Thiếu thời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm chúng ta 16

Hôm đó sau khi cô từ nhà Hứa Ảnh về nhà lúc đi ngang qua công viên gần nhà cô thấy một chàng trai đang ngồi đàn đàn tranh dưới tán liễu trong công viên cô chưa từng nghĩ lại có người đàn hay đến thế, lại là con trai hơn nữa còn rất trẻ, anh ngồi đó những ngón tay gảy lên những thanh âm tuyệt đẹp, những chiếc lá khẽ chao lượn xung quanh tất cả rất hoàn hảo đến mức không tưởng. Sau khi trở về nhà Tư Điềm vẫn nhớ mãi không thôi khung cảnh ấy, cô thấy lòng mình như có thêm thứ gì đó rất khó tả. Đến sáng hôm sau khi rời nhà đi chạy bộ buổi sáng cô vô tình thấy được chàng trai hôm ấy bước ra từ cửa căn nhà đối diện để đi bỏ rác thấy cô anh cười nhẹ gật đầu,làm cô bỏ ý định đi chạy bộ buổi sáng để trở vào nhà hỏi mẹ về sự xuất hiện của anh trong khu chung cư, thì ra gia đình anh vừa chuyển đến sống vào hôm qua, có một niềm vui nhỏ khẽ nảy nở trong trái tim cô gái nhỏ Mạc Tư Điềm mà cả cô cũng chẳng hay.

Vậy là trong suốt 1 tháng hè cuối cùng đó Mạc Tư Điềm chỉ dùng để quanh quẩn ở nhà siêng năng bỏ rác sớm tối, làm mấy món ăn nhẹ cho hàng xóm chung tầng, làm cho cả ba mẹ cô có cái nhìn khác về tiểu trạch nữ nhà mình. Vì thế trong một tháng ngắn gũi nhà cô và nhà Đinh Diệp Hạo đã trở nên rất thân với nhau, nhờ thế cô được mẹ của anh kể cho nghe rất nhiều chuyện của anh dù phần lớn là cô tò mò hỏi han, nhờ vậy cô biết được anh học rất giỏi tự nhiên, tính tình rất khắt khe và cô chấp, đặc biệt anh rất giỏi đàn tranh nhờ chân truyền từ người bà quá cố của anh. Những điều về Đinh Diệp Hạo được Tư Điềm nghi nhớ rất kĩ từ những thói quen hàng ngày đến những thứ yêu ghét nhỏ nhặt của anh. Có thể nói trong lòng Tư Điềm đã bắt đầu xuất hiện cái gọi là rung động đầu đời. Trong 1 tháng đó Tư Điềm thường bám theo Diệp Hạo nghe anh đàn, luôn gọi anh là "anh Diệp Hạo" dù có đôi lần thấy ba mẹ Đinh cứ trông như có gì đó muốn nói nhưng lại thôi. Vậy là mùa hè cũng lặng lẽ trôi qua, Mạc Tư Điềm phải trở lại trường học, nhưng cô gái nhỏ nào biết rằng sắp có một niềm bất ngờ không hề nhỏ đang đợi cô.

Buổi sáng ngày đầu tiên đến trường như thường ngày cô vẫn thức dậy sớm bỏ rác, nhưng lại chẳng thấy "anh Diệp Hạo" của cô đâu, vậy là tiểu Điềm nhà ta mang một cái tâm trạng không mấy vui đến trường. Tiết đầu của cô là của giáo viên chủ nhiệm, khi thầy chủ nhiệm vừa vào lớp liền vui vẻ giới thiệu rằng hôm nay lớp có bạn học mới vừa chuyển tới, nhưng tiểu Điềm nhà ta vẫn còn đang không vui vì sáng nay không được mỹ nam đàn tranh nên chẳng màng đến xung quanh, chẳng buồn ngẩng đầu lên xem. Nhưng khi nghe thấy giọng giới thiệu của bạn học mới lại khiến cô giật nảy mình, vì đó không phải là,.... không phải là....giọng của......!

"Xin chào các bạn, tôi là Đinh Diệp Hạo, rất vui được làm quen với mọi người"

Cả người Mạc Tư Điềm như hóa đá tại chỗ, đó chẳng phải là "anh Diệp Hạo" của cô sao, sao lại là bạn cùng lớp của cô rồi! Vậy là anh được thầy xếp ngồi phía trước cô, điều đó làm tiểu Điềm hết sức vừa lòng. Ngẩn ngơ suốt cả buổi cũng đến giờ ra chơi nhưng bạn học tiểu Điềm của chúng ta lại hết sức đáng thương đầu cũng không dám ngẩng, bởi cô không biết phải nói gì với anh bây giờ nên gọi một tiếng "bạn học Diệp Hạo" hay nên gọi "anh Diệp Hạo" đây, thật nan giải làm sao! Trong lúc cô còn đang đấu tranh nội tâm thì anh đã đứng cạnh bàn cô ngõ nhẹ, cất tiếng:

"Điềm Điềm em có đi ăn trưa với anh không?"

Cô ngước đầu lên nhìn anh nở một nụ cười ngượng ngạo, rồi gật đầu. Vậy là rất nhanh bạn học tiểu Điềm không biết bằng cách nào đó đã yên vị ở nhà ăn đợi "mỹ nam đàn tranh" của cô đi lấy cơm cho, anh hỏi gì cô cũng cười gật đầu chẳng hề có định nghĩa về việc lắc đầu, tình huống thật là khó nói nên lời. Ngay sau khi kết thúc bữa ăn im lặng, thì cô cũng không nhịn được nữa phải lên tiếng:

"Anh Diệp Hạo à! Sao anh lại học cùng lớp với em vậy? Có phải anh gặp vấn đề gì trong quá trình học tập nên phải học lại, hay..hay anh đi học trễ hơn tuổi sao?"

Nhìn cô lúng túng hỏi, anh chỉ cười nhẹ trả lời:

"Không, anh năm nay 16 tuổi đúng! Nên việc anh học cùng lớp với em là bình thường mà."

ẦM!!! Tiểu Điềm Điềm như hóa đá tại chỗ, từ ngày đầu gặp mặt anh trong mắt cô mang một hình ảnh chững chạc trưởng thành thêm tài năng đàn tranh trác việt nữa chứ! Cô cứ nghĩ anh cùng lắm cũng đã học đại học rồi, hơn nữa khi cô gọi anh là "anh Diệp Hạo" ba mẹ anh hay anh cũng chẳng có ý kiến gì làm cô cứ đinh ninh rằng anh lớn hơn cô vài tuổi. Thật không ngờ trớ trêu thay cô lại gọi bạn cùng tuổi là "anh" tận 1 tháng trời! aishh...thật là!

"Cái đó anh Diệp Hạo..à không...bạn học Diệp Hạo, thật xin lỗi mình cứ nghĩ cậu lớn hơn mình nên ngay từ đầu chẳng hỏi rõ ràng đã xưng hô kì cục với cậu như thế!"- Điềm Điềm nhà chúng ta vô cùng xấu hổ cúi đầu nhận lỗi nói lí nhí.

"Không sao! Dù sao anh cũng sinh trước em 6 tháng, vậy cũng xem là lớn tuổi hơn rồi mà."-anh cười nhẹ nhàng nhìn cô

Nhìn biểu hiện của anh cô nghĩ là anh chẳng hề có ý định sửa lại cách xưng hô rồi. Nhưng mà để bạn học trong lớp biết được cô cứ gọi anh là "anh Diệp Hạo" hình như không ổn cho lắm. Nhìn biểu hiện chần chừ của cô anh lại lên tiếng:

"Nếu như em ngại các bạn học thì chỉ cần xưng hô như trước đây khi ở nhà thôi được không?"

Bạn học tiểu Điềm nào có khả năng phản đối bất cứ chuyện gì trước mặt "mỹ nam đàn tranh" của cô chứ, vậy là đành thỏa hiệp vậy thôi! Nhưng thật lòng cô cũng thấy ý kiến đó thật sự rất tốt a ^^

Vậy là chuyện người trong mộng của tiểu Điềm Điềm là bạn học cùng lớp lúc đầu có hơi lạ lẫm nhưng cô lại rất nhanh thích ứng được, hơn nữa còn rất hài lòng với sự an bài này của ông trời, thật là quá chiếu cố cô mà! Cô có thể cùng anh đến lớp cùng anh về nhà cùng anh làm bài tập cùng anh đi chơi và cứ thế mọi hoạt động hằng ngày của cô đều được thiết lập theo anh, anh bắt đầu xuất hiện rõ nét trong cuộc đời cô, trong ký ức của cô, anh dần trở thành một phần ý nghĩa cuộc sống của cô mà cô nào đâu ngờ chính vì thế đã hình thành một đoạn nghiệt duyên trong số phận cô, hoàn toàn tạo ra một số phận mới cho cô.

Cô sống dựa dẫm vào anh ngày một nhiều, mọi thói quen đều thay đổi, những thói quen mới được tạo thành như việc mỗi sáng cô đều cùng anh đến trường cùng anh ăn trưa cùng anh tan trường, cô vốn rất ghét rau nhưng bị anh ép phải ăn, mỗi khi có chuyện vui buồn cô đều nghĩ đến anh đầu tiên với suy nghĩ "Gía như lúc này có anh ở bên" để cười tíu tít kể anh nghe.

Không những quan hệ của hai người ngày một tốt mà cả gia đình cô và gia đình anh cũng ngày một thân nhau hơn. Mạc Tư Điềm tự cảm thấy vận may của cô đã bắt đầu từ khi gặp anh, nhờ có anh cùng tự học thành tích của cô khá hơn trước rất nhiều, một người lười vận động như cô lại bị anh mỗi chiều kéo đi chạy bộ, một người hậu đậu như cô lại có thể vì anh tập nấu ăn để làm cơm hộp đem theo đến trường cho cả hai, ngay cả ba mẹ cô cũng có cái nhìn khác về đứa con gái cưng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro