CHƯƠNG 44: ĐOÀN VIÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Nhất Bác đặt lên môi y một nụ hôn vô cùng dịu dàng. Hai người ôm lấy nhau thật chặt như chưa từng rời xa. Nước mắt đã rơi trên mặt họ, những giọt nước mắt long lanh, hạnh phúc vô cùng........................................

Hai người cứ vậy mà ôm lấy nhau như không quan tâm đến bất cứ chuyện gì xung quanh nữa. Thế nhưng những cử chỉ tình cảm của họ lại làm cho tập thể các bác sĩ ở bệnh viên này được một phen trầm trồ. Họ vô cùng ngạc nhiên khi tận mắt chứng kiến hai thanh niên đẹp như hoa lại yêu nhau say đắm như vậy. Thật là đáng gưỡng mộ nhưng cũng đáng ganh tị mà.

Tiêu Chiến dường như nhận thấy mọi người đang chú ý mình thì vô cùng xấu hổ. Y tựa vào ngực Nhất Bác mà thỏ thẻ.

"Nhất Bác.....Buông anh ra.....Mọi người đang nhìn chúng ta kìa....Xấu hổ quá!!!"

Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói như vậy thì ôm chặt hơn, rồi nói vào tai người kia rất khẽ.

" Có gì mà xấu hổ chứ....Em thấy cực kỳ hãnh diện đó....Vô cùng hãnh diện"

Nói rồi hắn nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào. Hắn nhận thấy Tiêu Chiến mặc nguyên bộ đồ bệnh nhân mà chạy ra đây thì thấy y vô cùng đáng thương nhưng cũng rất đáng yêu. Hắn không ngần ngại mà bế xốc y lên rồi bước trở về phòng. Tiêu Chiến được bế lên thì mặt quá ngượng mà đỏ như trái cà chua. Y ôm cổ Nhất Bác thật chặt rồi rúc mặt vào ngực Nhất Bác không dám mở mắt ra nữa. Nhất Bác nhìn y thấy vô vùng hài lòng.

Nhất Bác rồi cũng bế Tiêu Chiến về đến phòng. Nhất Bác đặt Tiêu Chiến xuống, hai người thấy johnathan thì nắm tay cùng nhau bước đến. Hai người mỉm cười mà cùng quỳ xuống trước mặt ông. Nhất Bác cất giọng.

" Chúng con rất cảm ơn cha thời gian qua đã chăm sóc cho Tiêu Chiến rất tốt. Vô cùng cảm ơn cha!!!"

Tiêu Chiến thấy thế cũng tiếp lời.

"Dạ vâng đúng rồi ạ! Cha ơi! Con vô cùng cảm ơn cha vì đã cứu sống con và nuôi dưỡng con đến ngày hôm nay. Con vô cùng biết ơn vì điều đó."

Johnathan thấy hai đứa quỳ trước mặt mình thì cúi xuống nâng cánh tay của chúng lên mà cất giọng dịu dàng.

"Con khỏe lại là tốt rồi Tiêu Chiến ạ! Tiêu Chiến! Cái tên thật đẹp mà!!!"

Nói rồi ông nắm lấy tay Nhất Bác và tay Tiêu Chiến mà chồng lên nhau, miệng nở nụ cười vô cùng hạnh phúc.

" Nhất Bác! Từ giờ ta giao lại Tiêu Chiến cho con. Con hãy chăm sóc nó cẩn thận nhé. Lưng của nó vẫn còn chưa hết đau hẳn, con cần phải chú ý, không được để Tiêu Chiến làm việc gì quá nặng nhọc nha con. Các con sau này hãy sống thật hạnh phúc nhé. Có như vậy ta đã thực sự yên lòng rồi."

Hai người nhìn nhau rồi nhìn vị bác sĩ già vô cùng hạnh phúc.....................

Thời hạn họp ban tổ chức cuộc thi thiết kế cũng đến. Sáng nay tất cả mọi người trong ban tổ chức sẽ gặp nhau. Tiêu Chiến vì không muốn mối quan hệ của mình và Nhất Bác ảnh hưởng đến cuộc thi nên chủ động thay đồ đi trước. Nhưng y chưa kịp bước chân ra khỏi phòng thì đã bị Nhất Bác ôm chầm sau lưng. Hắn biết ý của y nhưng hắn lại tỏ ra vô cùng ủy khuất mà nũng nịu.

"Chiến!....Anh định đi sao.....Anh ở lại chút nữa đi....Em nhớ anh mà"

"Nhất Bác!.....Chuẩn bị đến giờ họp rồi.....Anh là thiết kế trưởng và em là trưởng ban tổ chức đó....Còn không mau thay đồ rồi đi....Trễ giờ bây giờ..."

"Chiến!....hay thôi mình không tham gia thi nữa được không.....Em chỉ muốn cùng anh ngủ một giấc....không muốn thi thố gì nữa cả.....hic...."

Tiêu Chiến nghe hắn nói vậy thì há hốc mồm.

"Vương Nhất Bác! Em điên rồi! Anh không đùa với em nữa, anh đi đây..."

"Chiến ca! Chiến ca!"

Tiêu Chiến quay lại đưa mắt trừng Nhất Bác một cái làm hắn vô cùng hốt hoảng. Hắn chu miệng lên vô cùng ủy khuất.

"Vâng.....em đi....Em đi liền....Em đi là được chứ gì!!!"

Nói rồi hắn cũng đứng dậy mặc đồ rồi lẽo đẽo đi ra cùng Vu Bân lái xe rời đi.

Trong suốt cuộc họp Vương tổng dường như chẳng để chữ nào vào đầu cả. Hắn cứ nhìn vị thiết kế trưởng không thôi, miệng còn nở nụ cười rất tình cảm. Mọi người trong cuộc họp rất ngạc nhiên, họ nhìn nhau vô cùng khó hiểu. Họ không biết cái vị trưởng ban tổ chức và vị thiết kế trưởng kia có vấn đề gì không, chỉ biết là vô cùng kỳ lạ. Chỉ có Vu Bân là trong bụng cười thầm thôi. Cuộc họp rồi cũng kết thúc, tất cả mọi người đều ra về, chỉ còn lại 3 người là Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến, Vu Bân. Lúc này Tiêu Chiến mới làm mặt giận với Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác! Em lúc nãy làm vậy là có ý gì?? Em biết anh xấu hổ lắm hay không?"

Hắn nghe Tiêu Chiến nói vậy thì cong môi lên cười.

"Chiến ca.....Có gì mà phải xấu hổ....Em còn muốn trước mặt các vị đó giới thiệu anh một chút......."

"Cái.....Cái gì??....Em đừng đùa anh nha Nhất Bác....Anh toát mồ hôi rồi đây nè!!!"

"Đừng xấu hổ như vậy chứ Chiến....Có gì mà anh phải sợ....Anh chờ xem....Có ngày em sẽ cho mọi người trong tập đoàn từ lớn đến nhỏ biết quan hệ của chúng ta, chịu không???"

"Chịu cái đầu nhà em!! Đứng lại đó cho anh!! Nhất Bác....Đứng lại đó!!"

Nhất Bác bị Tiêu Chiến cầm cây đuổi đánh mà cười khanh khách. Hắn bây giờ vô cùng hạnh phúc. Vu Bân thấy biểu tình của hắn thì đã vô cùng yên tâm rồi. Cậu vui vẻ khi hai người tìm thấy nhau và đang vô cùng hạnh phúc như thế này.

Cuộc thi thiết kế rồi cũng diễn ra. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng như tất cả ban tổ chức đã tổ chức vô cùng thành công chương trình này. Tất cả các thí sinh được Tiêu Chiến cho những lời nhận xét vô cùng hữu ích. Tuy vậy, mọi người cũng không quên để ý, suốt mấy ngày thi, vị trưởng ban tổ chức cứ nhìn cái vị thiết kế trưởng hoài làm cho vị thiết kế trưởng kia vô cùng ngượng ngùng. Ánh mắt si tình của vị trưởng ban tổ chức đó còn lên thẳng website của ban tổ chức cuộc thi. Còn vị thiết kế trưởng kia thì chẳng biết giấu mặt đi đâu nữa, trong lòng vô cùng xấu hổ và tức tối.

"Này Vương Nhất Bác....Anh đã nói với em hơn 10 lần rồi.....là trong cuộc thi đừng có nhìn dán mặt vào anh như thế...Em nhìn xem....Em đã làm điều tốt đẹp gì này...."

Nói rồi y đưa cho hắn bài viết hot trên website của ban tổ chức. Vương Nhất Bác nhìn thấy bài viết đó thì cười tít mắt.

"Wao......Thật là đúng ý em quá...."

Hắn vừa nói câu đó xong là y như rằng hắn lại được ăn một trận chuổi từ người kia. Hắn cứ vậy mà chạy một vòng quanh nhà cười đến vui vẻ. Vương tổng bây giờ không còn lạnh lùng cao lãnh nữa mà là một chú sư tử tinh nghịch không hơn. Hắn bây giờ giống như một cậu thiếu niên vậy, không chịu lớn nữa........................

Thấm thoát thì Vương Nhất Bác và Vu Bân đã ở Anh được 4 ngày rồi. Ngày mai là ngày cuối họ ở lại đây. Cuộc thi đã kết thúc rồi. Hôm nay chỉ là một buổi liên hoan nhỏ của ban tổ chức và thí sinh thôi. Cũng như mấy hôm trước, Tiêu Chiến cũng chủ động đi trước để tránh sự bàn tán. Bữa tiệc bắt đầu, mọi người đến rất đông. Vương Nhất Bác hôm nay ăn vận vô cùng đẹp trai. Hắn đi đến đâu là mọi người lại nhìn đến đó, nhất là cánh phụ nữ thì nhìn hắn không rời. Nhưng Nhất Bác chả thèm quan tâm, hắn còn bận để ánh mắt ở chỗ người kia. Hắn đi nhanh về phía Tiêu Chiến đang đứng khiến y vô cùng hốt hoảng. Y định cất bước tránh đi nhưng Nhất Bác đã nhanh chân hơn chạy đến trước mặt y, nắm lấy tay y rồi cất tiếng nói lớn giữa đám đông.

" Xin chào các vị! Tôi là Vương Nhất Bác! Hôm nay tôi có đi cùng với người yêu của tôi. Anh ấy tên Tiêu Chiến, hay các vị còn được biết với cái tên Sean Max. Khó khăn lắm tôi mới tìm thấy anh ấy. Tôi rất vui nếu được các vị ở đây chúc phúc cho tình yêu của chúng tôi. Xin cảm ơn các vị!!!"

Mọi người trong bữa tiệc khi nghe hắn nói như vậy thì đều há hốc ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đều chuyển sang vui mừng. Họ cùng nhau vỗ tay thể hiện sự chúc mừng cho đôi bạn trẻ. Tiêu Chiến lúc nãy giờ người cứng đơ, không dám ngước mặt lên. Vương Nhất Bác thấy y ngại ngùng thì nâng cằm y lên dịu dàng nói.

"Chiến ca.....Đừng ngại.....Có em đây rồi....Mọi người đang chúc phúc cho chúng ta kìa....Anh thấy không?.....Em hôm nay vô cùng hạnh phúc.....Cảm ơn anh nhé....Vì đã về bên em thế này!!!"

Nói rồi Vương Nhất Bác ôm lấy y thật chặt rồi hôn lên trán y. Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác nói như vậy thì gật đầu, mắt ướt lệ. Y ôm Vương Nhất Bác thật chặt, nở nụ cười vô cùng hạnh phúc.

Trước khi trở về Trung Quốc, Vương Nhất Bác đã đưa Tiêu Chiến đi khắp nước Anh. Hai người đi thăm tất cả những địa điểm đẹp nhất nước Anh. Hắn vô cùng hạnh phúc khi ở bên Tiêu Chiến, hắn không ngần ngại thể hiện tình cảm với y trước mặt mọi người. Hắn bây giờ không còn mang khuôn mặt lạnh lùng nữa mà thay vào đó là một người vô cùng dịu dàng, ngọt ngào. Đi đến đâu hắn cũng nắm tay y thật chặt mà dắt đi, hắn như muốn thông báo với tất cả mọi người y là người yêu của hắn, là tâm can bảo bối của hắn.....

Rồi cũng đến lúc mọi người trở về Trung Quốc. Tiêu Chiến vô cùng vui mừng khi được trở về quê hương. Vương Nhất Bác và Vu Bân thấy được biểu tình của y thì cùng rất cảm động, cả hai nở nụ cười vô cùng hạnh phúc mà nhìn y. Vương Nhất Bác còn nói nhỏ vào tai y.

"Tiêu Chiến!....Mọi người rất là nhớ anh.....Em chưa nói cho ai biết cả.....Em muốn cho mọi người một bất ngờ thật lớn..."

Tiêu Chiến nghe thấy vậy mà nước mắt long lanh.

Suốt chuyến bay, Vương Nhất Bác cứ nắm chặt lấy tay Tiêu Chiến không buông khiến Vu Bân vô cùng ganh tị, cậu nhiều lần chọc ghẹo hắn làm hắn sửng cồ.

" Ôi chà Vương tổng....Cậu cứ dính lấy anh tôi làm cái gì thế......Anh ấy không thở được rồi kìa...."

" Vương tổng!.....Cậu có thể thu liễm bớt lại được không.....Cậu cứ nắm tay anh ấy thế đỏ hết lên rồi kìa...."

" Nhất Bác!.....Tôi nghe thiên hạ đồn cậu lạnh lùng lắm mà.....Sao hôm nay mặt mày lại thế kia.....Cậu thay đổi rồi.....Cậu đã thay đổi rồi..."

Vương Nhất Bác nghe cậu ta nói vậy thì mặt đen lại, nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Vu Bân thấy biểu tình của hắn như vậy thì cười khoái chí. Tiêu Chiến ngồi bên cũng không nhịn được cười nhưng y không dám chọc hắn ra nữa, sợ hắn lại ủy khuất nên thôi. Lòng y vui vẻ và vô cùng hạnh phúc.....

Chuyến bay đáp xuống, Vương Nhất Bác, định đưa Tiêu Chiến trở về Vương phủ thì Tiêu Chiến giữ tay hắn lại cất giọng nhẹ nhàng.

"Nhất Bác!....Đã lâu anh chưa về lại Hoàng Long...Anh muốn về Hoàng long trước rồi về nhà em được không???"

"Tất nhiên là được rồi....Đi nào....Anh đưa em đi...."

Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cùng Vu Bân chạy xe đến thẳng Hoàng Long. Chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà vô cùng lớn. Y vô cùng bất ngờ, y nghĩ mình đi nhầm. Vương Nhất Bác như hiểu được suy nghĩ của Tiêu Chiến mà cất giọng dịu dàng.

"Chúng ta đã về đến Hoàng Long của anh rồi ........Nào chúng ta vào thôi..."

Tiêu Chiến đang ngạc nhiên chưa biết nói gì thì Vương Nhất Bác đã nắm tay y kéo vào.

Trịnh Phồn Tinh, Quách Thừa và các vệ sĩ đang họp trong phòng, thấy có người vào thì chạy ra. Cậu và Quách Thừa như không tin vào mắt mình nữa. Hai người đứng như trời trồng không nhúc nhích nổi. Khi Quách Thừa đang há hốc ngạc nhiên thì Phồn Tinh đã nước mắt chảy dài.

"Tiêu...Tiêu Chiến!......Anh!......Anh ơi!!!"

Tiêu Chiến thấy Phồn Tinh thì mỉm cười vô cùng dịu dàng, ánh mắt ướt lệ. Y từ từ bước đến mà dang hai tay ra ôm lấy hai người vào lòng.

"A Tinh!.....Mấy năm qua em có khỏe không.....Anh đã về rồi.....Anh đã về rồi!!..."

"Quách Thừa!.....Cậu có khỏe không???......rất vui được gặp lại cậu, ân nhân của tôi..."

"Anh !!!.....Em có phải đang mơ không.....Anh à!!!"

Phồn Tinh bật khóc nức nở, vai cậu run lên cầm cập. Cậu ôm chặt lấy Tiêu Chiến, giọng nghẹn ngào.

" Em đã từng tuyệt vọng.....Em đã từng hết hy vọng.....Em nghĩ anh đã rời đi rồi....Em nghĩ anh đã bỏ em rồi ... .Bao năm qua em rất nhớ anh...Em nhớ anh lắm.....Chiến à..."

Quách Thừa cũng đến bên Tiêu Chiến mà vỗ vai y.

"Tiêu Chiến!.....Anh dũng cảm lắm.....Anh về thật tốt.....Thật tốt biết bao......Chúng tôi vô cùng nhớ anh...."

Vệ sĩ trong bang thấy thiếu chủ đột ngột trở về thì vô cùng kinh ngạc. Tất cả đều há hốc ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã tỏ ra vui mừng vô cùng mà quì hết xuống.

"Thiếu chủ.....Thiếu chủ......Mừng người trở về......Mừng người trở về!!!"

Tiêu Chiến thấy mọi người quỳ hết xuống thì chạy đến đỡ mọi người dậy mà nói.

"Đứng lên...Đứng lên hết nào.....Tôi đã trở về rồi....Anh em có khỏe không???.....bao năm qua anh em sống thế nào.....Tôi đã rất nhớ anh em!!"

Mọi người nghe vậy thì bật khóc nức nở, vây xung quanh Tiêu Chiến mà ôm lấy y. Tiêu Chiến vô cùng hạnh phúc vì mọi người vẫn mạnh khỏe, Hoàng Long phát triển hơn xưa. Y cảm thấy vô cùng an lòng, vô cùng hạnh phúc. Y biết Vương Nhất Bác đã vô cùng dụng tâm với Hoàng Long trong thời gian y vắng mặt. Y đưa ánh mắt hướng về Vương Nhất Bác nở một nụ cười vô cùng dịu dàng. Hai người nhìn nhau vô cùng hạnh phúc....

...............................................................

Tiêu Chiến lại cùng Vương Nhất Bác đi đến cô nhi viện ZYZHAN. Y vô cùng ngạc nhiên khi cô nhi viện đã khác trước, to lớn hơn, rộng rãi hơn, đông đúc hơn. Vương Nhất Bác nắm tay y bước vào trong sảnh thì đã cất giọng gọi lớn.

"Thầy Lý!!!.....Thầy xem con đã mang ai về cho thầy này???"

Thầy giáo Lý đang xem sách trong phòng khách nghe tiếng Vương Nhất Bác thì bước ra. Ông vô cùng sửng sờ khi nhìn thấy Tiêu Chiến. Ông như không tin vào mắt mình nữa. Ông xúc động quá mà đứng không vững. Tiêu Chiến thấy vậy liền chạy lại đỡ lấy thầy.

"Thầy ơi....Con Chiến đây....Con đã trở về rồi....Con rất nhớ thầy, nhớ các em nhỏ!!"

"Tiểu Chiến!.....là con thật sao???......Là con thật sao??"

"Vâng thưa thầy.....Con là Tiểu Chiến đây.....Con đã về rồi đây!!!"

Thầy Lý đưa bàn tay lên sờ mặt của Tiêu Chiến, giọng run run.

" Đúng thật là con rồi.....Đúng thật là con rồi.....Bao năm qua ta cứ nghĩ.....Ta đau lòng vô cùng nghĩ con đã rời đi......Bao năm qua con sống thế nào???"

" Con sống rất hạnh phúc.....Cha nuôi con rất thương con!!!"

"Tốt....Tốt lắm....Con sống hạnh phúc là tốt lắm rồi....Con trở về là tốt lắm rồi!!!"

Hai thầy trò ôm lấy nhau rơi nước mắt. Bọn trẻ ở ngoài vườn thấy có tiếng người nói ồn ào thì cùng nhau chạy vào. Chúng nhìn thấy Tiêu Chiến thì chạy đến mà ôm vào chân y, bu lên cổ y hôn hít. Tiêu Chiến mừng rơi nước mắt nhìn chúng.

"Thầy giáo Tiêu! Thầy giáo Tiêu! Anh đi đâu mà không về đây dạy chúng em!!!"

"Chúng em nhớ anh lắm anh có biết không???"

"Anh biết.....Anh biết mà....Các em có ngoan không???"

"Dạ ngoan! Vậy hôm nào thầy giáo Tiêu đến dạy bọn em học vẽ nha!!!"

"Đồng ý....Nhất định anh sẽ đến!!!"

Tiêu Chiến ôm các em vào lòng mà ánh mắt long lanh hạnh phúc.......

Nhóm người Vương Nhất Bác, Quách Thừa, Vu Bân rồi cũng đưa Tiêu Chiến về Vương gia. Y nghe đến Vương gia thì có chút đớn đau trong lòng nên còn lưỡng lự. Vương Nhất Bác biết được y đang nghĩ gì thì ôm lấy y thỏ thẻ.

" Chiến!.....Anh đừng buồn nha.....Em có một bất ngờ rất lớn dành cho anh đây!!!"

Nói rồi hắn kéo y bước vào Vương phủ. Tất cả mọi người trong vương phủ nhìn thấy Tiêu Chiến trở về thì sửng sốt không tin vào mắt mình nữa. Lão quản gia, dì giúp việc cứng đơ người nhất thời không cử động được. Họ sửng sốt và cũng quá vui mừng. Họ nghĩ rằng y đã chết vào 5 năm trước, vậy mà giờ y đang đứng ở đây, trước mặt họ......Thật là vui mừng biết bao. Tất cả mọi người trong nhà, kể cả các vệ sĩ đều bật khóc, họ biết ơn y vì năm đó y đã cứu lấy mạng của thiếu chủ nhà họ. Họ quỳ xuống mà cúi đầu chào y.

"Chào mừng Tiêu Thiếu đã trở về.....Chào mừng Tiêu Thiếu đã trở về!!"

Tiêu Chiến không ngờ mọi người lại yêu thương mình đến thế thì xúc động chạy lại mà đỡ mọi người đứng dậy.

" Mọi người.....Đừng khách sáo như vậy.....Đứng lên....Đứng lên nào!!!"

"Tôi cảm ơn mọi người vì đã thương yêu tôi như thế....Rất cảm ơn mọi người!!"

Nói rồi họ ôm y vào lòng mà vỗ về. Vương Nhất Bác nhìn thấy cảnh này vô cùng cảm động. Như chợt nhớ ra điều gì, hắn nắm tay Tiêu Chiến bước vào sảnh lớn mà cất giọng.

"Mẹ! mẹ ơi! Mẹ xem con đưa ai về cho mẹ này???"

Vương phu nhân đang tưới nước cho vườn hoa sau nhà, nghe tiếng Nhất Bác thì lật đật đi vào. Bà nhìn thấy Tiêu Chiến thì chết lặng, đồ đạc trên tay rơi xuống vỡ tan. Tiêu Chiến bên này cũng không khá hơn, y nhìn thấy Mẹ Vương thì sửng sốt mà cả người cứng đơ. Mẹ Vương nhìn thấy Tiêu Chiến đứng đó, trước mặt mình thì bật khóc, cất giọng run run.

"Chiến Chiến! Chiến Chiến! Là con đó sao???"

"Chiến Chiến! Có phải là con không???"

Mẹ Vương vừa nói vừa giơ hai tay ra, nước mắt lăn dài trên má.

"Lại đây nào.....lại đây nào Chiến Chiến của mẹ.....Con trai mẹ"

Tiêu Chiến chỉ chờ có thể thì chạy lại ôm chầm lấy Vương phu nhân khóc nức nở.

"Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ vẫn còn sống sao???.....Con đã nghĩ mẹ đã rời đi rồi......Con nghĩ mẹ đã bỏ con đi rồi.....Năm đó con ôm mẹ trong tay....Con thấy mẹ đã rời đi trên tay con.....Con sợ lắm, con đau lắm"

" Mẹ còn sống.....Mẹ còn sống Chiến à.....Con tôi.....Con thật đáng thương mà!!!...."

Vương Phu nhân kéo Tiêu Chiến ngồi xuống sofa rồi nhìn quanh người y một lượt.

"Để mẹ xem.....Con có bị đau ở đâu nữa không???"

"Không mẹ ạ....Con hoàn toàn khỏe mạnh mà!!!"

"Tội nghiệp con trai tôi....Những năm qua con đã ở đâu....Con sống có tốt không???"

"Con sống rất tốt mẹ ạ!!!"

" Tốt rồi.....vậy là tốt rồi.....mẹ biết mà.....con tốt như vậy....ông trời nhất định thương con mà..."

"Cả Nhất Bác nữa......lại đây....."

Bà dang tay ra mà ôm lấy cả hai đứa con trai. Bà vui mừng, quá vui mừng vì cuối cùng Nhất Bác và Tiêu Chiến có thể quay về bên nhau. Mọi người nhìn thấy cảnh tượng đó đều rơi nước mắt mà chúc phúc cho hai người. Mọi người trong Vương gia cuối cùng rồi cũng được đoàn tụ hạnh phúc.................

...................❤❤❤.................

P/s: Hạnh phúc không các cô!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro