Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hai người đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc nói câu này Tinh Y nhìn thẳng vào Huy Nhân, chờ cô thổ lộ.

Kim Dung Tiên trên đường tới đây cũng cảm thấy có gì đó khác lạ, cùng lúc nhìn về phía An Huệ Trân.

Cái nhìn chăm chú của cặp chị dâu em chồng này khiến cho hai người đối diện có ảo giác mình đang đứng trước toà.

"Làm gì có chuyện gì, chỉ là chút tai nạn thôi."

So với Huy Nhân co đầu rút cổ, An Huệ Trân nói chuyện thoải mái hơn nhiều, nói xong câu đó lại liếc Huy Nhân một cái, có vẻ tức giận: "Nói đến cũng thật trùng hợp, là do tôi xui xẻo."

Ngày Huy Nhân và Tinh Y cùng lúc gặp chuyện, Huy Nhân tình cờ có cuộc hẹn với một người trong giới truyền thông, muốn truy tìm đối tượng hẹn hò bí mật của Thành Ngạn.

Nơi gặp nhau là trong một quán cà phê.

Để tránh sự chú ý, Huy Nhân còn cố ý hẹn ở một quán cà phê tương đối hẻo lánh, không ngờ nơi này lại trở thành vị trí đắc địa để hung thủ gây án.

Lúc ấy Huy Nhân dừng xe trước cửa, đang đi vào trong quán thì bất ngờ có một chiếc xe van từ sau chạy tới, không những không giảm tốc độ còn tông thẳng về phía cô.

Khoảnh khắc Huy Nhân nhìn thấy chiếc xe ở ngay trước mắt mình, trái tim phát run, thậm chí hồn phách còn bay tán loạn, chuẩn bị tinh thần đi đầu thai.

Rõ ràng cơ thể đã bay ra ngoài, nhưng khi tiếp đất cái "Đùng", cô phát hiện mạng mình vẫn còn đó, chưa bị đâm nát thành từng mảnh.

Mà trên người cô lại có thêm một người.

Còn chưa kịp nhìn người đó là ai thì đối phương đã đè lên ngực cô, dùng sức đứng dậy: "Trốn vào trong quán!"

Đối phương rõ ràng là phụ nữ, nhưng sức lực lại lớn kinh hồn, năm ngón tay như vuốt sắc.

Huy Nhân bị cô ta bắt lấy, cảm giác vùng ngực phẳng như đồng bằng sưng thêm một size.

Lúc lăn vào quán cà phê, mọi người trong quán hoảng hốt nhìn ra ngoài.

Huy Nhân ôm lưng ghế run rẩy kinh hoàng, thấy người phụ nữ vừa cứu mình như đang đóng phim, vừa cướp một chiếc xe đạp của người đi đường vừa hét lên "Cảnh sát phá án", vọt thẳng lên xe, mông còn chưa chạm vào yên xe đã phóng vù ra ngoài.

Tài xế trong chiếc xe van nhìn qua kính chiếu hậu thấy không thành, chửi một tiếng, định quay xe bỏ đi.

Không ngờ trong kính chiếu hậu đột nhiên lòi ra một người phụ nữ đang đạp xe đuổi theo hắn.

Tài xế bực bội, là ai vậy, vừa rồi làm hỏng chuyện tốt của hắn, giờ còn muốn cưỡi xe đạp đuổi theo, nằm mơ à!

Cứu Huy Nhân, lại dùng hai bánh đuổi bốn bánh chính là An Huệ Trân.

Cả người An Huệ Trân dính chặt trên xe đạp, phóng nhanh như bay, khi chiếc xe van đang chậm chạp rẽ vào góc cua thì tốc độ dưới chân An Huệ Trân không giảm chút nào, chớp mắt đã đuổi đến phía sau xe van.

Tài xế hoảng hồn, lập tức tăng tốc.

An Huệ Trân giẫm lên yên xe như làm xiếc, sà người theo đường chéo rồi đáp xuống nóc xe.

Khi tài xế nghe được tiếng "Đùng" trên đầu, hắn lập tức đánh tay lái sang một bên, cố ném bà điên này xuống.

An Huệ Trân kinh nghiệm phong phú, không đứng lên mà nằm trên nóc xe, nắm lấy thanh giá, hạ thấp trọng tâm, không để mình bị ném xuống.

Tài xế thấy cô treo ngược đầu trên nóc xe, yêu cầu hắn mở cửa ra.

Để tránh bị điều tra họ chọn một chiếc xe bị hỏng, cửa xe cũng vậy, rất dễ mở ra.

Tài xế lông tóc dựng đứng, mồ hôi không ngừng tuôn ra ---- con mụ điên này là ai vậy

Tinh Y và Kim Dung Tiên nghe đến xuất thần.

Dung Tiên nói: "Cậu liều mạng quá, nguy hiểm như vậy, sau đó thì sao? Có bắt được tội phạm không?"

Tinh Y nghe thấy nàng nói ra lời quan tâm với An Huệ Trân, lặng lẽ liếc nhìn nàng, thầm nghĩ: Nói người ta thì hay lắm, còn chị chạy xe tốc độ cao đâm người ta xuống sườn núi, không phải còn dã man hơn thế này sao?

"Không bắt được." Nói xong câu này một lúc, An Huệ Trân vẫn còn bực bội, "Nếu không phải đi qua hầm chui thì hắn không có cơ hội ném mình xuống đâu."

Huy Nhân vốn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ "Bị đối thủ một mất một còn cứu giúp, mình thật là không còn mặt mũi nào nhìn chị Tinh" nghe đến đó, đột nhiên sống lại, hỏi An Huệ Trân: "Chị bị ném xuống à?"

An Huệ Trân liếc xéo cô: "Coi như thằng cháu đó gặp may, hầm chui này có lan can giới hạn chiều cao kiểu cũ, hắn dùng cây cột đó quật tôi. Nếu không thì dù có chui vào hầm tôi cũng có cách mở cửa xe, bắt hắn ngay tại chỗ."

Huy Nhân nâng cánh tay cô lên nhìn: "Không phải chứ......Sao chị không nói chị bị quăng xuống? Không phải chị nói không bị thương hay sao!"

An Huệ Trân rút tay về, "Đừng động tay động chân với tôi, tôi thẳng đó. Tôi ngu ngốc đến mức để cái lan can đó đâm sao? Tất nhiên là phải nhảy xuống trước khi đâm vào rồi. Bị đập trúng vai, lúc tiếp đất xây xát chút ít thôi, thương tích kiểu này cũng chẳng đáng kể."

Huy Nhân: "Không phải, người ta cũng thẳng chứ bộ...... Chị đã cứu mạng tôi, không phải tôi nên quan tâm chị hay sao! Đúng là có lòng tốt mà không được đền đáp!"

Cũng nhờ có Tinh Y ở đây trấn an nên cô mới dám lớn tiếng với An Huệ Trân.

Ngày đó khi An Huệ Trân một thân bầm dập quay lại quán cà phê, Huy Nhân vẫn còn sợ hãi, ôm chặt lưng ghế không buông.

Cảnh sát ở đồn gần đó lập tức chạy tới, đang lấy lời khai của Huy Nhân và các nhân chứng.

An Huệ Trân đưa thẻ của mình ra, hỏi thăm các đồng nghiệp.

Trước đó An Huệ Trân cũng không nhìn rõ mặt Huy Nhân, cô đến điều tra vụ án gần đó, không ngờ lại cứu được một mạng người.

Lúc này mới thấy rõ, người được cô cứu chính là nô tài bên cạnh tên khốn kia, thám tử tư.

"Là cô à." An Huệ Trân "Aish" một tiếng, "Xem cô bị doạ kìa? Lá gan thế này mà cũng đòi làm thám tử."

Bị một đám cảnh sát vây quanh, Huy Nhân dần có lại cảm giác an toàn: "Dù sao tôi cũng chỉ là người bình thường thôi! Vừa rồi suýt chút toi đời, không sợ sao được!"

An Huệ Trân cười nhạo cô: "Loại người như cô, đi trên đường cũng bị đuổi giết, chắc bị người ta ghét lắm. Đừng làm chuyện xấu nữa, ráng tích đức cho mình đi!"

Trong lòng Huy Nhân xem cô là ân nhân cứu mạng, cũng lười so đo với cô, nhưng vẫn âm thầm rủa sả cái miệng ác độc của cô.

Đúng lúc đó, bạn trai An Huệ Trân hoang mang rối loạn tìm tới.

Bạn trai nhìn thấy vết thương trên người An Huệ Trân, nghe cô mạo hiểm cứu người, nổi trận lôi đình, mắng cho một trận.

"Chừng nào em mới thôi làm chuyện nguy hiểm như vậy! Em có biết an toàn tính mạng của em không chỉ liên quan đến một mình em không! Còn có anh nữa! Yêu xa, mỗi tháng chỉ gặp nhau một hai lần anh cũng ráng nhịn, nhưng hiện tại em đang làm gì chứ! Sao lại không biết nghe lời như vậy hả?!"

Anh bạn trai yêu xa này từ lâu đã không muốn An Huệ Trân làm cảnh sát, không ít lần vì chuyện này mà cãi nhau.

Lần này cả hai cãi nhau còn dữ dội hơn.

Đối phương cho cô hai con đường, từ chức, đến thành phố anh ta sống kết hôn, nếu không thì chia tay.

An Huệ Trân tính nóng như lửa, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người ta uy hiếp, cũng ghét nhất là bị uy hiếp, nghe kiểu nói chuyện này thì không thèm cãi nhau nữa, để mặc cho anh ta đi.

Sau vụ tai nạn lần đó, Huy Nhân giữ liên lạc với An Huệ Trân, thường mời An Huệ Trân ra ngoài ăn tối, mua quà cho cô, cảm ơn cô đã cứu mạng mình.

An Huệ Trân không nhận quà, chia tay với mối tình hai năm khiến tâm trạng cô cũng chán chường ít nhiều.

Huy Nhân luôn bận rộn công việc, tối hôm qua mới có thời gian duyệt qua vòng bạn bè, nhìn thấy mấy ngày trước An Huệ Trân đăng tin, bảo phải ăn mừng việc cô trở lại độc thân.

Vừa thấy đã hết hồn.

Huy Nhân sợ hãi, không phải vì mình nên mới chia tay đó chứ?

Sáng nay, cô mời An Huệ Trân đi ăn, uyển chuyển hỏi chia tay có phải là vì chuyện cứu cô hay không.

An Huệ Trân vốn dĩ đã quên mất chuyện này, bị Huy Nhân hỏi đến lại nhớ tới, tức giận bốc khói: "Liên quan gì đến cô! Đây là chuyện của tôi và bạn trai...... Không, bạn trai cũ! Cô ôm trách nhiệm vào làm gì! Đồ tâm thần!"

An Huệ Trân rống lên, lúc đi, cô lấy áo khoác trong giỏ đựng đồ, di động không cẩn thận rơi ra, đúng lúc rơi vào túi xách đang mở của Huy Nhân, không ai phát hiện được.

An Huệ Trân bận rộn cả buổi sáng nên cũng không nhận ra điện thoại mình bị mất, ảnh hưởng công việc, bị Cục trưởng chỉnh cho một trận.

Cô căn bản không nhớ số điện thoại của Huy Nhân, giờ nghỉ trưa, đúng lúc hẹn Kim Dung Tiên ăn cơm nên nhờ Kim Dung Tiên liên hệ với Tinh Y, chắc chắn có thể tìm ra tên họ Đinh kia.

Không ngờ nhanh như vậy đã bắt được cô ấy.

Sau khi An Huệ Trân nói xong, cổ họng khô nóng lại càng thêm đau, lười nói tiếp, vẫy người phục vụ đến gọi món.

Huy Nhân nhìn thấy bầu không khí này, thật sự là muốn ăn cơm chung sao?

Hai người này trước giờ mắng chửi nhau không ngớt, sao quay đầu lại có thể hoà thuận vui vẻ thế này?

Huy Nhân khiếp sợ nhìn Tinh Y, thấy Tinh Y dường như không có dấu hiệu phát tác nên cũng nhẹ nhõm đôi chút.

Bốn người có mặt trên bàn đều bận rộn từ sáng, lúc này bụng đói kêu vang, An Huệ Trân gọi hai món, sau đó Tinh Y lại gọi thêm ba món.

An Huệ Trân thấy Kim Dung Tiên vẫn không có hứng thú với chuyện ăn uống như trước, nhưng có một chi tiết khiến cô chú ý.

Ba món Tinh Y gọi là những món Kim Dung Tiên thích ăn nhất.

An Huệ Trân không thể không nhìn Tinh Y.

Tinh Y và Kim Dung Tiên tuy rằng ngồi bên cạnh nhau, nhưng tình hình lúc này có hơi kỳ lạ.

Từ nãy đến giờ không hề nói chuyện với nhau, như thể có một bức tường vô hình ngăn cách giữa họ, không khí căng cứng.

Nhưng Tinh Y lại âm thầm gọi những món yêu thích của Kim Dung Tiên......

Trước đó An Huệ Trân đã hỏi Kim Dung Tiên, hai người làm thế nào gặp được nhau ở nước ngoài, đã xảy ra chuyện gì, tại sao Kim Dung Tiên lại bị trọng thương như vậy, nhưng Kim Dung Tiên luôn né tránh không trả lời, chỉ bảo cô đừng lo lắng.

Bây giờ có vẻ như, còn có khả năng khác?

Thương tích của cậu ấy làm sao tránh được liên quan đến chị em họ Văn?

Có liên quan.

Mới khôi phục tình trạng độc thân không lâu, An Huệ Trân khó chịu hết sức khi ngửi thấy mùi chua chua rất giống tình yêu.

Ăn xong bữa cơm này, bụng Huy Nhân sắp trướng lên, đỉnh đầu cũng gần bốc khói.

Còn hai người đối diện lại giống như máy móc vô cảm, hoàn toàn không nói tiếng nào, chỉ biết vùi đầu ăn.

Miệng An Huệ Trân không hề nhàn rỗi, vừa ăn, vừa đè đầu Huy Nhân trách mắng, xem như con cháu của mình mà mắng từ đầu đến đuôi.

Chắc là ra ngoài làm chuyện xấu, bị người ta trả thù chứ gì?

Còn tưởng người ta chia tay là vì cô sao, nghĩ hay vậy?

Tiếp tục như vậy thì một ngày không xa chết bờ chết bụi không ai nhặt xác đâu.

Blah blah......Huy Nhân không nói nửa lời.

Mắng chửi đi mắng chửi đi, ai bảo chị được thăng cấp thành ân nhân cứu mạng của tôi chứ, mạng này do chị nhặt về, bị mắng vài ba câu cũng có sao đâu.

An Huệ Trân và Huy Nhân ồn ào suốt bữa trưa, còn Kim Dung Tiên thì rời đi ngay sau khi ăn xong.

"Cậu đi sớm vậy?" An Huệ Trân nói, "Mới ăn có hai miếng, buổi chiều không đói bụng sao?"

Kim Dung Tiên nói: "Chiều nay mình phải đi một chuyến đến trụ sở của công ty Minh Nhật."

"Mình đưa cậu đi."

"Không cần đâu."

Kim Dung Tiên đi rồi, Tinh Y nhìn bóng lưng nàng một lúc, dường như phát hiện điều gì đó, lập tức đứng dậy tính tiền, quay sang nói với Huy Nhân "Mình gọi cho cậu sau" rồi liền chạy theo Kim Dung Tiên.

Tới bãi đỗ xe ngầm, Kim Dung Tiên bước đến bên cạnh xe, nhẹ nhàng di chuyển đầu gối vẫn còn hơi đau nhức của mình.

Thật ra chân của nàng vẫn chưa khỏi hẳn, đi vài bước đã đau.

Hẳn là nàng nên chống nạng thêm một thời gian, nhưng vì luôn lo lắng chuyện trong công ty, lại không muốn Tinh Y tiếp tục ngủ sô pha.

Trong lòng nàng, Tinh Y chính là cô công chúa luôn được cưng chiều, có bao giờ phải ngủ sô pha đâu, không thể vì nàng mà chịu khổ.

Kim Dung Tiên định ngồi trên xe nghỉ ngơi một lát rồi mới đi, nếu không được thì gọi tài xế đến lái.

Khi chuẩn bị ngồi vào ghế lái, đầu gối đột nhiên đau nhức, thiếu chút nữa mất thăng bằng ngã nhào.

Ai đó sau lưng giữ lấy cánh tay nàng.

Kim Dung Tiên nhìn lại, là Tinh Y đang đen mặt.

Tinh Y tức giận nói: "Em đã nói chị còn chưa được mà!"

Kim Dung Tiên bị cô hung dữ, không hé răng.

Tinh Y thật sự sắp bị nàng làm cho tức chết, cũng là lần đầu tiên cô thấy mất mặt như vậy, bị Kim Dung Tiên đuổi đi, còn vội vàng quay lại quan tâm người ta.

"Là do vừa rồi chị bất cẩn, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi." Kim Dung Tiên còn muốn phân bua.

Tinh Y thở phì phò kéo nàng sang ghế phụ lái, trong lòng nghĩ "Mất mặt thì mất mặt đi, cũng đâu có chết ai", sau đó dùng dây an toàn khoá chặt Kim Dung Tiên tại chỗ.

"Được rồi, cái miệng của chị không nói thật được câu nào hết, nghỉ ngơi một lát đi. Em đưa chị đi."

Kim Dung Tiên: "......"

Đưa Kim Dung Tiên đến tầng mười một ở trụ sở công ty Minh Nhật, Tinh Y theo nàng lên lầu, cửa thang máy vừa mở ra đã thấy Chu Vũ đứng đợi sẵn.

Tinh Y thầm nghĩ, Chu Vũ quan tâm đến Kim Dung Tiên quá mức cần thiết rồi.

Chu Vũ nhìn thấy hai người trong thang máy liền tươi cười chào hỏi Kim Dung Tiên, sau đó nhanh chóng phát hiện ra Tinh Y đứng bên cạnh nàng.

Chắc hẳn anh ta cũng nghe nói gần đây Tinh Y đã trở thành trợ lý của Kim Dung Tiên, nhớ tới lần chạm mặt không vui trước đó, Tinh Y đã sẵn sàng đáp trả ánh mắt chán ghét của anh ta.

Không ngờ Chu Vũ lại mỉm cười với cô, không nịnh nọt cũng không lạnh lùng, giữ một khoảng cách thích hợp, nói với cô: "Văn tiểu thư, đã lâu không gặp."

Tinh Y và Kim Dung Tiên cùng ra thang máy đi theo Chu Vũ, ba người nhỏ giọng trò chuyện như không hề có khúc mắc, Tinh Y phát hiện ra Chu Vũ khác với lần trước cô gặp.

Chu Vũ vì sự xuất hiện đột ngột của cô mà nổi nóng, to tiếng, lại dễ bị kích thích của lần trước, chỉ chưa đến hai tháng ngắn ngủi đã mất tăm mất tích.

Bây giờ người đàn ông đang đứng trong hành lang rộng rãi, sáng sủa của công ty công nghệ Minh Nhật này, khoác lên người bộ vest được cắt may khéo léo, nụ cười điềm tĩnh, mỗi chi tiết trên người anh ta đều toát ra khí chất mà một người ưu tú cần có.

Để điều tra Chu Vũ, Tinh Y đã xem rất nhiều video có mặt anh ta, cũng hiểu được phong thái của anh ta.

Chu Vũ đang đứng trước mặt, giống như trong những video cô đã xem rất nhiều lần trước đó, bất kể ở sự kiện lớn hay long trọng cỡ nào, đều có thể đĩnh đạc nói chuyện.

Những hành vi của con người và ngay cả những thói quen thể hiện ra bên ngoài đều có khả năng bắt chước, điều này có thể đạt được thông qua huấn luyện.

Tuy nhiên, sự nông sâu trong khi nói chuyện, ngữ điệu lẫn sự khôn khéo, và cả thái độ bình thản khi đối mặt với bất kỳ ai hay bất kỳ việc gì, cần phải có trải nghiệm và hun đúc qua năm tháng mới có thể đạt đến mức độ hoàn hảo.

Người lớn và những thầy cô có ảnh hưởng đến Tinh Y khi còn nhỏ đều là người điềm đạm.

Chu Vũ trước mắt này rất giống họ.

Điều này khiến Tinh Y có cảm giác, như thể Chu Vũ đã bị thay thế lần nữa trong suốt hai tháng cô và Kim Dung Tiên ở nước ngoài.

Đây chỉ là một giả thiết, nhưng Tinh Y đã nhanh chóng phủ định.

Đây vẫn là Chu Vũ từng chạm mặt cô trong nhà hàng Ý kia.

"Văn tiểu thư."

Chu Vũ luôn gọi Kim Dung Tiên là "Kim tổng", nhưng với Tinh Y chỉ gọi "Văn tiểu thư", sau khi mời Kim Dung Tiên vào văn phòng anh ta nói chuyện, quay lại nói với Tinh Y, "Mời cô ở lại đây chờ tôi một lát."

Sau đó gọi trợ lý đến rót trà, lấy tạp chí cho Tinh Y đọc.

Tinh Y: "......"

Tức giận, nhưng vẫn mỉm cười.

"Chờ chị ở đây nha." Kim Dung Tiên nói với cô, "Nhanh lắm."

"Dạ, không gấp, hai người từ từ nói chuyện." Tinh Y cong lên một nụ cười tiêu chuẩn.

Tinh Y ngồi trên sô pha, đôi chân thon dài bắt chéo lên nhau, da thịt trên đùi tinh tế sáng bóng, mái tóc xoăn dày xoã nhẹ trên vai.

Cô mở tạp chí đặt trên đùi, rũ xuống hàng mi dài đọc tạp chí, tỏ ý sẵn sàng chờ đợi, không để ý xung quanh.

Ánh mắt Kim Dung Tiên nặng nề rơi trên "Cuộn tranh" tinh xảo này trong chốc lát, đến khi Chu Vũ đứng trước cửa văn phòng gọi nàng một tiếng, nàng mới lặng lẽ thu hồi tầm nhìn.

Ngay khi cửa văn phòng đóng lại, Tinh Y rời mắt khỏi trang giấy, ngước lên.

Cô gái ở quầy lễ tân nãy giờ vẫn lặng lẽ trộm nhìn cô, khi cô đột nhiên nhìn lại, cô ấy mất tự nhiên dịch chuyển ánh mắt.

Tinh Y cảm thấy mình bị Kim Dung Tiên ảnh hưởng đến mức hơi không bình thường, nhìn ai cũng thấy cong.

Cô đóng tạp chí lại, cuộn nó trong tay và bước đến quầy lễ tân.

Cô gái chừng hơn mươi tuổi đứng ở quầy lễ tân trông giống như sinh viên vừa tốt nghiệp, trạc tuổi Tinh Y, thấy Tinh Y đến gần, nhiệt tình hỏi cô: "Xin hỏi Văn tổng có yêu cầu gì không?"

Tinh Y cười nói: "Không có yêu cầu gì, chỉ là ngồi một mình hơi chán, định tán gẫu với cô một lát."

Lúc này không có khách mới, đối diện với nhị tiểu thư xinh đẹp của Tập đoàn Văn thị, lại là nhân vật trung tâm của vụ bê bối đã gây chấn động toàn ngành không lâu trước kia, trái tim nhỏ bé của cô lễ tân vốn đã háo hức khó tránh khỏi xao động.

......

Cuộc nói chuyện trong văn phòng kết thúc rất nhanh, Chu Vũ đứng dậy, lịch lãm giữ tay nắm cửa, mở cửa cho Kim Dung Tiên:

"Nói đến đây vẫn phải cảm ơn Kim tổng đã cho tôi tham gia dự án Thiên đường dưới biển. Đối với bọn họ thì chỉ có lợi ích thật sự mới có quyền lên tiếng."

Gần như cùng lúc nhận thấy sự thay đổi của Chu Vũ giống như Tinh Y, Kim Dung Tiên càng thêm tin tưởng điều đó qua cuộc nói chuyện này, nàng nói với anh ta:

"Tỉ lệ hoàn vốn của Thiên đường dưới biển sẽ sớm vượt mốc 80%, giai đoạn trung và hậu kỳ càng khó đoán định. Nếu anh tập trung hết sức vào dự án này thì nó sẽ giúp ích cho anh rất nhiều."

Chu Vũ cảm kích gật đầu: "Cảm ơn Kim tổng, không có ngài thì tôi không biết phải làm sao, ngài chính là ân nhân của tôi."

Kim Dung Tiên cười nhẹ với anh ta.

Trước khi mở cửa, Chu Vũ thấp giọng nói: "Việc thăm dò dưới đáy biển cứ yên tâm giao cho tôi. Tôi đảm bảo sẽ dốc hết sức để tìm kiếm cho ngài."

Kim Dung Tiên gật đầu rồi nhắc nhở anh ta: "Ở ngoài đừng dùng kính ngữ, anh lớn tuổi hơn tôi, như vậy sẽ làm người ta chú ý."

Chu Vũ lập tức đồng ý: "Được, tất cả nghe theo cô."

Ngay khi Kim Dung Tiên bước ra khỏi văn phòng, nàng liền nghe thấy tiếng cười giòn tan của các cô gái truyền đến từ hành lang.

Kim Dung Tiên và Chu Vũ đồng thời nhìn về hướng quầy lễ tân.

Tinh Y cao cao đứng giữa mấy cô bé như chim non, đặc biệt bắt mắt.

Mái tóc xoăn dài xoã tung trên khuôn mặt tươi cười, ánh nắng vừa vặn rơi vào đôi đồng tử, phản chiếu ánh mắt dịu dàng thành màu hổ phách.

Thấy ông chủ ra tới, mấy cô gái nhỏ vây xung quanh Tinh Y lập tức thu hồi xuân tâm nhộn nhạo, đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, trao đổi số liệu cần thiết, thông tin và tư liệu khách hàng, vờ như vừa kết thúc quá trình trao đổi công việc, lập tức rời khỏi đó.

Trong quá trình nói chuyện với nữ nhân viên của Công nghệ Minh Nhật, Tinh Y biết được rằng dự án quan trọng nhất của công ty họ gần đây là Thiên đường dưới biển hợp tác cùng Văn thị.

Tinh Y đạt được mục đích quay đầu lại, nụ cười với người khác vẫn còn lưu lại trên mặt, nói với Kim Dung Tiên: "Bàn chuyện xong rồi?"

"Ừ." Thật hiếm khi Kim Dung Tiên không đáp lại cô bằng nụ cười tương tự.

Tinh Y: "?"

Tinh Y nhìn thấy trên đường đi, đầu gối Kim Dung Tiên có dấu hiệu sắp khuỵu xuống nên chủ động đỡ cánh tay nàng, tránh cho nàng xấu hổ ngã xuống.

"Có còn đau không?" Tinh Y hỏi nàng.

Chủ động quan tâm Kim Dung Tiên chính là tín hiệu, cho Kim Dung Tiên biết cô đã không còn tức giận vì bị đuổi đi.

Tinh Y chủ động làm lành, Kim Dung Tiên lại bình thản nói: "Không đau, đi thôi."

Tinh Y: "??"

Chu Vũ đích thân đưa hai người đến cửa thang máy, sau khi thang máy khép lại, thế giới chỉ còn lại hai người họ.

Tinh Y trước giờ luôn hưởng thụ cảm giác được Kim Dung Tiên cưng chiều, rất ít khi nhìn thấy nàng lạnh nhạt.

Nghĩ đến bữa trưa ở tòa nhà U.P hôm nay, Kim Dung Tiên gần như không nói một lời, có vẻ tâm trạng khá tệ, sau đó lại vội vàng rời đi.

Trên đường đến đây, hai người hầu như không nói chuyện, bầu không khí cũng không tốt lắm.

Kim Dung Tiên không phải là người thích nói chuyện, trước kia cũng đều là Tinh Y tìm đề tài, nàng mới có thể không ngừng phụ hoạ.

Sự lạnh nhạt lúc này có lẽ là vì những tháng ngày sớm chiều bên nhau ở nước ngoài, mối quan hệ giữa hai người đã có những chuyển biến khó nói rõ thành lời.

Không biết Kim Dung Tiên nghĩ thế nào, nhưng trong lòng Tinh Y, quan hệ giữa cô và Kim Dung Tiên đã không còn như trước.

Chính vì sự thay đổi kỳ diệu này, suýt chút nữa đã đâm thủng lớp giấy yếu ớt không thể đâm thủng vì chị gái cô, mới làm hai người không ngừng bị đẩy ra rồi kéo lại bởi một sợi chỉ đỏ mỏng manh.

Tinh Y lặng lẽ giấu một đầu của sợi chỉ, chẳng nói cùng ai.

Một đầu khác nằm trong tay Kim Dung Tiên, Tinh Y biết nàng tạm thời nắm lấy, nhưng có thể buông tay bất cứ lúc nào.

Tất nhiên Tinh Y vẫn còn nhớ, ở lầu hai câu lạc bộ Hoa Mộc Lan, Kim Dung Tiên đã phóng túng bản thân, làm người ta chán ghét thế nào.

Hiện giờ, khi bước qua vũng bùn, Tinh Y nhìn lại, trái tim chợt nhói đau theo Kim Dung Tiên lúc đó.

"Nói chuyện không tốt sao?" Tinh Y chủ động hỏi nàng, giọng nói rất mềm nhẹ, giống như chỉ cần nặng hơn một chút thì đầu gối Kim Dung Tiên sẽ bị cô bóp nát.

Tuy rằng chị đuổi người ta đi, lại miễn cưỡng bản thân mình như vậy, bây giờ còn bày ra bộ mặt đáng ghét với người ta, nhưng người ta không giận chút nào đâu.

Kim Dung Tiên nói một tiếng "Cũng được", kết thúc đề tài nói chuyện hoàn toàn có khả năng mở rộng.

Tinh Y: "......"

Tinh Y đoán đúng, Kim Dung Tiên chán nản bởi vì mối quan hệ hiện tại giữa hai người.

Lúc trước Tinh Y không biết gì, chỉ xem nàng như bạn gái của chị mình, nàng có thể đứng từ xa để ngắm Tinh Y, có thể tự vượt qua sự cô đơn của chính mình, nàng là cao thủ trong lĩnh vực này.

Nhưng mà bây giờ......

Trong thời gian ở nước ngoài, mỗi ngày trong mắt Tinh Y chỉ có nàng, trái tim nàng được tưới mát bởi sự ấm áp của Tinh Y, bùn đất được đôi tay khéo léo kia lần nữa nhào nặn, lại có dáng hình của con người.

Có ai có thể không nảy lòng tham?

Kim Dung Tiên của hôm nay, dù trong lòng phủ nhận, nhưng sâu trong nội tâm nàng không thể lừa gạt bản thân, nàng khao khát Tinh Y.

Khi nhìn thấy Tinh Y vui vẻ nói cười cùng người khác, nàng không thể vui nổi.

Nàng có thể chặt đứt những thứ khác một cách nhanh chóng, nhưng chỉ mỗi Tinh Y, là mối bận tâm nàng không thể buông bỏ được, là điểm yếu của nàng.

Tiến không thể, lui không được.

Tiến thoái lưỡng nan, nàng vốn đã không thích chính mình, đặt trong tình huống hiện tại, càng khiến nàng thêm chán ghét bản thân.

Ngồi vào xe, Tinh Y âm trầm lái đi.

Trong xe không ai nói chuyện, không khí nặng nề.

Xe chạy đến cổng thu phí, chiếc Mercedes-Benz phía trước dừng lại rất lâu trước khi trả phí đỗ xe.

Thời gian chờ đợi dài vô cùng.

Tinh Y và Kim Dung Tiên đều nhìn chằm chằm vào ba số 7 trên biển số xe phía trước.

Chiếc xe chạy lên mặt đất, bóng tối trong trong gara ngầm được thay thế bằng ánh sáng mùa xuân.

Mùa xuân, cả thành phố như được hồi sinh.

Khắp nơi đều là hoa đẹp cỏ xanh, có thể ngửi thấy mùi hương của sự sống nở rộ xung quanh, phấn hoa vô hình bay khắp nơi trong không khí.

Cây liễu bên sông dường như chỉ sau một đêm đã dệt ra một dải lụa, cả một mảnh xanh tươi rũ xuống bên dòng nước, khẽ đung đưa theo gió.

Thậm chí còn bay phất phơ.

Kim Dung Tiên nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đúng là cảnh xuân hiếm thấy mỗi năm chỉ có một lần.

Vạn vật đều sống lại, là mùa Kim Dung Tiên yêu thích nhất.

Không nên để Tiểu Tinh lái xe, hẳn là nên để em ấy thưởng thức mùa xuân ngắn ngủi này.

Nhưng bây giờ Tiểu Tinh đang tức giận.

Kim Dung Tiên thở dài trong lòng: Không phải vì ai khác, là do mình.

Đang đặt tay trên vô lăng chờ đèn đỏ, Tinh Y nghe thấy tiếng thở dài rất nhẹ của nàng.

Đôi mắt sáng khẽ chuyển động, quay sang phía nàng.

Kim Dung Tiên dường như rất thích đứng thẳng, ngồi thẳng, không than mệt, không biết hưởng thụ.

Kim Dung Tiên tâm trạng thấp thỏm, đang nghĩ cách dỗ Tinh Y thì mặt nàng bị chọc một phát.

Kim Dung Tiên bất ngờ quay đầu lại.

Đối diện với nụ cười xán lạn của Tinh Y.

"Chị còn trẻ mà cứ luôn thở dài." Tinh Y lại chọc nàng hai cái, "Trên mặt không có bao nhiêu thịt còn mềm như vậy.

Sao vậy, cả ngày đều căng da mặt ra, em bị chị đuổi đi còn chưa giận, vậy mà chị còn không để ý em."

Kim Dung Tiên: "Chị không......"

Tinh Y không thèm nghe nàng giải thích đâu, nàng có bao giờ chịu nói thật.

Nhét một viên kẹo vào lòng bàn tay nàng.

"Kẹo trái cây vị đào, không ngọt lắm đâu, lại rất đậm mùi đào."

Đèn xanh, Tinh Y chậm rãi nhấn ga, khẽ nhướng mày nói với nàng: "Hồi trước khi em còn ở trong phòng thí nghiệm, hầu như ngày nào cũng tranh luận với người khác về mấy con số 0 sau dấu thập phân, một tuần bảy ngày, ngày nào cũng tức giận.

Khi tức giận đến đau đầu em sẽ ăn một viên kẹo, ăn xong lại thấy vui vẻ, chị thử xem."

Kim Dung Tiên xoắn tờ giấy bạc đẹp đẽ gói viên kẹo trong tay, thoáng sững sờ.

Tinh Y thấy nàng không ăn mà chỉ nhìn, hỏi nàng: "Muốn em mở giúp chị không?"

Kim Dung Tiên lắc đầu, tự mở ra.

"Ngon không?"

"Ừm......" Trên má Kim Dung Tiên có một quả bóng nhỏ, thành thật nói, "Ngon lắm."

Cô gái vì trước nay luôn được nuông chiều nên đâm ra xấu tính, chẳng những không giận dỗi sau khi bị lạnh nhạt, lại còn kiên nhẫn xoa dịu muộn phiền của Kim Dung Tiên.

Dư vị ngọt ngào lan toả trong miệng.

Kim Dung Tiên nhìn dòng xe cộ phía trước, chạm đầu lưỡi vào viên kẹo trái cây trong miệng.

Thật ra thì vị đào cũng không tệ lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro