Chương 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn đau nơi ngực trái dần bị Tinh Y ép xuống.

"Tô Nguyệt Trân ở đâu?" Tinh Y hỏi Trâu Thanh.

Trâu Thanh nói: "Hài cốt của Tô Nguyệt Trân sao? Quả thật là dưới đáy biển V, chính là nơi Kim Dung Tiên đang xây dựng Công viên dưới nước. Cô ấy vẫn luôn lấy cái cớ này để tìm kiếm tung tích của Tô Nguyệt Trân. Hẳn là cô ấy đã xác định rằng bí mật của Sinh học Minh Bằng được chôn giấu ở nơi nào đó ở biển V, Tô Nguyệt Trân cũng bị vứt ở đó, có thể là Thành Ngạn đã nói với cô ấy. Có điều, đã bao nhiêu năm rồi, thi thể của Tô Nguyệt Trân đã sớm trở thành thức ăn cho cá, làm sao có thể tìm được. Đôi khi cảm thấy Kim Dung Tiên rất thông minh, nhưng đôi khi lại thấy cô ấy rất ngây ngô."

Tinh Y nhíu mày, lồng ngực lại bắt đầu đau nhói.

Có lẽ Kim Dung Tiên đã biết chuyện này từ lâu, sao nàng lại có thể không biết thi thể của Tô Nguyệt Trân bị xử lý như thế nào.

Nhưng nàng vẫn không từ bỏ, vẫn không ngừng tìm kiếm.

Nàng có bao nhiêu kiên trì thì có bấy nhiêu áy náy.

Tinh Y muốn đổi chủ đề: "Căn cứ của các người nằm ở nơi nào đó trên biển V phải không?"

Nghe Tinh Y nói như vậy, Trâu Thanh chỉ mỉm cười, không bình luận gì.

"Ngoại trừ vùng biển V, Quỹ đạo Mặt trăng cũng cất giấu bí mật của các người đúng không? Không bỏ tất cả trứng vào cùng một giỏ, căn cứ của các người không chỉ nằm ở đáy biển."

Tinh Y nói tiếp câu này khiến Trâu Thanh không thể nào cười nổi.

Nhìn vẻ mặt Trâu Thanh, Tinh Y biết có lẽ mình đã đoán đúng.

Tinh Y vẫn luôn quan sát hành động của Kim Dung Tiên, Kim Dung Tiên là người có cái đầu lạnh, thủ đoạn cũng mạnh mẽ, nhất định phải có nguyên nhân đặc biệt mới khiến nàng chấp nhất trong chuyện Quỹ đạo Mặt trăng như vậy.

Quả nhiên là thế.

"Kim Dung Tiên không tiếc tiền độc chiếm Quỹ đạo Mặt trăng, chỉ cần các người muốn vận chuyển thứ gì lên mặt trăng, hoặc chuyển từ nơi đó về đều không thể thoát khỏi đôi mắt của chị ấy. Tất nhiên, các người có thể lựa chọn từ bỏ Mặt trăng, như thế chỉ còn lại khu vực biển V. Kim Dung Tiên lại càng dễ tìm được thứ chị ấy muốn."

Nói tới đây, Tinh Y cũng đột nhiên hiểu ra, dự án Công viên dưới nước ở vùng biển V kia, e rằng không chỉ là tia hy vọng cuối cùng tìm được hài cốt của Tô Nguyệt Trân, Kim Dung Tiên còn quan tâm hơn đến việc tìm ra căn cứ bí mật của Sinh học Minh Bằng, cũng chính là chứng cứ quan trọng nhất để phanh phui ngành công nghiệp kinh doanh người nhân bản này.

Sau khi Tinh Y nói xong, không thể không khâm phục phương thức làm việc của Kim Dung Tiên, quả nhiên là cứng rắn, quyết đoán lại toàn diện.

Vì vậy, ngay sau cái chết của chị gái cô, nàng nhanh chóng đẩy mạnh kế hoạch này cũng chính là vì mục đích như vậy.

Đồng thời, trong lúc đó còn giúp Tinh Y sắp xếp mọi dự án của Trì thị, để cô tiếp quản Tập đoàn mà không cần lo lắng gì. Hiện tại, mỗi ngày Tinh Y chỉ cần trả lời một vài email và theo dõi tiến độ của một số dự án, không chút vất vả.

Tinh Y lại bật camera điện thoại lên và chĩa vào Trâu Thanh.

"Câu hỏi cuối cùng, rốt cuộc thì căn cứ của Sinh học Minh Bằng chính xác nằm ở đâu trong khu vực biển V, cho tôi toạ độ chính xác. Còn có Quỹ đạo Mặt trăng nữa, nói rõ tất cả."

"Không thể......" Trâu Thanh nói, "Dù có cho các người toạ độ căn cứ, các người có thể tìm ra toàn bộ sản nghiệp của Sinh học Minh Bằng, phá huỷ Sinh học Minh Bằng cũng chẳng làm nên chuyện gì đâu."

Tinh Y và Huy Nhân đồng thời nhíu mày.

"Giống như Thành Ngạn và Kim Dung Tiên, hai người họ một sáng một tối, tôi và Hà Dật cũng như vậy. Ông ta là linh hồn của Sinh học Minh Bằng, nhưng trên thực tế, ông ta không để lại bất kỳ dấu vết gì trong ngành kinh doanh người nhân bản này. Cô hiểu ý tôi chứ? Ngay cả video hiện giờ cô đang quay cũng không có ý nghĩa, ông ta là doanh nhân đang kinh doanh thuốc kháng ung thư, mọi việc liên quan đến người nhân bản đều là tôi chịu trách nhiệm, thậm chí ông ta còn chưa bao giờ đến căn cứ. Một khi việc kinh doanh này bị vạch trần, tôi nhất định không sống được, nhưng Hà Dật thì khác. Chỉ cần Hà Dật còn sống thì sẽ còn cơ hội Đông Sơn tái khởi*, việc kinh doanh người nhân bản của ông ta vẫn có thể lần nữa hồi sinh ở một góc khuất nào đó. Một kẻ cáo già như ông ta đã sớm chuẩn bị đường lui cho mình. Dù cô biết được bí mật về căn cứ ở vùng biển V hay Quỹ đạo Mặt trăng thì cũng không cách nào đụng vào ông ta được, chỉ khiến ông ta thêm cảnh giác. Lần sau muốn tìm tung tích của ông ta còn khó hơn."

(*Đông Sơn tái khởi: xây dựng lại, hồi sinh lại một việc mà trước đây bản thân rất thành công.)

Lời nói của Trâu Thanh khiến Huy Nhân nhất thời hụt hẫng.

Cũng đúng......

Ngành kinh doanh bẩn thỉu này, một khi bị lộ, nhất định sẽ mất đầu.

Hà Dật có thể tung hoành nhiều năm như vậy, làm sao lại không chừa một lối đi cho chính mình?

Thì ra đã sớm tìm được người cõng nồi*.

(*Cõng nồi: tìm người gánh trách nhiệm thay mình.)

Huy Nhân có chút bối rối.

Nói nhiều như vậy, cuối cùng cũng thành vô dụng sao......

"Trâu tiểu thư." Tinh Y đứng lên, ngừng quay video, khoá điện thoại, cầm trong tay, từ từ đến gần, nheo mắt hỏi cô ta.

"Cô đã sớm biết Hà Dật sẽ bắt cô làm kẻ chết thay, cô cũng chỉ là lợi dụng hắn mà thôi, chẳng lẽ cô lại ngu ngốc đến mức không lưu lại gì sao?"

Lời Tinh Y làm nét mặt Huy Nhân giãn ra.

Cùng lúc đó, ánh mắt Trâu Thanh nhìn về phía họ cũng lộ ra vẻ thoải mái và tự hào, khoé môi chậm rãi cong lên thành một nụ cười.

Sau khi có được toạ độ mong muốn, lúc ra khỏi khoang thuyền, cả bầu trời đã chìm trong ánh hoàng hôn. Nhất thời, đôi mắt Huy Nhân không thể thích nghi với ánh sáng mạnh nên nhắm tịt lại.

Tinh Y không thả Trâu Thanh đi, cho người canh giữ cô ta.

"Trâu Thanh kia không đơn giản, cậu không sợ bà ta bỏ trốn à?" Huy Nhân ngồi vào xe, cùng Tinh Y đi về phía thành phố.

"Dù bà ta có chạy được thì sau khi suy nghĩ lại cũng sẽ ngoan ngoãn trở về mà thôi." Tinh Y lái nhanh trên đại lộ thẳng tắp vắng vẻ, "Mình là lối thoát duy nhất của bà ta vào lúc này, bà ta chỉ có thể dựa vào mình mà thôi."

Huy Nhân gật gật đầu.

Bất cứ lúc nào, chỉ cần Tinh Y mở miệng, Huy Nhân sẽ lập tức tin tưởng trăm phần trăm là Tinh Y có thể làm được.

Tuy Tinh Y cùng tuổi với cô, nhưng ở Tinh Y có một loại sức mạnh có thể trấn an người khác.

Tinh Y nói: "Làm phiền cậu trông chừng con trai của Trâu Thanh, tìm một nơi an toàn cho thằng bé sống tạm, đừng để nó rơi vào tay người khác."

"Được, chị Ngộ cứ yên tâm!"

Trên đường về, Tinh Y hỏi Huy Nhân một vấn đề vừa nghĩ đến: "Cậu còn nhớ không, Trâu Thanh nói sau khi bọn họ bắt Kim Dung Tiên từ thành phố C về, liền đưa chị ấy vào bệnh viện tâm thần, tại sao lại không trực tiếp xử lý chị ấy ngay khi tìm thấy? Lại còn nhốt ở bệnh viện tâm thần hai năm? Ở thời điểm đó, Kim Dung Tiên đối với họ còn có giá trị gì?"

"Ừm......" Cằm Huy Nhân sắp bị cô xoa đến mức biến dạng, "Chắc chắn là có lý do gì đó mới giữ chị ấy lại."

Tinh Y nhất thời nảy ra một suy nghĩ, có chút buồn nôn, cũng không nói ra mà chỉ nói với Huy Nhân: "Mình sẽ cùng cậu đem đoạn video kia về, cảnh sát An vẫn bị còng tay. Đưa đoạn video này cho chị ấy xem như là sự hồi đáp của chúng ta, chờ đến khi có được bằng chứng cụ thể về việc phạm tội của Hà Dật thì cảnh sát có thể ra tay được rồi."

Vốn dĩ chuyện hôm nay đã đủ gay cấn, Tinh Y lại đột nhiên nhắc tới An Huệ Trân càng khiến Huy Nhân tim đập chân run.

Huy Nhân nghĩ tới nghĩ lui, hạ quyết tâm nói với Tinh Y: "Cậu không cần về cùng mình, cứ đi tìm chị Nhiễm đi. Gửi video cho mình, mình có thể tự về được."

Lời này đúng là vượt quá sức tưởng tượng của Tinh Y: "Thật sao?"

"Thật."

"Không sợ cảnh sát An làm thịt cậu?"

Huy Nhân thở dài một tiếng: "Sợ thì sợ, nhưng suy cho cùng là mình chọc đến chị ấy, chị ấy muốn làm gì thì cứ tuỳ chị ấy vậy. Mình quay về sẽ cố gắng giải thích với chị ấy, có lẽ chị ấy không phải là người quá tính toán."

Tinh Y cười cười, dùng một bàn tay vuốt mái tóc mềm như bông của Huy Nhân: "Cảm ơn nha Huy Nhân, khi chuyện này kết thúc, mình sẽ cảm ơn cậu thật tốt."

Huy Nhân hơi cong khoé môi, nghĩ đến chút nữa sẽ phải đối mặt với An Huệ Trân, chân thành hy vọng mình có thể sống sót đến khi đó.

Tuy rằng đã xác định được toạ độ tại vùng biển V nhưng tâm trạng Tinh Y vẫn không tốt lắm.

Từ những lời nói của Trâu Thanh, có thể thấy con cáo già Hà Dật này còn xảo quyệt hơn cả tưởng tượng.

Ngày nào còn chưa bắt được kẻ đầu sỏ gây tội, ngày đó Tinh Y còn ăn không ngon, ngủ không yên.

Tất cả những chuyện trong dĩ vãng qua lời kể của Trâu Thanh, cùng những việc mà cô điều tra được, cuối cùng cũng gần như ghép được bức tranh hoàn chỉnh về quá khứ của Kim Dung Tiên.

Hai từ "Kim Dung Tiên" và "Tô Tiểu Tông" đè lên trái tim Tinh Y, mỗi lần nghĩ đến sẽ khiến cô đau đớn.

Nhớ Kim Dung Tiên, bức thiết muốn nhìn thấy nàng, muốn ôm siết lấy con người chân thật của nàng trong đôi cánh tay này.

Sau khi đưa Huy Nhân về nhà, Tinh Y gọi điện thoại cho Kim Dung Tiên, hỏi địa chỉ khách sạn của nàng, sau đó lái xe tìm nàng.

Cứ tưởng rằng Kim Dung Tiên sẽ nghe máy rất chậm, không ngờ chỉ sau một hồi chuông nàng đã nghe máy.

Tinh Y đã suy nghĩ 108 chiêu làm nũng để nàng nói ra địa chỉ.

Ngờ đâu chỉ mới hỏi một câu thì Kim Dung Tiên đã thành thật trả lời: "Chị ở chung cư, đang chơi cùng Nại Nại."

Tinh Y gấp gáp trở về căn hộ, vừa mở cửa ra thì thấy Kim Dung Tiên thật sự ở đó.

Dì Tô đã làm xong cơm tối, Kim Dung Tiên và Nại Nại đang ngồi xếp Lego trên thảm.

Nhìn thoáng qua, Tinh Y có thể thấy Kim Dung Tiên cầm Lego bằng tay trái, tay phải thì buông thõng một cách bất thường.

"Em về rồi."

Kim Dung Tiên thấy Tinh Y vào cửa, lắp mái nhà vào cho Nại Nại, sau đó đứng lên, giống như vợ hiền bước đến định cầm áo khoác giúp Tinh Y.

Sau khi vào cửa, Tinh Y không rời mắt khỏi cánh tay phải của nàng, đồng thời cũng phát hiện vết thương trên môi nàng.

Miệng vết thương đẫm máu kia tuy đã kết vảy nhưng vẫn rất chói mắt, làm tim Tinh Y giật nảy lên.

Cô không đưa áo khoác của mình cho Kim Dung Tiên mà tiện tay ném trên sô pha, nâng cằm Kim Dung Tiên lên, xác nhận mức độ nghiêm trọng của vết thương dưới ánh đèn, có chút tức giận:

"Sao lại bị thương vậy? Tại sao không nói cho em biết?"

Kim Dung Tiên nhẹ giọng nói: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu."

Tinh Y: "......"

Đúng là bị chị làm tức chết thôi.

Nại Nại đang lo lắng nhìn qua phía này, tức giận nói với Tinh Y: "Đừng hung dữ với mẹ!"

Tinh Y liếc mắt một cái: "Chơi Lego của con đi!" Sau đó đưa Kim Dung Tiên đi về phía phòng ngủ.

Trên đường đến phòng ngủ, Tinh Y âm thầm chất vấn Kim Dung Tiên trong lòng "Rốt cuộc là tại sao lại bị thương" "Căn bản là chị không quan tâm đến bản thân chút nào"......

Nhưng sau khi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, nhìn đến người mình ngày nhớ đêm mong, lại nhớ đến những chuyện trong quá khứ của Kim Dung Tiên nghe được từ miệng Trâu Thanh, Tinh Y không nói được nửa câu trách móc.

Ngón tay Tinh Y lướt nhẹ lên vết thương trên môi Kim Dung Tiên đầy xót xa, nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"

Kim Dung Tiên lắc đầu, rồi như sợ cô không tin, nói rất chắc chắn: "Thật sự không đau, chỉ là không cẩn thận nên bị đập trúng thôi."

"Không cẩn thận đập trúng? Vậy còn cánh tay thì sao?" Tinh Y siết nhẹ đầu ngón tay phải của Kim Dung Tiên, không dám chạm vào vết thương, "Cũng là không cẩn thận đập trúng sao? Sao chị lại bất cẩn như vậy?"

Sự tức giận của Tinh Y đã hoàn toàn bốc hơi, cô phát hiện mình thật sự không thể tức giận với Kim Dung Tiên, cô hạ giọng, không dám lớn tiếng, nhận thấy Kim Dung Tiên mặc một chiếc áo len cao cổ mà cô chưa nhìn thấy bao giờ.

Kim Dung Tiên quanh năm mặc vest đi làm đột nhiên lại thay đổi trang phục, chiếc áo len cổ lọ màu xám ôm chặt cơ thể, mặc dù là màu lạnh nhưng cũng không ảnh hưởng đến vóc dáng xinh đẹp và sự gợi cảm tinh tế của Kim Dung Tiên, thậm chí, vẻ quyến rũ của nàng còn tăng thêm vì cách ăn mặc kín đáo thế này.

Đồng thời, nó cũng giấu kín chiếc cổ xinh đẹp của nàng.

Tinh Y nhạy bén nhận ra rằng chiếc áo len cổ lọ này đang che giấu thứ gì đó.

"Cổ cũng bị thương?" Giọng của Tinh Y nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn, mang theo âm rung, giống như đang kìm nén cảm xúc của mình, "Có thể cho em xem được không? Bị thương có nghiêm trọng không?"

Kim Dung Tiên vốn định nói "Thật sự không sao, chỉ trầy da chút thôi", muốn giảm nhẹ mức độ nghiêm trọng của vết thương như mọi khi.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sự khổ sở và thương tiếc của Tinh Y, nàng lại không thể nói thành lời.

Sợ những câu nói hời hợt của mình sẽ làm mất đi sự yêu thương của Tinh Y, xem thường cảm xúc của cô, khiến cô khó chịu.

Kim Dung Tiên cúi đầu, tầm mắt rơi vào con gà lớn màu vàng nằm trên giường cách đó không xa, ngoan ngoãn gật đầu.

Tinh Y từ từ luồn ngón tay vào cổ áo nàng, lật nhẹ nó xuống.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy vết thương kinh hoàng trên làn da tuyết trắng mỏng manh của Kim Dung Tiên, nỗi đau vất vả đè nén lại dâng lên mãnh liệt, cuồn cuộn trong lòng Tinh Y.

"Không đau, thật đó, sắp lành rồi." Kim Dung Tiên thấy Tinh Y đỏ hoe mắt liền vội vàng an ủi, "Chị có đến bệnh viện xử lý vết thương, bác sĩ nói là không sao, chỉ là vết thương ngoài da, sẽ ổn thôi."

"Chị chủ động đi gặp bác sĩ?"

"Ừm."

"Ngoan vậy à?"

Kim Dung Tiên cảm thấy mình lớn hơn Tinh Y vài tuổi lại vẫn luôn bị Tinh Y nói "Ngoan", dường như có hơi kỳ quái.

Nhưng mà, thật là thích, cũng không muốn kháng cự.

"Không phải chị ở khách sạn à? Sao lại về đây?"

Tinh Y có rất nhiều chuyện muốn biết, nhưng không định tiếp tục ép hỏi nàng, muốn đổi sang chủ đề nhẹ nhàng hơn, để Kim Dung Tiên tạm thời thả lỏng, đồng thời cũng dỡ bớt sự đề phòng, như vậy cũng dễ khiến cho nàng nói thật hơn.

Không ngờ Tinh Y vừa hỏi như vậy, Kim Dung Tiên còn chưa mở miệng, vẻ mặt cũng không thay đổi, tai đã đỏ lên trước tiên.

Tinh Y phát hiện ra điều này.

"Tại vì em nói, mấy ngày không gặp......" Nửa câu sau Kim Dung Tiên không nói.

Đương nhiên là Tinh Y nhớ rõ hai chữ "Em muốn" mình đã nói kia.

"Chị biết cảm giác đó rất không dễ chịu, chị sợ em không thoải mái, cho nên......" Kim Dung Tiên dừng ở đây, ánh mắt vẫn rơi trên mặt đất.

Tinh Y nhìn nàng chăm chú, không muốn nàng tiếp tục cúi đầu, nâng gương mặt xinh đẹp của nàng lên, cười dịu dàng: "Xót em như vậy à?"

Khoảnh khắc Kim Dung Tiên đối diện với ánh mắt sáng rực của cô, không có cách nào nói ra nửa câu giả dối, khẽ mím môi, chậm rãi nói từng chữ một: "Em nói, mấy ngày em đi, muốn chị nhớ đến em."

"Hửm?" Tim Tinh Y đập càng lúc càng nhanh, tất cả đau đớn vừa rồi chuyển thành chờ mong.

Kim Dung Tiên tham lam nhìn người luôn xuất hiện trong những giấc mơ của nàng, nhẹ giọng nói ra từng từ: "Chị có. Có nhớ em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro