CHƯƠNG 3: SUY TƯ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại biệt phủ Vương gia

Vương Nhất Bác nghe cha chửi bới om sòm trong thư phòng lại đúng lúc nhìn thấy cái liếc mắt giải vây của mẹ, hắn đã ba chân bốn cẳng ra khỏi thư phòng và chạy nhanh xuống tầng trệt. Lão quản gia và đám người hầu vẫn còn đơ người ra chưa kịp load thông tin xem từ lúc nãy giờ đã xảy ra chuyện gì, miệng bọn họ vẫn mở to chưa kịp khép lại. Vẫn là lão quản gia nhanh hơn chút đỉnh, ông nuốt một ngụm khí lạnh xuống cổ và thở, đang định thần thì chợt hớt hải nói với theo hắn.

“Thiếu gia! Thiếu gia!Cậu ở lại ăn cơm đã! Thiếu….”

Câu nói chưa kịp xong thì Vương Nhất Bác đã lao nhanh ra gần đến xe của hắn rồi. Hắn đi thật là nhanh mà.

“Thiếu chủ!”

 Vu Bân cùng hai hàng thuộc hạ mặc đồng phục vest đen lập tức cúi chào. Hắn nhanh chân mở cửa xe ngồi vào. Vu Bân như thường lệ chạy đến phía cửa lái mở ra ngồi vào và lập tức cho xe chuyển bánh.

Đoàn xe gồm 4 chiếc BMW phút chốc đã ra khỏi sân và đi thẳng…..

Vừa lái xe Vu Bân vừa quay lại hỏi.

“ Thiếu gia giờ đi đâu ạ ?”

“Về nhà đi, tôi thấy mệt rồi”

 Vương Nhất Bác nói với giọng điệu mệt mỏi. Hắn thở dài một cái kèm theo một ánh mắt khá buồn chán. Hắn đang nghĩ đến cảnh cha hắn vì tức giận mà chắc ngực còn đau, mẹ hắn cũng đang buông tiếng thở dài mà khẽ lắc đầu. Tuy rằng cha la mắng hắn như vậy nhưng hắn biết ông rất thương yêu thằng con trai này, chỉ là ông chưa bao giờ biểu hiện ra sự yêu thương đối với hắn mà thôi. Ngược lại mẹ hắn thì khác, luôn tâm tình với hắn, tuy rằng bản thân ít nói lạnh lùng nhưng khi gặp bà, hắn sẽ thấy rất dễ chịu. Khi có những khó khăn, những mệt mỏi trong cuộc sống, hắn thường về nhà và gối đầu lên chân của mẹ, không nói gì cả, nằm một lúc rồi rời đi….

Bỗng như sực nhớ ra điều gì, hắn quay sang nói với Vu Bân.

“ Điều tra cho tôi các thương vụ làm ăn lớn nhất của Phạm Thị trong năm nay, theo dõi sát giá cổ phiếu của họ trong quí 4 cho tôi!”

“Dạ!”

Trụ sở Phạm Thị

         Phạm Kính Đình vừa vào đến cửa đã vứt ngay cái cặp, tiện tay lão ném luôn bình hoa lớn đang để ở phòng khách.

         “ Khốn Khiếp! thằng nhóc đó dám qua mặt ta, không xem lão đại này ra gì mà! Hừm!”

         Nói rồi lão ngồi xuống ghế với vẻ mặt hầm hầm, ánh mắt đen lại. Phía sau lão, một cô gái bước tới. Nhìn dáng đi thoăn thoắt, uyển chuyển, cũng có thể đoán được đây là ai rồi. Chính là đại tiểu thư nhà Phạm gia, Phạm Thúy Anh. Cô chính là một đại tiểu thư xinh đẹp mỹ miều trong lời đồn của các nhân viên tập đoàn Phạm Thị. Ánh mắt sáng rực, đôi môi đỏ thắm, nước da trắng ngần, dáng người cao ráo cùng chiếc eo thon càng tôn lên nét quyến rũ của cô. Thấy lão tức tối, cô biết chuyện vẫn nén tức giận trong lòng, bước tới nắm lấy tay lão dụi dụi.

         “Cha!Cha ơi! Hic!Con buồn quá! Huhu!”

         Nói rồi cô khóc nức nở…..

         “Tiểu Anh ngoan, đừng khóc. Cái thằng Nhất Bác lại làm con ủy khuất rồi phải không?”

         Vai cô run run. Cô úp mặt vào chân lão không đáp. Biểu cảm rất đau lòng….

         Thấy con gái khóc mãi không thôi, lão đành dịu giọng an ủi:

         “ Tiểu Anh ngoan của cha. Con quên cái thằng nhóc đó đi. Cha sẽ kiếm cho con một chàng trai thật thông minh xuất chúng, thương yêu con hết lòng, hơn hẳn cái thằng Vương Nhất Bác đó, chịu không ?”

Nghe cha nói vậy cô liền ngừng khóc, ánh mắt hiện lên nét cố chấp:

        “Không…..không bao giờ……con chỉ yêu mỗi mình Nhất Bác…..cả đời này con không muốn ai khác….không muốn……huhu…..”

         Hai cha con vẫn ngồi ở phòng khách mà không để ý một người mãi đứng phía sau quan sát nãy giờ. Thấy cô khóc lớn, anh liền bước tới. Một chàng trai cao ráo, tóc đen, mặt mũi khôi ngô, chậm rãi khoan thai bước đến gần hai cha con, nhỏ giọng nói:

         “ Thưa ba! Con đã về!”

         Nghe giọng anh, lão ngước lên, đôi mắt hiện lên nét cười. Lão ngước lên nhìn anh. Chàng trai đó không ai xa lạ chính là Vương Hạo Hiên, con trai nuôi của lão. Anh là con trai của thuộc hạ trung thành của lão, năm xưa vì cha mẹ anh bị giết trong 1 cuộc truy đuổi mà lão đã mang anh lúc đó mới 7 tuổi về nuôi, thấm thoắt đã 17 năm. Lão rất thương anh, luôn coi anh như con đẻ mà bảo ban nuôi dạy. Thấy anh, lão cất giọng nói:

         “ Hạo Hiên con ngồi đi. Khụ! khụ!”

Thấy lão ho khan, anh liền đi đến vuốt lưng cho lão, miệng nhỏ nhẹ:

         “ Ba đi nghỉ đi. Để con khuyên bảo Thúy Anh!”

         “ Được rồi, hãy khuyên em con đi. Ta mệt chết mà! Hừm!”

         Nói rồi, lão cất bước vào thư phòng. Chỉ còn anh và Thúy Anh ngồi lại. Thúy Anh mặt vẫn buồn rười rượi mà không ngẩng đầu lên. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô mà an ủi:

“ Tiểu Anh! Đã thoải mái hơn chưa?”

“ Em mệt”

Cô nói với vẻ bực tức.

“ Anh! Em rất yêu Nhất Bác. Em không thể sống thiếu anh ấy được đâu. Em có gì không tốt chứ ? Vì sao Nhất Bác cứ mãi từ chối em ? hic!”

 Cô nói rồi nhìn anh với khuôn mặt đẫm nước mắt, vẻ ủy khuất đau lòng hiện rõ trên khuôn mặt diễm lệ. Nói rồi cô cũng bước về phòng, tâm trạng không thể tệ hơn. Cô đâu để ý rằng phía sau cô có một ánh mắt đau lòng nhìn theo, bàn tay lúc này đã chụm thành nắm đấm mà run rẩy……

Trụ sở bang Hoàng Long

Tiêu Chiến lái chiếc xe ford của y về đến cổng lớn của trụ sở. Dừng xe lại, y bước vào sảnh lớn.

“ Thiếu chủ!”

Thuộc hạ của bang Hoàng Long thấy Tiêu Chiến từ ngoài đi vào đã sắp xếp thành 2 hàng, cúi đầu kính cẩn cúi chào, không ai dám ngước mặt lên nhìn y. Thuộc hạ của Tiêu Chiến đều biết y rất đẹp, nét đẹp bất phàm, nhưng bọn họ vì sợ uy danh của y mà chưa một ai dám nhìn thẳng y cả. Tuy Tiêu Chiến rất lạnh lùng, ít nói, khuôn mặt chỉ một biểu hiện,  làm việc rất nhanh gọn, dứt khoát  và đôi lúc không lưu tình, vài phen xử lý bọn phản bội làm thuộc hạ trong bang rét run nhưng y rất bao bọc thuộc hạ, miễn là đừng làm sai những điều y đặt ra, y đều thương mọi người trong bang hội như anh em ruột thịt. Có lẽ vì vậy mà thuộc hạ bang Hoàng Long nể y còn hơn cả bang chủ nữa. Y chính là tấm gương của cả bang Hoàng Long vì tài năng cũng như nhan sắc……

Thấy Tiêu Chiến bước vào, Trịnh Phồn Tinh vội cúi đầu.

“ Thiếu chủ! Lão bang chủ đang đợi cậu trong phòng. Mời cậu!”

Lại nói đến người anh em này, với Tiêu Chiến mà nói, Trịnh Phồn Tinh giống như em trai y thì đúng hơn. Mọi  việc của mình, y đều giao phó cho cậu làm. Tiêu Chiến luôn hài lòng với Trịnh Phồn Tinh, tin tưởng tuyệt đối một mình cậu và từ lâu đã xem cậu là người thân của mình giống như Lưu Khải Hoan. Tiêu Chiến vẫn mong một ngày có thể thấy cậu lập gia đình, sống hạnh phúc, không phải dấn thân vào cảnh sống này như y. Y nhìn cậu một hồi lâu rồi như giật mình mà bất giác trả lời:

“ Tôi biết rồi. Cậu lui đi!”

“ Vâng thưa thiếu chủ!” 

Nói xong thì Phồn Tinh liền bước ra ngoài. Tiêu Chiến bước vào phòng khách, trước mắt y là Lưu Khải Hoan. Lão đang quay lưng về phía y, trên tay đang đốt một điếu xì gà, thấy Lão y cúi đầu:

“ Thưa cha!”

Lão nghe giọng Tiêu Chiến nhưng tuyệt nhiên không quay lại. Lão đang rất tức giận nhưng vẫn làm ra vẻ bình thản. Lão cất giọng nhẹ:

“ Tại sao con lại không thực hiện mệnh lệnh ?”

Tiêu Chiến nghe Lưu Khải Hoan chất vấn liền cúi đầu đáp.

“Thưa cha! Con…Con xin lỗi!”                       

Lưu Khải Hoan thấy Tiêu Chiến lúng lùng thì ngạc nhiên lắm. Lão lạnh giọng hỏi tiếp.

“ Lý do từ chối là gì? Con chưa bao giờ từ chối mệnh lệnh của ta. Hôm nay con biểu hiện như vậy là nghi ngờ mệnh lệnh của ta ?”

“ Không có! Con không dám. Con chỉ cảm thấy băn khoăn!”

Thấy Tiêu Chiến quay lại hỏi ngược mình, lão cất giọng ngạc nhiên.

“ Băn khoăn sao? Hahaha! Từ bao giờ Tiêu Chiến con lại băn khoăn về mệnh lệnh của ta thế ?”

Tiêu Chiến hôm nay thật muốn hỏi cho rõ chuyện nên vẫn tiếp hỏi cha mình.

“ Cha tại sao lại muốn lấy mạng Vương Nhất Bác? Cha thừa biết cậu ta là ai. Tập đoàn Yaohua không phải nói động đến là động đến được. Huống chi Bang Hoàng Long về mọi mặt đều không thể so với Yaohua. Cha đã nghĩ đến hậu quả nếu chuyện này xảy ra chưa thưa cha ?”

Thấy Tiêu Chiến tự nhiên thay đổi. Y lại hỏi những chuyện không nên thì lão đã quát lên.

 “ Câm miệng ngay! Ta phải nói lý do với con ?”

Lưu Khải Hoan buông ánh mắt sắc lạnh mà xoáy sâu nhìn chằm chằm Tiêu Chiến. Thấy cha nhìn mình tức giận, y liền nhẹ giọng.

“Dạ không thưa cha!”

Bên này Lưu Khải Hoan vẫn đều đều cất giọng.

“ Nhiệm vụ lần này đã thất bại rồi, liệu mà tìm cách đi! hừm!”

Nói rồi lão quắc mắt lướt qua Tiêu Chiến mà đi về phòng.

Tiêu Chiến bước ra xe cùng với Phồn Tinh về nhà y. Tuy rằng bang Hoàng Long rất rộng lớn nhưng y lại không ở đây. Tiêu Chiến tự chọn cho mình một ngôi biệt thư nhỏ cách không xa bang. Y bước vào nhà mà trong lòng có biết bao suy nghĩ ngổn ngang.

Y tựa người lên sofa, trên tay cầm một ly café đen. Chậm rãi nhấp một ngụm café đắng chát, tay vẫn chống cằm nghĩ về cuộc nói chuyện với cha y lúc nãy.

“ Rốt cuộc là chuyện gì !!!....Hoàng Long chưa bao giờ động đến một nhân vật lớn như vậy……uẩn khúc này là gì???  Y im lặng suy nghĩ

Đêm đã khuya lắm rồi, bóng đêm tĩnh mịch….trống trải…..không gian yên lặng đến buồn bã…..

Y đang nghĩ rằng mệnh lệnh của cha y, y không thể trái. Dù sao, ông là người nuôi y trưởng thành, cho y một mái nhà….món nợ ân tình này dù báo đáp cả đời, y cũng báo đáp không hết….Nhưng nghĩ đến khuôn mặt với ánh mắt hắn trong tầm ngắm lúc nãy, y không thể xuống tay…..có một cái gì đó cứ níu kéo cánh tay y, không cho y bóp cò…..

“ Là cái gì vậy chứ…..Chết tiệt……Mình chưa bao giờ phân tâm….”

“ Thật nực cười…..Tiêu Chiến….mày điên rồi sao…..” y lẩm bẩm…..

Trong đêm tối vẫn có mộ bóng người ngồi bất động, chắp tay nhìn về phía cửa sổ xa xăm, tự khinh bỉ chính mình …..

 ...................❤❤❤......................

❤❤❤LƯU Ý ❤❤❤

MỐI QUAN HỆ NGUY HIỂM ĐÃ ÚP ĐẦY ĐỦ LÊN YOUTUBE. HÃY LÊN KÊNH
" mainguyen87" ĐỂ LẮNG NGHE NHÉ MỌI NGƯỜI. CẢM ƠN CÁC BẠN RẤT NHIỀU

THÂN ÁI!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro