Chương 98: Quay trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Wakasa Imaushi - con trai cả của nhà Waka, Takemichi sau một tháng lần đầu gặp người đàn ông này.

Trang phục tao nhã, nụ cười ấm áp, gia đình nhà Waka hẳn đã có được người nối dõi tốt, lớn lên rất tuấn tú, đặc biệt các đường nét trên gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, Takemichi nhìn ra được người đàn ông này có ý với Senju.

Lúc ăn cơm, Takemichi mãi lo suy nghĩ chưa kịp nhai đã quên nuốt xuống.

Nam nhân ấy đeo bao tay bóc vỏ tôm rồi để vào đĩa nhỏ trước mặt Senju, anh cười lên nhìn rất đẹp, cảm giác như có thể làm bầu trời âm u được ánh nắng chiếu rọi rực rỡ. Nhìn ra được anh đối với Senju rất săn sóc, có thể thấy cá tính như vậy cùng Ryo là một trời một vực, khi nói chuyện rất lịch sự, không có vẻ gì là tự cao tự đại.

Takemichi khóe miệng có ý cười nhưng bên trong buồn bực không dứt, cậu biết rõ Senju là vì cái gì mà tiếp cận người đàn ông này. Cậu nhìn thật kỹ hai người, nếu đây là không có chút nào toan tính mà dùng cơm, Takemichi nhất định thật lòng chúc phúc Senju. Cậu ấy đã tìm được hạnh phúc ước mong bấy lâu, nhưng những thứ này có lẽ chỉ là giả dối, chỉ có anh là không hề nhận ra.

"Anh cũng ăn đi" Senju đem miếng tôm đã được bóc vỏ để lại vào chén của anh.

"Em như vậy là đủ rồi."

Senju ánh mắt nhu hòa, hoàn toàn không có một chút oán hận muốn báo thù. Takemichi tưởng chừng như gặp ảo giác, điềm tĩnh như vậy, cậu thậm chí nhìn không ra Senju là thật tình hay là giả vờ. Anh xắn tay áo lên, miệng lộ ý cười làm mê mẩn lòng người.

"Anh có một đứa em gái, khi còn bé rất thích ăn tôm do anh bóc vỏ, nũng nịu vô cùng."

Takemichi trong mắt lơ đãng, rõ ràng cậu thấy sâu trong con ngươi Senju có chút âm u, con tôm được bóc vỏ vừa đưa đến khóe miệng lập tức hạ xuống, cô dùng khăn giấy lau miệng.

"Em no rồi."

Người đàn ông không biết sao liền đặt tay lên bả vai Senju "Làm sao mới ăn đã no, hay là dạ dày em có vấn đề."

"Không phải, hôm nay khẩu vị em không được tốt."

Senju miễn cưỡng cười trả lời, sắc mặt có chút tái nhợt. Anh thấy Takemichi cũng đặt đũa xuống, liền ôm lấy eo cô.

"Để anh đưa em về nghỉ ngơi."

Takemichi đi phía sau, thấy anh thủy chung ôm lấy thắt lưng Senju không có ý buông ra, rời khỏi phòng ăn. Takemichi vốn định tự mình về nhà nhưng Senju nói muốn cùng cậu trò chuyện, anh thấy vậy liền giữ Takemichi ở lại, đưa Senju và cậu về phòng rồi mới rời đi.

Takemichi cùng cô ngồi xuống ghế salon, không lâu sau thì anh ta quay lại đưa cho Senju thuốc đau dạ dày, sau đó lái xe rời đi.

Cậu nghi ngờ co rút ôm lấy gối trên ghế salon, ánh mắt nhìn chằm chằm hộp thuốc, Takemichi biết cô không phải bởi vì dạ dày khó chịu mà là do anh nhắc tới Ryo.

"Senju" Takemichi rót hai ly nước, đối với nơi này cậu đã sớm quen thuộc.

"Anh ta và Ryo không hề giống nhau, không thể vì tội lỗi của Ryo mà bắt anh ta phải gánh chịu được."

"Takemichi, mình hiểu ý của cậu."

Senju thấp giọng, cô thở dài lộ ra vẻ buồn rầu, đem mặt vùi sâu vào trong gối ôm.

"Mình không biết nên nói thế nào, anh ấy đối với mình rất tốt, chưa hề có 1 người đàn ông nào lại thật lòng với mình như anh ấy. Takemichi còn nhớ những gì lần trước ở Cám Dỗ mình nói không? Mình đã nói loại chuyện đó với mình không chỉ là một lần chịu đựng qua, nhưng thật ra mình đã gạt cậu và cũng tự lừa dối bản thân mình, mình từng có một người đàn ông và đã từng thề sẽ yêu người đó đến tận xương tủy."

Takemichi không nói gì, cậu biết những chuyện này là vết sẹo mà Senju không hề muốn nhắc đến. Cô rất đau nên mới khắc sâu đến như vậy.

"Mình lớn lên đã không thấy cha và mẹ, khi các bạn bè đến tuổi đi học, mình lại đi nhặt vỏ chai và giấy báo cũ cùng bà nội, bà nội cho mình đi học, nói chỉ có như vậy mới có được tiền đồ, bà sẽ cố gắng. Nhưng... mình thật vô dụng, lúc đó có quá nhiều thứ làm mình phân tâm, mình không muốn làm gánh nặng của bà nội, vừa hết giờ học mình lại tự mình ra ngoài nhặt vỏ chai, dần dần thành tích học tập ngày càng tệ, càng về sau bản thân lại không muốn đi học. Mình biết rõ nếu lên đại học tiền học phí sẽ rất lớn, số tiền kia dù mình và bà nội nhặt vỏ chai và báo cũ cả ngày lẫn đêm cũng không đủ. Về sau mình gặp được một người đàn ông, bắt đầu rất bình thường, hắn làm ăn không đàng hoàng, mình lại giấu bà trốn học, chúng mình quen nhau, hắn mới đầu đối với mình rất tốt, chưa từng có ai ngoài nội mang lại mình cảm giác ấm áp như vậy, một người cũng không."

Senju ngẩng đầu, cô không hề khóc, nói đến những thứ đã từng trải qua, gương mặt cô trong gương rất đỗi bình tĩnh, cứng ngắc.

"Takemichi cậu biết không? Người như mình thật sự rất dễ bị lừa gạt, người khác chỉ cần đối với mình tốt một chút, mình sẽ giống như con chó bày ra bộ dạng mong người khác thương xót."

Senju không khỏi cười lạnh, khóe mắt lộ ra sự khinh thường "Sau đó, hắn dẫn mình đi quán rượu chơi, nơi đây mặc dù rất nhỏ nhưng là nơi nhộn nhịp nhất, mình uống say, cuối cùng hắn ta kéo mình tới một nhà nghỉ, lúc đó mình mất đi lần đầu."

Senju có thể xem là người tầng lớp thấp nhất trong xã hội, họ rất muốn được yêu thương, sự khát khao đó làm họ không nhận ra được đâu là giả dối, người khác tùy tiện cười với họ cũng làm cho họ từ nội tâm thật lòng với người đó.

"Khi tỉnh lại, bên cạnh mình liền thấy 2000 yên, mình không hề rơi một giọt nước mắt chỉ cảm thấy đau đớn tột cùng, cái mà mình vẫn tưởng là yêu không ngờ lại đau đớn đến vậy. Mặc lại quần áo mình mới nhận ra căn phòng này rất tồi tàn, rèm cửa sổ thậm chí chỉ còn một nửa, người ngoài kia đi qua nhìn vào có thể thấy rõ ràng bên trong xảy ra chuyện gì. Trên giường nệm chăn đã lâu chưa giặt, từng mảng vết bẩn còn dính lại, mùi vị cũng thật khó chịu mà mình ở một nơi thế này trong lúc mất ý thức đã bị lấy đi thứ quý giá nhất. Mình không oán trách ai, chỉ trách mình ngu ngốc, ra khỏi nhà nghỉ đó mình đã ói liên tục xuýt chút nữa là ngất đi, mùi vị đó làm mình rất ghê tởm."

Takemichi cái gì cũng không làm, chỉ biết lẳng lặng mà nghe, trong lòng dâng lên một nỗi niềm chua xót.

"Tay nắm thật chặt 2000 yên, móng tay thậm chí có thể xuyên qua tờ tiền, mình rất đau nhưng mình không muốn đi xe mà tự đi bộ suốt mấy giờ mới trở về, tới ngôi nhà đầu hẻm nhìn thấy bà nội ốm yếu đang ngồi chờ mình. Một lúc lâu bà đã biết mình bỏ học, vừa nhìn thấy mình là bà nội dùng chổi hung hăng đánh. Mình cũng không khóc nhưng bà đã khóc, vừa khóc vừa ôm lấy mình nói không thôi, Senju à, con sao lại không đi học, con lại muốn giống như bà nội đây sao."

Senju nhớ tới bà nội, hai hốc mắt lại đỏ lên "Đó là lần duy nhất bà nội đánh mình, trên đời này bà chỉ yêu thương mỗi mình mình. Takemichi, mỗi khi gặp khó khăn mình chỉ muốn nghĩ tới bà nội, mình vì thế cái gì cũng không nghĩ đến. Anh ấy là người tốt nhưng lại là con trai lớn nhà Waka, anh ấy chưa biết mối thù của mình và Ryo, biết rồi anh ấy còn có thể ở bên cạnh mình sao? Takemichi, cậu nói xem anh ấy còn có thể chấp nhận sống chung với một người từng bị cưỡng gian tập thể sao?"

Takemichi á khẩu không trả lời được, cậu đặt tay lên bả vai Senju vỗ nhẹ "Nhưng nếu cậu yêu anh ta thì làm sao bây giờ, Senju cậu đang hành hạ chính mình đó."

Senju ngửa mặt, đem thân thể dựa vào salon, lọn tóc rối thả trên vai, nét mặt lộ vẻ bi thương, cô chậm rãi nhắm mắt lại.

"Takemichi, loại người như mình không xứng nói đến từ yêu, mình cũng sẽ không có tình cảm với ai."

"Senju...."

"Takemichi, không cần phải khuyên mình nữa."

Senju khẽ thở dài, từ trên salon đứng dậy đi về phía đầu tủ TV, trong chốc lát mang lại một mớ kim chỉ.

"Không nói những chuyện này nữa, chúng ta làm cái này đi."

Takemichi thấy Senju từ ghế sa lon lấy ra mấy cái nệm. Thật ra nhìn cô khi không trang điểm cùng người bình thường không có gì khác biệt, đều là ở nhà tự mình làm lấy những món mình thích, nếu như không có đêm đó Senju cũng sẽ là một cô gái bình thường, thậm chí còn có được cuộc sống như ý mình.

———

Mikey lái xe về nhà đang dừng đèn đỏ, ánh mắt không khỏi rơi vào chiếc hộp nhung đặt ở ghế bên cạnh, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ đều trên vô lăng, khóe miệng có ý cười.

Phía sau truyền đến còi xe, anh định rời đi vừa lúc xe bên cạnh chạy ngang qua, Mikey ánh mắt giật mình, gương mặt tuấn tú bỗng trở nên lãnh khốc.

Kia đích thị là khuôn mặt Rindou trước khi phẫu thuật.

Mikey chân mày co lại, gương mặt trong nháy mắt đầy vẻ hoài nghi, tay nắm chặt vô lăng, bên trong chiếc xe ấy má Ly kéo rèm cùng tài xế đang nói gì đó.

Anh lập tức đuổi theo, tốc độ thả chậm cùng chiếc xe phía trước giữ khoảng cách nhất định. Mikey trước giờ không nhìn lầm người, Rindou bây giờ thật đáng nghi ngờ, như thế nào có thể có lại khuôn mặt như vậy?

Anh hẹp dài mắt, thâm sâu sắc bén, từ kính chiếu hậu bên trong, môi mỏng nhếch cười làm nổi bật những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt, người thường không thể so sánh. Phía sau Mikey mười ngón tay khống chế tay lái, đốt ngón tay trắng bệch để lộ ra mấy phần bất an cùng khẩn trương.

Anh một đường về tới biệt thự của Haitani gia, xe sau khi tiến vào liền lập tức đóng cổng lại, đem bên ngoài ngăn cách. Mikey vẫn trầm mặc cho đến một hồi sau mới rời đi, lúc trở về trời đột nhiên mưa to, anh bỗng nhiên một quyền nện vào vô lăng, trong mắt hiện lên vẻ hung ác nham hiểm thật sự dọa người.

Về đến nhà Mikey đi lên lầu, bên tai đã truyền đến những âm thanh lách cách từ phòng ngủ. Anh nhẹ nhàng đi đến đẩy cửa ra liền thấy Takemichi ở trước TV ngồi trên thảm tập yoga. Đây là lần đầu tiên cậu luyện tập, động tác cực kì vụng về, đem cổ chân giơ cao làm mất thăng bằng, va vào những vật xung quanh vì vậy mới phát ra tiếng động.

Takemichi chau mày để chân xuống, ngồi trên mặt thảm đem toàn bộ lưng uốn cong. Bên trong màn hình cũng đã kết thúc buổi tập và sau khi nắm được những nội dung cơ bản, cậu liền khẽ gật đầu, lại đem một chân giơ lên đặt ở khủy tay.

Takemichi rất tập trung luyện tập, vì vậy Mikey đứng ở cửa cũng không phát hiện, ngoài cửa sổ âm thanh của tiếng mưa, trời bắt đầu lạnh dần, anh vẫn đứng đó nhìn thật chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn của Takemichi.

Căn phòng này nhờ có hơi ấm mà trở nên ấm áp, không còn là một căn phòng trống rỗng cần phải có hệ thống sưởi ấm mới có thể ở được.

Anh nhớ rất rõ Takemichi nói sẽ cố gắng tiếp nhận anh, trừ khi Rindou trước kia trở lại.

Mà hôm nay, anh thật sự thấy hắn ngồi tựa vào ghế, dù là nhìn nghiêng nhưng anh chắc chắn đó là Rindou.

"Aaa........" tiếng thét chói tai làm cho Mikey giật mình, Takemichi nhanh chóng từ trên thảm bò dậy, sau đó liền trèo lên giường đem chăn phủ lên tới vai mình.

"Anh trở về từ lúc nào?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ửng hồng, hai mắt trong suốt.

"Anh ở cửa đã nhìn được một lúc." Mikey duy trì tư thế dựa vào thành cửa, nụ cười nhếch mép có ý tà mị.

Takemichi mặc bộ đồ yoga bó sát, chân trần trụi, cậu để chăn xuống lộ ra cần cổ trắng nõn, bởi vì vừa mới vận động, màu da cực kỳ ửng hồng.

"Tôi lần đầu tập yoga, vốn là không thuận lợi."

Mikey đi vào, anh đứng trước giường hạ người, kéo tay Takemichi mang cậu đến bên cạnh mình, người đàn ông đưa tay chỉ lên trán cậu.

"Bộ dạng quả thật vụng về, ngốc nghếch chẳng khác gì Kanji."

Takemichi đẩy tay anh ra, Mikey cười lớn lại đem cậu kéo về, đang lúc ấy thì cửa lại truyền đến âm thanh sột soạt, Manji mặc cái áo bông màu hồng đi tới bên giường. Takemichi đem nó ôm vào lòng, chỉ thấy trên cổ có 1 hộp vải nhung, cậu lấy xuống đưa tới trước mặt Mikey.

"Đây là của anh mua sao?"

"Tặng cho em."

Takemichi cầm cái hộp để trên lòng bàn tay, Mikey cho cậu rất nhiều thứ, không khoa trương mà nói cũng có thể mở một tiệm trang sức rồi. Cậu mở hộp ra liền thấy một sợi dây chuyền mới độc đáo, có mặt hình cỏ ba lá rất đẹp.

"Đừng đừng.." lúc Takemichi sắp thu hồi, Manji lại dùng móng vuốt móc vào dây chuyền kéo ra.

"Manji, buông ra."

Takemichi không dám dùng sức, sợ làm đứt chỉ có thể lấy tay vỗ nhẹ đầu nó "Buông ra."

"Gâu Gâu........."

Dây chuyền rõ ràng là Mikey treo lên cổ nó, người và chó cùng nhau giật đồ sao! Tiểu tử quả nhiên không tha, móng vuốt nắm lấy dây chuyền, Takemichi thấy nó không nghe lời, liền học Mikey bộ dạng đem Manji quăng mấy cái.

"Buông ra." Cũng không buông ra, Manji bị quăng choáng váng hoa cả mắt, người ta cũng coi trọng sợi dây này, ngươi làm cái gì tranh giành cùng người khác như vậy?

Mikey một tay vỗ trán, bộ dạng nhức đầu, anh lấy Manji từ trong tay Takemichi đem đi.

"Nếu không nghe lời sẽ ném đi."

Nói xong liền xoay người ném nó ra ngoài.

"Gâu gâu.." Manji uỷ khuất vô cùng, hai mắt tròn xoe, con ngươi mọng nước, Takemichi thấy không nỡ liền kéo tay Mikey, đem Manji ôm vào lòng.

"Thôi được nếu em thích, anh sẽ cho em dây chuyền, Manji lớn rồi cũng phải ăn mặc đẹp một chút để có bạn trai, đúng không?"

Tiểu tử kia làm như là thật ngoe ngẩy đuôi, Takemichi định tháo dây chuyền. "Buông ra nào, anh đeo cho."

Manji nghe thế làm như là hiểu được, lập tức thu móng vuốt. Takemichi đeo dây chuyền cho nó, cậu khoanh chân ngồi ở trên giường, Mikey ở bên cạnh nhìn Takemichi, trên mặt đầy tâm tư, phiền muộn không dứt.

Nếu muốn anh hai tay đem Takemichi nhường lại thì dù có đánh chết cũng tuyệt đối không thể. Bất kể là Rindou trước đây vẫn ở nơi này, bất kể anh ta sống hay là chết. Mikey tuyệt đối sẽ không buông tay, ai cũng đừng nghĩ từ trong tay anh mà cướp cậu đi.

Người đàn ông thần sắc trên mặt giữ kín như bưng, anh âm thầm hạ quyết tâm, lại không biết Takemichi sau khi biết sẽ có phản ứng như thế nào. Tình cảm của cậu và Rindou, anh quả là từng chứng kiến, nếu lần này đổi lại là Rindou trước kia trong trí nhớ của cậu, Mikey thật không có mảy may nắm chắc phần thắng.

Lúc trước bởi vì chưa từng cùng chung trải qua, mới có thể không chịu nổi một kích, mà mấu chốt nhất chính là sâu trong tận đáy lòng của Takemichi, đến nay vẫn còn cất giấu hình ảnh Rindou ban đầu.

Takemichi nhìn vào trang phục mặc cho Manji, đầu lông mày có vẻ cười, đem tiểu cẩu ôm vào trong ngực. Mikey nheo mắt lại, sâu thẳm trong con ngươi, chuyện này anh sẽ không nói cho Takemichi biết.

Cho dù Rindou thật sự xuất hiện, anh cũng sẽ khiến hắn không thể bước vào thế giới của Takemichi, cho dù phải dùng bất kì thủ đoạn nào, anh cũng không tiếc mà ra tay.









___End chương 97___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro