21:30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Tôi
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Một con người mất niềm tin vào hạnh phúc


    Sống một đời người,khó khăn gì cũng phải chịu,vất vả gì cũng phải trải.Con người cũng vẫn chỉ là con người,tâm có tịnh,chí có bền đến đâu,liệu rằng khi một người mà mất đi tất cả,họ có còn giữ được lí trí mà bước tiếp cuộc sống của mình?
    Dòng suy nghĩ ấy vẫn luôn len lỏi trong tâm trí tôi.Nơi cao tầng gió lạnh xâm lấn vào cơ thể nhỏ bé,cũng như chà xát vào thêm trái tim đã dần mục rữa.Như từng nhát dao cứa thật mạnh,và từ đó dòng máu rỉ ra.Nơi gò má đã đỏ ửng,từ đôi mắt thâm quầng và hằn lên đầy tia máu,nơi đó một dòng nước ấm nóng chậm rãi lăn dài.Các cơ bắp co quắp lại,trên sân thượng đầy nắng và gió ấy,bóng dáng một người con gái co tròn lại,vùi đầu xuống,hai đôi bàn tay kia,là những vết sẹo mãi chẳng thể lành lặn.
       Tiếng khóc cứ thế vang lên ,tôi nức nở.Những suy nghĩ tiêu cực cứ thế dần xúi giục tôi từ bỏ thế giới này.Tôi có can đảm không? Không hề! Tôi có tiếc nuối không? Có thể là có...hoặc không? Tôi tiếc nuối những tháng ngày tôi được sống là chính mình bên bạn bè,là những tháng ngày tôi cũng được nở nụ cười như bao người khác.Tôi tiếc nuối người anh trai,người mà tôi vẫn luôn thương nhớ,tôi tiếc nuối người cha,hiện giờ vẫn còn đang từng nhát cuốc bổ xuống tìm kiếm vàng đen của tổ quốc,gánh trên lưng sứ mệnh bảo vệ cả gia đình tôi.Tôi tiếc nuối người mẹ,người mà giờ đây vẫn một thân phơi nắng,từng ngón tay đếm số tiền mà mình vừa kiếm được. Thứ tôi trân trọng còn nhiều như vậy,hà cớ gì tôi lại phải đứng ở đây và cảm nhận cơ thể của mình đang dần thả lỏng xuống.Tôi biết,tôi tiếc nhiều thứ,nhưng đó là tôi đã tiếc thương cho mọi người,vậy ai tiếc thương cho tôi?
    Một năm 365 ngày,thời gian dài đằng đẵng trôi đi,...tôi cô đơn.Tôi bầu bạn với chú chó nhỏ,tôi bầu bạn với chú khỉ bông,tôi cùng chiếc điện thoại.Tôi nhớ bố,tôi nhớ mẹ,tôi nhớ anh,tôi nhớ hai người bạn của mình.Tôi thương bố,tôi thương mẹ,tôi thương anh,tôi thương họ,thương toàn bộ. Nhưng không ai thương tôi!
     Áp lực như một lưỡi liềm vô hình,cứ thế dần cứa mạnh vào cổ của tôi và khoá chặt nó lại.Tôi cũng là con người,tôi không sợ trời không sợ đất,tôi không sợ tán gia bại sản,tôi không sợ nghèo đói thấp kém,tôi sợ bị bỏ rơi,tôi sợ cô đơn.Năm tháng ấy,tôi đã đi tìm một bến đỗ để mình dựa vào,điều tôi cần chỉ là một câu nói "con ổn không? con sao thế?con đã làm tốt rồi!"
      Mặt trời mọc rồi lặn,bình minh lên ngày mới đến,tại sao tôi lại lạc lõng nơi này,nơi đại dương sâu thẳm,từng làn sóng nhấn chìm tôi xuống tận cùng,tôi nhận ra,nước biển cũng thật ấm áp,chúng ngọt ngào và ấm áp hơn "tình thương"mà tôi luôn khao khát.Bầu trời nơi đây đầy nắng và đám mây xanh kia vẫn cứ trôi,cuộc sống cũng theo đám mây mà trôi đi,trôi vĩnh viễn về một miền cực lạc nào đó.Còn tôi chính là một chiếc máy bay lạc vào trong đám mây đó,giãy dụa đến phút cuối cùng trong trận bão và rơi sụp xuống đại dương sâu thẳm.Mang theo bao nỗi niềm thương nhớ và hoài niệm về một cuộc đời hạnh phúc giả tưởng
     Tôi cảm nhận từng làn gió cuối cùng,sự mát lạnh ấy,hương thơm ấy,sự tự do ấy,cuối cùng tôi cũng thấy rồi.Tôi thấy từng cánh chim nhỏ màu trắng đang bay tới gần tôi,chúng bỗng hoá lớn và mang tôi bay lên trên trời cao,tôi đã nở một nụ cười thật thoải mái,dưới cánh của chú chim này là cả thế giới của tôi,nơi tôi sinh ra,nơi tôi lớn lên và cũng là nơi tôi chết đi.Trời xanh,mây trắng,gió lồng lộng,tôi lâng lâng khép chặt đôi mi lại,buông thõng hai cánh tay chằng chịt vết thương và mọc ra một đôi cánh,đôi cánh vĩnh viễn không thể bay.Dưới tấm lưng của đất mẹ,một thân thể cứ thế nằm im và họ thấy,dòng lệ từ đôi mắt hoà dần vào huyết sắc của máu.
       Đến cuối cùng tôi vẫn bật khóc,tôi hối hận rồi,còn kịp không? Tôi dại dột thế đấy,nếu có thể,làm ơn hãy để tôi nói lời cuối cùng với người tôi yêu thương.Tôi mộng ảo như vậy,mãi chỉ là mộng ảo...











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro