Chương 87: Dùng mọi cách lấy lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giọng nói dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, đây đúng là lần đầu tiên.

Mikey có chút mơ tưởng, người con trai này chuyển biến thật sự nhanh, Takemichi thấy anh không nói lời nào, cho là không đồng ý.

"Thôi, coi như tôi chưa nói gì."

"Michi, em có phải là đang ghen?" Người đàn ông giọng nói mang theo sự vui sướng.

Takemichi trả lời dứt khoát, "Tôi chỉ là không muốn nhìn thấy thôi, tôi muốn yên tĩnh ở chỗ này."

Mikey tâm tình đang khá lên cũng không vì lời nói này của cậu mà giảm đi chút nào, bởi vì Takemichi nói là cậu muốn yên tĩnh ở chỗ này.

"Được, Ngự Cảnh Uyển là của em, em nói cái gì chính là cái đấy, em không muốn ai vào, thì ai cũng đừng nghĩ sẽ được bước vào."

Takemichi sắc mặt thả lỏng ra, Mikey thấy thế được một bước lại muốn tiến lên hai bước, đi tới mép giường ngồi xuống.

"Chuyện của công ty Hoa Thiên bên kia đã được giải quyết, Phạm Thiên cũng đang hợp tác với bọn họ, việc bồi thường Phạm Thiên cũng sẽ chịu hết."

Anh mặc dù không nói rõ ra, nhưng trong lời nói cũng thể hiện rất rõ ràng sự đắc ý, thấy Takemichi không nói lời nào, Mikey nghiêng nghiêng thân thể, hai tay vừa muốn vươn ra về phía trước, anh nghĩ lại hai tay khó khăn thu lại về bên đùi mình.

"Michi?"

Takemichi nhìn về phía anh, "Chuyện gì?"

"Em đừng nhìn chằm chằm vào tôi như thế."

Mikey thấy vẻ mặt của cậu tràn đầy sự cảnh giác, giống như anh muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy. "Tôi chỉ muốn em điều trị bệnh thật tốt, phối hợp với bác sĩ tâm lý."

Takemichi kéo chiếc chăn choàng lên trên bả vai, "Tôi đang chữa bệnh, cũng phối hợp rất tốt."

"Thật vậy không?"

Mikey thấy cậu như thế này, lại nghĩ tới lời nói lúc trước của Yuzuha, "Michi, chờ em khỏe lại, tôi sẽ không đối xử với em như vậy nữa, một lần cũng không."

Takemichi ánh mắt đang nhìn cửa sổ trên cao chỉ bởi vì những lời nói này của anh mà thu hồi về, vết thương trên người có thể lành lại được, cơ bản cũng không phải lo lắng gì nhiều. Chỉ là vết thương do tâm lý để lại quá nặng, Yuzuha nói nếu không kịp thời chữa trị sẽ có chuyển biến xấu, đến lúc đó cậu sẽ không cho bất kỳ người đàn ông nào đụng vào, thậm chí chính mình có thể tự kỉ trở nên bế tắc không lối thoát.

Cậu lặng im ở trên giường, Takemichi còn muốn mình có thể đi ra ngoài làm việc một lần nữa, hòa nhập vào vòng luẩn quẩn của xã hội nhưng cậu lại không tin Mikey.

Yuzuha đi ra từ Ngự Cảnh Uyển không lâu, liền nhận được điện thoại của Ryo.

Hiện tại là giờ tan tầm cao điểm, họ hẹn tại quán cà phê "0 Giờ". Ryo tới trước, nhìn thấy Yuzuha thì đứng dậy.

"Chào cô, tôi là Ryo."

Yuzuha hai bàn tay chạm nhẹ vào ly cà phê, dáng ngồi rất đoan trang.

"Xin hỏi Ryo tiểu thư hẹn tôi tới đây là có chuyện gì muốn nói?"

"Cô cũng biết, chúng tôi là những người đi làm văn phòng, bình thường áp lực tâm lý cũng rất lớn, nếu như có thể, tôi cũng hy vọng cô tư vấn cho tôi một chút, muốn cùng cô làm bạn."

Yuzuha cười làm cho người ta hết sức dễ chịu, "Nếu tôi có khả năng gì có thể giúp được cô, tất nhiên là tôi sẽ giúp rồi."

Yuzuha cùng cô trò chuyện có một chút ngượng ngập, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, cô cho dù muốn biết chuyện của Takemichi, Yuzuha cũng sẽ không nói, dù sao quen biết nhau bây giờ, sau này có rất nhiều cơ hội.

———

Sau bữa ăn chiều, đèn các phòng của Ngự Cảnh Uyển đều thắp hết lên, lộ ra sự ấm áp.

Takemichi ăn xong cơm chiều thì lên lầu trước, Mikey đi lên sau thấy cậu đang thu thập chăn mền đóng gói, bộ dáng này rất giống như muốn trốn đi, anh vội vàng đi tới.

"Em đang làm cái gì đấy? Muốn đi cũng không cần mang theo chăn mền."

Takemichi giật lấy cái chăn từ tay anh, lúc này, cậu mới bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của anh, "Tôi muốn chăn mền của anh làm cái gì chứ?"

"Vậy em làm gì?"

Hai người dường như mỗi người một bên của cái chăn, giằng tới giằng lui, Takemichi thấy trong mắt anh có chút khẩn trương, liền buông lỏng tay.

"Tôi chấp nhận trị bệnh thật tốt, nhưng trong thời gian này tôi muốn đổi chỗ ngủ, không muốn mỗi ngày ngay cả lúc ngủ cũng đều căng thẳng."

Mikey nghe vậy lông mày cũng dãn ra không ít, bộ dạng của cậu như vậy không khác gì đề phòng một con sói háo sắc.

"Tôi sẽ không đụng vào em, cũng không có chạm qua, em làm gì mà căng thẳng vậy."

"Anh ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không ngủ được."

Mikey không nói gì, nhưng còn muốn cố chấp, "Vậy em cứ coi như là tôi không có ở đây."

Takemichi có chút tức giận, đứng cách anh rất xa, "Anh cũng không phải là không khí, anh trở mình một cái cả giường đều rung động, Mikey, anh không phải để cho tôi tiếp nhận trị liệu một cách tích cực sao? Anh như vậy tôi làm sao có thể phối hợp được chứ?"

Người đàn ông có chút yên lặng, cũng tìm không ra cái cớ nào khác, đột nhiên khom lưng ôm mền gối đi ra ngoài.

"Vậy tôi ngủ chỗ khác." Trước khi ra cửa còn vứt thêm một câu, "Được rồi chứ?!"

———

Chu kỳ trị liệu tâm lý rất dài, Yuzuha đều đúng 9h là tới nơi, Takemichi cũng tránh thái độ tiêu cực, cùng cô nói chuyện, làm cho cậu tự có thể mở lời. Tuy Yuzuha tuổi còn rất tuổi trẻ, nhưng trình độ chuyên môn rất chuyên nghiệp. Cô đưa đến rất nhiều đạo cụ, tính tình cũng rất hòa đồng, cực kỳ kiên nhẫn, Takemichi lại cảm thấy rất yêu mến cô.

Càng về sau, Yuzuha cũng không coi Takemichi là người bệnh của mình, mà là bạn bè. Trời thu đã tới, tầm sau 12 giờ, thời tiết chuyển sang ấm áp, trong chén cà phê, chất lỏng màu nâu nhạt tạo thành một cơn lốc xoáy nhè nhẹ. Takemichi rất thích ngồi một mình trên ban công, bỗng nhiên một chiếc lá rụng bay đến lầu hai, rơi xuống chân của cậu. Trong hoa viên, những đóa hồng trắng đang nở rộ, Takemichi không thể nghĩ Mikey làm như thế nào lại có thể trồng được nhiều loài hoa quý như thế này.

Yuzuha đem cà phê đẩy về phía cậu, "Sắc mặt của cậu hôm nay thật không tồi nha."

"Nói thật, tôi rất muốn đi ra ngoài dạo một chút."

Nhưng căn bản là, Mikey sẽ không đáp ứng.

"Tôi thấy cậu nên nói với Sano Tổng thử xem."

"Vô dụng thôi."

Takemichi nhấp ngụm cà phê không cho đường, đắng đến nỗi làm người ta muốn khóc, "Anh ta sẽ không đồng ý."

Mikey sợ cậu lại bỏ trốn lần nữa.

"Không thử làm sao biết được? Con người chúng ta chính là vậy, nhiều khi suy nghĩ tiêu cực quá nhiều, không xác định được mục tiêu trước, rồi lại áp đặt suy nghĩ của chính mình vào."

Yuzuha khuôn mặt thanh thoát, lại bỏ vào ly cà phê của mình một cục đường nữa.

Takemichi không nói gì thêm, bộ dáng vẫn như trước rất yên tĩnh. Yuzuha thấy trên mặt cậu có chút thỏa hiệp, liền rất biết cách cùng cậu nói những chuyện khác.

Nhiều ngày trôi qua như vậy, vết thương trên người Takemichi dần dần hồi phục, vết máu trước kia ứ đọng lại rất lớn, giờ cũng chỉ còn lại dấu vết nhàn nhạt.

Buổi tối Mikey chưa trở về, Takemichi ăn xong bữa cơm lên lầu liền đem cửa phòng ngủ khóa trái.

Khoảng tám chín giờ tối, cậu nghe được dưới lầu truyền đến âm thanh của xe hơi, Takemichi tắt TV, người chui vào trong chăn.

Mấy ngày nay, Mikey thực sự thành thật, Takemichi mỗi lần ăn cơm xong đều đem cửa phòng khóa trái, anh buổi sáng thì đi đến công ty sau đó về thì lại vào căn phòng khác ở đấy không chịu đi ra.

Tiếng bước chân truyền đến từ bậc cầu thang, cũng không có bước vào phòng của Takemichi, mà dừng lại ở cửa ra vào. Cậu vểnh tai lên nghe, nghĩ thầm Mikey có thể hay không làm việc mà không suy nghĩ, nói cho cùng cái phòng này là của anh, anh ta có chìa khóa.

Takemichi nghĩ vậy, liền có chút ít khẩn trương co hai vai lên, trong phòng yên tĩnh có chút u ám. Cậu nghe được tiếng âm thanh rất nhỏ đang sột soạt, như là vật gì đó trên sàn nhà đang động đậy, ngay sau đó, cánh cửa liền truyền đến tiếng kéo kéo mở mở, còn có tiếng đánh đánh vào cửa rất nhỏ.

Takemichi ngồi dậy, Mikey gõ cửa, "Michi, mở cửa."

Cậu nhíu mày, "Tôi ngủ rồi."

"Mở cửa!"

Người đàn ông dùng sức đập xuống, nhưng suy nghĩ gì đó, lại thu tay lại, anh cũng không muốn làm cho Takemichi nghĩ là anh muốn bạo lực.

"Tôi không vào đâu, em mở cửa ra đi được không? Có cái gì tìm em này."

"Anh chính là cái đó phải không?" Takemichi không nghĩ tới anh nghĩ ra lý do sứt sẹo như vậy.

Ngoài cửa, Mikey sắc mặt bị chọc giận tới tái nhợt, "Em mở cửa ra, em mới là cái đó ấy, tôi sẽ không vào đâu, cùng lắm thì tôi đi."

Nói xong, Takemichi đúng là nghe được tiếng bước chân rời đi.

Nhưng cửa ra vào tiếng động đó vẫn còn tồn tại, cũng không giống như là tiếng động Mikey làm ra. Takemichi xuống giường đi tới cửa ra vào, vừa mở cửa ra chỉ thấy hoảng hốt, một cái bóng đen chui ngay vào. Mắt cá chân truyền đến tiếng động, bóng đen kia chạy vòng xung quanh chân của cậu, nhất thời thấy không rõ là vật gì, sợ tới mức cậu vội vàng nhảy lên giường.

"AAAAAAAAAAAAA"

"Làm sao vậy?!"

Mikey đẩy mạnh cửa ra, bóng đen kia ở ngay trước cửa ra vào quen thuộc địa hình, bỗng chốc bị bay ra thật xa, đau đến nỗi rên lên hừ hừ.

Mở đèn lên, Takemichi lúc này mới thấy rõ hóa ra vật kia là một chú chó nhỏ, có bộ lông màu nâu nhạt, cặp mắt đen lay láy lộ ra, trên người còn đang mặc một bộ đồ hình hoa, thân hình béo béo tròn tròn thật vất vả lắm mới đứng lên được, dường như cứ lăn vào chân của Mikey mà ra sức nịnh nọt. Anh xoay người đem ôm nó trên tay, bộ vest màu xám bạc lập tức bị chú chó nhỏ này giơ móng vuốt cào lấy, chú chó nhỏ nằm ngoan ngoãn ở trong lòng anh, điệu bộ cực kỳ thân mật.

Takemichi vẫn đang duy trì bộ dáng lúc trước đứng ở trên giường, nhìn thấy động tác của người đàn ông trước mặt, cậu có chút mơ hồ, thử nghĩ xem Mikey giầy Tây, áo vest đứng ôm chó xuất hiện trước mặt người khác, sợ là ai thấy đều phải lăn ra mà cười.

"Đây không phải là thứ mà người nào cũng yêu mến sao? Em làm sao lại ngược lại vậy."

Người đàn ông tiến lên đem tiểu khách quý đặt lên giường Takemichi, tiểu tử kia rất biết cách nịnh nọt người, lập tức lắc lắc thân hình béo tròn thân mật hướng tới gần chủ nhân.

Takemichi vốn đối với những chú chó con cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng tiểu tử này cứ chạy xung quanh chân, cậu chỉ cảm thấy trên đùi ngứa ngứa, chú chó nhỏ ngẩng đầu, cọ cọ vào chân cậu, phát ra âm thanh ô ô. Takemichi ngồi xuống đem nó ôm lấy, Mikey nới nhẹ cà vạt, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy người con trai này cười.

Trong đôi mắt sáng lộ ra vẻ trìu mến, Mikey nghĩ, nếu cậu có thể ôm chính anh như vậy thì thật là tốt?

Phụt! Người đàn ông tự nhổ vào suy nghĩ của chính mình, nghĩ như thế nào lại đi tranh giành tình cảm với một con chó chứ?

Takemichi đưa tay đặt trên đầu chú chó nhỏ khẽ vuốt, tiểu tử lập tức vô cùng phối hợp, đầu đặt tại giữa ngực của Takemichi cọ cọ, Mikey mí mắt giật giật, nó thật đúng là biết cách chọn nơi, may mà anh mua một con cún cái.

Người đàn ông hai mắt cứ nhìn chằm chằm trước ngực cậu, Takemichi lơ đãng ngẩng đầu, chỉ thấy trong cổ họng anh đang nhấp nhô lên xuống, hai mắt hình như để lộ ra thú tính.

"Anh còn có chuyện gì?"

Mikey có chút không cam lòng thu hồi ánh mắt, "Em thích không?"

"Thích."

Takemichi vén chăn lên mang chú chó nhỏ đi vào, rất nhanh ở chung một chỗ, duy chỉ có Mikey đứng ở đó thành kẻ dư thừa.

Hôm nay nghe Yuzuha nói Takemichi rất phối hợp trị liệu, anh không ở nhà một mình sinh ra nhàm chán.

"Tôi vừa đặt cho nó một cái tên, lúc trên đường trở về nghĩ cái tên đó cũng không tồi."

Takemichi ngẩng đầu, thấy Mikey đứng ở bên giường, "Tên là gì?"

"Michi."

Takemichi trả lời, "có chuyện gì?"

Mikey nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên cười cười, lộ ra mấy phần gian xảo, anh ngồi ở mép giường, thừa dịp Takemichi không để ý, vươn tay ra.

"Tôi không có gọi em, tôi gọi nó."

Cuối cùng, còn thêm vào một câu, "Tôi gọi con chó này tới."

Takemichi ôm con chó nhỏ nghiêng thân mình đi, Mikey vươn tay ra chỉ thiếu chút là có thể chạm được bờ vai của cậu. "Mikey, anh không thể thành thật một chút nào à?"

"Người thật thà thường thua thiệt, từ nhỏ đã có người nói với tôi như vậy."

Được rồi, anh đùa giỡn thật thái quá, nhìn xuống Takemichi, tay của anh khựng lại giữa không trung vẫn là chậm rãi thu trở về, ánh mắt của Mikey cũng theo động tác đó mà rơi trên đùi cậu.

"Tôi ngồi ở đây được không?"

Mép giường bởi vì tư thế ngồi của anh mà lõm xuống một vùng, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào khoảng trống bên trái người của Takemichi.

"Đêm nay, tôi ngủ ở đây nhé, tôi khẳng định không đụng vào em."

"Mikey!"

Takemichi mặt lạnh lùng, lạ thật, anh tuy rằng khuôn mặt rất đẹp, nhưng một khi thay đổi, liền có cảm giác như loại mây đen bao phủ, rất hung dữ, trước kia Takemichi ở trước mặt anh luôn bày ra bộ mặt rất giống nhau, cậu nói cái gì đi chăng nữa đều là chọc giận anh. Bây giờ, Takemichi nói anh là vô lại, Mikey cũng không quan tâm, không để ý, thôi thì cứ nằm xuống giường đã rồi mọi việc tính sau.

Chân Takemichi vốn muốn cho vào trong chăn, động tác của anh vừa vặn ngăn chặn hai chân của cậu, Mikey đầu gối lên trên mắt cá chân của cậu, nghiêng đầu đi cười nói.

"Michi, đừng nhúc nhích, để cho tôi nằm một lúc."

Dây thần kinh ở chân của cậu dường như kéo căng ra, Mikey biết rõ cậu sẽ giãy dụa, liền đem thân thể nằm nghiêng hướng về phía cậu, tay trái cách lớp chăn mỏng đặt trên mắt cá chân của Takemichi, bàn tay bao vây lấy đôi chân trắng nõn của cậu, vuốt ve vài cái, dường như có thể cảm giác được khung xương mảnh khảnh.

"Michi, em tin hay không thì tùy, nhưng hình như thời gian này, tôi có thói quen mang em về đây bên cạnh tôi, dường như nếu tôi ôm em sẽ ngủ rất ngon, giống như cái gì cũng không cần nghĩ đến, loại cảm giác này, tôi trước kia chưa từng trải qua bao giờ."

Người đàn ông ánh mắt sáng lên, trong mắt âm u mị hoặc lộ ra mấy phần thành khẩn. Anh đúng là cảm giác mình có cái gì đó khác thường, bằng không, cũng sẽ không vì chỉ muốn cậu đi khám bác sĩ tâm lý mà ăn nói khép nép, càng sẽ không vùi đầu vào công việc.

Takemichi trước mặt anh chăm chú nhìn xuống, chỉ cần ánh mắt kia đừng nhìn mình, cậu sẽ không vì lời nói thổ lộ này của Mikey mà giữ trong lòng, làm tâm tư bị xáo trộn, loại cảm giác này của anh ta là động lòng hoặc là yêu?

Quá hoang đường.

Cậu đá đá mắt cá chân, người đàn ông thấy cậu chỉ lo đùa với con chó nhỏ trong ngực, liền chống người đứng lên, bóng lưng dưới ánh đèn được kéo dài ra có chút tiêu điều, đừng nói phản ứng của Takemichi như vậy, mà ngay cả Mikey cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, như thế nào lại nói ra như vậy chứ? Hay là trong nội tâm đã sớm nghĩ như vậy.

Anh đem hai tay để vào trong túi quần, nghĩ đứng lên một lúc, có thể Takemichi sẽ có chút ý tứ nào đấy giữ anh lại, lại cứ đứng trơ trơ đợi ở đấy, bỗng nghĩ da mặt mình thật là dày, mặc dù, chính anh cũng cảm thấy so với tường da mặt anh còn dày hơn.

Mikey ho nhẹ hai cái, nhưng Takemichi cứ thế chơi với con chó nhỏ ở trong ngực mình.

"Anh gọi em là Bối Bối nhé, tuy tên này nhiều người gọi, nhưng rất là dễ nhớ."

"Không cho phép gọi Bối Bối."

Mikey thay mặt con chó nhỏ lên tiếng, kháng nghị, "Khó nghe muốn chết, con chó nào cũng gọi Bối Bối, em không còn ý tưởng nào khác sao?"

Takemichi ngẩng đầu, môi nhếch lên cũng không phản bác, dường như cứ như vậy yên lặng nhìn anh.

Mikey thật sự không chịu được ánh mắt như vậy, thật giống như anh là người đã phạm phải tội ác tày trời vậy, Takemichi thấy anh muốn xoay người, miệng cậu khẽ nói, "Mikey?"

Người đàn ông xoay người, trong ánh mắt rực sáng.

"Tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, nếu như anh lo lắng, có thể cho Yuzuha đi cùng tôi."

Takemichi không ôm hy vọng gì nhưng Yuzuha nói đúng, cậu phải nói với Mikey một lần xem sao.

"Đi đâu?"

"Tôi muốn đi trên đường dạo chơi, anh yên tâm đi, tôi cũng không đi nơi khác đâu."

Mikey đến bên giường cúi người, thấy trong mắt cậu tồn tại sự lo âu và sợ hãi, anh chậm rãi đứng thẳng người dậy.

"Đi đi."

Anh từ trong chiếc ví lấy ra tấm thẻ vàng đặt trên đầu giường, "Muốn mua cái gì thì mua."

Takemichi kinh ngạc nhìn về phía bóng lưng của Mikey đã đi ra khỏi cửa, vừa rồi cậu nói như vậy là hoàn toàn không có ôm hy vọng, anh rõ ràng đồng ý rồi?

Mikey đã ra khỏi cửa, Takemichi vẫn cảm giác trong phòng có hỗn hợp mùi thuốc lá và nước hoa trộn vào nhau còn phảng phất đâu đây, đây là mùi của Mikey, tâm hồn của cậu dường như cũng không còn ở đây nữa.

"Gâu gâu——"

Trong ngực con chó nhỏ chạy tán loạn, nghịch ngợm cực kỳ, Takemichi suy nghĩ, khóe mắt nhướng lên, lấy tay đặt ở đầu chú cún nhỏ vỗ nhẹ.

"Manji, từ nay về sau em sẽ tên là Manji."

———

Ngày hôm sau, Mikey không có nuốt lời, Takemichi cùng Yuzuha ăn cơm xong cũng rời khỏi Ngự Cảnh Uyển.

Người Takemichi tìm đầu tiên là mẹ, cậu dùng chiếc thẻ Mikey cho để mua một chiếc điện thoại, ra chợ lớn liền gọi đến cho Izana để sắp xếp cho cậu và mẹ gặp nhau trong khu nhà nhỏ của mình.

Nhưng qua một hồi chuông, đều không có người tiếp.

Takemichi trong thâm tâm rất bất an, cậu nhớ rõ số điện thoại của Izana, vừa gọi lại lần nữa thì người đàn ông nhận vô cùng nhanh, "Ai vậy?"

"Alo chào anh, tôi là Takemichi."

"Takemichi, cậu hiện tại ở đâu?"

"Izana, tôi rất khỏe, xin hỏi mẹ của tôi?" Giọng điệu của cậu vẫn như trước rất khách khí.

"Cậu đừng lo lắng, tôi đã đưa bác gái đến ở một nơi khác, khu nhà đó đã không an toàn, Takemichi, những ngày này cậu đi đâu?"

Trong lời nói của người đàn ông lộ ra tràn đầy lo lắng.

"Izana, thực sự xin lỗi, đã gây phiền toái cho anh rồi. Tôi tạm thời không thuận tiện để gặp mặt anh, cảm ơn anh đã chăm sóc mẹ tôi. Tôi nợ anh một ân tình, sau này tôi sẽ cố hết sức để trả lại."

"Takemichi, tôi không cần cậu trả cái gì, cậu có khỏe không?"

"Tôi rất khỏe, chỉ là hiện tại không đi lại nhiều được, chờ tôi, tôi sẽ gọi lại, cứ như vậy đi."

Takemichi nói xong trực tiếp cúp điện thoại, cậu tin tưởng Izana là người tốt, bây giờ có thể giúp cậu chăm sóc mẹ, cũng chỉ có anh ta.

Tấm chi phiếu kia cậu đã để lại cho mẹ, trong thời gian ngắn này cuộc sống chắc không có vấn đề gì.

"Takemichi, cậu không sao chứ?"

Yuzuha tiến lên, chỉ thấy phiến mắt cậu hồng hồng, khóe mắt có chút ẩm ướt. Cậu để điện thoại vào trong túi, lắc đầu cười yếu ớt.

"Không có việc gì, chúng ta đi thôi."

Nói là đi ra dạo chơi, Takemichi kỳ thật cũng không nghĩ là đi đâu, chỉ là khi ở Ngự Cảnh Uyển bị hạn chế đi lại, bây giờ chẳng biết đi đâu.

Yuzuha muốn cho cậu buông lỏng tâm tình, liền dẫn cậu đi trung tâm thương mại, chỗ nhiều người náo nhiệt có thể làm cho Takemichi không buồn bực trong không gian nhỏ hẹp. Vô số các cửa hàng lớn nhỏ tại đây Yuzuha đều kéo tay Takemichi đi vào dừng lại một chút. Nhìn qua những sản phẩm muôn màu rực rỡ, Yuzuha dừng lại tại một chiếc tủ.

"Mua cho bạn trai của cậu phải không?"

Yuzuha xoay người xem cavat, khóe miệng cô mỉm cười, "Tôi làm gì có bạn trai chứ? Là giúp cậu mua."

"Tôi?"

Takemichi ngoảnh đầu lại, "Tôi cũng không có."

Yuzuha bỗng đứng thẳng người, ánh mắt có chút khó hiểu, "cậu mua cho Sano tổng ấy."

Takemichi ánh mắt miết qua tủ sắp xếp những chiếc cavat cao cấp, cậu chưa bao giờ nghĩ qua cái ý nghĩ kia, những quà tặng này là phải đưa cho người mình thích mới có thể tỉ mỉ chọn lựa. Bên cạnh, có người con gái trên cánh tay treo hơn mười chiếc cavat đang thử cái đẹp nhất cho bạn trai của mình, như vậy mới là hạnh phúc.

Takemichi đi ra ngoài cửa hàng, Yuzuha cũng vội vàng theo sau. "Takemichi, quan hệ của cậu và Sano Tổng cũng không thể mãi như thế được."

Cậu dẫm vào những vạch trắng, dừng lại tại đường dành riêng cho người đi bộ, "Yuzuha, anh ta nhiều người như vậy, trên người mặc trang phục hay phụ kiện gì sớm có người chuẩn bị tốt rồi, tôi làm việc thừa làm cái gì?"

Huống chi, cậu bây giờ cũng chẳng là gì của anh ta.

"Vậy chúng ta dạo chơi nơi khác đi a, mua vài thứ cho chính mình."

Thật vất vả mới được đi ra khỏi nhà, Takemichi tự nhiên rất thích. Tokyo cũng không phải lớn, nhưng vẫn là làm cho cậu gặp được Chifuyu.

"Takemichi?" Người đàn ông đi nhanh đến trước mặt cậu, "Những ngày này, em đi đâu vậy?"

Cậu ngửa mặt, những lời này, dường như tất cả mọi người thấy cậu đều phải hỏi một lần.

"Chifuyu, thật trùng hợp a."

"Michi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Chifuyu ánh mắt quét nhẹ lên người Yuzuha, "cô ta là ai?"

Theo lời của Rindou, anh đã biết Takemichi bị Mikey mang đi, chỉ là những ngày này cậu ở đâu anh lại tìm không được, có thể thấy Mikey đem cậu giấu rất kỹ.

"Em không sao, bây giờ không phải rất tốt sao?"

"Michi, đi theo anh."

Chifuyu kéo tay của cậu, nhìn về phía Yuzuha sắc mặt tràn ngập đề phòng. "Ở đây đã có anh, không ai dám làm gì em đâu."

"Chifuyu," Takemichi bước chân cũng không động đậy, giằng tay của anh ra.

"Em thật sự không có việc gì, đây là bạn của em, bọn em chỉ là đi dạo phố thôi."

"Vậy được, em nói cho anh biết, em giờ đang ở đâu?"

Người đàn ông này cũng không buông tha, lại nắm chặt tay Takemichi lần nữa, trong lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi trơn trượt.

"Em khi dàn xếp tốt mọi việc sau đó sẽ nói cho anh biết, Chifuyu, anh không cần lo lắng."

Izana còn chẳng mang cậu đi được, chứ đừng nói là Chifuyu. Cậu liên lụy người khác đã quá đủ rồi, kỳ thật nếu bình tĩnh mà ngẫm lại, cũng không cần cố vùng vẫy như vậy, cùng lắm là không có tự do để tất cả mọi người đều tốt đẹp, chính là cách tốt nhất.

"Mình đi về thôi."

Yuzuha ở đó nhìn ra chút khác thường, biết ý mở miệng, "Ừm."

Takemichi nhẹ nhàng gật đầu, vừa muốn đi Chifuyu lại ngăn ở trước mặt cậu cũng không nhượng bộ.

"Chifuyu, em chỉ là có một chút không tiện nói, nhưng chúng ta không phải bây giờ rất tốt sao? Chờ có thời gian, em nhất định đem toàn bộ sự tình nói cho anh biết, được không?"

Takemichi ôn nhu nói, Chifuyu cũng không có chuyện gì để ngăn cậu lại, nhưng cũng không nghĩ làm cậu khó xử.

Anh tránh ra một bên, đồng thời xoay qua chỗ khác, Takemichi nhìn từ ánh mắt anh có một loại đau khổ không nói nên lời.

———

Trở lại Ngự Cảnh Uyển thì trời cũng đã tối, mặt trời chiều ngả về tây. Takemichi đứng ở cửa, nhìn Yuzuha lái xe về cậu mới vào trong nhà.

Trong không khí, hương hoa phảng phất thoang thoảng, đây là suối nhân tạo, cậu cũng không để ý lướt qua. Trước mắt hiện ra một cảnh sắc mơ hồ, có cái gì đang bay tới chân cậu, cúi đầu xuống thấy một chiếc lá bạch quả vàng chói lọi.

Đưa mắt trông về phía xa xa, một bóng lưng xuất hiện ở dưới tán cây bạch quả, trên mặt đất trải đầy những chiếc lá cây vàng óng, cực kỳ đẹp mắt.







___End chương 87___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro