Chương 93: Vết tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em gái, tối nay đi chơi một chút, thế nào?"

Hanma dĩ nhiên không muốn bỏ qua cơ hội như vậy.

Gen nhẹ nhàng vãn môi, quyến rũ khuynh thành, hàm răng khẽ mở nói. "Được, chờ tôi đoạt được vũ hậu, tôi tất nhiên không quên các anh."

Hanma muốn chính là những lời này, hắn giữ chặt tay cô gái, bắt đầu muốn hôn xuống. Chỉ thấy đối phương xoay người một cái lả lướt ở trên cơ thể Mikey khiêu khích rồi trở lại sân khấu.

Cuộc thi đấu vẫn tiếp tục, hương nước hoa cũng không theo cô gái rời đi mà tiêu tán, Hanma nới lỏng cà vạt.

"Cô gái này thật biết cách làm cho người ta nôn nóng àh, cậu thật không muốn?"

Mikey chính là nghĩ đến ánh mắt của cô ta dường như có phần quen thuộc, chẳng qua là anh nghĩ không ra chính mình có hay không thực sự đã từng gặp.

Mấy người trở về bên trong phòng VIP, mới vừa ngồi xuống không lâu Gen liền mang theo vài người múa mở màn đến. Cô dẫn đầu đi tới bên cạnh Mikey, y phục đã được thay đổi toàn thân mặc chiếc váy màu đen bằng da, mười phần ngang ngược.

"Sano thiếu, tôi kính anh." Cô gái cầm lấy ly rượu trên bàn, Mikey cũng không có nhận lấy.

"Cô từ đâu đến?"

"Tôi?"

Gen cười yếu ớt "chẳng lẽ Sano thiếu đối với tôi có ý tứ? Tôi mới đến Tokyo không lâu, đêm nay tham gia cuộc thi này mong rằng mấy vị có thể chiếu cố, giúp tôi đạt được danh hiệu Vũ Hậu sau này cũng có chỗ đứng trong Cám Dỗ."

"Chỉ nói không thì không được." Hanma ẩn ý ánh mắt mang hàm ý hướng về Mikey.

"Nếu cô có thể phục vụ cho Sano Thiếu đừng nói là Vũ Hậu gì đó, Oscar diễn viên cũng không thành vấn đề."

"Shuji thiếu thật biết nói đùa." Mấy cô gái bên cạnh hắn đều bị chọc cười lần lượt rót rượu.

"Vậy chúng ta có thể làm sao bây giờ?"

Trong phòng bắt đầu phát ra những tiếng trêu đùa, mấy người đều là đi ra ngoài phóng túng mua vui, rượu ngon gái đẹp trong ngực, không bao lâu đã say, ở trên sô pha bắt đầu quên mất chính mình cuồng loạn. Mikey vẫn rất tỉnh táo, cô gái thấy hắn không tiếp, liền ngẩng cổ lên đem rượu kia uống cạn, đem ly dốc ngược, động tác hào phóng cầm lấy ly rượu của người khác đổ vào. Gen mang trong tay chiếc nhẫn rất cá tính, Mikey dựa vào sô pha, ngón tay cô gái ở mép ly lướt nhẹ, đem ly rượu đưa tới trước mặt người đàn ông.

"Sano thiếu không chịu uống rượu của tôi, chẳng lẽ là sợ tôi hạ độc hay sao?"

Mikey một lần nữa hướng về phía cô, da cô ta trắng nõn mà đặt biệt là đáy mắt có loại cứng cỏi cùng với Takemichi rất giống, nhớ tới cậu chân mày anh không khỏi nhíu lại có chút đau đầu. Anh nhận rượu trong tay cô gái uống cạn.

Khóe miệng Gen giơ giơ lên, tửu lượng cô ta rất tốt, trong lúc để phục vụ đưa rượu tới, cô dựa vào cánh tay Mikey đem thân thể sát lại, ở trên người anh nhận lấy ly rượu, hai tay ôm lấy cổ Mikey, khéo léo hôn lên khóe môi anh.

Hanma bọn họ đều bị chuốc rượu cũng không nhẹ, Mikey tửu lượng từ trước đến nay đều rất tốt, nhưng cuối cùng vẫn là mơ hồ mất đi ý thức. Tình huống như vậy với anh mà nói đúng là lần đầu tiên, ngày trước anh cho dù uống nhiều đi nữa cũng sẽ có chừng mực.

———

Khách Sạn.

Bên trong phòng chỉ có một cái đèn tường, rèm cửa sổ được kéo qua một bên, trên mặt đất quần áo hai người vứt rải rác ở một chỗ. Người đàn ông tóc màu bạc nằm trên trên chiếc gối màu trắng, trên mặt lộ ra có chút hỗn độn, thân thể được chăn phủ ngang bụng chỉ che được cảnh xuân. Gen đứng ở bên giường, trên người không mặc quần áo ngón tay cô kẹp điếu thuốc từ trên cao nhìn xuống Mikey đang bình thản ngủ.

Người đàn ông này quả thật có được gương mặt gần như là hoàn mỹ. Chả trách nhiều người như vậy đổ xô vào. Đôi mắt cô âm u giương lên cười có chút châm chọc, còn có cảm giác khiến người ta trong lòng run sợ kỳ lạ, cô gạt tàn thuốc trên mặt đất rồi xoay người về phía khác.

Khi Mikey tỉnh lại liền cảm thấy không đúng, tầm mắt chạm đến màu cam của giấy dán tường. Anh nhanh chóng ngồi dậy ánh mắt đảo qua đống quần áo trên mặt đất cuối cùng rơi xuống trên người phụ nữ ngồi ở bên bệ cửa sổ.

Khói thuốc trên ngón tay cô quanh quẩn tạo thành từng vòng. Cô ta mang ánh nhìn từ cửa sổ hướng vào, trên người vẫn như trước không mảnh vải che thân.

"Anh đã tỉnh?"

Ánh mắt Mikey thản nhiên xốc chăn lên đứng dậy coi như không có người nhặt quần áo trên mặt đất mà mặc vào.

"Tôi làm sao lại ở đây?"

"Anh tối hôm qua uống say."

"Tôi chạm vào cô sao??"

Người đàn ông mặc quần vào, ở trên thân người khác hiện ra tà mị, đến trong tay anh động tác kia lại càng có vẻ tao nhã. Mikey nhanh chống cài lại dây thắt lưng, Gen cũng không nghĩ đến hắn sẽ có phản ứng này, cô cười cười.

"Anh nói xem, bằng không tôi làm sao có thể cởi hết quần áo đứng ở đây?"

Mikey nhặt áo sơ mi lên, "cô cho là đàn ông uống rượu say một chút thì hành vi ý thức đều không có sao?"

Anh đem chăn kéo xuống đất trên giường sạch sẽ như lúc ban đầu, không có chút dấu vết.

"Chẳng lẽ tôi chỉ là ôm cô một đêm?"

Trên mặt Gen cố gắng duy trì nụ cười có chút cứng đờ, cô hút mạnh điếu thuốc tự trấn tĩnh mình.

"Lúc tôi đỡ anh vào phòng tắm, chúng ta ở bên trong làm."

Mikey cài lại cúc áo ở cổ tay, con ngươi quét về phía cô. "Được rồi nếu đã như vậy cô muốn bao nhiêu tiền?"

Gen không để ý chút nào đem thân thể phơi bày ở trước mặt anh, cô đi tới nhặt quần áo lên mặc.

"Không cần, nam nữ hoan ái phóng túng không chỉ có anh."

Cô nói cực kỳ thoải mái làm cho anh không khỏi có chút liếc mắt, lúc mặc áo, anh cúi đầu chú ý tới mấy vết hôn nông sâu không giống nhau trước ngực mình. Vẻ mặt càng thêm hung ác nham hiểm, anh từ trước đến nay không thích người khác ở trên người mình lưu lại vết tích, mà Gen lại như vậy, đó là nhắc nhở hắn, bọn họ trong lúc đó xác thực từng có quan hệ.

"Thực xin lỗi, tôi tối hôm qua quá vong tình rồi."

Mikey dù sao vẫn cảm thấy sau lưng nụ cười của cô cất giấu gì đó, anh mở cửa ra chuẩn bị đi ra ngoài.

"Nếu thực đã làm thì đừng quên uống thuốc, không cần mơ mộng viển vông."

Gen cũng không có đi theo, mặc quần áo vào rồi ngồi ở mép giường, ở trong gian phòng chỉ còn lại một mình cô, trống rỗng, bên trong không có chút mùi vị tình dục. Cô hạ khóe miệng, nụ cười rất miễn cưỡng cứng ngắt, thần sắc từ từ sụp đổ. Cô bỗng nhiên nở nụ cười trên mặt mỗi tấc da thịt giống như là con rối không hề có tinh thần.

"Mikey—" cô ta nghiến răng tên của hắn ở miệng, từng câu từng chữ cắn ra.

"Anh ngày nào đó nếu biết tôi là ai có thể hay không sẽ bị buồn nôn? Nhất định, Nhất định hahahaha"

Đúng vậy cô chính là muốn hắn ghê tởm, cảm thấy chính mình chạm vào phụ nữ dơ bẩn là như thế nào.

Khóc, nước mắt liền chảy xuống, cô cuống quít lấy tay lau đi, nói xong cũng không khóc nữa. Cô cắn chặt môi, về sau cũng không muốn đem sự nhu nhược này lộ ra trước mặt người khác.

———

Takemichi ngơ người nằm ở trên giường, cậu biết Mikey tối hôm qua quả thật là cả đêm không về. Đứng dậy thay quần áo rửa mặt xong ra khỏi phòng, đúng lúc Mikey lên lầu. Trong tay anh mang theo tây trang, bề ngoài áo sơ mi cổ áo khuy áo rất kín không giống bình thường tùy ý cởi bỏ hai cái khuy áo. Anh đứng ở đầu bậc thang chặn đường đi của cậu, ánh mắt cũng không có cùng cậu đối mặt.

Nếu nói là bình thường, hắn chơi đùa người nào cũng không có gì lạ nhưng lần này sự tình xảy ra hắn liền cảm thấy khác. Lúc đối mặt Takemichi hắn cảm thấy chính mình giống như là loại đàn ông ngoại tình, chột dạ thậm chí có chút ít lo sợ.

Loại cảm giác này thật sự là rất kỳ quái, làm cho người ta có chút khó chịu.

Takemichi thấy anh đứng ở đó không đi, cũng không nói chuyện, liền muốn lách qua bên người. Mikey ngược lại phản ứng rất nhanh, cánh tay đã đem Takemichi ôm vào trong lòng, cằm tựa vào trên vai của cậu. Mũi có thể nhẹ ngửi được mùi hương của dầu gội trên người cậu, anh thoải mái mà thả lỏng toàn thân, hai cánh tay sau lưng Takemichi buộc chặt.

"Michi để tôi ôm."

"Anh làm sao vậy?"

Mikey cảm thấy có chút vô lực, chính là muốn ôm cậu, chuyện tối hôm qua hắn thầm nghĩ không thể nói cho Takemichi, nhưng cho dù hắn thật sự nói cậu sẽ phản ứng như thế nào đây? Ít nhất chắc chắn sẽ không tức giận, cậu có lẽ sẽ nhàn nhạt mà nói, "Mikey đó là việc riêng của anh, anh có thể tìm những người khác."

Cậu ngửi được trên cổ áo anh mùi nước hoa rất nồng, Takemichi chống đỡ hai tay ở trước ngực anh đem khoảng cách kéo ra xa.

"Đi xuống ăn điểm tâm thôi."

"Anh không đói bụng."

Takemichi ừ một tiếng, tự nhiên đi xuống lầu cũng không có hỏi thêm.

Mikey vào phòng tắm, thói quen của hắn mỗi khi về là tắm rửa, xả nước ngồi vào, toàn thân chỉ cảm thấy mệt mỏi, hắn đốt điếu thuốc, thả lỏng thân thể.

Takemichi cho rằng anh quay về đầu tiên sẽ đi nằm ngủ, không nghĩ gì liền kéo cửa phòng tắm, chuẩn bị vào thay quần áo để giặt sạch. Người mới vừa bước vào, đã nghe đến mùi thuốc lá gay mũi, ánh mắt quét về phía Mikey, tầm mắt liền tùy theo định tại trước ngực của anh.

Mikey nghe được tiếng động, hai mắt khép chặt mở ra, đem thuốc lá dập tắt ở bên cạnh trong cái gạt tàn thuốc, "Michi......"

Ánh mắt anh theo hướng Takemichi nhìn sang, chỉ thấy trên ngực vết hôn cố rửa càng nổi lên rõ ràng, Mikey sắc mặt liền thay đổi, hai tay trong bồn tắm chống lên.

Takemichi mắt hạ xuống, thực ra vừa rồi cậu ngửi được mùi trên người anh cũng đã đoán được, chỉ là bất quá lúc ấy cậu có thể làm bộ như không biết gì, nhưng hiện tại vết tích bày ra ở trước mắt. Takemichi cho rằng cậu sẽ không quan tâm, tuy nhiên cậu sai rồi, cậu rõ ràng cảm giác được trong lòng liền như bị đâm, còn giống như thương tích bị vạch trần đau đớn, như là một cây kim sinh sôi chui vào bên trong da thịt, rơi vào rồi còn hung hăng đâm vài cái.

"Tôi không nghĩ tới anh ở đây tắm, xin lỗi." Bỏ lại câu nói cậu vội vàng chạy đi.

"Michi—" Mikey lòng nóng như lửa đốt cũng không để ý trên người có mặc gì hay không, anh rất nhanh đứng dậy định đuổi theo, động tác quá nhanh liền té lăn quay trên mặt đất.

Takemichi quay người lại chỉ thấy anh nằm ở kia, Mikey rất đau cũng không có phát ra âm thanh gì khó chịu, cậu vội vã đi tới.

"Anh không sao chứ, ngã xuống kia rồi?"

Anh một tay đè chặt phần eo, Takemichi đem tay của anh kéo ra lúc này mới thấy sau thắt lưng máu ứ đọng một mảnh rất lớn, mặt cậu lộ ra vẻ lo lắng.

"Rem, Rem–"

Mikey sắc mặt xanh mét, "Em gọi cái quái gì?"

"Xem chừng anh còn không có thể đi, tôi gọi Rem tới giúp một tay."

Bàn tay mềm mại của Takemichi ấn nhẹ xuống thắt lưng Mikey, lại bị anh chộp vào trong lòng bàn tay.

"Em để cho Rem như vậy mà vào đây sao?"

Takemichi lúc này mới phát hiện vội vàng lấy khăn tắm đến quấn quanh trên người anh.

Sau khi Mitsuya cẩn thận kiểm tra, trên mặt mang theo ý cười, nhìn có chút hả hê.

"Không có việc gì lớn, bất quá mấy ngày nay tốt nhất không cần xuống giường đi lại, đương nhiên càng không thể vận động hạ thân."

Mikey tự biết mình té không nhẹ, anh nằm ở trên giường, Takemichi thì đứng ở bên giường đang nghe Mitsuya phân phó. Đơn giản chính là không thể xuống giường, không xách vật nặng, không thể làm không nên vận động, dặn dò thuốc nên uống như thế nào, cậu từng việc đều ghi nhớ, sau khi Mitsuya đi lúc này mới trở lại phòng ngủ.

Mikey nằm ở trên giường liền có vẻ thành thật rất nhiều, Takemichi đứng ở đầu giường, Mitsuya lưu lại thuốc chỉ dẫn cẩn thận. Anh thấy miệng cậu mân lên cũng không nói lời nào, liền đem chăn kéo đến bờ vai che khuất dấu vết.

"Michi, anh tối hôm qua uống rượu."

"Đây cũng là lý do."

Takemichi tin tưởng, hắn tìm cái cớ rất tệ, đem ly nước nóng đến. "Anh không cần giải thích Mikey."

Hắn cũng biết cậu chính là biểu lộ thái độ này không thèm quan tâm, giọng nói lạnh nhạt mà ngay cả người khác đối diện dũng khí cũng không có.

"Em có nghe hay không là chuyện của em, anh nói hay không là chuyện của anh, anh không muốn ở bên ngoài phát sinh chuyện gì."

"Vậy là như thế nào" Takemichi đem thuốc đưa cho Mikey "Chuyện gì xảy ra?"

Lời nói hắn bỗng nhiên khàn giọng đi xuống, mới vừa rồi khí thế hùng hồn giờ hoàn toàn dập tắt, nhận lấy thuốc một phen nhét vào trong miệng. Chỗ té bị thương đúng với phần bên phải cơ thể cũng không thể linh hoạt, hắn tưởng là Takemichi thật không quan tâm, cũng không nói gì nữa.

Hắn giải thích, hơn nữa còn vòng vo một lúc sau mới nói ra được, nhưng Takemichi lúc này thái độ hời hợt so với cậu tức giận phát điên còn muốn tra tấn người hơn.

Thực ra ban ngày Takemichi cũng không có để ý đến hắn, đến tối cho hắn uống thuốc xong sau đó cậu cũng chuẩn bị ra ngoài.

"Em đi đâu?"

Takemichi lấy một cái gối, "tôi đi ra phòng khác ngủ."

"Còn anh làm sao bây giờ, khát nước đói bụng, ai đến trong nom anh?" Mikey nằm ở trên giường không thể tùy ý xoay người, không thể muốn di chuyển liền di chuyển, thật sự là khó chịu.

Takemichi thấy hắn không động đậy lại khẽ thở dài, cậu trở lại bên giường đem cái gối đặt xuống, sau đó liền ngủ ở bên cạnh Mikey, chẳng qua là thật sự xa cách hắn vươn tay cũng không chạm được bả vai của cậu.

Takemichi quay lưng về phía hắn, "Nếu cảm thấy không được thoải mái kêu tôi, ngủ đi."

Mặc hắn quyền thế lớn hơn nữa, thói quen chính là nhân vật kêu mưa gọi gió nhưng đối mặt Takemichi thì giống như quân lính tan rã.

Hắn liếc nhìn bóng lưng của cậu, "Michi, em thực sự không quan tâm sao?"

Cậu thực ra không có ngủ, mắt mở to, lông mi nồng đậm trên mặt hiện sự u ám, bất kể là nhắm mắt hay mở mắt, dấu hôn trước ngực Mikey đều như khắc vào trong cậu, không thể nào quên đi được.

"Quan tâm có ích lợi gì sao? Mikey, anh có thói quen sống xa hoa đồi trụy, gặp phụ nữ yêu thương nhung nhớ có gì lạ? Đây không phải là vòng tròn luẩn quẩn của các người đã luyện thành thói quen rồi sao? Anh cũng không quan tâm, tôi lại vì cái gì phải để ý, cô ta đã trên người anh làm ra những thứ này. Mikey anh không phải cũng rất phối hợp sao? Mang theo vết tích lại công khai trở về."

Bất kể cậu cùng Mikey như thế nào ở chung một chỗ, trong lúc đó đồng thời quen biết những người phụ nữ khác chơi đùa, Takemichi đúng thực chán ghét.

Vậy cũng không nghĩ tới sẽ bị cậu thấy. Hắn vốn là nghĩ nhiều nhất mấy ngày nay hắn vẫn như cũ đi ngủ ở nơi khác, chờ dấu vết phai nhạt rồi trở về, đàn bà kia cũng không như là chết quấn lấy chủ, chuyện này hắn có thể giấu diếm bưng bít, cũng không nghĩ đến sự sự tình lại ngoài dự tính như vậy.

"Chẳng lẽ mấy tháng nay anh đối với em như thế nào em đều nhìn không thấy sao? Anh nói tối hôm qua thật sự là ngoài ý muốn, anh uống say lúc thức dậy đã như vậy........"

Takemichi không muốn cùng hắn ầm ĩ cãi vã mệt mỏi, còn không bằng nhắm mắt nghỉ ngơi thật là tốt.

Mikey nói xong lời cuối cùng liền ngậm miệng lại mặc dù hắn đối với cậu thật là tốt nhưng tất cả tốt cộng lại, quan trọng cũng không bằng một lần ngoài ý muốn. Nếu muốn Takemichi ở bên trong lòng lưu lại một chút xíu tốt, thực có thể nói là gian khổ, vết nhơ lại dễ dàng bị cậu ghi nhớ trong lòng.

Khi hắn trở về liền sai Sanzu đi Cám Dỗ điều tra, ly rượu tối hôm qua cũng bị thu, ngay lúc đó theo người phục vụ nói đoàn người bọn họ đều uống rất nhiều, không có gì khác thường.

Mikey bản tính nhạy cảm, hơn nữa Gen cũng không có nhân cơ hội đưa ra đòi hỏi gì đó, có lẽ thật sự là bản thân uống quá nhiều, mặc dù như vậy, hắn vẫn để cho Sanzu âm thầm điều tra cô.

Mikey lúc ngủ không thể di chuyển, Takemichi nằm ở sát mép giường ngủ, giường lớn ở giữa có khe hở rất lớn một người chen vào còn được.

______

Buổi sáng khi tỉnh lại, Mikey có lẽ vì uống thuốc, nửa đêm ngủ rất tốt đến bây giờ vẫn còn híp mắt.

Takemichi muốn đi ra ngoài mua một ít đồ để đưa qua mẹ nên không đánh thức hắn, chỉ là phân phó Rem để cô đúng giờ cho Mikey uống thuốc.

Ngồi xe đi vào phố buôn bán, mặc dù Mikey không dưới một lần dạy cho Takemichi lái xe, hoặc là đưa xe riêng cho cậu, nhưng Takemichi không thích. Cậu nhiều nhất vẫn là ngồi trên xe buýt, cậu chưa từng cảm thấy mình có cái gì cùng người khác khác biệt. Đi vào trung tâm thương mại, mùa đông cũng sắp tới rồi vốn là ngày đó phải mua điều hòa cũng không nghĩ sẽ kéo dài tới tới hôm nay.

Lựa chọn xong, giá cũng không phải quá đắt, Takemichi đến quầy thanh toán, đây là Mikey cho cậu, bình thường Phạm Thiên trích phần trăm dự án liền đem toàn bộ bỏ vào tấm thẻ này.

Lúc đi ra cửa, ánh mặt trời đúng lúc theo biển quảng cáo thật lớn nghiêng xuống, ngay cả mắt cũng không nhíu lại. Bên cạnh có một quán trà, Takemichi đi dạo cũng thấy mệt mỏi, liền đi vào chọn một cái bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Cậu gọi ly trà sữa, ngồi không lâu liền gặp Chifuyu vội vã đi đến, Takemichi vừa định chào hỏi, đối phương liền lên lầu hai. Anh có vẻ rất vội vã, nhìn không chớp mắt trực tiếp đi vào phòng riêng.

Takemichi cũng không có nhiều chuyện, ở nơi đây bất quá 10 phút liền thấy một cô gái đeo kính mát đội nón vành đi vào quán. Cô cúi đầu, ăn mặc cũng rất đơn giản, quần jean thêm chiếc áo khoác nhỏ, theo thang lầu đi lên, chiếc cằm thon cơ hồ chôn ở trong cổ áo, nhưng mặc dù như vậy Takemichi vẫn nhận ra cô chính là Hime.

Những bức ảnh kia ở trên mạng truyền khắp nơi, cô sao còn có thể xuất hiện tại đây.








___End chương 93___
Cảm ơn mng vẫn ủng hộ tr này a 😍🥰 còn về lịch ra chap tui vẫn chưa nắm rõ nhưng ít nhất một tuần một chap nha🤧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro