Chương 9: Thời hạn cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đôi môi quyến rũ của người đàn ông khẽ nhếch lên, ánh mắt u ám của anh lóe lên sự hứng thú. Mikey gật đầu, không làm gì khác, cũng không tiếp tục làm khó Takemichi, một mình ngồi trên sô pha nghịch điện thoại di động.

Takemichi quỳ bên cạnh, theo quy định của Cám Dỗ, khi khách rời đi thì mới có thể ra về, nhưng người đàn ông này rất biết cách câu giờ.

Đúng lúc này Mikey đột nhiên cử động, Takemichi tưởng anh sẽ ra về, nên cử động chân một chút, ai ngờ, anh không những không về mà còn nằm ra sô pha, tư thế vô cùng thoải mái, tiếp tục nghịch điện thoại di động.

Takemichi mím môi, cậu nhìn đồng hồ trên tay, đã hai giờ trôi qua rồi.

Mikey nằm thêm một lát, sau đó dường như không thể nằm thêm được nữa, lúc này mới đứng lên, sải bước đi ra ngoài.

Takemichi thấy anh đã đi xa mới cử động hai chân đã tê cứng, rồi ngồi bệt xuống thảm.

Nửa giờ sau Takemichi ra khỏi Cám Dỗ. Cậu gặp Chifuyu ngay ngoài cửa, vẻ mặt anh ta lo lắng, đang ngó nghiêng vào bên trong tìm kiếm. Khi nhìn thấy Takemichi đi ra, anh vội vàng chạy lại đón:

"Takemichi..."

"Chifuyu, sao anh còn ở đây?"

Chifuyu đi đến nhẹ giọng nói: "Takemichi, xin lỗi."

Hai tay Takemichi đặt trong túi áo, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt xa cách: "Thật ra, em đã quen rồi."

Khi nói ra hai chữ đã quen này, trong lòng Takemichi chợt nhói đau, khiến hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Cậu đi trước, bóng dáng cô đơn, Chifuyu ở phía sau không nói lời nào chỉ đi theo.

Trên cửa sổ tầng ba của Cám Dỗ, một người đàn ông khuất trong bóng tối, anh ta nâng ly rượu màu đỏ trên tay lên nhấp một ngụm, đôi môi mỏng lạnh lẽo khẽ nhếch lên.

Giống như đi săn, số mệnh của con mồi luôn luôn nằm trong tay kẻ mạnh.

Chuyện Takemichi nghỉ việc, mẹ cậu cũng không hỏi nhiều, lúc mới bắt đầu, dường như đã được định sẵn rồi. Takemichi cũng không tiếp tục đi xin việc, bởi vì cậu biết điều đó là vô ích.

Cho dù là cam chịu số phận đi nữa, nếu như, một năm sau có thể thoát khỏi, thì cũng thôi vậy.

———
Từ ngày hôm đó, hằng đêm Takemichi đều phục vụ ở phòng bar hạng nhất, số tiền cậu kiếm được rất nhiều, chi tiêu trong nhà đã dư dả.

Hôm nay, vừa mở cửa phòng Takemichi đã nhìn thấy Mikey ngồi bên trong thì cậu thực sự cười không nổi.

Đã mấy ngày nay không thấy anh xuất hiện, tại sao hôm nay lại đến, theo bản năng cậu đối với Mikey rất bài xích.

Mà hôm nay không chỉ có một mình Mikey, trong phòng còn có mấy người nữa, cậu nhìn xung quanh một vòng, rồi như thường lệ đặt rượu lên bàn.

"Đại ca, chuyện lần trước đã xử lý xong rồi ạ." Một người đàn ông lấy mấy tấm ảnh từ trong túi ra đưa cho Mikey.

Anh không cầm lên xem, chỉ lạnh lùng hỏi một câu: "Làm sạch sẽ không?"

"Đại ca yên tâm, sẽ không để lại dấu vết gì."

Người đàn ông kia lấy bật lửa, xoẹt một tiếng, ngọt lửa đốt cháy một góc mấy tấm ảnh, sau đó anh ta bỏ tay ra, mấy tấm ảnh rơi vào ly rượu, hóa thành tro.

Mikey hơi gật đầu, anh châm một điếu thuốc, kẹp ở giữa hai ngón tay thon dài. Takemichi cúi đầu rót rượu, cậu không biết họ đang nói chuyện gì, nhưng cậu hiểu, biết nhiều chuyện đối với mình tuyệt đối không có lợi.

Mikey, người thừa kế trẻ tuổi nhất của gia tộc Sano. Đối với gia tộc họ, người dân thành phố Tokyo không cảm thấy xa lạ. Không chỉ xuyên quốc gia giới nội ngoại thương, quan trọng nhất, gia tộc Sano còn là gia đình độc chiếm thống trị giới hắc đạo. Mà Mikey trẻ tuổi, hiển nhiên, trở thành người nắm giữ quyền lực giới hắc đạo.

Nói anh may mắn cũng được hay số mệnh tốt cũng được, sau khi Mikey tiếp nhận ba năm, mọi lời đồn đại về anh đã không còn. Mikey phất tay, mấy người đàn ông ngồi bên cạnh lần lượt đi ra khỏi phòng bao rồi cạch một tiếng đóng cửa lại.

Điếu thuốc trên tay anh đã cháy hết một nửa, tàn thuốc rơi xuống thảm, trong không khí có mùi khói thuốc nhàn nhạt.

Đèn sáng trong phòng bar đột nhiên bị tắt, chỉ để lại mấy ánh đèn màu đang nhấp nháy lúc sáng lúc tối, khiến đốm lửa đỏ của điếu thuốc trên tay anh càng trở nên thu hút.

Takemichi ngẩng đầu lên, mặc dù trong bóng tối cậu không thể nhìn rõ được người đàn ông ở trước mặt mình, nhưng sự nguy hiểm tỏa ra từ người anh thì không ai có thể chống lại được.

Mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa quyện với mùi nước hoa thoang thoảng của đàn ông tràn ngập cả căn phòng, khiến không khí trở nên mờ ám không nói nên lời. Mùi thuốc dần trở nên nồng nặc hơn, dường như ở ngay trước mũi cậu, ngoài ra còn có hơi thở ấm áp của đàn ông phả vào người.

Trong mắt Takemichi hiện lên một tia hoảng hốt, ngay sau đó, đôi môi cậu đã bị hôn mạnh mẽ, mùi thuốc lá ngay lập tức tràn ngập từ miệng cho đến phổi. Theo phản xạ Takemichi lấy hai tay đẩy anh ra, hành động này làm tay cậu chạm vào ngực anh, vô cùng nóng bỏng.

Takemichi cảm giác được đầu lưỡi của anh đang liếm môi cậu, đôi môi khô ráo ngay lập tức trở nên ướt át, dường như làm như vậy cũng không thể thỏa mãn, lưỡi của anh lại tiến vào khoang miệng, rồi ở trong đó khuấy đảo.

Mikey vòng một tay ra sau lưng dùng lực kéo cậu lại gần mình, lưỡi anh rời môi cậu di chuyển xuống dưới.

Takemichi cảm thấy hơi đau, thì ra anh đang liếm cần cổ trắng mịn của cậu rồi sau đó mút mạnh. Takemichi cố gắng đẩy anh ra, mặt cậu nóng bừng.

Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai: "Tại sao cậu còn làm việc ở đây? Ngày mai tôi lại đến, nếu cơ hội tôi cho cậu, cậu không biết quý trọng thì tôi sẽ dùng thủ đoạn."

Lời nói vô cùng tự nhiên, làm như đó là điều đương nhiên, bá đạo đến mức vô lý.

Mikey đứng dậy, trong bóng tối, đôi mắt thâm thúy của anh lóe sáng.
Takemichi lấy tay che cổ, làm sao bây giờ, thời gian một năm, lần nào cậu cũng không kịp trở tay.

Trở lại phòng thay quần áo, trước gương lớn, Takemichi nhìn thấy trên cổ cậu có một dấu hôn đỏ thẫm, tố cáo sự bá đạo của người tạo ra nó.

Takemichi về đến nhà đã là hai giờ sáng. Giống như thường lệ, ngay khi cậu vừa đóng cửa chuẩn bị thay dép lê, đèn trong phòng khách đã sáng lên: "Takemichi, sao về muộn vậy con?"

"Mẹ." Takemichi thuận tay đặt túi xách lên bàn: "Không phải con đã nhắc mẹ đi ngủ trước con rồi sao?"

"Ôi."
Bà vừa thở dài vừa đi vào bếp: "Nhìn con vất vả như vậy, làm sao mẹ ngủ được."

"Mẹ..."

Mẹ cậu bưng một bát bánh sủi cảo nóng hổi đi ra, chiếc áo khoác mỏng trên vai bà bị tuột xuống một nửa, Takemichi nhẹ nhàng kéo lên: "Mẹ, hiện tại con chỉ có thể trông chờ vào khoản thu nhập này."

"Michi."
Mẹ Takemichi ngồi trước mặt cậu, có một chút lo lắng nhìn chằm chằm con trai mình: "Hiện nay trên tivi hay chiếu, rất nhiều các cậu trai trẻ xinh đẹp, buổi tối đều đi đến những nơi không đứng đắn lắm làm việc... con, không phải cũng..."

Những lời tiếp theo mẹ Takemichi không nói ra, nhưng cũng khiến Takemichi cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ, rõ ràng là bánh sủi cảo rất mềm và ngon, vậy mà khi vào miệng cậu mùi vị đã thay đổi:

"Mẹ, tại sao mẹ lại tin nhưng chuyện đó, thực ra, ở nơi như vậy, cũng có những người kiếm tiền một cách chính đáng chứ ạ."

"Mẹ không quan tâm đến những chuyện đó, dù sao con cũng không được đến những nơi như vậy."

Mẹ Takemichi nhấn mạnh, thậm chí ngữ khí có chút kích động: "Cho dù mẹ có chết đói, cũng không bao giờ đồng ý cho con làm việc ở những nơi đó..."

Takemichi nắm chặt đôi đũa trong tay, thức ăn trong miệng cậu phải cố hết sức mới nuốt xuống được, Takemichi miễn cưỡng nở nụ cười, cậu không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt mẹ, nói:

"Mẹ ơi con biết rồi ạ, đã muộn rồi, mẹ đi ngủ trước đi."

"Michi, bố con bỏ đi sớm, mẹ biết gánh nặng như vậy đặt ở trên vai con..."

"Mẹ, tại sao mẹ lại nhắc đến chuyện này?"

Takemichi đứng dậy, cậu đặt tay lên vai mẹ: "Không phải chúng ta sống rất tốt sao, mẹ đi ngủ trước đi, con sẽ dọn dẹp."

Bầu trời đêm âm trầm, Takemichi đứng bên cửa sổ phòng bếp, nước rửa bát đã xả đầy, cậu cũng không nhận ra, Takemichi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu biết mẹ sẽ phản đối cậu làm việc ở một nơi như Cám Dỗ, cho nên cậu mới giấu diếm bà đến tận bây giờ.

Cuộc sống sau này, không thể biết trước, chỉ có thể đến đâu hay đến đó.

———

Trong phòng nghỉ của Cám Dỗ, lúc nào cũng náo nhiệt, tiếng các cô gái thảo luận về trang phục, hay chuyện về những khách hàng mình phục vụ. Lúc phát bảng hiệu phòng rượu, quản lý đi vào khẽ gọi:

"Takemichi, cậu lại đây."

Takemichi để bảng hiệu phòng rượu của mình xuống đi theo, đến phòng bar ở bên cạnh, quản lý đóng cửa lại, dựa người vào bàn trang điểm nói:

"Takemichi, ông chủ muốn đêm nay cậu lên sàn biểu diễn."

___End chương 9___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro