đứng thẳng dậy, lúc trước cậu đã bị đùa giỡn đủ rồi. Từ nay về sau, nếu có thể cậu sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, càng tiết kiệm sức lực hơn cho anh.

Nghĩ như vậy, cậu dường như đi ra khỏi phòng bệnh mà không quay lại lấy một lần.

Mikey cứ thế ngủ cho đến khi y tá thay băng, anh mới dần dần tỉnh lại, trên tay thuốc tê vẫn còn tác dụng, cũng không cảm thấy đau.

Một tay khác đặt trên hai đầu lông mày khẽ day day, mệt nhọc dường như tan biến đi chút ít, lúc này mới đi vào phòng bệnh của Takemichi.

Vừa đi vào, nhưng bên trong lại không có một bóng người, anh tìm đến người y tá đêm qua trông coi Takemichi, "Người bệnh nằm ở đây đi đâu rồi?"

" y, sáng sớm hình như là đã xuất viện rồi."

Người đàn ông nghe thấy vậy, trên khuôn mặt tuấn tú không khỏi tối sầm lại, Người này dám nhẫn tâm mà rời khỏi anh.

Nói đi, là đi luôn.





___End chương 75___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro