Chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Dung Tiên vất vả tránh thoát khỏi lồng ngực Tinh Y, nói hôm nay mình còn việc quan trọng, cần phải đi.

Tinh Y không tiếp tục làm mất thời gian, cũng không ăn vạ nàng "Có được thông tin là đi liền", chỉ hỏi: "Em có thể đi cùng chị không?"

Như Tinh Y dự đoán, Kim Dung Tiên mặt không cảm xúc lắc đầu, quả quyết từ chối.

"Ừm, đành thôi vậy." Tinh Y dứt khoát từ bỏ, "Nếu chị đến gặp Triệu Tín, nhiều người quá cũng dễ bị lộ, em không làm vướng chân chị nữa."

Tinh Y dễ dàng buông tha khiến Kim Dung Tiên thở phào nhẹ nhõm.

"Đừng chặn em nữa, để tiện liên lạc với nhau. Chị muốn em giúp điều tra chuyện gì thì cứ nói, em, Huy Nhân và cảnh sát An đều sẽ giúp chị. Em có thông tin mới cũng sẽ gửi cho chị trước tiên."

Kim Dung Tiên không nói gì.

"Về đây ở đi, hành lý chị đâu mang theo gì, như vậy cũng tiện." Tinh Y nâng mặt Kim Dung Tiên lên, bốn mắt nhìn nhau, "Em và Nại Nại đều cần chị."

......

Kim Dung Tiên rời đi mà không cho Tinh Y bất kỳ sự hứa hẹn nào.

Tinh Y cũng không cần nàng hứa hẹn.

Không chặn WeChat đã là một dạng cam chịu.

Tinh Y ngồi trên sô pha nhìn di động mà không nhịn được cười.

Lúc này, Nại Nại cuối cùng cũng tiêu hoá được thức ăn, bò lên chân Tinh Y, gối đầu lên đùi cô nói: "Dì út này, mẹ đi rồi mà dì còn ngồi đây cười."

Tinh Y xoa lên gáy cô bé, "Rồi mẹ sẽ về thôi."

Tinh Y để dì Tô và hai vệ sĩ đến căn hộ bên này hỗ trợ chăm sóc Nại Nại, đồng thời duy trì sự gọn gàng, sạch sẽ ở đây, chờ đợi chủ nhân trở về bất cứ lúc nào.

"Khi nào Kim tiểu thư về dì nhớ báo ngay cho tôi." Tinh Y dặn dò dì Tô.

Tâm trạng Tinh Y rất tốt, tối qua ôm Kim Dung Tiên ngủ rất ngon, sáng nay lại ăn một bữa ngon lành, hiện giờ thần thái sáng láng, đã lâu cô không vui vẻ như vậy.

Ngay cả tay phải bị cắt cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng vui sướng của cô.

Cô gọi điện thoại cho Huy Nhân, bảo rằng muốn gặp cô ấy.

Mười giờ sáng, An Huệ Trân vẫn còn say ngủ trên giường của Huy Nhân.

Thời gian trước quá vất vả lại còn bị thương, mấy hôm nay An Huệ Trân luôn tập trung ngủ bù, và ngủ rất có trách nhiệm, không hề có ý định thức dậy.

Ngoại trừ ba bữa cơm phải vác mặt ra ngoài, những lúc khác thì không biết trời trăng gì.

An Huệ Trân không chỉ chiếm đoạt hơn nửa giường của Huy Nhân, còn độc chiếm luôn cả gối ôm của cô, thậm chí chiếm luôn cả Huy Nhân.

Khi ngủ, An Huệ Trân nhất định phải ôm lấy gì đó, sức lại khoẻ, gối ôm chính hiệu bị cô đá xuống giường, Huy Nhân trong lúc mơ màng chỉ có thể làm thế thân cho gối ôm, bị An Huệ Trân siết chặt.

Huy Nhân trở thành vật dụng trên giường của cảnh sát An, thật sự không hiểu vì sao cô ấy có nhà không về, lại nhất quyết ở lại nơi này.

Nhưng cảnh sát An đã không nói đến chuyện muốn đi thì Huy Nhân cũng không dám nhắc, đối với An Huệ Trân, cô chỉ có một chữ "Sợ" mà thôi.

Huy Nhân tự an ủi mình, lúc trao đổi thông tin cũng không cần gọi điện hay nhắn WeChat, xem như là tiết kiệm lưu lượng đi.

Món ăn duy nhất Huy Nhân biết nấu chính là nồi lẩu mì khổng lồ không giới hạn, có nguyên liệu gì cứ đổ hết vào đó là được, đống hầm bà lằng này đến cô còn ghét bỏ.

Nhưng An Huệ Trân lại ăn rất ngon miệng, Huy Nhân nấu nhiều ít gì cô cũng có thể ăn sạch, dạ dày giống như cái động không đáy.

Bất quá An Huệ Trân cũng không phải chỉ biết ăn rồi ngủ, ngoại trừ đi làm, vì bảo đảm thể lực, cô cũng trưng dụng luôn máy chạy bộ của Huy Nhân, mỗi ngày chạy mười km, bền lòng vững dạ.

Ngoài các bài tập như gập bụng, hít đất, An Huệ Trân còn mặc áo ba lỗ, quần short hít xà đơn ở ban công.

Cơ thể không chút mỡ thừa lắc lư qua lại trong mắt Huy Nhân, khiến Huy Nhân tâm viên ý mã*.

(*Tâm viên ý mã: trong lòng nhộn nhạo, không thể an tĩnh được.)

Dù sao thì cũng là hình cảnh, dáng vóc này đúng là không thể chê được.

Vì thường xuyên vận động, đường nét cơ bắp trên người An Huệ Trân vô cùng đẹp, vừa cân đối duyên dáng lại có cảm giác mạnh mẽ, hoàn toàn khác biệt với Huy Nhân một thân thịt trắng mềm.

Đẹp ghê, coi như là phúc lợi đi -- Huy Nhân thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng việc trước đó Tinh Y nhờ vả, An Huệ Trân cũng không quên.

Cô đã đi tìm đồng nghiệp Tiểu Khương ở Phòng điều tra tội phạm kinh tế, cho một ít manh mối về bác sĩ Lâm.

Tiểu Khương và An Huệ Trân được điều chuyển đến phân cục Nam Ngạn cùng thời điểm, tuy không làm chung bộ phận, nhưng ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, nghe xong manh mối An Huệ Trân đưa ra có chút khó xử.

"Chỉ thế này thôi à?"

An Huệ Trân đương nhiên nhận ra sự ghét bỏ trong lời nói của cô ấy, liền ôm lấy cánh tay cô ấy, nhỏ giọng nói: "Đừng chỉ thấy rằng bây giờ chỉ là một đầu dây nhỏ, ai biết được chị có thể kéo ra cuộn len dài bao nhiêu chứ?"

Tiểu Khương vừa định mở miệng đã bị An Huệ Trân chặn lại: "Hình như chị còn lớn hơn em hai tuổi, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa có cơ hội trèo lên. Này, cơ hội tốt nhất tới rồi, đừng nói em đây không giúp chị nha, nếu làm tốt chuyện này, em còn có món ngon hơn cho chị nữa kìa."

Tiểu Khương nhìn An Huệ Trân, nửa tin nửa ngờ, "Thật hả?"

"Tất nhiên là thật rồi, em lừa chị bao giờ đâu?" Tiểu Khương tin cô, cùng cô điều tra bác sĩ Lâm.

Có đồng nghiệp ở Phòng điều tra tội phạm kinh tế hỗ trợ, An Huệ Trân càng giống như cá gặp nước, rất nhanh đã có manh mối quan trọng.

Hôm nay An Huệ Trân được nghỉ, bác sĩ Lâm đã bị triệu tập, lúc đầu không mở miệng, sau đó bị luân phiên thẩm vấn đã dần không chịu nổi.

Tiểu Khương gọi mấy cuộc điện thoại cho An Huệ Trân nhưng không ai nghe máy, di động bị An Huệ Trân vứt ở phòng khách.

Nhưng An Huệ Trân vẫn không được ngủ yên.

Tinh Y gọi điện thoại đến, Huy Nhân vốn dĩ đang ngủ thì bị tiếng động đánh thức, lúc này cô phát hiện ra mình lại bị An Huệ Trân ôm đầu, gương mặt đang dán sát vào vùng đồi núi mềm mại của An Huệ Trân.

Với tay về phía sau thật lâu mới mò được điện thoại.

Huy Nhân không muốn đánh thức An Huệ Trân, chỉ muốn để cô ăn ngon ngủ ngon dưỡng thương cho tốt, nhưng lời Tinh Y nói trong điện thoại suýt chút nữa làm cô sặc nước miếng, An Huệ Trân nghe thấy động tĩnh tỉnh lại.

"Hả? Cậu có ý gì vậy?" Huy Nhân khiếp sợ, tưởng mình nghe lầm.

"Theo đúng nghĩa đen đó." Tinh Y nói, "Mình sắp đến nhà cậu rồi, cậu và cảnh sát An đều ở đó phải không?"

"Ở thì có ở......! Thôi cũng được, bọn mình ở đây đợi cậu."

An Huệ Trân bị đánh thức có chút bất mãn ôm Huy Nhân càng chặt hơn.

Người Huy Nhân mềm mềm mát mát, mùa hè ôm vào trong ngực thì đúng là túi nước đá mềm mại, mang theo hiệu quả làm mát vô cùng thoải mái, An Huệ Trân yêu thích không nỡ rời tay.

"An tiểu thư, dậy dậy, Tiểu Tinh sắp tới."

"Hả? Cô ấy tới thì tới chứ." Mắt An Huệ Trân vẫn còn nhắm lại, giọng nói biếng nhác, "Chẳng lẽ còn muốn ra đầu đường tiếp đón à?"

"Cũng không phải! Nhưng mà cậu ấy nói, muốn đến hỏi chúng ta một số vấn đề."

"Làm sao?" An Huệ Trân dùng giọng mũi hỏi, "Vấn đề gì?"

"Giường...... vấn đề trên giường." Huy Nhân run run rẩy rẩy nói ra.

An Huệ Trân lập tức mở mắt.

"Có một số việc muốn thỉnh giáo những người kinh nghiệm đầy mình như các cậu." Nguyên văn của Tinh Y chính là thế này, "Là vấn đề nâng cấp kỹ năng trên giường, Huy Nhân, cậu có chỗ nào đặc biệt mẫn cảm không? Còn cảnh sát An thì sao?"

Lúc ấy, vành tai Huy Nhân lập tức nóng lên, yếu ớt nói: "Mình không có nha! Mình cũng không biết đâu......"

Tinh Y nở nụ cười bên kia điện thoại: "Hai người ngủ lâu như vậy, vẫn còn chơi trò gái thẳng hả?"

Huy Nhân: "......"

"Tên nhãi ranh này điên rồi à?" An Huệ Trân đang buồn ngủ muốn chết, nghe xong Huy Nhân thuật lại lời của Tinh Y, không những tỉnh như sáo, mặt còn đỏ bừng.

Người khác thẹn thùng sẽ ăn nói nhỏ nhẹ, An Huệ Trân lại là dạng thẹn quá hoá giận: "Ai muốn cùng cô ta thảo luận mấy vấn đề này? Không thấy nhảm nhí à? Hỏi được mấy câu đó chưa biết xấu hổ hay sao mà còn muốn tới? Hơn nữa ai kinh nghiệm đầy mình chứ?!"

Huy Nhân còn chưa dám nói Tinh Y phỉ nhổ hai người là "Ngủ lâu như vậy", chỉ nhỏ giọng phụ họa: "Đúng đó, với lại đâu phải ai cũng có điểm nhạy cảm."

An Huệ Trân nghe thấy lại hơi ngạc nhiên, liếc cô: "Cô không có sao?"

"Hả? Không có, chắc là không có......"

"Đối với cơ thể của mình mà còn không rõ? Cái gì mà Chắc là?"

"Không có chỗ nào có cảm giác đặc biệt á."

An Huệ Trân nghe cô nói vậy, lập tức nảy sinh lòng hiếu kỳ, kéo cô qua hỏi: "Sao có thể, cô quen mấy người bạn trai rồi?"

Huy Nhân bị chị đại cảnh sát dữ như sư tử tra hỏi, bất chợt có cảm giác như bản thân bị lôi vào phòng thẩm vấn, việc riêng tư gì cũng không dám giấu, An Huệ Trân hỏi gì cô liền đáp nấy, còn đưa tay trái ra để tính.

"Chỉ vậy thôi sao? Không còn nữa à?"

"Không có." Huy Nhân thật thà trả lời.

"Vậy cũng không đúng, sao cô có thể không biết điểm nhạy cảm của mình nằm ở đâu chứ?"

"Việc này tôi cũng không rõ, có lẽ là thật sự không có, cũng có thể là đi không đúng hướng. Cho nên chút nữa vẫn là An tiểu thư tới mở mang tri thức cho Tiểu Tinh đi."

Trước kia, khi cùng mấy chị em chia sẻ chuyện yêu đương với nhau cũng không xấu hổ, khó xử thế này, không biết tại sao đối diện với An Huệ Trân, Huy Nhân liền run rẩy nói không ra lời, cũng không muốn nói rõ ràng, vứt ra mấy câu mơ mơ hồ hồ đã muốn co giò chạy trốn.

Mới vừa xoay người đưa lưng lại với An Huệ Trân, đã bị An Huệ Trân túm lấy cổ áo phía sau, chặn ngang hông, ôm vào ngực.

"Cô cũng thật đáng thương, chuyện trọng đại như vậy mà chưa được cảm nhận, mấy người cũ của cô có phải là thiếu trách nhiệm quá không? Lại đây, để chị dạy cho cưng nè. Về cơ bản thì tai là nơi nhạy cảm nhất."

Huy Nhân: "......"

Sợ tới mức không dám động đậy, vành tai đỏ rần.

An Huệ Trân bình phẩm: "Đây không phải là rất nhạy cảm đó sao."

An Huệ Trân lấy tư cách gái thẳng, thẳng đến bằng phẳng, hoàn toàn là dùng thân phận người từng trải để dẫn dắt Huy Nhân, còn mang theo tâm địa Bồ Tát muốn tạo phúc cho chị em.

Nhưng thấy bả vai Huy Nhân co rụt lại, cơ thể nhỏ nhắn vừa rồi còn giãy giụa đột nhiên không còn sức lực, cũng không lên tiếng mà cứ để cô ôm như vậy, tim An Huệ Trân không khỏi nhảy mạnh vài cái.

Hai tay Huy Nhân đè hai bên hông cô, vành tai vừa nãy bị đụng vào đỏ như máu.

An Huệ Trân cảm giác cả người Huy Nhân đều mềm nhũn.

Tại sao, lại cảm thấy có chút đáng yêu.

An Huệ Trân thầm nghĩ, muốn tiếp tục khi dễ.

"Còn có ở đây nữa."

Giọng của An Huệ Trân lại càng nhẹ hơn, ngón tay quét qua chiếc cổ trắng như tuyết.

Huy Nhân bất thình lình bị chạm vào, vô thanh vô tức run lập cập trong lòng cô.

An Huệ Trân nhìn đôi má hồng đào của Huy Nhân, lại thấy cô ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, có một loại xúc động muốn hôn cô, muốn nhìn xem Huy Nhân mới đụng vào một chút đã như vậy, nếu tiến thêm một bước sẽ lại có phản ứng động lòng người thế nào.

"Leng keng -- leng keng leng keng!"

Tinh Y tới, không chút khách sáo liên tục ấn chuông cửa.

An Huệ Trân và Huy Nhân: "......"

Tới cũng đúng lúc ghê.

An Huệ Trân đành phải buông Huy Nhân ra, không muốn bại lộ cảm giác chân thật vừa rồi của mình, dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói: "Mở cửa đi, bây giờ cô có thể giảng bài cho chị em tốt rồi đó."

Huy Nhân cúi đầu không trả lời An Huệ Trân, vội vàng chạy đi mở cửa cho Tinh Y.

Tinh Y đứng ở cửa còn đang suy nghĩ, cửa vừa mở ra, thấy mặt mũi Huy Nhân đỏ bừng, mắt còn lấp loé, bị Tinh Y nhìn thoáng qua lập tức di dời tầm mắt.

Mà An Huệ Trân cũng đứng giữa phòng khách một cách đáng ngờ, tròng mắt dính vào lưng Huy Nhân, không nhúc nhích.

"Gần đây hai người sống chung có tốt không? Vừa rồi đang soạn bài à?" Tinh Y vừa vào cửa liền ném ra một lời mở đầu kinh dị.

"Để dạy đồ quỷ nhà cô đó. Tốt muốn chết, không thấy tôi được nuôi béo sao." An Huệ Trân quanh năm đối mặt với tội phạm dữ dằn, băng đảng độc ác, thế nên tố chất tâm lý cực tốt, lúc này cũng vô cùng trấn định.

Cô ngồi xuống chiếc ghế sô pha ba người, thấy tinh thần của Tinh Y dường như tốt hơn trước khá nhiều, quầng thâm trên mắt cũng không còn quá đáng sợ.

Thậm chí có chút xuân phong đắc ý*.
(*Xuân phong đắc ý: mọi việc thuận lợi như mong muốn, tâm trạng vui vẻ, đắc ý.)

Tinh Y không ngồi bên cạnh An Huệ Trân mà thức thời nhường vị trí đó cho Huy Nhân, còn mình ngồi vào chiếc sô pha đơn.

Huy Nhân: "......"

Xong rồi, thật sự không thể giải thích rồi!

Tinh Y không tiếp tục trêu chọc hai người, bắt đầu nói chuyện chính: "Chuyện của bác sĩ Lâm tra thế nào rồi?"

Nhắc đến bác sĩ Lâm, An Huệ Trân mới nhớ ra mình ngủ quá mức kiên định, di động cũng không biết rơi ở đâu.

Tuy hôm nay là ngày nghỉ, nhưng lỡ như bên Tiểu Khương có tin tức của bác sĩ Lâm cũng không liên lạc được với cô.

An Huệ Trân lấy điện thoại, phát hiện Tiểu Khương gọi cho mình mấy cuộc, còn gửi một đoạn video qua WeChat.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro