Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự khô nóng trong xe cuối cùng cũng giảm đi một chút.

Tinh Y dựa vào vai Kim Dung Tiên, nhẹ nhàng xoa nắn cánh tay trái của nàng.

"Vẫn chưa lành hẳn sao?"

Kim Dung Tiên dùng giọng mũi "Ừm" một tiếng.

"Đã kiểm tra cẩn thận chưa? Có nghiêm túc nghe lời bác sĩ không?" Trong giọng của Tinh Y có chút bất mãn.

Một lúc sau, Kim Dung Tiên mới nói: "Có. Bác sĩ nói chừng ba tháng nữa mới hoàn toàn hồi phục."

Vốn dĩ đang rất không hài lòng với thái độ coi thường sức khoẻ bản thân của Kim Dung Tiên, đến khi nghe nàng nhu thuận mà thật thà trả lời như vậy, Tinh Y thật sự không có cách nào tức giận nàng.

"Bị kẹt như vậy không khó chịu sao?" Kim Dung Tiên nói đến phanh tay đang đâm vào thắt lưng Tinh Y.

Tinh Y ngồi trên ghế lái, lại tựa vào vai người ngồi trên ghế phụ, động tác này thật ra khá gượng gạo và cũng không thoải mái.

"Không khó chịu." Tinh Y nói, "Em mệt quá, chỉ muốn dựa vào chị thôi."

Kim Dung Tiên lại tiếp tục im lặng, nhưng tai Tinh Y dán lên vai nàng, ở một nơi gần ngực như vậy, cô có thể nghe rõ nhịp tim của nàng.

Giờ phút này, nó đang âm thầm tăng tốc.

Kim Dung Tiên cũng không nói gì thêm, đặt tay vào giữa eo Tinh Y và phanh tay, định làm một miếng lót nhằm giảm bớt cảm giác khó chịu của Tinh Y khi bị vật cứng chọc vào.

Nhưng vì vậy, tay của nàng lại bị đè lên.

Tinh Y khẽ cau mày, cầm tay Kim Dung Tiên về, đặt trên đùi nàng.

Sau khi nhẹ nhàng xoa nắn, lòng bàn tay Tinh Y dán lên mu bàn tay nàng, luồn tay mình vào kẽ hở giữa những ngón tay nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau, không cho nàng cử động lung tung.

Tinh Y hờn giận: "Đã như vậy còn không biết tự chăm sóc mình, suốt ngày chạy ra ngoài, thế này thì ba tháng nữa cũng không khỏi. Đến khi nào chị mới biết nghĩ cho bản thân đây?"

Mùi hương ở đây giống hệt mùi đào trong xe Kim Dung Tiên, có lẽ Tinh Y đã nhìn thấy lọ nước hoa hình quả đào trong thư phòng của Kim Dung Tiên, chúng được đặt ở vị trí khá bắt mắt.

Những quả đào đó được Kim Dung Tiên đặt ngay ngắn trên giá sách.

Kim Dung Tiên cũng rất thích mùi vị này, ngọt, nhưng không ngấy, rất tự nhiên và thanh nhã.

Kim Dung Tiên trầm mặc, Tinh Y tuy không nhìn thấy mặt nàng, nhưng vẫn biết nàng đang nghiêm túc lắng nghe mình cằn nhằn.

Xem cái cách chị ấy ngoan ngoãn cho mình nắm tay là biết.

Nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện nở rộ trên gương mặt Tinh Y.

Hiếm khi Kim Dung Tiên im lặng ở bên cô mà không nguỵ trang hay nói ra những lời khiến người ta chán ghét thế này.

Tinh Y muốn tiến thêm một bước.

"Môi em hơi khô." Đầu ngón tay Tinh Y chạm nhẹ lên môi mình, ngẩng đầu nhìn Kim Dung Tiên, "Chị có vậy không?"

Hôm nay Kim Dung Tiên vẫn trang điểm rất nhạt, màu sắc trên môi đã sớm trôi theo nụ hôn nồng nhiệt của Tinh Y, lúc này nhìn cũng có vẻ hơi khô.

Kim Dung Tiên nói: "Son môi của em ở đâu để tôi lấy."

Động tác lắc đầu của Tinh Y như một cô mèo, cọ cọ trên cổ Kim Dung Tiên, vừa tê vừa ngứa, "Em không mang theo."

"Làm sao vậy được."

Kim Dung Tiên biết Tinh Y vẫn luôn rất quan tâm đến dáng vẻ của mình, đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da không lúc nào rời thân.

"Thật sự không đem theo mà." Tinh Y nói, "Em muốn dùng của chị."

Kim Dung Tiên: "......"

"Môi khô quá."

Kim Dung Tiên rầu rĩ, lấy từ trong túi ra thỏi son dưỡng ẩm môi, nói: "Tôi chỉ có cái này thôi, nhưng đã dùng qua rồi......"

Không chờ Kim Dung Tiên nói xong, Tinh Y đã nhích người về phía tay nàng, hơi nâng môi, có ý chờ nàng tô son.

"Văn tiểu thư, tự làm được không?" Kim Dung Tiên né tránh, cả giọng nói và cử chỉ đều mất tự nhiên.

"Em không làm đâu." Tinh Y nói, "Chị tô giúp em đi."

"......"

Kim Dung Tiên đau đầu muốn khóc rồi, nhưng không muốn thấy đôi môi Tinh Y bị khô nứt.

"Vậy, tôi làm."

"Nhanh nè."

Tinh Y lập tức tiến lại gần, chóp mũi gần như chạm vào tay Kim Dung Tiên, đôi mắt linh động trìu mến nhìn nàng.

Kim Dung Tiên lảng tránh ánh mắt Tinh Y, dồn toàn lực chú ý lên môi cô, bàn tay giúp cô tô son hơi lắc lư mất tự nhiên.

Dáng môi Tinh Y rất đẹp, từ lâu Kim Dung Tiên đã nhận thấy, vừa đầy đặn vừa mềm mịn.

Lúc này, son môi được cẩn thận tô lên, đôi môi khô ráp ban đầu nhanh chóng được dưỡng ẩm, ẩm ướt bóng loáng, nhìn như một viên kẹo mềm ngọt ngào.

"Được rồi." Kim Dung Tiên nhanh chóng tô xong.

"Môi chị cũng khô lắm." Tinh Y không xê dịch chút nào, vẫn giữ khoảng cách gần gũi như cũ.

Kim Dung Tiên nghe cô nhắc nhở, định tự tô son cho mình.

Nhưng trước khi làm lại hơi do dự -- đây là Tiểu Tinh vừa mới dùng qua.

Giọng cười khúc khích tinh nghịch của Tinh Y lọt vào tai Kim Dung Tiên.

Kim Dung Tiên vừa ngẩng đầu lên, nụ hôn của Tinh Y đã lập tức rơi trên đôi môi khô ráo của nàng, thật dễ chịu......

"Tốt rồi." Tinh Y nói, "Cách tô son nhanh nhất đó."

"......"

Đôi môi có cùng màu sắc với Tinh Y mất tự nhiên mà mím chặt thành chữ "Nhất", Kim Dung Tiên cúi đầu, nàng không biết trên mặt mình lúc này đang có màu gì, liệu mình có để lộ quá nhiều cảm xúc hay không.

Nàng có thể cảm giác được, gương mặt mình đang nóng như thiêu đốt.

Tinh Y biết nàng da mặt mỏng, không tiếp tục khi dễ nàng, quay lại chỗ ngồi, khởi động xe.

"Nại Nại nói nhớ chị, rất muốn gặp chị." Tinh Y chậm rãi lái xe ra khỏi gara, "Không có chị, con bé chẳng chịu ăn cơm."

"Văn tiểu thư có thể khuyên con bé ăn cơm không?"

"Em khuyên à, vô ích thôi. Có lẽ trời sinh đã không hợp với con nít rồi, con nhóc đó không chịu nghe em, chỉ nghe lời chị thôi."

"......"

"Tối nay Nại Nại thấy chị nhất định sẽ rất vui đó."

Nửa dụ dỗ nửa thuyết phục, cuối cùng cũng thuận lợi đưa Kim Dung Tiên về chung cư.

Dì Tô đã sớm chuẩn bị một bàn thức ăn, khi Kim Dung Tiên theo Tinh Y bước vào cửa, Nại Nại đứng trên sô pha nhìn thấy nàng, cô bé sung sướng hét lên một tiếng rồi lao tới.

"Chậm một chút!" Tinh Y dùng một tay chặn ngang eo cô bé, ôm vào lòng.

"Con muốn mẹ bế cơ!" Nại Nại giãy giụa, bất mãn kháng nghị.

Tinh Y mặc kệ sự phản đối của bé, "Tay mẹ đang bị thương, khó khăn lắm mới lành lại, con thế này lại làm mẹ đau thì biết làm sao? Chúng ta đã giao hẹn thế nào? Dì giúp con đưa mẹ về, con ngoan ngoãn nghe lời dì, ăn cơm cho giỏi, đúng không nào?"

Đôi mắt to tròn của Nại Nại dính vào người Kim Dung Tiên, vô cùng vui vẻ, không tranh với Tinh Y nữa, gật gật đầu.

Tinh Y để cô bé xuống, xoa đầu bé: "Nói rồi đó, đừng quấn lấy mẹ, giúp mẹ thay giày đi."

Tinh Y sai sử Nại Nại hoàn toàn không chút ngại ngùng, giống như tự sai bảo chính mình vậy.

Nại Nại hớn hở chạy lại mở tủ giày, lấy ra đôi giày cô bé đã sớm đặt ngoài cùng, đưa tới trước mặt Kim Dung Tiên.

"Cảm ơn con......" Kim Dung Tiên cảm ơn cô bé.

Trước kia Nại Nại sẽ không làm thế này.

Trong khoảng thời gian nàng rời đi, Nại Nại đã trưởng thành không ít.

"Không có gì ạ." Nại Nại ngọt ngào cười, giám sát Kim Dung Tiên đổi giày, sợ chỉ trong tích tắc mình không để ý, Kim Dung Tiên lại rời đi.

Khi Kim Dung Tiên đổi giày xong, nghe thấy dì Tô đang lấy nước hoa quả từ phòng bếp lên tiếng chào hỏi: "Kim tiểu thư về rồi."

Kim Dung Tiên mỉm cười với bà: "Chào dì."

Dì Tô quay sang nhìn Tinh Y, ngạc nhiên nói: "Nhị tiểu thư đổi kiểu tóc à? Kiểu tóc này hợp với cô lắm.

Có phải là trước đây cô cũng từng để kiểu này không? Hồi cao trung ấy."

Kim Dung Tiên nghe Tinh Y cười nói: "Đúng đó, lúc tốt nghiệp cao trung chính là để kiểu tóc này, đẹp không dì?"

Dì Tô cười tủm tỉm: "Đẹp đẹp, nhị tiểu thư thế nào cũng đẹp."

Kim Dung Tiên đã đi giày xong nhưng vẫn nán lại, chờ dì Tô và Tinh Y kết thúc cuộc nói chuyện về kiểu tóc mới, mới đi vào phòng khách.

Bữa tối, Nại Nại quấn lấy Kim Dung Tiên đòi nàng đút cơm.

Kim Dung Tiên vốn dĩ luôn rất quan tâm săn sóc Nại Nại, hiện tại, vì tưởng lầm Tinh Y bị tai nạn giao thông mà lại thêm áy náy với cô bé, càng không có cách nào từ chối em.

Nại Nại muốn ăn gì Kim Dung Tiên liền gắp cho em món đó, lại sợ miếng to em ăn không được, còn dùng dao cắt thành từng khối nhỏ, đút cho em.

Phục vụ Nại Nại nửa ngày, bản thân Kim Dung Tiên còn chưa kịp ăn miếng cơm nào.

Tinh Y dùng Nại Nại làm lý do để dụ dỗ Kim Dung Tiên trở về ăn cơm tối, nhưng giờ đây, nhìn Kim Dung Tiên toàn tâm toàn ý chăm lo cho Nại Nại, lòng lại chua chua.

Dù Nại Nại và Tinh Y có cùng một bộ gen di truyền, nhưng Nại Nại vẫn có ký ức và tư duy của riêng mình, giờ phút này, sự yêu thương và quan tâm của Kim Dung Tiên cũng chỉ thuộc về mỗi cô bé.

Tinh Y không được hưởng ké chút nào.

"Nại Nại." Tinh Y nói, "Sắp bốn tuổi rồi, thành con nít bự rồi, con tự ăn đi. Mẹ còn chưa ăn cơm, sẽ đói bụng đó.BDì có mua bàn nhỏ cho con, con ngồi vào bàn của mình ăn đi."

Nại Nại vẫn còn hơi sợ Tinh Y, cô bé "Dạ" một tiếng, cầm theo bát cơm nhỏ có thịt Kim Dung Tiên cắt cho, đi đến chỗ bàn ăn của mình.

"Không nên chỉ ăn mỗi thịt." Kim Dung Tiên thật sự không thể đi theo, giúp cô bé gắp thêm rau, "Ăn nhiều rau vào nha."

Trước giờ Nại Nại không thích ăn rau dưa, lúc này vì Kim Dung Tiên, chỉ có thể nhịn.

Tinh Y cũng nhìn thấy rau dưa là đau đầu, không khỏi phì cười khi trông thấy ánh mắt của Nại Nại.

......

Cơm nước xong thì trời cũng đã tối, Kim Dung Tiên nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, Tinh Y tinh ý phát hiện ra nàng định rời đi.

"Dì Tô, phiền dì giúp Nại Nại tắm rửa nha." Tinh Y nói.

"Lại đây nào, Nại Nại, tắm thơm thơm nào." Dì Tô dẫn Nại Nại đi vào phòng tắm nhỏ trong thư phòng, hai người vừa đi, phòng khách chỉ còn lại Tinh Y và Kim Dung Tiên.

Đây là nhà của Kim Dung Tiên, nhưng giờ phút này, nàng đứng giữa phòng, rụt rè như một vị khách.

"Lúc nãy em nói có kế hoạch cần tôi hỗ trợ là gì vậy?" Kim Dung Tiên hỏi Tinh Y.

Tinh Y đang rửa việt quất, sau khi thấm hết nước bằng giấy ăn, đặt vào đĩa hoa quả, lại gọt đến cam: "Chị ăn trái cây rồi tắm rửa nha, tắm xong mình bàn tiếp."

"......"

Mình bị Tiểu Tinh lừa tới đây sao?

Kim Dung Tiên thầm nghĩ, nhưng Tiểu Tinh đã tra ra Trâu Thanh, không chừng là đã có kế hoạch cụ thể.

Nàng trộm nhìn Tinh Y, không ngờ Tinh Y đột nhiên ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nàng.

Ánh mắt Kim Dung Tiên có chút mịt mờ, Tinh Y mỉm cười dịu dàng với nàng, dọn dẹp trái cây đã cắt xong, nói với nàng: "Lại đây đi."

Kim Dung Tiên chần chừ một lúc rồi cũng đi qua.

Tinh Y đứng bên cạnh bàn ăn, ăn thử một quả việt quất, sau khi xác nhận nó rất ngọt mới ghim một quả no tròn tươi mịn đút cho Kim Dung Tiên: "Gần đây chắc chị còn không chịu ăn cơm đàng hoàng, nói gì đến trái cây."

Kim Dung Tiên nói: "Tôi không muốn ăn lắm......"

Tinh Y trực tiếp đưa đến bên miệng nàng, Kim Dung Tiên hết cách, đành phải nhai nuốt.

"Ngọt không?"

"Ừm......"

Tinh Y lại ăn thử một miếng cam, chua quá, lông mày cô nhíu chặt.

Kim Dung Tiên nhìn bộ dạng khổ sở của cô, cười nói: "Đừng ăn, em sợ chua như vậy mà."

"Ừm, em sợ chua thật." Tinh Y dường như không phát hiện ra Kim Dung Tiên vẫn nhớ rõ khẩu vị của mình, dùng ngữ điệu bình thường nói, "Chút nữa em đi ép thành nước, cho thêm chút mật ong nữa là uống ngon."

Kim Dung Tiên hơi thất thần vì câu nói vừa buột miệng thốt ra.

Tinh Y nói: "Chị ăn hết việt quất đi."

"Thôi."

"Vậy em đút chị tiếp."

"......"

Kim Dung Tiên đành phải ngoan ngoãn ăn hết từng quả một.

Tinh Y hài lòng thưởng thức dáng vẻ Kim Dung Tiên bị mình khống chế, sau khi ăn xong, cô đẩy nàng đi tắm.

Bản thân việc tắm rửa đã mang hàm ý ám chỉ, Kim Dung Tiên cầm khăn và áo tắm Tinh Y đưa cho, do dự nói: "Đêm nay tôi không ở lại đây."

Tinh Y không tranh cãi với nàng, giọng cô vừa bình tĩnh, lại vừa dịu dàng: "Chị cứ tắm trước đi."

Kim Dung Tiên lại không biết nói gì mới tốt.

Trước kia Tiểu Tinh đâu có cường thế như vậy, vậy mà chỉ sau mấy lần tiếp xúc gần đây, lại có cảm giác tốc độ trưởng thành của em ấy nhanh đến chóng mặt, đã biết cách dễ dàng kiểm soát tình hình, đạt được mục đích của mình.

Tuy Kim Dung Tiên muốn đẩy Tinh Y ra, nhưng nói đến cùng thì đối với Tinh Y, nàng không cách nào nhẫn tâm được.

Sức hấp dẫn từ Tinh Y chính là vũ khí lớn nhất của cô, Tinh Y chính là khắc tinh của nàng.

Kim Dung Tiên đi tắm.

Đứng dưới vòi hoa sen, Kim Dung Tiên do do dự dự mà tắm, tắm rất chậm.

Nàng đang suy nghĩ, chút nữa ra ngoài sẽ phải đối diện với Tiểu Tinh thế nào đây?

Lỡ như, lại muốn hôn lần nữa thì phải làm sao?

Phải nói gì để làm Tiểu Tinh chán ghét mình chứ?

Lời tàn nhẫn nhất cũng nói ra hết rồi, vậy mà Tiểu Tinh vẫn không tin.

Hơn nữa, rõ ràng Tiểu Tinh rất khổ sở, nhưng vẫn không từ bỏ, vẫn quan tâm đến cảm xúc của mình, âm thầm che chở phía sau mình......

Kim Dung Tiên không nghĩ được cách nào để đẩy Tinh Y ra nữa.

Kim Dung Tiên đang trầm tư, đột nhiên cửa phòng tắm bật mở.

Trong lòng giật thót, quay lại nhìn, thấy Tinh Y đứng ở cửa phòng tắm, quần áo đã nằm dưới chân cô.

Kim Dung Tiên lập tức quay đầu, đối mặt với bức tường, tim đập như sấm rền.

Tinh Y từ sau lưng nàng bước tới, vòng tay ôm lấy nàng, cùng nàng đắm mình trong làn nước ấm áp. Hơi nước chiếm cứ toàn bộ phòng tắm.

"Chị Dung nhi xấu hổ sao? Lần trước chị đâu có như vậy." Giọng nói của Tinh Y vô cùng mời gọi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro