Chương 4 : Váy đỏ giữa bùn đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lửa cháy rực trời, tiếng gọi, tiếng la hét lúc gần lúc xa hòa cùng âm thanh lửa nổ tanh tách. Những vụn sáng hồng bập bùng trong đêm thanh, lát nữa đều sẽ tan đi, để lại đống tro tàn quạnh hiu lạnh lẽo, minh chứng cho một phận đời, phận người bạc bẽo đến thê lương.

Ngôi nhà là của một cô gái đương độ xuân thì, từ nhỏ đã mồ côi cha, hai mẹ con dựa vào nhau mà sống lay lắt ở rìa Nam trấn Tầm Phương. Người dân xung quanh cùng nhau dập đi ngọn lửa, rầm rì mấy câu cảm thông, bảo rằng sao mà mệnh khổ, để tôi dựng cho bà nấm mồ dưới gốc mai đằng kia, bà chịu khó lạnh lẽo một đêm, qua ngày mai chúng ta đưa con gái tới gặp bà.

Như một quy tắc bất thành văn mà ai cũng rõ, cô gái xấu số đêm Vị Vong bị bắt đi, dù có lục tung đến từng ngóc ngách thành cổ cũng chẳng tìm được, sau nửa đêm sẽ lại đột nhiên xuất hiện ở ngôi miếu hoang bên bờ, xác đã chẳng còn vẹn nguyên, nguội lạnh.

Chàng thư sinh cúi người trước mô đất dựng cho lão nương thật lâu, mặt trăng vẫn móc mỉa trên đỉnh cây mai, đôi ba dòng sáng xuyên qua tán cây chạm xuống mặt đất

-Nàng ấy là người ta yêu - chàng đáp khi được hỏi - Đông sang sẽ chọn ngày tốt tháng lành, nên duyên chồng vợ

Gió thu vẫn rả rích cười đùa, trăng thu không một lần khuất bóng, thế gian vẫn lặng lẽ chảy trôi, lặng lẽ chuyển dời, ai sẽ dừng chân vì một câu chuyện tình đứt đôi những sợi tằm tơ còn đang dệt dở?

Ba bóng người bước vang trên nền gạch xám đen của cổ trấn bốn mùa hoa, dừng chân trước ngôi miếu hoang nhang khói đủ đầy, xa xa là xác người xác kiệu ngổn ngang những máu vải đỏ thắm.

Có kẻ thư sinh sầu bi dập đầu trước phần mộ người mẹ ba lần, đầu cành sương tí tách rơi, mắt quân tử đỏ hoe như rám chiều cuối hạ.

Có kẻ tình si dợm bước theo chân Dẫn Ngọc Kỳ Anh đến ngôi miếu hoang, bảo rằng để ta đợi nàng, chút nữa đêm trăng thu lạnh băng, nàng trở về không thấy ai sẽ cô độc

Có đôi mắt ai sáng như vụn lửa đêm đen, khẽ nhắm lại cười cười, sợ cái gì, chết thì chết, nàng đi rồi, thiên sơn mộ tuyết mình ta lẻ bóng, biết hướng về đâu...

Hỏi thế gian ái tình là chi, mà lứa đôi nguyện thề sống chết?

--------------------------

Tiếng đùng đoàng rạch ngang bầu trời trấn cổ, chớp sáng lóe nhanh như lưỡi gươm đưa ra cắt dọc ánh trăng tròn, chỉ còn phe phẩy những mảnh vụn le lói sau mây. Mưa bất chợp ập xuống cây cầu vắt ngang sông, rửa trôi từng mảng đỏ ngầu, như những viên ngọc trai lăn tròn trên xác chết

Ngôi miếu dựng lên vì quỷ Vị Vong âm u kì dị, bên trong chỉ vài ba ánh nến lay lắt trên bàn thờ, mạng nhện chăng chít những vòng cung, hơi ẩm mốc lâu ngày bay lên chạy khỏi sàn đá bẩn thỉu, hoa quả cùng rượu thơm nương theo tiếng mưa ngoài kia mà run lên bần bật.

Gió trong mưa như cá gặp biển hồ, nhao nhao hát hò cười cợt, vi vu đập vào mái hiên, giựt phăng tấm màn che miếu hoang đã xám đen tơi tả.

Quyền Nhất Chân khẽ nhích đến gần Dẫn Ngọc, đứng ngang hàng là chàng thư sinh kia, hiệu là Phong Tử.

Bàn thờ chính giữa ngôi miếu hoang nhang khói vẫn phủ đầy, trên mặt bàn còn 2 nén hương một dài một ngắn chưa cắm xuống. Phong công tử bước một bước lên, đem nhánh hương ngắn ở phía mình thắp chung với hàng chục nén hương đang tỏa khói, cái thẳng đứng, cái cong queo, cái lại lên xuống ngổn ngang, chúng trèo kéo nhau mà leo về phía trước.

-Lưu Trúc cô nương - chàng lẩm bẩm - Ái tình trên thế gian có thể giết chết một người, nhưng cũng có thể cứu sống một người

Thử hỏi thế gian có mấy kẻ không yêu, lại không vì yêu mà sinh chấp niệm?

Dẫn Ngọc và Quyền Nhất Chân đều nhận ra một chuyện, vị Nhị tiểu thư Lưu gia chết vì giết hại cả một gia đình, nợ máu cũng là trả bằng máu, sau hóa quỷ lại gây biết bao nhiêu nghiệt duyên, thế nhưng người dân trấn Tầm Phương lại nhắc đến nàng với thái độ thương cảm nhiều hơn căm hận. Chỉ e là sự việc trong đại hôn năm ấy còn những mảnh khuất chưa ai biết, hoặc giả như cả cái trấn cổ này đều biết nhưng chẳng người nào hé miệng nửa lời.

Dẫn Ngọc cũng bước lên, vừa chạm tay đến cây nhang dài còn lại trên mặt bàn đã bị Quyền Nhất Chân kéo lại. Khuân mặt đẹp như tượng tạc nhíu thành một đường, ánh mắt sáng như sao và lực nơi bàn tay khẽ siết

-Sư huynh, chúng ta chỉ là khách ghé qua, có vài việc không nên xen vào

-Ngươi là Thần - Y đáp lại - Việc của ngươi là bảo hộ chúng sinh

Nhưng mà ta chỉ muốn bảo hộ người

Dẫn Ngọc đẩy tay hắn, vỗ nhẹ những vết chai vì cầm kiếm của sư đệ nhỏ sau lưng. Y cắm cây nhang dài lên bệ, hòa chung với đám nhang khói ngổn ngang.

Ngoài miếu mưa đã tạnh dần nhưng những âm thanh kì dị vẫn chưa ngừng xuống. Nơi lòng sông đen ngòm dần hiện ra dưới ánh trăng thu, nổi lên những bọng nước đỏ máu. Sóng nước dập dềnh, chiếc thuyền đậu dưới chân cầu như bị ai đục từ dưới đáy sông, lủng thủng, nứt nẻ rồi vỡ choang ra từng mảnh vụn.

Cánh tay đen ngòm nhem nhuốc trồi lên mặt nước, dính phía trên nhơ nhớp những bùn lầy, máu me, thịt vụn. Nó quét qua mặt cầu một đường dài tanh tưởi, đẩy hết những cái xác xuống lòng sông, rồi lại vươn mình đến ngôi miếu hoang còn nhả khói.

Gió lanh lảnh như chuông đồng, kong keng từng hồi vọng xa như giọng ca thiếu nữ, nghe kĩ lại thấy một trận rùng mình chạy khắp toàn thân, vì thiếu nữ kia vừa hát vừa khóc rên, rằng tân nương đội khăn che đầu đỏ, đi ngang chớ mỉm cười.

Thứ dài ngoằng đen đúa lao vút đến như thanh đao nhọn, đâm xuyên bức rèm che mà hướng đến Phong Tử đang đứng một góc. Dẫn Ngọc mới đưa tay chạm tới vỏ kiếm bên hông đã trượt mất trọng lực, rơi thẳng từ vách núi cao xuống, cánh tay bị đá nhọn cứa ra vết máu dài, chân cũng đập trực tiếp vào thành đá cứng.

Không gian chớp mắt xoay vòng, y mở mắt ra đã không còn ở miếu hoang, không còn Quyền Nhất Chân đứng bên cạnh, trước mặt là một chàng trai độ tuổi đôi mươi, đứng ngược sáng cho ánh ban trưa gay gắt rọi soi, mỉm cười thân thiện

-Cô nương không sao chứ?

---------------------------

-Hay thật

Quyền Nhất Chân cắn răng bực bội, giờ thì chỉ còn một mình hắn ở đây, trong cái miếu hoang cũ sờn đầy mùi tanh tưởi.

Lưỡi kiếm của vị võ thần phía Tây lóe lên từng hồi trong đêm đen vắng vẻ, mang theo áp bức kinh người lao đến thứ bùn hôi nhão nhợt đằng trước. Thế nhưng nó cứ tách ra rồi lại hợp vào, hoàn hảo né đi lưỡi kiếm sắc như dao, lại uyển chuyển xoắn mình như sợi dây thừng bao vây đối thủ

Quyền Nhất Chân không có thời gian chơi đùa với thứ kì dị này, sư huynh hắn đột nhiên biến mất, vị công tử họ Phong kia thì bị kéo thẳng xuống đáy sông, và trên khắp các cùng đường ngõ hẻm nơi cổ trấn Tầm Phương đều vang đến tiếng thiếu nữ rêu rao cười khóc.

Tân nương tân nương đội khăn che đầu đỏ

Vỡ rồi vỡ rồi mảnh lưu ly

Bùn đen bắt đầu bò lên từ khắp mặt sông còn đang gợn sóng, vô số những cánh tay dài thuồng vươn đến chân Kỳ Anh, vừa chạm vào liền bị một vòng tròn vàng rực đốt cho cháy rụi. Kim quang hộ thể, lưỡi kiếm vung lên át tiếng gió rít từng hồi, mảnh bùn đen vung vẩy tứ phương, quằn quại dưới những đốm lửa cháy âm ỉ.

Quyền Nhất Chân đứng trên thành cầu, đôi mắt hằn những tia máu đỏ, một luồng linh lực như cuồng phong ập xuống lòng sông, phá tung lên những cột nước đỏ đen lẫn lộn. Tiếng hát vẫn ngân lên xa gần, ngôi miếu nát bươm sau một trận đánh khẽ run lớp vụn gạch, hàng loạt mảnh phi tiêu ban đầu phóng ra, lại bị một lần xoay kiếm đánh văng, ghim lên thân cây một đường sâu hoắm

Gió thổi trúc bay, cây tiêu trắng phau còn thơm mùi gỗ đập xuống vai sau Kỳ Anh, y trả lại bằng một cái khoát tay khiến dòng nước như cắt xẻ. Cô gái trẻ lách người, giọng cười lảnh lót, áo choàng đỏ tung bay như đóa hoa bỉ ngạn thê lương. Chuông nhỏ đeo bên tai nàng reo rắc, nàng đứng cách vị võ thần chỉ vài bước chân, mỉm cười đưa tiêu lên thổi

-Phu quân của ta - Thiếu nữ nghiêng đầu gọi - Chàng đã hối hận chưa?

---------------------------------

Phong Tử có cảm giác y chết rồi, vết thương sau lưng tê đến không còn xúc cảm, dòng nước vồ đến nuốt chửng y như mãnh thú, dìm y đến tận đáy sông lạnh lẽo vô hồn

Mặt trăng bên kia tấm rèm thủy to tròn, thi thoảng nhăn nheo vì vài ba cơn gợn sóng, thật đẹp, ái nhân ban nãy nằm dưới bùn đất lạnh lẽo này, nàng có thấy không?

Đầu y bị đập xuống nền gạch cứng, tiếng trẻ con khóc trong nhà nghe nhức inh tai, tiếng chửi mắng đi kèm mỗi một cú đá vào chân vào bụng

Gã đàn ông trên mặt có vết sẹo dài, kéo qua cả lông mày đến giữa trán, tay nắm tóc y kéo lên, Phong Tử thấy mặt mình ướt đẫm máu và nước mắt, khóe mắt liếc thấy đứa con trai nhỏ co ro trong góc nhà, bên ngoài là buổi đêm, xó cửa lỉnh xỉnh những thứ đồ bị đập vỡ

-Con đàn bà ngu đần lắm chuyện - hắn chửi rủa - Mày dám mở mồm phán xét tao à

Cái tát giáng xuống một bên má, Phong Tử ở trong cơ thể người phụ nữ chỉ thấy bà khẽ run lên, tiếp đó bật ra một tràng cười khinh bỉ

-Thứ đàn ông đê tiện
-Mày định làm gì - mụ hất cằm - Giết tao để bịt mồm hả? 

Căn nhà gỗ ngổn ngang chỉ có tiếng người đàn bà lanh lảnh

-Giết nhanh chút nhé. Tao làm ma cũng kéo mày với con ả họ Lưu kia chết cùng

Gió nổi lên, tấm cửa gỗ đập vào tường cạch một tiếng, đứa con trai hét lên, giây sau đã bị nhấc dậy, siết cổ.

Cô gái mặc hỉ phục, tóc đen xõa xuống nền áo đỏ, khuân mặt kiều diễm dưới ánh trăng còn vương vài giọt nước. Nàng quay đầu nhìn gã chồng, bước chân nhẹ như lông hồng đạp lên vụn bụi dưới đất

Người phụ nữ la hét thụt lùi, miệng không ngừng xin lỗi, mọi chuyện đều do gã gây nên, mụ chỉ chồng, quỷ tha ma bắt một mình hắn đền tội

Thiếu nữ bật cười, nàng lầm bầm ta không phải quỷ, thứ người kinh tởm như các ngươi mới là quỷ

Và Phong Tử biết người này, nàng là Lưu Trúc, quỷ Vị Vong.

Bọt nước vỡ tan, kiếm của Quyền Nhất Chân cắm phập xuống bãi bùn đen dưới đáy, cách mặt Phong Tử chỉ một đốt ngón tay. Mắt y mở choàng, đôi bàn tay nhăn nheo đặt trên má. Một cái xác tân nương đỏ rực đang giữ lấy đầu, trán kề trán với chàng thư sinh.

Áo đỏ bùn đen, tân nương mở mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro